Lời tiên tri Núi Andes
✍️ Mục lục: Lời tiên tri Núi Andes – Mặc Khải thứ 10
Chương 3: Chiến thắng nối Sợ hãi
Qua đi cảm giác chóng mặt, tôi lại nhận ra rằng một lần nữa mình đang ở vị trí ba thác nước. Phía bên kia, trên một tảng đá phía trên tôi, tôi thấy cái balô của mình, đúng ở nơi trước đây tôi đã dể nó. Tôi nhìn quanh: chẳng thấy bóng dáng Wil đâu. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Wil biến mất?
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay. Như vậy đã gần một giờ trôi qua kể từ khi tôi và Wil đi vào một chiều kích khác. Tôi suy nghĩ về trải nghiệm mà tôi vừa kinh qua: tôi cảm thấy đầy ắp tình yêu thương, sự thanh thản, và cho đến lúc này, tôi chỉ cảm thấy một chút lo âu. Tôi thấy những màu sắc quanh mình có vẻ mờ xỉn.
Với đôi chút mệt mỏi, tôi đi lấy cái balô và lúc đó tôi thấy sự sợ hãi dâng lên trong mình. Tôi quá trơ trọi giữa những tảng đá này, vì thế tôi quyết định quay về những ngọn đồi ở phía nam. Một người đàn ông nhỏ con, tóc hung, có chòm râu cằm, trạc ngũ tuần, đang đi ở phía trái tôi. Tôi toan ẩn núp, nhưng ông đã trông thấy và tiến thẳng về phía tôi.
Khi đến trước tôi, ông mỉm cười dè dặt:
– Tôi đã đi loanh quanh một lúc. Anh có thể chỉ cho tôi con đường để về thành phố không?
Tôi nói:
– Ông hãy đi về hướng nam đến con suối, rồi theo dòng sông phía tây cho đến trạm kiểm lâm.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm:
– Lúc nãy, cách đây một đoạn về phía đông, tôi có gặp một người và người này chỉ cho tôi con đường trở về, nhưng tôi không theo kịp những chỉ dẫn. Anh cũng về thành phố chứ?
Tôi đáp:
– Không. Tôi đi tìm cô bạn đang du ngoạn ở nơi này. Người lúc nãy ông gặp trông như thế nào?
– Đó là một phụ nữ tóc vàng. Cô ấy nói rất nhanh. Tôi không thể nghe rõ tên của cô ấy/Thế cô bạn của anh tên gì?
– Charlène Billings. Ông có nhớ chi tiết nào khác về người phụ nữ đó không?
– Cô ấy đã kể cho tôi nghe điều gì đó về một khu rừng bảo tồn quốc gia. Theo tôi thì cô ấy đang tìm kiếm cái gì đó ở nơi này. Sau khi khuyên tôi nên rời khỏi thung lũng, cô ấy nói cô sẽ đi lấy đồ đạc và rời khỏi đây.
Cô ấy cho rằng sắp xảy ra một điều gì đó lạ lùng, đáng sợ. Tôi thấy những điều cô ấy nói rất bí ẩn. Thú thật, tôi chẳng hiểu gì về những chuyện ấy.
Một cách rất thân thiện, tôi hỏi:
– Người ấy có thể là cô bạn của tôi. Ông gặp cô ấy chính xác là ở đâu? Người đàn ông chỉ tay về phía nam:
– Cách nơi này khoảng bảy trăm mét. Cô ấy đi một mình về hướng đông nam.
Tôi đề nghị:
– Tôi sẽ đi cùng ông đến con suối. Tôi cầm lấy balô, và trong khi chúng tôi đi xuống sườn đồi, ông hỏi tôi.
– Anh có biết cô bạn anh đi về đâu không?
– Không.
– Đi tìm một không gian thần bí ư? – Người đàn ông nói với một nụ cười hoài nghi.
Nhận thấy ông ta muốn khích tôi, tôi đáp.
– Tôi không biết. Ông không tin rằng điều đó có thể trở thành sự thật?
– Không, tôi không tin. Giờ đây, người ta không còn ngây thơ như thời Trung cổ nữa.
Tôi liếc nhìn người đàn ông. Sự mệt mỏi dâng lên trong tôi.
– Rõ ràng chúng ta không cùng một ý tưởng.
Ông cười:
– Chẳng phải là những quan điểm khác nhau, nhưng là một sự thật.
Đã là chuyện không tưởng thì sẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực. Tình hình chẳng những không cải thiện, mà còn tệ đi từng ngày. Kinh tế đang vuột khỏi tầm kiểm soát và rồi đây nó sẽ nổ tung.
– Tại sao ông nói điều đó?
– Chỉ đơn giản là vấn đề dân số. Trong nhiều năm, tại châu Âu đã có một tầng lớp trung lưu khá đông, và tầng lớp này hứa hẹn sẽ mang lại trật tự và lẽ phải. Họ tin rằng hệ thống kinh tế tư bản có thể mang đến những điều tốt đẹp cho con người. Nhưng giờ đây, niềm tin đó đang sụp đổ. Anh có thể nhận thấy điều này ở khắp nơi. Càng ngày càng ít người tin vào hệ thống đó, hoặc tôn trọng những qui tắc của nó. Và sở dĩ như thế là vì giai cấp trung lưu đang giảm bớt nhanh chóng. Sự phát triển của công nghệ tước đi mọi giá trị lao động và chia xã hội thành hai nhóm: những người giàu có và những kẻ bất hạnh; một bên là những người có vốn trong các công ty đa quốc gia, và bên kia là những người chỉ có quyền bán sức lao động. Ngoài ra, còn phải kể đến sự phá sản của giáo dục.
Tôi nói:
– Ông có những quan điểm rất bi quan.
– Tôi là người thực tế. Tôi chỉ nêu lên những vấn nạn. Càng ngày càng có nhiều người phải chật vật hơn chỉ để sống còn. Anh có đọc những nghiên cứu gần đây về stress? Những căng thẳng tâm lý đã lên quá mức. Không ai còn cảm thấy yên ổn, và những điều tệ hại đang ở trước mắt, chứ không phải sau lưng chúng ta. Dân số đang tăng theo cấp số nhân; công nghệ càng phát triển thì khoảng cách giữa người có trình độ và người không được đào tạo càng tăng. Những người giàu có càng lúc càng làm chủ nền kinh tế, trong khi ma túy và tội phạm sẽ không ngừng hoành hành.
Như tôi đã nói với anh: sự hài hoà và trật tự, sự trân trọng đời sống con người, đang biến mất. Thế giới đang lao vào suy biến. Có lẽ đã quá trễ để ngăn chặn tiến trình đó. Hơn nữa, chẳng ai buồn quan tâm cả. Tất cả chỉ nghĩ đến quyền lợi cá nhân của mình và cách thức để giữ chúng. Thế giới đang thay đổi quá nhanh. Chẳng ai có thể theo kịp sự biến đổi; hệ quả là xã hội tựa như một siêu thị, nơi những khách hàng chỉ biết một điều là gom những mặt hàng mà họ có thể gom, rồi đi nhanh đến quầy thu ngân trước khi quá muộn. Loại động thái đó phổ biến trong mọi nền văn hóa và mọi lĩnh vực.
Người đàn ông ngưng nói và nhìn tôi. Tôi dừng lại trên một gò đất để ngắm hoàng hôn. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Hình như người đàn ông đang nhận ra rằng mình đã nói quá nhiều và, vào lúc này, tôi có cảm tưởng là mình đã từng gặp ông ta. Tôi cho ông biết tên của tôi. Và ông tự giới thiệu: ‘Joel Lipscomb’. Chúng tôi: nhìn nhau một hồi, nhưng ông ta không nói là ông đã từng biết tôi hay không. Tại sao tôi gặp ông ta trong: thung lũng này?
Khi nêu lên câu hỏi đó trong tâm trí, tôi đã biết câu trả lời. Joel nói đến nỗi sợ hãi mà Williams đã nêu.
Tôi nhìn ông ta:
– Ông thực sự tin rằng tình hình tuyệt vọng đến thế?
– Vâng, đương nhiên. Tôi là nhà báo, và tâm trạng đó đang phổ biến trong các đồng nghiệp của tôi. Trước kia, chúng tôi đã cố gắng, ít ra là làm công việc của mình vói một sự liêm chính nhất định. Giờ thì không còn.
Đề tài được ưa chuộng hiện nay là những chuyện giật gân. Chẳng còn ai đi tìm sự thật. Các nhà báo chỉ săn tìm những scandal. Tất cả trong một tình trạng không lối thoát.
Chúng tôi đi về hướng nam và xuống một sườn dổc lởm chởm đá sỏi. Joel nói tiếp:
– Những tư tưởng giúp cho nền văn minh đứng vững đã hoàn toàn bị lung lay. Hãy nghĩ điều gì sẽ xảy ra khi tình hình mỗi ngày một tệ thêm. Ai sẽ chặn đứng vấn nạn đó? Hẳn anh nghĩ rằng một sự phục hưng tinh thần sẽ làm thay đổi tất cả?
– Đương nhiên.
– Trong một thời gian, tôi đã tin vào những điều thuộc Tâm linh, tin vào những mục tiêu ẩn giấu, vào định mệnh và những mặc khải. Tôi đã có thể nhận ra những trùng hợp lý thú trong đời mình. Nhưng tôi hiểu tất cả chỉ là bịa đặt. Đầu óc con người có thể nghĩ ra đủ mọi ý tưởng ngu ngốc ngay cả khi không nhận thức được điều đó. Những câu chuyện Tâm linh chỉ là xảo ngôn mà thôi.
Tôi muốn đáp lại những lập luận của ông, nhưng rồi lại thôi. Trực giác bảo tôi, trước tiên phải lắng nghe ông.
Tôi nói:
– Vâng, một số người đã có ấn tượng như vậy.
Người đàn ông nói tiếp:
– Chẳng hạn, truyền thuyết về thung lũng này. Trước kia, tôi tin vào những chuyện hoang đường tương tự, nhưng nay thì không. Đây chỉ là nơi có nhiều cây xanh như hàng ngàn nơi khác. (Ông đặt bàn tay lên một thân sồi lớn khi chúng tôi ngang qua). Chảng lẽ anh tin rằng khu rừng thuộc tài sản quốc gia này sẽ tồn tại mãi ư? Chớ có tin. Hãy nhìn cách con người gây ô nhiễm các đại dương, làm đầy hệ sinh thái bằng đủ các chất gây ung thư do họ tạo ra, phung phí tài nguyên, cứ thế nơi này sẽ trở thành một thùng rác, như phần còn lại của hành tinh chúng ta. Quả thật, ngày nay chẳng ai còn quan tâm đến số phận của thiên nhiên nữa.
Có lẽ anh tin rằng thung lũng này có những tính chất Tâm linh. Tất cả chúng ta đều muốn có một phép lạ xảy ra, nhất là khi nhận thấy chất lượng của đời sống suy thoái đến mức nào. Nhưng thật ra, chẳng có gì lạ lùng xảy ra. Chúng ta chỉ là những người đủ thông minh và bất hạnh vì đã hiểu rằng chúng ta sống và chết mà chẳng bao giờ hiểu được mục tiêu của đời mình. Chúng ta có thể đòi hỏi và mong ước tất cả những gì chúng ta muốn, nhưng trong thâm tâm, chúng ta chẳng biết gì và chẳng thể biết gì.
Một lần nữa, tôi nhìn ông ta:
– Ông chẳng tin vào một hình thức Tâm linh nào sao?
– Làm thế nào người ta có thể nghĩ rằng có chút tính Tâm linh đang thể hiện trong thế giới này chứ? Tính Tâm linh đang ở đâu? Hãy nhìn thực tế hàng ngày đi. Phải chăng những người tiên báo ngày tận thế đã có lý? Theo họ, chúng ta có mặt trên trần gian này là để cho đức tin của chúng ta được thử thách. Phải chăng Thượng đế đã nghĩ đến việc hủy diệt nền văn minh này?
Ông ta tiếp tục theo đuổi dòng ý tưởng. Chúng tôi đi vào cánh dồng đan sâm, và tôi trông thấy gốc cây lớn với những con quạ cách đó khoảng một kilômét.
Ông ta hỏi:
– Anh có biết những người theo thuyết ngày tận thế nghĩ gì về toàn cảnh hiện nay? Cách đây nhiều năm, tôi đã thực hiện một cuộc điều tra khá lý thú về họ.
Để được nghe ông ta nói tiếp, tôi đáp:
– Không, tôi không biết.
– Những người đó nghiên cứu các sấm ngôn trong Kinh Thánh, đặc biệt trong Sách Khải Huyền. Theo họ, chúng ta đang sống trong thời kỳ mà họ gọi là ‘những ngày cuối cùng’, khi mọi lời tiên báo sẽ được chứng thực. Những điều kiện lịch sử đã chín muồi: Trái đất phải chịu một loạt những thảm họa tự nhiên như đã được Kinh Thánh loan báo.
Tôi hỏi:
– Theo ông thì những nhà tiên tri về ngày tận thế đó có lý không?
Người đàn ông lắc đầu:
– Không, trừ một điểm: chúng ta đang sống trong một thời đại mà sự tham lam và thoái hoá, đang hoành hành trên trái đất này.
Chúng tôi dừng lại để uống một ít nước trong cái bình của tôi. Giờ đây, chúng tôi chỉ còn cách đại thụ của những con quạ năm mươi mét. Tôi cảm thấy khỏe lại, nhưng lại một lần nữa, tôi nghe thấy tiếng vo vo từ xa.
Joel chăm chú nhìn tôi:
– Anh đang nghe thấy điều gì?
Tôi quay sang ông:
– Một thứ âm thanh lạ lùng, tiếng vo vo mà tôi nghe thấy từ nãy. Tôi có cảm tưởng người ta đang thí nghiệm điều gì đó trong thung lũng này.
– Loại thí nghiệm gì? Tại sao tôi không biết?
Khi tôi sắp giải thích cho ông, thì lại có một thứ tiếng động khác.
Chúng tôi chăm chú lắng nghe.
Từ phía tây, hai chiếc Jeep xám tiến đến.Chúng tôi chạy về khóm cây tầm xuân để núp. Hai chiếc Jeep ngang qua cách chúng tôi một trăm mét và tiếp tục tiến về hướng đông nam, đi theo con đường của chiếc Jeep trước kia.
Joel nói:
– Những người đó là ai vậy?
– Chẳng phải nhân viên kiểm lâm. Nhưng không một loại xe nào ngoài xe của kiểm lâm được phép vào vùng này. Theo tôi thì đó là những người đang tiến hành thí nghiệm.
Khuôn mặt Joel lộ vẻ lo âu.
Tôi đề nghị:
– Nếu muốn, ông có thể về thành phố bằng một con đường trực tiếp hơn. Ông hãy tiếp tục về hướng tây nam cho đến cái đỉnh ở đằng kia. Sau một kilômét, ông sẽ gặp một con sông và đi dọc theo nó về hướng tây, ông sẽ về thành phố. Với chút may mắn, ông sẽ về đó trước khi đêm xuống – Anh không về cùng tôi?
Tôi không trả lời; một thoáng ngại ngần ngang qua tâm trí tôi.
Joel lắng tai một lúc để biết chắc không có ai đến. Sau đó, ông vội vã ra đi. Ông chỉ một lần nhìn lại để gật đầu với tôi.
Tôi nhìn theo ông cho đến khi ông ngang qua khoảng rừng trống và mất hút trong khu rừng phía bên kia. Sau đó, tôi đi nhanh về phía nam, trong khi nghĩ đến Charlène. Cô đang làm gì ở nơi này? Tôi vẫn chưa tìm thấy một dấu chỉ nào.
Sau ba mươi phút, tôi đến bên dòng sông. Ở phía tây, những đám mây đang che khuất mặt trời, và hoàng hôn để lại những sắc màu xám xịt, thê lương, trên những cánh rừng. Tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi biết cuộc trò chuyện với Joel và hình ảnh những chiếc xe Jeep đã làm tinh thần tôi sa sút. Phải chăng giờ đây tôi đã có đầy đủ chứng cứ? Phải chăng đó là cách tốt nhất để giúp Charlène? Có nhiều lựa chọn xuất hiện trong đầu tôi, và tất cả đều thúc đẩy tôi trở về thành phố.
Ở gần bờ sông, những cánh rừng không quá rậm rạp, vì vậy tôi quyết định vượt qua khúc sông cạn và tiến vào khu rừng rậm hơn ở bên kia.
Khi đã sang bờ bên kia, tôi đột ngột dừng lại vì nghe có tiếng xe Jeep.
Năm mươi mét phía trước tôi là một vùng đất dốc, hướng lên một cái gò phủ đá, cao khoảng sáu mét. Tôi vội vã tiến lên đỉnh gò, tiếp tục chạy, rồi nhảy xuống một đống đá. Tôi muốn vượt nhanh qua nó để ẩn trốn ở phía bên kia. Khi chân tôi chạm khối đá cao nhất, thì một hòn đá rơi ra và lăn xuống, tạo ra sụt lở. Do không còn trụ vững, nên tôi ngã xuống một khe nhỏ trong khi những khối đá chuyển động theo hướng của tôi. Cũng may là tôi kịp lăn mình sang bên trái và đưa hai cánh tay lên để che đầu.
Lúc đó, có một bóng trắng xuất hiện giữa tôi và những khối đá: ngay tức khắc tôi có một vững tin lạ lùng rằng những tảng đá đó sẽ không chạm đến tôi. Tôi nhắm mắt và nghe thấy tiếng đá đổ xuống quanh tôi.
Cuối cùng, tôi mở mắt ra và nhìn qua lớp bụi. Quanh tôi, những khối đá không còn chuyển động nữa. Làm thế nào điều đó có thể xảy ra? Cái bóng trắng mà tôi đã gặp là gì?
Tôi nhìn quanh một lúc và nhận thấy có một chuyển động nhẹ ở phía sau một tảng đá. Một con linh miêu đang nhẹ nhàng bước đến và nó nhìn thẳng vào mắt tôi.
Cuối cùng, tiếng xe đang đến khiến con vật bỏ chạy về cánh rừng. Tôi đứng dậy và chạy vài mét trước khi vụng về nhảy xuống trên một tảng đá khác. Tôi cảm thấy đau buốt ở cẳng chân khi bàn chân trái của tôi, một lần nữa, không thể trụ vững. Tôi ngã xuống đất và bò qua hai mét sau cùng để đến hàng cây. Tôi núp sau một cây sồi cổ thụ trong khi chiếc ôtô dừng lại bên bờ sông Sau đó, nó từ từ lăn bánh trong vài phút, rồi lao nhanh về hướng đông nam.
Tim đập mạnh, tôi ngồi dậy và tháo ủng để xem xét mắt cá chân đã bắt đầu sưng. Tôi thầm nghĩ, chẳng hiểu tại sao mình lại té ngã. Trong khi đang duỗi thẳng chân, tôi trông thấy cách đó một chục mét một phụ nữ đang chăm chú nhìn tôi. Tôi sững người khi người đó bước về phía tôi.
– Anh không gãy xương chứ?
Đó là một phụ nữ cao lớn, khoảng tứ tuần, ăn mặc giản dị, chân mang giày thể thao. Bà xách theo cái balô.
– Lúc nãy, tôi ngồi ở đằng kia và thấy anh té ngã. Tôi là bác sĩ. Anh có muốn tôi xem qua vết thương?
Bà có vẻ quan tâm đến tôi, nhưng giọng nói của bà cho thấy sự ý tứ.
– Vâng, xin chị vui lòng – tôi đáp, hơi ngỡ ngàng, bởi không thể tin vào một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Bà quì xuống cạnh tôi, sờ nắn bàn chân tôi trong khi quan sát khu vực quanh con suối.
– Anh đi dạo một mình?
– Tôi đến để tìm một người tên Charlène Billings
– Tôi giải thích và mô tả qua về Charlène.
Người phụ nữ nói:
– Tên tôi là Maya Ponder. Tôi chưa gặp ai giống như người mà anh mô tả.
Tôi quyết định cho bà biết tên và địa chỉ của tôi.
Bà nói:
– Quê tôi ở Asheville, nhưng gần đây tôi và một người nữa đã mở một bệnh viện cách nơi này vài kilômét về phía nam. Chúng tôi đã mua mười sáu hectar trong thung lũng, cạnh khu rừng bảo tồn quốc gia, và mười sáu hectar ở phía nam ngọn đồi này.
Tôi mở balô, lấy ra bình nước:
– Chị dùng nước?
– Không, cảm ơn anh.
Người phụ nữ thò tay vào balô của bà, lấy ra một bình nước và mở nắp. Nhưng thay vì uống, bà thấm nước vào cái khăn nhỏ, rồi quấn quanh bàn chân tôi. Điều đó làm tôi nhăn mặt vì đau đớn.
Bà nhìn thẳng vào mắt tôi:
– Anh bị bong gân.
– Có nặng không? – Tôi hỏi.
Bà ngập ngừng rồi hỏi:
– Anh đang nghĩ gì?
– Tôi chẳng biết nữa. Tôi sẽ cố đứng dậy.
Tôi muốn đứng dậy, nhưng bà ta ngăn tôi:
– Hãy chờ một lát. Trước khi cố bước đi, anh hãy phân tích tâm trạng của mình.
– Chị muốn nói gì?
– Sự hồi phục của anh có nhanh chóng hay không là tùy thuộc cách suy nghĩ của anh, chứ không tùy thuộc ở sự chẩn đoán của tôi.
Tôi nhìn mắt cá chân của tôi:
– Tình trạng có lẽ rất tệ. Trong trường hợp này, tôi buộc phải quay về thành phố, bằng cách này hay cách khác.
– Rồi sao?
– Tôi không biết nữa. Nếu tôi đi không được, thì một ai khác sẽ phải thay tôi để tìm Charlène.
– Anh có biết tại sao tai nạn lại xảy ra vào đúng lúc này?
– Không, tôi không biết. Và tôi thắc mắc tại sao chuyện đó có vẻ quan trọng đối với chị.
– Là vì tâm trạng của anh trước những nguyên nhân của một tai nạn hoặc một bệnh tật là điều luôn ảnh hưởng đến sự hồi phục.
Tôi nhìn bà chăm chú, hoàn toàn ý thức rằng tôi không có thời giờ cho những tranh luận thuộc loại này. Mặc dù tiếng vo vo đã dứt, nhưng tôi biết những thí nghiệm vẫn tiếp diễn. Tôi đang kề cận với những nguy hiểm, đêm đang xuống… và có thể Charlène đang lâm nguy. Tôi cảm thấy có lỗi với Maya. Tại sao chứ? Tôi cố xua đi ấn tượng đó.
Tôi hỏi:
– Chị là bác sĩ chuyên ngành gì?
Maya mỉm cười:
– Để tôi giải thích cho anh. Ngày nay, y học phát triển rất nhanh.
Chúng ta không còn xem cơ thể như một cỗ máy mà những bộ phận hư hỏng có thể được sửa chữa hoặc thay thế. Sức khỏe của chúng ta được quyết định bởi những quá trình tâm trí, bởi điều chúng ta nghĩ về đời sống và về chính mình, một cách ý thức và vô thức. Phát hiện đó là một bước ngoặt cơ bản. Trước kia, người thầy thuốc là một chuyên gia và nhà trị bệnh, họ có thái độ thụ động và hy vọng sẽ có mọi giải đáp. Nhưng giờ đây, chúng ta biết rằng tâm lý của người bệnh giữ một vai trò quan trọng.
Lo sợ và stress là những yếu tố chính, cũng như cách thức mà chúng ta đương đầu với chúng. Đôi khi chúng ta ý thức về nỗi sợ của mình, nhưng thường khi chúng ta kìm nén chúng, đẩy chúng vào vô thức. Chúng ta chối bỏ vấn đề, tránh né nó, và đóng vai những người hùng.
– Nhưng sự sợ hãi vẫn tiếp tục làm chúng ta tê liệt. Để có sức khỏe tốt, điều quan trọng là chúng ta có một tâm trạng tích cực, nhưng để cho tâm trạng đó thực sự hữu hiệu, chúng ta phải hành động một cách ý thức, trong khi viện đến tình yêu thương chứ không là những ứng xử tiêu cực. Những nỗi sợ tiềm ẩn ra bế tắc, chướng ngại đối với dòng năng lượng đang trôi chảy trong cơ thể chúng ta, và tiếp tục thể hiện một cách mãnh liệt hơn cho đến khi chúng ta quyêt định đương đầu với chúng. Những vấn đề thuộc thể lý xuất hiện sau cùng. Tốt hơn hết, chúng ta nên xử lý sớm những bế tắc đó, trước khi tật bệnh có thể; phát triển.
– Vậy, theo chị thì chúng ta có thể phòng ngừa hoặc chữa trị mọi bệnh tật?
– Vâng, sự dài ngắn của đời người là không như nhau. Nhưng rất thường khi, tật bệnh và tai nạn là không thể tránh khỏi.
– Như vậy, thuyết của chi có thể áp dụng cho một tai nạn như bong gân, cũng như có thể áp dụng cho những bệnh tật trầm trọng hơn?
Maya mỉm cười:
– Vâng, trong nhiều trường hợp.
Tôi cảm thấy bối rối:
– Lúc này tôi không có thời gian để bàn luận về điều đó. Tôi đang thực sự lo lắng cho cô bạn tôi, và tôi phải làm một điều gì đó.
– Tôi biết, nhưng cuộc nói chuyện này sẽ không làm anh chậm trễ nhiều. Nếu anh ra đi ngay, thì anh có nguy cơ vuột mất ý nghĩa của một sự trùng hợp quan trọng.
Maya nhìn thẳng vào mắt tôi để xem tôi có hiểu ám chỉ của bà về Bản Sách Cổ Chép Tay hay không.
Tôi hỏi:
– Chị cũng biết về chín mặc khải?
Maya gật đầu. Tôi hỏi:
– Theo chị thì tôi phải làm gì?
– Phương pháp của tôi thường đưa đến kết quả tốt đẹp. Trước tiên, hãy nhớ đến tính chất của những ý tưởng, trước khi nghĩ đến vấn đề sức khoẻ, trong trường hợp này là sự bong gân của anh. Điều gì làm anh bận tâm? Và đâu là nỗi sợ mà tai nạn của anh đã làm lộ ra?
Sau một lúc suy nghĩ, tôi nói:
– Tôi đã cảm thấy sợ hãi. Tôi cảm thấy có sự xuất hiện đồng thời của những xúc cảm đối lập, Tình hình ở thung lũng này có vẻ đáng sợ hơn nhiều, vượt quá những gì tôi đã nghĩ. Tôi cho rằng mình không đủ khả năng để đương đầu. Mặt khác, tôi biết Charlène đang cần được giúp đỡ.
Tôi bị lạc hướng và phân vân không biết phải quyết định ra sao.
– Và lúc đó anh bị bong gân?
– Chị cho rằng tôi tự ý té ngã để không phải quyết định. Phải chăng đó là một giải thích có phần đơn giản?
– Chỉ có anh mới biết điều đó. Đôi khi, sự giải thích một tai nạn không phải là điều quá phức tạp. Hơn nữa anh không nên bỏ thời gian để tự bào chữa hoặc để chứng tỏ một điều gì đó với tôi. Hãy cố nhớ lại những căn nguyên tai nạn của anh.
– Tôi phải thực hiện điều đó như thế nào?
– Hãy tái lập sự thanh thản trong tâm trí và đón nhận thông tin đó.
– Bằng trực giác ư?
– Bằng cách sử dụng trực giác, bằng cách cầu nguyện, theo cách mà anh thấy phù hợp nhất.
Một lần nữa, tôi cưỡng lại những lời khuyên của Maya, bởi tôi không chắc mình có thể thư giãn và làm cho đầu óc lắng dịu. Cuối cùng, tôi nhắm mát lại và trong một lúc, những ý tưởng ngưng dồn dập trong tâm trí tôi. Sau đó, một loạt những kỷ niệm liên quan đến Wil và những sự kiện trong ngày dồn về. Tôi để cho cho chúng tiếp nối nhau trôi qua. Ngay sau đó, tôi thấy mình ở tuổi lên mười: tôi đang khập khiễng rời khỏi sân bóng đá, và biết rõ rằng mình đang giả vờ bị bong gân. Sở dĩ như thế là vì tôi không muốn bị áp lực. Rồi tôi không còn nhớ đến chuyện đó nữa. Tôi nhận ra rằng, tôi thường bị bong gân ở mắt cá nhân, trong đủ mọi tình huống.
Trong khi phân tích các kỷ niệm, một loé sáng khác chợt xuất hiện trong tâm trí tôi, một cảnh tượng mờ đục, diễn ra từ nhiều thế kỷ trước: Tôi làm việc trong một căn phòng được thắp sáng bởi một ngọn nến, thế rồi người ta phá cửa và lôi tôi ra ngoài.
Tôi mở mắt ra và nhìn Maya:
– Có thể tôi đã thấy một điều gì đó.
Tôi kể cho Maya về kỷ niệm thời thơ ấu của tôi, nhưng thị kiến sau đó thì có vẻ quá mơ hồ để tôi có thể mô tả cho Maya, vì thế tôi không nói ra.
Maya hỏi tôi:
– Anh nghĩ sao?
– Tôi không biết nữa. Ban đầu, tôi thấy việc bong gân của tôi là chuyện tình cờ. Tôi khó có thể nghĩ rằng tai nạn này là xuất phát từ mong muốn của tôi né tránh một số vấn đề. Hơn nữa, tôi đã ở trong những hoàn cảnh rất tệ, và nhiều lần tôi đã bị bong gân mắt cá chân. Vậy thì, tại sao hôm nay tôi lại bị chuyện đó?
Maya trầm ngâm:
– Nào ai biết? Có lẽ chính anh đã khơi dậy thói quen dó. Tai nạn, tật bệnh và sự hồi phục, tất cả đều là những hiện tượng huyền bí hơn ta tưởng. Chúng ta có thể tác động đến những điều sẽ xảy đến cho chúng ta trong tương lai, kể cả sức khoẻ. Cho đến nay, khả năng đó chưa được khai phá.
“Tôi đã có lý khi không cho anh biết về tính chất trầm trọng của tình trạng. Tôi rất thận trọng khi cho bệnh nhân biết tình trạng của họ. Bệnh nhân thường có xu hướng tin một cách mù quáng vào lời bác sĩ. Nếu bác sĩ bảo rằng bệnh nhân sẽ hồi phục, bệnh nhân sẽ chấp nhận ý tưởng đó, xem nó như là của mình, và triển khai mọi nỗ lực để phục hồi sức khỏe.
Tuy nhiên, vì những lý do đạo đức, bác sĩ phải cho bệnh nhân biết một cách chính xác về tình trạng của họ”. Chẳng may, điều đó có những tác động ngược: đôi khi người bệnh chết chẳng bao lâu sau khi được biết họ đang trong giai đoạn cuối. Sức khỏe của tâm trí chúng ta buộc chúng ta phải tỏ ra rất thận trọng. Cơ thể có thể tái tạo và phục hoạt một cách thần kỳ. Trong quá khứ, người ta xem tứ chi như là những cơ cấu thể xác: ngày nay, người ta xem chúng như là những hệ năng lượng có thể biến đổi. Anh có biết những nghiên
cứu khoa học gần đây về những tác động của sự cầu nguyện? Chúng cho thấy rằng các tác động Tâm linh là hữu hiệu, và chúng ta không còn trông cậy vào sự trị bệnh hoàn toàn dựa trên thể lý theo mô thức xưa cũ. Giờ đây, chúng ta phải nghĩ đến một mô thức mới.
Maya lặng im một lúc, đổ ít nước lên cái khăn ở mắt cá chân của tôi, rồi nói tiếp:
– Trước tiên, ta phải nhận ra nỗi sợ đang gắn liền với vấn đề thể lý, rồi tháo gỡ sự bế tắc năng lượng hầu mở đường cho sự hồi phục sức khỏe một cách có ý thức. Tiếp đến, phải đưa tối đa năng lượng vào điểm bế tắc.
Tôi muốn hỏi cách thức để thực hiện điều đó, nhưng Maya đã nói ngay:
– Nào, hãy nâng cao tối đa năng lượng của anh.
Nghe theo những lời khuyên của Maya, tôi bắt đầu quan sát vẻ đẹp của thiên nhiên xung quanh tôi, và tìm kiếm một gắn kết Tâm linh trong khi gợi lên một tình yêu thương mãnh liệt. Dần dà, những màu sắc trở nên sinh động hơn và sự nhạy cảm của tôi sắc bén hơn. Tôi nhận thấy, cùng lúc với tôi, Maya cũng nâng cao năng lượng của bà.
Khi sự rung động của tôi đã đạt đến mức tối đa, tôi nhìn Maya. Bà mỉm cười với tôi:
– Được, giờ đây anh hãy tập trung năng lượng vào chỗ bế tắc của anh.
– Tôi phải làm sao?
– Hãy sử dụng chính sự đau đớn. Nó có thể giúp anh tập trung năng lượng vào điểm cần thiết.
– Lẽ ra tôi phải loại bỏ sự đau đớn mới đúng chứ?
– Chúng ta đã luôn cho là thế, nhưng thật ra sự đau đớn là một dấu hiệu sáng rõ.
– Một dấu hiệu sáng rõ ư?
– Đúng. Giờ thì anh thấy mức độ đau đớn thế nào rồi chứ? – Maya hỏi khi nhấn vào nhiều điểm trên bàn chân tôi.
Tôi nói:
– Còn đau nhức nhưng có thể chịu đựng được.
Maya tháo cái khăn ra:
– Anh hãy chú tâm vào sự đau đớn của mình. Hãy xác định vị trí của nó.
– Tôi nghĩ rằng nó bao gồm toàn bộ mắt cá chân của tôi. Nhưng, khi tôi duỗi cẳng và hướng các ngón chân lên phía trên, thì tôi phát hiện đúng hang ổ của sự đau đớn: phía trên bên trái của khớp. Maya đã có lý.
– Đây rồi, tôi đã xác định được nó.
– Giờ đây, anh hãy tập trung vào vùng đặc biệt đó, Hãy tập trung tối đa.
Trong vài phút, tôi ngồi im. Tôi định tâm một cách mãnh liệt và thăm dò đầy đủ điểm đó trong mắt cá nhân của tôi. Tôi nhận thấy rằng mọi nhận thức khác của cơ thể tôi – sự hít thở, tư thế bàn tay và cánh tay tôi, mồ hôi ở sau cổ – đã mất hút rất xa ở hậu cảnh.
Maya nhắc nhở:
– Hãy cảm nhận đầy đủ sự đau đớn.
– Điều gì đang xảy ra?
– Tôi vẫn còn cảm thấy đau, nhưng tính chất của nó đã thay đổi. Nó trở nôn nóng hơn, ít gây khó chịu hơn, và chỉ như một sự châm chích.
Trong khi nói, Tôi lại cảm thấy đau nhức như trước Tôi hỏi:
– Điều gì đã xảy ra?
Sự đau đớn không chỉ báo cho chúng ta biết một điều gì đó không ổn.
Nó cũng chỉ cho chúng ta biết chính xác nơi đang gặp khó khăn. Vì thế, chúng ta có thể hướng theo nó như một dấu hiệu sáng rõ, rồi tập trung sự chú ý và năng lượng của chúng ta vào đúng nơi. Hẳn là sự đau đớn và sự tập trung chú ý không thể cùng tồn tại trong một không gian. Dĩ nhiên, khi sự đau nhức là quá dữ dội và ta không thể tập trung, ta phải dùng thuốc giảm đau, nhưng theo tôi, tốt hơn không nên loại bỏ hoàn toàn sự đau nhức, để có thể sử dụng hiệu quả dấu hiệu sáng rõ.
– Giờ đây, tôi phải làm gì?
– Phải chủ tâm gửi năng lượng Tâm linh đến đúng nơi đã được sự đau nhức chỉ ra. Tình yêu thương được chuyển đến sẽ tái tạo những tế bào bị hư tổn và giúp chúng hoạt động lại một cách hoàn hảo.
Tôi giương mắt.
Maya nói:
– Nào, tiến hành đi. Hãy kết nối lại một cách toàn diện. Tôi sẽ hướng dẫn anh trong phần này của trải nghiệm.
Tôi ra hiệu cho Maya ngay khi đã sẵn sàng. Bà nói:
– Hãy cảm nhận sự đau nhức bằng toàn bộ con người anh. Bây giờ, hãy hình dung năng lượng đầy tình yêu thương của anh đang tiến vào trung tâm của sự đau nhức: năng lượng đó đưa nơi đang đau nhức cùng những tế bào của nó vào một rung động cao. Hãy nghĩ rằng các hạt đang thực hiện một bước nhảy lượng tử về một mẫu năng lượng thuần khiết.
Vốn là tình trạng tối ưu của nó. Hãy cảm nhận cảm giác châm chích ở nơi đó trong khi sự rung động tăng tốc.
Mava lặng im một hồi rồi nói tiếp:
– Giờ đây. trong khi tiếp tục tập trung vào điểm đau nhức, hãy cảm nhận dòng năng lượng đang dâng lên dọc theo hai cắng chân, ngang qua hai hông; dâng lên vùng bụng và ngực… và cuối cùng lên đến cổ và đầu.
Hãy cảm nhận sự châm chích hòa lẫn với sự rung động Tâm linh trong toàn bộ cơ thể anh đang hoạt động với một hiệu năng tối đa.
Tôi tuân theo những chỉ dẫn của Maya và, sau một lúc, toàn bộ cơ thể tôi cảm thấy nhe nhàng hơn, đầy năng lượng hơn. Tôi duy trì tình trạng đó trong mười phút, rồi mở mắt ra và nhìn Maya.
Trong bóng tốì, Maya đang dựng cái lều của tôi trên một mặt đất bằng phẳng giữa hai cây thông. Bà nhìn tôi và hỏi:
– Anh thấy đỡ chưa?
Tôi gật đầu.
Bà hỏi tiếp:
– Anh đã hiểu rõ những giai đoạn khác nhau của quá trình?
– Vâng tôi đã đưa được năng lượng vào bên trong sự đau nhức.
– Đúng, những bài tập trước đó cũng quan trọng không kém. Để bắt đầu, anh phải xem xét ý nghĩa của thương tích hoặc của chứng bệnh, nó bày tỏ một trong những nỗi sợ hãi của anh, nỗi sợ hãi đang biếu hiện trong cơ thể anh. Như thế, anh có thể giải tỏa sự bế tắc gây ra bởi nỗi sợ và giúp cho năng lượng Tâm linh có thể tác động. Một khi sự bế tắc không còn nữa, anh có thể sử dụng sự đau nhức như một dấu hiệu sáng rõ, anh có thể nâng cao sự rung động tại vùng đó, rồi trong toàn bộ cơ thể.
Nhưng điều quan trọng là phải bắt đầu dò tìm nguồn gốc của nỗi sợ hãi Nếu nó có nguồn gốc từ xa xưa, thì ta phải nhờ đến thuật thôi miên hoặc sự can thiệp của một nhà tâm lý trị liệu.
Tôi nói với Maya về thị kiến mà tôi có về một thời xa xưa, có thể vào thời Trung cổ, trong đó có nhiều người đã phá cửa phòng tôi và lôi tôi ra ngoài một cách hung bạo.
Maya trầm ngâm:
– Đôi khi sự bế tắc có nguồn gốc từ rất xa xưa trong quá khứ. Nhưng càng thăm dò nó, thì anh càng có thể tác động đến nỗi sợ hãi, càng hiểu rõ hơn con người thật của anh, và mục tiêu của kiếp sống hiện nay của anh ở trần gian. Và lúc đó, anh có thể vượt qua giai đoạn cuối của quá trình hồi phục sức khỏe, và là giai đoạn quan trọng nhất. Anh phải nhớ đến những mục tiêu của đời anh. Sự hồi phục đích thực diễn ra khi ta có thể hình dung một tương lai mới đầy phấn khởi. Chỉ có thần cảm mới giữ cho ta được khỏe mạnh.
Nhìn Maya một lúc, tôi nói:
– Lúc nãy, chị đã khẳng định rằng sự cầu nguyện cũng có tác dụng, Với một người đang trong tình trạng không ổn, cách cầu nguyện tốt nhất là gì?
– Chúng tôi đang cố khám phá điều đó. Điều đó có liên quan đến mặc khải thứ tám: Ta phải gửi đến cho người bất ổn đó năng lượng và tình yêu thương đang chảy trong ta và xuất phát từ nguồn thiêng; đồng thời ta phải hình dung người đó đang nhớ lại mục tiêu đích thực của đời họ. Dĩ nhiên, đôi khi người đó chỉ nghĩ rằng đã đến lúc họ phải đi vào một chiều kích không- gian khác. Khi điều đó xảy ra, chúng ta phải chấp nhận.
Maya đã dựng xong lều. Bà nói tiếp:
– Hãy nhớ rằng những phương pháp này phải được kết hợp với những phương pháp của y học cổ truyền. Phải chi nơi này gần bệnh viện của tôi thì tôi đưa anh vào đế được xét nghiệm đầy đủ. Tối nay, tôi khuyên anh nên ở lại đây, và tốt hơn nên cử động càng ít càng tốt.
Maya lấy ra cái bếp gas nhỏ của tôi và châm lửa. Bà cho nước và xúp đóng gói vào cái xoong rồi đặt lên lửa.
Bà nói:
– Tôi về thành phố đây. Tôi cần một cái nẹp cho mắt cá chân của anh và ít thuốc. Ngày mai tôi sẽ trở lại. và sẽ mang về đây một thiết bị liên lạc viễn thông, đế phòng khi chúng ta cần giúp đỡ.
Tôi gật đầu.
Maya đổ phần nước trong cái bình của bà vào bình nước của tôi. Ở sau lưng bà, chút ánh sáng sau cùng của ngày tắt lịm ở phía tây.
Tôi hỏi:
– Bệnh viện của chị gần đây?
– Cách nơi này sáu kilômét về phía nam, nhưng không thể đi thắng đến. Ta phải sử dụng con đường chính đi ngang qua phía nam thành phố.
– Tại sao chị có mặt tại nơi này?
Maya mỉm cười, đôi chút bối rối:
– Một điều khá lạ lùng. Đêm qua tôi mơ thấy mình đi dạo ở thung lũng. Vì vậy, sáng nay tôi đã quyết định đến đây, Trong những ngày gần đây, tôi đã làm việc rất căng, và tôi cho rằng phải suy nghĩ về những hoạt động của mình tại bệnh viện. Tôi và người hợp tác với tôi có khá nhiều kinh nghiệm về những ngành y học hỗ trợ, các thảo dược… Đồng thời, máy điện toán cung cấp cho chúng tôi những dữ liệu đáng kể. Từ lâu, tôi đã mơ đến một kiểu trung tâm y tế như thế.
Bà ngưng lại một lúc, rồi nói tiếp:
– Trước khi anh đến đây, tôi đã ngồi ở đó, và năng lượng của tôi đã lên đến một mức lạ lùng. Tôi đã có thể nhìn thấy toàn cảnh đời mình, tất cả những trải nghiệm của tôi từ thời thơ ấu cho đến hôm nay. Cuộc đời tôi đã diễn ra trước mắt, một cách rất rõ ràng. Chưa bao giờ tôi có thể áp dụng hữu hiệu mặc khải thứ sáu đến thế. Điều mà tôi trải qua đã chuẩn bị cho giai đoạn hiện nay. Mẹ tôi đã phải khổ sở suốt đời vì một căn bệnh mạn tính; nhưng bà không chịu tham gia vào sự hồi phục sức khỏe của bà. Và dạo đó, các bác sĩ không biết nhiều về vấn đề này. Có điều là, khi tôi còn trẻ, tôi thấy mẹ tôi không chấp nhận khám phá những nỗi sợ hãi của bà. Tôi đã ghi chép những dữ liệu mới mà tôi có thể tìm thấy về chế độ dinh dưỡng, các vitamin, những mức độ stress, thiền định và vai trò của nó đối với sức khỏe; tôi đã truyền đạt những điều đó cho mẹ tôi với hy vọng có ngày bà sẽ từ bỏ tâm trạng tiêu cực. Khi ở tuổi mới lớn, tôi đã bị giằng xé bởi ước muốn trở thành nhà truyền giáo và theo học y khoa.
Tôi chẳng biết điều gì đầ thúc đẩy tôi nghĩ ra cách thức sử dụng tư duy, niềm tin, nhằm thay đổi tương lai và trị bệnh.
Về phần cha tôi, ông là người kỳ lạ. Ông làm việc trong một phòng thí nghiệm sinh học, nhưng không bao giờ ông công bố kết quả những phát hiện của ông, ngoại trừ trong những bài viết chuyên ngành hoặc trong những báo cáo khoa học. Ông khẳng định mình chỉ ‘thuần túy nghiên cứu’ Các đồng nghiệp kính trọng ông. Không ai dám đến gần ông. Ông là hiện thân của uy quyền tuyệt đối. Khi tôi đến tuổi trưởng thành thì cha tôi qua đời vì bệnh ung thư. Lúc đó, tôi đã phát hiện rằng đam mê đích thực của cha tôi là nghiên cứu về hệ miễn dịch, đặc biệt là về cách thức mà tính trách nhiệm của cá nhân và sự yêu thích đời sống củng cố khả năng phòng chống bệnh của chúng ta.
Cha tôi là người đầu tiên đã linh cảm có mối quan hệ đó, và các nhà nghiên cứu hiện nay đã xác nhận trực giác của ông. Nhưng tôi chưa hề nói chuyện với cha tôi về điều mà ông đã phát hiện. Trước tiên, tôi tự hỏi tại sao tôi được sinh ra trong gia đình này, và tại sao tôi đã ứng xử theo cách đó. Nhưng cuối cùng, tôi phải chấp nhận sự thể: cha mẹ tôi có sự kết hợp những tính cách và những quan tâm đã ảnh hưởng đến sự phát triển của tôi. Vì thế, khi còn trẻ, tôi thích được gần họ. Khi chú ý đến mẹ, tôi biết rằng mỗi người chúng ta phải nhận lấy trách nhiệm cho sự hồi phục sức khỏe của mình. Chúng ta không thể đổ trách nhiệm đó lên người khác, để hồi phục sức khỏe, ta chủ yếu phải chiến thắng những nỗi sợ hãi đang thống trị cuộc sống của ta, những nỗi sự hãi mà ta không muốn đương đầu, nhằm tìm thấy nguồn cảm hứng tầm nhìn của ta về tương lai, sự sáng tạo mà ta sẽ cống hiến.
Ở gần cha tôi, tôi hiểu được rằng các bác sĩ phải quan tâm hơn đến trực giác và những tầm nhìn của bệnh nhân. Sự kết hợp của hai đóng góp – của cha và mẹ – đã thúc đẩy tôi nghĩ đến một mô thức y học mới, dựa trên khả năng của người bệnh để họ có thể làm chủ cuộc sống của họ và tìm ra con đường tốt đẹp. Thông điệp của tôi là: tự thâm tâm, chúng ta biết cách thức để tham gia vào sự hồi phục sức khỏe của chính mình, nằm trong bình diện thể lý hoặc tâm lý. Chúng ta có thể trở thành những người có thần cảm và mong ước tạo dựng một tương lai lý tưởng, tốt đẹp và trong trường hợp đó thì những phép lạ sẽ diễn ra.
Maya đứng dậy, nhìn mắt cá chân của tôi và nói:
– Tôi phải đi đây, anh hãy cố tránh, đừng đụng chạm gì đến bàn chân này. Anh cần phải nghỉ ngơi. Ngày mai tôi sẽ quay lại.
Thấy tôi có vẻ lo âu, Maya áp hai bàn tay lên mắt cá chân của tôi:
– Anh đừng lo. Với đầy đủ năng lựợng, người ta cần thiết là phải có nhiều người tập hợp với tầm nhìn đúng đắn. Chúng ta có thể chữa trị mọi thứ. Chúng ta có mọi khả năng.
Maya mỉm cười rồi đứng dậy và ra đi.
Đột nhiên, tôi muốn gọi Maya và kể cho bà về chuyện tôi đã du hành vào một chiều kích khác và đã biết một số điều về nỗi sợ hãi và về bảy người phải tập hợp lại. Nhưng tôi dằn lòng, để cho sự mệt mỏi xâm chiếm, và nhìn Maya mất hút trong rừng. Tôi thầm nghĩ, “Hẳn sẽ không quá muộn, ngày mai”… bởi tôi ngờ ngợ là mình đã biết về Maya.
Video: Trích đoạn
Nguồn Internet
✍️ Mục lục: Lời tiên tri Núi Andes – Mặc Khải thứ 10 👉 Xem tiếp