Sách Tâm Linh

Lời tiên tri THIAOOUBA

✍️ Mục lục: Lời tiên tri THIAOOUBA

Chương 12: Chuyến đi phi thường gặp gỡ những ‘Người’ phi thường

Khi Thao đã nói chuyện xong, tôi có thể thấy rõ ràng rằng Aura của cô ta đã trở nên mờ đi. Bên ngoài, mưa đã ngừng rơi; mặt trời đã chiếu sáng trên những đám mây trắng khổng lồ, nhuộm lên những màu xanh lục và hồng. Những cái cây với cành lá đang đung đưa trong một làn gió nhẹ, trông tươi mát và một ngàn cầu vồng đang nhảy múa trong những giọt nước, bám vào những chiếc lá của chúng. Những tiếng chim hót ngọt ngào, đón chào sự trở lại của mặt trời, trộn lẫn với tiếng nhạc nhẹ nhàng của những côn trùng và ánh sáng. Giây phút đó là giây phút kì diệu nhất mà tôi đã từng gặp. Không ai trong chúng tôi muốn nói gì cả và chúng tôi để mặc cho hồn mình uống đầy vẻ đẹp xung quanh.Chính là tiếng cười và những giọng nói vui vẻ đã đánh thức chúng tôi khỏi trạng thái bình yên. Quay lại, chúng tôi thấy Biastra, Latoli và Lationusi đang tiến lại, mỗi người đang bay với Tara của chính họ. Họ hạ xuống ngay trước những cái doko và bước vào rất trật tự, những nụ cười làm sáng cả những khuôn mặt họ. Chúng tôi đứng lên để chào đón họ và những lời chào được trao đổi trong ngôn ngữ của Thiaoouba. Tôi vẫn còn có khả năng hiểu hết những gì được nói mặc dù là tôi không có khả năng nói thứ tiếng đó. Điều đó không gây ra trở ngại nào cả, bởi vì tôi chẳng có gì để nói, và, trong bất kì trường hợp nào, nếu tôi nói tiếng Pháp, những người không hiểu những từ tôi nói, hiểu được thông điệp của tôi bằng thần giao cách cảm.Sau khi giải khát với nước pha mật ong, tất cả mọI người lại sẵn sàng rời đi. Tôi đặt mặt nạ của tôi lên và đi theo tất cả bọn họ ra ngoài, nơi mà Latoli tiến lại gần tôi và áp đặt một cái Tara quanh thắt lưng của tôi. Sau đó, trong tay phải của tôi, cô ta đặt vào một cái Litiolac. Tôi khá là hứng thú với ý nghĩ là tôi sẽ có khả năng bay như chim. Kể từ ngày đầu tiên khi tôi hạ xuống trên hành tinh này và thấy người ta bay bằng phương tiện này, tôi đã mơ được làm giống như vậy, nhưng, quá nhiều thứ đang xảy ra quá nhanh mà, tôi phải nói, tôi không mong rằng một cơ hội như vậy sẽ tới. ‘Latoli,’ tôi hỏi, ‘tại sao bạn lại sử dụng một cái Tara và Litiolac để bay, khi mà hầu hết các bạn đều có khả năng khinh công?’

‘Khinh công đòi hỏi một sự tập trung mạnh và rất hao tốn nhiều năng lượng, Michel, ngay cả cho chúng tôi, và nó chỉ cho phép chúng tôi di chuyển với vận tốc bảy kilomét một giờ. Khinh công được sử dụng trong suốt một số bài tập về tâm linh, nhưng đó là một phương tiện không tốt để đi lại. Những thiết bị này dựa trên những nguyên lý giống như là những nguyên lý của khinh công tới một chừng mức mà chúng làm trung hoà cái mà chúng ta có thể gọi là ‘lực từ trường lạnh’ của hành tinh này. Đó giống như lực mà bạn gọi là ‘trọng lực’ và nó kéo tất cả các vật thể xuống mặt đất.’

‘Con người, giống như là một viên đá, được làm từ vật chất, nhưng, bởi cách làm trung hoà lực từ trường lạnh bằng cách nâng cao lên một số rung động có tần số cao, chúng tôi trở nên ‘không trọng lượng’. Sau đó, để di chuyển và hướng dẫn sự chuyển động của chúng tôi, chúng tôi giớI thiệu những rung động với một tần số khác. Như là bạn có thể thấy, thiết bị để đạt được điều này cho chúng tôi khá là đơn giản. Cũng là nguyên lý này đã được sử dụng bởi những người xây dựng những kim tự tháp của Mu, Atlantis và Ai Cập. Thao đã nói với bạn về điều đó, nhưng bây giờ bạn sẽ trải qua kinh nghiệm bản thân về hiệu ứng của phản-trọng lực.’

‘Vận tốc nào có thể đạt được với những thiết bị này?’

‘với cái này, bạn có thể di chuyển với vận tốc khoảng 300 kilomét một giờ và tại bất kì độ cao nào mà bạn chọn, nhưng bây giờ là thời điểm phải đi – nhưng người khác đang chờ đợi.’

‘Bạn có nghĩ là tôi sẽ có thể sử dụng nó một cách đúng đắn?’

‘Dĩ nhiên. Tôi sẽ dạy cho bạn cách sử dụng, và bạn phải hết sức chú ý khi bạn khởi hành. Bạn có thể bị tai nạn trầm trọng nếu bạn không theo những chỉ dẫn của tôi đến từng chữ một.’MọI người đang nhìn về tôi, tuy nhiên chính là Lationusi là người có vẻ thích thú nhất trước sự hồI hộp của tôi. Tôi nắm chắc Litiolac của tôi trong tay, dây an toàn của nó buộc chặt vào cánh tay tôi. Điều này nghĩa là nếu như tôi buông cái Litiolac ra, nó vẫn ở nguyên chỗ cũ với tôi. Cổ họng của tôi khô ran. Tôi phải nói rằng, tôi không cảm thấy rất tự tin cho lắm, nhưng Latoli đã đến bên cạnh tôi và đặt một tay quanh thắt lưng tôi, đoan chắn với tôi là cô ta sẽ không buông tôi ra trước khi tôi tự làm quen với thiết bị đó. Cô ta cũng giải thích rằng tôi không cần phải quan tâm đến cái Tara đã dính chặt vào thắt lưng tôi, nhưng rằng cái Litiolac phải được nắm cho thật chắc. Trước hết, người ta phải kéo khá mạnh một cái nút lớn, làm cho thiết bị có thể sử dụng được – một chút giống như là vặn chìa khoá khởi động trong xe hơi. Một cái đèn nhỏ xuất hiện báo hiệu sự sẵn sàng. Cái Litiolac có hình dáng có vẻ giống như quả lê. Nó được cầm với phần nền hướng xuống dưới, và đỉnh của nó kết thúc trong một dạng ‘nón’ có hình cái nấm, không nghi ngờ là được cố ý để ngăn không cho các ngón tay trượt đi. ‘Quả lê’ được nắm xung quanh ‘cổ’ của nó. Latoli giải thích rằng cái Litiolac này đã được chế tạo đặc biệt cho tôi, bởi vì đôi tay của tôi vào khoảng phân nửa kích thước đôi tay của họ và tôi không thể sử dụng một mẫu có kích thước chuẩn. Hơn nữa, điều quan trọng rằng là cỡ của ‘quả lê’ phải chính xác vừa bàn tay cầm nó. Nó hơi mềm, như thể là làm bằng cao su, và được chứa đầy nước. Sau khi tôi nhận những lời chỉ dẫn, tôi nắm cái Litiolac mạnh cho đến nỗi mà Latoli chỉ có đủ thời gian để chộp lấy tôi trước khi chúng tôi cất mình lên không trung. Chúng tôi đã nhảy lên cao đúng ba mét. Những người khác xung quanh chúng tôi, đứng yên trong không khí ở độ cao vào khoảng hai mét tính từ mặt đất và tất cả họ đều cười phá lên trước sự ngạc nhiên của Latoli.

‘Cẩn thận’, Thao nói với cô ta, ’Michel là một con người của hành động. Nếu như bạn đặt một thiết bị vào tay anh ta, anh ta sẽ sử dụng nó ngay tức khắc!’

‘Nếu như bạn nhấn vào Litiolac như là bạn đã làm, với một sức ép đều tổng quát, bạn sẽ cất mình lên một cách thẳng đứng. Nếu như áp suất chỉ một ít lớn hơn với những ngón tay của bạn, bạn sẽ đi sang trái; với ngón cái, bạn sẽ đi sang phải. Nếu như bạn muốn hạ xuống, hoặc là bạn thả sức ép ra hoặc, để đi xuống nhanh hơn, bạn có thể nhấn vào cái nền với tay trái của bạn.’

Khi cô ta nói, Latoli đã hướng dẫn tôi thực tập các loại di chuyển và chúng tôi đã leo đến một độ cao vào khoảng năm mươi mét khi mà chúng tôi nghe tiếng nói của Thao. ‘Tốt lắm, Michel. Bạn nên để anh ta làm điều đó một mình, Latoli. Anh ta có ý niệm về việc đó.’Tôi muốn cô ta giữ ý nghĩ đó riêng cho cô ta mà thôi. Tôi không chia sẻ ý kiến đó của cô ta một chút nào và tôi cảm thấy tự tin hơn dưới ‘cánh’ bảo vệ của Latoli – và tôi muốn nói theo đúng nghĩa không chơi chữ! Tuy nhiên, cô ta thật sự thả tôi ra, nhưng vẫn rất gần cạnh tôi tại cùng một độ cao.Một cách nhẹ nhàng, tôi thôi nắm chắc cái Litiolac và không còn leo lên nữa. Thả thêm sức ép, tôi bắt đầu hạ xuống; cho chắc ăn lần nữa, tôi nắm mạnh đều xung quanh cái ‘cổ’ và được bắn thẳng lên như một mũi tên – cho đến nỗI mà những ngón tay của tôi tê cứng và tôi tiếp tục lên cao.

‘Thả lỏng tay bạn ra, Michel. Thả lỏng tay bạn ra,’ Latoli la lên và trong chớp mắt đã nhập vào cùng với tôi.Ồ! Tôi đã dừng lại – hoặc là gần như vậy, vào khoảng độ cao xấp xỉ khoảng 200 mét, trên đại dương, bởi vì tôi đã vô tình nhấn mạnh hơn trên ngón cái tê cứng của tôi. Những người khác đã nhập bọn với chúng tôi tại nơi gặp gỡ ở độ cao 200 mét. Tôi chắc hẳn là mang một vẻ mặt lạ lùng, ngay cả Lationusi cũng phá lên cười, và đó là lần đầu tiên tôi đã thấy ông ta làm điều đó. ‘Nhẹ nhàng, Michel. Thiết bị này rất là nhạy cảm với việc chạm vào. Tôi nghĩ là chúng ta có thể lên đường đi được rồi. Chúng tôi sẽ chỉ đường cho bạn.’

Họ bay đi một cách chậm rãi, Latoli vẫn ở bên cạnh tôi. Chúng tôi giữ cùng độ cao. Bằng cách ép nhẹ lòng bàn tay, tôi tiến tới một cách êm thấm và sớm để ý rằng tôi có khả năng tăng tốc tùy ý muốn, chỉ bằng cách điều chỉnh sức ép này trên cái Litiolac. Sức ép từ ngón tay điều chỉnh độ cao và hướng bay.Tôi vẫn còn tạo ra những cú ngoặt bất ngờ, đặc biệt là khi sự chú ý của tôi bị phân tán đi bởi ba nhân vật bệ vệ bay ngang qua chúng tôi. Khi bay ngang qua, họ liếc nhanh về phía tôi, hiển nhiên là rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Sau một khoảng thời gian mà tôi đoán là khoảng nửa giờ, tôi bắt đầu làm chủ cái máy – ít nhất là đủ để bay thành công qua đại dương. với không có những trở ngại để thương lượng, chúng tôi dần dần tăng tốc độ và ngay cả tôi cũng có khả năng bay trong một nhóm bên cạnh những người bạn đồng hành mà không bị lạc đi một cách quá thường xuyên. Thật là vui sướng hết sức – tôi chẳng bao giờ có thể tưởng tượng ra một cảm xúc như thế. Bởi vì thiết bị này đã tạo ra một loại trường lực xung quanh tôi, làm cho tôi cảm thấy không trọng lượng, không có cảm giác của việc bị treo lơ lửng, như là có một quả bong bóng; cũng không có cảm giác được nâng bởi đôi cánh. Hơn nữa, vì là hoàn toàn bị bao phủ bởi trường lực, tôi không cảm thấy cả gió đập vào mặt. Tôi có một ấn tượng như là một phần của toàn môi trường, và tôi càng biết điều khiển thiết bị, tôi càng cảm thấy thích thú trong phương tiện đi lại mới này. Tôi muốn thử sự điều khiển của tôi, và do đó hạ xuống một tí, chỉ để lại leo lên. Điều này tôi đã làm một vài lần, chọn lựa tăng hay giảm độ cao so với những người khác. Cuối cùng, tôi di chuyển lại gần Thao hơn và liên lạc bằng thần giao cách cảm trạng thái phởn phơ của tôi, cho cô ta biết ý định bay là đà trên mặt đại dương đang trải ra, phía dưới chúng tôi, cho tận mút tầm mắt. Cô ta đồng ý và cả nhóm đi theo tôi xuống mức ngang mặt nước.Thật là hết sức kì diệu khi có khả năng bay là đà trên những đỉnh của những ngọn sóng với tốc độ xấp xỉ 100 kilomét một giờ, như thể chúng tôi đều là những vị thần với sức mạnh phi thường, những người chinh phục trọng lực. Một đôi lúc, những chớp sáng bạc cho thấy là chúng tôi đang bay trên những đàn cá. Trong sự vui sướng của tôi, tôi đã không nhận thức được thời gian, nhưng có vẻ là chuyến đi đã kéo dài khoảng ba karses. Bất kể hướng nào mà tôi quay đầu lại, tôi chỉ nhìn thấy một đường chân trời. Sau đó, đột nhiên, Thao truyền bằng thần giao cách cảm: ‘Nhìn về phía đằng kia, Michel.’ Rất xa, trên mặt nước, tôi có thể nhận ra một đốm nhỏ đang lớn dần lên rất nhanh để làm lộ ra nó là một hòn đảo đầy núi non với một kích cỡ phải chăng.Chúng tôi có thể phân biệt được những tảng đá khổng lồ, có màu xanh đen, cắm xuống một cách sắc cạnh vào trong mặt nước xanh lục pha xanh da trời của đại dương. Bằng cách tăng dần độ cao, chúng tôi đã đạt được một tầm nhìn bao quát từ trên không của toàn bộ hòn đảo. Không có bãi biển để mà được nhìn thấy, những tảng đá đen khổng lồ đã ngăn cấm sự truy nhập từ phía đại dương. Những cơn sóng va vào nền của những khối đá to lớn, phát ra nhiều màu óng ánh dưới những tia nắng mặt trời, phản chiếu những màu sắc lung linh tương phản với màu đen đều đặn của đá bazan.

Phân nửa đường trên những dốc hướng mặt vào trong đảo, là những khu rừng với những cái cây khổng lồ, những tán lá của chúng có màu xanh da trời tối và vàng một cách kì lạ; những thân cây có màu đỏ như máu. Những cái cây này bao phủ những dốc cao đến xuống ngay rìa của một cái hồ màu xanh ngọc lục bảo. Ở nhiều chỗ, mặt hồ được bao phủ bởi những làn sương màu mạ vàng. Ngay chính giữa hồ, như thể là nổi trên mặt nước, chúng tôi có thể nhận ra một doko khổng lồ, mũi của nó hướng lên trời. Tôi sau này được biết rằng đường kính của nó vào khoảng 560 mét.Tuy nhiên kích thước ngoại khổ không phải là đặc điểm kì lạ duy nhất của nó; màu sắc của nó là một điểm kì lạ khác. Tất cả các doko mà tôi đã thấy cho đến ngày hôm nay trên Thiaoouba có màu hơi trắng – ngay cả những cái ở thành phố của Chín Doko. Cái này, tuy nhiên, có vẻ như được làm bằng vàng ròng. Nó ở nơi kia, đang toả sáng trong ánh mặt trời và, mặc cho hình trứng rất bình thường của nó, màu sắc và kích thước của nó làm nó rất tráng lệ. Một điều làm cho tôi hết sức ngạc nhiên: không có bóng phản chiếu của doko trong mặt nước hồ. Những người đi cùng dắt tôi về phía mái vòm của doko bằng vàng. Chúng tôi bay chậm, ở mức ngang mặt nước và từ góc độ này, nó còn gây ấn tượng nhiều hơn. Không giống như những doko khác, cái này không có điểm tham khảo để chỉ dẫn lối vào. Tôi đi theo Thao và Latoli đã nhanh chóng biến mất vào bên trong. Hai người khác ở hai bên của tôi, mỗI người nắm lấy tôi dưới một cánh tay để tôi không rơi vào mặt nước, bởi vì, trong sự ngạc nhiên của tôi, tôi đã buông cái Litiolac của tôi ra. Tôi đã sửng sốt thật sự bởi những gì mà tôi đã thấy.Đây là những gì mà tôi đã khám phá bên trong doko này:Tôi có thể thấy khoảng hai trăm người đang trôi lơ lửng trong không trung mà không cần sự giúp đỡ của một thiết bị nào cả. Những con người này có vẻ đang say ngủ hoặc đang trong trạng thái thiền định ở mức sâu. Người gần nhất tính đến chỗ chúng tôi trôi vào khoảng sáu mét trên mặt nước, bởi vì ở bên trong doko, không có nền. Phần đáy của cái ‘trứng’ thật sự là trong nước. Như là tôi đã giải thích từ trước, một khi ở bên trong doko bạn có thể thấy bên ngoài, như thể là không có gì giữa bạn và thế giớI bên ngoài. Do vậy, trong trường hợp này, tôi đã có một cái nhìn toàn cảnh của cái hồ, những quả đồI và khu rừng làm nền và cạnh tôi giữa ‘phong cảnh’ này, trôi nổI khoảng hai trăm hoặc hơn cái thân người. Điều này là hoàn toàn lạ thường, như là bạn có thể đoán được.

Những người bạn đồng hành của tôi đang nhìn tôi trong im lặng và, không giống với những lần khác khi mà sự ngạc nhiên của tôi làm họ cười to, họ vẫn giữ vẻ trang nghiêm.Nhìn kĩ hơn những thân người, tôi bắt đầu để ý rằng họ nhìn chung là nhỏ hơn những người chủ của tôi và có những dạng khá là dị thường – và đôi khi có vẻ quái dị. ‘Họ đang làm gì vậy? Có phải là họ đang thiền?’ tôi thì thầm vào Thao người đang ở bên cạnh tôi.

‘Dùng cái Litiolac của bạn, Michel. Nó đang treo trên tay bạn.’Tôi nghe theo, và cô ta sau đó trả lời câu hỏi của tôi.

‘Họ đã chết. Đây là những cái xác.’

‘Chết? Từ khi nào? Có phải là tất cả họ đều chết cùng một lúc? Đã có một tai nạn xảy ra?’

‘Một vài người trong họ đã ở nơi đây trong hàng ngàn năm và người mới đây nhất, tôi tin là, đã ở nơi đây vào khoảng sáu mươi năm. Tôi nghĩ rằng, trong trạng thái ngạc nhiên hiện nay của bạn, bạn sẽ không có khả năng điều khiển cái Litiolac một cách có hiệu quả. Latoli và tôi sẽ hướng dẫn bạn.’

Mỗi người trong bọn họ nâng một phần của tôi dưới một cánh tay và chúng tôi bắt đầu dạo quanh xung quanh những thân người. với không một ngoại lệ, họ hoàn toàn trần trụi.Trong những người khác, tôi thấy một người đàn ông đang ngồI trong tư thế hoa sen. Tóc ông ta dài và có màu vàng-đỏ. Ông ta có lẽ cao khoảng hai mét nếu đứng thẳng lên. Ông ta có nước da màu vàng và những đặc tính của ông ta là quý phái đáng kể cho một người đàn ông – và ông ta thực sự là một người đàn ông hơn là một người lưỡng tính. Một chút xa hơn nữa là một người phụ nữ đang nằm, mà da cô ta thô như là da một con rắn, hay là một vỏ cây. Cô ta trông có vẻ trẻ, dù cho vẻ bên ngoài lạ lùng đó làm cho khó mà đoán tuổI của cô ta. Da cô ta vàng và mái tóc ngắn xoăn của cô ta màu xanh. Tuy vậy điều đáng ngạc nhiên nhất là bộ ngực của cô ta. Chúng trông có vẻ khá lớn, nhưng mỗI bên có đến hai núm vú, cách xa nhau vào khoảng mười centimét. Cô ta có vẻ cao gần 180 centimét. Đùi cô ta mỏng và rắn chắc, và bắp chân cô ta khá ngắn. Trên mỗI bàn chân là ba ngón chân cực lớn, nhưng tay cô ta thì giống hệt như tay của chúng tôi. Chúng tôi đi ngang từ cái này sang cái khác, đôi lúc dừng lại, đôi lúc lại tiếp tục đi – như là người ta đi quanh giữa các nhân vật bằng sáp trong một nhà bảo tàng.Những đôi mắt và miệng của những con người này khép kín, và tất cả họ đều ở một trong hai tư thế – hoặc là ngồi trong tư thế hoa sen, hoặc là nằm trên lưng của họ với đôi tay duỗi thẳng ở hai bên.

‘Những con người này đến từ nơi đâu?’, tôi thì thầm.

‘Từ nhiều hành tinh khác nhau.’Chúng tôi trải qua một khoảng thời gian trước thân xác của một người đàn ông, hiển nhiên là trong tuổI thanh xuân của ‘cuộc đời’ anh ta. Anh ta có một mái tóc màu hạt dẻ sáng dài và xoăn. Đôi tay và đôi chân của anh ta giống như là của tôi. Da của anh ta có nước da quen thuộc – đây phải là một ai đó đến từ Trái Đất. Về chiều cao, anh ta có thể đã cao khoảng 180 centimét. Mặt của anh ta trơn nhẵn, với những đặc điểm quý phái và có một chòm râu mềm trên cằm của anh ta. Tôi quay về phía Thao mà mắt cô ta đang nhìn về tôi chăm chú.

’Người ta có thể nói rằng anh ta đến từ Trái Đất’, tôi nói. ‘Ở một nghĩa nào đó đúng là vậy, nhưng ở một nghĩa khác, anh ta không đến từ Trái Đất. Bạn biết rõ đến anh ta qua việc nghe người khác nói về anh ta.’

Cảm thấy tò mò, tôi kiểm tra mặt của anh ta một cách kỹ càng hơn, cho đến khi bằng thần giao cách cảm, Thao nói, ‘Hãy nhìn vào tay của anh ta và chân của anh ta, cũng như là mạn sườn của anh ta.’Thao và Latoli đem tôi lại gần hơn thân xác đó và tôi có thể thấy những vết sẹo trên hai bàn chân và cổ tay* của anh ta, cũng như là một vết thương dài và sâu, dài khoảng 20 centimét, bên mạn sườn của anh ta.‘Điều gì đã xảy đến với anh ta?’‘Anh ta đã bị đóng đinh, Michel. Đây là thân xác của Christ người mà chúng ta nói về trong buổI sáng hôm nay.’May mắn thay, những người chủ của tôi đã dự đoán được phản ứng của tôi và đã đỡ lấy tôi dưới những bàn tay của họ, vì tôi đã chắc chắn rằng tôi đã không có khả năng điều khiển cái Litiolac của tôi.

Chính tôi đây – đang nhìn chăm chú vào thân xác của Christ, được thờ phụng và nói đến bởi rất nhiều người trên Trái Đất – người đàn ông đã từng là đề tài của rất nhiều cuộc tranh luận và nghiên cứu trong 2000 năm qua.Tôi vươn tay ra để chạm vào cơ thể đó, nhưng bị ngăn không cho làm điều đó bởi những người đồng hành của tôi, và họ dẫn tôi đi khỏi nơi đó.‘Tên của bạn không phải là Thomas. Tại sao bạn phải chạm vào người của anh ta? Có phải là vẫn còn sự nghi ngờ trong đầu óc của bạn?’ Thao nói. ‘Bạn thấy đó, bạn đã khẳng định điều mà tôi đã nói vào sáng hôm nay – bạn đi tìm bằng chứng.’Tôi cảm thấy hết sức xấu hổ cho việc đưa ra cử chỉ đó, và Thao hiểu sự hối hận của tôi.‘Tôi biết, Michel, điều đó là bản năng và tôi hiểu được nó. Trong bất kì trường hợp nào, bạn cũng không được chạm vào những thân xác này – không ai được chạm vào, ngoại trừ một trong bảy vị Thaori. Thực ra, chính là các Thaori đã thiết lập những thân xác này trong một trạng thái được bảo quản và được nâng lơ lửng như vậy, như là bạn thấy họ, và chỉ có những vị Thaori mới có khả năng làm điều đó.’‘Đây có phải là những thân xác thực sự mà họ có trong suốt cuộc đời của họ?’‘Dĩ nhiên.’‘Nhưng mà họ được bảo quản bằng cách nào? Có bao nhiêu người ở đây cả thảy và tại sao?’‘Bạn có nhớ là tôi đã có nói với bạn, khi chúng tôi đưa bạn đi từ hành tinh của bạn, là có những câu hỏi bạn sẽ hỏi mà chúng tôi sẽ không đưa ra câu trả lời? Tôi lúc đó đã giải thích, rằng là bạn sẽ học với chúng tôi tất cả những gì mà bạn cần phải biết, nhưng có một số điều sẽ vẫn là ‘điều bí ẩn’ bởi vì bạn không được viết ra một số điểm. Câu hỏi mà bạn vừa hỏi không thể được trả lời vì chính lý do đó. Tuy nhiên, tôi có khả năng nói với bạn rằng có tổng cộng 147 thân xác trong doko này.’Tôi biết rằng sẽ là vô ích để hỏi thêm hơn nữa, nhưng khi chúng tôi đi dạo xung quanh giữa những thân xác, tôi hỏi một câu hỏi nóng hổi khác:‘Bạn có thân xác của Moses ở đây không? Và tại sao tất cả họ đều ở trong trạng thái lơ lửng trong doko này mà không có một sàn cứng?’‘Chúng tôi chỉ có thân xác của Christ từ hành tinh của bạn. Những thân xác họ được nâng lên lơ lửng để được bảo quản một cách hoàn hảo, và những tính chất đặc biệt của nước trong hồ này giúp cho việc bảo quản.’ ‘Những người khác là ai?’‘Họ đến từ các hành tinh khác nhau nơi mà mỗI người trong họ đã có một vai trò quan trọng mà họ đóng vai.’ Một trong những thân xác mà tôi nhớ rất kỹ. Nó cao vào khoảng năm mươi centimét và có dạng như là một con người đến từ Trái Đất, ngoại trừ là nó có màu vàng tối và không có mắt. Thay vào đó, nó có một dạng sừng ngay giữa trán của nó. Tôi hỏi là làm thế nào mà nó có thể nhìn thấy và được bảo rằng có hai con mắt tại phía cuối của cái sừng đó, bao gồm nhiều mắt kép như là mắt của một con ruồi. Tôi có thể thấy mí mắt đóng lại với một số chỗ tách ra. ‘Tự nhiên rất là kì lạ,’ tôi lẩm bẩm.‘Như là tôi đã nói, mỗI cơ thể mà bạn thấy ở đây, đến từ một hành tinh khác nhau, và chính là điều kiện mà họ phải sống đã quyết định những chi tiết của những cơ thể vật chất của cư dân nơi đó.’ ‘Tôi không thấy ai giống như là Arki.’‘Và cũng không ai giống như bạn.’Tôi đã không biết tại sao, nhưng tôi ‘cảm thấy’ rằng tôi không nên theo đuổi đề tài này xa hơn nữa.Trong suốt chuyến thăm rùng rợn này, tôi đã thấy những thân xác giống như là những người thổ dân da đỏ vùng Bắc Mỹ – nhưng họ không phải là như vậy. Tôi cũng thấy những người giống như dân châu Phi da đen, nhưng họ cũng không phải là vậy; cũng như là một thân xác mà tôi tưởng là người Nhật tôi thấy đang trôi nổI trong không khí. Như là Thao đã nói, thân xác của Christ là thân xác duy nhất nơi này mà đến từ, nếu như người ta có thể nói như vậy, từ Trái Đất. Sau một khoảng thời gian không xác định được trong nơi dị thường và đầy hấp dẫn này, những người dẫn đường hướng dẫn tôi đi ra ngoài. Một làn gió nhẹ thơm mang theo những hương thơm của khu rừng mơn trớn chúng tôi và nó đã làm cho tôi cảm thấy dễ chịu, bởi vì sau một chuyến thăm như vậy, mặc dù là nó hết sức là thú vị, tôi cảm thấy khá là kiệt sức. Thao, dĩ nhiên, nhận ra bằng chừng đó và nói, với một giọng nói khá sinh động, ’Bạn đã sẵn sàng chưa, Michel? Chúng ta đi về nhà.’ Những lời nói này, được nói cố ý bằng tiếng Pháp và với một ngữ điệu rõ ràng ‘rất là Trái Đất’, làm tôi tươi khoẻ trở lại ít nhất cũng là như cơn gió buổi tối. Cầm cái Litiolac của tôi lên trở lại, tôi nâng mình lên không trung với những người khác. Chúng tôi bay trên cánh rừng khổng lồ cheo leo trên những sườn dốc núi đá. Tại đỉnh của nó, chúng tôi có thể, một lần nữa, chiêm ngưỡng đại dương trải dài tới mút cả tầm mắt. Sau một buổi chiều rùng rợn, và tương phản với nó, tôi tìm thấy rằng hành tinh này còn tươi đẹp hơn. Tôi nhớ rằng nó đã xảy đến tôi một lần nữa, ngay bây giờ, rằng có lẽ rằng tất cả điều này chỉ là một giấc mơ hoặc là một ảo ảnh, hoặc là, có lẽ, đầu óc của tôi đã trở nên lẩm cẩm?Như lệ thường, Thao vẫn cảnh giác và can thiệp với một mệnh lệnh khá sắc sảo mà nó vang lên một cách thần giao cách cảm trong đầu tôi như là một tiếng quất của một ngọn roi, làm xua tan những nghi ngờ mơ hồ của tôi: ‘Nếu bạn không ép mạnh Litiolac của bạn, Michel, bạn sẽ kết thúc bởi một bữa tắm và nếu bạn không vội lên một chút, màn đêm sẽ bao phủ chúng ta. Điều đó sẽ là một chút không được thuận tiện cho bạn lắm, bạn có nghĩ như vậy không?’ Thật như vậy, vì đãng trí, tôi đã hạ xuống và gần như là chạm vào những cơn sóng. Tôi nắm Litiolac của tôi chắc hơn và bắn lên trên như một mũi tên, nhập cùng với Thao cùng những người khác đang bay cao trên bầu trời.Mặt trời đã xuống khá thấp và bầu trời hoàn toàn trong vắt. Đại dương đã ngả sang màu vàng da cam, mà điều đó khá là ngạc nhiên. Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được là mặt nước lại có thể xuất hiện với một màu như vậy. hỏi về điều đó, một cách thần giao cách cảm, điều đó được giải thích cho tôi rằng, một đôi lúc, vào thời gian này trong ngày, những mảng lớn những sinh vật phù du màu vàng da cam sẽ nổi lên mặt nước. Những mặt nước này, nó xuất hiện như vậy, chứa hằng hà sa số những sinh vật phù du. Cảnh tượng thật là đẹp: bầu trời có màu xanh da trời pha xanh lục, mặt biển màu vàng da cam, và tất cả mọI thứ được bao phủ trong một ánh sáng mạ vàng mà trên hành tinh này, nó có vẻ không biết đến từ nơi nào nhưng có ở khắp nơi. Đột nhiên, những người đồng hành đã đạt thêm độ cao và tôi đi theo họ. Chúng tôi vào khoảng một ngàn mét bên trên mặt biển và tăng tốc về hướng mà chúng tôi đã đến từ nơi đó – tôi đoán là phía bắc – đến khoảng 300 kilomét một giờ.Nhìn về phía mặt trời đang lặn, tôi có thể thấy một dải rộng, đen trên mặt nước. Tôi không cần phải hỏi về nó – câu trả lời đã đến một cách nhanh chóng.‘Nó là Nuroaka, một trong những lục địa. Nó rộng lớn bằng cả châu Á.’‘Chúng ta có đến thăm nơi đó không?’ Tôi hỏi.Thao đã không trả lời, mà điều đó làm cho tôi khá ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên mà cô ta đã lờ đi câu hỏi của tôi. Tôi nghĩ là sức mạnh thần giao cách cảm của tôi chưa đủ mạnh, do đó, tôi hỏi lại câu đó, bằng tiếng Pháp, nâng cao giọng khi tôi làm điều đó. ‘Nhìn về phía đằng kia,’ cô ta nói.Quay đầu lại, tôi thấy một đám mây thật sự của những con chim với muôn màu sắc, chuẩn bị bay ngang qua đường bay của chúng tôi. Sợ rằng sẽ xảy ra va chạm với chúng, tôi hạ độ cao xuống vài trăm mét. Chúng lướt qua tôi với một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được – nhưng có phải là chúng bay quá nhanh, hay là chúng tôi? Tôi nghĩ rằng có lẽ là tốc độ tổng hợp lại giữa cả hai phía đã làm chúng biến mất một cách nhanh chóng nhưng, chỉ lúc đó, một điều làm tôi rất đỗI ngạc nhiên. Nhìn lên bên phía trên tôi, tôi thấy rằng Thao và những người khác vẫn không thay đổi độ cao của họ. Làm như thế nào mà họ đã không va chạm phải với phi đội có cánh đó? Liếc nhìn về phía Thao, tôi nhận ra rằng cô ta đã theo dõi những ý nghĩ của tôi – và nó xảy đến với tôi rằng những con chim đã xuất hiện khá là đúng thời điểm – chỉ đúng lúc mà tôi đã đưa ra câu hỏi của tôi.Đã quen với Thao, tôi biết rằng cô ta đã phải có những lý do của cô ta để ‘phớt lờ’ tôi đi, và tôi bỏ qua sự kiện đó. Tôi quyết định, thay vào đó, tận dụng lấy cơ hội này để bay không cần đôi cánh và tôi tự cho phép mình trở nên say đắm trong những sắc màu quanh tôi, mà chúng đang thay đổi dần dần khi mặt trời đang lặn dần về phía chân trời. Một bóng màu tùng lam bao phủ cả bầu trời, với một vẻ đẹp huy hoàng mà tôi không thể nào diễn tả được với ngòi bút của mình. Tôi nghĩ rằng là tôi đã chứng kiến tất cả các giai điệu của các màu sắc có thể có trên hành tinh này và thế nhưng tôi đã sai lầm. Từ độ cao của tôi, hiệu ứng của những màu sắc trên bầu trời, đôi lúc tương phản với những màu sắc trên đại dương và đôi lúc bổ sung cho chúng một cách hoàn hảo, trông rất ngoạn mục. Thật là khó tin để thấy rằng Tự Nhiên có thể phối hợp một dải những màu sắc như thế, luôn luôn thay đổi, luôn luôn tươi đẹp … Tôi cảm thấy một lần nữa, sự bắt đầu của cảm giác ‘say sưa’ mà trước đó đã làm cho tôi ngất xỉu, và nhận được một mệnh lệnh, ngắn gọn như rõ ràng:’Nhắm mắt lại ngay lập tức, Michel.’ Tôi tuân lệnh, và những cảm giác như bị say sóng giảm hẳn đi. Tuy nhiên, không phải là việc dễ dàng để điều khiển một cái Litiolac và giữ nguyên trong đội hình bay với cặp mắt nhắm – đặc biệt là khi mà người ta là một người mới học trong lãnh vực này. Không thể nào tránh khỏi, tôi lạng sang trái rồI phải, lên rồI xuống. Một lệnh khác được đưa ra, lần này có vẻ ít khẩn cấp hơn: ’Hãy nhìn vào lưng của Lationusi, Michel. Đừng rời mắt khỏi ông ta và nhìn vào đôi cánh của ông ta.’Tôi mở mắt ra để thấy Lationusi đang ở trước mặt tôi. Lạ lùng thay, điều đó không làm tôi ngạc nhiên chút nào khi tôi thấy ông ta mọc ra một cặp cánh màu đen và tôi cố định sự chú ý của mình vào chúng. Sau một thời gian, Thao tiến lại gần tôi, nói bằng tiếng Pháp: ’Chúng ta đã gần đến nơi đó, Michel. Hãy đi theo chúng tôi.’ Tôi cũng thấy hoàn toàn tự nhiên là bây giờ Lationusi đã mất đi đôi cánh của ông ta. Tôi đi theo nhóm xuống về phía đại dương, nơi mà tôi có thể nhận ra, như là một hạt ngọc trên một tấm khăn bàn được tô màu, hòn đảo nơi mà doko của tôi đang toạ lạc. Chúng tôi tiến lại nhanh chóng giữa một bể màu sắc rực rỡ khi mặt trời đang lặn dần vào những ngọn sóng. Tôi phải vội vã trở về doko của tôi. ‘Sự say sóng’, tạo ra bởi vẻ đẹp của những màu sắc, đe dọa sẽ tràn ngập tôi một lần nữa, và tôi bắt buộc phải đóng một phần mắt của tôi lại. Chúng tôi bây giờ đang bay tại mức mặt biển và không lâu sau, băng ngang qua bờ biển và nhúng mình vào trong tán lá xung quanh doko của tôi. Tuy nhiên sự hạ cánh của tôi là đã không thành công và tôi thấy mình ở trong doko của tôi cưỡI lên lưng của một cái ghế. Latoli ngay lập tức ở bên cạnh tôi. Cô ta nhấn vào một nút của Litiolac của tôi, hỏi rằng là tôi có làm sao hay không.‘Vâng, nhưng những màu sắc kia!’ Tôi lắp bắp.Không ai cười trước tai nạn nhỏ của tôi và tất cả mọI người trông có vẻ hơi buồn. Điều đó là có vẻ không bình thường đối với họ và tôi cảm thấy hơi bị áy náy. Tất cả chúng tôi đều ngồI xuống và tự phục vụ nước pha với mật ong và những món ăn với thức ăn màu đỏ hoặc xanh.Tôi không cảm thấy đói cho lắm. Tôi đã gỡ bỏ mặt nạ của tôi ra và bắt đầu cảm thấy giống như tôi trở lại. Màn đêm đã buông xuống rất nhanh, như thường lệ trên Thiaoouba và chúng tôi ngồI trong bóng tối. Tôi nhớ rằng tôi đang tự hỏi về sự việc là, trong khi là tôi khó mà phân biệt được từng người, họ có thể thấy tôi dễ dàng như thể là ban ngày.Không một ai nói gì cả; chúng tôi ngồI trong im lặng. Nhìn lên bên trên, tôi có thể thấy những ngôi sao đang xuất hiện từng ngôi một, đang chiếu sáng với nhiều màu sắc như thể là một trận pháo hoa đã ‘đông lại’ trên bầu trời. Trên Thiaoouba, bởi vì những lớp không khí trong khí quyển là khác với của chúng ta, những ngôi sao xuất hiện với màu sắc và cũng to lớn hơn là chúng xuất hiện đối với người trên Trái Đất của chúng ta.Đột nhiên, tôi phá tan sự im lặng và hỏi rằng, khá tự nhiên, ‘Trái Đất ở đâu?’Như thể là cả nhóm đã đơn giản chờ đợi câu hỏi này, tất cả họ đều cùng đứng lên. Latoli bế lấy tôi trong tay cô ta như là một đứa trẻ và chúng tôi đi ra ngoài. Những người khác dẫn đường và chúng tôi theo một con đường rộng dẫn về phía bãi biển. Ở đó, trên nền cát ẩm ướt của bờ biển, Latoli đặt tôi nằm xuống.Từng phút từng phút, nền trời được chiếu sáng bởi nhiều ngôi sao hơn như thể là một bàn tay khổng lồ đang thắp sáng một ngọn đèn treo nhiều ngọn.Thao tiến lại gần tôi và gần như là thì thầm trong một giọng nói buồn và tôi khó nhận ra đó là giọng nói của cô ta: ’Bạn có thấy bốn ngôi sao kia hay không, Michel, chỉ về phía trên của đường chân trời? Chúng gần như là làm nên một hình vuông. Ngôi sao trên đỉnh bên phải màu xanh và sáng hơn những ngôi sao khác.’‘Đúng, tôi nghĩ là chính là nó – đúng, nó tạo thành một hình vuông – ngôi sao xanh, thấy rồi.’‘Bây giờ đi sang phía phải của hình vuông và lên cao hơn một chút. Bạn sẽ thấy hai ngôi sao đỏ khá là gần với nhau.’‘Vâng.’‘Nào vẫn giữ mắt của bạn trên ngôi sao bên phải và đi lên cao hơn một tí nữa. Bạn có thấy một ngôi sao trắng nhỏ bé? Nó rất là khó nhìn thấy.’ ‘Tôi cũng vậy … đúng thấy rồi.’‘Và bên tay trái của nó cao hơn một tý là một ngôi sao vàng nhỏ.’‘Vâng, đúng là như vậy.’‘Cái ngôi sao trắng nhỏ bé đó là mặt trời đang chiếu sáng hành tinh Trái Đất.’‘Như vậy thì, Trái Đất ở đâu?’‘Không thể thấy được từ nơi đây, Michel. Chúng ta đã quá xa nơi đó.’Tôi lặng ngồi nơi đó, nhìn chăm chăm vào ngôi sao bé nhỏ mà nó trông có vẻ không đáng kể trong một bầu trời tràn ngập với những viên ngọc quý lớn nhiều màu sắc. Tuy nhiên, chính là ngôi sao bé nhỏ đó có lẽ chính ngay lúc đó đang sưởi ấm gia đình tôi và ngôi nhà tôi, làm cho cây cối nảy mầm và sinh sôi …‘Gia đình của tôi’ – những từ ngữ đó có vẻ rất là xa lạ. ‘Australia’ – từ góc độ này tôi đã có vấn đề trong việc tưởng tượng ra nó là hòn đảo lớn nhất trên hành tinh của tôi, đặc biệt là ngay cả Trái Đất cũng không nhìn thấy được bằng mắt thường. Thế nhưng, tôi được bảo rằng chúng tôi thuộc về cùng một dãy ngân hà, và Vũ Trụ bao gồm hàng ngàn dãy ngân hà.

Chúng ta là gì, những cơ thể con người đáng thương? Không hơn là một nguyên tử.

* – Những bức ảnh tôn giáo và những bức tượng đã diễn tả sự đóng đinh bằng cách đóng đinh qua hai lòng bàn tay vào thánh giá. Tuy nhiên, theo giải phẫu của cơ thể con người, những mô mềm giữa những xương bàn tay không đủ mạnh để đỡ lấy trọng lượng của toàn thân người trên một thánh giá. Những cái đinh đơn giản sẽ trượt giữa những ngón tay. Ngược lại, những đinh đóng xuyên qua cổ tay được chêm giữa các xương và cung cấp một sức đỡ mạnh hơn. (Lời biên tập)

Video (Trích đoạn)

✍️ Mục lục: Lời tiên tri THIAOOUBA  👉  Xem tiếp

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *