Sự Hiển Hiện – Manifestation
✍️ Mục lục: Sự Hiển Hiện – Manifestation
⭐️“TÔI LÀ” (I am) — Hai Từ Mở Cửa Trạng Thái Thần – Thánh
✨Có một Tần số ẩn sâu trong từng hơi thở, từng nhịp đập nơi lồng ngực Bạn.
Một âm thanh mà Linh hồn Bạn đã từng nghe từ rất xa xưa, trước cả khi có thời gian, tên gọi hay hình hài.
Âm thanh ấy không thuộc về bất kỳ ngôn ngữ nào của con người. Nó là tiếng đầu tiên vang lên giữa hư không khi sự sống bừng tỉnh trong chính tĩnh lặng của mình.
Âm thanh ấy là I am, nghĩa là tôi là không phải hai chữ mà là sự nhận biết đầu tiên của ý thức về chính mình.
Một nhịp dung Vô hình phát ra từ nguồn sáng nguyên thủy, mở ra toàn bộ Vũ Trụ này.
I am không phải lời nói, đó là Tần số của sự hiện diện, là hơi thở đầu tiên của đạo, là cái biết vô ngôn mà các bậc giác ngộ từng nhắc đến.
Trong khoảnh khắc ấy không có ai quan sát, chỉ có nhận biết đang soi dọi chính mình. Và từ khoảnh khắc đó, mọi thứ bắt đầu.
Ánh sáng, âm thanh, hình dạng, ức, cảm xúc, tất cả đều được dệt nên từ một dòng duy nhất.
Tôi là các bậc minh triết nói rằng ngay khoảnh khắc tôi là vang lên, Vũ Trụ đã tự soi thấy chính mình trong chiếc gương của ý thức.
Không có ai tạo ra nó vì chính sự hiện diện là nguồn sinh thành của mọi thứ. Trong lão tử đó là đạo.
Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh vạn vật.
Trong thiền đó là tánh biết, sự im lặng biết rõ rằng mình đang hiện hữu.
Và trong vật lý lượng tử, đó là khoảnh khắc mà Năng lượng chuyển thành hình tướng.
Khi một hạt vô định bỗng trở thành thực tại chỉ vì có người quan sát.
Bạn thấy không? Cả đạo, cả khoa học, cả tâm linh đều đang chỉ về một điều duy nhất. Sự nhận biết tôi là chính là nguồn gốc của mọi tạo tác.
Từ I am ấy, ý thức phân tách thành vô số hình dạng.
Tôi là con người này, tôi là cảm xúc kia, tôi là ký ức, là tên gọi, là thân xác.
Nhưng càng nhiều lớp tôi là được phủ lên, Linh hồn càng xa rời bản chất thuần khiết ban đầu của nó.
Và rồi một ngày nào đó giữa bội bề công việc, giữa những vai diễn đời thường, Bạn nghe thấy chính mình thì thầm, “Tôi là mệt mỏi, tôi là cô đơn, tôi là chưa đủ.”
Không ai dạy Bạn những câu ấy. Chúng thấm vào Bạn từ những niềm tin cũ, từ nỗi sợ, từ ký ức tập thể của một thế giới đã quên mất nguồn sáng ban sơ.
Khi Bạn nói tôi là mệt, trường Năng lượng quanh Bạn dung đúng Tần số của mệt mỏi.
Khi Bạn nói tôi là không đủ, Vũ Trụ chỉ gật đầu và phản chiếu lại đúng, người chưa đủ.
Không có sự phán xét, chỉ có phản hồi trung thực của trưởng lượng tử. Bởi Vũ Trụ không nghe điều Bạn muốn, nó chỉ phản hồi điều Bạn đang là.
Đây chính là lúc ta cần dừng lại và hỏi một câu đã ngủ quên trong tâm trí loài người.
Nếu tôi là có thể tạo ra tất cả, vì sao chúng ta lại chọn tạo ra khổ đau?
Câu hỏi đó sẽ mở cánh cửa cho phần tiếp theo. Nơi chúng ta soi chiếu tận cùng cơ chế khi con người dùng tôi là chống lại chính mình và cách để chuyển từng lời nói thành mã lượng phục sinh Bản thể.
💥Phần hai: khi Linh hồn quên mất tôi là
Có một giai đoạn mà hầu hết con người đều trải qua dù không ai gọi tên nó. Đó là lúc ta bắt đầu quên. Từ một Linh hồn từng biết mình là Ánh sáng, ta dần trở thành một nhân vật đang cố gắng tìm Ánh sáng. Từ tôi là sự sống, ta biến thành tôi đang tìm cách sống sót.
Lúc còn nhỏ, ta chưa từng tự hỏi tôi là ai. Ta chỉ là ta cười khi thấy điều gì vui, khóc khi đau và chẳng cần lý do nào để tồn tại. Sự sống trong ta vận hành tự nhiên như gió thổi, nước chảy. Nhưng dần dần, thế giới bắt đầu dạy ta phải có một hình dạng. Ta nghe những câu lặp đi lặp lại, con ngoan thì mới được yêu, con giỏi thì mới được khen. Con không là như người ta sẽ chẳng ai thương con đâu.
Từng câu nói ấy như những dòng lệnh được lập trình vào tâm trí non nớt và ta bắt đầu tin rằng tôi là những gì người khác thấy ở tôi. Từ đó, ta học cách sống để được công nhận. Mọi lựa chọn đều dựa trên nỗi sợ bị tách khỏi tình yêu, bị xem là kém cỏi, bị bỏ rơi. Ta cố gắng đạt thành tựu, đạt hình mẫu, đạt kỳ vọng, nhưng càng cố, khoảng trống bên trong càng lớn. Bởi ta đã nhầm giữa bản chất và vai diễn, giống như một diễn viên tin rằng mình chính là nhân vật trên sân khấu.
Thế giới gọi tên ta, tôi là sinh viên, là nhân viên, là cha mẹ, là người thành đạt, là kẻ thất bại. Và ta gật đầu, quên mất rằng những danh xưng ấy chỉ là lớp áo tạo. Khi lớp áo thay đổi, ta lại hoang mang. Nếu tôi không còn là cái đó nữa thì tôi là ai?
Sự lạc lõng mà nhiều người cảm thấy không đến từ hoàn cảnh mà từ khoảnh khắc họ không còn nhớ nổi Bản thể của mình.
Khi ta quên tôi là ta sống trong vô thức. Những câu nói tưởng như vô hại trở thành lời tiên chi. Tôi mệt quá, tôi chẳng bao giờ may mắn. tôi không thể thay đổi và trường Năng lượng trung thành chính xác phản chiếu y nguyên điều đó. Mỗi lời ta nói ra không chỉ là âm thanh mà là Tần số. Tần số ấy rung lên trong nước, trong tế bào và gửi tín hiệu ra không gian.
Vũ Trụ không có nguồn ngữ nhưng nó hiểu rùng đập. Khi Bạn nói tôi làm mệt, cơ thể sẽ nặng trĩu, tim co lại, hơi thở nông đi và thế giới quanh Bạn trở nên đục mờ như thể cùng chia sẻ một nhịp uể oải đó.
Điều đáng sợ là ta lặp lại những câu ấy mỗi ngày. Không biết rằng mình đang lập trình thực tại bằng lời nói. Bạn than thở, Bạn kể khổ nhưng thật ra Bạn đăng ký vào một Bạn hợp đồng Năng lượng rằng đây là điều tôi chọn làng mình.
Không ai phán xét, không ai trừng phạt.
Trường lượng tử không có đạo đức. Nó chỉ phản hồi trung thực điều Bạn tin là mình.
Nếu Bạn nói tôi luôn gặp khó khăn, nó không hỏi vì sao, nó chỉ mở cánh cửa đúng Tần số đó và để Bạn bước vào.
Khi ta sống quá lâu trong Tần số cũ, tiềm thức bắt đầu coi nó là an toàn. Cái khổ trở thành thói quen, cái thiếu thốn trở thành vùng thoải mái. Và khi ai đó nói về tự do, ta thấy sợ.
Sợ vì không biết sống ra sao nếu không còn cái khổ ấy để bấu víu.
Ta nói mình muốn đổi đời nhưng phần sâu trong tiềm thức lại giữ chặc định nghĩa cũ. Tôi là người luôn phải gồng. Tôi là người không xứng đáng với hạnh phúc. Tôi là người phải chịu đựng để được yêu.
Cứ thế ta sống trong vòng lặp muốn khác đi nhưng không dám rời khỏi hình ảnh cũ của chính mình.
Có một lịch lý của nhận thức khi ta đồng nhất bản thân với nỗi đau, nỗi đau trở thành bằng chứng cho sự tồn tại. Nếu không còn nó, ta thấy trống rỗng. Nhiều người không biết họ là ai nếu không còn để khổ vì ai đó. Họ cần một vấn đề để cảm thấy mình vẫn đang sống.
Đó chính là lúc Linh hồn đang tiêu gọi được nhớ lại. Không phải để Bạn chiến đấu với bóng tối mà để Bạn nhận ra bóng tối chưa bao giờ tách khỏi Ánh sáng.
Bạn không cần chiến thắng nỗi sợ, Bạn chỉ cần nhìn thấy nó bằng nhận biết của tôi là.
Bởi tôi là chính là Ánh sáng của người quan sát.
Thứ Ánh sáng khiến bóng tối hiện ra nhưng không bao giờ bị bóng tối nuốt trực.
Khi Bạn nhớ lại tôi là Bạn không phủ nhận nỗi đau, Bạn chỉ không còn gọi nó là tôi. Bạn bắt đầu nói, “Tôi đang cảm thấy buồn chứ không tôi là người buồn.
Tôi đang đi qua thử thách chứ không tôi là kẻ bất hạnh.”
Chỉ cần thay đổi một chữ, toàn bộ rung động thay đổi. Bạn vẫn đang ở đó, nhưng bây giờ Bạn là người quan sát hiện tượng, không còn bị nhấn chìm bởi nó.
Đây là khoảnh khắc đầu tiên của tự do thật sự. Không phải tự do bên ngoài mà là tự do khỏi định nghĩa về chính mình.
Bởi tất cả mọi xiêng xích đều khởi nguồn từ hai chữ tôi là Bạn. không thể phá vỡ chúng bằng sức mạnh hay tri thức mà chỉ bằng sự nhận ra rằng mọi điều Bạn tự gọi tên cho mình đều chỉ là vai diễn tạm thời trong trò chơi ý thức. Và khi sự nhận ra ấy lặng lẽ lan ra trong tim, có một điều kỳ diệu xảy ra.
Thân thể bắt đầu thở sâu hơn, ánh mắt bớt sợ hãi, tâm trí thôi cần chứng minh.
Bạn không còn phải chạy đi tìm một tôi mới để thay thế tôi cũ. Bạn chỉ trở lại.
Trở lại với cảm giác đơn giản mà thiêng liêng. Tôi là sự hiện diện đang nhận biết chính mình.
Từ đây, cánh cửa mới mở ra. Bởi khi Bạn ngừng chống lại cái cũ, trường lượng tử lập tức tái sắp xếp để phù hợp với Tần số mới.
Không có phép màu nào xảy ra bên ngoài, chỉ có sự thay đổi của người đang quan sát. Nếu trong Bạn có một phần đang muốn nhớ lại Tần số gốc ấy, hãy viết xuống dưới bình luận để neo lượng này lại. Tôi là người đang thức dậy trong Ánh sáng.
Khi Bạn viết ra, từng chữ ấy rung lên như một mệnh lệnh Năng lượng.
Lan qua trưởng lượng tử, đánh thức Tần số tôi là trong Bạn và trong cả thế giới quanh Bạn.
💥Phần ba: Khi tôi là thay đổi hình dạng vật chất, luật ý thức và khoa học lượng tử
Khi Bạn nói tôi là Bạn không chỉ đang phát ra âm thanh, Bạn đang thích hoặc một phản ứng dây chuyền trong Vũ Trụ.
Mọi hạt Năng lượng từ electron cho tới tế bào trong cơ thể Bạn đều rung động theo Tần số của người đang quan sát chúng.
Điều này không còn là khái niệm tâm linh mà là một định luật của ý thức.
Nevigodda từng nói, “Consciousness is the only reality.”
Ý thức là thực tại duy nhất.
Ông không nói về niềm tin, ông nói về cơ chế sáng tạo của Năng lượng.
Khi ý thức thay đổi, toàn bộ cấu trúc vật chất phải tái sắp xếp để phản hồi nó.
Điều mà ông gọi là law of assumption, luật của giả định, chính là cách trường lượng tử vận hành.
Bạn giả định mình là điều đó rồi thực tại phản chiếu lại đúng hình dạng ấy.
Trong vật lý lượng tử ta gọi hiện tượng này là hiệu ứng người quan sát.
Trước khi bị quan sát, hạt vật chất tồn tại dưới dạng sóng vô hạn khả năng. Khi có ý thức nhìn vào, nó co lại thành một kết quả cụ thể.
Khi Bạn tự định nghĩa mình, tôi là hạnh phúc hay tôi là người bất hạnh, ý thức đang làm đúng điều đó co rút khả năng vô hạn thành hình dạng của lời nói.
Mỗi tôi là chính là một hành động đo đạc lượng tử.
Và trong thế giới lượng tử đo chính là kiến tạo.
Não bộ của Bạn cũng phản ứng như vậy.
Khi Bạn nói tôi là vỏ Não trước chán, nơi xử lý nhận thức bản thân, kích hoạt mạnh mẽ.
Từ vùng limbic, cảm xúc được gửi tín hiệu xuống thân thể.
Hệ thần kinh điều chỉnh hócmôn, nhịp tim, hơi thở và chỉ trong vài giây. Toàn bộ sinh học của Bạn đồng bộ với câu nói đó.
Nghiên cứu của tiến sĩ Joe Dispensa chứng minh khi Bạn lặp lại một tôi là đủ lâu, Não hình thành mạng neuron mới và cơ thể bắt đầu phản ứng như thể điều đó đã là sự thật.
Nói cách khác, Bạn không chờ hiện thực thay đổi mới tin. Bạn tin để hiện thực thay đổi.
Cơ thể Bạn chính là một phiên bản thu nhỏ của Vũ Trụ.
Trong ngôn ngữ Năng lượng, mọi tôi là đều là một lệnh rung động. Bạn có thể hình dung trường lượng tử như một đại dương vô hạn. Mỗi khi Bạn nói tôi là Bạn đang thả xuống mặt nước ấy một làn sóng hình tròn. Sóng lan đi, phản hồi và khi quay lại nó mang theo những gì khớp với Tần số đó.
Nhiều người gọi đó là nghiệp nhưng thực ra nó chỉ là phản hồi của Tần số gốc.
Nếu tôi là được phát ra trong sự sợ hãi, Bạn tạo ra sóng của kháng cự.
Nếu tôi là phát ra trong sự bình an, Bạn tạo ra sóng của thù hút.
Khoa học gọi đó là coherence, sự đồng bộ giữa tâm trí, cảm xúc và cơ thể.
Khi ba tầng này hòa cùng một Tần số, trường Năng lượng trở nên rõ ràng và Vũ Trụ không còn nhầm lẫn tín hiệu Bạn gửi đi.
Điều thú vị là Bạn không cần phải tin vào điều này để nó vận hành. Cũng như trọng lực, nó hoạt động dù Bạn hiểu hay không. Mỗi câu Bạn nói ra, mỗi cảm xúc Bạn nuôi dưỡng đều là một tôi là đang gửi tín hiệu đi khắp không gian.
Nếu Bạn thường xuyên than thở, thế giới sẽ trở thành bằng chứng cho điều Bạn than.
Nếu Bạn thường xuyên biết ơn, thế giới sẽ trở thành tấm gương của lòng biết ơn ấy.
Nhiều người hỏi, “Tôi đã nói những câu tích cực, sao cuộc đời vẫn chưa đổi?”
Câu trả lời nằm ở Tần số của cảm xúc đi kèm.
Nếu Bạn nói tôi là đủ đầy nhưng trong lòng còn hoài nghi. Trường Năng lượng nhận tín hiệu tôi đang thiếu và cố gắng tin.
Vũ Trụ phản chiếu đúng rung động đó và Bạn lại thấy mình tiếp tục chờ đợi.
Niềm tin ở đây không phải niềm tin mù quáng mà là trạng thái đã hợp nhất với điều mình nói.
Khi Bạn nói tôi là bình an và tim Bạn thật sự thả lỏng, Bạn đã bước vào Tần số của bình an trước cả khi hoàn cảnh bên ngoài thay đổi.
Nilw gọi khoảnh khắc đó là living in the end, sống như thể điều Bạn mong muốn đã hoàn tất.
Không cầu xin, không đợi phép lạ, chỉ hiện thân của kết quả. Còn khoa học gọi đó là selfcted neuroplasticity, khả năng Não tái cấu trúc theo tín hiệu mà Bạn chủ động gửi. Khi Bạn liên tục nghĩ, cảm và hành động như người đã trở thành phiên bản Bạn muốn, Não không còn phân biệt giữa tưởng tượng và thực tế, cơ thể bắt đầu lập trình lại hócmôn, phản ứng miễn dịch và trưởng lượng tử đáp ứng bằng những hoàn cảnh tương ứng.
Mỗi lần Bạn thốt ra tôi là Bạn đang chạm tay vào bảng điều khiển của thực tại.
Bạn có thể vô tình nhấn nút thiếu thốn lo âu hoặc Bạn có thể tỉnh thức mà nhấn đủ đầy tự do Ánh sáng.
Trưởng không chọn thay Bạn, nó chỉ phóng đại điều Bạn phát ra. Đây chính là luật ý thức mà Nevin từng nói tới và cũng là nguyên lý Năng lượng tử mà các nhà khoa học đang khám phá.
Giữa hai thế giới tưởng như khác nhau tôn giáo và khoa học. Hóa ra chỉ là hai cách mô tả cùng một cơ chế. Nhận thức tạo ra hình tướng. Và khi Bạn bắt đầu thấy điều này, mọi giới hạn dần tan rã.
Không phải vì Bạn có quyển năng đặc biệt mà vì Bạn đã nhớ lại mình vốn luôn có quyển năng ấy.
💥Phần bốn: Người quan sát và tôi là
Từ hàng nghìn năm trước con người đã tự hỏi điều gì quyết định thế giới này là thật?
Câu hỏi tưởng như triết học ấy cuối cùng lại được vật lý lượng tử trả lời. Trong những thí nghiệm nổi tiếng của thế kỷ 20, thí nghiệm hai khe, thí nghiệm con mèo Sheringer, các nhà khoa học nhận ra một điều gây chấn động. Vật chất chỉ xuất hiện khi có người quan sát.
Trước khi bị nhìn thấy, hàng electron chỉ là làn sóng xác suất tồn tại ở mọi nơi cùng lúc trong trạng thái chưa xác định.
Nhưng khoảnh khắc có ý thức quan sát, sóng sụp đổ thành một kết quả duy nhất, Năng lượng trở thành hình tướng.
Nếu hiểu điều đó, Bạn sẽ thấy thực tại không cố định. Nó không ở đó rồi Bạn mới bước vào. Nó xuất hiện cùng lúc với sự quan sát của Bạn. Bạn không chỉ là người sống trong thế giới này, Bạn là người đang tạo ra thế giới này bằng nhận thức của mình.
Mỗi lần Bạn nói tôi là Bạn đang đặt ống kính quan sát lên một khả năng trong vô số khả năng của Vũ Trụ. Khoảnh khắc đó, khả năng Bạn chọn được làm cho hiện hữu, còn hàng tỷ khả năng khác biến mất trong im lặng.
Khi Bạn nói tôi là kẻ thất bại, Bạn đang collapse, làm sụp sóng của mọi dòng thời gian khác và chỉ giữ lại timeline nơi Bạn thực sự thất bại.
Khi Bạn nói tôi là Năng lượng sáng tạo, Bạn cũng collapse nhưng lần này là vào timeline nơi Năng lượng ấy đang vận hành.
Cả hai đều đúng, vì Vũ Trụ chỉ biết phản chiếu điều Bạn đang quan sát chính mình.
Nghe có vẻ kỳ diệu nhưng thật ra rất đơn giản. Thực tại là gương của ý thức. Bạn không thấy thế giới như nó là. Bạn thấy thế giới như Bạn đang là.
Mỗi khi Bạn thay đổi trạng thái nội tâm, góc nhìn, Tần số cảm nhận, Bạn đang điều chỉnh ống kính của người quan sát. Và khi ống kính thay đổi, hình ảnh trong gương thay đổi theo.
Điều này giải thích vì sao cùng một sự kiện, người thì gọi là bi kịch, người khác lại thấy là cơ hội để trưởng thành.
Bởi thực tại không đến từ hoàn cảnh mà đến từ người đang quan sát hoàn cảnh đó.
Trong cơ thể Bạn, quá trình này diễn ra không ngừng. Não bộ và tim liên tục quan sát nhau thông qua tín hiệu điện từ.
Khi tâm trí phát ra ý nghĩ, tôi lo sợ cơ thể phản hồi bằng hócmôn căng thẳng và tín hiệu đó quay ngược lại Não xác nhận.
Đúng, tôi đang sợ.
Một vòng lặp Năng lượng khép kín hình thành và chỉ dừng lại khi người quan sát nhận ra mình đang quan sát.
Đây chính là chìa khóa. Bạn không cần cố thay đổi mọi thứ xung quanh, chỉ cần thay đổi trạng thái của người đang nhìn.
Lúc đó tôi là người đang tức giận trở thành tôi đang quan sát cơn giận.
Tôi là người khổ đau trở thành tôi đang nhận biết cảm giác khổ đau.
Và khi Bạn quan sát mà không phán xét, cơn giật, nỗi buồn, sự sợ hãi tan đi như xương gặp nắng.
Đó là cơ chế thật sự của chữa lành.
Không phải xua đuổi cảm xúc mà là nhìn thấy nó từ vị trí người quan sát tỉnh thức.
Trong trạng thái này, sóng Não rơi vào Tần số Alpha, Tần số của sự thư giãn và kết nối nội tâm.
Nhịp tim đồng bộ với hơi thở và cơ thể bắt đầu phát ra trường điện từ hài hòa hơn.
Cảm giác bình an không đến từ bên ngoài mà từ người đang nhìn thấy.
Khi Bạn nói tôi là người thật sự đang nói chính là người quan sát và người đó không bao giờ thay đổi.
Nếu có một điều gì xứng đáng được gọi là Linh hồn thì đó chính là ý thức đang nhận biết bản thân.
Trong vật lý có một hiện tượng gọi là Quantum Enchanglement, sự Rối lượng tử.
Hai hạt dù cách nhau hàng triệu km vẫn ảnh hưởng đến nhau tức thì nếu từng tương tác trong quá khứ. Ý thức con người cũng vậy. Khi Bạn quan sát một khả năng, Bạn liên kết với nó. Bạn và khả năng đó trở thành một cặp song hành trong trường. Đó là lý do vì sao khi Bạn thực sự tin rằng mình đủ đầy, thực tại lập tức tìm cách sắp xếp để điều đó thành thật.
Không phải vì Bạn thu hút điều gì đó mới mà vì Bạn đã cộng hưởng với dòng thời gian nơi điều đó đang tồn tại.
Người quan sát không chỉ nhìn, họ tạo hình. Mỗi cái nhìn của Bạn là một cú chạm vào Năng lượng và Năng lượng phản hồi bằng cách trở thành hình dạng tương ứng. Bạn có thể nhìn thế giới như một chuỗi vấn đề và nó sẽ trở thành chuỗi vấn đề thật. Hoặc Bạn có thể nhìn thế giới như một lớp học và nó lập tức biến thành không gian của sự trưởng thành.
Điều duy nhất thay đổi chính là Bạn.
Đến đây, Bạn có thể bắt đầu nhận ra tôi là và người quan sát thật ra là một. Tôi là tiếng nói và người quan sát là người phát ra tiếng nói ấy. Khi hai điều này hòa vào nhau, ý thức đạt đến trạng thái sáng tạo thuần khiết. Không còn là tôi đang cố gắng trở thành mà là tôi đang hiện hữu.
Trong sự hiện hữu đó, mọi nỗ lực dừng lại. Bạn không cần tin, không cần chứng minh. Bởi chính việc Bạn đang nhận biết đã là bằng chứng cho sự tồn tại.
Thế giới bên ngoài bỗng trở nên trong suốt như thể nó không còn đứng tách rời Bạn nữa. Cỏ cây, âm thanh, Ánh sáng, tất cả đều trở về cùng một nhịp. Tôi là Và khi Bạn ở trong nhịp đó, Bạn hiểu vì sao người xưa gọi ý thức là trường của tình yêu.
Không phải tình yêu cảm xúc mà là lực hấp dẫn tự nhiên gắn kết mọi thứ lại với nhau. Bạn không còn muốn yêu thương, Bạn chính là yêu thương. Đây là bước ngoặt của hành trình thức tỉnh. Bạn thôi tìm cách thay đổi thế giới mà bắt đầu quan sát chính mình đang tạo ra thế giới ấy.
Khi người quan sát thay đổi, mọi thứ thay đổi và đó là lúc tôi là trở lại với đúng quyền năng vốn có của nó. Người sáng tạo tỉnh thức giữa vô hạn khả năng.
💥Phần năm: Kích hoạt Tần số I am trong cơ thể
Bạn đã nghe đủ về cách ý thức tạo ra hình tướng nhưng hiểu thôi chưa đủ. Đã đến lúc để cảm nhận nó. Hãy hít một hơi thật chậm. Không cố gắng, chỉ để ý xem không khí đi vào đâu trong Bạn. Cảm nhận lồng ngực hơi nâng lên rồi thả ra. Thêm một hơi nữa. Lần này khi hít vào hãy để trong tâm vang lên thật khẽ. Tôi khi thở ra để âm thanh bên trong hoàn tất câu đó, là chỉ vậy thôi. Không niệm, không tưởng, không bắt buộc. Chỉ đơn giản để hơi thở trở thành nhịp của sự hiện diện.
Lúc này, nếu Bạn chú ý đủ lâu, Bạn sẽ cảm thấy một điểm ấm nhẹ ngay giữa ngực.
Không phải tim đập mà là một dạng rung động tinh tế, như thể có một tia sáng nhỏ bắt đầu lan ra từ đó. Đó chính là Tần số I am đang được đánh thức. Nó không phải thứ Bạn tạo ra.
Nó luôn ở đó, chỉ bị lớp ồn ào của suy nghĩ che phủ. Khi tâm trí lặng đi, Tần số ấy tự nhiên trỗi dậy như Ánh sáng vốn đã sẵn có đằng sau màn mây. Trong khoảnh khắc này, Bạn không còn là người đang cố gắng hiểu I am. Bạn trở thành I am.
Không có người hít thở và hơi thở, chỉ còn nhịp sống đang thở chính nó. Cảm giác này không phải ảo tưởng. Nó là hiện tượng Năng lượng có thể đo được. Các nghiên cứu tại viện HTM phát hiện rằng khi con người rơi vào trạng thái biết ơn và tĩnh lặng, nhịp tim trở nên đồng bộ và trưởng điện từ của tim mở rộng gấp nhiều lần bình thường.
Khi đó, cơ thể phát ra sóng Coherent, những vòng tròn Năng lượng hài hòa lan rộng ra khỏi thân thể.
Đây không còn là niềm tin mà là sự thật sinh học.
Trái tim là bộ phát Năng lượng mạnh nhất trong cơ thể và mỗi nghiệp đập của nó đều truyền thông điệp về trạng thái bên trong Bạn ra toàn bộ trường lượng tử xung quanh. Khi Bạn giữ nhịp thở tôi là Bạn đang điều chỉnh lại Tần số gốc của trái tim. Mỗi lần hơi thở đi qua tim, một làn sóng Năng lượng mới được sinh rao thoa với những gì Bạn đang nghĩ và cảm.
Vì vậy khi Bạn hít vào với ý thức tôi là Bạn đang gửi đi tín hiệu mạnh mẽ nhất mà con người có thể phát, tín hiệu của ý thức tỉnh thức.
Hãy tưởng tượng cơ thể Bạn như một cây đàn. Mỗi suy nghĩ là một giây, mỗi cảm xúc là một nốt. Trong suốt cuộc đời, cây đàn này đã vang lên hàng nghìn giải điệu khác nhau. Đôi khi lạc tông, đôi khi nghẹn ngào. Nhưng khi Bạn trở lại với tôi là mọi âm thanh lộn xộn dừng lại và toàn bộ cơ thể cộng hưởng trên một nốt duy nhất, nốt của sự hiện diện.
Đó là khoảnh khắc Bạn cảm thấy cơ thể mình sáng lên. không phải bằng Ánh sáng nhìn thấy mà là một sự ấm áp, một cảm giác rộng mở nơi giữa ngực.
Cơ thể Bạn chính là cánh cổng của tôi là nó không phải vật chứa Linh hồn mà là biểu hiện vật chất của Linh hồn đang vận hành. Khi Bạn kết nối lại với nó, Bạn không còn thấy thân này là tách biệt mà là một phần mở rộng của ý thức.
Trong trạng thái đó, mọi căng thẳng tích tụ dần tan. Mọi ranh giới giữa trong và ngoài mở đi, cơ thể Bạn và không gian xung quanh trở thành một dòng chảnh liên tục, đó chính là họ coherence, sự hòa nhịp giữa con người và trường.
Giờ đây, hãy giữ hơi thở thật nhẹ và cảm nhận cơ thể như một đại dương. Từng tế bào là một gợn sóng nhỏ, tất cả hòa vào nhau, nhịp cùng câu hát duy nhất.
Tôi là mỗi hơi thở là một nhịp sóng, mỗi nhịp tim là một lời khẳng định và mỗi phút giây Bạn hiện diện là một lời sáng tạo mới.
Đừng cố duy trì trạng thái này, chỉ cần nhớ rằng nó luôn ở đây.
Giống như ngọn lửa âm ủy bên trong, chỉ cần một hơi thở tỉnh thức là nó lại bừng sáng.
Khi Bạn đi bộ, hãy hít vào tôi thở ra là.
Khi Bạn nói chuyện, làm việc, lắng nghe, hãy để phần sâu nhất trong Bạn vẫn giữ nhịp ấy.
Không phải để thực hành mà để sống. Vì tôi là không cần được tìm thấy, nó chỉ cần được nhớ lại.
Mỗi khi Bạn trở về hơi thở, Bạn trở về chính mình.
Và chính trong cơ thể này ý thức đang tự nhận biết mình là sự sống.
💥Phần sáu: Cái bẫy của sự Cầu xin
Bạn còn nhớ cảm giác ấy chứ? Khi hơi thở và nhịp tim trở thành một và mọi thứ trong Bạn chỉ còn lại ba chữ giảng đơn.
Tôi là ở đây. Khoảnh khắc đó thật yên đến mức Bạn cảm nhận được sự sống đang thở qua mình.
Không có gì cần đạt, không có ai để cố gắng trở thành và cũng chẳng còn gì để cầu xin.
Thế nhưng chỉ một lát sau, khi tâm trí quay lại, nó bắt đầu thì thầm.
Làm sao để giữ được cảm giác này? Làm sao để cuộc sống mình thật sự đổi khác?
Làm sao để có thêm để được nhiều hơn?
Và ngay khi câu hỏi làm sao xuất hiện, Bạn đã bước ra khỏi trạng thái tôi là mà không hề nhận ra.
Đó chính là cái bẫy tinh vi nhất của hành trình tâm linh, bẫy của sự cầu xin.
Con người cầu xin không chỉ bằng lời nói, chúng ta cầu xin bằng cảm giác thiếu, bằng việc nghĩ rằng có một sức mạnh nào đó ngoài kia sẽ ban cho ta điều ta chưa có. Ta nói tôi mong được bình an, nhưng ẩn sâu bên dưới là thông điệp, tôi chưa bình an.
Ta nói tôi mong được chữa lành nhưng Năng lượng thật sự là tôi đang hư hỏng và cần được sửa.
Vũ Trụ không nghe lời cầu nguyện, nó chỉ nghe Tần số của người đang cầu nguyện.
Nevin God từng nói một câu rất đơn giản nhưng có lẽ là câu khó nhất để thực hành.
Stop praying to God and start being God.
Hãy dừng cầu xin Thượng Đế và bắt đầu sống như Thượng Đế.
Không phải vì Thượng Đế không có thật mà vì Bạn chính là biểu hiện của Ngài. Khi Bạn cầu xin, Bạn đang vô tình khẳng định rằng tôi chưa có và thế giới chỉ biết trung thành trả lời đúng. Bạn chưa có.
Cái bẫy này không nằm ở tôn giáo hay niềm tin. Ngó nằm trong Tâm lý con người. Chúng ta đã quen sống trong Năng lượng của thiếu thốn đến mức thậm chí cầu nguyện cũng xuất phát từ thiếu.
Ta quỳ xuống trước Vũ Trụ nhưng không phải vì biết ơn mà vì sợ hãi.
Ta khấn điều mình mong muốn nhưng trong lòng lại run rẩy vì sợ nó không đến.
Và rồi ta tự hỏi vì sao lời cầu nguyện không linh?
Bởi vì khi Bạn rung động trong nỗi sợ, Bạn chỉ có thể gặp một thực tại phản chiếu lại nỗi sợ đó. Sự thật là Bạn không cần phải cầu xin điều đã là của mình. Khi Bạn nói tôi là Bạn đang đứng trong chính nguồn Năng lượng sáng tạo, không phải người thụ hưởng mà là người kiến tạo. Bạn không còn phải năn nỉ Ánh sáng, Bạn chính là Ánh sáng ấy đang vận hành qua hình hài con người. Đây là bước chuyển lớn nhất trên hành trình thức tỉnh, từ người tìm kiếm sang người hiện thân. Và điều thú vị là Bạn sẽ không bao giờ thật sự giữ được trạng thái I am nếu Bạn vẫn cố nắm lấy nó. Bởi vì trong khoảnh khắc Bạn cố giữ, Bạn đã tin rằng nó có thể mất. Trạng thái tôi là không thể được giữ vì nó chính là Bạn. Nó chỉ bị che khi Bạn đồng nhất mình với nỗi sợ. Khi Bạn buông khỏi ý nghĩ tôi cần phải giữ nó. Nó tự nhiên ở lại giống như mặt trời chẳng bao giờ biến mất, chỉ là mây từng che đi.
Nếu Bạn thực sự quan sát kỹ, mọi lời cầu xin đều xuất phát từ một gốc rễ nghi ngờ. Ta nghi ngờ rằng mình chưa đủ, nghi ngờ rằng Vũ Trụ có thể quên ta. Nghi ngờ rằng điều ta mong muốn quá lớn để trở thành thật.
Nhưng trong trạng thái I nghi ngờ không tồn tại. Không phải vì Bạn cố gạc nó đi mà vì Bạn không còn ở tầng dung nơi nghi ngờ có thể tồn tại. Nó chỉ đơn giản tan biến như bóng tối không thể tồn tại nơi có Ánh sáng.
Khi Bạn hiểu điều này, cầu xin biến thành biết ơn. Lời cầu nguyện không còn là xin cho con có mà là cảm ơn vì con đã có.
Cảm ơn vì con đã được sống, được cảm nhận, được là biểu hiện của chính sự sống này.
Từ Năng lượng đó, mọi thứ bắt đầu di chuyển theo cách tự nhiên, không gượng ép, không chờ đợi. Điều Bạn cần tìm đến Bạn bởi Bạn đã trở thành người mà điều đó tìm thấy. Đây chính là sự chuyển hóa sâu nhất của hành trình I am.
Từ cầu xin sang sáng tạo, từ mong chờ sang Hiện thân, từ xin hãy ban cho con Ánh sáng sang con là Ánh sáng.
Khi Bạn sống trong rung động đó, mọi lời nói trở thành lời cầu nguyện sống. Mọi hành động trở thành nghi lễ tôn kính sự sống.
Bạn không còn cần quỳ xuống vì Bạn đã đứng thẳm trong nhận biết tôi là và thế là đủ.
💥Phần bẩy: Đức tin là Tần số
Khi Bạn dừng cầu xin, khi Bạn nhận ra không có gì bên ngoài cần được ban cho, chỉ còn một câu hỏi còn lại. Làm sao để giữ được trạng thái tôi là?
Vì sao? Mỗi khoảnh khắc tỉnh thức, tâm trí thường tìm cách quay lại chỗ cũ. Một biến cố nhỏ, một tin nhắn, một ký ức và dòng suy nghĩ lại tràn về. Tôi đang mất kiểm soát, tôi không đủ giỏi. Tôi đang bị cuốn vào hoàn cảnh.
Đó là lúc Bạn được mời học một bài học mới. Bài học của niềm tin.
Nevy God từng nói, “Niềm tin là lòng trung thành với điều chưa nhìn thấy.
Niềm tin thật sự không phải là hy vọng mù quáng rằng mọi thứ sẽ ổn. Niềm tin là sự ổn định của Tần số, ngay cả khi thế giới xung quanh đang rào động. Khi Bạn đã cảm nhận được tôi là niềm tin không còn là một hành động, nó trở thành trạng thái nền.
Một sự vững trãi im lặng không cần khẳng định, không cần củng cố vì Bạn biết không phải bằng lý trí mà bằng sự hiện diện.
Trong vật lý lượng tử, mọi hạt Năng lượng đều dao động, Tần số càng ổn định, mẫu hình vật chất càng rõ ràng.
Nếu Bạn muốn nhìn thấy một thực tại, Bạn phải duy trì Tần số của nó đủ lâu để sóng sụp xuống thành hình tướng.
Đó chính là cách niềm tin vận hành.
Faith không phải mong cho điều đó xảy ra mà là ở yên trong Tần số nơi điều đó đã xảy ra.
Nhưng hầu hết con người không nhận ra rằng họ thay đổi Tần số liên tục trong một ngày.
Buổi sáng, họ cảm thấy đầy Năng lượng.
Tôi là người đang mở ra cơ hội.
Đến trưa, họ đọc một tin tiêu cực và lập tức chuyển sang Tôi là người đang gặp trở ngại.
Tối đến, họ mệt mỏi và Tần số rơi xuống thành. Tôi là người thất bại.
Mỗi lần như vậy, Bạn đang bật tắc, bật tắc dòng tín hiệu gửi ra trường lượng tử và trường không biết phải phản hồi theo nhịp nào.
Vì vậy, thực tại xuất hiện hỗn loạn không phải vì Vũ Trụ phức tạp mà vì tín hiệu Bạn phát không ổn định.
Giữ đức tin nghĩa là ổn định trong rung động gấp. Ngay cả khi thực tại cũ chưa xụ, khi mắt Bạn nhìn thấy hỗn loạn, Bạn vẫn biết tôi là bình an.
Khi tài khoản trống rỗng, Bạn vẫn biết tôi là đủ đầy. Khi người khác nghi ngờ Bạn, Bạn vẫn biết tôi là Năng lượng sáng tạo.
Niềm tin thật không nằm ở chỗ mọi thứ đang diễn ra theo ý Bạn, mà ở việc Bạn vẫn giữ Tần số của I am dù điều gì xảy ra.
Khi Bạn ở trong trạng thái đó đủ lâu, trưởng Năng lượng của Bạn bắt đầu tự tổ chức lại.
Các nhà khoa học gọi hiện tượng này là entrament, sự đồng bộ Tần số giữa các hệ Năng lượng.
Khi một dao động ổn định, tồn tại đủ lâu, mọi động xung quanh sẽ dần điều chỉnh để hòa vào nhịp của nó.
Trái tim Bạn là bộ phát trung tâm. Nếu Bạn giữ được nhịp, tôi là trưởng Năng lượng quanh Bạn sẽ dần đồng bộ theo. Con người, sự kiện, cơ hội, cảm xúc, tất cả sẽ bắt đầu vào nhịp.
Không vì Bạn ép mà vì Tần số Bạn phát ra quá ổn định để thế giới có thể cưỡng lại.
Niềm tin thật không phải là cảm xúc, nó là trạng thái yên bên dưới mọi cảm xúc.
Bạn vẫn có thể sợ nhưng Bạn biết nỗi sợ chỉ là gợn sóng tạm thời trên mặt nước.
Dưới sâu vẫn là đại dương tĩnh lặng của tôi là cũng như khi Bạn lái xe trong sương mù, Bạn không nhìn thấy hết con đường nhưng vẫn giữ tay lái vững vì biết nó có đó.
Fake hoạt động chính xác như vậy. Nhiều người hỏi làm sao để tôi tin khi chưa thấy gì?
Câu trả lời là Bạn không cần cố tim, Bạn chỉ cần trở nên trung thành với cảm giác của điều mình biết là thật.
Trung thành không phải bằng lời hứa mà bằng từng hơi thở, từng lựa chọn, từng phản ứng nhỏ trong ngày.
Bất cứ khi nào Bạn nhận ra mình đang dao động, chỉ cần trở lại hơi thở, tôi là không để trấn an. mà để định lại Tần số.
Bởi mỗi lần Bạn trở về, Bạn đang củng cố một đường mòn Năng lượng mới trong Não và trong trường.
Một khi con đường đó đủ sâu, Bạn không còn phải cố tin, Bạn là niềm tin.
Nevin gọi khoảnh khắc ngày là living in the end, sống như thể điều mong muốn đã hoàn tất.
Còn khoa học gọi đó là coherence, sự đồng bộ giữa tâm, thân, Năng lượng. Nhưng thực ra cả hai đều đang nói cùng một điều, hãy giữ Tần số của điều Bạn đã là cho đến khi mọi thứ quanh Bạn không thể không phản chiếu nó. Đó chính là FAV.
Khi Bạn ở trong rung động đó, Bạn không còn tìm cách tin nữa. Bạn biết và khi Bạn biết, mọi khả năng còn lại tự động co lại để phản chiếu điềm biết đó. Khi ấy, Bạn hiểu vì sao các bậc minh chết xưa không bao giờ nói hãy tin mà chỉ nói hãy an yên. Vì trong sự an yên đó, mọi sóng đều sụp đổ và thực tại như tấm gương hiền hậu phản chiếu lại đúng hình dạng của niềm tin mà Bạn đang phát ra.
Phần tiếp theo sẽ là khi I am trở lại, nơi toàn bộ hành trình này khép lại trong một khoảnh khắc mở. Đó là khi người quan sát và điều được quan sát hòa làm một và Bạn nhận ra rằng tôi không còn cần tìm Thượng Đế nữa. Tôi chính là nhịp đập của ngài trong hình hài con người.
💥Phần tám: Khi “Tôi là” trở lại
Đã có lúc Bạn tưởng mình phải đi tìm, tưởng có một đích bến nào đó, một khoảnh khắc giác ngộ rực rỡ chờ ở cuối con đường.
Nhưng khi Bạn đi đủ xa, khi Bạn đã buông từng lớp, tôi không xứng đáng, tôi chưa đủ, tôi cần cố gắng hơn. Bạn chợt nhận ra thứ Bạn tìm kiếm chưa từng rời đi.
Tôi là chưa bao giờ mất. Chỉ có Bạn quên lắng nghe tiếng nói của nó giữa quá nhiều tiếng vọng của đời sống. Và rồi một ngày không vì cố gắng mà chỉ vì Bạn đã sẵn sàng yên lặng.
Tôi là trở lại.
Nó không đến bằng Ánh sáng chói lòa hay tiếng nhạc thiêng liêng mà đến bằng sự bình an sâu lắng. Bình an không vì mọi chuyện đều tốt mà vì Bạn nhận ra mọi chuyện vốn dĩ đã là tốt.
Cơ thể Bạn từng hơi thở, từng nhịp tim trở thành nhạc cụ của sự sống. Không còn sự cách biệt giữa tôi và Vũ Trụ. Không còn người cầu nguyện và đối tượng được cầu nguyện, chỉ còn một dòng Năng lượng lặng lẽ tuôn chảy.
Tôi là sự sống đang tự nhận biết chính mình.
Khi tôi là trở lại, Bạn không nhìn thế giới như một nơi cần được cứu dỗi mà là một tấm gương hoàn hảo phản chiếu những gì đang sống trong Bạn.
Bạn không còn hỏi tôi phải làm gì để được yêu bởi Bạn đã trở thành chính Năng lượng của tình yêu đó.
Mọi thứ vẫn như cũ nhưng cách Bạn nhìn đã khác và chính cái nhìn ấy thay đổi mọi thứ.
Có thể Bạn vẫn làm việc, vẫn va chạm, vẫn rơi nước mắt. Nhưng giờ đây, giữa những điều tưởng như hỗn loạn, Bạn cảm thấy một nhịp tĩnh an bên dưới. Một không gian sâu trong Bạn vẫn đang đứng yên, quan sát tất cả và mỉm cười.
Đó là tôi là Bản thể thật của Bạn đang trở lại vị trí vốn có. Người quan sát không dao động.
Bạn bắt đầu hiểu ra rằng mọi nỗ lực trở nên trước đây đều chỉ là cách vòng vo để nhớ lại.
Không có gì cần đạt, chỉ có điều cần được nhớ.
Không có nơi nào để đến vì nơi Bạn đang đứng đã luôn là điểm đến.
Cảm giác ấy không phải sự kiêu hãnh mà là sự tôn kính thẳm sâu.
Rổi Bạn nhận ra mọi Linh hồn, mọi sinh vật, mọi hạt bụi đều phát ra cùng một tiếng gọi tôi là.
Khi Bạn nói tôi là Ánh sáng, Bạn không khẳng định điều gì mới, Bạn chỉ đang nhớ lại điều đã là thật.
Ánh sáng đó từng soi qua mọi kiếp sống qua những lần đổ vỡ và hồi sinh. Và giờ đây khi Bạn nói ra nó đơn giản được phép tỏa sáng trở lại. Không có phép màu nào xảy ra, chỉ có ý thức trở về đúng chỗ.
Từ nơi ấy, Bạn nhìn thế giới bằng đôi mắt khác. Mỗi khuôn mặt là một phần của Bạn trong hình dạng khác nhau. Mỗi câu chuyện là một mảnh ghép của bức tranh duy nhất mang tên sự sống. Bạn không còn phán xét vì hiểu rằng không có ai cần được sửa. Chỉ có những Linh hồn đang trên hành trình nhớ lại mình.
Tôi là trở lại không để Bạn đứng trên cao nhìn xuống thế giới mà để Bạn hòa vào nó với trọn vẹn lòng. Biết ơn. Biết ơn vì được trải nghiệm. Biết ơn vì được cảm nhận. Biết ơn vì được là một phần của dòng chảy thiêng liêng này.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi câu hỏi tang biến. Bạn không cần biết Vũ Trụ hoạt động thế nào vì Bạn chính là Vũ Trụ đang hoạt động. Có lẽ đây là điều mà những bậc thầy xưa muốn nói khi họ nhắc về Thượng Đế trong ta. đạo trong vạn vật hay chân tâm vô tướng.
Dù ngôn ngữ khác nhau, họ đều chỉ về cùng một nơi, nơi ý thức nhận ra chính nó là sự sống.
Khi tôi là trở lại, mọi khoảng cách tang biến, không còn giữa Bạn và Vũ Trụ, không còn giữa Bạn và người khác. Chỉ còn một và trong cái một ấy, Bạn không còn cần phải tin nữa vì Bạn đang biết.
Và khi Bạn biết, mọi phép màu nhỏ bé bắt đầu nở ra.
Một cuộc gặp gỡ tình cờ, một cảm giác an nhiên vô cớ, một dòng sáng len vào trong mắt người đối diện.
Không gì thay đổi nhưng mọi thứ khác hẳn bởi vì Bạn đã trở về với trạng thái tôi là không phải ý niệm mà là nhịp sống đang đập trong Bạn, trong từng tế bào, từng hơi thở, từng cái nhìn.
Đây là khoảnh khắc I am state hoàn chỉnh khi Bạn không còn muốn sống như người sáng tạo mà đơn giản sống như chính sự sống đang tự biểu hiện.
Không lời, không danh, không lý do, chỉ là tôi là Khi Ánh sáng trong Bạn đã trỗi dậy, Bạn nhận ra giác ngộ không phải là đích đến.
Nó là cách Bạn sống từng ngày trong từng hơi thở, từng ánh nhìn, từng lựa chọn nhỏ.
Không còn gì để chứng minh, không còn ai để vượt qua, chỉ còn sự sống đang vận hành qua Bạn. Trong suốt hành trình vừa qua, Bạn đã đi qua nhiều tầng của chính mình, từ người tìm kiếm thành người quan sát, rồi thành chính Ánh sáng đang soi chiếu. Bạn đã nghe, đã hiểu, đã cảng.
Giờ đây, điều duy nhất còn lại là sống.
Hãy khẽ nhắm mắt và để trái tim thì thầm cùng tôi.
Trước khi chúng ta tiếp tục, nếu Bạn cảm nhận Ánh sáng này đang lan tỏa trong từng nhịp tim, hãy dừng lại một chút và viết xuống dưới phần bình luận câu kích hoạt Linh hồn. Tôi là Ánh sáng đang thức tỉnh trong hình hài con người.
Khi Bạn viết ra, đó không còn là hành động mà là một nghi lễ của sự trở về.
Mỗi chữ Bạn gõ là một nhịp Ánh sáng truyền đi trong trường lượng tử, kết nối Bạn với hàng ngàn Linh hồn đang cùng rung động trong khoảnh khắc này.
Bây giờ hãy để trái tim Bạn đọc tiếp những lời sắp tới. Không phải để nghe mà để sống cùng Năng lượng của tôi là Tôi là sự sống đang mỉm cười qua đôi mắt này.
Tôi là Ánh sáng đang học cách yêu qua từng điều bình dị.
Tôi là bình an ngay giữa phố xá ồn ào.
Tôi là yêu thương đang lặng lẽ chạm vào thế giới.
Tôi không còn tìm Thượng Đế nữa bởi mỗi nhịp tim tôi đập đã là lời cầu nguyện.
Tôi không cần đến nơi linh thiêng bởi mọi nơi tôi bước đi đều trở thành thánh đường.
Khi tôi lắng nghe ai đó, Ánh sáng trong tôi lắng nghe chính Ánh sáng trong họ.
Khi tôi đưa tay ra, tôi thấy Vũ Trụ đang đưa tay qua tôi.
Và khi tôi buông bỏ, chỉ có tình yêu đang trở lại hình dạng ban đầu của nó.
Tôi biết sẽ có ngày mình quên, sẽ có ngày tâm trí lại nổi sóng.
Nhưng giờ đây tôi không sợ nữa vì ngay cả khi tôi lạc tôi là vẫn đang bước đi cùng tôi.
Mỗi khi tôi nhớ Ánh sáng lại trở về nhẹ như buổi sớm mai, tĩnh như một hơi thở chập.
Giờ đây, tôi không còn tìm ý nghĩa. Tôi là ý nghĩa, không còn tìm con đường. Tôi là con đường.
Và mỗi bước chân tôi chạm xuống, mặt đất lại sáng lên một chút.
Hãy để từng lời này trở thành hơi thở, trở thành hành động, trở thành sự tử tế nhỏ bé Bạn dành cho thế giới. Vì mỗi khi Bạn sống như tôi là Bạn không chỉ soi sáng đời mình mà còn nhắc người khác nhớ lại Ánh sáng trong họ.
Hôm nay hành trình này khép lại bằng sự tĩnh lặng.
Nhưng Năng lượng của nó không dừng lại.
Nó sẽ tiếp tục thở qua Bạn khi Bạn cười, khi Bạn chạm, khi Bạn yêu thương.
Và nếu ai đó hỏi Bạn là ai, hãy mỉm cười thật khẽ và để Ánh sáng trong Bạn trả lời tôi là
(Truyền Thừa Bí Kíp Thiền Tông – Tuyệt Mật – Đặc Biệt )
Video: Trích đoạn
![]()
Nguồn Thiền Tông
