Kinh Sách

Kinh Tứ Thập Nhị Chương

✍️ Mục lục: Kinh Tứ Thập Nhị Chương

Chương 3: Cắt Ái Khứ Tham (Cắt Đứt Ái Dục, Xả Bỏ Lòng Tham)

Hán Văn: Phật ngôn: “Thế trừ tu phát, nhi vi Sa-môn, thọ Đạo Pháp giả, khử thế tư tài, khất cầu thủ túc, nhật trung nhất thực, thọ hạ nhất túc, thận vật tái hỷ! Sử nhân ngu tế giả, ái dữ dục dã.”

Dịch Nghĩa: Đức Phật dạy: “Những vị cạo bỏ râu tóc làm bậc Sa-môn, thọ nhận Đạo Pháp, từ bỏ của cải thế gian, khất thực chỉ nhận đủ dùng, giữa ngày ăn một bữa, dưới cội cây nghỉ một đêm, và thận trọng, không cầu mong nhiểu hơn. Chính ái dục làm cho con người bị ngu tế vậy!”

Lược giảngĐây là chương thứ ba trong số bốn mươi hai chương; đại ý ca ngợi hạnh Đầu-đà thù thắng. Nếu quý vị có thể thực hành hạnh Đầu-đà thù thắng này, thì quý vị có thể chứng được Đạo-quả.

Đức Phật dạy: Đây là lời Phật nói; Phật nói những gì? Ngài nói rằng: “Những vị cạo bỏ râu tóc, những người đi tu cạo bỏ cả râu lẫn tóc, để làm bậc Sa-môn, tức là người xuất gia, thọ nhận Đạo Pháp.” “Thọ nhận Đạo Pháp” có nghĩa là người tu Đạo cần phải dụng tâm thọ trì Đạo và phải tu hành đúng theo Đạo Pháp.

Người tu học Đạo Pháp cần phải “từ bỏ của cải thế gian,” không ham muốn sự giàu sang của thế tục. Ở đây có một số người xuất gia thọ trì Ngân-tin Giới (giới không đụng tới tin bạc). Đó là điều rất tốt; và như thế là “từ bỏ của cải thế gian” vậy. Mọi sự tranh chấp xảy ra trên thế gian này đều là vì tiền bạc, của cải. Quý vị hãy nhìn xem: Nước này gây chiến với nước khác, nhà nọ tranh chấp với nhà kia, người này gây hấn với người nọ – tất cả chỉ vì lợi lộc riêng tư.

Các bậc Sa-môn có thể từ bỏ mọi tài sản ở đời, không ham muốn bất cứ đồ vật quý giá nào của thế gian, và “khất thực chỉ nhận đủ dùng.” Hằng ngày, họ mang bình bát đi khất thực và chỉ cần vừa đủ no là được. “Khất thực” tức là cầm bình bát đi xin thức ăn. “Chỉ nhận đủ dùng” có nghĩa là no bụng là đủ, và xong bữa rồi thì thôi, không tham lam, cũng chẳng ăn nhiểu.

“Giữa ngày ăn một bữa, dưới cội cây nghỉ một đêm.” Mỗi ngày bậc Sa-môn chỉ ăn một bữa vào buổi trưa mà thôi; và tối đến thì nghỉ ngơi dưới gốc cây, song không được ở quá ba đêm dưới cùng một gốc cây.

“Và thận trọng, không cầu mong nhiểu hơn.” Các ông phải cẩn thận, dè dặt, chớ nên cầu xin thêm nữa. Ngoài những thứ này ra, đừng cầu xin cái gì khác nữa.

“Chính ái dục làm cho con người bị ngu tế vậy.” Sự ngu si của con người ví như bụi cỏ dại mọc trong tâm, che lấp lý trí. “Tế” có nghĩa là che đậy; và “ngu tế” tức là ngu si mông tế – nghĩa là con người bị bức màn ngu si bao bọc, phủ vây, tương tự như ánh mặt trời bị mây che khuất vậy. Thế thì, cái gì làm cho con người trở nên ngu si tăm tối, không hiểu được sự việc? Đó là ái dục! Chính lòng tham ái và tham dục làm cho đầu óc con người trở nên ngu si, mê muội!

Quý vị nói là quý vị không ngu si ư? Nếu không ngu si thì tại sao thọ giới rồi mà còn phạm giới! Nếu không ngu si, thì tại sao cứ làm toàn chuyện không nên làm? Tất cả chẳng qua là vì bị lòng ham mê ái dục làm mờ lý trí! Vì quý vị không có cái nhìn thấu suốt về tham ái, chẳng thể buông bỏ dục vọng, cho nên quý vị không được tự tại. Quý vị có được cái nhìn thấu suốt, tường tận, và có thể buông bỏ mọi thứ, tất quý vị sẽ đạt được sự tự tại (kiến phá, phóng hạ, tự tại). Bấy giờ, một khi đã đạt được tự tại, quý vị sẽ thấy không buồn không lo, chẳng phiền chẳng não, và mọi sự đều tốt đẹp, mọi việc đều suông sẻ – nói chung là “Everything’s okay!” (mọi sự đều êm đẹp cả!).

 Video: Trích đoạn

Nguồn Internet

✍️ Mục lục: Kinh Tứ Thập Nhị Chương 👉  Xem tiếp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *