
GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM
✍️ Mục lục: GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM – Quyển 2
⭐️PHẦN I – 28 CHƯƠNG GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM
📕CHƯƠNG 22
NHẬN BIẾT VÀ PHÂN BIỆT GIÁC NGỘ THẬT – GIẢ
I. GIỚI THIỆU
Trong pháp môn Thiền Tông, “Giác Ngộ” là bước ngoặt quan trọng đưa Người vượt thoát khỏi các pháp Thế gian và bắt đầu quay về sống với Phật Tánh của chính mình. Tuy nhiên, vì không thông qua ngôn ngữ, hình tướng hay lý luận, nên rất dễ xảy ra hiểu nhầm, đánh đồng hoặc nhận lầm trạng thái tâm linh, cảm xúc, lý trí… là Giác Ngộ. Chương này trình bày rõ cách phân biệt Giác Ngộ thật sự trong Thiền Tông, giúp hành giả không rơi vào ngộ nhận hoặc chấp sai pháp.
II. NHỮNG DẠNG NGỘ NHẬN THƯỜNG GẶP
- Tưởng đạt được Giác Ngộ khi thân tâm nhẹ nhàng, hỷ lạc.
• Cho rằng Giác Ngộ là khi thấy ánh sáng, nghe âm thanh vi tế, thấy cảnh giới lạ.
• Nghĩ rằng học nhiều, hiểu lý sâu là đã Giác Ngộ.
• Lầm tưởng trạng thái vô niệm, định tâm là Giác Ngộ.
• Ngộ nhận rằng thấy được kiếp trước, tương lai, nói năng “có lý” là người giác ngộ.
⮞ Tất cả những biểu hiện đó chỉ thuộc về Tánh Người – là sự hoạt động vi tế của Ý thức, Trí năng hoặc các Phước Đức đặc biệt. Không phải là Tánh Phật.
III. CÁCH NHẬN BIẾT GIÁC NGỘ THẬT SỰ TRONG THIỀN TÔNG
Biết rõ cái gì là Phật Tánh – cái gì không phải Phật Tánh
- Phật Tánh là Tánh Biết Thanh Tịnh – không nghĩ thiện, không nghĩ ác.
• Không thấy – không nghe – không nói – không biết – không tướng.
• Luôn tồn tại bất sinh bất diệt – không lệ thuộc thời gian, không biến đổi.
Tự biết và xác quyết rõ ràng:
- Rõ cái gì là thân này – là vật chất duyên hợp.
• Rõ cái gì là Tánh Người – là vọng thức có sanh có diệt.
• Rõ ràng cái đang nhận ra vọng thức là cái “Biết thanh tịnh” – đó là Tánh Phật.
Không chấp pháp – không chấp người – không cầu – không tưởng
- Người Giác Ngộ không còn chấp vào bất kỳ một hình thức nào, kể cả “tướng giác ngộ”.
• Không đặt niềm tin vào bên ngoài: không cầu thần linh, thần thông, thiền định.
• Không còn “tưởng mình là ai” – vì đã xả bỏ toàn bộ Ngã tướng – Nhân tướng – Chúng sanh tướng – Thọ giả tướng.
IV. PHÂN BIỆT GIÁC NGỘ VÀ CÁC TRẠNG THÁI KHÁC
Trạng thái | Có thể nhầm là Giác Ngộ | Bản chất thực sự |
Trạng thái nhẹ nhàng, thư giãn | Có | Là cảm thọ của Ý thức (do Phước Đức tạo) |
Trạng thái vô niệm, tịch lặng | Có | Là định lực của Ý thức |
Trí năng phân biệt, lý luận | Có | Là hoạt động của Tánh Người |
Thấy hào quang, âm thanh vi tế | Có | Là Phước Đức Âm hiện ra cảnh giới tạm thời |
“Biết rõ ràng mà không do trí” | Không | Đây chính là Tánh Biết – dấu hiệu Giác Ngộ |
V. CẢNH GIÁC TRƯỚC SỰ NGỘ NHẬN VÀ ẢO GIÁC THIỀN
Trong thời đại ngày nay, người học Thiền có thể bị ảnh hưởng bởi các pháp môn khác hoặc bởi sự ham muốn giác ngộ quá mức dẫn đến tạo ra “giác ngộ tưởng tượng”. Vì thế, cần:
- Học đúng giáo lý Thiền Tông từ dòng truyền pháp.
• Không tin vào cảm xúc hay hiện tượng vi tế.
• Không nghe theo người xưng danh “đã giác ngộ” nếu họ còn chấp pháp, chấp người, cầu xin hoặc lập đạo tràng, thuyết lý suông.
VI. KẾT LUẬN
Giác Ngộ thật sự trong Thiền Tông là sự nhận ra Tánh Phật thanh tịnh, vô tướng, không qua tư duy hay lý luận. Người Giác Ngộ không thể hiện gì cả – mà chỉ âm thầm sống với Tánh Biết. Do đó, người học cần hết sức tỉnh táo, không chạy theo biểu hiện – và phải có nền tảng hiểu đúng giáo lý để không rơi vào chấp tưởng, ngộ nhận.
✍️ Mục lục: GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM – Q2 👉 Xem tiếp