Sự Hiển Hiện – Manifestation
✍️ Mục lục: Sự Hiển Hiện – Manifestation
⭐️Từ Người Quan sát đến Người Kiến tạo – Hành trình Lượng tử của Ý thức
✨Có bao giờ Bạn cảm thấy cả Thế Giới quanh mình bỗng chậm lại, âm thanh nhỏ dần, nhịp thở ngưng lại và trong khoảnh khắc ấy, Bạn cảm thấy như thể Vũ Trụ đang dừng lại để lắng nghe chính Bạn.
Đó không phải là ảo giác. Đó chính là điểm giao giữa Thực tại Bạn đang Quan sát và Thực tại Bạn có thể tạo ra.
Bên trong sự tĩnh lặng ấy có một điều đang diễn ra.
Tinh tế đến mức ta thường bỏ qua.
Trường Năng lượng quanh Bạn đang chờ một lệnh mới.
Mỗi ý nghĩ, mỗi Cảm xúc, mỗi lần Bạn chú ý đến điều gì đó, Bạn không chỉ đang nhìn Thế Giới. Bạn đang ra lệnh cho trường Lượng tử chọn ra một phiên bản Thực tại tương ứng.
Những vấn đề là chúng ta đã được huấn luyện cả đời để chỉ Quan sát.
Từ khi còn nhỏ, ta học cách nhìn mọi thứ qua màn hình, nhìn tin tức, nhìn người khác sống, nhìn những gì ta thiếu và phản ứng với chúng. Như thể cuộc đời là thứ đang xảy ra bên ngoài.
Bạn nhìn tài khoản ngân hàng và cảm thấy lo lắng. Bạn nhìn Cơ thể mình và thấy bất an.
Bạn nhìn mối quan hệ, sự nghiệp, sức khỏe và nghĩ rằng chúng đang phản chiếu giá trị của Bạn.
Nhưng Bạn không nhận ra mỗi lần Bạn Quan sát mà không tạo, Bạn đang niêm phong Thực tại cũ thêm một lần nữa.
Vũ Trụ không có ý thức riêng biệt ngoài ý thức của Bạn.
Nó chỉ phản hồi Tần số mà Bạn đang phát ra và Quan sát chính là Tần số mạnh nhất trong mọi Tần số. Vì nó là hành vi của chú ý mà chú ý chính là Năng lượng.
Mỗi sáng khi Bạn mở mắt, ý thức của Bạn bắt đầu quét Thực tại như một máy quét Năng lượng.
Bạn kiểm tra điện thoại, nhớ lại hôm qua, đánh giá Cảm xúc hôm nay.
Và trong vài giây đầu tiên ấy, Bạn đã vô thức gửi tín hiệu. Tôi chọn tiếp tục trải nghiệm Thực tại này.
Bạn tưởng mình chỉ đang nhìn, nhưng thật ra Bạn đang ký lại hợp đồng cũ với Vũ Trụ.
Bạn đang nói với trường Lượng tử rằng đây là Tôi, đây là cuộc sống của Tôi và Tôi đồng ý tiếp tục nó thêm một ngày nữa.
Đó là lý do vì sao những thay đổi sâu sắc hiếm khi xảy ra. Không phải vì Bạn không đủ nỗ lực mà vì Bạn đang cố Quan sát mình bước sang Thực tại mới thay vì trở thành nó.
Và khi nhận ra điều này, mọi thứ bắt đầu dừng lại. Không phải Thế Giới dừng mà là Bạn dừng. Bạn dừng việc phản ứng, dừng việc cố hiểu, dừng việc phân tích điều đang sai. Bạn trở về với điểm không, nơi mọi khả năng còn chưa được chọn. Đó là khoảnh khắc Vũ Trụ thật sự ngừng lại, không còn Bạn và nó, chỉ còn một trường đang chờ để Bạn ra tín hiệu mới.
Giống như một màn hình chiếu, mỗi hình ảnh cũ sẽ biến mất khi Bạn ngừng nhìn vào nó.
Còn nếu Bạn cứ tiếp tục dán mắt vào màn hình, bộ phim cũ sẽ mãi chiếu lại.
Khi Bạn dừng nhìn, khi Ánh sáng của sự chú ý rút về bên trong, Thực tại bắt đầu tái cấu trúc, những khả năng mới bắt đầu rung động. Sóng Năng lượng vốn bị Bạn đông cứng bởi sự Quan sát lại một lần nữa dao động.
Và trong giây phút ấy, mọi thứ bắt đầu sống lại.
Tĩnh lặng không phải là khoảng trống, đó là điểm hồi sinh của Vũ Trụ. Người Bạn thôi là người xem và trở thành nguồn sáng đang viết lại kịch bản.
Hãy nhớ, Vũ Trụ không thay đổi khi Bạn làm nhiều hơn.
Nó thay đổi khi Bạn dừng lại. Vì chính trong sự dừng đó, trưởng bắt đầu nghe thấy giọng nói thật của Bạn. Khi Bạn ngừng là người Quan sát, Vũ Trụ bắt đầu chuyển động theo Tần số của Bạn.
💥Phần hai: Sự thật bị ẩn giấu về hiệu ứng người Quan sát
Có một thí nghiệm mà phần lớn Thế Giới chưa thật sự hiểu hết. Một thí nghiệm đã khiến toàn bộ nền Vật lý phải đặt lại câu hỏi Vật chất là thật hay chỉ là kết quả của sự Quan sát? Việc ta gọi nó là hiệu ứng người Quan sát. Trong Thế Giới Lượng tử, một hạt có thể tồn tại ở vô số vị trí cùng một lúc. Nó vừa ở đây, vừa ở kia, vừa trong, vừa ngoài, cho đến khi có ai đó nhìn thấy nó.
Khoảnh khắc ánh mắt của ý thức chạm vào, toàn bộ trường khả năng lập tức sụp xuống, chọn một hiện thực duy nhất để trở thành thật.
Nhưng đây mới là phần mà hầu hết mọi người bỏ lỡ. Không phải hành động Quan sát tạo ra Thực tại mà là cách Bạn Quan sát quyết định Thực tại nào được sinh ra.
Khi Bạn Quan sát với nỗi sợ, Thực tại sẽ co lại quanh Tần số sợ hãi. Khi Bạn Quan sát với lòng tin, các khả năng bắt đầu mở rộng. Vũ Trụ không phản hồi hành động, nó phản hồi Tần số của sự chú ý.
Một nhà nghiên cứu tên là Jean Vadin đã thực hiện một thí nghiệm kỳ lạ. Ông cho những người tham gia nhìn vào một cỗ máy tạo số ngẫu nhiên. Khi họ chỉ Quan sát không gì thay đổi. Nhưng khi họ giữ trong tâm một Ý định rõ ràng, các con số bắt đầu tạo nên những mẫu trùng hợp vượt khỏi xác suất ngẫu nhiên. Nói cách khác, Ý định có chủ định có thể bẻ cong kết quả Vật lý.
Khoa học hiện đại chỉ mới chạm vào lớc vỏ của điều này. Nhưng Bạn người đang nghe những lời này đã từng cảm nhận nó theo cách riêng. Khi Bạn giữ hình ảnh ai đó trong Tim với lòng biết ơn, họ bất ngờ nhắn tin cho Bạn. Khi Bạn thôi tìm kiếm, điều Bạn từng mong đợi lại tự nhiên xuất hiện. Đó không phải là may mắn, đó là hiệu ứng người Quan sát. Khi Bạn ngừng Quan sát bằng đôi mắt Vật lý và bắt đầu Quan sát bằng Tần số của trái Tim, bộ Não của Bạn cũng hoạt động như một cỗ máy Lượng tử. Các nhà thần kinh học tại Đại học Harvard từng chứng minh những người chỉ hình dung trong tâm trí việc chơi đàn piano vẫn tạo ra cùng một mô hình thay đổi trong Não những người thật sự chơi đàn bằng tay.
Điều này có nghĩa là Não Bạn không phân biệt giữa thực tế và tưởng tượng, chỉ giữa Năng lượng yếu và Năng lượng mạnh.
Mỗi khi Bạn nhìn thấy giới hạn của mình, Não lập tức củng cố các mạch thần kinh cũ. Nhưng mỗi khi Bạn dám tưởng tượng một khả năng mới, một kết nối thần kinh mới được hình thành. Và khi những kết nối ấy đủ mạnh, Thực tại bắt đầu chuyển hướng.
Vì thế câu hỏi không còn là liệu Tôi có đang tạo ra Thực tại không mà là Tôi đang tạo ra nó một cách có ý thức hay chỉ đang lặp lại nó trong vô thức.
Hầu hết con người sống cả đời như những nhà quay phim mải mê ghi hình thay vì là người biên kịch đang viết kịch bản. Họ phân tích, họ Quan sát, họ hiểu nhưng không bao giờ rời chiếc ghế khán giả.
Và Thế Giới chỉ đơn giản chiếu lại cùng một bộ phim ngày này qua ngày khác.
Khi Bạn hiểu điều này, Bạn bắt đầu cảm nhận được một sự rung động rất khác. Mọi thứ xung quanh Bạn không phải là Vật chất mà là khả năng.
Căn phòng này, Cơ thể này, cuộc sống này, tất cả đang chờ Bạn chọn lại.
Đừng chỉ Quan sát hiện thực nữa. Hãy đặt lại Ý định trong từng ánh nhìn. Vì mỗi lần Bạn chú ý, Bạn đang gửi một lệnh Lượng tử vào trường bảo nó sụp đổ thành hình dạng mà Bạn gọi là cuộc đời Tôi.
Khi Bạn nhìn Thế Giới với đôi mắt của Linh hồn, Thế Giới bắt đầu nhìn lại Bạn Tần số của phép màu.
💥Phần ba: trạng thái Tôi chỉ đang nhìn
Bạn có nhận ra không? Mỗi buổi sáng khi Bạn vừa mở mắt, thứ đầu tiên Bạn làm không phải là hít thở sự sống mà là nhìn. Bạn nhìn màn hình, nhìn dòng thông báo, nhìn những khuôn mặt, tin nhắn, con số. Bạn nhìn Thế Giới trước khi Bạn thực sự hiện diện trong nó. Và trong vài giây đầu tiên ấy, Bạn tưởng rằng mình đang bắt đầu một ngày mới, nhưng thật ra Bạn chỉ đang đánh thức lại Ký ức của ngày hôm qua.
Não của Bạn hoạt động như một máy phát Tần số tự động. Chỉ cần nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, nó sẽ lập tức kích hoạt chuỗi Cảm xúc đi kèm, lo lắng, so sánh, phòng thủ hoặc mong chờ.
Và thế là ngay trước khi Bạn bước ra khỏi giường, Bạn đã khóa lại Thực tại cũ thêm một lần nữa. Bạn không cố ý làm vậy, Bạn chỉ được huấn luyện để nhìn. Từnhỏ ta đã học cách Quan sát thay vì tạo sinh, Quan sát kết quả, Quan sát người khác, Quan sát điều gì đúng và sai cho đến khi toàn bộ hệ thần kinh chỉ biết phản ứng với dữ liệu. Và rồi ta gọi đó là sống.
Khi Bạn nhìn tài khoản ngân hàng, cảm giác bất an chạy dọc Cơ thể không đến từ con số đó mà từ Ký ức Năng lượng Bạn từng gắn với nó. Khi Bạn nhìn Cơ thể mình trong gương, điều Bạn thấy không phải là Bạn mà là hàng triệu vi điểm Năng lượng đang phàn chiếu niềm tin về Tôi chưa đủ. Khi Bạn nhìn người thương, Não Bạn tự động chiếu lại mọi khung cảnh cũ. những câu nói, những tổn thương, những kỳ vọng chưa chọn. Mọi hình ảnh Bạn thấy đều là một tấm gương phản chiếu Ký ức Năng lượng của chính Bạn. Và điều tinh tế nhất là chính việc Bạn nhìn đang làm Thực tại đông cứng. Vật lý Lượng tử gọi đây là hiệu ứng sụp sóng. Khi một hạt bị Quan sát, nó rời khỏi trạng thái vô hạn khả năng và trở thành một kết quả cố định.
Cũng vậy, khi Bạn nhìn cuộc đời mình với cùng một lăng kính cũ, Bạn đang làm các khả năng mới sụp nổ trước khi chúng kịp xuất hiện. Bạn không nhận ra điều đó vì Bạn nghĩ mình chỉ đang nhìn. Nhưng thật ra Bạn đang chỉ định Thực tại bằng ánh nhìn và ánh nhìn ấy nếu được lặp đi lặp lại sẽ trở thành một lệnh Lượng tử. Hãy dừng lại một chút, thử tự hỏi ngay lúc này Tôi đang nhìn gì?
Bạn không cần trả lời bằng lời, chỉ cần Quan sát phản ứng của Cơ thể. Một cái siết nhẹ trong ngực, một luồng căng sau vai hay một sự trống rỗng lan ra ở bụng giới.
Đó chính là Cảm xúc Năng lượng của người Quan sát.
Mỗi lần Bạn nhìn, Bạn không chỉ nhìn bằng mắt, Bạn nhìn bằng toàn bộ trường điện tử của mình. Và chính Tần số đó đang phát tín hiệu đến Vũ Trụ, giả lệnh cho Năng lượng xung quanh đóng băng lại thành trải nghiệm quen thuộc.
Vì vậy, thay vì cố gắng thay đổi điều Bạn đang nhìn thấy, hãy thử dừng lại và nhìn chính người đang nhìn.
Giây phút Bạn xoay hướng ánh nhìn vào trong. Một hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Thực tại bên ngoài lập tức mất hình. Mọi thứ bỗng im nhẹ và vô định.
Đó không phải là khoảng trống đáng sợ.
Đó là điểm không Lượng tử, nơi Vũ Trụ đang chờ Bạn gửi Tần số mới.
Bạn nghĩ mình đang mệt nhưng thật ra chính trường Năng lượng quanh Bạn đang sao chép lại Ký ức của mệt mỏi.
Bạn nghĩ mình đang đau nhưng Cơ thể chỉ đang phản hồi tín hiệu Quan sát Tôi đang đau.
Và khi Bạn ngừng gắn nhãn cho cảm giác ấy, Năng lượng bắt đầu tự tái tổ chức, Cơ thể cũng như Vũ Trụ bắt đầu tự chữa lành.
Thực tại không phải là thứ Bạn phải chạy theo để thay đổi. Thực tại là hình chiếu của nơi Bạn đang nhìn từ đâu.
Bạn càng cố nhìn kỹ hơn, phân tích sâu hơn, Bạn càng làm mạnh thêm mối dây chói giữa mình và Thực tại cũ.
Đôi khi tự do không đến từ việc nhìn rõ hơn mà từ việc dừng nhìn lại.
Khi Bạn dừng nhìn, khi Ánh sáng của sự chú ý quay ngược vào bên trong, Năng lượng bắt đầu dao động lại. Những khả năng mới vốn vẫn luôn ở đó bắt đầu trỗi dậy như sóng trên mặt nước.
Trong khoảnh khắc ấy, Bạn không còn là người ngồi xem bộ phim của cuộc đời. Bạn là người đang cầm máy quay.
Bạn có thể chọn ống kính mới, chọn cảnh mới và chọn vai diễn của mình.
Đừng vội tin, hãy thử. Nay giây này, hãy để mọi thứ xung quanh trở nên mờ đi và chỉ cảm nhận người đang cảm nhận.
Đó chính là Bạn ý thức thuần khiết đang Quan sát chính mình Quan sát và trong cú rừng ấy. Vũ Trụ lắng nghe.
Trường Lượng tử rung động. Một Thực tại mới bắt đầu hình thành. Từ nơi Bạn vừa ngừng lại có một cánh cửa đang mở. Cánh cửa dẫn sang phần tiếp theo. Nơi Bạn thôi là người Quan sát và bắt đầu trở thành người Kiến tạo.
Khoa học thần kinh đã phát hiện ra một sự thật tưởng chừng đơn giản nhưng lại giải thích được vì sao con người có thể sống cả đời mà Thực tại chẳng đổi khác.
Não bộ không phân biệt giữa Ký ức và hiện tại. Khi Bạn nhớ lại một điều từng khiến Bạn lo lắng, ngão ngay lập tức phát cùng loại xung biện, tiết cùng loại hóa chất mà nó đã từng tiết ra vào lần lo lắng đầu tiên. Và chỉ trong vài giây, Cơ thể Bạn trở lại trạng thái Năng lượng cũ như thể chuyện đó đang diễn ra ngay bây giờ.
Mỗi Cảm xúc lặp lại sẽ khắc một vết lõm trong hệ thần kinh.
Càng lặp nhiều vết đó càng sâu và Năng lượng trong Cơ thể càng dễ tuôn về hướng cũ.
Giống như một con suối nhỏ ban đầu chảy tự do nhưng rồi dần khắc thành một lòng sông và từ đó về sau nước chỉ có thể chảy theo đúng rãnh quen. Đó chính là cơ chế tự động của người Quan sát.
Con người không nhận ra rằng họ đang sống phần lớn cuộc đời bằng Ký ức hóa học chứ không phải bằng trải nghiệm mới.
Cơ thể vốn chỉ là một hệ thống tín hiệu Sinh học, nguyện những hóa chất đi kèm với Cảm xúc quen thuộc. Vì thế dù ý thức có muốn thay đổi, Cơ thể lại âm thầm chống lại.
Nó không hề ác ý, nó chỉ muốn an toàn trong cái quen thuộc.
Một người từng lo lắng suốt nhiều năm sẽ có các Tế bào thần kinh đã nghiện loại tín hiệu đó. Khi ngày mới bắt đầu, Não lập tức phát ra mệnh lệnh. Hãy tìm một điều gì đó để lo, vì nếu không ta sẽ thấy trống rỗng.
Và rồi tâm trí bắt đầu tìm kiếm. Một thông báo chưa đọc, một tin tức xấu, một hóa đơn chưa thanh toán.
Chỉ cần một lý do nhỏ, Cơ thể sẽ lập tức được cung cấp liều Cảm xúc quen thuộc.
Đó là nghiện Cảm xúc và nó tinh vi hơn bất kỳ loại nghiện nào khác.
Ở tầng Năng lượng, điều này còn mạnh hơn. Mỗi Cảm xúc là một dạng sóng rung, sợ hãi, thấp và dày, biết ơn, nhẹ nhàng, rộng mở.
Khi Cảm xúc lập lại, sóng Năng lượng đó dần cố định và tạo thành mẫu dung riêng của từng người.
Từ mẫu dung này, trừ Lượng tử quanh họ sắp xếp lại Vật chất, con người, sự kiện để duy trì đúng Tần số đó. Không vì Vũ Trụ muốn giữ họ trong nỗi sợ mà vì nó chỉ phản hồi trung thực Năng lượng họ đang phát ra.
Một nghiên cứu của đại học Harvard từng cho thấy những người chỉ tưởng tượng việc chơi đàn piano mỗi ngày có sự thay đổi trong Não giống hệt người thực sự luyện tập.
Điều này chứng minh với Não bộ tưởng tượng cũng là thật và nếu tưởng tượng đủ lâu nó trở thành mạch điện thần tinh mới, tức là Thực tại Năng lượng mới.
Nhưng ngược lại, nếu một người suốt ngày tưởng tượng điều tồi tệ, Não cũng ghi lại điều đó như thật. Và thế là Cơ thể sống trong Tương lai của nỗi sợ và Quá khứ của tổn thương nhưng không bao giờ sống trong hiện tại.
Đời thường điều này diễn ra liên tục.
Một người thay đổi công việc nhưng vài tháng sau lại gặp sếp có tính cách y hệt người cũ. Một người bước vào mối quan hệ mới nhưng rồi lại kết thúc với Cảm xúc cũ bị bỏ rơi, bị hiểu lầm. Họ nghĩ mình xui xẻo nhưng thật ra họ chỉ đang phát lại Tần số mà Não và Cơ thể đã quen nghiện.
Sự thay đổi thật sự không xảy ra khi Bạn muốn khác đi mà khi Não bắt đầu tạo ra các mạch mới. Và điều đó chỉ xảy ra khi Bạn dừng phản ứng. Dừng cung cấp cho Cơ thể liều Cảm xúc quen. Trong những khoảnh khắc đầu của tĩnh lặn, Não lúng túng, Cơ thể bứt dứt bởi nó không nhận được liều quen thuộc. Nhiều người gọi đây là khủng hoảng Năng lượng. Nhưng thực ra đó là quá trình cai nghiện Cảm xúc.
Nếu ý thức đủ tỉnh để không phản ứng, Não sẽ buộc phải tìm con đường mới. Các Tế bào thần kinh bắt đầu kết nối khác đi và Cơ thể phát tín hiệu Năng lượng mới.
Đây chính là khoảnh khắc vòng lặp cũ vỡ ra.
Khi một người duy trì được trạng thái này, trường quanh họ bắt đầu dao động khác. Họ không còn hấp dẫn cùng một kiểu người, không còn bị cuốn vào cùng một câu chuyện. Và điều kỳ lạ nhất là Thế Giới bên ngoài bắt đầu thay đổi mà họ không cần cố gắng.
Không vì họ Manifest giỏi hơn mà vì họ đã đổi Tần số mà Não và Cơ thể phát ra.
Đây không còn là niềm tin, đây là Vật lý. Mọi sóng dung phải tìm sóng đồng pha để duy trì ổn định.
Khi Bạn đổi rung động, các yếu tố không còn tương thích sẽ tự rời khỏi trường của Bạn. Hiểu điều này, con người không còn sợ bị mắc kẹt trong Quá khứ. Và chỉ cần ý thức chen vào giữ Cảm xúc và phản ứng, mạch điện đó lập tức mất Năng lượng. Khoảnh khắc đó, Bạn thôi là người bị điều khiển bởi Ký ức và bắt đầu trở thành người viết lại mã lượng của chính mình.
Thay đổi không bắt đầu khi Bạn học điều mới mà khi Bạn ngừng phát lại những điều cũ.
Và đó chính là bước đầu tiên đưa người Quan sát rơi khỏi vòng lặp để bước vào trạng thái của người Kiến tạo.
Mỗi người đang sống trong một trong hai trạng thái ý thức. Người Quan sát sống bằng phản ứng hoặc người Kiến tạo sống bằng Tần số chủ động.
Sự khác biệt không nằm ở hành động mà ở nguồn Năng lượng đứng sau hành động đó.
Hai người có thể làm cùng một việc, nhưng nếu một người hành động từ lo sợ, còn người kia hành động từ sự sáng tạo, Vũ Trụ sẽ phản hồi hoàn toàn khác.
Một trong tình cảm người Quan sát yêu bằng Ký ức. Họ bước vào mối quan hệ mới nhưng mang theo toàn bộ dữ liệu Cảm xúc cũ, cách họ từng bị tổn thương, cách họ từng bị bỏ rơi và cả nỗi sợ lặp lại điều đó.
Não bộ ghi nhớ mọi trải nghiệm tình cảm như một bản đồ sinh tồn. Chỉ cần một ánh nhìn, một giọng nói, mạng lưới neuron cũ bật sáng, phát cùng tín hiệu hóa học từng đi kèm với tổn thương đó. Và ngay lập tức họ phỏng vệ không phải vì đối phương đáng nghi mà vì Não họ tưởng rằng Quá khứ đang trở lại.
Vì vậy, người Quan sát không thật sự lắng nghe, họ soi hơn là cảm.
Mỗi lời nói của người khác được họ phân tích qua bộ lạc cũ.
Khi đối phương im lặng, họ nghe thấy sự xa cách. Khi đối phương bận rộn, họ nghe thấy sự thờ ơ.
Khi tình yêu tràng lập, họ nghe thấy rồi nó cũng sẽ mất.
Người Kiến tạo thì khác, họ bước vào tình yêu không phải để tìm sự đảm bảo mà để trao đi Tần số mà họ muốn kinh nghiệm.
Họ hiểu rằng Năng lượng của mình đang định hình mối quan hệ nên thay vì chờ đối phương thay đổi, họ đổi chính cách mình phát tín hiệu.
Từ góc nhìn khoa học, khi một người duy trì Cảm xúc biết ơn và tin tưởng, Tim họ phát ra sóng điện tử ổn định được gọi là trạng thái Coherence, đồng điệu.
Trưởng Năng lượng đó ảnh hưởng trực tiếp đến người đối diện. Họ không cần nói hãy yêu Tôi nhiều hơn. Họ chỉ cần phát đi Năng lượng của tình yêu và trường xung quanh tự tái sắp xếp để phản chiếu điều đó.
Vì thế người Kiến tạo không cần kiểm soát mà chính sự do của họ khiến người khác muốn ở lại.
Hai, trong công việc và tài chính, người Quan sát sống trong cơ chế phản ứng. Họ nhìn vào thị trường, vào đồng lương, vào cơ hội và để chúng quyết định Cảm xúc của mình. Khi con số giảm họ lo. Khi con số tăng họ nhẹ nhõm. Cảm xúc của họ bị kéo lên xuống theo biểu đồ bên ngoài. Từ góc nhìn thần kinh học. Đó là cách Não phản ứng với phần thưởng và đe dọa. Mỗi khi thấy rủi ro, nó tiếc ra cortisol.
Mỗi khi thấy lợi nhuận, nó phát dopamin.
Cơ thể bị kẹp trong dao động liên tục giữa hưng phấn và sợ hãi. Sau một thời gian, hệ thần kinh mệt mỏi và Năng lượng sáng tạo cạn kiệt.
Người Kiến tạo không làm việc để kiếm, họ làm việc để phát sóng giá trị. Thay vì hỏi mình sẽ nhận được gì, họ hỏi mình có thể phát ra Năng lượng gì cho Thế Giới hôm nay.
Khi tâm trí Tập trung vào cống hiến, Não chuyển sang chế độ sóng Alpha, trạng thái của sự hiện diện và sáng tạo, ý tưởng đến tự nhiên, cơ hội trùng hợp và những người cộng hưởng xuất hiện.
Họ không chống lại Thực tại. Họ định hướng nó bằng trường của mình. Từ đó, dòng tiền trở thành dòng Năng lượng, luôn lưu thông vì họ không giữ, không sợ mất. Vũ Trụ tin người không sợ thiếu ba. Trong sức khỏe và Cơ thể. Người Quan sát nhìn Cơ thể như một cỗ máy cần sửa. Mỗi triệu chứng là kẻ thù, mỗi cơn đau là sai sót. Họ đọc, họ tìm, họ chiến đấu. Cơ thể phản ứng bằng cách thắt chặt thêm vì nó cảm nhận Tần số của vấn đề cần giải quyết.
Trong khi đó, người Kiến tạo hiểu rằng Cơ thể không chống lại mình, nó chỉ lặp lại tín hiệu mà tâm trí gửi đi. Nếu tâm trí liên tục phát sóng, Tôi đang có vấn đề. Cơ thể phải sản xuất đúng hóa chất để duy trì Cảm xúc đó.
Nhưng nếu người đó bắt đầu phát tín hiệu của cân bằng, các tuyến nội tiết thay đổi, Cơ thể tự bước vào quá trình tái tạo. Điều này không phải là phép màu mà là Sinh học.
Tim, Não và hệ miễn dịch đều giao tiếp qua tín hiệu điện tử. Khi tâm an, sóng Tim ổn định. Khi sóng Tim ổn định, hệ miễn dịch mở rộng. Đó là cách người Kiến tạo chữa lành, bằng độ ổn định Năng lượng bên trong.
Người Quan sát luôn một bước sau Thực tại. Họ chờ Thế Giới đổi rồi mới đổi Cảm xúc. Còn người Kiến tạo đi trước một bước, họ đổi Cảm xúc trước và Thế Giới không thể không phản chiếu điều đó.
Một bên hỏi, “Tại sao chuyện này lại xảy ra với Tôi?” Bên kia hỏi, “Điều gì đang muốn được sinh ra qua Tôi?”
Một bên chạy trong vòng lặp nguyên nhân kết quả, bên kia sống trong dòng chảy sáng tạo phản hồi.
Từ góc nhìn Lượng tử, người Quan sát tồn tại trong mô hình đo lường Thực tại. Mỗi hành động của họ củng cố Thực tại đã biết. Người Kiến tạo tồn tại trong mô hình tương tác với trường.
Họ không đo lường, họ làm nhiễu sóng cũ và thiết lập sóng mới. Đó phải là triết lý, đó là cơ chế của Năng lượng. Mọi dung động Bạn phát ra đều buộc trường Lượng tử phải sắp xếp lại để giữ sự cân bằng.
Khi Bạn chờ Thế Giới đổi, Bạn vẫn là người Quan sát. Khi Bạn đổi Năng lượng bên trong, Thế Giới không thể giữ nguyên nữa.
Ở khoảnh khắc con người hiểu được điều này, họ không cần chạy theo lý thuyết tâm linh nào khác bởi họ đã bước vào nền tảng thật của sáng tạo. Biết rằng mọi thứ bắt đầu từ trạng thái Năng lượng họ đang mang. Trước khi chúng ta đi sâu hơn, hãy tạm dừng một chút, hít vào thật chậm và thở ra thật nhẹ.
Giữa lúc Bạn đang nghe những lời này, trường Năng lượng quanh Bạn cũng đang lắng nghe. Mọi ý nghĩ, mọi Cảm xúc đều là những lệnh Lượng tử mà Bạn gửi vào Vũ Trụ. Vì vậy, ngay lúc này, nếu Bạn có thể gửi một câu lệnh duy nhất vào trường, Bạn sẽ chọn từ khóa nào cho hành trình sắp tới của mình? Có thể là bình an, có thể là đủ đầy, có thể là Tôi sẵn sàng, hay đơn giản chỉ là một từ khiến Tim Bạn thấy đúng.
Hãy viết từ đó xuống dưới phần bình luận không phải để chia sẻ mà để kích hoạt Năng lượng của chính Bạn. Bởi khi Bạn viết, Bạn không chỉ bày tỏ Bạn đang tạo sóng trong trường và trường sẽ phản hồi.
Hãy nhớ mọ chữ Bạn gõ ra mang theo Tần số của Ý định. Và đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc rõ ràng như thế này đã đủ để thay đổi toàn bộ dòng thời gian của Bạn.
Trong hành trình tiến hóa của ý thức có ba cấp độ mà con người lần lượt trải qua. Cấp độ đầu tiên phản ứng là khi họ sống hoàn toàn trong chương trình vô thức của Cơ thể.
Cảm xúc điều khiển hành động, hành động tạo kết quả, kết quả lại khẳng định Cảm xúc. Một vòng tròn khép kín giữa Ký ức và phản xạ.
Cấp độ thứ hai, Quan sát là khi ý thức bắt đầu tách ra khỏi cơ chế cũ, nhìn thấy bản thân đang phản ứng. Đây là giai đoạn của nhận biết, của sự tỉnh táo ban đầu, nhưng cũng là giai đoạn dễ bị mắc kẹt nhất. Vì con người tưởng rằng Quan sát là đủ.
Và cuối cùng có một cấp độ mà rất ít người từng chạm tới. Cấp độ thứ ba, ý thức sáng tạo.
Tại đây, con người nhận ra họ không chỉ là người Quan sát ý thức, cũng không phải chính ý thức đang được Quan sát. Họ là lực sáng tạo sinh ra cả hai. Khoa học Lượng tử gọi đây là trường hợp phi Quan sát.
Nơi không còn sự phân tách giữa người đo lường và vật được đo.
Thí nghiệm double slit cho thấy hạt chỉ hành xử như sóng khi không bị Quan sát, nhưng khi ánh nhìn xuất hiện, nó sụp đổ thành hạt cố định.
Điều ít ai nhận ra là chính người Quan sát đó cũng chỉ là một mẫu Năng lượng trong trường.
Khi ý thức nhận ra mình là trường, người Quan sát và hạt trở thành một, đó chính là trạng thái sáng tạo thuần khiết.
Trong trạng thái này, Bạn không còn cố gắng tạo ra hiện thực, vì Bạn chính là quá trình sáng tạo đang diễn ra.
Giống như đại dương không cần làm gì để có sóng.
Nó chỉ cần hiện hữu và chuyển động tự nhiên của nó chính là sự sinh thành.
Từ góc nhìn thần kinh học, trạng thái này tương ứng với sự Đồng bộ sóng Não toàn phần.
Khi các bán cầu Não, trái và phải, lý trí và trực giác rung đồng pha, bộ Não trở thành một hệ cộng hưởng thống nhất.
Sóng gamma lan rộng khắp vùng vỏ Não, tạo cảm giác hưng phấn sâu, sáng tỏ và kết nối toàn thể.
Người ta gọi đây là trạng thái toàn Não, whole brain Coherence.
Ở đó không còn xung đột giữa Tôi muốn và Tôi sợ.
Năng lượng di chuyển tự do và khi Năng lượng tự do, Thực tại phản hồi gần như tức thì.
Người ở cấp độ này không Manifest bằng nỗ lực. Họ hiển thị Thực tại bằng Tần số tồn tại của mình. Họ không cần đòi hỏi vì Năng lượng của họ đã là lời khẳng định. Khi họ cảm thấy dồi rào, mọi hoàn cảnh quanh họ bắt đầu phản chiếu sự dồi rào đó. Khi họ cảm thấy bình an, cuộc đời tự tái cấu trúc để duy trì Tần số ấy. Một nhà Vật lý từng nói, “Thực tại không phải thứ Bạn Quan sát mà là tấm gương phản chiếu cách Bạn đang Quan sát.”
Người sáng tạo hiểu điều này đến tận cùng. Họ không cần thay đổi Thế Giới, chỉ cần thay đổi chất lượng Ánh sáng phát ra từ chính họ. Bởi Ánh sáng đó chính là ý thức đang chiếu soi Vật chất.
Trong đời thường, điều này biểu hiện rất đơn giản. Họ có thể bước vào một căn phòng hỗn loạn và chỉ bằng sự hiện diện của mình, Năng lượng chung lắng lại. Họ có thể nói rất ít nhưng mỗi lời đều mang trọng lượng. Vì Tần số phát ra không đến từ cái đầu mà từ trường Năng lượng nhất quán toàn thân.
Họ không cần dạy vì chính sự hiện hữu của họ đã là truyền dẫn.
Điều này không có nghĩa là họ không còn đối mặt với thử thách. Nhưng thay vì hỏi tại sao điều này xảy ra với Tôi, họ tự hỏi Năng lượng nào trong Tôi đang được mời gọi để hiển lộ.
Và chỉ bằng câu hỏi đó, mọi hoàn cảnh lập tức chuyển từ vấn đề sang cơ hội sáng tạo.
Khi ở cấp độ sáng tạo, Bạn không còn nghĩ theo tuyến tính, nguyên nhân, kết quả. Bạn sống trong dòng sáng tạo, phản hồi. Bạn phát đi một Tần số, trường đáp lại bằng hình ảnh tương ứng. Không có chờ đợi, chỉ có phản xạ Lượng tử.
Khoa học về Cảm xúc cũng chứng minh điều này. Trung tâm nghiên cứu Hmm cho thấy khi con người duy trì Cảm xúc như biết ơn, yêu thương hay cảm hứng, tìm họ phát ra trường điện từ có thể đo được cách xa hơn 3 m. Trường ngày tương tác với trường chung và tạo nên hiệu ứng đồng thanh tương ứng resonance effect.
Những người cơ hội và hoàn cảnh cùng Tần số sẽ tự động hội tụ. Đó không phải là phép màu, đó là Vật lý của trái Tim.
Họ sống trong mối quan hệ hai chiều với Thực tại. Một vũ điệu không có người dẫn và người theo.
Nếu ở cấp độ một con người nói cuộc đời đang làm Tôi đau và ở cấp độ hai họ nói Tôi đang Quan sát nỗi đau đó thì ở cấp độ ba chỉ còn một nhận biết sự sống đang trải nghiệm chính mình qua hình hài này.
Tại đây không còn khoảng cách giữa khoa học và tâm linh, giữa người và trường, giữa hành động và Thiền định. Mọi thứ trở thành một dòng sáng tạo liên tục.
Khi Bạn nấu ăn, nói chuyện, làm việc, Năng lượng vẫn đang vận hành cùng một nguyên lý. Ý thức tạo ra hình tướng, rồi hình tướng lại mở rộng ý thức.
Và rồi một khoảnh khắc nào đó Bạn nhận ra mình không còn hỏi làm sao để sáng tạo nữa. Bởi vì mọi thứ Bạn làm, mọi nơi Bạn đến đều đang sáng tạo ra chính Bạn.
Bạn không phải là người Quan sát hay người được Quan sát. Bạn là lực sáng tạo đang mượn cả hai để nhận ra chính mình.
Ứng dựng trong đời sống thực. Hiểu thôi chưa đủ. Sự Ánh sáng chỉ thật sự bắt đầu khi nhận thức trở thành hơi thở của mỗi ngày. Mỗi buổi sáng khi mở mắt, con người có thể chọn lại cách họ bắt đầu hiện thực này trong trạng thái người Quan sát hay trong Tần số của người Kiến tạo. Chỉ vài phút đầu tiên sau khi tỉnh giất đã đủ để định hình toàn bộ Năng lượng của cả ngày. Khoa học gọi đó là mẫu thần kinh buổi sáng. Nếu trong khoảnh khắc ấy ta bật điện thoại, Não lập tức trở về chế độ phản ứng, so sánh, lo âu, kiểm soát. Nhưng nếu thay vào đó, ta quay trở lại bên trong và tái lập trưởng Năng lượng của mình. Thực tại hôm đó bắt đầu chuyển hướng. Khi mở mắt, đừng vội đứng dậy. Đừng nghĩ về việc cần làm. Chỉ cần đặt tay lên Tim và cảm nhận nhịp đập đang diễn ra mà không cần nỗ lực.
Đó là lời nhắc đầu tiên của Vũ Trụ. Con không cần làm gì để xứng đáng với sự sống này. Con chỉ cần hiện diện.
Thở chậm thật chậm. Cảm nhận hơi thở đi qua Tim như thể chính trái Tim cụ đang hít thở cùng phổi. Rồi trong sự tĩnh lặng ấy, hãy hỏi nhẹ trong lòng, hôm nay Năng lượng nào muốn được sống qua Tôi?
Có thể là sự bình an, có thể là niềm tin, cũng có thể là lòng biết ơn. Không cần chọn bằng lý trí, chỉ cần nhận ra điều nào khiến Tim Bạn nở ra nhẹ nhất.
Giữ cảm giác đó trong vài nhịp thở, như thể toàn thân được thấm đẫm bởi nó.
Lúc này Cơ thể phát đi tín hiệu điện từ mới, Não ghi lại lộ trình thần kinh mới và trường Lượng tử bắt đầu tái cấu trúc những khả năng tương ứng.
Chỉ vài phút tĩnh lặng như thế đã đủ để mở ra một dòng chảy khác cho cả ngày.
Khi bước vào công việc, giữ nhịp sống vội vã, hãy chọn bất kỳ khoảnh khắc nào Bạn cảm thấy căng hoặc mệt và chỉ dừng lại trong một hơi thở.
Đừng cố thư giãn, đừng cố nghĩ tích cực, chỉ cần dừng, thả lỏng vai, nới lỏng quai hàm và đưa sự chú ý trở về không gian quanh Cơ thể, nơi Năng lượng vẫn đang dao động.
Nếu Bạn cảm nhận được khoảng không đó, nghĩa là Bạn đã rời khỏi vùng Quan sát sự việc và bước vào vùng tương tác với trường. Khi Bạn không cố sửa, trường tự điều chỉnh. Khi Bạn không chen vào, Năng lượng tự trở về cân bằng. Đó chính là Thiền trong hành đậm, nơi hiện diện trở thành ngôn ngữ mới của sáng tạo.
Và khi đêm buông xuống, trước khi chìm vào giấc ngủ, hãy dành một vài phút để trả thực tạng về Tần số không.
Không cần phân tích hay phán xét, chỉ cần nhìn lại ngày hôm nay. Nhưng người họa sĩ nhìn bức tranh mình vừa vẽ, mọi đường nét, mọi sai sót đều chỉ là chuyển động của Năng lượng. Hãy hít sâu và thầm:
Mọi Năng lượng không còn phù hợp với Tôi. Tôi trả nó lại cho trường để được tái sinh thành Ánh sáng.
Khi câu nói ấy được lặp lại, Não đi vào sóng theata, tầng của tiềm thức mở, trường Năng lượng quanh Cơ thể trở nên nhẹ và những mảnh Năng lượng thừa bắt đầu tan chảy.
Đây không chỉ là giấc ngủ mà là nghi thức tái sinh trong im lặng.
Các nhà khoa học của Hmm từng chứng minh chỉ cần hít thở chậm năm đến sáu nhịp mỗi phút trong trạng thái biết ơn, nhịp Tim và sóng Não sẽ Đồng bộ.
Trường điện từ phát ra từ Tim mạnh hơn Não gấp hàng trăm lần và lan rộng vài mét quanh Cơ thể.
Khi Bạn duy trì trạng thái này, DNA trong Tế bào giãn mở cho phép Cơ thể hấp thụ nhiều Ánh sáng hơn.
Đó không phải là phép màu mà là Sinh học của Ánh sáng.
Mỗi khi Bạn phát Tần số mới, trường ghi nhận thông tin mới và trường sẽ phản hồi bằng những con người, cơ hội và trải nghiệm mang cùng Tần số đó.
Trong từng hành động đời thường, hãy để ý tới Năng lượng mà Bạn phát ra.
Khi bước đi, cảm nhận mặt đất đang nâng Bạn lên chứ không giữ Bạn lại. Khi ăn, nhận ra Năng lượng của vạn vật đang đi vào Bạn, trở thành một phần của Bạn.
Khi nói chuyện, cảm nhận Năng lượng phát ra từ giọng nói, âm thanh ấy chính là sóng đang gửi lệnh đến trường.
Không có việc nào là nhỏ vì trong Tần số của người Kiến tạo, mọi hành động đều trở thành câu lệnh Lượng tử. Và điều quan trọng nhất, người Quan sát luôn muốn thay đổi Thế Giới. Còn người Kiến tạo hiểu rằng chỉ cần thay đổi trạng thái hiện diện, một người đang lo lắng không thể hút về mình bình an vì họ đang phát sóng của lo lắng. Nhưng chỉ cần họ dừng lại, đặt tay lên Tim và nhớ cảm giác của sự tin tưởng, toàn bộ trường quanh họ bắt đầu dịch chuyển.
Không có kỹ thuật nào cao siêu hơn việc trở lại với hiện diện của chính mình.
Bởi hiện diện chính là nơi ý thức và trường gặp nhau để sáng tạo. Khi Bạn sống trong Năng lượng đó, mọi điều từ rót nước, rửa tay đến mỉm cười đều trở thành nghi thức.
Mỗi hơi thở, mỗi ánh nhìn là một phép thiêng đang diễn ra.
Người Quan sát làm để thay đổi. Người Kiến tạo hiện diện và chính sự hiện diện ấy thay đổi tất cả.
Đến một thời điểm, người Kiến tạo chợt nhận ra mình không còn cần Kiến tạo nữa.
Vì ngay khoảnh khắc họ trở về hoàn toàn với hiện diện. Họ thấy chẳng có ai đang tạo ra cái gì cả. Chỉ có sự sống đang tự biểu hiện qua họ, tự Quan sát, tự phản chiếu rồi lại tự trở về chính mình. Đó là khi đường danh giữa Tôi và Vũ Trụ bắt đầu tan ra. Không còn người gửi Năng lượng, không còn trường để nhận. Mọi thứ hòa vào nhau như đại dương và sóng nhận ra rằng chúng chưa bao giờ tách biệt.
Ở cấp độ này, sự sáng tạo không còn là hành động mà là tình trạng tự nhiên của tồn tạ. Giống như hơi thở, Bạn không cần nghĩ để hít vào, cũng chẳng cần cố để thở ra. Hơi thở tự diễn ra và Bạn chỉ là không gian để nó đi qua. Cũng như thế, mọi sáng tạo, mọi chuyển động, mọi phép màu đều là hơi thở của ý thức.
Khi con người còn trong trạng thái người Quan sát, họ luôn muốn hiểu, muốn đo lường, muốn thấy kết quả. Khi họ bước vào vai người Kiến tạo, họ bắt đầu tin tưởng, bắt đầu phát sóng điều họ muốn kinh nghiệm.
Nhưng khi cả hai vai tan biến, chỉ còn lại sự sống đang sống chính mình. Một số người gọi đây là nhất thể, một số khác gọi là Ánh sáng hoàn toàn. Còn những bậc thầy cổ xưa gọi là sự trở về nhà.
Dù đặt tên thế nào, nó vẫn là cùng một trải nghiệm sự hợp nhất giữa người nhận biết và điều được nhận biết. Khoa học Lượng tử có một thuật ngữ cho trạng thái này, entangement tức là vướng víu Lượng tử. Hai hạt có thể ở cách nhau hàng năm Ánh sáng, nhưng khi một hạt thay đổi, hạt kia lập tức phản ứng như thể chúng làm một.
Con người và Vũ Trụ cũng vậy. Chúng ta không tương tác với trường, chúng ta là trường. Khi Bạn thay đổi, Vũ Trụ lập tức thay đổi cùng Bạn vì không còn khoảng cách giữa hai bên. Khi nhận ra điều này, Bạn không còn cần tìm dấu hiệu vì chính sự hiện diện của Bạn là dấu hiệu. Mọi thứ xảy ra đều là phản xạ của ý thức trong hình tướng.
Bạn nhìn một chiếc lá rơi và nhận ra Vũ Trụ đang thở cùng Bạn.
Bạn nghe tiếng mưa và biết rằng đó là lời đối thoại thầm lặng giữa nguồn sáng và chính mình.
Không còn cái gọi là thực hành tâm linh vì mọi hơi thở, mọi chuyển động, mọi ánh nhìn đều là sự thực hành.
Không còn Thiền và đời sống vì chính đời sống là Thiền định.
Ở đây Bạn không Ánh sáng nữa. Bạn là sự tỉnh thức đang thờ. Trong trạng thái ấy, không có gì cần đạt tới cũng không có gì cần buông bỏ. Mỗi khoảnh khắc đều đủ đầy, mỗi ánh mắt, mỗi bước chân đều là biểu hiện của ý thức trong hình hài con người.
Từ góc nhìn Sinh học, nghiên cứu của Đại học Wisconsin cho thấy khi các Thiền giả đạt tới sóng gam, Não họ phát ra trường điện từ Đồng bộ như một giải Ánh sáng.
Đó là trạng thái của siêu nhận biết hypercohence.
Trưởng Tim, Não và Năng lượng xung quanh hợp làm một.
Không còn người điều khiển hơi thở, hơi thở tự thở. Không còn người Quan sát sóng Não, ý thức trở thành chính làn sóng.
Cảm giác khi đó không phải là phấn khích mà là sự yên lặng tuyệt đối. Không còn gì phải chứng minh, không còn gì phải nắm giữ, chỉ còn một dòng Năng lượng mênh mang trôi qua Bạn và Bạn trở thành khoảng không cho nó đi qua.
Từ đó, mọi điều xảy ra trong đời đều được nhìn bằng ánh mắt khác.
Thành công hay thất bại không còn là thước đo, chỉ là những sắc màu khác nhau của cùng một Ánh sáng. Niềm vui và nỗi buồn chỉ là hai đầu dao động của cùng một rung động. Và Bạn mỉm cười vì nhận ra rằng Bạn chưa bao giờ đi trên hành trình Ánh sáng. Chính hành trình ấy đã đi qua Bạn để Bạn có thể nhận ra mình vốn đã là Ánh sáng ngay từ đầu.
Bạn không bao giờ chỉ là người Quan sát, Bạn cũng không chỉ là người Kiến tạo, Bạn là nguồn sáng đang tự soi chính mình trong vô số hình tướng.
Từ đây không còn câu hỏi làm sao để trở về vì Bạn chưa từng rời đi.
Không còn điều gì cần đạt tới vì mọi khả năng đã nằm trong Bạn và không còn ai đang tìm kiếm vì người tìm và điều được tìm đã hòa làm một.
Trong hơi thở cuối của nhận biết, Vũ Trụ thầm thì:
“Con không cần nhiều nữa, chỉ cần sống như Ánh sáng đang sống.
Nếu Bạn vẫn đang nghe đến đây thì có lẽ không phải vì tò mò mà vì một phần sâu thẳm trong Bạn đang nhận ra tiếng gọi quen thuộc của chính mình.
Không phải ai cũng ở lại đến giây phút này. Chỉ những Linh hồn đã sẵn sàng mới nghe được nhịp đập thật sự đang vang lên bên dưới những con chữ.
Vũ Trụ không bao giờ chọn sai thời điểm.
Nó chỉ đợi cho đến khi Bạn đủ tĩnh để lắng nghe. Và có thể hôm nay chính là thời điểm đó.
Từ giây phút này, mọi thứ Bạn thấy sẽ không còn giống như trước. Bởi khi nhận thức đổi, toàn bộ Thực tại bắt đầu tái định hình quanh Bạn.
Hãy nói với chính mình, thật khẽ thôi.
Tôi chọn sống như người Kiến tạo, không cần nghi lễ, không cần cố tin, chỉ cần thở và để câu nói đó lan ra như một làn sóng. Cơ thể Bạn sẽ rung nhẹ, trường Năng lượng quanh Bạn sẽ đổi hướng. Vì khi Bạn chọn Vũ Trụ nghe thấy.
Từ khoảnh khắc đó, Bạn không còn chỉ là người lắng nghe thông điệp này. Bạn trở thành một điểm sáng trong mạng lưới Vô hình của ý thức, nơi hàng nghìn Linh hồn khác đang cùng nhớ lại bản chất sáng tạo bên trong họ. Bạn có thể sẽ cảm nhận những điều nhỏ bé. Ánh sáng buổi sớm dường như ấm hơn, một hơi thở chậm trở nên sâu hơn hoặc một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên bỗng mang ý nghĩa mà Bạn chưa từng thấy trước đây.
Đó không phải là Thế Giới đội mà là Bạn đang nhìn Thế Giới bằng Tần số mới.
Nếu Bạn cảm thấy điều này đang thật sự chạm tới mình, hãy để lại dấu ấn trong bình luận như một lời cam kết với chính trường.
Tôi chọn sống như người Kiến tạo.
Không phải để chứng minh mà để ghi lại khoảnh khắc Bạn bước sang một Tần số mới. Khi Bạn viết xuống, trường ghi nhận và những điều tương ứng với Tần số đó sẽ bắt đầu tìm đến Bạn.
Mỗi người trong chúng ta là một nốt sáng trong bản nhạc Vô hình của ý thức. Khi một nốt đổi Tần số, toàn bộ giai điệu thay đổi. Nếu Bạn đang nghe điều này, Bạn chính là một phần của bản nhạc ấy.
Bạn chưa từng đi tìm Ánh sáng vì Bạn chính là Ánh sáng đang học cách tỏa ra theo cách riêng của mình.
(Truyền Thừa Bí Kíp Thiền Tông – Tuyệt Mật – Đặc Biệt )
Video: Trích đoạn
![]()
Nguồn Thiền Tông
