
GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM
✍️ Mục lục: GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM – Quyển 1
✨PHẦN I – GIÁO LÝ CĂN BẢN
📘CHƯƠNG 23
PHẬT TÁNH VÀ CÁCH NHẬN RA PHẬT TÁNH
I. GIỚI THIỆU
Giữa thế gian sanh diệt đầy biến động, có một thực thể không sanh, không diệt, thường hằng – đó là Phật Tánh. Mục đích tối hậu của người tu Thiền Tông là nhận ra Phật Tánh của chính mình, rồi sống trở lại với Phật Tánh ấy, để Giải Thoát hoàn toàn khỏi sinh tử luân hồi.
Chương này sẽ trình bày rõ: Phật Tánh là gì, đặc tính ra sao, làm sao để nhận ra Phật Tánh, và sự khác biệt giữa Phật Tánh với Tánh Người – để người tu không còn lầm lẫn, không còn chấp tưởng làm chân.
II. PHẬT TÁNH LÀ GÌ?
Phật Tánh Là Thể Tánh Thanh Tịnh
- Là Thể gốc không hình tướng – không sanh, không diệt – thanh tịnh tuyệt đối.
• Phật Tánh có sẵn trong mỗi chúng sanh, nhưng bị vô minh và Tánh Người che lấp.
Phật Tánh Là Cái Biết Thanh Tịnh
- Biết mà không dùng mắt – tai – mũi – lưỡi – thân – ý.
• Biết không qua tưởng – không phân tích – không suy luận.
• Biết trùm khắp, sáng suốt, không bị lầm lạc bởi vọng tưởng.
Phật Tánh Luôn Có Sẵn – Không Phải Tạo Ra
- Không ai ban, không phải luyện tập mà có.
• Không do tu chứng, thiền định hay trì chú mà hiện ra.
• Chỉ khi không còn bám vào Tánh Người – thì Phật Tánh mới hiện rõ.
III. ĐẶC TÍNH CỦA PHẬT TÁNH
- Không sanh – không diệt – không hình tướng – không lời nói.
• Không thuộc về thế gian, cũng không nằm trong cõi Trời.
• Không thấy – không nghe – không biết theo lục căn, mà là Tánh Biết thanh tịnh.
• Không có “tôi” – không có ngã – không dính mắc bất kỳ điều gì.
• Luôn sáng suốt – bao trùm – không phán xét – không động niệm.
IV. PHÂN BIỆT PHẬT TÁNH VÀ TÁNH NGƯỜI
Tánh Người
- Biết bằng mắt – tai – mũi – lưỡi – thân – ý.
• Có phân biệt – đối đãi – yêu ghét – hơn thua.
• Có sanh – có diệt – bị trói buộc bởi nghiệp lực.
• Gây tạo nghiệp → phải Luân hồi theo nghiệp.
Phật Tánh
- Biết mà không cần cơ quan cảm giác.
• Không phân biệt – không đối đãi – không tạo nghiệp.
• Không sanh – không diệt – không bị giới hạn.
• Là chính mình thật sự – nhưng bị mê lầm nên không thấy.
⇒ Người mê: tưởng Tánh Người là “ta”.
⇒ Người ngộ: thấy rõ Phật Tánh là chân thật – còn Tánh Người là ảo tạm.
V. LÀM SAO ĐỂ NHẬN RA PHẬT TÁNH?
Phải Biết Rõ Phật Tánh Có Sẵn
- Phật Tánh không ở đâu xa – đang hiển lộ trong từng phút giây – nhưng ta lãng quên vì theo vọng tưởng.
• Không cầu, không tìm – chỉ cần dừng lại sự bám chấp Tánh Người.
Phải Thấy Rõ Vọng Tánh Là Không Thật
- Mọi cảm xúc, suy nghĩ, tư tưởng đều thuộc Tánh Người – là thứ che mờ Phật Tánh.
• Chỉ cần “Tỉnh Biết” – thấy rõ các dòng vọng tưởng là giả – không theo – không dính.
Phải Sống Với Tánh Biết Thanh Tịnh
- Luôn trở về cái Biết ban đầu – Biết mà không khởi niệm phân biệt.
• Biết rõ mọi thứ đang xảy ra – mà không bị cuốn theo.
• Trở về trạng thái “chỉ Biết” – không lý luận – không hành xử theo bản ngã.
Nhờ Truyền Thiền – Phát Khai Pháp Môn Thiền Tông
- Thiền Tông là pháp môn đặc biệt – chỉ người giác ngộ mới truyền được cho người khác.
• Người tu nhờ hiểu đúng pháp Thiền Tông – sống đúng lời dạy của Phật – thì mới có cơ hội nhận ra Phật Tánh.
• Phật Tánh được nhận ra không phải bằng tri thức – mà bằng sự buông hết mọi “cái biết” thế gian.
VI. TRẠNG THÁI KHI NHẬN RA PHẬT TÁNH
- Bừng sáng như ánh chớp – Tánh Biết hiển lộ – không còn nghi ngờ.
• Thấy rõ: ta không phải thân – không phải vọng tưởng – mà là cái Biết trùm khắp.
• Từ đó về sau: sống với Phật Tánh – hành đạo tùy duyên – không còn tạo nghiệp mới.
VII. KẾT LUẬN
Phật Tánh là thực thể chân thật của mỗi con Người – nhưng bị vô minh và Tánh Người che lấp. Nhận ra Phật Tánh không phải là việc làm của lý trí – mà là sự ngộ nhập trực tiếp từ tâm thanh tịnh.
Người tu Thiền Tông không tìm Phật bên ngoài – không luyện tập pháp thế gian – mà chỉ cần sống trở lại với cái Biết thanh tịnh sẵn có trong chính mình. Đó chính là ánh sáng của Phật Tánh – con đường đưa đến Giải Thoát thật sự.
✍️ Mục lục: GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM – Q 1 👉 Xem tiếp