Sách Tâm Linh

Dấu Chân trên Cát

✍️ Mục lục: Dấu Chân trên Cát

Chương XI:

Khi Smenkere và Horemheb bước vào nội cung thì họ thấy Akhenaten đang ôm ngực ho sặc sụa.
Thấy hai vị tướng thân tín, ông nói;
– Này Smenkere, ta thấy đầu óc quay cuồng… có lẽ cơn động kinh sắp đến…
Smenkere cúi đầu thưa:
– Kính thưa Pharaoh, kẻ này đã cho gọi y sĩ Sinuhe đến săn sóc sức khỏe cho ngài. Không lẽ hắn chưa làm việc đó?
– Không đâu… Ta mệt mỏi, không còn muốn sống nữa…
Ta không thể chịu đựng mãi những cơn động kinh bất thường như thế này được. Đêm qua ta nằm mộng thấy Osiris gọi ta trở về. Hiện nay ta chẳng thiết sống nữa.
– Xin Pharaoh đừng nói gở! Sinuhe là y sĩ đại tài có thể chữa mọi thứ bệnh.
– Này Sinuhe… Ta… ta muốn ngươi cho ta một liều thuốc độc để chấm dứt cơn đau không thể chịu đựng này và về với Osiris.
Smenkere và Horemheb giật mình, vội vã thưa:
– Pharaoh, ngài mệt mỏi rồi… xin đừng nói nữa.
Ngay khi đó cánh cửa nội cung mở rộng. Một số quan
triều được lệnh gọi cũng vội vã bước vào.
Akhenaten thong thả nhìn từng người rồi nói:
– Này các ông! Mấy lúc gần đây ta thấy trong người mệt mỏi và ta nằm mơ thấy Osiris gọi ta trở về… Ta đã ra lệnh cho Sinuhe giúp ta hoàn tất ý nguyện. Đây là lệnh của ta, các ông không được cãi…

Các quan hoảng hốt vội quì cả xuống, rối rít van xin.
Horemheb đưa mắt nhìn Smenkere như hỏi ý.
Vị tướng già quì xuống thưa:
– Pharaoh là thần linh, ý muốn của ngài là lệnh của thần linh.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, tôi lên tiếng:
– Kính thưa Pharaoh, có lẽ ngài cũng biết rõ truyền thống của trường y khoa Abydos là một y sĩ chỉ có thể cứu người chứ không thể giết người. Khi tốt nghiệp, kẻ này đã tuyên thệ như thế nên xin ngài hãy tìm kẻ khác.
Akhenaten thều thào:
– Ta đã ra lệnh mà ngươi dám cãi sao? Smenkere, ông tính thế nào đây?
Chưa khi nào tôi thấy Smenkere bối rối như thế. Khuôn mặt lạnh lùng của viên tướng già trở nên xanh xám, hai tay y run lên bần bật khiến y phải cố gắng lắm mới nói được:
– Y sĩ… Sinuhe… Pharaoh đã… có lệnh…
– Xin tể tướng hiểu cho, kẻ này đã có lời nguyện, nếu vi phạm thì làm sao kẻ này có thể mong đợi sự xét xử công bình của Osiris ở thế giới bên kia!
Smenkere tức giận:
– Pharaoh chính là thần linh, kẻ nào trái lệnh sẽ bị xử tử tức khắc. Ngươi không muốn sống nữa hay sao?
Nhìn thấy tình thế căng thẳng, Horemheb vội vã can thiệp:
– Có lẽ Sinuhe còn đang xúc động về cái chết của Thái hậu Taiya. Xin hãy thong thả. Việc này… việc này…
Akhenaten lắc đầu: –

a thật không ngờ… Ta đối xử tử tế với ngươi như thế mà ngươi lại…
Smenkere và Horemheb bối rối chưa biết xử trí thế nào thì Akhenaten đã giơ cao chiếc vương ấn lên:
– “Này Sinuhe, ngươi có công trong việc phát giác âm mưu của người Hitites nên ta đã tha tội chết cho ngươi. Lần này không lẽ ta lại kết tội ngươi một lần nữa. Một Pharaoh không thể nói đi nói lại như thế được.
Này Smenkere, ta muốn ông hãy thi hành lệnh này một cách nghiêm chỉnh: Sinuhe phải rời xa Ai Cập vĩnh viễn, không bao giờ được đặt chân vào đây nữa. Án biệt xứ sẽ được áp dụng ngay trong lúc này.”
Smenkere và Horemheb còn đang chần chừ chưa biết phải nói gì thì Akhenaten đã lạnh lùng tiếp:
– Smenkere, nếu không thi hành lệnh ta thì ông sẽ phải chịu tội này thay cho Sinuhe.
Mỗi khi Pharaoh đưa vương ấn lên tuyên bố điều gì thì một vị quan đã ghi chép ngay lệnh vừa ban và đó là một điều bất di bất dịch nên Smenkere đành cúi rạp người xuống:
– Xin tuân lệnh Pharaoh.
Vị tướng già phất tay ra lệnh cho quân sĩ đưa tôi ra ngoài. Horemheb nhăn nhó bước đến bên tôi nói thật nhỏ:
– Sao mày lại điên khùng như vậy? Cơ hội tốt thế mà mày không bắt lấy… Tao thật không hiểu nổi mày nữa.
Tôi không trả lời, chỉ tiếp tục bước thẳng ra ngoài. Vừa ra đến cửa, tôi thấy công chúa Baketamon chờ sẵn.
Cô ghé sát vào tai tôi:
– Này Sinuhe, ngươi hãy cùng ta trốn đi Thebes ngay. Ta đã triệu tập được một số thủ hạ thân tín tại đền thờ thần Amun. Chúng ta sẽ thành hôn và ta sẽ tuyên bố cho ngươi làm Pharaoh, chúng ta sẽ kêu gọi dân chúng nổi dậy…
Tôi lắc đầu:
– Người như công chúa phải lấy Horemheb mới xứng. Tôi chắc lúc này hắn đang cầu hôn với Pharaoh trong triều đấy.
Công chúa Baketamon tức giận nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe tiếng chân Smenkere và quân sĩ ở trong bước ra nên cô vội lẩn tránh vào sau cánh cửa dày.
Smenkere cùng nhóm quân sĩ đưa tôi ra khỏi cung điện. Khi đến sa mạc, hắn ra lệnh cho quân sĩ lùi lại phía sau rồi giục ngựa đi song song bên tôi:
– “Này Sinuhe, mạng sống của ngươi thật lạ lùng! Khi xưa ta đã khuyên ngươi nên lựa chọn một con đường thích hợp. Ngươi có thể đi theo chúng ta để hưởng thụ những gì mà cuộc đời mang lại, hoặc tiếp tục theo đuổi con đường tinh thần của cha mẹ ngươi. Tuy nhiên ngươi phải quyết định dứt khoát, không thể lang thang lúc thế này, khi thế khác như kẻ lạc lối trong sa mạc được!
Hiện nay định mạng đã đưa đẩy ngươi vào một con đường khác, vượt ngoài sự suy tính của chúng ta. Dù sao ta cũng cám ơn ngươi đã làm tròn nhiệm vụ mà chúng ta giao phó.
Này Sinuhe! Ngươi giỏi thật! Không biết ngươi đã làm gì Akhenaten mà sau khi ngươi ra đi, ta đã cho quan ngự y chẩn bệnh Pharaoh rất kỹ và được biết bệnh tình của Akhenaten rất trầm trọng, tim mạch hết sức rối loạn, chắc khó có thể sống qua kỳ trăng tròn này. Hiện nay Akhenaten đã được Horemheb hộ tống về Amarna để làm lễ trước đền thờ Aten một lần chót trước khi qua đời. Tuy nhiên hẳn ngươi cũng biết lệnh của Pharaoh là bất di bất dịch. Ta tiếc không thể thay đổi án biệt xứ của Pharaoh được, nhưng ta hứa sẽ đền đáp cho ngươi một cách xứng đáng. Này Sinuhe, ta biết ngươi có dòng máu thiêng trong huyết quản và xứng đáng làm Pharaoh, nhưng tình thế lúc
này đã khác trước…”
Smenkere chăm chú nhìn tôi như chờ đợi một phản ứng, nhưng thấy tôi vẫn im lặng, hắn tiếp tục:
– Từ lâu ta vẫn có ý nhận ngươi làm con. Nếu ta làm Pharaoh thì ngươi sẽ làm thái tử và sẽ nối ngôi ta cai trị Ai Cập. Khi đó ta không biết rõ thân thế của ngươi mà vẫn nghĩ rằng ngươi chỉ là một đứa bé vô thừa nhận được Sen Moot nuôi dưỡng. Hiện nay mọi việc đã đổi khác, ngươi bị án lưu đày biệt xứ nhưng ta sẽ đền bù cho ngươi một cách xứng đáng. Này Sinuhe, ta sẽ nhận đứa con trai của ngươi làm con để sau này nó sẽ thay ngươi làm Pharaoh xứ này.
Tôi ngạc nhiên định lên tiếng hỏi thì Smenkere vô tình nói tiếp:
– Ta không biết việc ngươi đã lập gia đình với Meryt và có một đứa con trai rất dễ thương với cô gái bán rượu ấy. Ta đã thu xếp để vợ ngươi có thể theo ngươi sống lưu đày tại bất cứ nơi nào ngươi muốn, nhưng ta sẽ giữ đứa con của ngươi tại Ai Cập. Nó mang trong mình dòng máu thiêng và sẽ làm Pharaoh thay cho ngươi.
Cho đến lúc đó tôi mới nhớ đến Meryt và đứa bé tên Tut kia. Thì ra Smenkere chưa biết thân thế của đứa bé kia cũng như chuyện của tôi và Meryt. Bỗng nhiên tôi ý thức được một điều quan trọng rằng hiện nay Smenkere đang sợ hãi. Phải chăng hắn lo ngại việc tôi có thể tranh giành địa vị Pharaoh với hắn nên phải hứa hẹn như thế? Dĩ nhiên một người mang dòng máu thiêng của hoàng tộc như tôi có thể khởi binh tranh giành ngôi vị Pharaoh nên hắn cần giữ bé Tut làm con tin? Dù không phải kẻ mưu lược nhưng biết đâu tôi chẳng liên kết với Horemheb hay Baketamon?
Bất chợt tôi ý thức được một sự thật rằng, ngay trong niềm vui vừa đạt được điều mà con người thèm muốn đã ẩn giấu một nỗi lo sợ. Nỗi lo sẽ bị người khác cướp đoạt mất cái mình vừa sở hữu. Hơn lúc nào hết, tôi nhận thức được
sự mong manh, vô thường của những quyền uy giả tạo mà không biết bao người thèm muốn kia.
Tôi lên tiếng:
– Cám ơn Tể tướng đã lo lắng chu toàn. Chúng tôi có thể trở về Palestine sinh sống vì có sẵn tài sản, cơ nghiệp tại đấy.
Smenkere lắc đầu:
– Ngươi không thể trở về Palestine được! Bọn Do Thái sẽ giết ngươi ngay.
– Tại sao?
– Khi ngươi bị Pharaoh bắt phải đến các đạo viện học hỏi thì thằng nô lệ chột mắt của ngươi đã trốn về Palestine và lấy trọn tài sản của ngươi rồi. Với số bạc khổng lồ đó, hắn trở nên thủ lãnh của đám con buôn Do Thái. Hiện nay hắn là người cung cấp võ khí của bọn Hitites cho chúng ta. Tuy nhiên chúng ta sẽ rửa hận cho ngươi vì sau khi lên ngôi Pharaoh, ta sẽ ra lệnh cho Horemheb tấn công Palestine, mở rộng bờ cõi Ai Cập, bắt đám phản phúc này về làm nô lệ.
Tôi ngậm ngùi nghĩ đến lời tiên đoán của Akhenaten.
Quả thế, những con người sinh sống trong hoàn cảnh hận thù, bạo lực sẽ chỉ biết nghĩ đến chém giết và chiến tranh.
Tôi thở dài:
– Nếu thế, xin Tể tướng cho tôi đến một nơi chốn nào thật xa vậy.
Smenkere mừng rỡ:
– Được lắm! Ta biết có một bán đảo rất xa nơi đây. Ngươi có thể sống an lành mà không phải lo lắng gì. Ta mong ngươi sẽ theo đuổi con đường tinh thần của cha mẹ ngươi…
– Hay lắm! Phiền Tể tướng cho người đưa tôi và Meryt đến đó.
Mặt trời từ từ lặn. Những tia nắng rơi rớt vương vấn trên các cồn cát sa mạc. Xa xa, một con chim lạc lõng bay…
° ° °
Sử gia Heterodotus ghi nhận: Một người Ai Cập tên Sinuhe đến Hy Lạp mở trường dạy học. Ông có rất đông học trò. Sau khi ông qua đời, học trò của ông đã góp phần xây dựng Hy Lạp trở nên một quốc gia văn minh, hùng cường mà các thế hệ sau này gọi là “thời buổi hoàng kim của các triết gia”. Học trò của ông là Plato, Aristotle, Socrates, Epitetus, v.v…

 Video: Trích đoạn

Nguồn Internet

✍️ Mục lục: Dấu Chân trên Cát 👉  Xem tiếp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *