Sách Tâm Linh

Lời tiên tri Celestine

✍️ Mục lục: Lời tiên tri Celestine

Cuộc chiến Quyền lực

Tôi bật dậy bởi một cú xóc mạnh khi chiếc jeep bị sụp ổ gà trên con đường gập ghềnh, đầy sỏi đá. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là ba giờ chiều. Khi tôi duỗi thẳng người ra, cố gắng làm cho mình được tỉnh táo hoàn toàn, đột nhiên tôi cảm thấy đau lưng dữ dội.
Chuyến đi này khiến tôi thường xuyên rơi vào tình trạng kiệt sức. Sau
khi rời khỏi Viciente, chúng tôi đã chạy xe liên tục suốt cả ngày dài, đã
rẽ vào nhiều con đường khác nhau như thể Wil đang tìm kiếm một điều
gì đó trong vô vọng. Chúng tôi đã qua đêm tại một nhà trọ nhỏ trên chiếc
giường cứng ngắc với bề mặt lồi lõm. Tôi chỉ chợp mắt được trong giây
lát. Ngày hôm sau, mọi chuyện diễn ra tương tự. Sau một ngày dài mệt
mỏi như thế, giờ đây tôi cảm thấy phát ngán và sắp sửa lên tiếng phàn
nàn.
Tôi nhìn sang Wil. Ông ấy đang tập trung hoàn toàn vào việc lái xe, đầy
chăm chú và cảnh giác, nên tôi quyết định không nói gì cả. Ông ấy đã
giữ nguyên thái độ nghiêm túc như vậy từ vài giờ trước. Nhưng rồi ông
ấy đột nhiên dừng xe lại và nói chúng tôi cần nói chuyện.
“Anh có nhớ tôi đã chia sẻ rằng các sự khai sáng cần được khám phá lần
lượt vào những thời điểm nhất định không?”, ông ấy nghiêm giọng hỏi.
“Tôi nhớ.”
“Vậy anh có tin rằng mỗi sự khai sáng sẽ lộ diện theo một cách riêng
không?”
“Ồ, thì đúng là vậy mà”, tôi vừa nói vừa cười Wil nghiêm túc nhìn tôi. “Sự Khai sáng Thứ Ba được phát hiện khá dễ
dàng. Chúng ta chỉ cần đến Viciente. Nhưng từ giờ trở đi, hành trình đến
với những sự khai sáng còn lại sẽ khó khăn hơn nhiều.”
Ông ấy dừng lại giây lát, sau đó tiếp tục: “Tôi nghĩ chúng ta nên đi về
phía nam để đến một ngôi làng nhỏ gần Quilabamba, một nơi được gọi là
Cula. Tôi nghĩ anh nên đến đó để khám phá một khu rừng nguyên sinh
khác. Tuy vậy, điều quan trọng nhất là anh phải luôn ở trong trạng thái
tỉnh thức. Những sự việc trùng hợp ngẫu nhiên sẽ thường xuyên xuất
hiện, nhưng anh phải thật sự chú tâm để nhận ra chúng. Anh có hiểu
những gì tôi đang nói không?”.
Tôi trả lời rằng tôi tin mình hiểu và sẽ luôn ghi nhớ những điều ông ấy
nói. Sau đó, chúng tôi chẳng nói thêm gì nữa. Tôi đã chìm sâu vào giấc
ngủ lúc nào không hay, một giấc ngủ mà sau đó tôi ước giá như mình đã
không ngủ mê mệt để không phải trải qua cơn đau lưng như thế. Tôi duỗi
thẳng người ra lần nữa và ngay lúc đó, Wil nhìn sang tôi.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”, tôi thắc mắc hỏi.
“Chúng ta sẽ gặp lại dãy Andes”, ông ấy đáp.
Quang cảnh thay đổi từ những ngọn đồi thấp sang những dãy núi cao rồi
đến những thung lũng trải dài ở xa xa. Các loài thực vật càng lúc càng
phát triển kém hơn, nghèo nàn và cằn cỗi hơn. Nơi chúng tôi vừa đến,
cây cối thấp bé và yếu ớt hơn nên dường như dễ bị gió thổi ngả nghiêng.
Tôi hít một hơi thật sâu. Không khí lúc này trong lành, dịu mát hơn.
“Anh nên khoác chiếc áo này vào”, Wil vừa nói vừa lấy từ trong một
chiếc túi ra một chiếc áo gió cotton màu nâu. “Chiều nay trời sẽ trở lạnh
đó.”
Ngay phía trước, khi xe sắp chạy vào một khúc quanh, chúng tôi nhìn
thấy một giao lộ hẹp. Ở bên kia đường, một chiếc ô tô đang đỗ gần một
trạm xăng và một cửa hàng có khung sơn màu trắng. Nắp ca pô của chiếc
xe đó đang mở, một số dụng cụ nằm lăn lóc trên một tấm vải đang phủ lên bộ cản của xe. Khi xe chúng tôi chạy ngang qua, một người đàn ông
tóc vàng bước ra khỏi cửa hàng, thoáng liếc nhìn chúng tôi. Người này
có khuôn mặt tròn và đang mang một cặp kính gọng đen.
Tôi chăm chú nhìn anh ấy khi xe ở khoảng cách gần và tâm trí tôi bất
chợt quay về thời điểm cách đây năm năm.
“Tôi biết là không phải”, tôi chia sẻ với Wil, “nhưng người đó trông có
vẻ giống một người bạn đã từng làm việc với tôi. Trong nhiều năm qua,
tôi chưa một lần mảy may nhớ đến anh ấy.”
Tôi để ý thấy Wil đang quan sát mình.
“Tôi đã bảo anh hãy chú tâm đến những sự kiện mà”, Wil lên tiếng. “Giờ
chúng ta quay lại để xem liệu anh bạn ấy có cần hỗ trợ gì không. Hình
như anh ta không phải là dân địa phương.”
Chúng tôi chạy thêm một đoạn nữa, tìm quãng đường đủ rộng để quay
đầu xe. Khi trở lại cửa hàng, chúng tôi thấy anh ấy đang tự sửa chữa
động cơ xe. Wil dừng lại trước máy bơm xăng, thò đầu ra cửa xe, lên
tiếng hỏi: “Hình như xe anh đang bị gì hả?”.
Anh ấy đẩy cặp kính lên trên sống mũi, đúng là thói quen của anh bạn tôi
ngày xưa.
“Đúng vậy”, anh ấy đáp. “Máy bơm nước của xe tôi bị hỏng.” Anh ấy
trông khoảng bốn mươi tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, nói tiếng Anh bằng
giọng Pháp với lối diễn đạt khá trang trọng.
Wil nhanh chóng xuống xe, giới thiệu chúng tôi với nhau. Người đàn
ông bắt tay tôi rồi mỉm cười, khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc. Anh
ấy tên là Chris Reneau.
“Hình như anh là người Pháp thì phải”, tôi nói.
“Đúng vậy”, anh ấy đáp. “Nhưng tôi dạy môn tâm lý học tại Brazil. Tôi
đến Peru để tìm kiếm thông tin về một tài liệu cổ xưa, một Thủ bản.”

Tôi ngập ngừng trong giây lát, đắn đo không biết liệu có nên tin tưởng
người này không.
“Chúng tôi cũng ở đây vì lý do tương tự”, cuối cùng tôi lên tiếng.
Anh ấy chăm chú nhìn tôi, rồi hỏi: “Anh đã từng xem qua Thủ bản chưa?
Anh có thể kể cho tôi nghe những gì anh biết được không?”.
Trước khi kịp trả lời câu hỏi của anh ấy, tôi nhìn thấy Wil bước ra khỏi
cửa hàng. Cánh cửa đóng sập lại sau lưng ông ấy. Ông ấy nhìn tôi, rồi
nói: “May thật! Người chủ bảo chúng ta có thể cắm trại ở khu vực này,
đồng thời còn có thể thưởng thức một số món ăn nóng hổi nữa! Vậy là
chúng ta có thể qua đêm ở đây rồi”. Ông ấy quay sang nhìn Reneau, bày
tỏ sự mong đợi: “Anh có phiền không nếu chúng tôi qua đêm cùng chỗ
với anh?”.
“Tất nhiên là không rồi”, anh ấy đáp. “Tôi rất sẵn lòng với sự hiện diện
của các vị. Sáng mai họ mới chuyển máy bơm nước mới đến đây được.”
Trong khi Wil và Reneau bắt đầu trò chuyện sang lĩnh vực cơ giới và độ
bền chiếc xe vượt đường trường của Reneau, tôi tựa người vào chiếc
jeep, vừa cảm nhận hơi ấm từ ánh nắng mặt trời vừa miên man trong
những ký ức thú vị về người bạn cũ mà Reneau đã khơi dậy trong tâm trí
tôi. Bạn tôi là một người thích khám phá thế giới xung quanh, có vẻ có
tính cách rất giống Reneau, và còn có niềm đam mê bất tận đối với việc
đọc sách. Tôi hầu như tin chắc mình có thể nhắc lại những triết lý mà
anh ấy yêu thích, nhưng thời gian có vẻ đã làm lu mờ đi những hồi ức đó
trong tôi.
“Mang đồ đạc của chúng ta xuống chỗ cắm trại nào”, vừa nói Wil vừa vỗ
nhẹ vào lưng tôi.
“Được thôi”, tôi bâng quơ trả lời.
Wil mở cửa sau, lấy lều và túi ngủ đưa cho tôi, còn ông mang theo cả
một túi xách chứa đầy quần áo. Reneau đang khóa xe lại. Ba chúng tôi đi ngang qua cửa hàng, sau đó chậm rãi bước xuống một lối đi có nhiều bậc
thang. Ở phía sau cửa hàng, sườn núi cheo leo đổ dốc. Chúng tôi rẽ sang
bên trái, rồi men theo một con đường nhỏ hẹp. Sau khi đi được gần ba
mươi mét, chúng tôi nghe thấy tiếng nước chảy. Khi đến gần hơn, chúng
tôi nhìn thấy một dòng suối đang đổ xuống qua nhiều bậc đá. Không khí
trở nên trong lành, mát mẻ hơn. Tôi có thể ngửi được mùi hương bạc hà
nồng nàn trong gió.
Ở ngay phía trước, chúng tôi thấy một khoảng đất bằng phẳng và một hồ
nước có đường kính khoảng gần tám mét được tạo thành từ dòng suối. Ai
đó đã dọn dẹp địa điểm cắm trại và xếp những tảng đá xung quanh để
chuẩn bị cho việc đốt lửa. Các thanh củi được chất thành đống ở một cây
gần đó.
“Vậy là tốt rồi”, vừa nói Wil vừa lấy chiếc lều của ông ấy ra. Chiếc lều
này cỡ lớn, được thiết kế dành cho bốn người. Reneau đang dựng một
chiếc lều nhỏ hơn cạnh Wil.
“Anh và Wil có phải là những nhà nghiên cứu không?”, Reneau lên tiếng
hỏi tôi. Wil đã dựng lều xong và đang đi xem bữa tối được chuẩn bị thế
nào.
“Wilson là người hướng dẫn”, tôi chia sẻ. “Hiện tại tôi cũng chưa làm
được gì nhiều.”
Reneau nhìn tôi, tỏ vẻ khó hiểu.
Nhìn bộ dạng của anh ấy, tôi bất giác mỉm cười, sau đó hỏi lại: “Anh đã
từng xem phần nào của Thủ bản chưa?”.
“Tôi đã xem qua hai sự khai sáng đầu tiên”, vừa nói anh ấy vừa tiến đến
gần tôi. “Và tôi sẽ chia sẻ với anh vài điều. Tôi nghĩ mọi chuyện đang
diễn ra đúng như những thông điệp mà Thủ bản đã đề cập. Chúng ta
đang chuyển đổi toàn bộ hệ thống thế giới quan. Tôi có thể nhận thấy
điều này trong lĩnh vực tâm lý học.”

“Ý anh là sao?”
Anh ấy hít một hơi thật sâu, sau đó nói liền một mạch: “Lĩnh vực nghiên
cứu của tôi là về những xung đột và mâu thuẫn, tìm hiểu nguyên nhân tại
sao loài người lại đối xử tàn bạo với nhau như vậy. Chúng tôi đã luôn
hiểu rằng nạn bạo hành xảy ra khi con người cảm thấy bị thôi thúc phải
kiểm soát và chi phối người khác. Tuy nhiên, trong thời gian gần đây,
chúng tôi đã nghiên cứu về vấn đề này thông qua việc nhìn vào thế giới
nội tâm con người, ở góc độ nhận thức của mỗi cá nhân. Chúng tôi
không ngừng tìm kiếm những nhân tố bên trong thúc đẩy một người thực
hiện hành vi kiểm soát người khác. Chúng tôi phát hiện rằng khi một
người gặp gỡ một người và một cuộc hội thoại diễn ra – hàng tỷ cuộc hội
thoại như thế diễn ra trên thế giới mỗi ngày – một trong hai điều có thể
xảy đến. Người đó sẽ cảm thấy mình mạnh mẽ hơn hoặc yếu kém hơn
khi cuộc hội thoại kết thúc, tùy thuộc vào những diễn biến đã xảy ra
trong sự tương tác đó”.
Tôi nhìn Reneau, tỏ ra khó hiểu. Anh ấy có vẻ ngại ngùng khi đã vội
vàng thuyết giảng một tràng dài về chủ đề này như vậy. Tôi đề nghị anh
ấy tiếp tục chia sẻ.
Anh ấy nói tiếp: “Vì lý do này, mỗi người trong chúng ta dường như
luôn muốn đứng ở vị thế thao túng người khác. Bất kể trong tình huống
hay chủ đề bàn luận nào, chúng ta đều trang bị trước cho bản thân tất cả
những lý lẽ cần thiết nhằm chiếm được ưu thế trong cuộc hội thoại. Mỗi
người chúng ta đều tìm kiếm những phương cách để kiểm soát cục diện
và duy trì vị thế thống lĩnh trong cuộc chạm trán. Nếu chúng ta thành
công, tức là nếu quan điểm của chúng ta thắng thế, chúng ta dường như
nhận được ‘một liều thuốc bổ tâm lý’, thay vì cảm thấy bản thân yếu
kém.
“Nói cách khác, loài người chúng ta thường tìm cách thắng thế, tỏ ra
khôn ngoan hơn và kiểm soát người khác không chỉ vì những mục tiêu
hữu hình mà chúng ta luôn muốn đạt được trong thế giới bên ngoài, mà
còn vì những cảm xúc bay bổng về mặt tâm lý mà sự thắng thế đó mang lại. Đây là nguyên nhân dẫn đến vô số xung đột và mâu thuẫn không thể
nào lý giải được trên thế giới cả ở cấp độ cá nhân lẫn quốc gia.
“Các chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý học đều nhất trí cho rằng toàn bộ
vấn đề này đang trỗi dậy trong tâm thức cộng đồng. Loài người chúng ta
dần nhận ra chúng ta đã và đang thao túng nhau nhiều như thế nào và kết
quả là chúng ta cảm thấy cần phải đánh giá lại những động cơ thật sự của
mình. Chúng ta đang tìm kiếm một cách thức khác để tương tác với
nhau. Tôi nghĩ rằng sự nhìn nhận lại toàn bộ vấn đề này sẽ góp phần hình
thành nên thế giới quan mới mà Thủ bản đã đề cập đến”.
Cuộc thảo luận của chúng tôi bị cắt ngang khi Wil quay trở lại. “Họ đã
sẵn sàng phục vụ bữa tối cho chúng ta”, ông ấy thông báo.
Chúng tôi nhanh chóng quay về cửa hàng, sau đó đi xuống tầng hầm.
Đây là một không gian sinh hoạt của gia đình chủ nhà. Chúng tôi đi qua
phòng khách và vào phòng ăn. Trên bàn, món thịt hầm nóng hổi cùng
nhiều loại rau củ và món trộn đã được chuẩn bị sẵn.
“Các vị ngồi xuống đây nào”, chủ nhà vừa lịch sự chào bằng tiếng Anh
vừa vội vàng kéo ghế cho chúng tôi. Tôi để ý thấy có hai người đang
đứng ngay sau ông ấy, một phụ nữ hơi lớn tuổi và một cô bé khoảng
mười lăm tuổi. Có lẽ đây là vợ và con gái ông ấy.
Trong khi ngồi vào chỗ của mình, Wil vô tình hất tay làm rơi chiếc nĩa
xuống sàn. Tất cả chúng tôi đều nghe thấy tiếng leng keng khá ồn ào.
Chủ nhà trừng mắt nhìn vợ mình, khiến người vợ quay sang cằn nhằn cô
con gái sao chưa mau đi lấy một chiếc nĩa khác. Cô con gái vội chạy đi
sang một phòng khác, sau đó quay trở lại với một chiếc nĩa, rồi ngập
ngừng trao cho Wil. Cô bé cúi thấp người xuống, tay hơi run. Tôi bắt gặp
ánh nhìn của Reneau từ phía đối diện bên kia bàn.
“Chúc các vị ăn ngon miệng”, chủ nhà lên tiếng, sau đó trao cho tôi một
đĩa thức ăn. Trong suốt bữa ăn, Reneau và Wil trò chuyện với nhau về
đời sống học thuật, những thách thức trong công tác giảng dạy và xuất
bản. Chủ nhà đã rời khỏi phòng nhưng người vợ vẫn còn đứng ở cửa.

Khi vợ và con gái chủ nhà bắt đầu phục vụ món bánh tráng miệng, cô bé
lại vô tình chạm khuỷu tay làm ngã ly nước của tôi, khiến nước tràn ra
trên mặt bàn. Bà mẹ vội vàng chạy đến và trong cơn thịnh nộ, bà ấy quát
một tràng tiếng Tây Ban Nha vào mặt cô con gái, rồi đẩy mạnh cô bé ra
chỗ khác.
“Tôi vô cùng xin lỗi”, bà mẹ vừa lau chỗ nước trên bàn vừa rối rít xin
lỗi. “Con bé vụng về quá.”
Cô con gái không kiềm chế được nữa, lấy chiếc bánh trên đĩa ném vào
người bà mẹ. Chiếc bánh không trúng bà mẹ mà lại rơi độp xuống giữa
bàn, làm những chiếc ly, đĩa bằng sứ vỡ tan. Vào ngay lúc đó, chủ nhà
quay trở lại.
Ông ấy giận dữ thét lên. Cô con gái hoảng loạn, chạy ra khỏi phòng.
“Tôi thật sự xin lỗi”, ông ấy nhanh chóng chạy lại bàn.
“Không sao đâu”, tôi đáp. “Thôi ông đừng trách phạt cô bé nhé.”
Wil đứng dậy, thanh toán hóa đơn, sau đó chúng tôi nhanh chóng rời đi.
Từ nãy đến giờ, Reneau vẫn im lặng, không nói bất cứ lời nào, nhưng
khi chúng tôi đi ra cửa rồi đi xuống triền dốc, anh ấy bắt đầu lên tiếng.
“Anh có để ý đến cô bé đó không?”, anh ấy vừa hỏi vừa chăm chú nhìn
tôi. “Trường hợp của cô bé là một ví dụ điển hình của nạn bạo hành tâm
lý. Đó là cách mà con người cảm thấy cần phải dùng đến để kiểm soát
người khác khi sự lấn lướt của đối phương lên đến ngưỡng nhất định.
Ông chủ nhà và bà vợ ông ấy hoàn toàn lấn lướt cô con gái. Anh có nhìn
thấy cô bé đã khép nép và sợ hãi thế nào không?”
“Đúng vậy”, tôi đáp. “Nhưng dường như cô bé cũng đã hết chịu nổi rồi.”
“Chính xác! Bố mẹ cô bé đã luôn đối xử hà khắc với cô. Và từ nhận thức
của mình, cô bé thấy không còn cách nào khác ngoài sự phản kháng
bằng bạo lực. Đó là phương cách duy nhất cô bé có thể sử dụng để giành lấy chút quyền kiểm soát cho bản thân. Nhưng điều không may là khi cô
bé trưởng thành, vì những chấn thương tâm lý thời thơ ấu này, cô bé sẽ
cho rằng bản thân cô bắt buộc phải nắm quyền kiểm soát và lấn lướt
những người khác với mức độ tương tự. Suy nghĩ này sẽ ăn sâu vào tiềm
thức, trở thành một đặc điểm tính cách và khiến cô bé trở thành một kẻ
có xu hướng bạo hành giống như bố mẹ cô bây giờ, đặc biệt là khi cô
tiếp xúc với những đối tượng yếu thế hơn, chẳng hạn như trẻ em.
“Trong thực tế, bố mẹ cô bé chắc chắn cũng đã từng trải qua chấn
thương tâm lý thời thơ ấu tương tự như cô. Họ thấy mình phải trở thành
người lấn lướt người khác trong hiện tại bởi cha mẹ họ từng đối xử với
họ y như vậy. Đó chính là cách mà nạn bạo hành tâm lý được truyền từ
thế hệ này sang thế hệ khác.”
Reneau đột nhiên dừng lại, anh nói: “Tôi phải đi lấy túi ngủ còn ở trên
xe. Tôi sẽ nhanh chóng chạy theo sau”.
Tôi gật đầu, sau đó Wil và tôi tiếp tục đi đến địa điểm cắm trại.
“Anh và Reneau đã trò chuyện rất lâu”, Wil nhận định.
“Đúng vậy”, tôi đáp.
Ông ấy mỉm cười. “Thật ra, Reneau hầu như đã nói từ đầu đến cuối. Anh
chỉ lắng nghe và trả lời một vài câu hỏi trực tiếp từ anh ấy nhưng không
chia sẻ gì nhiều.”
“Tôi hoàn toàn chú tâm đến những điều anh ấy nói”, tôi lên tiếng biện
minh.
Wil phớt lờ sự biện minh của tôi, sau đó tiếp tục: “Anh có nhìn thấy
dòng năng lượng chuyển động qua lại giữa các thành viên trong gia đình
đó không? Hai vợ chồng đó đang hút cạn năng lượng của cô con gái vào
bản thân họ cho đến khi cô bé gần như kiệt quệ”.
“Tôi quên quan sát dòng chảy năng lượng rồi”, tôi đáp.

“À, vậy anh có cho rằng chính Reneau cũng muốn nhìn thấy dòng chảy
năng lượng đó không? Anh nghĩ thế nào về việc chúng ta tình cờ gặp
Reneau trên đường?”
“Tôi không biết nữa.”
“Anh có nghĩ rằng chuyện này mang một ý nghĩa nào đó không? Trong
khi chúng ta đang chạy xe trên đường, anh lại nhìn thấy một người khiến
anh nhớ về một người bạn cũ và khi gặp anh ấy, chúng ta tình cờ biết
được rằng anh ấy cũng đang đi tìm Thủ bản. Có phải chuyện này dường
như không đơn thuần là sự trùng hợp ngẫu nhiên?”
“Đúng vậy.”
“Cuộc gặp gỡ này diễn ra vì nó có thể mang lại cho anh một số thông tin
cần thiết, khiến anh lại tiếp tục hành trình khám phá từ đây. Vậy việc xảy
ra tiếp theo có phải là anh cũng sẽ cung cấp một số thông tin hữu ích cho
Reneau không?”
“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Ông nghĩ tôi nên chia sẻ điều gì với anh ấy?”
Wil lại nhìn tôi trìu mến, rồi từ tốn đáp: “Sự thật”.
Tôi chưa kịp nói thêm lời nào, Reneau đã trở lại.
“Tôi mang theo đèn pin, phòng khi chúng ta cần đến”, anh ấy lên tiếng.
Tôi bất thần nhận ra cảnh chạng vạng đang hiện ra trước mắt. Tôi đưa
mắt nhìn về phía tây. Tuy mặt trời đã khuất bóng nhưng nền trời vẫn còn
nhuốm một màu cam sáng rực. Một vài đám mây hơi ráng đỏ đang lững
lờ trôi phía chân trời. Trong giây lát, tôi nghĩ mình đã nhìn thấy một
trường ánh sáng trắng bao quanh những cây ở ngay trước mặt, nhưng
cảnh tượng đó mờ ảo dần đi.
“Ánh hoàng hôn mới đẹp làm sao”, tôi ngỡ ngàng thốt lên. Sau đó, tôi
nhận ra Wil đã đi về lều từ lúc nào, còn Reneau đang lấy túi ngủ ra khỏi
bao đựng.

“Đúng vậy.” Reneau đồng tình với tôi với vẻ lơ đãng, không hề ngước
lên nhìn xem thế nào.
Tôi đi đến chỗ anh ấy đang ngồi.
Anh ấy ngước lên nhìn tôi, rồi nói: “Có điều này tôi chưa có dịp hỏi anh,
anh đã từng xem qua sự khai sáng nào chưa?”.
“Tôi chỉ được nghe mô tả về hai sự khai sáng đầu tiên”, tôi đáp. “Nhưng
hai ngày trước, chúng tôi vừa ở Viciente Lodge, gần Satipo. Lúc chúng
tôi ở đó, một trong những người đang nghiên cứu về Thủ bản đã đưa cho
tôi một bản sao của bản dịch Sự Khai sáng Thứ Ba. Rất thú vị.”
Mắt anh ấy sáng lên. “Anh có mang theo tài liệu đó không?”
“Có đây. Anh có muốn xem không?”
Anh ấy tỏ ra rất hào hứng, nhận lấy tài liệu và mang vào trong lều để
đọc. Tôi tìm thấy một vài que diêm và một xấp giấy báo cũ để đốt đống
lửa. Thấy ánh sáng của đống lửa, Wil trườn ra ngoài lều.
“Reneau đâu rồi?”, ông ấy hỏi.
“Anh ấy đang đọc bản dịch của sự khai sáng mà Sarah đã đưa cho tôi”,
tôi đáp.
Wil bước ra khỏi lều, đi đến và ngồi xuống trên một khúc gỗ có bề mặt
nhẵn được đặt gần đống lửa. Tôi cũng đi đến ngồi cùng ông ấy. Cuối
cùng, bóng tối đã hoàn toàn chiếm lĩnh nơi đây. Vạn vật bị che khuất và
tôi chỉ còn nhìn thấy những đường nét của những cây ở bên trái, ánh
sáng lờ mờ từ trạm xăng ở phía sau chúng tôi và ánh lửa lập lòe, thấp
thoáng trong lều Reneau. Trong màn đêm, khu rừng trở nên sống động
với bản hòa tấu của những thanh âm, trong số đó có một vài thanh âm tôi
chưa từng được nghe bao giờ.
Khoảng ba mươi phút sau, Reneau bước ra khỏi lều và cầm theo chiếc
đèn pin. Anh ấy đi đến chỗ chúng tôi và ngồi xuống bên trái tôi. Wil đang ngáp ngắn ngáp dài.
“Sự khai sáng này thật tuyệt vời”, Reneau hào hứng thốt lên. “Có ai đã
thật sự nhìn thấy những trường năng lượng đó không?”
Tôi kể lại ngắn gọn về trải nghiệm của mình, bắt đầu từ thời điểm chúng
tôi đặt chân đến Viciente ra sao, sau đó đến thời điểm tôi đã tận mắt nhìn
thấy những trường năng lượng như thế nào.
Anh ấy lặng thinh trong giây lát, rồi lên tiếng hỏi: “Vậy những nhà
nghiên cứu ở đó đang thật sự tiến hành những thí nghiệm phóng chiếu
năng lượng của họ lên các cây trồng và tác động đến sự phát triển của
cây sao?”.
“Sự phóng chiếu năng lượng tích cực cũng tác động đến hàm lượng dinh
dưỡng của cây”, tôi thêm vào.
“Nhưng sự khai sáng này còn chứa đựng thông điệp ở mức độ rộng lớn
hơn”, anh ấy tự chiêm nghiệm. “Sự Khai sáng Thứ Ba cho biết rằng toàn
bộ vũ trụ của chúng ta được tạo thành từ chính nguồn năng lượng này.
Và chúng ta có thể tác động đến không chỉ đời sống của thực vật mà vạn
vật trong thế giới này thông qua cách thức chúng ta vận hành nguồn
năng lượng bên trong mình, khía cạnh duy nhất chúng ta có thể kiểm
soát được.” Anh ấy dừng lại trong một phút. “Tôi đang tự hỏi liệu chúng
ta tác động như thế nào đến người khác với nguồn năng lượng bên trong
mình?”
Wil quay sang nhìn tôi, mỉm cười.
“Tôi sẽ kể anh nghe những gì tôi đã thấy được”, tôi chia sẻ. “Tôi đã
chứng kiến một cuộc tranh luận giữa hai người và năng lượng của họ đã
có những biến chuyển thật lạ lùng.”
Reneau lại đẩy gọng kính lên. “Hãy kể tôi nghe đi.”

Ngay lúc này, Wil liền đứng dậy, rồi lên tiếng: “Tôi nghĩ mình nên vào
lều nghỉ ngơi. Ngày hôm nay trôi qua thật dài”.
Hai chúng tôi chào tạm biệt Wil và ông ấy đi về lều của mình. Sau đó, tôi
cố gắng mô tả đầy đủ nhất cuộc tranh luận giữa Sarah và nhà khoa học
kia, đặc biệt nhấn mạnh vào những biến chuyển trong trường năng lượng
của hai người.
“Khoan, chờ chút đã”, Reneau đột nhiên ngắt lời tôi. “Vậy anh đã thật sự
nhìn thấy trường năng lượng của hai người đang hút lẫn nhau sao? Hay
nói cách khác, trong suốt quá trình tranh luận, mỗi người đang cố gắng
giành giật năng lượng của đối phương?”
“Đúng vậy”, tôi đáp.
Anh ấy nghĩ ngợi trong giây lát. “Chúng ta phải phân tích khía cạnh này
một cách toàn diện. Trong một cuộc tranh luận giữa hai người để xem ai
là người có quan điểm đúng đắn hơn, mỗi người đều cố gắng bằng mọi
cách thắng người kia về mặt lý lẽ, thậm chí dùng mọi thủ đoạn để hạ bệ,
chà đạp đối phương chỉ với mục đích giành được chiến thắng.”
Đột nhiên Reneau nhìn lên. “Đúng vậy! Chính xác là vậy!”
“Ý anh là sao?”
“Nếu biết quan sát sự chuyển động của nguồn năng lượng này một cách
có phương pháp, chúng ta sẽ nhận ra con người nhận được những gì khi
chúng ta ganh đua, tranh luận và làm tổn hại lẫn nhau. Khi chúng ta kiểm
soát người khác, chúng ta nhận được năng lượng từ họ. Chúng ta cảm
thấy tràn đầy năng lượng trước sự thiếu hụt năng lượng của người khác.
Trạng thái thỏa mãn này thúc đẩy chúng ta tiếp tục lấn lướt người khác.
Này anh bạn! Tôi phải học được cách nhìn thấy những trường năng
lượng như thế. Viciente Lodge ở đâu vậy? Làm sao tôi đến được nơi
đó?”

Tôi mô tả chung chung về vị trí của Viciente, nhưng đồng thời cũng bảo
anh ấy hãy hỏi lại Wil để được chỉ dẫn cụ thể đường đi đến đó.
“Được rồi. Sáng mai tôi sẽ hỏi ông ấy”, Reneau nói với vẻ quyết tâm.
“Chắc bây giờ tôi đi ngủ một chút. Tôi muốn khởi hành càng sớm càng
tốt.”
Anh ấy chúc tôi ngủ ngon, rồi đi vào lều của mình, để lại tôi một mình
cùng tiếng củi lửa cháy tí tách xen lẫn với những thanh âm đặc thù của
đêm khuya.
Khi tôi tỉnh giấc, Wil đã ra ngoài lều từ lúc nào. Tôi có thể ngửi thấy mùi
hương thơm lừng đặc trưng của yến mạch. Tôi lăn ra khỏi túi ngủ, nhìn
ra bên ngoài qua cửa lều. Wil đang ngồi bên đống lửa và nấu bữa sáng.
Tôi nhìn quanh nhưng không thấy Reneau đâu, cả lều của anh ấy cũng
không còn ở đó nữa.
Tôi bước ra ngoài, đi đến bên đống lửa, rồi lên tiếng hỏi Wil: “Reneau đi
đâu rồi?”.
“Anh ấy đã thu xếp xong đồ đạc”, Wil trả lời. “Anh ấy đang quay về
kiểm tra xe để đảm bảo mọi thứ đều sẵn sàng. Anh ấy sẽ khởi hành ngay
khi máy bơm nước được thay xong.”
Wil đưa cho tôi một chén cháo yến mạch nóng hổi và chúng tôi ngồi trên
một khúc gỗ thưởng thức bữa sáng.
“Đêm qua hai anh thức khuya nói chuyện với nhau à?”, Wil hỏi.
“Cũng không khuya lắm”, tôi đáp. “Tôi đã kể cho anh ấy tất cả những gì
tôi biết.”
Ngay lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng động từ con đường phía trước.
Reneau đang vội vàng chạy xuống chỗ chúng tôi.
“Mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi đang chuẩn bị lên đường”, Reneau nói. “Tôi
phải nói lời tạm biệt rồi.”

Chúng tôi trò chuyện vài phút, sau đó Reneau quay ngược trở lên, rồi rời
đi. Wil và tôi thay phiên nhau vệ sinh cá nhân trong nhà vệ sinh của chủ
trạm xăng, sau đó chúng tôi thu dọn hành lý, đổ đầy xăng, rồi khởi hành
đi thẳng về hướng bắc.
“Cula cách đây có xa không?”, tôi hỏi.
“Nếu may mắn, chúng ta sẽ đến đó trước khi trời tối”, ông ấy đáp. Sau
đó ông ấy hỏi tôi: “Vậy anh đã học được điều gì từ Reneau?”.
Tôi chăm chú nhìn ông ấy. Có vẻ ông ấy đang mong chờ một câu trả lời
xác đáng từ tôi. “Tôi không biết”, tôi đáp.
“Reneau đã truyền đạt lại tư tưởng gì cho anh vậy?”
“Mặc dù gần như vô thức, mỗi người trong chúng ta đều có xu hướng
muốn kiểm soát và chi phối người khác. Trong các cuộc tranh luận,
chúng ta đều muốn giành lấy phần hơn trong trường năng lượng giữa hai
bên. Dù bằng cách nào đi nữa, khi giành được ưu thế trong cuộc chiến,
chúng ta cũng cảm thấy tốt hơn.”
Wil đang nhìn thẳng ra con đường ở phía trước, có vẻ ông ấy vừa sực
nhớ đến một điều gì khác.
“Tại sao ông lại hỏi tôi điều đó?”, tôi thắc mắc. “Có phải điều tôi vừa nói
được đề cập trong Sự Khai sáng Thứ Tư không?”
Ông ấy nhìn tôi. “Không hẳn là vậy. Anh đã nhìn thấy dòng năng lượng
chuyển động giữa hai người tranh luận với nhau. Tuy nhiên, tôi tự hỏi
anh sẽ cảm thấy thế nào khi tình huống đó xảy ra với chính anh?”
“Vậy ông hãy cho tôi biết ông cảm thấy như thế nào đi!”, tôi bắt đầu cáu.
“Ông kết tội tôi vì đã không chia sẻ gì nhiều! Còn ông thì sao chứ? Ông
cũng chẳng hé răng nửa lời! Trong những ngày qua, tôi đã cố gắng tìm
hiểu về những trải nghiệm mà ông có được với Thủ bản. Nhưng phản
ứng của ông chỉ khiến tôi mất hứng thôi!”

Ông ấy phá lên cười, sau đó nhìn tôi. “Anh có nhớ ban đầu chúng ta đã
cam kết gì với nhau không? Tôi có lý do cho sự im lặng của mình. Mỗi
sự khai sáng liên quan đến cách chúng ta giải mã về những sự kiện đã
xảy ra trong đời mình. Đó là một hành trình liên tục giúp anh ngày càng
tỉnh thức hơn về bản thể đích thực và mục đích tồn tại của cá nhân anh
trong vũ trụ này. Tôi muốn đợi cho đến khi chúng ta lĩnh hội được sự
khai sáng đó rồi mới thảo luận về cuộc đời của cá nhân tôi. Anh hiểu
chứ?”
Qua giọng điệu của Wil, tôi cảm nhận được lòng nhiệt thành của ông ấy
dành cho hành trình khám phá này. Tôi mỉm cười, đáp: “Vâng, tôi hiểu
rồi”.
Sau đó, trong cả buổi sáng, chúng tôi tiếp tục chuyến đi trong im lặng.
Bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Những tia nắng chói chang chiếu khắp
muôn nơi. Thỉnh thoảng, khi xe leo lên mấy con đường dốc xuyên qua
những dãy núi, chúng tôi nhìn thấy những đám mây dày đặc đang trôi lơ
lửng ngay trước mặt, khiến cho kính chắn gió xe bị mờ đi do hơi nước
ngưng tụ. Vào giờ trưa, chúng tôi dừng chân lại giữa đất trời bao la.
Trước mắt chúng tôi hiện ra một quang cảnh hùng vĩ tuyệt đẹp với núi
rừng và thung lũng trải dài về phía đông.
“Anh có đói không?”, Wil lên tiếng hỏi.
Tôi gật đầu. Ông ấy liền lấy từ chiếc túi ở ghế sau ra hai cái bánh
sandwich được gói ghém cẩn thận. Sau khi đưa cho tôi một cái, ông ấy
hỏi: “Anh thấy quang cảnh này thế nào?”.
“Tuyệt đẹp.”
Ông ấy mỉm cười rồi chăm chú nhìn tôi, có vẻ như đang quan sát trường
năng lượng của tôi vậy.
“Ông đang làm gì thế?”, tôi thắc mắc.

“Chỉ đang nhìn thôi”, ông ấy đáp. “Những nơi đặc biệt như những đỉnh
núi như thế này có thể tiếp thêm năng lượng cho bất kỳ người nào ngồi
trên đó. Nhìn anh, tôi có thể thấy rằng những quang cảnh núi rừng hình
như luôn có sức hút mạnh mẽ đối với anh.”
Tôi kể cho Wil nghe về thung lũng của ông tôi, về dãy núi, về quang
cảnh hồ khi nhìn từ trên đỉnh núi và cả cảm nhận đặc biệt mà tôi có được
khi đứng trước quang cảnh thiên nhiên tuyệt vời đó. Đó là cảm giác vô
cùng tỉnh táo và tràn đầy năng lượng và Charlene cũng đã đến tìm tôi
trong ngày hôm đó.
“Có thể việc anh lớn lên ở đó là sự chuẩn bị cho những gì xảy ra tại đây,
ngay lúc này”, ông ấy nhận định.
Tôi định hỏi thêm ông ấy về nguồn năng lượng đến từ những quang cảnh
núi non hùng vĩ, nhưng ngay lúc đó, ông ấy nói tiếp: “Khi một khu rừng
nguyên sinh phát triển trên một ngọn núi, nguồn năng lượng ở đó được
khuếch đại lên, thậm chí gấp nhiều lần”.
“Có phải khu rừng nguyên sinh mà chúng ta chuẩn bị đi đến cũng nằm
trên một ngọn núi không?”, tôi hỏi.
“Anh hãy tự mình quan sát đi”, ông ấy đáp. “Anh có thể nhìn thấy đó.”
Ông ấy chỉ về phía đông. Tôi có thể nhìn thấy cách nơi này khoảng vài
cây số, có hai dãy núi chạy song song nhau, sau đó tụ lại tạo thành một
hình chữ V. Trong không gian giữa hai dãy núi, tôi thấy một thị trấn nhỏ.
Đồng thời, tại điểm giao nhau, có hai vách đá dựng thẳng đứng, vươn lên
thành một đỉnh núi cao chót vót. Đỉnh núi đó dường như cao hơn một
chút so với đỉnh núi chúng tôi đang đứng và khu vực quanh chân núi có
vẻ cũng xanh hơn, như thể được bao phủ bởi những tán cây tươi tốt hơn.
“Khu vực xanh tốt đó sao?”, tôi hỏi.
“Đúng vậy”, Wil đáp. “Khu vực đó trông giống như Viciente vậy, thậm
chí chứa đựng nguồn năng lượng dồi dào và đặc biệt hơn.”

“Đặc biệt như thế nào?”
“Tạo điều kiện thuận lợi cho việc lĩnh hội một trong những sự khai sáng
khác.”
“Bằng cách nào?”
Ông ấy khởi động chiếc jeep, rồi cho xe quay trở lại đường đi. “Tôi cược
rằng tự anh sẽ khám phá ra điều đó.”
Trong khoảng một giờ đồng hồ, cả hai chúng tôi không nói thêm gì
nhiều. Sau đó, tôi dần chìm vào giấc ngủ. Một lúc sau, Wil ra sức lay tôi
dậy.
“Dậy nào”, ông ấy giục liên hồi. “Chúng ta sắp đến Cula rồi.”
Tôi ngồi thẳng người dậy. Ở ngay phía trước, trong thung lũng nơi hai
con đường giao nhau, tôi nhìn thấy một thị trấn nhỏ. Hai dãy núi mà
chúng tôi đã nhìn thấy trước đó đang chạy dài ở hai bên. Cây cối mọc
trên hai dãy núi này trông cực kỳ xanh tươi và cao lớn như ở Viciente.
“Tôi muốn nói với anh vài điều trước khi chúng ta lái xe đi vào khu vực
đó”, Wil lên tiếng. “Tuy nằm gần khu rừng có nguồn năng lượng dồi dào,
nhưng thị trấn này vẫn còn kém phát triển hơn nhiều so với những nơi
khác ở Peru. Nơi này được biết đến là nơi có nhiều thông tin về Thủ bản,
nhưng vào lần cuối có mặt tại nơi này, tôi chỉ nhìn thấy toàn những loại
người tham lam, không hề cảm nhận được nguồn năng lượng và cũng
chẳng hiểu gì về những sự khai sáng. Những người đó chỉ muốn tiền
hoặc danh tiếng mà họ có thể nhận được thông qua việc tìm thấy Sự
Khai sáng Thứ Chín.”
Tôi đưa mắt nhìn về phía ngôi làng. Ngôi làng đó có khoảng bốn, năm
con đường lớn nhỏ. Những căn nhà lớn nằm dọc hai con đường chính
giao nhau tại trung tâm thị trấn, còn phần lớn những căn nhà ở đây đều
nhỏ, nằm trên những con đường nhỏ hẹp. Nhiều chiếc xe đang đỗ tại
điểm giao nhau giữa hai con đường.

“Tại sao tất cả những người này đều tập trung ở đây?”, tôi hỏi.
Ông ấy cười lớn. “Vì đây là một trong những trạm dừng chân cuối cùng
để đổ xăng và mua thêm một số nhu yếu phẩm trước khi đi sâu vào lòng
núi.”
Ông ấy nổ máy, rồi lái xe chậm rãi vào thị trấn, sau đó dừng lại trước
một trong những căn nhà lớn. Tôi không đọc được biển báo bằng tiếng
Tây Ban Nha, nhưng những sản phẩm được vẽ trên cửa kính cho tôi biết
đó là một cửa hàng tạp hóa.
“Anh chờ tôi một chút”, ông ấy lên tiếng. “Tôi muốn vào trong đó mua
vài thứ.”
Tôi gật đầu và Wil biến mất vào bên trong cửa hàng. Khi nhìn xung
quanh, tôi thấy một chiếc xe tải đỗ lại bên kia đường, rồi một vài người
bước xuống xe. Trong số đó, tôi thấy một phụ nữ có tóc sẫm màu, mặc
một chiếc áo khoác lính. Tôi vô cùng kinh ngạc khi nhận ra đó chính là
Marjorie. Cô ấy và một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang băng
qua đường ngay phía trước tôi.
Tôi mở cửa và bước xuống xe. “Marjorie”, tôi gọi lớn.
Marjorie đứng lại, nhìn quanh. Vừa trông thấy tôi, cô ấy liền mỉm cười.
“Chào anh”, cô ấy lên tiếng. Khi cô ấy chuẩn bị đi về phía tôi, cậu thanh
niên liền kéo tay cô lại.
“Robert đã bảo chúng ta không được nói chuyện với bất kỳ người nào
mà”, cậu thanh niên cố gắng nói thật nhỏ để tôi không nghe thấy.
“Không sao đâu”, Marjorie đáp. “Chị có quen anh này. Thôi đi vào bên
trong nào.”
Cậu thanh niên nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hoài nghi, sau đó đi vào trong
cửa hàng. Tôi bối rối giải thích với Marjorie về những gì đã xảy ra giữa
chúng tôi tại khu vườn. Cô ấy phá lên cười, nói rằng Sarah đã thuật lại mọi chuyện cho cô ấy. Trước khi cô ấy kịp chia sẻ thêm, Wil từ cửa hàng
bước ra, mang theo rất nhiều nhu yếu phẩm.
Tôi giới thiệu hai người với nhau, sau đó, chúng tôi nói chuyện trong vài
phút, rồi Wil mang nhu yếu phẩm đặt ở sau xe.
“Tôi có ý này”, Wil lên tiếng. “Chúng ta hãy kiếm chỗ nào đó để ăn.”
Tôi nhìn xung quanh và thấy một quán nhỏ, hình như là một quán cà
phê. “Quán kia có vẻ được đó”, tôi nói.
“Tôi cũng không biết thế nào”, Marjorie chia sẻ. “Tôi e là tôi phải đi
ngay.”
“Cô định đi đâu vậy?”, tôi hỏi.
“Tôi phải đi ngược lại vài cây số, về hướng tây. Tôi định đến gặp một
nhóm nghiên cứu về Thủ bản ở đó.”
“Sau khi ăn tối xong, chúng tôi có thể đưa cô trở lại nơi đó”, Wil đề nghị.
“Vâng, vậy cũng được.”
Wil nhìn tôi, rồi nói: “Tôi còn phải đi lấy thêm một thứ nữa. Hai vị vào
quán gọi món trước đi. Tôi sẽ gọi món sau. Tôi đi vài phút thôi”.
Marjorie và tôi đồng ý, sau đó chúng tôi đứng lại đợi cho những chiếc xe
khác đi qua. Wil bước xuống đường, đi về hướng nam. Đột nhiên, cậu
thanh niên đi cùng Marjorie lúc nãy bước ra khỏi cửa hàng và đến trước
mặt chúng tôi.
“Chị đang đi đâu đó?”, cậu ấy vừa nói vừa kéo tay Marjorie.
“Anh này là một người bạn của chị”, cô ấy đáp. “Chị và anh ấy đang
chuẩn bị đi ăn, rồi anh ấy sẽ đưa chị về sau.”
“Chị đừng tin bất kỳ người nào ở đây cả. Robert sẽ không thích việc này
đâu.”

“Không sao đâu mà”, Marjorie đáp.
“Em muốn chị đi với em! Ngay bây giờ!”
Tôi tóm lấy cánh tay cậu ấy, kéo ra khỏi Marjorie. “Cậu không nghe cô
ấy nói gì sao?”, tôi nhấn giọng. Cậu ấy bước lùi lại, nhìn tôi, rồi đột
nhiên trông có vẻ rụt rè hẳn. Cậu ấy quay người, đi trở lại về phía cửa
hàng.
“Đi thôi”, tôi lên tiếng.
Chúng tôi băng qua đường, đẩy cửa bước vào quán ăn nhỏ. Khu vực ăn
là một căn phòng chỉ có tám cái bàn. Tôi ngửi thấy toàn mùi dầu mỡ và
thuốc lá. Có một bàn trống ở bên trái. Khi chúng tôi đi đến chỗ cái bàn,
vài người ngước lên nhìn chúng tôi rồi quay trở lại làm việc của mình.
Cô phục vụ chỉ nói được tiếng Tây Ban Nha, nhưng Marjorie thông thạo
ngôn ngữ này nên đã gọi món cho cả hai chúng tôi. Một lúc sau,
Marjorie quay sang nhìn tôi trìu mến.
Tôi cũng nhìn cô ấy và cười thân mật: “Cậu thanh niên đi với cô là ai
vậy?”.
“Đó là Kenny”, cô ấy đáp. “Tôi chẳng hiểu sao cậu ấy lại thế. Cảm ơn
anh vì đã giúp tôi.”
Cô ấy đang nhìn thẳng vào mắt tôi, và lời nhận xét của cô ấy khiến tôi
cảm thấy phấn chấn hơn hẳn. “Làm sao cô kết nối được với nhóm đó
vậy?”, tôi hỏi.
“Robert Jensen là một nhà khảo cổ học. Ông ấy thành lập một nhóm để
cùng tiến hành nghiên cứu về Thủ bản và tìm kiếm Sự Khai sáng Thứ
Chín. Ông ấy đã đến Viciente vài tuần trước và trở lại đó cách đây vài
ngày… Tôi…”
“Sao vậy?”, tôi thắc mắc.

“Thật ra là, ở Viciente, tôi đã bị vướng trong mối quan hệ tình cảm với
một người và tôi muốn chấm dứt mối quan hệ đó. Rồi tôi gặp Robert.
Tôi cảm thấy bị thu hút bởi ông ấy và những nghiên cứu của ông ấy cũng
rất ấn tượng. Robert đã thuyết phục tôi rằng chúng tôi có thể đưa những
nghiên cứu của chúng tôi tại các khu vườn phát triển lên tầm cao mới
thông qua việc lĩnh hội Sự Khai sáng Thứ Chín. Ông ấy nói mình đang
trên đường tìm kiếm sự khai sáng đó và chia sẻ rằng đây là công việc
mang lại cho ông ấy nhiều cảm hứng nhất từ trước đến nay. Sau đó,
Robert đề nghị tôi tham gia một vị trí trong nhóm nghiên cứu trong vài
tháng và tôi đã nhận lời…” Cô ấy lại ngập ngừng, đưa mắt nhìn xuống
bàn. Tôi thấy cô ấy có vẻ không được thoải mái nên đổi đề tài.
“Cô đã đọc được bao nhiêu sự khai sáng rồi?”
“Chỉ có một sự khai sáng mà tôi đã lĩnh hội được ở Viciente thôi. Robert
còn có thêm một số sự khai sáng khác nhưng anh ấy cho rằng chúng ta
phải từ bỏ mọi niềm tin truyền thống của chính mình trước khi có thể
hiểu được những sự khai sáng đó. Ông ấy cho rằng mọi người nên lĩnh
hội những khái niệm cốt lõi từ ông ấy thì tốt hơn.”
Chắc hẳn tôi đã cau mày nên cô ấy liền nói thêm: “Hình như anh không
đồng tình lắm với những điều tôi vừa nói, phải không?”.
“Tôi không tin lắm vào những luận điệu của ông ấy.”
Cô ấy lại nhìn vào mắt tôi. “Tôi cũng băn khoăn về điều đó. Có thể khi
anh đưa tôi về, anh hãy thử nói chuyện với ông ấy xem, và chia sẻ cho
tôi biết suy nghĩ của anh.”
Cô phục vụ mang thức ăn đến bàn chúng tôi. Sau khi cô này đi khỏi, tôi
nhìn thấy Wil đang bước vào cửa. Ông ấy nhanh chóng đi đến bàn chúng
tôi.
“Tôi phải đi gặp một vài người ở cách đây khoảng hơn một cây số”, ông
ấy lên tiếng. “Trong hai giờ đồng hồ tới, tôi sẽ không có mặt tại đây. Lát nữa, anh hãy lái xe đưa Marjorie về. Tôi sẽ đi quá giang ai đó.” Ông ấy
nhìn tôi và cười. “Sau đó, chúng ta sẽ gặp lại ở đây.”
Tôi định kể cho ông ấy về Robert Jensen, nhưng rồi đã không nói gì.
“Được rồi”, tôi đáp.
Ông ấy nhìn sang Marjorie. “Rất vui được gặp cô. Giá mà tôi có thể ở lại
và trao đổi với cô được nhiều hơn.”
Cô ấy ngại ngùng nhìn Wil: “Hẹn ông những dịp sau nhé”.
Ông ấy gật đầu, đưa chìa khóa xe cho tôi và rời đi.
Sau khi ăn được một lúc, Marjorie ngẩng lên và nói: “Có vẻ ông ấy là
một người biết rõ mục đích sống của mình. Làm sao anh gặp được ông
ấy vậy?”.
Tôi kể cho cô ấy nghe chi tiết về những trải nghiệm đầu tiên của mình
khi vừa đặt chân đến Peru. Trong khi tôi chia sẻ, cô ấy lắng nghe một
cách chăm chú. Quả thật, cô ấy lắng nghe chăm chú đến mức khiến tôi
cảm thấy thật sự thoải mái khi chia sẻ câu chuyện cũng như những hiểu
biết và cảm nhận chân thật của mình đối với những tình tiết, sự việc kịch
tính. Cô ấy dường như chú tâm hoàn toàn vào những gì tôi đang nói, tập
trung lắng nghe từng câu, từng chữ.
“May thật”, cô ấy lên tiếng khi nghe tôi chia sẻ, “anh có cho rằng mình
đang gặp nguy hiểm không?”
“Không, tôi không nghĩ vậy”, tôi đáp. “Nơi này nằm ở vị trí không quá
xa Lima.”
Cô ấy vẫn nhìn tôi như chờ đợi tôi sẽ nói gì thêm. Vì vậy, cho tới khi
chúng tôi ăn xong, tôi đã tóm tắt ngắn gọn những sự kiện xảy ra tại
Viciente, đến đoạn tôi và Sarah đi khảo sát những khu vườn nghiên cứu.
“Đó là nơi tôi đã gặp cô”, tôi nói, “và cô đã lập tức rời đi.”

“Ồ, mọi chuyện cũng không hẳn như vậy”, cô ấy đáp. “Chỉ vì tôi không
biết anh là người thế nào, nên khi tôi nhận ra cảm xúc của anh, tôi nghĩ
tốt nhất mình nên rời khỏi đó.”
“À, tôi xin lỗi”, tôi cười ngại ngùng, “vì đã không kiểm soát được năng
lượng của mình.”
Cô ấy nhìn đồng hồ. “Tôi nghĩ bây giờ mình nên quay trở lại. Nhóm
nghiên cứu chắc đang thắc mắc không biết tôi ở đâu.”
Tôi thanh toán hóa đơn, sau đó chúng tôi bước ra ngoài rồi đi về phía
chiếc jeep của Wil. Trời về đêm trở lạnh, chúng tôi có thể nhìn thấy hơi
thở của nhau. Khi chúng tôi vào trong xe, Marjorie lên tiếng: “Anh hãy
quay đầu xe, chạy ngược về hướng bắc trên con đường này. Tôi sẽ cho
anh biết khi nào cần rẽ hướng”.
Tôi gật đầu, nhanh chóng quay đầu xe lại, sau đó cứ nhắm phía trước mà
chạy thẳng.
“Hãy kể tôi nghe về trang trại mà chúng ta sắp đến”, tôi đề nghị.
“Tôi nghĩ Robert đã thuê trang trại đó. Rõ ràng, nhóm của ông ấy đã sử
dụng trang trại một thời gian dài trong suốt quá trình nghiên cứu về
những sự khai sáng. Từ khi đến đó, tôi thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn
nhu yếu phẩm, phương tiện di chuyển và những trang thiết bị cần thiết
khác. Trong nhóm có vài người khá dữ dằn.”
“Sao ông ấy lại mời cô vào nhóm?”, tôi hỏi.
“Ông ấy nói cần một người có thể giúp ông ấy dịch sự khai sáng cuối
cùng ngay sau khi sự khai sáng đó được tìm thấy. Ít ra thì đó là những gì
ông ấy đã chia sẻ khi ở Viciente. Còn ở đây, ông ấy chỉ nói về nhu yếu
phẩm và sự chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới.”
“Ông ấy đã lên kế hoạch đi đâu?”

“Tôi không biết”, cô ấy đáp. “Ông ấy chưa bao giờ trả lời khi tôi hỏi đến
việc đó.”
Sau khi xe chạy được khoảng hai cây số, cô ấy chỉ tay về một ngã rẽ ở
bên trái, rồi chúng tôi đi vào một con đường hẹp đầy sỏi đá. Đây là một
con đường quanh co men theo sườn núi trước khi đổ xuống một thung
lũng bằng phẳng. Ngay phía trước, tôi thấy một căn nhà ván kiên cố
được dựng lên giữa trang trại. Đằng sau căn nhà, tôi thấy một vài chuồng
gia súc và những căn nhà phụ. Trên một đồng cỏ được rào xung quanh,
ba con đà mã đang đứng nhìn chúng tôi.
Xe chúng tôi chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Vài người đi đến, đứng quanh
chiếc xe và chằm chằm nhìn chúng tôi, không hề mỉm cười. Tôi để ý
thấy một máy phát điện chạy bằng xăng đang nổ rền rã ở bên hông căn
nhà. Sau đó, cánh cửa mở ra. Một người đàn ông có tóc sẫm màu, trông
cao ráo và rắn rỏi xuất hiện, đi về phía chúng tôi.
“Đó là Robert”, Marjorie lên tiếng.
“Vâng”, tôi đáp, vẫn cảm thấy mạnh mẽ và tự tin.
Chúng tôi bước ra khỏi xe vừa đúng lúc Jensen đi đến. Ông ấy nhìn
Marjorie.
“Tôi đã rất lo cho cô”, ông ấy lên tiếng. “Tôi nghe nói cô đã tình cờ gặp
một người bạn.”
Tôi tự giới thiệu và ông ấy bắt tay tôi thật chặt.
“Tôi là Robert Jensen”, ông ấy nói. “Rất vui vì hai vị đều ổn cả. Vào
trong đi.”
Ở bên trong, một vài người đang tất bật sắp xếp các vật dụng. Một người
đang mang một cái lều và dụng cụ cắm trại ra phía sau. Nhìn qua phòng
ăn, tôi để ý thấy hai phụ nữ người Peru ở trong bếp, đang đóng gói thức ăn. Jensen ngồi vào một cái ghế trong phòng khách và chỉ vào hai cái
ghế bảo chúng tôi ngồi.
“Tại sao ông lại nói rằng ông cảm thấy vui vì chúng tôi ổn cả?”, tôi thắc
mắc.
Ông ấy nghiêng người về phía tôi, hỏi lại với vẻ chân thành: “Anh đến
khu này bao lâu rồi?”.
“Chỉ mới từ chiều hôm nay.”
“Vậy nên anh chưa biết đây là một nơi nguy hiểm. Rất nhiều người lần
lượt mất tích. Anh đã nghe nói về Thủ bản và về việc Sự Khai sáng Thứ
Chín bị thất lạc chưa?”
“Tôi đã nghe qua. Thật ra thì…”
“Vậy anh nên nắm rõ tình hình đang diễn ra”, ông ấy ngắt lời tôi. “Công
cuộc tìm kiếm sự khai sáng cuối cùng đang diễn biến xấu đi. Một số
người cực kỳ nguy hiểm cũng đã tham gia vào cuộc tìm kiếm này.”
“Họ là ai?”, tôi hỏi.
“Đó là những người hoàn toàn không quan tâm đến giá trị khảo cổ học
của cuộc tìm kiếm này. Họ chỉ muốn tìm ra sự khai sáng để phục vụ cho
mục đích riêng.”
Một người đàn ông cao lớn, có râu và bụng phệ đã cắt ngang cuộc hội
thoại của chúng tôi và đưa cho Jensen một danh sách. Sau đó, hai người
thảo luận ngắn gọn chuyện gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha.
Jensen lại nhìn tôi. “Anh cũng ở đây để tìm kiếm sự khai sáng bị thất lạc,
đúng không?”, ông ấy hỏi. “Anh có biết mình sắp dấn thân vào một hành
trình như thế nào không?”
Tôi tỏ ra lúng túng và cảm thấy khó khăn trong việc bày tỏ những suy
nghĩ của mình. “Thật ra… tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm về toàn bộ Thủ bản. Tôi chưa được xem phần lớn nội dung của tài liệu này.”
Ông ấy ngồi thẳng người trên ghế, rồi nói: “Anh có nhận thấy rằng Thủ
bản là một cổ vật của chính phủ và việc lưu hành những bản sao của Thủ
bản là bất hợp pháp, nếu chưa được sự cho phép của chính phủ không?”.
“Đúng vậy, nhưng một số nhà khoa học không đồng tình với việc này.
Họ cảm thấy chính phủ đang tìm cách đàn áp…”
“Anh có cho rằng đất nước Peru có quyền kiểm soát những báu vật khảo
cổ được tìm thấy trên lãnh thổ của mình không? Liệu chính phủ có biết
việc anh có mặt tại đất nước này không?”
Tôi chẳng biết trả lời thế nào. Nỗi lo lắng lại đột ngột xâm chiếm tâm trí
tôi.
“Này, đừng hiểu lầm ý tôi”, ông ấy vừa nói vừa cười. “Tôi đứng về phía
anh mà. Nếu anh có được một nguồn hỗ trợ nào đó của giới học thuật từ
bên ngoài đất nước Peru này thì hãy cho tôi biết. Nhưng tôi đoán có lẽ
anh cũng chỉ đang tìm hiểu thôi.”
“Đại khái là vậy”, tôi đáp.
Tôi để ý thấy Marjorie đang chuyển sự tập trung chú ý từ tôi sang
Jensen. “Vậy theo ông anh ấy nên làm gì?”, cô ấy hỏi.
Jensen đứng dậy, mỉm cười. “Tôi có thể sắp xếp cho anh một vị trí trong
nhóm của chúng tôi. Chúng tôi cần thêm nhiều người hơn. Tôi cho rằng
nơi chúng tôi sắp đến khá an toàn. Và ở đây, anh cũng có thể kiếm đường
quay về nhà bất kỳ lúc nào nếu mọi chuyện không được suôn sẻ.”
Ông ấy chăm chú nhìn tôi. “Nhưng anh phải sẵn lòng làm đúng theo mọi
điều tôi nói, từng bước trong hành trình.”
Tôi liếc nhìn sang Marjorie. Cô ấy vẫn đang chăm chú nhìn Jensen. Lúc
này, tôi cảm thấy rối bời. Có lẽ tôi nên cân nhắc về lời đề nghị của
Jensen. Nếu ông ấy có uy tín đối với chính phủ thì đây có thể là cơ hội duy nhất để tôi trở về Mỹ một cách hợp pháp. Có lẽ bấy lâu nay tôi đã
luôn tự lừa dối mình. Có lẽ Jensen nói đúng và tôi thật sự đang đưa mình
vào tình thế khó khăn.
“Tôi cho rằng anh nên cân nhắc về lời đề nghị của Robert”, Marjorie
nhận định. “Thật sự nguy hiểm nếu anh ở đây một mình.”
Dù biết rằng ý kiến của cô ấy có thể đúng, tôi vẫn luôn đặt niềm tin vào
Wil và những gì chúng tôi đang thực hiện. Tôi muốn bày tỏ suy nghĩ này
nhưng lại không biết làm thế nào để diễn đạt thành lời. Lúc này, tôi
không thể nào suy nghĩ rõ ràng được nữa.
Đột nhiên, người đàn ông cao lớn lúc nãy lại bước vào phòng, rồi đi đến
nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Jensen lập tức đứng dậy và cũng nhìn về hướng
đó. Một lúc sau, ông ấy quay sang Marjorie, nói với vẻ thân mật: “Có
người đang đến chỗ chúng ta. Cô đi gọi Kenny ra đây giúp tôi nhé”.
Cô ấy gật đầu và rời đi. Nhìn qua cửa sổ, tôi có thể thấy đèn pha của một
chiếc xe tải đang rọi về phía trước. Chiếc xe đó chạy chậm lại rồi đỗ
ngay bên ngoài hàng rào, cách chúng tôi khoảng mười lăm mét.
Jensen mở cửa ra và ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng ai đó ở bên ngoài
nhắc đến tên tôi.
“Ai vậy?”, tôi lên tiếng hỏi.
Jensen nghiêm mặt nhìn tôi. “Anh hãy tuyệt đối im lặng”, ông ấy nói.
Ông ấy và người đàn ông cao lớn bước ra ngoài và đóng cửa lại. Nhìn
qua cửa sổ, tôi có thể thấy một bóng người đổ dài ngay phía sau đèn xe.
Thoạt tiên, tôi nghĩ mình nên ở lại trong nhà. Những phán đoán của
Jensen về tình thế hiện tại của tôi khiến tôi có linh cảm xấu về những
điều có thể xảy đến. Nhưng tôi lại cảm thấy người đang đứng ở chỗ xe
tải có gì đó quen thuộc. Tôi mở cửa bước ra ngoài. Ngay khi Jensen nhìn
thấy tôi, ông ấy lập tức quay lại, đi về phía tôi.
“Anh đang làm gì vậy? Quay trở lại vào trong đi.”

Ngay phía trên máy phát điện, tôi khá chắc tên tôi lại vừa được nhắc đến.
“Đi vào bên trong, ngay lập tức!”, Jensen nhấn giọng. “Đó có thể là một
cái bẫy.” Ông ấy đứng trước mặt tôi, che khuất tầm nhìn của tôi với chiếc
xe tải. “Đi vào bên trong, ngay lập tức!”
Tôi cảm thấy hoàn toàn rối bời và hoảng loạn, không biết nên đưa ra
quyết định như thế nào. Khi đó, vị khách lạ đó tiến lại gần chỗ tôi hơn.
Nhìn qua người Jensen, tôi có thể thấy được hình dáng của người đàn
ông này. Tôi nghe thấy rõ ràng: “… lại đây nào, tôi cần nói chuyện với
anh!”. Và rồi khi ông ấy đến gần hơn nữa, tôi lập tức nhận ra đó chính là
Wil. Tôi liền băng ngang qua Jensen, đến chỗ ông ấy.
“Anh vẫn ổn chứ?”, Wil liền hỏi. “Chúng ta cần phải rời khỏi nơi này.”
“Nhưng còn Marjorie thì sao?”, tôi hỏi lại.
“Hiện giờ chúng ta chưa thể làm gì cho cô ấy”, Wil đáp. “Chúng ta tốt
nhất nên rời khỏi đây.”
Trong lúc chúng tôi chuẩn bị lên đường, Jensen lên tiếng gọi to: “Anh
nên ở lại đây. Anh sẽ không đi được ngay lúc này”.
Tôi quay đầu nhìn về phía ông ấy.
Wil dừng lại và nhìn sang tôi, chờ tôi quyết định nên đi theo ông ấy hay
ở lại.
“Chúng ta đi thôi”, tôi nói dứt khoát.
Khi chúng tôi bước ngang qua chiếc xe tải mà Wil đã lái đến, tôi để ý
thấy hai người đàn ông khác đang ngồi chờ ở ghế trước trong xe. Khi
chúng tôi đến chỗ chiếc jeep, Wil bảo tôi đưa chìa khóa xe cho ông ấy.
Sau đó, chúng tôi nhanh chóng lái xe rời đi. Chiếc xe tải của hai người
bạn của Wil chạy ngay sau chúng tôi.

Wil quay sang nhìn tôi. “Jensen nói với tôi rằng anh đã quyết định ở lại
cùng nhóm ông ấy. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Làm sao ông biết được tên ông ấy?”, tôi lắp bắp hỏi.
“Tôi vừa nghe được mọi thông tin về người đàn ông này”, Wil đáp. “Ông
ấy làm việc cho chính phủ Peru. Ông ấy là một nhà khảo cổ thực thụ,
nhưng để được độc quyền nghiên cứu Thủ bản, ông ấy đã cam kết sẽ giữ
bí mật toàn bộ thông tin liên quan đến tài liệu cổ xưa này, đồng thời, sẽ
không lên đường tìm kiếm sự khai sáng bị thất lạc. Rõ ràng, ông ấy đã
quyết định làm trái với thỏa thuận này. Có thông tin đồn đại rằng ông ấy
đang chuẩn bị để nhanh chóng lên đường tìm kiếm Sự Khai sáng Thứ
Chín. Khi tôi biết được ông ấy là người ở cùng nhóm nghiên cứu với
Marjorie, tôi nghĩ tốt hơn hết mình nên đến đây. Ông ấy đã nói với anh
những gì?”
“Ông ấy bảo rằng tôi đang gặp nguy hiểm, vì vậy tôi nên gia nhập nhóm
ông ấy. Ông ấy sẽ giúp tôi rời khỏi đất nước này nếu đó là điều tôi
muốn.”
Wil lắc đầu. “Ông ấy thật sự đã tóm được anh.”
“Ý ông là sao?”
“Lẽ ra anh nên cảm nhận trường năng lượng của mình. Hầu như toàn bộ
năng lượng của anh đã được chuyển sang ông ấy.”
“Tôi không hiểu ý ông.”
“Hãy nhớ lại cuộc tranh luận giữa Sarah và nhà khoa học nọ tại
Viciente… Nếu anh đã chứng kiến và thấy rằng khi một trong hai người
đã đánh bại đối thủ bằng những lý lẽ xác đáng và thắng thế trong cuộc
tranh luận, năng lượng của người thua bị hút về phía người thắng, khiến
cho người này trở nên kiệt quệ, suy yếu và dường như bị bủa vây trong
một mớ cảm xúc hỗn độn. Anh có thể nhận thấy rõ điều này ở tình trạng của cô con gái trong gia đình người Peru khi ấy”, ông ấy cười, “và thần
sắc của anh hiện giờ.”
“Ông nhìn thấy điều đó xảy ra với tôi sao?”, tôi hỏi.
“Đúng vậy”, ông ấy đáp. “Rất khó để anh có thể chấm dứt sự kiểm soát
của ông ấy đối với mình. Tôi đã ngẫm nghĩ trong giây lát và tin chắc
rằng ban đầu anh đã không có ý định gia nhập nhóm ông ấy.”
“Ôi Chúa ơi”, tôi bàng hoàng la lên. “Người đàn ông đó chắc hẳn có tâm
địa xấu.”
“Không hẳn vậy”, Wil nhận định. “Có lẽ ông ấy cũng không hoàn toàn
có ý thức về những việc mình đang làm. Ông ấy cho rằng mình đúng khi
luôn tìm cách kiểm soát hoàn cảnh và rõ ràng, từ rất lâu, ông ấy đã nhận
ra bản thân luôn có khả năng kiểm soát tốt mọi việc khi chỉ cần tuân theo
một chiến lược nhất định. Đầu tiên, ông ấy sẽ giả vờ xem anh là bạn, sau
đó tìm ra những điểm bất ổn trong những việc anh đang làm, chẳng hạn
như trong trường hợp của anh, ông ấy bảo rằng anh đang ở trong tình thế
nguy hiểm. Trên thực tế, ông ấy đã ngấm ngầm hủy hoại sự tự tin trong
anh, khiến anh do dự khi dấn thân trên hành trình riêng của mình, rồi đến
một lúc nào đó, anh chợt nhận ra mình đang gắn chặt vận mệnh cuộc đời
với ông ấy. Ngay khi điều này xảy ra, ông ấy đã thâu tóm được anh.”
Wil nhìn thẳng tôi. “Đây chỉ là một trong nhiều chiến lược mà con người
sử dụng để đánh cắp năng lượng của người khác. Sau này, anh sẽ lĩnh hội
về những cách thức còn lại trong Sự Khai sáng Thứ Sáu.”
Tôi đã không hoàn toàn chú tâm vào những chia sẻ của Wil vì đang mải
miết nghĩ về Marjorie. Tôi thật sự chẳng muốn để cô ấy ở lại nơi đó chút
nào.
“Ông có nghĩ rằng chúng ta nên cố gắng đưa Marjorie đi cùng không?”,
tôi hỏi.

“Không phải bây giờ”, ông ấy đáp. “Tôi nghĩ hiện giờ cô ấy không gặp
bất kỳ nguy hiểm nào cả. Chúng ta có thể lái xe trở lại trang trại vào
ngày mai và trước khi rời khỏi đây, chúng ta hãy tìm cách nói chuyện với
cô ấy.”
Chúng tôi im lặng trong vài phút, sau đó Wil lên tiếng hỏi: “Anh có hiểu
ý tôi khi tôi chia sẻ rằng Jensen không thật sự nhận thức được những gì
ông ấy đang làm? Cũng giống như đa số mọi người, ông ấy chỉ đang làm
những gì khiến bản thân cảm thấy mạnh mẽ nhất”.
“Không, tôi không hiểu lắm.”
Wil có vẻ trầm tư. “Đa số mọi người vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được
vấn đề này. Chúng ta chỉ biết rằng bản thân cảm thấy yếu kém và khi
kiểm soát được người khác, chúng ta cảm thấy tốt hơn. Chúng ta không
nhận ra rằng ngay khi bản thân cảm thấy tốt hơn thì thay vào đó, người
kia cảm thấy mình yếu kém đi. Đó là năng lượng mà chúng ta đã đánh
cắp từ người khác. Một số người dành cả đời mình cho cuộc kiếm tìm
mải miết và tranh giành năng lượng từ người khác.”
Ông ấy nhìn tôi với ánh mắt hấp háy. “Tuy vậy, thỉnh thoảng cuộc sống
vận hành theo một chiều hướng khác. Vào một thời điểm nào đó, chúng
ta gặp được một người tự nguyện san sẻ một phần năng lượng của họ
cho chúng ta.”
“Ông đã nhận ra được những gì?”
“Hãy nhớ lại lúc anh và Marjorie đang ăn tại nhà hàng trong thị trấn và
tôi bước vào.”
“Vâng.”
“Tôi không biết lúc đó hai người đang nói chuyện gì với nhau, nhưng rõ
ràng năng lượng của cô ấy đang được truyền sang anh. Khi tôi bước vào,
tôi có thể nhận thấy điều này ngay lập tức. Hãy nói cho tôi nghe cảm
nhận của anh trong suốt khoảng thời gian đó.”

“Tôi cảm thấy rất phấn chấn”, tôi chia sẻ. “Thực tế là, tôi bỗng nhiên
nhận thức được thật rõ ràng về những trải nghiệm và các khái niệm mà
tôi tiếp thu được bấy lâu. Tôi có thể dễ dàng bày tỏ những suy nghĩ, cảm
xúc của mình. Nhưng tại sao lại như vậy?”
Ông ấy mỉm cười. “Thỉnh thoảng, có người nào đó tự nguyện giao phó
cho chúng ta quyền chủ động, chúng ta được toàn quyền sử dụng năng
lượng của họ, giống như cách mà Marjorie đã cư xử với anh. Điều này
khiến chúng ta cảm thấy mình hoàn toàn tự chủ. Tuy vậy, anh sẽ nhận ra
rằng đặc ân này không phải là mãi mãi. Đa số mọi người, kể cả Marjorie,
không có đủ nội lực để luôn trao đi món quà năng lượng. Đây là nguyên
nhân khiến hầu hết các mối quan hệ cuối cùng đều chuyển sang cuộc
chiến quyền lực. Con người liên kết các nguồn năng lượng về mình, và
rồi cạnh tranh lẫn nhau để giành quyền kiểm soát các nguồn năng lượng
đó. Kết cục là, kẻ thất bại trong cuộc chiến này luôn là người phải trả
giá.”
Ông ấy đột nhiên dừng lại và nhìn sang tôi, rồi tiếp tục chia sẻ: “Anh đã
lĩnh hội được Sự Khai sáng Thứ Tư chưa? Hãy suy nghĩ về những sự
việc đã xảy đến với anh. Anh đã quan sát và nhận thấy rằng luôn có sự
luân chuyển năng lượng giữa mọi người với nhau và đã tự hỏi về ý nghĩa
thật sự của điều này. Sau đó, khi chúng ta tình cờ gặp Reneau, anh ấy đã
giúp anh biết thêm rằng các nhà tâm lý đang tiến hành nghiên cứu để tìm
ra nguyên nhân khiến con người luôn tìm mọi cách để kiểm soát người
khác.
“Anh đã tận mắt chứng kiến tất cả những điều này thực tế diễn ra như thế
nào trong gia đình chủ nhà người Peru. Anh đã thấy rõ rằng việc kiểm
soát được người khác khiến bản thân cảm thấy mình mạnh mẽ và thông
thái, trong khi người bị kiểm soát như bị hút hết nguồn năng lượng sống
của mình. Bản chất sự việc sẽ chẳng khác đi nếu chúng ta tự nhủ rằng
mình làm tất cả những điều này vì lợi ích của đối phương, hoặc đây là
con cái của mình nên mình cần kiểm soát chúng mọi lúc mọi nơi. Sự hủy
hoại trong cuộc sống vẫn luôn xảy ra như vậy.

“Sau đó, anh tình cờ gặp Jensen và đã nếm trải được cảm giác bị kiểm
soát thật sự là như thế nào. Anh đã thấy được rằng khi một người kiểm
soát anh về mặt tâm lý, thực tế là họ chiếm giữ tâm trí anh. Điều này
không có nghĩa là tâm trí của anh bị mất năng lực để tranh luận với
Jensen, mà anh không còn năng lượng hay nói cách khác là sự sáng suốt
trong tâm trí để có thể tranh luận. Tất cả năng lượng tâm trí của anh đã
được chuyển sang Jensen. Không may thay, thể loại bạo hành tâm lý này
đã diễn ra xuyên suốt trong nền văn hóa loài người. Những kẻ bạo hành
thường tự gán cho mình những mục đích cao đẹp”.
Tôi chỉ gật đầu. Wil đã tóm tắt lại trải nghiệm của tôi một cách chính
xác.
“Anh hãy cố gắng nhìn nhận Sự Khai sáng Thứ Tư trong một tổng thể”,
Wil tiếp tục. “Hãy chiêm nghiệm xem sự khai sáng này liên hệ như thế
nào với những điều mà anh đã biết trước đó. Sự Khai sáng Thứ Ba đã
cho thấy thế giới hữu hình mà chúng ta đang sống thật ra là một hệ thống
năng lượng rộng lớn. Và bây giờ, Sự Khai sáng Thứ Tư chỉ rõ thêm rằng
trong suốt một thời gian dài, loài người chúng ta vẫn luôn cạnh tranh lẫn
nhau một cách vô thức để giành lấy phần năng lượng duy nhất mà chúng
ta đã khai mở: phần năng lượng luân chuyển qua lại giữa chúng ta. Đây
là lý do khiến xung đột vẫn luôn xảy ra giữa chúng ta trên mọi bình diện
và cấp độ: từ những mâu thuẫn vụn vặt trong gia đình và nơi làm việc
đến những cuộc chiến tranh lớn nhỏ giữa các quốc gia. Đây là hệ quả tất
yếu của cảm giác bất an và yếu kém vốn tồn tại bên trong mỗi người,
khiến chúng ta cảm thấy cần phải đánh cắp năng lượng của người khác
để bản thân cảm thấy tốt hơn.”
“Khoan đã”, tôi lên tiếng phản đối. “Một số cuộc chiến tranh buộc phải
diễn ra. Đó là những cuộc chiến vì chính nghĩa.”
“Tất nhiên là vậy”, Wil đáp. “Tuy nhiên, nguyên nhân duy nhất khiến tất
cả các cuộc xung đột không thể sớm được giải quyết là vì một bên vẫn
cứ gây hấn bất chấp đúng sai để tranh giành năng lượng về mình.” Ngay lúc đó, Wil như chợt nhớ ra điều gì. Sau một hồi lục tìm trong một
chiếc túi, ông ấy lấy ra một tập giấy được kẹp lại với nhau.
“Suýt nữa tôi quên!”, ông ấy kêu lên. “Tôi đã tìm thấy một bản sao của
Sự Khai sáng Thứ Tư.”
Ông ấy đưa tập giấy cho tôi rồi tiếp tục nhìn ra phía trước, tập trung lái
xe và không nói gì thêm. Tôi nhặt chiếc đèn pin nhỏ mà Wil đã để trên
tấm lót sàn xe lên rồi đọc tài liệu ngắn gọn này trong vòng hai mươi
phút. Tài liệu cho biết rằng khi lĩnh hội được Sự Khai sáng Thứ Tư,
chúng ta sẽ nhìn nhận thế giới loài người như một cuộc chiến vĩ mô, là
cuộc chiến tranh giành năng lượng, và năng lượng cũng chính là quyền
lực.
Tuy nhiên, phần tiếp theo của sự khai sáng cho biết rằng một khi hiểu
được bản chất của cuộc chiến này, chúng ta sẽ nhận thức được ngay
những giá trị vượt lên trên những xung đột. Chúng ta sẽ bắt đầu tự giải
phóng mình khỏi cuộc cạnh tranh chỉ đơn thuần vì năng lượng này… bởi
cuối cùng, chúng ta sẽ có khả năng tiếp nhận được năng lượng của chính
mình từ một nguồn khác.
Tôi nhìn sang Wil. “Nguồn năng lượng khác nào vậy?”, tôi hỏi.
Ông ấy chỉ cười mà không nói gì.

 Video: Trích đoạn

Nguồn Internet

✍️ Mục lục: Lời tiên tri Celestine 👉  Xem tiếp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *