Bí Kíp Thiền TôngSlideTinh hoa Đạo Phật

GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM

✍️ Mục lục: GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM – Quyển 2

⭐️PHẦN I – 28 CHƯƠNG GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM

📕CHƯƠNG 21
TU KHÔNG PHẢI ĐỂ CÓ GÌ – MÀ ĐỂ MẤT HẾT MỌI DÍNH MẮC

I. GIỚI THIỆU

Trong hầu hết các pháp môn, tu hành thường được hiểu là để “có được” điều gì đó: có phước, có đạo lực, có trí tuệ, có thần thông, hoặc cao nhất là “thành Phật”. Nhưng với Thiền Tông, quan niệm này bị lật ngược hoàn toàn: Tu không phải để có gì, mà là để mất hết – tức là buông bỏ toàn bộ mọi vọng tưởng, mọi dính mắc, mọi chấp ngã và chấp pháp.

Đây là nguyên lý nền tảng, xuyên suốt trong Thiền Tông. Nếu Người không nắm vững được nguyên lý này, thì dù tu Thiền bao nhiêu năm cũng vẫn lạc vào “tu có”, tức là rơi lại vào sinh tử luân hồi.

II. TẠI SAO “CÓ” LÀ CHƯỚNG NGẠI?

  • Cái “có” thuộc về Thế giới Vật lý, nằm trong Tánh Người (thân + bộ óc). Những cái “có” như: hiểu biết, chứng đắc, năng lực, cảm xúc – đều thuộc về Vọng tưởng, là sản phẩm của bộ óc.
  • Khi Người còn muốn “có”: tức là còn mong cầu.
  • Còn mong cầu: tức là còn vọng.
  • Còn vọng: tức là còn xa Phật Tánh.

→ Cho nên, tất cả những gì Người cho là “thành tựu” trong khi tu hành – đều có thể trở thành chướng ngại nếu Người bám chấp vào đó.

III. “MẤT HẾT” LÀ MẤT GÌ?

“Mất hết” ở đây không phải là mất đi vật chất hay trí nhớ – mà là:

  • Mất đi các vọng tưởng.
  • Mất đi ý niệm phân biệt, hơn thua, đúng sai.
  • Mất đi cái “tôi” chấp ngã, chấp pháp.
  • Mất đi những kiến thức do học được từ người khác, do đọc sách, do suy nghĩ.

→ Khi buông bỏ được tất cả, cái còn lại chính là Phật Tánh – Tánh Biết thanh tịnh không lời.

IV. TU THIỀN TÔNG LÀ HÀNH TRÌNH BUÔNG BỎ

Không tích lũy thêm kiến thức mới – mà lặng lẽ quan sát để buông bỏ kiến thức cũ.

Không tìm kiếm cảm xúc cao siêu – mà thấy rõ tất cả cảm xúc đều là vọng tưởng.

Không mong đạt cảnh giới đặc biệt – mà an trú trong sự “Biết” đang hiện hữu.

Không mong được thành Phật – mà thấy Phật đã sẵn nơi mình.

→ Càng tu Thiền đúng, Người càng thấy “mình” không còn là gì, không sở hữu gì, không chấp gì. Đó là bước đầu tiên của Giải Thoát.

V. PHÂN BIỆT: TU “CÓ” VÀ TU “MẤT”

Tu để CÓ Tu để MẤT
Muốn có phước, trí tuệ… Buông hết chấp công đức, hiểu biết
Muốn chứng đắc trạng thái Không bám vào bất kỳ trạng thái nào
Muốn trở thành Phật Thấy rõ Phật không phải là điều để “trở thành”
Cầu đạt thần thông, năng lực Buông bỏ ý niệm về năng lực

VI. LÝ DO PHẢI TU MẤT MỚI GIẢI THOÁT

  • Mọi cái “có” đều là pháp trần, là sản phẩm của bộ óc.
  • Càng có – càng bị dính.
  • Càng dính – càng tạo nghiệp.
  • Càng tạo nghiệp – càng luân hồi.

→ Chỉ khi Người “mất hết mọi dính mắc”, không còn bất kỳ thứ gì để trụ vào, thì tâm mới thực sự thanh tịnh, không dao động → Giải Thoát.

VII. KẾT LUẬN

Trong Thiền Tông, không ai được khen vì biết nhiều, hiểu rộng, nói hay. Người tu đúng là người “mất sạch” – không còn một niệm nào trụ lại.

Người nào “có” nhiều – thì còn ở trong Tam Giới.

Người nào “mất hết” – thì trở về Phật Giới.

“Tu không phải để có thêm – mà để mất hết” là nền tảng sống còn của pháp môn Thiền Tông. Nếu tu mà còn giữ lại bất kỳ cái gì (dù là Công Đức hay cảm giác giác ngộ) thì Người vẫn chưa thoát khỏi “Tánh Người” – vẫn còn chấp pháp.

“Tu không phải để có thêm – mà để mất hết” là nền tảng sống còn của pháp môn Thiền Tông. Nếu tu mà còn giữ lại bất kỳ cái gì (dù là Công Đức hay cảm giác giác ngộ) thì Người vẫn chưa thoát khỏi “Tánh Người” – vẫn còn chấp pháp.

✍️ Mục lục: GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM – Q2 👉 Xem tiếp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *