Sự Hiển Hiện – Manifestation
✍️ Mục lục: Sự Hiển Hiện – Manifestation
⭐️Khoảnh Khắc Bạn Nhận Ra SUY NGHĨ Không Phải Là Mình, Thực Tại Bắt Đầu Thay Đổi
✨Có một điều đang diễn ra trong tâm trí bạn nay lúc này. Nó xảy ra liên tục không ngừng nghỉ từ sáng tới tối. Nhưng gần như chưa bao giờ bạn thật sự đặt câu hỏi về nó. Một dòng suy nghĩ, nó chảy qua bạn mỗi ngày khi thức dậy, khi làm việc, khi mệt mỏi, khi lo lắng, khi nằm xuống và chưa thể ngủ. Và bạn đã sống cả đời với một giả định rất tự nhiên, rất hiển nhiên đến mức chưa từng bị nghi ngờ. Đó là tôi. Tôi đang nghĩ suy nghĩ này là của tôi.
Nhưng nếu mình nói với bạn rằng chính giả định đó là thứ đang âm thầm chi phối toàn bộ trải nghiệm sống của bạn và khoảnh khắc bạn nhìn thẳng vào nó, mối quan hệ giữa bạn và thực tại sẽ bắt đầu thay đổi. Không phải thay đổi từ từ mà là thay đổi tận gốc.
Ngay lúc này, trước khi đi tiếp mình mời bạn làm một việc rất đơn giản. Không cần tin mình, không cần hiểu, chỉ cần quan sát. Hãy dừng lại một chút và để ý xem trong đầu bạn đang có gì. Bạn không cần kiểm soát, không cần cố làm cho tâm trí yên, chỉ cần nhìn, bạn sẽ nhận ra một điều rất lạ. Những suy nghĩ đang xuất hiện không hề hỏi ý kiến bạn. Bạn không ra lạnh cho suy nghĩ vừa rồi xuất hiện.
Bạn cũng không biết trước suy nghĩ tiếp theo sẽ là gì.
Nó chỉ đơn giản là đến. Và đây là câu hỏi đầu tiên. Câu hỏi mà rất ít người trong đời thật sự dừng lại để hỏi. Nếu bạn không chủ động tạo ra suy nghĩ đó thì nó đến từ đâu? Phần lớn chúng ta sống cả đời mà không bao giờ hỏi câu này. Chúng ta trải nghiệm suy nghĩ và ngay lập tức đồng nhất về nó. Tôi nghĩ vậy, tôi lo lắng, tôi sợ, tôi không đủ tốt. Và bởi vì bạn tin đó là bạn, mỗi suy nghĩ đều mang theo trọng lượng của danh tính. Một suy nghĩ sợ hãi xuất hiện, bạn trở thành người sợ hãi. Một suy nghĩ giận dữ xuất hiện, bạn trở thành người giận dữ. Một suy nghĩ giới hạn xuất hiện, bạn tin đó là giới hạn của mình.
Nhưng khoa học thần kinh hiện đại và các truyền thống tâm linh cổ xưa đều chỉ ra cùng một điều. Đến thời điểm bạn ý thức được một suy nghĩ, não bộ của bạn đã bắt đầu xử lý nó từ 300 đến 500 mây trước đó. Nói cách khác, bạn không tạo ra suy nghĩ. Bạn nhận biết nó sau khi nó đã được hình thành. Những thí nghiệm nổi tiếng của Benjamin Lebet đã chứng minh điều này một cách rất rõ ràng.
Quyết định mà bạn tưởng là mình vừa chọn thực chất đã được não bộ khởi động trước khi bạn kịp biết mình đang quyết định.
Cái mà bạn gọi là ý nghĩ của tôi chỉ là lời thuyết minh đến sau cho những quá trình vô thức mà bạn không trực tiếp chạm tới được.
Hãy để điều đó ngấm vào bạn một chút.
Cái giọng nói trong đầu, cái mà bạn gọi là tôi không phải là người sáng tạo, nó là người kể lại.
Và đây là lúc mọi thứ bắt đầu trở nên rất quan trọng. Khi bạn tin rằng suy nghĩ là bạn, bạn trao cho chúng toàn bộ quyền lực. Bạn tranh cãi với suy nghĩ, bạn cố gắng kiểm soát suy nghĩ. Bạn cảm thấy tội lỗi vì có những suy nghĩ không nên có.
Bạn sống trong một cuộc đối thoại không ngừng nghỉ với chính tâm trí mình và điều đó mệt mỏi đến mức nào có lẽ bạn đã quá quen. Nhưng nếu suy nghĩ chỉ giống như một chiếc radio luôn bật trong nền, có lúc nó phát nhạc bạn thích, có lúc là nhiễu, có lúc là những bản tin đầy sợ hãi, lo âu, giới hạn. Chiếc radio đó không phải là bạn. Bạn là người đang nghe và giống như bạn có thể để một bản nhạc trôi qua mà không cần đồng nhất về nó. Bạn cũng có thể để suy nghĩ đi qua mà không cần tin rằng nó nói lên con người thật của bạn.
Bây giờ mình mời bạn làm một thí nghiệm nhỏ không phải để hiểu mà để trực tiếp trải nghiệm. Trong 60 giây tới, hãy thử không suy nghĩ, thật sự không nghĩ gì cả.
Bạn có thể dừng video ở đây, đặt hẹn giờ 60 giây và thử điều gì đã xảy ra.
Nếu bạn thành thật với chính mình, bạn sẽ thấy một điều rất rõ. suy nghĩ vẫn đến, có thể bạn yên được vài giây rồi một suy nghĩ về bữa ăn sau đó, rồi một ký ức cũ, rồi một đánh giá về chính bài tập này. Chúng đến không mời, chúng đến ngoài tầm kiểm soát. Và thí nghiệm này chứng minh một điều rất sâu.
Nếu bạn không kiểm soát được việc suy nghĩ xuất hiện hay không thì bạn không phải là nguồn của suy nghĩ.
Bạn là sự nhận biết trong đó suy nghĩ xuất hiện. Sự khác biệt này nghe có vẻ nhỏ nhưng nó là ranh giới giữa một đời sống bị kéo lê bởi tâm trí và một đời sống có tự do nội tại. Khi bạn bắt đầu thấy rõ điều này, bạn không còn cần phải thắng thua với suy nghĩ. Bạn không cần tin hay phản bác. Bạn không cần sửa chữa, bạn chỉ thấy. Và chính từ khoảnh khắc đó, một cánh cửa nhận thức bắt đầu mở ra. Bởi vì nếu suy nghĩ không phải là bạn thì bạn là ai?
Câu hỏi đó chúng ta sẽ đi tiếp ngay sau đây.
💥Phần hai: Mã nguồn của những suy nghĩ lặp lại
Khi bạn đã nhìn ra một điều quan trọng rằng suy nghĩ không phải là bạn, rằng bạn là sự nhận biết nơi suy nghĩ xuất hiện, một câu hỏi khác sẽ tự nhiên bật lên. Vậy rốt cuộc suy nghĩ đến từ đâu?
Nếu chúng không do bạn chủ động tạo ra, nếu chúng cứ lặp đi lặp lại theo những kiểu quen thuộc thì chắc chắn phải có một nguồn phát nào đó phía sau. Để hiểu điều này, chúng ta cần nhìn thẳng vào cách bộ não vận hành không phải bằng ngôn ngữ phức tạp mà bằng một sự thật rất đơn giản. Bộ não của bạn không được thiết kế để sống trong hiện tại. Nhiệm vụ chính của nó là dự đoán. Dự đoán điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Dự đoán mối nguy. Dự đoán khả năng tổn thương, dự đoán xem bạn nên phòng thủ hay tiến lên.
Và để làm điều đó, não bộ liên tục nhìn về quá khứ. Mỗi trải nghiệm bạn từng có, một lần bị từ chối, một lần bị so sánh, một lần thất bại, một lần tổn thương đều được mã hóa thành những mạng lưới thần kinh. Những mạng lưới này không biến mất theo thời gian. Chúng nằm đó im lặng và sẽ tự động kích hoạt khi hoàn cảnh hiện tại chỉ cần giống quá khứ một chút.
Chính những mạng lời đó tạo ra suy nghĩ và đây là điểm rất quan trọng bạn cần thấy rõ. Phần lớn suy nghĩ bạn đang có không phải phản ứng với hiện tại. Chúng là bản ghi cũ đang được phát lại. Đó là lý do vì sao bạn thấy mình suy nghĩ hoài một kiểu cùng một nỗi lo, cùng một kịch bản, cùng một giọng nói quen thuộc trong đầu. Không phải vì đời bạn không đổi mà vì bộ não đang chạy lại cùng một chương trình. Hãy lấy một ví dụ rất đời. Giả sử bạn sắp có một cuộc trò chuyện khó với ai đó.
Mọi thứ còn chưa bắt đầu, chưa gặp, chưa nói, chưa có chuyện gì thật sự xảy ra.
Nhưng trong đầu bạn đã bắt đầu, chắc sẽ căng thẳng đây. Họ sẽ không hiểu mình đâu. Mình phải chuẩn bị sẵn lời nói. Nếu họ phản ứng tiêu cực thì sao? Những suy nghĩ này nghe rất hợp lý, chúng giống như bạn đang chuẩn bị. Nhưng thực chất chuyện gì đang xảy ra? Não bộ của bạn đang lục lại những cuộc trò chuyện khó trong quá khứ, trích xuất cảm xúc, nỗi sợ, kết luận cũ và chiếu chúng lên một tình huống chưa hề xảy ra. Suy nghĩ không đến từ khoảnh khắc này, chúng đến từ ký ức.
Và bởi vì bạn tin rằng những suy nghĩ đó là mình, bạn bước vào cuộc trò chuyện với cơ thể căng cứng, hệ thần kinh đã kích hoạt, ánh mắt phòng thủ, giọng nói thiếu tự nhiên. Người đối diện dù không ý thức vẫn cảm nhận được tần số đó. Họ trở nên dè chừng, họ phản ứng khép lại, cuộc trò chuyện trở nên khó đúng như những gì bạn đã nghĩ trước. Rồi bạn tự nói với mình, “Thấy chưa? Tôi biết mà.”
Nhưng bạn cần thấy sự thật ở đây không phải suy nghĩ đúng mà là bạn đã mang quá khứ bước vào hiện tại. Đây chính là cách một vòng lặp tự xác nhận được tạo ra; suy nghĩ, cảm xúc, hành vi, phản ứng từ bên ngoài rồi quay lại xác nhận suy nghĩ ban đầu. Và tất cả bắt đầu từ một chương trình cũ mà bạn chưa từng nhận ra mình đang chạy nó.
Giờ đến phần thực hành rất quan trọng.
Thực hành hai, truy ngược nguồn gốc suy nghĩ. Trong 14 ngày tới, mỗi khi bạn nhận ra một suy nghĩ lặp lại, đặc biệt là suy nghĩ có cảm xúc mạnh, hãy dừng lại một chút và hỏi: “Lần đầu tiên tôi từng nghĩ như thế này là khi nào?” Đừng cố trả lời bằng đầu, chỉ giữ câu hỏi đó trong sự nhận biết. Rất thường xuyên, một ký ức sẽ tự hiện lên. Một khoảnh khắc từ thời thơ ấu, một tình huống lúc bạn còn nhỏ, một lần bạn bị tổn thương, xấu hổ hoặc cảm thấy không đủ, bạn sẽ nhận ra suy nghĩ bạn đang có hôm nay không nói về hiện tại. Nó là tiếng vọng của một trải nghiệm cũ. Và khi bạn thấy ra điều đó, một điều rất quan trọng xảy ra. Suy nghĩ bắt đầu mất quyền lực.
Không phải vì bạn chống lại nó, không phải vì bạn thay thế nó bằng suy nghĩ tích cực mà vì bạn không còn nhầm nó với sự thật. Bạn có thể viết ra rất rõ suy nghĩ tôi không đủ tốt bắt nguồn từ việc bị so sánh với anh chị em khi tôi 8 tuổi. Suy nghĩ này không phản ánh năng lực hiện tại của tôi. Nó là một đoạn ghi âm cũ đang phát lại. Chỉ riêng sự nhận ra này thôi đã bắt đầu làm chương trình cũ tàn dã. Bởi vì một khi bạn thấy đó là mã nguồn lỗi thời, bạn sẽ không còn để nó điều khiển cuộc sống của mình như trước nữa. Và đây là điểm then chốt dẫn sang trường tiếp theo.
Nếu suy nghĩ được tạo từ quá khứ, được lặp lại thành thói quen và được khuếch đại khi bạn đồng nhất với nó. Vậy điều gì đang phát tín hiệu đó ra ngoài thế giới? Làm sao những suy nghĩ đó lại có thể ảnh hưởng đến thực tại mà bạn đang sống?
Để trả lời câu hỏi này, chúng ta cần bước sang một tầng sâu hơn, không chỉ là tâm trí mà là tần số.
💥Phần ba: Hệ thống phát tần số
Vì sao thực tại phản hồi bạn? Cho đến lúc này, bạn đã thấy hai điều rất quan trọng.
- Thứ nhất, suy nghĩ không phải là bạn.
- Thứ hai, phần lớn suy nghĩ bạn đang có là những chương trình cũ được phát lại từ quá khứ.
Nhưng vẫn còn một câu hỏi rất lớn. Vì sao những suy nghĩ đó lại có thể ảnh hưởng đến thực tại? Vì sao cùng một kiểu suy nghĩ lại dẫn đến cùng một kiểu trải nghiệm sống? Để trả lời câu hỏi này, chúng ta cần đi vào một tầng sâu hơn, không chỉ là tâm lý mà là tần số. Có một điều khoa học đã đo lường được không còn là suy đoán hay niềm tin. Cơ thể bạn không chỉ là vật chất, nó là một hệ thống điện tử sống.
Viện nghiên cứu Hertmth đã đo được trường điện từ phát ra từ tim con người lan xa khoảng 8 đến 10 feet theo mọi hướng. Trường này không chống rỗng, nó mang thông tin. Thông tin về trạng thái bên trong của bạn, về sự căng thẳng hay thư giãn, về sợ hãi hay an toàn, về khép lại hay cởi mở. Và điều quan trọng là trường điện từ này không đứng yên. Nó liên tục phát ra, liên tục được đọc bởi hệ thần kinh của người khác, động vật, môi trường xung quanh và cả trường năng lượng nền của thực tại mà vật lý lượng tử gọi là trường điểm không.
Nói một cách rất đời, bạn không chỉ sống trong thế giới, bạn đang phát tín hiệu vào thế giới. Giờ hãy nối điều này với những gì bạn đã thấy ở hai chương trước.
Khi bạn đồng nhất với suy nghĩ, trường điện từ của bạn phát ra đúng tần số của những suy nghĩ đó. Suy nghĩ lo âu, phát tần số lo âu. Suy nghĩ giới hạn, phát tần số giới hạn. Suy nghĩ thiếu thốn, phát tần số thiếu thốn. Không phải vì bạn nghĩ nhiều mà vì bạn tin những suy nghĩ đó là mình. Và thực tại vốn không tách rời bạn bắt đầu tổ chức chính nó xoay quanh tần số đó.
Đây là lý do vì sao rất nhiều người học manifest, đọc sách luật hấp dẫn, làm khẳng định tích cực, tưởng tượng tương lai rất rõ nhưng cuộc sống vẫn không đổi. Không phải vì họ làm sai kỹ thuật mà vì có một xung đột ngầm. Ý thức đang cố phát một tín hiệu mới nhưng vô thức thông qua sự đồng nhất với suy nghĩ cũ đang phát một tín hiệu mạnh hơn, ổn định
hơn, liên tục hơn. Thực tại luôn nghe tín hiệu nào nhất quán hơn.
Và rồi người ta kết luận luật này không hiệu quả, tâm linh chỉ là niềm tin.
Trong khi sự thật là họ chưa từng đổi trạm phát.
Bây giờ đây là chỗ mọi thứ bắt đầu thay đổi. Khi bạn ngừng đồng nhất với suy nghĩ, tần số bạn phát ra không còn bị chi phối bởi nội dung của suy nghĩ nữa.
Thay vào đó, nó bắt đầu phát ra từ một nơi sâu hơn, từ chính sự nhận biết. Hãy để ý điều này rất kỹ. Suy nghĩ luôn thay đổi lúc thế này, lúc thế kia, lúc tích cực, lúc tiêu cực, nó giống như một tín hiệu nhiễu liên tục đổi kênh. Nhưng sự nhận biết cái đang quan sát suy nghĩ thì luôn ổn định. Nó không cần sửa, không cần cải thiện, không cần tốt hơn. Nó chỉ là sự khác biệt này giống như một bên là cố gắng phát sóng trong khi ai đó liên tục đổi kênh. Tín hiệu lúc rõ lúc nhiễu. Bên còn lại là phát sóng từ một tần số cố định, mạch lạc, nhất quán, không phụ thuộc vào nội dung đang chạy. Đó chính là lý do vì sao khi bạn bắt đầu sống từ sự nhận biết, thực tại phản hồi rất khác. Không phải vì bạn nghĩ khác mà vì bạn không còn bị kéo bởi nghĩ.
Thực hành ba, neo vào sự nhận biết.
Thực hành này không nhằm dừng suy nghĩ, kiểm soát tâm trí hay làm cho đầu óc trống rỗng. Nó chỉ nhằm chuyển điểm đồng nhất. Hãy thực hành hai lần mỗi ngày, sáng và tối, mỗi lần khoảng 10 phút.
Ngồi ở một nơi yên tĩnh, nhắm mắt, hít sâu ba hơi rồi để hơi thở trở lại nhịp tự nhiên. Giờ đây, đừng cố làm gì với suy nghĩ. Chỉ để ý rằng có một suy nghĩ đang xuất hiện và có sự nhận biết về suy nghĩ đó. Thay vì dán sự chú ý vào nội dung của suy nghĩ, hãy nhẹ nhàng chuyển sự chú ý sang cái gì đang biết suy nghĩ này. Hãy tự hỏi sự nhận biết này ở đâu?
Nó có hình dạng không? Nó có biên giới không?
Bạn sẽ nhận ra nó không nằm trong đầu cũng không nằm trong cơ thể.
Nó giống như một không gian rộng mở, trong đó mọi thứ xuất hiện rồi tan đi.
Hãy nghỉ ngơi trong sự nhận ra đó. Suy nghĩ sẽ vẫn đến. Điều đó hoàn toàn bình thường.
Mỗi lần suy nghĩ xuất hiện, bạn chỉ cần nhận ra mình đang biết nó rồi quay lại với sự nhận biết.
Bạn đang huấn luyện hệ thần kinh chuyển từ đồng nhất với suy nghĩ sang đồng nhất với sự nhận biết.
Sau 10 phút, mở mắt ra. Nhưng đây là phần quan trọng nhất, phần mà rất nhiều người bỏ qua. Hãy mang sự nhận biết đó vào ngày sống của bạn. Khi nói chuyện, hãy để ý rằng bạn đang biết cuộc trò chuyện. Khi ăn, hãy để ý rằng bạn đang biết việc ăn. Khi suy nghĩ xuất hiện, hãy để ý rằng bạn đang biết suy nghĩ.
Dần dần, một điều xảy ra, sự nhận biết bắt đầu có đà. Bạn không cần nhớ liên tục, nó tự duy trì. Và khi điều đó xảy ra, trường biện từ của bạn bắt đầu phát ra từ sự mạch lạc, từ sự ổn định, từ một nơi không còn nhiễu loạn.
Thực tại phản hồi lại điều đó không bằng phép màu ồn ào mà bằng những trùng hợp khó giải thích, những cơ hội xuất hiện đúng lúc, những cánh cửa mở ra mà trước đây bạn không thấy. Không phải vì bạn thu hút chúng mà vì bạn không còn phát tín hiệu cản trở nữa. Và khi bạn bắt đầu thấy điều này xảy ra, một nhận ra sâu hơn nữa sẽ xuất hiện.
Không chỉ là suy nghĩ của bạn không đến từ bạn mà rất nhiều suy nghĩ đó thậm chí không đến từ cá nhân bạn. Chúng đến từ một nơi rộng hơn, đó là nơi chúng ta sẽ đi tiếp.
Có một khoảnh khắc rất đặc biệt, không phải khi bạn hiểu thêm điều gì đó mà là khi bạn nhận ra mình đã luôn ở đây trước cả suy nghĩ, trước cả câu chuyện, trước cả cái tên mà bạn vẫn gọi là tôi.
Nếu ngay lúc này bạn cảm thấy mình đang nhìn cuộc sống từ một khoảng lùi rất khác, không còn bị kéo đi bởi dòng suy nghĩ như trước, nếu bạn cảm nhận được một sự yên lặng rất nhẹ đang mở ra phía sau mọi tình nói trong đầu thì có thể đây không phải là lần đầu bạn chạm tới trạng thái này. Có thể bạn đang nhớ lại.
Và nếu linh hồn bạn muốn đánh dấu khoảnh khắc này không phải cho ai khác chỉ cho chính mình, bạn có thể để lại bên dưới một câu duy nhất. Một câu không cần giải thích, không cần chứng minh, chỉ là một dấu mốc trên dòng thời gian của bạn.
Tôi đã nhớ ra mình không phải là suy nghĩ.
Ngay khoảnh khắc bạn viết câu đó, bạn không đang bình luận. Bạn đang xác nhận một điểm chuyển pha và những ai đọc được câu đó cũng sẽ biết rằng họ không đơn độc trên dòng thời gian này.
💥Phần bốn: Trưởng suy nghĩ tập thể. Những suy nghĩ không phải của bạn
Cho đến lúc này, bạn đã thấy một sự thật khá chấn động. Bạn không tạo ra suy nghĩ, bạn chỉ nhận biết chúng. Nhưng vẫn còn một tầng sâu hơn nữa. Một tầng mà khi chạm tới, bạn sẽ hiểu vì sao có những suy nghĩ trong đầu mình mà bạn thậm chí không biết tại sao chúng lại ở đó. Không chỉ vì quá khứ cá nhân, không chỉ vì ký ức tuổi thơ mà vì rất nhiều suy nghĩ đó chưa bao giờ thuộc về riêng bạn. Chúng đến từ một nơi rộng hơn, một trường suy nghĩ tập thể.
Hãy để ý điều này trong đời sống hàng ngày. Có những giai đoạn cả xã hội bỗng nhiên lo lắng về cùng một thứ. Kinh tế, bệnh tật, chiến tranh, khủng hoảng, tương lai bất định. Bạn mở mạng xã hội, bật tin tức, nghe một cuộc trò chuyện ngoài quán cà phê. Và rất nhanh, những suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu bạn.
Ngay cả khi bạn không trực tiếp trải qua, không bị ảnh hưởng ngay lập tức, không có trải nghiệm cá nhân nào liên quan. Nhưng chúng vẫn ở đó rất rõ, rất thật, rất nặng. Điều này không phải ngẫu nhiên. Các nhà nghiên cứu về ý thức tập thể đã phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ lạ. Trên khắp thế giới có những thiết bị tạo số ngẫu nhiên, random number generators được thiết kế để tạo ra chuỗi số hoàn toàn ngẫu nhiên. Nhưng khi có những sự kiện lớn thu hút sự chú ý của hàng triệu người, những biến cố toàn cầu, những khoảnh khắc mang tính tập thể, các chuỗi số này bắt đầu lệch khỏi tính ngẫu nhiên. Giống như thể sự chú ý tập trung của con người đang ảnh hưởng đến trường xác suất ở mức rất sâu.
Điều này gợi ý một điều rất quan trọng.
Ý thức không bị giới hạn trong từng bộ não cá nhân. Nó giống như một trường chung và mỗi người là một thiết bị thu sóng.
Bạn có thể tự kiểm chứng điều này trong trải nghiệm của mình. Trong vài ngày tới, hãy quan sát suy nghĩ của bạn thật kỹ. Bạn sẽ thấy rất nhiều suy nghĩ không đến từ trải nghiệm trực tiếp. Chúng liên quan đến những thứ bạn chỉ nghe nói, những vấn đề bạn đọc được, những mối lo không chạm tới đời sống hiện tại của bạn.
Những suy nghĩ đó không sinh ra từ giác quan của bạn, không đến từ hiện tại, không đến từ nhu cầu thực sự của đời bạn. Chúng đến từ trường suy nghĩ tập thể. Và bởi vì bạn chưa từng được dạy phân biệt điều này, bạn đã nhận tất cả làm của mình. Đây vừa là một sự thật gây khó chịu vừa là một sự thật giải phóng.
Khó chịu vì bạn nhận ra mình đã ít kiểm soát suy nghĩ hơn mình tưởng.
Giải phóng vì một khi bạn thấy được nguồn gốc, bạn có quyền lựa chọn.
Và khi nhìn kỹ, bạn sẽ thấy rất rõ có ba loại suy nghĩ.
Loại một, suy nghĩ từ trải nghiệm trực tiếp.
Những suy nghĩ đến từ việc bạn đang thực sự trải nghiệm. Cà phê này nóng, tôi đang mệt, hoàng hôn này đẹp. Đây là phản hồi tức thời với giác quan.
Loại hai, suy nghĩ từ lịch sử cá nhân.
Những suy nghĩ được tạo từ ký ức, niềm tin cũ, trải nghiệm quá khứ. Chúng ta đã nói rất kỹ ở chapter 2.
Loại ba, suy nghĩ từ trường tập thể.
Những suy nghĩ về, những việc bạn không trực tiếp trải qua, nỗi lo xã hội, niềm tin văn hóa, câu chuyện mà bạn hấp thụ từ người khác.
Theo nghiên cứu và quan sát thực tế, loại ba chiếm đến 60 đến 70% suy nghĩ mỗi ngày của con người.
Nói cách khác, phần lớn năng lượng tinh thần của bạn đang được dùng để xử lý những thứ không thuộc đời sống thật của bạn.
Và khi bạn đồng nhất với những suy nghĩ này, bạn đang vô tình khuếch đại nỗi sợ tập thể, phát lại giới hạn tập thể, tiếp tục duy trì những vòng lặp không phải của mình.
Giờ đến phần thực hành thứ tư và đây là một thực hành rất mạnh. Thực hành bốn, điều tra nguồn gốc suy nghĩ.
Trong 21 ngày tới, mỗi buổi tối dành 10 phút, nhìn lại ngày của bạn và phân loại suy nghĩ theo ba nhóm vừa nói, viết ra ví dụ cụ thể cho từng nhóm. Bạn sẽ rất ngạc nhiên khi nhận ra bao nhiêu suy nghĩ trong ngày của bạn thuộc về trường tập thể. Và khi bạn đã thấy rõ điều này, bạn có thể đưa ra một lựa chọn mang tính cách mạng. Khi một suy nghĩ thuộc lại ba xuất hiện, bạn không cần làm gì cả.
Không trống, không đề, không phân tích, chỉ không đầu tư sự chú ý vào nó. Bạn để nó đi qua giống như để một âm thanh xa lạ trôi qua tai. Chỉ riêng thực hành này thôi, có thể giảm hơn một nửa tiếng ổn trong tâm trí. Và khi tiếng ổn giảm, tần số bạn phát ra trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Bạn không còn khuếch đại nỗi sợ của đám đông, không còn phát lại những giới hạn chung. Bạn bắt đầu phát ra từ trải nghiệm trực tiếp sự nhận biết và sự sống thật của chính mình.
Từ đây, một câu hỏi rất thực tế xuất hiện. Nếu bạn không còn đồng nhất với suy nghĩ dù là cá nhân hay tập thể thì thực tại sẽ phản hồi ra sao? Không phải trong lý thuyết mà trong đời sống thật.
Đó là nơi chúng ta sẽ đi tiếp.
💥Phần năm: Cơ chế Thực tại Phản hồi: Vì sao đời sống bắt đầu đổi khác?
Đến lúc này, có lẽ bạn đã bắt đầu cảm thấy một điều rất lạ. Không phải vì bạn đã hiểu thêm một khái niệm mới mà vì cách bạn đứng trong đời sống đang bắt đầu thay đổi. Và câu hỏi tự nhiên xuất hiện là nếu tôi không còn đồng nhất với suy nghĩ nữa thì thực tại sẽ phản hồi như thế nào? Không phải trong lý thuyết, không phải trong sách mà trong những gì thực sự xảy ra mỗi ngày. Để trả lời câu hỏi này, chúng ta cần làm rõ một hiểu lầm rất phổ biến. Phần lớn mọi người tin rằng thực tạ là cố định, cuộc sống là khách quan và họ chỉ đang phản ứng lại những gì xảy ra.
Nhưng khoa học vật lý hiện đại đã chứng minh điều ngược lại. Ở cấp độ hạ nguyên tử, việc quan sát ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả. Hạt không hành sự giống nhau khi có người quan sát và khi không có người quan sát.
Điều này không chỉ là thí niệm trong phòng láp. Cơ chế đó vận hành ở mọi tốc độ của thực tại bao gồm cả đời sống hàng ngày của bạn. Vấn đề là bạn đang quan sát từ đâu. Khi bạn đồng nhất với suy nghĩ, bạn quan sát thực tại qua lăng kính của suy nghĩ đó. Nếu trong đầu bạn có một suy nghĩ lặp đi lặp lại, các mối quan hệ luôn khó khăn thì bạn không chỉ đang nghĩ điều đó, bạn đang quan sát đời sống từ góc nhìn đó. Và bởi vì thực tại là một trường phản hồi, nó sẽ bắt đầu làm nổi bật những tình huống xác nhận niềm tin đó, dẫn bạn vào những tương tác tương ứng khiến những khoảnh khắc trung tính bị diễn giải theo hướng tiêu cực.
Không phải vì đời xấu mà vì bộ lọc quan sát của bạn đang hoạt động. Bây giờ hãy để ý điều gì xảy ra khi bạn không còn tin suy nghĩ đó nữa. Suy nghĩ quan hệ luôn khó vẫn có thể xuất hiện nhưng bạn nhận ra đây là một suy nghĩ không phải sự thật, không phải cái biết sâu bên trong tôi. Khoảnh khắc đó rất nhỏ nhưng hệ quả của nó thì rất lớn.
Bạn không còn quan sát thực tại qua bộ lọc đó nữa. Suy nghĩ có thể hiện diện nhưng nó không còn là ổng kính. Từ vị trí không đồng nhất này, bạn bắt đầu thấy những điều trước đây bị trề khuất.
Những khoảnh khắc dễ chịu mà trước kia bạn bỏ qua. Những phản hồi tích cực mà trước kia bạn không ghi nhận. Những khả năng mà trước kia bạn cho là không dành cho mình.
Không phải vì đời sống đột nhiên đổi khác mà vì cách bạn đang đứng để nhìn đời đã đổi.
Ví dụ về tiền bạc. Giả sử trong nhiều năm bạn mang một suy nghĩ tiền rất khó kiếm. Suy nghĩ này không chỉ nằm trong đầu, nó trở thành cách bạn quan sát cơ hội, cách bạn nhìn rủi ro, cách bạn cảm nhận nỗ lực. Bạn chú ý đến sự vất vả, những lần thất bại, những câu chuyện thiếu thốn. Bạn không cố ý tạo ra trải nghiệm khó khăn. Bạn chỉ đang đồng nhất với một bộ lọc quan sát và thực tại đúng như cơ chế của nó, tổ chức chính nó quanh bộ lọc đó. Bây giờ hãy xem điều gì xảy ra khi bạn không còn đồng nhất với suy nghĩ đó.
Suy nghĩ tiền khó kiếm xuất hiện nhưng bạn thấy rõ nó có thể đến từ gia đình tôi, từ xã hội tôi sống, từ trường tập thể. Nó không còn là chân lý, chỉ là một chương trình đang chạy. Từ vị trí này, bạn không cần thay thế nó bằng tiền rất dễ kiếm. Bạn không cần tích cực hóa, bạn không cần tự thuyết phục, bạn chỉ không đứng trong nó nữa. Mà từ đó, một điều rất tự nhiên xảy ra. Bạn bắt đầu thấy những cơ hội trước đây bị bỏ sót, nhận ra những kết nối phù hợp, hành động theo cảm giác đúng thay vì cố.
Không phải vì bạn nghĩ khác mà vì bạn đang quan sát từ một nơi không bị giới hạn. Đây không phải là tư duy tích cực, đây là gỡ bỏ bộ lọc.
Thực hành năm nhật ký phản hồi thực tại 30 ngày.
Giờ đến một thực hành rất quan trọng, không phải để tin thêm điều gì mà để tự nhìn thấy. Thực hành này không cho bạn niềm tin, nó cho bạn dữ liệu sống những gì thật sự đang diễn ra giữa bạn và thực tại. Trong bả ngày đầu tiên, mỗi buổi tối, hãy dành vài phút để ghi lại. Không cần dài, không cần hay, chỉ cần trung thực. Trước hết viết xuống ba suy nghĩ lặp lại nhiều nhất trong ngày. Đặc biệt là những suy nghĩ về giới hạn, khó khăn hay cách bạn tin rằng đời sống vận hành.
Sau đó, viết thêm ba sự việc đã xảy ra trong ngày ở những lĩnh vực có liên quan đến các suy nghĩ đó. Không sửa, không phân tích, không kết luận, chỉ ghi nhận.
Trong bảy ngày tiếp theo, hãy mở lại những gì bạn đã viết. Không cần tìm kiếm điều gì đặc biệt, chỉ nhìn rất nhiều người ở bước này bắt đầu nhận ra những mối liên hệ rất rõ.
Một suy nghĩ quen thuộc như người khác không thật sự lắng nghe tôi, thường đi cùng những trải nghiệm bị bỏ qua, bị cắt ngang hoặc không được phản hồi. Một suy nghĩ như cơ hội không đến với tôi thường đi cùng cảm giác bế tắc, chậm trễ hoặc đứng ngoài dòng chảy. Không phải ngẫu nhiên, đó là cách thực tạn đang phản hồi bộ lọc quan sát mà bạn đang đứng trong đó.
Sang bảy ngày tiếp theo, khi những suy nghĩ quen thuộc xuất hiện trong này, hãy thử một phản hồi nội tâm rất đơn giản, không cần chống lại, không cần thay thế, chỉ nói thầm bên trong.
Đó là một suy nghĩ tôi nhận ra nó, tôi không cần tin hay phản bác nó rồi để nó đi qua như một đám mây, như một âm thanh xa và tiếp tục ghi nhận những gì xảy ra trong này như bạn đã làm ở tuần đầu tiên.
Đến bảy ngày cuối cùng, nếu bạn thật sự thực hành, bạn sẽ bắt đầu thấy sự khác biệt. Không phải vì mọi thứ trở nên hoàn hảo mà vì mẫu hình bắt đầu đổi. Những lĩnh vực từng bị kẹt bắt đầu có phản hồi khác. Hãy ghi lại rất cụ thể. Chẳng hạn, trong tuần đầu tiên tôi có suy nghĩ không ai lắng nghe tôi khoảng bảy lần và có bốn tình huống tôi cảm thấy mình bị
phớt lờ.
Đến tuần thứ tư, suy nghĩ đó vẫn xuất hiện, nhưng tôi không còn đồng nhất và tôi có ba cuộc trò chuyện mà tôi thực sự được lắng nghe.
Đây không phải là niềm tin, không phải là tự trấn an. Đây là bằng chứng từ trải nghiệm trực tiếp. Nó cho thấy một điều rất rõ. Thực tại không phản hồi suy nghĩ bạn có. Thực tại phản hồi mối quan hệ của bạn với suy nghĩ đó.
Và khi mối quan hệ này thay đổi, toàn bộ cách đời sống phản hồi bạn cũng bắt đầu đổi theo. Từ đây, một câu hỏi rất sâu sẽ tự nhiên xuất hiện. Nếu suy nghĩ không phải là tôi và tôi đã xây dựng gần như toàn bộ con người mình từ những suy nghĩ đó. Vậy tôi là ai khi không còn bám vào chúng? Đó là nơi chúng ta cần đi tiếp.
💥Phần sáu: Tái Cấu trúc Danh tính: Nếu không là Suy nghĩ, Bạn là ai?
Tất cả những gì chúng ta đã đi qua đến lúc này đều đang dẫn về một câu hỏi duy nhất. Một câu hỏi không mang tính triết học, không mang tính suy đoán mà hoàn toàn thực tế. Nếu suy nghĩ không phải là bạn và bạn đã sống cả đời bằng cách tin và suy nghĩ thì rốt cuộc bạn là ai?
Hầu hết mọi người chưa từng thật sự đối diện với câu hỏi này. Bởi vì từ rất sớm chúng ta đã xây dựng con người mình dựa trên những gì mình nghĩ về bản thân. Tôi là người hay lo lắng. Tôi không giỏi tiền bạc. Tôi không hợp yêu đương. Tôi là người sáng tạo. Tôi đang cố gắng xây dựng sự nghiệp. Những câu nói đó nghe rất quen, rất hợp lý và rất nguy hiểm.
Bởi vì chúng không chỉ là suy nghĩ, chúng đã trở thành danh tính. Khi một suy nghĩ được lặp lại đủ lâu và bạn liên tục đồng nhất với nó, nó không còn là một ý nghĩ thoáng qua nữa. Nó trở thành cách bạn nhìn mình, cách bạn nhìn đời, cách bạn đưa ra quyết định và cách thực tại phản hồi lại bạn.
Một người nói, “Tôi là người hay lo.”
Thực ra không phải họ đang lo mà là họ đã sống trong một danh tính lo lắng quá lâu. Một người nói, “Tôi không giỏi tiền.” Không phải vì họ thiếu khả năng mà vì họ đang mang một cấu trúc danh tính dựa trên thiếu thốn. Và điều rất quan trọng bạn cần thấy rõ ở đây là mọi danh tính đều được xây bằng suy nghĩ và bạn đã tin chúng là thật. Khi bạn bắt đầu không còn đồng nhất với suy nghĩ, những danh tính đó bắt đầu lung lay và giai đoạn này thường không dễ chịu. Bạn có thể cảm thấy trống rỗng, mất phương hướng, không biết mình là ai nữa, không còn động lực cũ.
Nhiều người sợ cảm giác này và vội vàng bám lại vào một danh tính mới. Một danh tính tâm linh hơn, một danh tính hiểu biết hơn, một danh tính tôi đã thức tỉnh. Nhưng nếu nhìn kỹ đó vẫn chỉ là suy nghĩ khoác áo mới, vẫn là tôi là, chỉ khác là tinh vi hơn.
Sự thật là khi các cấu trúc danh tính cũ tan ra, điều xuất hiện không phải là mất mát mà là không gian. Không gian nơi bạn không cần phải trở thành ai cả. Không gian nơi bạn không cần phải chứng minh mình là gì. Không gian nơi bạn chỉ đơn giản hiện diện và chính tại đó bạn bắt đầu nhận ra điều rất sâu.
Danh tính thật của bạn không phải là bất kỳ suy nghĩ nào về bạn.
Danh tính thật của bạn là sự nhận biết đang quan sát mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc, mọi trải nghiệm.
Sự nhận biết đó không cần cải thiện, không cần hoàn thiện, không cần được xác nhận. Nó không cố trở thành vì nó chưa từng thiếu.
Sự khác biệt giữa hai kiểu danh tính này là cực kỳ quan trọng. Danh tính dựa trên suy nghĩ luôn tìm kiếm điều gì đó từ thực tại. Sự công nhận, sự thành công, sự yêu thương, sự an toàn. Nó cần thực tại xác nhận để cảm thấy mình tồn tại.
Và chính vì thế nó phát ra một tần số rất quen thuộc, thiếu, cần, chờ đợi, căng thẳng.
Ngược lại, danh tính dựa trên sự nhận biết không cần thực tại làm gì cả. Nó không cố gắng trở thành ai. Nó không cần chứng minh điều gì. Và chính vì sự đủ đầy này, tần số phát ra là ổn định, trọn vẹn, không gấp gáp. Một tần số mà thực tại rất dễ cộng hưởng.
Bây giờ đến phần thực hành rất quan trọng. Phần giúp bạn chuyển danh tính từ suy nghĩ sang nhận biết, không phải trong lý thuyết mà trong trải nghiệm sống.
Thực hành sáu, dịch chuyển danh tính 30 ngày.
Trong 7 ngày đầu tiên, hãy bắt đầu bằng việc ghi lại tất cả những câu mà bạn thường dùng để định nghĩa mình. Những câu bắt đầu bằng tôi là không phán xét, chỉ ghi. Bạn sẽ thấy tôi là người hay lo, tôi là người sáng tạo, tôi đang vật lộn với tài chính, tôi đang tìm kiếm tình yêu. Mỗi câu đó là một cấu trúc danh tính.
Trong bả ngày tiếp theo, với từng câu hãy tự hỏi rất nhẹ, đây là tôi hay đây là một suy nghĩ về tôi? Rồi thử chuyển câu đó sang dạng quan sát.
Tôi là người hay lo. Trở thành tôi đang nhận biết những suy nghĩ lo lắng. Tôi không giỏi tiền trở thành tôi đang nhận biết những suy nghĩ về thiếu thốn. Bạn sẽ cảm nhận rất rõ sự khác biệt. Một bên là đóng khung, một bên là mở ra.
Trong ba ngày tiếp theo nữa, hãy dành mỗi ngày 15 phút ngồi yên và tự hỏi.
Không phải để trả lời bằng đầu mà để cảm nhận.
Nếu tôi không là suy nghĩ thì tôi là gì?
Bạn sẽ không có một câu trả lời bằng chữ nhưng bạn sẽ nhận ra có một sự hiện diện đang ở đó, đang biết, đang thấy, đang nghe. Không có hình dạng, không có nhãn, không có câu chuyện, chỉ có biết. Trong bả ngày cuối cùng, hãy thử sống từ nơi đó.
Trong bả ngày cuối cùng, hãy thử mang sự nhận biết đó vào đời sống hàng ngày. Khi ai đó hỏi bạn, “Dạo này bạn sao rồi?”
Thay vị trả lời từ một danh tính quen thuộc như tôi đang stress vì công việc.
Hãy thử trả lời từ sự quan sát. Tôi đang để ý thấy nhiều thứ đang chuyển động trong đời mình. Khi cần ra quyết định, thay vì hỏi tôi nên làm gì để đúng với hình ảnh của mình? Hãy hỏi từ không gian này hành động nào muốn xuất hiện?
Bạn sẽ nhận ra một điều rất quan trọng.
Bạn không mất đi cá tính. Bạn không trở thành người vô cảm. Bạn không biến thành một người tâm linh xa rời đời sống. Bạn chỉ không còn bị nhốt trong một câu chuyện cố định về mình nữa. Bạn trở nên linh hoạt hơn, tự nhiên hơn, thật hơn.
Và khi điều đó xảy ra, thực tại bắt đầu phản hồi rất khác. Không phải vì bạn cố thay đổi nó mà vì bạn không còn phát ra tần số của một danh tính thiếu thốn nữa.
Từ đây chỉ còn một bước cuối cùng không phải để học thêm mà để tích hợp tất cả vào đời sống thật.
Đó là nơi chúng ta sẽ khép lại hành trình này.
💥Phần bảy: Điểm tích hợp sống giữa Đời từ sự Nhận biết
Tất cả những gì bạn đã nghe đến lúc này không nhằm đưa bạn rời xa cuộc sống, không phải để bạn trốn vào thiền, không phải để bạn tách mình khỏi thế giới, không phải để bạn trở thành một phiên bản tâm linh nào đó mà để bạn sống trọn vẹn hơn ngay trong chính đời sống này.
Nhưng từ một vị trí hoàn toàn khác. Bởi vì sự thật rất đơn giản, thực tại không phản hồi số giờ bạn ngồi yên, cũng không phản hồi việc bạn hiểu được bao nhiêu khái niệm. thực tại phản hồi bạn đang sống từ đâu. Có những người ngồi thiền hàng chục năm nhưng đời sống bên ngoài vẫn không đổi, vẫn căng thẳng, vẫn thiếu thốn, vẫn lặp lại những mẫu hình cũ.
Không phải vì họ làm sai mà vì họ vẫn đang sống từ suy nghĩ. Chỉ là những suy nghĩ yên hơn, tinh tế hơn và mang màu sắc tâm linh hơn.
Ngược lại, có những người chỉ chạm tới sự nhận biết rất ngắn, đôi khi chỉ vài phút trong ngày. Nhưng cuộc sống của họ bắt đầu dịch chuyển rõ ràng. Không phải vì họ cố thay đổi điều gì mà vì điểm đứng của họ đã khác. Khi bạn sống từ suy nghĩ, mọi lĩnh vực trong đời đều trở thành nơi phải chứng minh. Trong các mối quan hệ, bạn cần được hiểu để cảm thấy mình có giá trị. Xung đột trở thành mối đe dọa với danh tính. Trong công việc, thành công trở thành bằng chứng bạn đủ tốt, thất bại trở thành dấu hỏi về con người bạn. Trong sức khỏe, mỗi cảm giác lạ trong cơ thể đều dễ bị diễn giải thành nỗi lo. Trong tiền bạc, mọi con số đều mang theo trọng lượng tự định nghĩa.
Nhưng khi bạn bắt đầu sống từ sự nhận biết, một điều rất khác xảy ra. Trong mối quan hệ bạn có mặt thật sự. Bạn không cần người khác xác nhận bạn là ai.
Xung đột chỉ là cảm giác và suy nghĩ đi qua, không còn là mối đe dọa. Trong công việc, dòng sáng tạo chảy qua bạn. Bạn làm mà không cần nó chứng minh điều gì, kết quả đến hay không không còn quyết định giá trị của bạn. Trong cơ thể, cảm giác được phép hiện diện, hệ thần kinh bắt đầu thư giãn và trí thông minh tự nhiên của cơ thể có không gian để tự điều chỉnh.
Trong tiền bạc, tiền không còn là thức đo con người bạn, nó chỉ là năng lượng đang di chuyển trong trải nghiệm sống.
Mẫu hình ở đây rất nhất quán khi bạn đồng nhất với suy nghĩ, thực tại phải liên tục xác nhận hoặc phủ nhận câu chuyện bạn đang tin về mình. Điều đó tạo ra căng thẳng, đối kháng, nỗ lực quá mức và một sự mệt mỏi rất sâu bên trong.
Nhưng khi bạn sống từ sự nhận biết, thực tại không còn phải đối thoại với một câu chuyện cố định nữa. Nó bắt đầu tự sắp xếp quanh một tần số mạch lạc hơn. Không phải vì bạn yêu cầu mà vì không còn nhiễu.
Giờ đến thực hành cuối cùng không phải để học thêm điều gì mà để duy trì điều bạn đã nhận ra. Mỗi buổi sáng hãy dành khoảng 20 phút không phải để nghĩ về sự nhận biết mà để ở trong nó. Những phút đầu chỉ đơn giản nhận ra rằng bạn đang biết, không cần hình dung, không cần định nghĩa. Tiếp theo, cho phép suy nghĩ xuất hiện, quan sát chúng từ sự nhận biết, không đuổi theo, không né tránh, rồi để ý đến cảm giác trong cơ thể. Nhận ra rằng chúng cũng xuất hiện rồi tan đi trong cùng một không gian biết đó.
Cuối cùng, từ chính không gian ấy, hãy cảm nhận ngày hôm nay muốn mở ra theo cách nào. Không phải bạn muốn điều gì xảy ra mà là điều gì muốn xảy ra thông qua bạn. Rồi hãy bước vào ngày sống. Và mỗi lần bạn nhận ra mình lại bị cuốn trở về với suy nghĩ, điều đó sẽ xảy ra rất nhiều lần. Đừng coi đó là thất bại. Đó chỉ là khoảnh khắc bạn nhớ lại. Nhớ lại rằng bạn không phải suy nghĩ. Nhớ lại rằng bạn là không gian đang biết suy nghĩ. Mỗi lần nhớ lại như vậy, tần số bạn phát ra trở về sự mạch lạc. Và thực tại vốn luôn lắng nghe, phản hồi ngay lập tức, không ồn ào, không kịch tính nhưng rất chính xác. Những sự trùng hợp bắt đầu xuất hiện. Những cơ hội trước đây bạn không thấy bỗng trở nên rõ ràng.
Không phải vì bạn tạo ra chúng mà vì bạn không còn chặn chúng nữa.
Và bây giờ trước khi video này khép lại, mình mời bạn dừng lại một nhịp. Ngay lúc này, bạn đang biết những dòng chữ này.
Sự biết đó không phải là một suy nghĩ.
Nó là nền tảng nơi mọi suy nghĩ xuất hiện rồi tan đi. Đó mới là bạn. Không phải câu chuyện về bạn. không phải ký ức, không phải hình ảnh bạn đang cố trở thành mà là ý thức mạch lạc, sáng tạo đang tự trải nghiệm chính nó qua hình hài con người này.
Nếu nhận ra này chạm tới bạn, không phải như một ý tưởng mới mà như một điều rất quen vừa được nhớ lại, bạn có thể để lại bên dưới một câu như một dấu mốc rất riêng trên dòng thời gian của mình. Tôi nhớ ra mình không phải là suy nghĩ.
Không cần giải thích, không cần ai xác nhận, chỉ là để bạn biết rằng khoảnh khắc này đã được ghi nhận và từ khoảnh khắc đó, mọi thứ bắt đầu đổi khác. Không phải vì bạn nghĩ khác mà vì thực tại cuối cùng đã có thể phản hồi đúng con người bạn chứ không phải những suy nghĩ bạn từng tin là mình.
Bạn chưa từng là suy nghĩ và từ khoảnh khắc này, bạn biết rất rõ mình đang sống từ đâu.
Và nếu bạn vẫn còn ở đây ở những phút cuối cùng này, điều đó không nói rằng bạn hiểu hết những gì vừa nghe. Nó cũng không nói rằng bạn đã đi tới đâu. Nó chỉ nói một điều rất đơn giản nhưng rất hiếm. Bạn đã đủ trung thực để không rời đi khi không còn gì để bám.
Ánh sáng tâm trí vô cùng trân trọng, khoảnh khắc này không phải vì bạn đã thức tỉnh mà vì bạn đã ở lại khi không còn ai hứa hẹn điều gì cho bạn nữa. Ở lại với chính mình, ở lại với sự sống trần trụi, ở lại mà không cần nhãn mác, không cần phiên bản, không cần con đường phải đi tiếp.
Nếu có một điều bạn có thể mang theo sau khi video này khép lại thì không phải là một ý tưởng mới mà là sự xác nhận rất yên. Bạn không cần trở thành ai khác, để được sống thật. Và từ nơi bạn đang đứng lúc này, mọi thứ đã đủ.
(Truyền Thừa Bí Kíp Thiền Tông – Tuyệt Mật – Đặc Biệt )
Video: Trích đoạn
![]()
Nguồn Thiền Tông
