Atlantis
✍️ Mục lục: Atlantis
Atlantis Có Thật Không? Sự Thật Đằng Sau Nền Văn Minh Mất Tích Vĩ Đại Nhất | Khám Phá Vượt Thời Gian
✨ Từng có một đế chế rực rỡ hơn bất kỳ nền văn minh nào con người từng biết đến.
Một thành phố tráng lệ, giàu có, hùng mạnh rồi chỉ trong một đêm, tất cả biến mất dưới lòng đại dương. Đó chỉ là một huyền thoại hay là mảnh ghép bị đánh mất của lịch sử nhân loại? Chào mừng bạn đến với hành trình truy tìm Atlantis nơi sự thật, huyền thoại và ký ức cổ đại giao nhau.
Có một cái tên đã khiến biết bao thế hệ học giả, sử ra, nhà khảo cổ học và thậm chí cả giới thần bí học. phải dừng lại giữa dòng thời gian lịch sử để truy tìm, để tưởng tượng, để khao khát và nghi hoặc đó là Atlantis. Không có nền văn minh nào trong lịch sử, chưa từng được xác thực nhưng lại gây ra nhiều tranh luận sâu sắc suốt hơn 2000 năm như Atlantis. Nó được mô tả là một đế chế giàu có, hùng mạnh, phát triển vượt bậc cả về khoa học, kiến trúc lẫn quân sự, rồi đột ngột bị hủy diệt chỉ trong một ngày, một đêm bởi động đất và sóng thần.
Từ bao giờ một cái tên hư ảo lại được đắm mình trong sự thật nửa vời và nửa mê tín như thế? Và tại sao nó lại đến từ chính một người Platô, nhà hiên chết nền tảng của triết học phương tây? Câu hỏi này mở ra một hành trình trùy ngược về hơn 2300 năm trước khi thế giới cổ đại vẫn còn đầy những điều kỳ lạ chưa được giải thích và Atlantis xuất hiện như một tấm gương soi chứa ngước thời gian cũ, vừa ám chỉ những ẩn ức vĩnh viễn chưa có câu trả lời. Câu chuyện đầu tiên và cũng là nguồn gốc duy nhất được xem là đáng tin cậy nhất về Atlantis đến từ hai tác phẩm nổi tiếng của Platimes và Critas được viết khoảng năm 360 trước công nguyên. Trong hai cuộc đối thoại giả tưởng này, Plato thông qua nhân vật Crtias kể lại lời của tổ tiên mình. Một vị chính khách tên là Sol đã từng đi sang Ai Cập và nghe các tư tế Ai Cập kể lại câu chuyện về một hòn đảo khổng lồ nằm ở phía tây Heracles Pilas tức eo biển The Bota ngày nay.
Đảo này là trung tâm của một nền văn minh hùng mạnh giàu có với những con kênh dẫn nước rộng lớn đền đài bằng vàng bạc cư dân sống trong sự sung túc và có một quân đội thiện chiến có thể khuất phục cả Tây Âu lẫn Bắc Phì.
Thế nhưng theo như Plato viết, trong một đêm đầy cuồng phong và địa chấn, Atlantis đã chìm xuống đáy đại dương, trở thành một truyền thuyết chỉ còn sống trong ký ức Ai Cập và nhờ Plato tồn tại trong lịch sử nhân loại. Giới học giả hiện đại vẫn chia thành hai phe rõ rệt khi đối diện với câu chuyện này. Một phe khẳng định rằng Plato chỉ đơn giản sử dụng Atlantis như một công cụ chết học, một biểu tượng của xã hội lý tưởng Athens đối lập với đế chế đồi bại và tham vọng của Atlantis. Đây là một motif không xa lạ trong tư duy hy lạp cổ, nơi mà những gì đi ngược đạo lý, bất chấp các giá trị nhân văn đều sẽ bị trừng phạt bởi thánh thần và tự nhiên. Phết còn lại dù là số ít nhưng vẫn tồn tại.
Tin rằng Pato có thể đã dựa trên một truyền thuyết có thật hoặc ít nhất là trên những sự kiện lịch sử đã bị bóp méo, mất mát qua hàng nghìn năm truyền miệng. Vấn đề là Plato vốn là một chết gia không phải một xử gia. Và điều đó khiến các học giả truyền thống dè dặt hơn khi xem Atlantis như một sự kiện lịch sử. Nhưng có một điểm mấu chốt mà cả hai phe đều không thể bỏ qua, đó là sự chi tiết đến mức khó tin trong mô tả của Plato về Atlantis. Từ diện tích của hòn đảo, khoảng cách địa lý, hình học của các kênh đào thống tường thành ba vòng đến kích cỡ quân đội, số lượng tàu thuyền, dân số ước tính, vị trí các đền thờ và cả những quy về tổ chức xã hội.
Mọi thứ quy định được Plato viết ra giống như ông từng tận mắt chứng kiến.
Sự kỹ lưỡng ấy khiến người ta không thể đơn giản xem đây là một sự hư cấu hoàn toàn. Không ai từng viết một câu chuyện giả tưởng lại với độ tỉ mỉ gần như một báo cáo địa lý. Nếu không có lý do nào đó. Điều thú vị là dù mô tả của Plato rất chi tiết, ông lại chưa từng khẳng định Atlantis nằm ở đâu cụ thể. Ngoài việc nói rằng nó nằm Beyond the Pilas of Heracles, tức bên kia ao biển Zebrota nhưng bên kia là bao xa bao rộng. Một số người cho rằng nếu đi đúng theo hướng tây từ Zbrata thì vùng Caribe và cả Trung Mỹ là những ứng cử viên khả dĩ.
Một số khác lại tin rằng nó có thể nằm gần hơn như tại vùng Azores giữa Đại Tây Dương. Nhiều học giả hiện đại thậm chí còn cho rằng Pato không nói về Đại Tây Dương mà đang mô tả lại thảm họa núi lửa
Theatic Santoria. Từng là trung tâm của văn minh Minoan, nền văn minh phức tạp đầu tiên của châu Âu từng tồn tại trên đảo Create và các đảo lân cận ở biển EAN. Giả thuyết Atlantis là Minoan có sức thuyết phục đáng kể bởi một vài lý do.
Văn Minh Minan thực sự phát triển rực rỡ, có hệ thống thủy lợi và kiến trúc tiên tiến, giao thương rộng khắp, bị sụp đổ bất ngờ khoảng năm 1.600 trước công nguyên do núi lửa Thera phun trào, một trong những vụ nổ địa chất lớn nhất lịch sử nhân loại. Sóng thần do vụ nổ này gây ra đã tan phác hải cảng trên đào Crit, góp phần làm suy yếu nền văn minh minan và đưa nó đến bờ diệt vong. Nếu Pato dựa trên truyền thuyết về vụ nổ Terra để dựng nên Atlantis thì đó không còn là huyền thoại mà chỉ là ẩn dụ lịch sử được phóng đại. Tuy nhiên, khoảng cách thời gian giữa sự kiện Terra tức 1.600 trước công nguyên và thời của Sol khoảng 600 trước Công nguyên là cả ngàn năm. Liệu một truyền thuyết có thể được bảo tồn chính xác qua thời gian dài như vậy trong ký ức các tư tế Ai Cập? Vấn đề càng trở nên phức tạp hơn khi nhiều học giả chỉ giá rằng có rất ít bằng chứng cho thấy người Ai Cập từng ghi chép về Atlantis trong các văn tự cổ. Không có dòng chữ tượng hình nào nhắc tới hòn đảo khổng lồ đó được tìm thấy trong các văn bản Tolemc hoặc các tài liệu lâu đời hơn. Nếu Sơn thực sự nghe được câu chuyện này từ các tư tế Ai Cập thì tại sao không có tài liệu Ai Cập nào lưu lại câu chuyện đó? Hay Plato đã gán nguồn gốc Ai Cập cho Atlantis để tăng độ tin cậy cho tác phẩm triết học của mình?
Chính điểm mù này đã mở cửa cho những suy đoán rộng khắp từ các nhà thám hiểm thời Phục Hưng đến các học giả hiện đại, thậm chí là cả những nhà tâm linh học.
Vào thế kỷ 19, với sự bùng nổ của làn sóng thần bí học và trào Lưu Atlantis Mania, các nhân vật như Helena Bavaski, người sáng lập thông thiên học hay Egakis, nhà ngoại cảm người Mỹ đều tuyên bố rằng một nền văn minh có thật, sở hữu công nghệ siêu việt và đã bị hủy diệt do lạm dụng năng lượng.
Cái thậm chí còn khẳng định ông từng thấy Atlantis qua thôi miên và rằng nó nằm gần vùng biển Bahamas tại khu vực tam giác BMA nổi tiếng. Mặc dù giới học thuật không công nhận những tuyên bố như vậy nhưng rõ ràng chúng cho thấy một điều hình ảnh Atlantis đã vượt xa khỏi trang sách của Pato trở thành biểu tượng toàn cầu cho khái niệm về một nền văn minh đã mất vừa hiện thực vừa siêu hình.
Nó không còn là một địa điểm nữa mà là một ẩn dụ cho sự kiêu ngạo, sự sụp đổ hoặc cho một hoài niệm chưa từng tồn tại. Ở phần tiếp theo, chúng ta sẽ cùng đi sâu vào các giả thuyết nổi bật nhất về vị trí thực sự của Atlantis. Liệu nó có thể nằm ở Đại Tây Dương hay là một phần của vùng Carib, Nam Mỹ, thậm chí dưới băng tuyết Nam Cực, những phát hiện khảo cổ và bằng chứng địa chất có ủng hộ những giả thuyết ấy không? Và điều gì khiến nhân loại không ngừng theo đuổi một giấc mơ đã mất suốt hơn hai thiên niên kỷ?
Từ khi Pato viết ra hai tác phẩm Timeus và Critias, câu hỏi Atlantis nằm ở đâu đã trở thành một mê cùng trí thức. Nó khiến biết ba học giả, nhà thám hiểm và kẻ mộng mơ dấn thân mà không có đường quay lại. Bởi càng đào sâu, Atlantis càng không hiện ra như một địa điểm cố định mà như một chiếc gương mờ ảo phản chiếu chính những ẩn ức, khát vọng và định kiến của người đi tìm nó. Dù vậy, qua từng thời kỳ vẫn có những giả thuyết nổi bật được đưa ra. Tất cả đều nỗ lực xác định Atlantis trên bản đồ thực tế với mong muốn biến huyền thoại thành lịch sử hoặc ít nhất tìm được những mảnh vụn của một nền văn minh đã biến mất.
Một trong những giả thuyết lâu đời và được biết đến nhiều nhất là Atlantis, từng nằm ở vùng đảo Azores. Đây là khu vực thuộc Đại Tây Dương, cách Bồ Đào nha khoảng 1500 km về phía tây. Giả thuyết này dựa trên mô tả của Pato rằng Atlantis nằm theo Pilus of Heracus, tức bên ngoài eo biển The Bota và là một hòn đảo lớn hơn cả Libya và tiểu á gộp lại.
Azor với những đỉnh núi lửa nhô lên giữa đại dương mênh mông, gợi nhớ đến tàn tích của một lục địa bị nhấn chìm. Những người ủng hộ giả thuyết này cho rằng trong thời kỳ băng hạc cuối cùng, khoảng 12.000 năm trước, mực nước biển thấp hơn từ 100 đến 130 m. Khi đó các vùng đất hiện nay bị chìm có thể đã từng là đảo nổi. Tuy nhiên, các khảo sát địa chất hiện đại cho thấy dù có hoạt động núi lửa mạnh, Aoas chưa bao giờ là một lục địa rộng lớn. Không có bằng chứng khảo cổ nào cho thấy nơi đây từng tồn tại một nền văn minh phát triển cao. Một giả thuyết khác được một số nhà địa lý ủng hộ là Atlantis chính là lục địa Nam Mỹ, đặc biệt là khu vực quanh lưu vực Amazon. Theo họ mô tả về sự giàu có, hệ thống kênh đào và quy mô rộng lớn của Atlantis trùng khớp với một số nền văn minh cổ Nam Mỹ nhưng người cha Chopa hay các thành phố tiền ina chưa từng được biết đến. Đặc biệt, nhà địa lý Charles Bis từng cho rằng các thành phố đã mất của Brazil, nơi có những cấu trúc đá kỳ lạ giữa rừng Amazon, có thể là tàn tích của Atlantis nội địa. Tuy nhiên, giả thuyết này gặp khó khăn lớn vì trái ngược với hướng chỉ dẫn của Plato. Nếu Atlantis nằm về phía Tây Brota thì Nam Mỹ là lục địa quá xa để tương ứng với một hòn đảo bị nhấn chìm gần châu Âu và châu Phi. Một số giả thuyết khác nhắm đến vùng Caribe, đặc biệt là khu vực Bahamas và tam giác Bermuda. Năm 1968, một phát hiện gây xôn xao đã xảy ra.
Người ta chụp được ảnh của cấu trúc đá dưới nước gọi là Bim Minizo đây là một dãy đá dài khoảng 700 m có hình dạng vuông vức và thẳng tắp một cách bất thường. Những người ủng hộ Atlantis cho rằng đây là phần còn sót lại của một thành phố cổ đã chìm xuống biển và Bimini chính là Atlantis. Nhà ngoại cảm Egak từng dự đoán rằng Atlantis sẽ trồi lên gần Bimi vào cuối thế kỷ 20. Điều này càng khiến khu vực này thu hút sự chú ý. Tuy nhiên, các nghiên cứu địa chất xác định rằng Bim Miniza thực chất là dạng địa hình tự nhiên. Nó được hình thành từ sự gãy vỡ và sói mòn của đá vôi do tác động của sóng biển. Dù vậy, vùng biển Bahamas vẫn còn nhiều điểm chưa khảo sát hoàn chỉnh. Nó vẫn là đối tượng nghiên cứu của các nhà thám hiểm hiện đại. Một giả thuyết ít phổ biến hơn nhưng đáng chú ý đến từ nhà khảo cổ người Thụy Điển Wingson. Ông cho rằng Plato đã mô tả sai vị trí địa lý và rằng Atlantis phù hợp hơn với Ireland.
Ellingson dựa vào hình học mô tả trong Creias để so sánh với bản độ Ireland.
Ông khẳng định rằng bán kính của vòng đảo Đồng Tâm, các dạng núi và mối liên kết giữa thành thị với đồng bằng có thể ứng với địa lý thật. Thậm chí ông còn cho rằng trận hủy diệt trong một ngày một đêm có thể là sự kiện lột lớn thời cổ đại được ghi nhớ trong truyền thuyết dân dán xét tích. Tuy nhiên, giả thuyết này chưa được ủng hộ rộng rãi. Không có bằng chứng khảo cổ nào chỉ ra rằng Ireland từng là trung tâm của một đế chế phát triển và từng sụp đổ theo mô tả của Plato.
Một giả thuyết từng gây tranh cãi nhưng chưa bị bác bỏ hoàn toàn là Atlantis có thể nằm dưới lớp băng dày của Nam Cực.
Giả thuyết này dựa trên thuyết dịch chuyển vỏ trái đất. vốn không được công nhận bởi giới khoa học chính thống. Theo thuyết này, khoảng 12.000 năm trước, một biến động trong lớp vỏ đã làm trục trái đất dịch chuyển nhẹ khiến vùng đất từng ôn hòa bị đẩy vào vòng cực, đó chính là Nam Cực ngày nay. Một số người dẫn chứng bản đồ Pizzes, bản đồ thế kỷ 16 được cho là mô tả đúng đường bờ biển Nam Cực không có băng. Họ cho rằng Nam Cực từng có người sinh sống và chính là nơi Atlantis hiện diện. Dù hấp dẫn giả thuyết này bị giới khoa học phản bác vì thiếu cơ sở địa chất, cũng không có phát hiện khảo cổ bọc xác thực nào dưới lớp băng dày hơn 2 km tại châu lục này. Một trong những giả thuyết có cơ sở nến từ vùng Địa Trung Hải, cụ thể là đảo Santorini hay còn gọi là Terra. Như đã nói vào khoảng năm 1600 trước Công Nguyên, một vụ phun trào núi lửa khổng lồ xảy ra tại Terra, tạo sóng thần tàn phá đảo Cris, trung tâm của văn minh Minoan. Các nhà khảo cổ đã khai quật tại Acrooti, nơi bị chôn vùi dưới châ núi lửa và phát hiện các kiến trúc tiên tiến, hệ thống ống nước sinh hoạt, tranh vẽ tường miêu tả đời sống văn hóa. Những bằng chứng này cho thấy Minoan là một nền văn minh phát triển thực sự. Sự sụp đổ của nó trùng khớp với kịch bản hủy diệt trong một ngày một đêm của Plato.
Các nhà địa chất cũng xác định rằng vụ nổ terra ảnh hưởng đến khí hậu toàn địa Trung Hải, thậm chí lan tới cả Ai Cập.
Nếu Solon từng nghe về sự kiện đó từ các đền đài Ai Cập rồi kể lại cho Plato thì Atlantis rất có thể là sự hồi tưởng về Minoan dù đã được thêm thắt yếu tố triết học và ẩn dụ. Một điểm đáng chú ý là trong suốt hàng nghìn năm không ai thực sự tìm thấy Atlantis nhưng có hàng trăm địa điểm từng được gắn với cái tên đó.
Danh sách này gồm Tây Ban Nha, đồng bằng Andalusia, Bồ Đào Nha, vùng Araf, Tunisia, Morocco, vùng Sahara, thậm chí cả Indonesia với Z Atlantis và Sundaland. Nền văn minh chìm dưới biển cuối kỳ băng hà. Danh sách này dài đến mức chính nó trở thành bằng chứng cho tính biểu tượng của Atlantis. Nó không còn là một điểm trên bản đồ mà là một khái niệm, một huyền thoại, một đại diện cho tất cả những gì con người từng mất đi, từng khao khát tìm lại và chưa từng ngừng mơ tưởng. Một yếu tố khiến Atlantis sống mãi là sự hấp dẫn của nó trong văn hóa đại chúng. Từ thời phục hưng, Atlantis đã là đề tài cho không ít họa sĩ, văn sĩ chết ra, Francis Bacon với tác phẩm nếu Atlantis hay Jis Vern với tuyên thundersi đều lấy cảm hứng từ huyền thoại này. Sang thế kỷ 20, Atlantis trở thành bối cảnh cho nhiều bộ phim khoa học viễn tưởng, truyện tranh, trò chơi điện tử và cả các thuyết âm mưu về người ngoài hành tinh hay công nghệ cổ đại. Điều này càng làm lu mờ danh giới giữa thực và ảo, khiến khảo sát học thuật trở nên khó khăn vì phải phân biệt giữa bằng chứng thật và niềm tin đại chúng. Dù vậy, không ai phủ nhận được một điều Atlantis đã giúp nhân loại đặt ra những câu hỏi lớn về quá khứ. Có phải từng tồn tại những nền văn minh tiên tiến trước lịch sử ghi nhận? Có bao nhiêu kiến thức đã bị mất trong dòng chảy thời gian? Và nếu chúng ta không bao giờ tìm thấy Atlantis thì điều đó có nghĩa là nó chưa từng tồn tại? hay rằng chính chúng ta đã quyên cách để nhìn thấy nó. Trong phần cuối, chúng ta sẽ đi sâu với cạnh biểu tượng và triết lý. Tại sao Plato lại chọn kể kể về Atlantis và câu chuyện đó thực chất mang thông điệp gì cho nhân loại. Bên cạnh đó, ta cũng sẽ nhìn vào các nghiên cứu khảo cổ và công nghệ hiện đại. Tất cả đang tiến gần đến việc giải mã Atlantis từ hình ảnh giả định đến khảo sát đá biển sâu. Liệu có khả năng chúng ta đang ở rất gần câu trả lời hơn bao giờ hết?
Nếu như phần lớn các học giả hiện đại cho rằng Atlantis chỉ là một câu chuyện hư cấu mang tính ẩn dụ mà Plato sử dụng để truyền tải tư tưởng chính trị xã hội thì câu hỏi thực sự đặt ra là vì sao Plato lại dành một phần đáng kể trong hai đối thoại trên Mils và Critus để mô tả chi tiết từng tồn tại và làm điều đó với độ chính xác gần như địa lý học. Câu trả lời nằm sâu trong bản chất của triết học Hy Lạp cổ. Sự thật không chỉ đến từ sự vật khách quan mà còn từ giá trị đạo đức, từ mối quan hệ giữa con người và thế giới. Và Atlantis chính là phương tiện để Plato làm sáng tỏ điều đó. Ho vốn là học trò của Socr và là thầy của Aristo, hai trụ cột chết học phương Tây. Tư tưởng của ông chịu ảnh hưởng sâu sắc từ ý tưởng về thế giới lý tưởng, nơi tồn tại các mẫu mực vĩnh, hàng cuộc công lý, đạo đức và trật tự.
Trong tác phẩm Timeus, Atlantis được nhắc đến như một đế chế hùng mạnh, nhưng rồi nó đã dần tha hóa vì tham vọng, quyền lực và sự kiêu ngạo, cuối cùng bị thánh thần trừng phạt. Trái ngược về nó là Athens thành bang lý tưởng của những công dân Trung Nghĩa, sống hài hòa với tự nhiên và tôn trọng thần linh.
Câu chuyện của Plato vì vậy không phải là bản đồ địa lý mà là bản đồ đạo đức.
Một cảnh báo về sự suy đổi, một phép ẩn dụ cho sự sụp đổ không tránh khỏi của bất kỳ xã hội nào đã đánh mất giá trị cốt lõi của mình. Dù vậy, tính chất nửa sự thật, nửa biểu tượng của Atlantis lại khiến nó trở thành đối tượng lý tưởng không chỉ cho khoa học khảo cổ mà cả các ngành ngoài luồng như thần bí học, địa lý siêu hình hay văn hóa đại chúng. Điều đó tạo ra một nghịch lý Atlantis là một trong những huyền thoại bị bắc bỏ nhiều nhất nhưng lại được nghiên cứu, khai thác và tìm kiếm rộng rãi nhất trong lịch sử hiện đại. Điều này không chỉ vì
nội dung hấp dẫn mà còn vì nó khơi dậy một nỗi ám ảnh sâu xa trong tâm thức con người. Đó là nỗi sợ rằng ta từng đánh mất điều gì đó rất lớn, một phần ký ức tập thể, một nền văn minh mẫu mực hoặc thậm chí là bằng chứng rằng loài người đã từng đạt đến đỉnh cao rồi tự diệt vong. Từ giữa thế kỷ 20, nhiều công nghệ khảo cổ hiện đại đã được huy động để làm rõ khả năng tồn tại của Atlantis. Một trong những lĩnh vực được chú ý là khảo sát đáy đại dương. Nhờ vào công nghệ Sona và Jada xuyên đất, các nhà nghiên cứu tạo ra những bản đồ ba dê của đáy biển. Những bản đồ này giúp phát hiện ra các địa hình lạ như gò, rãnh hay cấu trúc có thể là nhân tạo. Một số điểm bất thường đã được phát hiện ngoài khơi Cuba, ngoài khơi Nhật Bản, dưới biển Địa Trung Hải và cả ở các vùng Nam Đại Tây Dương. Những phát hiện ấy tạo ra làn sóng hy vọng rằng tàn tích Atlantis có thể thực sự đang nằm đâu đó dưới lớp trầm tích hàng ngàn năm tuổi. Tuy nhiên, như thường lệ, các khám phá này thường bị đặt nghi vấn. Tính khoa học, độ chính xác hoặc sự diễn giải quá mức của các tín đồ Atlantis. luôn là điểm gây tranh cãi. Một trong những nỗ lực nổi bật gần đây đến từ các nhóm nghiên cứu thuộc Đại học Tào Đức và đại học HFD Hoa Kỳ. Họ sử dụng ảnh vệ tinh và bản đồ địa hình để khảo sát khu vực Đông Bằng Giana ở phía nam Tây Ban Nha. Họ tin rằng vùng này từng là một vịnh biển lớn và là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí của Atlantis.
Năm 2011, họ công bố việc phát hiện ra các cấu trúc hình tròn chim dưới lớp bùn gợi nhớ đến mô tả của Plato về các vòng tròn đồng tâm của thành phố Atlantis.
Tuy nhiên đến nay các phát hiện đó vẫn còn gây tranh cãi vì thiếu bằng chứng khảo cổ rõ ràng và chưa thể xác minh được niên đại. Cũng không thể bỏ qua một yếu tố quan trọng khác trong việc nghiên cứu Atlantis, đó là khảo cổ học JNA.
Việc giải mã gen của các nền văn minh cổ đang mở ra những hướng đi hoàn toàn mới để hiểu về sự di cư, sự biến mất hoặc sự tích hợp của các nhóm người. Một ví dụ điển hình là các nghiên cứu về người Minan và người Menen các nghiên cứu này cho thấy họ có mối liên hệ di truyền chặt chẽ với cư dân Anatoliaco tức Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay. Từ đó gợi ý rằng Atlantis nếu từng tồn tại có thể không phải là một nền văn minh đơn lẻ mà là điểm giao thoa giữa nhiều dòng di cư và văn hóa. Điều này lại phù hợp với hình ảnh một đế chế hùng mạnh trung tâm từng thống trị cả Tây Âu và Bắc Phi trong truyền thuyết. Một số học giả đương đại còn đi xa hơn. Họ cho rằng Atlantis không phải là một nơi mà là một thời kỳ, một thời đại vàng mà con người từng trải qua rồi đánh mất. Giả thuyế này liên hệ đến các nền văn minh cổ trên khắp thế giới với những truyền thuyết tương đồng về lũ lụt vĩ đại từ câu chuyện đại hồng thủy trong Kinh Thánh thần thoại của người Sume Zugames người Hindu Manu và Masia cho đến truyền thuyết của người Hopi và người Maya có thể Atlantis là cách Plato mô tả ký ức toàn cầu về một thảm họa cổ đại có thật đó là hậu quả của việc tan băng sau Kỷ Băng Hà khi mực nước biển dâng cao và nhấn chìm hàng triệu km đất liền dưới góc nhì Atlantis đại diện cho tất cả những nền văn minh đã bị xóa sổ cùng thời kỳ đó chứ không phải chỉ một đế chế duy nhất.
Trong bối cảnh đó, Atlantis không còn chỉ là một vấn đề học thuật. Nó trở thành tâm điểm của một cuộc đối thoại kéo dài hàng thiền niên kỷ giữa con người và chính lịch sử của mình. Lịch sử không chỉ được viết bởi sự ra mà còn được khắc sâu trong ký ức di truyền, trong truyền thuyết dân gian, trong những giấc mơ hoài cổ. Khi chúng ta hỏi Atlantis có thật hay không. Điều đó cũng giống như hỏi chúng ta từng đánh mất điều gì, một nền văn minh, một ký ức hay một bài học chưa từng được học? Giờ đây, khi công nghệ đang tiến những bước dài từ trí tuệ nhân tạo đến khảo cổ dưới biển sâu, từ bản đồ địa hình không gian đến phân tích đồng vị địa chất thì khả năng tìm ra những bằng chứng gần nhất
với Atlantis thực sự chưa bao giờ lớn như hiện nay. Nhưng có thể điều giá trị nhất mà Atlantis mang lại không phải là bản thân địa điểm ấy mà là chính quá trình đi tìm nó. Một hành trình khiến chúng ta phải đào sới lại lịch sử của mình, đặt nghi vấn với những điều tưởng như chắc chắn và mở rộng tầm nhìn đến những điều ta từng cho là không thể. Vì thế dù Atlantis có thực sự từng tồn tại hay không thì sau hơn hai thiên niên kỷ, nó đã chứng minh được một đối khi. Chính những gì chưa từng xác minh được lại là động lực mạnh mẽ nhất.
Động lực khiến nhân loại không ngừng khám phá, không ngừng hoài nghi và không ngừng khao khát đi xa hơn trong hành trình đi tìm bản ngã của chính mình.
(Truyền Thừa Bí Kíp Thiền Tông – Tuyệt Mật – Đặc Biệt )
Video: Trích đoạn
![]()
Nguồn Thiền Tông
