Sách Tâm Linh

Lời tiên tri Núi Andes

✍️ Mục lục: Lời tiên tri Núi Andes – Mặc Khải thứ 10

Chương 10: Giữ gìn Tầm nhìn

Tôi quay lại nhìn khuôn mặt David, được ánh trăng soi sáng.
Ông hỏi nhỏ:
– Những người kia đâu?
– Chúng tôi đã lạc nhau. Ông có thấy điều đã xảy ra?
– Có, tôi đã quan sát từ đỉnh đồi. Theo cậu thì những người kia đã đi đâu?
Sau một lúc suy nghĩ, tôi nói:
– Họ đến ba thác nước.
David ra hiệu cho tôi theo ông, và chúng tôi đi về hướng những thác nước. Vài phút sau, ông nhìn tôi và hỏi:
– Khi các bạn ngồi ở lối vào hẻm vực, năng lượng của các bạn đã hợp nhất, đã tăng lên, và sau đó lan rộng trên một phần của thung lũng. Lúc đó, các bạn đã làm gì?
Một cách ngắn gọn, tôi kể lại toàn bộ sự việc: những trao đổi của tôi với Wil và chuyến đi của tôi vào chiều kích khác; thị kiến của tôi về Williams và những tiếp xúc của tôi với Joel và Maya; lần tôi gặp Curtis và bằng cách nào chúng tôi đã cố đưa Thế Giới Quan vào trần gian để chống lại những ý đồ của Feyman.
David hỏi:
– Curtis có ở cùng các bạn tại lối vào hẻm vực?
– Có chứ, kể cả Maya và Charlène, tuy chúng tôi coi như có bảy người. Còn ông, ông đã gặp các tổ tiên của mình? Ông đã đi vào chiều kích khác?
David gật đầu:
– Tôi đã thấy nhóm linh hồn của tôi và chứng kiến Tầm Nhìn Khai Sinh của tôi. Cũng như các bạn, tôi đã nhớ lại điều đã xảy ra trước kia. Tôi hiểu rằng, sở dĩ tất cả chúng ta đã trở lại trần gian là để đưa vào Thế Giới Quan. Và rồi, chẳng hiểu vì sao, trong khi nhìn các bạn từ trên đồi, dưới ánh trăng, tôi có cảm tưởng mình ở cùng các bạn, là thành viên của nhóm các bạn. Tôi đã thấy Thế Giới Quan quanh tôi.
Tôi nói:
– Tôi không hiểu tại sao khi tập hợp ở đó và đưa vào Thế Giới Quan, chúng tôi đã không thể ngăn chặn Feyman?
Dưới ánh trăng, tôi bỗng hiểu rằng David chính là thủ lĩnh Indian đã dứt khoát khước từ lời đề nghị của Maya trong thế kỷ 19. Rồi cái vẻ cứng cỏi của David biến mất, và ông bật cười:
– Chỉ nhìn thấy Thế Giới Quan tương lai không thôi, là chưa đủ, tuy nó rất quan trọng. Chúng ta phải phóng chiếu nó theo một cách nhất định, phải gìn giữ nó cho nhân loại. Đó là nội dung đích thực của mặc khải thứ mười. Cách thức các bạn giữ lại Thế Giới Quan không giúp những kẻ xấu thức tỉnh. Nào, chúng ta phải nhanh lên.
Sau khi đi được khoảng năm trăm mét, chúng tôi nghe có tiếng chim ở phía bên phải và David đột ngột dừng lại.
Tôi nói:
– Chim gì thế?
David ngẩng đầu trong khi tiếng chim lại rúc lên.
– Chim cú. Nó báo cho những con khác về sự xuất hiện của chúng ta.
Trong nhóm các bạn, có ai hiểu được những thông điệp mà các loài thú gửi đến cho chúng ta?
– Tôi không rõ, có thể là Curtis?
– Không, ông ây có đầu óc quá khoa học.
Rồi tôi nhớ đến Maya. Maya có cho biết bà đã tìm thấy hang của chúng tôi bằng cách đi theo chỉ dẫn của tiếng chim,
– Có thể là Maya David nhìn tôi dò hỏi:
– Có phải bà bác sĩ mà cậu đâ nói với tôi, người sử dụng phương pháp tưởng tượng để chữa bệnh?
– Chúng ta hãy… hình dung… bà ấy đang nhớ đến tặng phẩm của các loài thú.
– Tặng phẩm gì?
Một thoáng sốt ruột hiện lên trên mặt David và ông lặng im một lúc, nhắm mắt, cố đè nén sự nóng nảy.
– Cậu vẫn chưa hiểu rằng, khi một con thú hoang ngang qua con đường ta đi, thì đó là một trùng hợp ngẫu nhiên nhưng là một tín hiệu quan trọng.
Tôi kể cho David về chuyện tôi đã gặp con thỏ rừng, nhóm quạ, chim cắt và những con thú khác khi tôi tiến vào thung lũng:
– Một số con thú đã xuất hiện vào lúc chúng tôi đang chứng kiến Thế Giới Quan. Tôi biết có một điều gì đó quan trọng xảy ra, nhưng tôi không biết phải làm gì, ngoại trừ trong một số trường hợp tôi đã đi theo chúng.
Phải chăng tất cả những con thú đó đều có một thông điệp dành cho tôi?
– Đúng.
– Làm thế nào tôi có thể nhận biết nội dung thông điệp đó?
– Dễ thôi. Mỗi loài thú mà ta thu hút đều chuyển cho ta một thông điệp cá biệt. Mỗi chủng loài ngang qua con đường của ta đều mang đến cho ta một thông tin về hoàn cảnh của ta, về điều mà ta cần phải khơi dậy trong nội tâm để đương dầu với một tình huống nhất định.
Tôi nói:
– Đầu bao điều dã xảy ra, tôi vẫn thấy những gì ông nói là khó tin,
Một nhà sinh vật học có thể sẽ khẳng định rằng các động vật là những cỗ máy được điều khiển bởi một bản năng đơn giản.
– Sở dĩ như thế chỉ vì các động vật phản ảnh mức độ ý thức và những mong đợi của chúng ta. Nếu mức rung động của ta thấp, thì các động vật sẽ chỉ đơn giản ngang qua con đường của ta và thực hiện chức năng sinh học thông thường của chúng. Khi một nhà sinh vật học nhìn động thái của các loài động vật chỉ là bản năng, thì ông ta chỉ phóng chiếu những giới hạn mà ông ta đã định cho chúng. Nhưng khi sự rung động của ta gia tăng, thì những động thái của các con vật mà chúng ta gặp sẽ trở nên có tính đồng bộ, huyền bí và chứa đựng nhiều chỉ dẫn.
Tôi ngạc nhiên, lặng im.
David liếc nhìn tôi, rồi nói tiếp:
– Con thỏ rừng mà cậu đã gặp chỉ cho cậu một hướng đi, trên bình diện vật chất cũng như tâm lý. Nếu dành ra một lúc lâu để quan sát con thỏ, thì nó sẽ chỉ cho cậu cách thức để sau này cậu có thể chế ngự nỗi sợ hãi, có một thái độ cởi mở và sáng tạo. Thỏ sống gần những loài thú săn mồi, nhưng nó biết chế ngự nỗi sợ hãi. Nó không chạy khỏi môi trường sống của nó, nó vẫn sinh sản và lạc quan. Khi ở chân trời có sự xuất hiện của một con thỏ rừng, thì điều đó thôi thúc chúng ta tìm lại thái độ như thế ở bên trong chúng ta. Đó là thông điệp mà cậu đã nhận. Sự hiện diện của loài thỏ chỉ cho cậu thấy rằng cậu có cơ hội để nhớ lại mẩu hình của loài thỏ, để phân tích nỗi sợ hãi của cậu và chế ngự nó. Và vì điều đó đã xảy ra không bao lâu sau khi cậu đến đây, nên nó đã định đường nét cho toàn bộ cuộc phiêu lưu của cậu. Phải chăng cuộc phiêu lưu của cậu là đầy lo sợ va đồng thời cùng đầy những chỉ dẫn?
Tôi gật đầu.
David nói tiếp:
– Đôi khi điều đó cũng có thể biểu hiện bằng một cuộc tình. Cậu đã gặp ai chưa?
Tôi nhún vai, rồi bỗng nhớ đến năng lượng mới mà tôi đã cảm nhận khi đứng trước Charlène, tôi nói:
– Có thể, theo một nghĩa nào đó, ông có lý. Còn vấn đề đàn quạ và con chim cắt mà tôi đã trông thấy trước khi gặp Wil thì sao?
– Quạ gìn giữ những qui luật Tâm linh. Nếu dành thời gian với chúng, chúng sẽ làm những điều lạ lùng, khiến cho nhận thức của chúng ta về thực tại Tâm linh trở nên sắc bén. Thông điệp của chúng là: ‘Hãy mở lòng, hãy nhớ đến những qui luật Tâm linh đang xảy ra với bạn trong thung lũng này’. Sự hiện diện của chúng khiến cậu phải chuẩn bị để đón nhận điều sắp xảy đến.
– Còn chim cắt thì sao?
– Chim cắt là loài chim lanh lợi và hay quan sát, luôn tìm kiếm một thông điệp mới. Sự hiện diện của chúng thôi thúc ta phải gia tăng cảnh giác. Thường thì chúng báo hiệu có một người đưa tin đang đến.
– Như vậy, con chim cắt đó đã báo cho tôi sự hiện diện của Wil?
– Đúng thế.
Sau khi David tiếp tục giải thích lý do đã khiến những con thú khác cắt ngang qua con đường của tôi, tôi hỏi:
– Vậy thì, các động vật tượng trưng cho những thành phần của chính chúng ta mà chúng ta cần tiếp cận?
– Đúng, đó là những thành phần của chính chúng ta. Chúng ta đã từng là những động vật đó trong dòng tiến hoá, nhưng chúng ta đã quên mất.
Tôi nghĩ đến thị kiến về lịch sử nhân loại đã thấy ở lối vào hẻm vực.
– Ông nói rằng sự sống tiến hoá từ chủng loài này sang chủng loài khác?
David nói tiếp:
– Cả chúng ta cũng tham gia vào dòng tiến hoá. Ở mức phát triển cuối cùng của sự sống, ý thức chúng ta tiến triển qua mỗi chủng loài động vật và nhảy sang chủng loài kế tiếp. Do đã trải qua, chúng ta biết cách thức mặ mỗi loài động vật tương tác với thế giới, và đó là một phương diện Tâm linh. Khi một con thú cá biệt xuất hiện, điều đó có nghĩa là chúng ta sẵn sàng để sáp nhập tình trạng ý thức của nó vào sự thụ cảm của chúng ta. Và, còn một điều nữa mà tôi muốn nói với cậu: chúng ta có thể còn thua xa một số loài động vật.
Chính vì thế mà điều quan trọng là phải biết bảo tồn mọi hình thái sự sống trên Trái Đất. Chúng ta mong muốn các loài vật tồn tại không phải vì chúng đảm bảo sự cân bằng sinh thái, nhưng vì chúng tượng trưng cho những phương diện Tâm linh của chính chung ta mà chúng ta đang cố nhớ lại.
‘Điều đó cũng phải được áp dụng đối với sự trù phú và đa dạng của tư duy con người, được thể hiện bởi nhiều nền văn hoá khác nhau. Không ai trong chúng ta biết chính xác chân lý của sự tiến hoá là ở đâu. Mỗi nền văn hoá đều có một thế giới quan đôi chút khác biệt, một cung cách ý thức khác biệt, và chúng ta phải gìn giữ những gì tốt đẹp nhất của mỗi nền văn hoá, sáp nhập nó, và hình thành một tổng thể toàn vẹn.
Bỗng nhiên, có tiếng chim cú kêu rất gần khiến tôi giật mình.
David liếc nhìn tôi:
– Giờ đây, chúng ta có thể cầu nguyện chứ?
– Ông nói, tôi không hiểu. Ông muốn cầu nguyện hay thực hiện quán tưởng?
David cố giữ giọng trầm tĩnh:
– Mặc khải thứ mười dạy chúng ta biết tin vào trực giác của mình, nhớ lại Dự Định Bẩm Sinh của mình, và gìn giữ Thế Giới Quan – tất cả những điều đó liên quan đến cốt lõi của sự cầu nguyện. Tai sao mỗi tôn giáo đều có một hình thức cầu nguyện khác nhau? Nếu Thượng Đế là Đấng duy nhất, toàn năng, toàn trí, vậy thì tại sao chúng ta phải cầu nguyện xin Ngài giúp đỡ, hoặc thúc đẩy Ngài phải hành động theo cách này hoặc cách khác? Tại sao không để Ngài trực tiếp thực hiện những gì Ngài muốn, và xem xét chúng ta theo những qui định của Ngài? Tại sao chúng ta phải cầu xin Ngài can thiệp một cách đặc biệt? Khi chúng ta cầu nguyện một cách đúng đắn, thì chúng ta không đòi hỏi Thượng Đế phải làm một điều gì đó. Thượng Đế gợi ý chúng ta làm thay cho Ngài hầu thực hiện thánh ý Ngài trên trần gian. Quán tưởng là mội hình thức cầu nguyện mà Thượng Đế muốn chung ta áp dụng hầu nhận ra thánh ý của Ngài và thực hiện thánh ý đó trong chiều kích vật chất. Thánh ý của Ngài sẽ thể hiện ở dưới đất cũng như trên trời.
‘Theo nghĩa đó, mỗi ý tưởng, mỗi hy vọng – toàn bộ những gì chúng ta hình dung trong tương lai – là sự cầu nguyện và có xu hướng tạo ra cái tương lai đó. Nhưng, không một ý tưởng, không một ước muốn, không một nỗi sợ hãi nào có thể mạnh mẽ hơn một tầm nhìn hoà hợp với Thượng Đế. Chính vì thế, ta phải đưa Thế Giới Quan vào trần gian, và gìn giữ nó. Như thế, chúng ta sẽ biết lý do để chúng ta cầu nguyện, và tương lai nào để chúng ta hình dung.
Tôi nói:
– Tôi hiểu. Làm thế nào chúng ta có thể giúp Maya chú ý đến con chim cú?
– Maya đã nói gì về cậu khi đề cập đến việc trị bệnh?
– Bà ấy bảo chúng ta phải hình dung rằng người bệnh đang nhớ lại Dự Định Bẩm Sinh của mình. Người bệnh sẽ thật sự khỏi bệnh khi phát hiện mục tiêu của đời mình sau khi đã hồi phục. Khi người bệnh nhớ lại, thì lúc đó chúng ta có thể giúp họ đạt đến một mục tiêu cá biệt hơn.
David nói:
– Giờ dây, chúng ta hãy quán tưởng mong rằng ý định ban đầu của Maya là tiến theo tiếng chim đó.
David nhắm mắt và tôi tuân theo những chỉ dẫn của ông. Tôi hình dung Maya đang nhớ lại điều mà bà coi như đã làm. Vài phút sau, khi mở mắt ra, tôi thấy David đang nhìn tôi chăm chú. Một lần nữa, lại có tiếng chim cú, ngay phía trên đầu chúng tôi.
David nói:
– Chúng ta đi thôi.
Hai mươi phút sau, chúng tôi đã có mặt ở ngọn đồi phía trên ba thác nước. Con chim cú vẫn theo chúng tôi và đều đặn kêu. Giờ đây, nó đang ở phía phải chúng tôi, cách mười lăm mét. Trước mắt chúng tôi, mặt hồ lấp lánh dưới ánh trăng, thỉnh thoảng hơi mờ đi bởi nhừng làn sương.
Chúng tôi lặng im trong vài phút.
Rồi David chỉ tay và thốt lên:
– Nhìn kìa!
Giữa những tảng đá, ở phía phải của tôi, có nhiều bóng người. Một trong những cái bóng đó ngước mắt lên và trông thấy chúng tôi, thì ra Charlène. Tôi vẫy tay, và nàng đã nhận ra tôi. Sau đó, tôi và David đi xuống sườn dốc đầy đá để đến nơi các bạn tôi đang tập hợp.
Mừng rỡ được gặp lại bạn, Curtis nắm lấy cánh tay David:
– Giờ đây, chúng ta có thể ngăn chặn bọn khốn đó.
Trong một lúc, hai người lặng lẽ nhìn nhau. Rồi Curtis giới thiệu Maya và Charlène với David.
Maya hỏi tôi:
– Các anh có khó khăn khi tìm đường đến đây?
– Vào lúc đầu, chúng tôi bị mất phương hướng và lạc lối trong bóng tối, nhưng sau đó tôi nghe thấy tiếng chim cú và biết mình phải theo hướng nào.
David giải thích:
– Sự hiện diện của chim cú có nghĩa là chúng tôi có thể nhìn thấu bóng tối và nắm bắt được sự thật.
Chăm chú nhìn David, Maya hỏi:
– Tôi có cảm tưởng đã gặp ông. Ông là ai?
David nhìn lại Maya bằng ánh mắt dò hỏi:
– Thì người ta đã cho cô biết tên của tôi. Tôi tên là David.
Maya dịu dàng nắm lấy bàn tay David.
– Không, ông thứ lỗi cho. Tôi muốn nói, đối với tôi, với chúng tôi, ông đại diện cho ai?
David giải thích:
– Trong những cuộc chiến thời ấy, tôi đã có mặt ở đó, nhưng tôi thù ghét người da trắng đến nỗi tôi không ưa cô, không buồn nghe cô nói.
Tôi khẳng định:
– Giờ đây, chúng ta khác hẳn rồi.
David nói với tôi:
– Vào thời đó, tôi coi thường cậu. Cậu đã không dám dấn thân. Cậu bỏ trốn.
Tôi đáp:
– Hồi đó, tôi cảm thấy sợ.
– Tôi biết.
Trong một lúc, mỗi người trong nhóm nói cho David về những cảm xúc mà họ đã cảm nhận, về những gì mà chúng tôi có thể nhớ lại về cuộc chiến với người Indian. Sau đó, David giải thích rằng nhóm linh hồn của ông gồm những linh hồn làm trung gian hoà giải, và lần này ông đến trần gian để chế ngự sự tức giận của ông đối với người châu Âu; sau đó, góp phần làm cho sự đóng góp mang tính Tâm linh của mọi nền văn hoá bản địa được công nhận, và sao cho mọi dân tộc đều được hội nhập vào một nền văn minh tổng thể và hoà hợp.
Nhìn David, Maya hỏi:
– Như vậy, ông là thành viên thứ năm của nhóm chúng tôi?
Trước khi David kịp trả lời, chúng tôi cảm thấy có một rung chuyển ngang qua mặt đất dưới chân; rung chuyển đó tạo ra những làn sóng bất thường trên mặt hồ. Sau đó là một tiếng rít đinh tai, sầu thảm,,tràn ngập khu rừng. Có những ánh đèn pin đang tiến lên ngọn đồi, phía trên chúng tôi khoảng mười lăm mét.
Curtis nói nho nhỏ:
– Bọn chúng đang đến.
Tôi quay nhìn và thấy Feyman đang ở trên một tảng đá chìa ra, ngay trên đầu chúng tôi khoảng mười lăm mét; y đang gắn một ăngten parabôn nhỏ lên máy tính xách tay của y.
Curtis giải thích:
– Bọn chúng sẽ nhắm đến chúng ta và tìm cách chỉnh dòng năng lượng.
Chúng ta phải rời khỏi đây.
Maya chạm vào cánh tay Curtis:
– Curtis, chúng ta không nên đi. Lần này, có lẽ chúng ta sẽ thành công.
Bước đến bên Curtis, David nói nhỏ:
– Chúng ta có thể thực hiện được điều đó.
Curtis nhìn David một lúc, rồi gật dầu, và chúng tôi lại nâng cao năng lượng của chúng tôi. Tựa như hai lần trước đây, tôi bắt đầu trông thấy trên khuôn mặt của mỗi người bạn sự biểu hiện của bản ngã cao cấp. Sau đó, những nhóm linh hồn của chúng tôi xuất hiện và hợp nhất thành một vòng tròn xung quanh. Trong khi ký ức về Thế Giới Quan quay trở về, chúng tôi một lần nữa nỗ lực chuyển năng lượng và ý thức vào chiều kích vật chất.
Và, cũng như trước đây, chúng tôi trông thấy sự phân cực tạo ra bởi nỗi sợ hãi lan toả trong thời hiện đại, và toàn cảnh của tương lai tích cực sẽ xảy ra một khi những nhóm thích hợp được hình thành và biết cách can thiệp, biết cách gìn giữ Tầm Nhìn.
Đột nhiên, mặt đất lại rung chuyển dữ dội.
Maya lớn tiếng:
– Hãy giữ Tầm Nhìn! Hãy gìn giữ hình ảnh của tương lai!
Tôi nghe thấy tiếng của một kẽ nứt đang xé đôi mặt đất ở phía bên phải, nhưng tôi vẫn giữ sự định tâm. Tôi vẫn còn thấy trong tâm trí, Thế Giới Quan như một sức mạnh đang toả ra từ nhóm chúng tôi, vào mọi hướng, và đẩy Feyman ra xa, phá huỷ tầm nhìn về nỗi sợ hãi của y. Ở phía bên trái tôi, một đại thụ bị bật gốc, ngã đổ xuống đất.
Curtis nhảy lên;
– Vẫn chưa phát huy tác dụng!
Nắm lấy cánh tay Curtis để kéo ông ngồi xuống, David nói:
– Hãy bình tĩnh nào! Anh có biết tại sao chúng ta thất bại? Là vì chúng ta xem Feyman và những người khác như những kẻ thù. Điều đó làm cho họ mạnh hơn thêm, vì như thế họ có một đối thủ. Thay vì chống lại, chúng ta phải đưa Feyman và những người của ông ta vào những gì mà chúng ta đang quán tưởng.
Thật ra, họ không là những kẻ thù của chúng ta; tất cả chúng ta đều là những linh hồn đang phát triển và đang thức tỉnh. Chúng ta phải phóng chiếu Thế Giới Quan vào những người đó như thể họ chẳng khác gì chúng ta.
Tôi thốt lên:
– Feyman là người của chúng ta! Tôi biết điều mà ông ta đang định làm. Thật ra, Feyman đã đến trần gian để chế ngự sự ham mê quyền lực của ông ta: ông ta muốn ngăn chặn những tàn phá gây ra bởi những công nghệ mới. Feyman là thành viên thứ sáu của nhóm chúng ta.
Maya nghiêng người về phía trước:
– Điều đó diễn ra y hệt như trong tiến trình trị bệnh. Chúng ta phải hình dung người bệnh đang nhớ lại dự định của mình trên trần gian.
Điều đó giúp người cộng sự của ông ta. Cùng lúc đó, tôi thấy những vùng ánh sáng cuồn cuộn màu trắng – những ánh sáng đã từng che chở Curtis, Maya và tôi – đang lớn lên, bắt đầu lan toả ra mọi hướng, để cuối cùng tan biến ở nơi xa xăm. Vài phút sau, những chuyển động và những âm thanh lạ ngưng hẳn. Một ngọn gió thoảng đưa những bụi bặm sau cùng về phía nam.
Một trong hai vệ sĩ thôi nhìn Feyman và bỏ đi về phía cánh rừng. Trong nhiều giây, Feyman tiếp tục gõ máy tính, rồi chán nản, ông ta ngưng tay, nhìn về phía chúng tôi, cặp nách chiếc máy tính, và tay kia rút ra một khẩu súng ngắn từ túi áo khoác. Ông ta bước về phía chúng tôi, theo sau là gã vệ sĩ lăm lăm khẩu tiểu liên
Maya nói vội:
– Các bạn hãy giữ vững hình ảnh!
Khi còn cách chúng tôi khoảng năm mét, Feyman đặt chiếc máy tính xuống đất, và tiếp tục gõ phím, súng đặt ở tầm tay. Những tảng đá đã bị rung chuyển trước đó, giờ vỡ tung và rơi xuống hồ nước. Charlène dịu dàng nói, trong khi các thành viên khác của nhóm chú tâm vào khuôn mặt Feyman:
– Ông không đến đây để làm điều đó.
Vẫn chĩa mũi súng về phía chúng tôi, gã vệ sĩ đến bên Feyman và nói:
– Chúng ta chẳng thể làm gì được ở đây. Nên đi thôi.
Feyman khoát tay ra hiệu gã vệ sĩ lùi ra xa, rồi tiếp tục gỏ bàn phím một cách tức tối.
Hướng về chúng tôi, Feyman nói lớn:
– Không hoạt động được! Các người đã làm gì thế? (Rồi quay sang gã vệ sĩ): Hãy bắn hạ bọn chúng! Hãy bắn hạ bọn chúng!
Trong một lúc, gã vệ sĩ lạnh lùng nhìn chúng tôi. Rồi gã lắc đầu, bỏ đi, và mất hút giữa những tảng đá.
Bằng giọng quả quyết, tôi nói với Feyman:
– Tôi biết ông được sinh ra là để ngăn chặn những tàn phá đó diễn ra.
Feyman buông súng và chăm chú nhìn tôi. Trong một lúc, khuôn mặt ông ta, y hệt như tôi đã thấy trong Tầm Nhìn Khai Sinh của ông. Rõ ràng, Feyman đã nhớ lại một điều gì đó. Một lúc sau, khuôn mặt ông ta lộ vẻ sợ hãi, rồi tức giận. Ông ta cau mặt, ôm bụng và ói mửa trên những tảng đá.
Rồi ông ta lau miệng và cầm lấy khẩu súng:
– Tôi không ngờ các người đã mưu toan chống lại tôi. Các người đã đi sai dường. (Feyman tiến thêm vài bước, rồi có vẻ mất sinh lực. Khẩu súng trong tay ông ta rơi xuống đất). Điều đó chẳng hề gì, các người biết chứ? Còn có những khu rừng khác. Các người không thể cùng lúc có mặt ở mọi nơi. Cỗ máy này sẽ hoạt động. Các người biết chứ? Các người sẽ không thể ngăn trở ta! Feyman lảo đảo bước lùi, rồi quay ngược lại và bỏ chạy trong đêm.
Khi lên đến ngọn đồi ở phía trên căn hầm, chúng tôi cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm. Sau khi Feyman bỏ chạy, chúng tôi đã thận trọng trở lại nơi diễn ra thí nghiệm. Lúc này, những vùng xung quanh căn hầm đang được chiếu sáng bởi hàng chục ánh đèn ôtô. Hầu hết những ôtô đó có gắn phù hiệu Cục Thuỷ Lâm, tuy cũng có sự hiện diện của F.B.I và cảnh sát địa phương.
Tôi trườn mình đôi chút lên đỉnh đồi, để xem có ai đang bị thẩm vấn hoặc bị giữ trong xe hay không. Tất cả có vẻ trống trơn. Cửa hầm mở toang; các nhân viên cảnh sát ra vào như đang điều tra hiện trường.
Núp sau một thân cây, Curtis nói:
– Bọn chúng đã đi cả rồi. Chúng ta đã ngăn chặn được bọn chúng gây hại.
Maya nói:
– Đúng, ít ra là tại thung lũng này. Bọn chúng sẽ không lặp lại những thí nghiệm tại đây.
David nhìn chúng tôi:
– Nhưng Feyman chưa chịu thua đâu. Bọn chúng sẽ đến một nơi khác, nào ai biết được. Tôi phải đến đây và kể lại toàn bộ sự việc cho cảnh sát.
Curtis đến bên David và nói:
– Anh điên ư? Điều gì sẽ xảy đến với anh nếu chính quyền cũng có quan hệ với bọn chúng?
David nói:
– Đâu phải ai cũng là đồng loã Curtis nói:
– Còn một phương cách khác. Tôi không thể để anh đến đó.
David dứt khoát:
– Hẳn có người sẽ lắng nghe chúng ta. Tôi tin chắc như thế.
Curtis lặng im.
Tựa người vào một tảng đá cách chúng tôi vài mét, Charlène nói:
– David có lý. Có lẽ ông sẽ gặp ai đó đang ở một vị trí thích hợp để giúp ông…
Curtis lắc đầu:
– Nhưng David cần một chuyên gia có thể mô tả một cách chính xác công nghệ mà bọn chúng sử dụng.
– Vậy thì anh theo tôi – David thốt lên.
Cưrtis mỉm cười
– Đồng ý, tôi sẽ đi với anh, nhưng chúng ta có một quân bài trong trò chơi này.
David hỏi:
– Anh nói gì, tôi không hiểu?
– Đó là gã bảo vệ mà chúng tôi đã trói và bỏ lại trên kia.
David đặt tay lên vai Curtis:
– Chúng ta đi thôi. Rồi anh hãy kể tôi nghe chuyện đó trên đường đi.
Có phần lo âu, chúng tôi từ biệt nhau và hai người đó tiến về phía bên phải để đến căn hầm bằng một đường mòn khác.
Bỗng nhiên, Maya lớn tiếng gọi hai người hãy chờ mình.
Bà nói: – Tôi theo các anh. Tôi là bác sĩ, mọi người trong vùng này đều biết tôi. Các anh cần có một nhân chứng thứ ba.
Ba người nhìn tôi và Charlène, như muốn hỏi chúng tôi có theo họ không.
Charlène nói:
– Tôi không theo đâu. Ở nơi khác, người ta đang cần tôi.
Tôi cũng quyết định ở lại và yêu cầu họ không nói đến sự hiện diện của chúng tôi ở đây. Họ gật đầu, và sau đó tiến về vùng có ánh sáng.
Còn lại, tôi và Charlène trong một chiều kích khác. Nhưng, khi nàng định tiến về phía tôi, thì chúng tôi trông thấy một ánh đèn pin cách chúng tôi mười lăm mét, ở phía phải.
Chúng tôi thận trọng đi vào vùng có nhiều bụi rậm. Ánh đèn pin đổi hướng và tiến thẳng về phía chúng tôi. chúng tôi ngồi im, bất động. Trong khi ánh sáng tiến đến gần, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng người: rõ ràng là người đó đang nói một mình khi bước đi. Đúng là Joel.
Tôi nhìn Charlène và nói nhỏ:
– Anh biết người đó. Anh nghĩ rằng chúng ta nên nói chuyện với ông ta.
Khi Joel còn cách chúng tôi khoảng năm mét, tôi lên tiếng gọi. Ông ta dừng lại và hướng ánh đèn về phía chúng tôi. Nhận ra tôi ngay, ông bước đến và ngồi xuống cạnh chúng tôi.
Tôi hỏi:
– Ông làm gì ở đây?
Chỉ tay về phía căn hầm, Joel nói:
– Chẳng có gì đáng kể ở đó. Phòng thí nghiệm đã bị tháo dỡ hoàn toàn. Lúc nãy, tôi có ý định đến ba thác nước nhưng ở trong bóng tối, tôi đã thay đổi ý kiến.
Tôi hỏi:
– Ông chưa rời khỏi vùng này sao? Ông hoài nghi vậy ư?
– Tôi biết. Lẽ ra tôi đã rời khỏi đây, nhưng… một giấc mơ đã làm tôi bối rối. Tôi cho rằng tôi nên ở lại và giúp một tay. Khi tôi kể sự việc cho các nhân viên kiểm lâm, họ nghĩ rằng tôi mất trí, nhưng sau đó tôi đã gặp phó cảnh sát trưởng. Có ai đó đã gửi cho ông ta một thông tin, sau đó tôi và ông ta cùng đến đây. Và chúng tôi đã tìm thấy phòng thí nghiệm đó.
Charlène và tôi nhìn nhau, rồi tôi ngắn gọn kể cho Joel về cuộc đối đầu của chúng tôi với Feyman và kết thúc của nó.
Joel hỏi:
– Bọn chúng đã gây ra những tổn hại đến thế ư? Có ai bị thương không?
– Theo tôi thì không có ai. Chúng tôi đã may mắn.
– Các bạn của cậu đi đến căn hầm từ bao lâu rồi?
– Được vài phút.
– Cậu không theo họ à?
Tôi lắc đầu:
– Tôi thấy tốt hơn nên đứng ở xa để quan sát.
Joẽl gật đầu, mắt hướng về phía căn hầm:
– Cậu có lý. Tôi thấy tôi nên xuống đó, như thế họ sẽ biết rằng nhiều người đã biết về sự hiện diện của ba nhân chứng. Làm thế nào tôi có thể liên lạc với cậu?
“ Chúng tôi sẽ gọi cho ông” – Charlène nói. Joel trao cho tôi danh thiếp của ông, gật đầu chào Charlène, rồi đi về phía căn hầm.
Charlène hỏi tôi:
– Có phải ông ấy là thành viên thứ bảy của nhóm chúng ta?
– Chắc vậy.
Chúng tôi lặng im nghĩ ngợi một lúc, rồi Charlène nói:
– Nào, chúng ta về thành phố thôi.
Sau gần một tiếng đồng hồ đi xuyên rừng, chúng tôi bỗng nghe thấy nhiều tiếng chim ríu rít ở phía bên phải. Bình minh ló dạng trong rừng và một màn sương mát lạnh dâng lên từ đất.
Charlène hỏi:
– Điều gì đã xảy ra?
Tôi nói:
– Hãy nhìn đằng kia.
Ở phía bắc, qua một khoảng trống giữa những thân cây, tôi thấy một cây dương cổ thụ. Trong ánh sáng mờ ảo của bình minh, khu vực bao quanh cây dương có vẻ sáng rõ hơn, như thể mặt trời, vẫn chưa ló dạng ở chân trời đã tập trung những tia nắng của nó vào một điểm.
Tôi có cảm giác ấm nóng ở đâu đó, một cảm giác vốn đã quen thuộc với tôi.
Charlène hỏi:
– Gì thế?
Tôi thét lên:
Đúng là Wil! Chúng ta đến đấy.
Khi đến cách cây dương khoảng ba mét, chúng tôi thấy Wil xuất hiện, tươi cười. Tôi thầm nghĩ, có một điều gì đó đã đổi khác nơi anh, nhưng điều gì chứ? Trong khi quan sát Wil, tôi nhận thấy độ sáng trên người anh cũng tương tự như độ sáng ở vùng này, nhưng có phần sáng hơn.
Tôi hỏi WiI:
– Ông có thấy, những gì đã xãy ra?
– Thấy chứ. Tôi đã ở đó với những nhóm linh hồn. Tôi đã trông thấy mọi việc.
Cơ thể ông trông rõ ràng hơn.
– Ông đã làm gì?
– Tôi chẳng làm gì cả, Chính cậu, nhóm của cậu, và đặc biệt là Charlène, đã làm một điều gì đó.
Chalène ngạc nhiên:
– Ông nói sao?
Khi gia tăng năng lượng của mình, và một cách có ý thức nhớ lại một phần Thế Giới Quan, các bạn đã đưa toàn bộ thung lũng này lên một mức rung động cao hơn, mức của Cõi Bên Kia. Tựa như thân xác của các bạn, thân của tôi như thế cũng rõ ràng hơn, và kể từ nay các nhóm linh hồn của vùng này cũng như thế.
Tôi nhìn Wil:
– Có phải tất cả những gì chúng tôi đã thấy tại thung lũng, tất cả những gì đã xãy ra đều liên quan đến mặc khải thứ mười?
Will gật đầu:
– Ở khắp mọi nơi trên hành tinh này, người ta đang có những trải nghiệm như các bạn. Một khi chúng ta đã hiểu chín mặc khải trước đây, mỗi người chúng ta phải hàng ngày đương đầu với những trở ngại và tâm trạng bi quan đang gia tăng và biểu hiện quanh ta.
Nhưng đồng thời chúng ta có thể trông thấy trạng thái tinh thần của mình trong một tầm nhìn rộng lớn hơn.
‘Mặc khải thứ mười dạy chúng ta biết gìn giữ sự lạc quan và tâm trạng tích cực, biết nhận thức rõ hơn những trực giác của mình và tin tưởng hơn vào chúng. Chúng ta biết rằng những hình ảnh tâm trí đó tượng trưng cho những ký ức thoáng qua của dự định ban đầu của chúng ta, cách thức mà chúng ta đã muốn cuộc đời mình phát triển. Chúng ta đã ao ước ràng cuộc đời mình sẽ tiến theo một con đường nhất định, để cuối cùng là nhớ lại sự thật là trải nghiệm của chúng ta, chuẩn bị để chúng ta bày tỏ và đưa sự hiểu biết đó vào trần gian.
‘Giờ đây, chúng ta đang thấy kiếp sống của mình từ quan điểm của Cõi Bên Kia. Chúng ta biết rằng hành trình cá nhân của chúng ta diễn ra trong bối cảnh dòng lịch sử thức tỉnh của nhân loại. Với hồi ức đó, đời sống của chúng ta bám rễ một cách vững chắc trong một bối cảnh chính xác.
Chúng ta có thể quan sát diễn trình mà nhờ đó chúng ta đă đưa tính Tâm linh vào chiều kích vật chất, và những gì chúng ta tiếp tục phải làm.
Bước đến gần chúng tôi hơn, Wil nói tiếp:
– Giờ đây, chúng ta sẽ xem, liệu đã có đủ những nhóm như các bạn đang tập hợp và nhớ lại, liệu đã có đủ số người trên trái đất này đang hiểu rõ mặc khải thứ mười hay chưa. Chúng ta phải gìn giữ dự định đó, phải đảm bảo tương lai.
‘Sự phân cực tiếp tục phát triển, và nếu muốn loại bỏ nó, mỗi người chúng ta phải đích thân tham gia vào tiến trình. Chúng ta phải chú ý đến những ý tưởng và những mong đợi của mình, và phải biết tự phê phán mỗi khi ta đối xử với người khác như một kẻ thù. Chúng ta phải tự bảo vệ trước kẻ xấu và không để họ hại ta, nhưng không nhìn họ như những kẻ độc ác bởi như thế chúng ta làm gia tăng nỗi sợ hãi.
‘Chúng ta đại diện cho những linh hồn đang phát triển; có một dự định nguyên thuỷ vốn là tích cực; và chúng ta có thể nhớ lại! Chúng ta phải giữ gìn tư tưởng đó, và chuyển giao nó cho tất cả những người chúng ta gặp.
Đó là đạo lý giữa con người với con người; đó là cách thức mà chúng ta vươn lên, làm lan toả ý thức mới. Chúng ta có thể, hoặc để mình bị thống trị bởi nỗi sợ rằng nền văn minh sẽ bị huỷ diệt, hoặc gìn giữ Tầm Nhìn mà chúng ta đang khơi dậy. Trong hai trường hợp đó, sự chờ đợi của chúng ta là một hình thức của cầu nguyện, một sức mạnh sẽ tạo ra tương lai mà chúng ta hình dung. Mỗi người chúng ta phải, một cách có ý thức, lựa chọn một trong hai tương lai đó.
Wil hình như đang bị cuốn hút bởi những ý tưởng của ông. Xa xa, ở phía sau ông, tôi một lần nữa trông thấy những vệt dài màu trắng.
Tôi nói:
– Trong mọi chuyện đã xảy ra, có một điều tôi chưa hỏi ông, từ đâu xuất phát thứ ánh sáng màu trắng đó?
Wil mỉm cười, giơ cả hai tay dịu dàng đặt lên vai chúng tôi.
Ông giải thích:
– Đó là các thiên thần. Họ đáp ứng niềm tin, những thị kiến của chúng ta, và họ làm những phép lạ. Họ tượng trưng cho một bí ẩn, ngay cả đối với ở Cõi Bên Kia.
Nói xong, Wil ôm chúng tôi, rồi quay lưng và ra đi. Thoạt tiên, tôi cảm thấy ngập ngừng, không muốn để ông ra đi, nhưng tôi không cản. Trong một nơi sâu kín của tâm trí, tôi biết rằng cuộc hành trình của tôi còn lâu mới kết thúc, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ gặp lại Wil.

 Video: Trích đoạn

Nguồn Internet

✍️ Mục lục: Lời tiên tri Núi Andes – Mặc Khải thứ 10 👉  Xem tiếp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *