Lời tiên tri Celestine
✍️ Mục lục: Lời tiên tri Celestine
Nền Văn hóa mới
Con đường đi về phía bắc xuyên qua khu rừng rậm và băng qua một vài con suối lớn thuộc lưu vực sông Amazon. Cha Sanchez chia sẻ trước với tôi về lộ trình. Sáng nay, tôi và Cha Sanchez thức dậy từ rất sớm. Sau khi chào tạm biệt Julia, chúng tôi lập tức lên đường trên chiếc xe tải bốn bánh với lốp xe quá khổ mà Cha Sanchez đã mượn được trước đó. Càng tiến sâu hơn vào khu vực rừng, địa hình càng dốc; những hàng cây càng ở cách xa nhau và càng cao lớn hơn.
“Khu vực này trông giống như vùng đất bao quanh Viciente”, tôi chia sẻ
với Sanchez.
Ông ấy nhìn tôi mỉm cười, đáp: “Chúng ta đang ở trong một khu vực với
chiều dài khoảng tám mươi cây số và chiều rộng khoảng ba mươi cây số.
Khu vực này có sự khác biệt và nguồn năng lượng dồi dào hơn những
nơi khác. Con đường này đi thẳng đến khu tàn tích Celestine. Toàn bộ
khu vực này được bao bọc bởi rừng nhiệt đới nguyên sinh”.
Nhìn về bên phải, ở phía cuối bìa rừng, tôi để ý thấy một khoảng đất
trống. “Đó là gì vậy?”, tôi vừa chỉ tay về hướng đó vừa lên tiếng hỏi.
“Đó là ý tưởng phát triển nông nghiệp của chính phủ”, ông ấy đáp.
Rất nhiều cây bị ủi ngã được chất thành đống; một số cây bị cháy sém
nhiều phần. Một đàn gia súc đang đi loanh quanh gặm cỏ giữa đồng cỏ
hoang và đất bị xói mòn. Khi xe chúng tôi chạy qua, một vài con bò nghe
thấy tiếng động cơ xe, liền ngước lên nhìn. Tôi để ý thấy một khoảng đất
trống khác mới bị san ủi và nhận ra công cuộc phát triển nông nghiệp đó
đang nhắm đến khu vực rừng rậm có nhiều cây cao lớn mà chúng tôi
đang sắp chạy qua.
“Thật kinh khủng”, tôi thốt lên.
“Đúng vậy”, Sanchez đáp. “Ngay cả Hồng y giáo chủ cũng phản đối sự
khai thác rừng theo cách này.”
Tôi nghĩ đến Phil. Có lẽ đây là vùng đất mà ông ấy đang tìm cách bảo
vệ. Chuyện gì đã xảy đến với ông ấy? Đột nhiên, tâm trí tôi lại nghĩ đến
Dobson một lần nữa. Connor đã nói rằng Dobson có ý định ghé qua nhà
nghỉ Stewart. Tại sao Connor lại xuất hiện ở đó để nói với tôi điều này?
Bây giờ, Dobson đang ở đâu? Đã bị trục xuất về nước? Đã bị tống giam?
Tôi nhận ra rằng mình đã liên tưởng đến Dobson khi nghĩ đến Phil.
“Chúng ta còn cách giáo phận của Sebastian bao xa?”, tôi hỏi.
“Đi khoảng một tiếng nữa”, Sanchez đáp. “Anh đang cảm thấy thế nào?”
“Ý Cha là sao?”
“Tôi muốn biết năng lượng của anh đang ở mức nào?”
“Tôi nghĩ mình đang ở mức năng lượng cao”, tôi nhận định. “Vạn vật ở
nơi đây đẹp vậy mà.”
“Anh nghĩ thế nào về cuộc thảo luận của ba người chúng ta vào tối hôm
qua?”, ông ấy tiếp tục hỏi.
“Cuộc thảo luận diễn ra thật tuyệt vời.”
“Anh có hiểu điều gì đang thật sự diễn ra vào lúc đó không?”
“Bằng cách nào mà các ý tưởng lại xuất hiện trong tâm trí của mỗi chúng
ta tại mỗi thời điểm khác nhau, Cha đang muốn nói đến khía cạnh này
phải không?”
“Đúng vậy, nhưng ở tầng ý nghĩa lớn lao hơn.”
“Tôi cũng không rõ lắm.”
“Tôi đã liên tục suy nghĩ về điều này. Cách thức con người kết nối với
nhau dưới ánh sáng tỉnh thức như thế này là mức chuẩn mực mà nhân
loại cuối cùng sẽ đạt đến. Đó là phong thái ứng xử mà trong đó mỗi
người đều nỗ lực với mong muốn khơi dậy những giá trị tốt đẹp nhất bên
trong người khác thay vì tìm cách thao túng, kiểm soát lẫn nhau. Hãy
hình dung đến viễn cảnh: mức năng lượng và tốc độ tiến hóa của tất cả
mọi người sẽ gia tăng thế nào tại thời điểm đó!”
“Đúng vậy, tôi đã luôn tự hỏi nền văn hóa của chúng ta sẽ thay đổi ra sao
khi năng lượng chung của loài người ở một mức cao”, tôi hào hứng đáp
lại.
Ông ấy quay sang nhìn tôi như thể tôi đã tiếp cận đến câu hỏi cốt lõi.
“Đó cũng chính là điều tôi muốn biết”, ông ấy đồng tình.
Cả hai chúng tôi im lặng nhìn nhau. Tôi hiểu rằng chúng tôi đều đang
chờ xem người nào sẽ đưa ra ý tưởng tiếp theo. Cuối cùng ông ấy lên
tiếng: “Lời giải đáp cho câu hỏi đó chắc hẳn sẽ được tìm thấy trong Sự
Khai sáng Thứ Chín. Sự khai sáng này sẽ giải thích được viễn cảnh
tương lai của toàn nhân loại khi nền văn hóa tiến hóa ở mức độ nhận
thức nói trên”.
“Tôi cũng đang nghĩ đến điều đó”, tôi thêm vào.
Sanchez cho xe chạy chậm lại. Chúng tôi đang tiến đến một giao lộ. Ông
ấy có vẻ đang lưỡng lự không biết nên chọn con đường nào.
“Chúng ta có đi về hướng San Luis không?”, tôi hỏi.
Ông ấy quay sang nhìn vào mắt tôi. “Chỉ khi chúng ta rẽ trái tại giao lộ
này. Tại sao anh lại hỏi vậy?”
“Connor từng bảo với tôi rằng Dobson có ý định ghé San Luis trước khi
đi đến nhà nghỉ. Tôi nghĩ đó có thể là một thông điệp.”
Chúng tôi tiếp tục quay sang nhìn nhau.
“Rõ ràng, Cha đã giảm dần tốc độ khi sắp đến giao lộ này”, tôi nhận
định. “Tại sao Cha lại làm vậy?”
Ông ấy nhún vai. “Tôi cũng không biết. Nếu tiếp tục đi thẳng, chúng ta
sẽ đến Iquitos ngay. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy do dự.”
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Sanchez nhướng mày, rồi cười đầy ngụ ý. “Chúng ta nên chạy ngang qua
San Luis, phải vậy không?”
Tôi gật đầu, đột nhiên cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tôi nhận ra rằng
việc tôi dừng chân tại nhà nghỉ và tương tác với Connor còn mang đến
một thông điệp quan trọng hơn. Trong lúc Sanchez rẽ trái để đi về hướng
San Luis, tôi liên tục quan sát hai bên đường để xem xét tình hình. Đã ba
mươi, rồi bốn mươi phút trôi qua, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Khi đi ngang qua San Luis, chúng tôi cũng chẳng nhận thấy điều gì bất
thường xảy ra. Đột nhiên, một tiếng còi xe rít lên, chúng tôi lập tức quay
đầu nhìn lại. Một chiếc jeep màu bạc đang bóp còi inh ỏi đằng sau chúng
tôi. Người lái xe đang vẫy tay điên cuồng. Trông ông ấy có vẻ rất quen.
“Đó là Phil!”, tôi kêu lên.
Chúng tôi nhanh chóng tấp xe vào lề đường. Phil liền nhảy ra khỏi xe,
chạy về phía tôi. Ông ấy đưa tay lên bắt tay tôi, rồi gật đầu chào
Sanchez.
“Tôi không biết các vị đang làm gì ở đây”, ông ấy vội vàng lên tiếng,
“nhưng rất nhiều binh sĩ đang tập trung ở con đường phía trước. Các vị
nên quay xe lại và cùng đợi với chúng tôi.”
“Làm sao ông biết được chúng tôi sẽ đi ngang qua đây?”, tôi thắc mắc.
“Tôi không biết”, ông ấy đáp. “Tôi chỉ ngước lên nhìn và bất ngờ thấy
anh đi ngang qua. Chúng tôi đang ở cách đây khoảng gần một cây số.”
Ông ấy nhìn xung quanh, rồi nói thêm: “Chúng ta nên rời khỏi con
đường này ngay lập tức!”.
“Chúng tôi sẽ đi theo ông”, Cha Sanchez lên tiếng.
Phil quay đầu xe, rồi chạy về hướng ban đầu chúng tôi đã đi đến. Xe
chúng tôi liền chạy theo sau. Sau đó, ông ấy rẽ sang hướng đông để tiến
vào một con đường khác, rồi nhanh chóng đỗ xe bên đường. Từ đằng sau
những hàng cây, một người đàn ông xuất hiện, vẫy tay trước xe. Tôi thật
sự không tin vào mắt mình. Người đàn ông đó chính là Dobson!
Tôi leo xuống xe, rồi đi về phía ông ấy. Ông ấy cũng tỏ vẻ vô cùng ngạc
nhiên, vòng tay ôm tôi thắm thiết.
“Thật tuyệt khi được gặp lại anh!”, ông ấy tươi cười rạng rỡ.
“Tôi cũng vậy”, tôi hào hứng đáp lại. “Tôi cứ nghĩ ông đã bị bắn rồi!”
Dobson vỗ nhẹ vào lưng tôi và nói: “Không, tôi nghĩ mình đã quá hoảng
loạn, những người đó chỉ tạm giữ tôi thôi. Những viên chức ủng hộ Thủ
bản đã thả tôi đi ngay sau đó. Kể từ lúc ấy, tôi liên tục chạy trốn”.
Ông ấy ngừng nói và nhìn tôi mỉm cười. “Tôi rất mừng khi biết anh vẫn
ổn. Phil kể tôi nghe ông ấy đã gặp anh ở Viciente, sau đó hai người cùng
bị bắt giữ. Thật sự tôi chẳng nghĩ được gì cả. Tôi không ngờ chúng ta có
thể gặp lại nhau. Anh đang đi đâu đây?”
“Chúng tôi đi gặp Hồng y giáo chủ Sebastian. Chúng tôi cho rằng ông ấy
đang có ý định phá hủy sự khai sáng cuối cùng.”
Dobson gật đầu và định nói thêm điều gì đó, nhưng Cha Sanchez đang
tiến đến chỗ chúng tôi.
Tôi nhanh chóng giới thiệu hai người với nhau.
“Tôi đã nghe tên Cha được nhắc đến ở Lima”, Dobson nói với Sanchez,
“liên quan đến hai vị linh mục đang bị bắt giữ.”
“Cha Carl và Cha Costous sao?”, tôi nóng lòng hỏi lại.
“Vâng, tôi nghĩ vậy!”
Sanchez chỉ khẽ lắc đầu. Tôi nhìn ông ấy một lúc. Sau đó, Dobson và tôi
kể cho nhau về những trải nghiệm của mỗi người kể từ khi chúng tôi thất
lạc nhau. Dobson chia sẻ rằng mình đã lĩnh hội được tám sự khai sáng.
Khi sắc mặt ông ấy trở nên lo lắng và chuẩn bị bộc bạch điều gì đó, tôi
đã xen vào giữa chừng để nói cho ông ấy biết rằng chúng tôi đã tình cờ
gặp Connor và sau đó ông ấy đã quay về Lima.
“Chắc hẳn Connor đã bị bắt giữ”, Dobson cay đắng thốt lên. “Tôi tiếc
rằng mình đã không đến nhà nghỉ đó kịp lúc, nhưng vì tôi muốn ghé San
Luis trước để gặp một nhà khoa học nữa. Nhưng rốt cuộc, tôi chẳng gặp
được ông ấy mà lại tình cờ gặp Phil và…”
“Và sao?”, Sanchez hỏi.
“Có lẽ chúng ta nên thong thả ngồi xuống đã”, Dobson đề nghị. “Các vị
sẽ không thể tin được chuyện này. Phil đã tìm thấy một phần nội dung
của Sự Khai sáng Thứ Chín!”
Tất cả chúng tôi đều bất động khi nghe Dobson thông báo tin này.
“Ông ấy đã tìm thấy một bản dịch sao?”, Cha Sanchez sửng sốt hỏi lại.
“Đúng vậy.”
Từ nãy đến giờ, Phil chăm chú làm gì đó trong xe, bây giờ ông ấy đang
đi về phía chúng tôi.
“Ông đã tìm thấy một phần nội dung của Sự Khai sáng Thứ Chín sao?”,
tôi lên tiếng hỏi.
“Thật ra không hẳn như vậy”, ông ấy bộc bạch. “Có người đã đưa tài liệu
đó cho tôi. Sau khi anh và tôi bị bắt, tôi bị đưa đến một thị trấn khác. Tôi
không biết đó là nơi nào. Sau đó, Hồng y giáo chủ Sebastian xuất hiện.
Ông ấy đã tra hỏi tôi về công trình nghiên cứu tại Viciente và về những
nỗ lực của tôi trong việc cứu lấy những khu rừng. Sau đó, không hiểu
sao một binh sĩ lại đưa cho tôi một phần nội dung của Sự Khai sáng Thứ
Chín. Anh ấy đã lấy trộm tài liệu này từ đoàn tùy tùng của Sebastian. Rõ
ràng, họ vừa dịch xong nội dung đó. Nội dung này đề cập đến nguồn
năng lượng của những khu rừng già.”
“Cụ thể, nội dung đó nói gì vậy?”, tôi hỏi Phil.
Phil dừng lại, trầm tư suy nghĩ, nên Dobson nhắc lại rằng chúng tôi hãy
ngồi xuống trước đã. Ông ấy dẫn chúng tôi đến giữa một khoảng đất
trống và trải ra một tấm bạt. Quang cảnh nơi đây rất đẹp. Khoảng một
chục cây cao lớn mọc xung quanh, tạo thành một vòng tròn với đường
kính gần mười mét. Bên trong vòng tròn mọc rải rác những bụi cây nhiệt
đới tỏa hương thơm ngào ngạt. Ngoài ra, lần đầu tiên tôi được ngắm nhìn
những cây dương xỉ với những cuống lá dài có màu xanh tươi đến vậy.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau.
Phil nhìn Dobson. Dobson cũng nhìn Sanchez và tôi, rồi lên tiếng: “Sự
Khai sáng Thứ Chín giải thích về sự thay đổi của nền văn hóa nhân loại
trong thiên niên kỷ tới. Đó là kết quả của sự tỉnh thức trên hành trình tiến
hóa. Sự khai sáng này mô tả về một lối sống hoàn toàn khác. Chẳng hạn,
Thủ bản dự đoán rằng loài người chúng ta sẽ tự nguyện cắt giảm dân số
để đảm bảo tất cả mọi người đều được sinh sống ở những nơi tuyệt đẹp
và tràn đầy năng lượng nhất trên Trái đất này. Điều tuyệt vời là, ngày
càng nhiều nơi sinh sống lý tưởng như vậy sẽ xuất hiện trong tương lai,
bởi khi đã đạt đến mức độ tiến hóa nhất định, chúng ta đều có ý thức bảo
vệ rừng, kiên quyết không chặt phá rừng để chúng ta có được những khu
rừng phát triển khỏe mạnh và là nguồn năng lượng dồi dào”.
Ông ấy tiếp tục: “Theo Sự Khai sáng Thứ Chín, vào giữa thiên niên kỷ
tới, loài người sẽ chủ yếu sống dưới những cây cổ thụ năm trăm tuổi và
những khu vườn được chăm sóc cẩn thận. Nhờ những thành tựu phi
thường của khoa học và công nghệ, loài người sẽ dễ dàng di chuyển đến
nhiều nơi. Đến thời kỳ đó, những phương tiện sinh tồn thiết yếu như ăn, mặc và đi lại sẽ hầu như được tự động hóa và mọi người đều có thể tùy
nghi sử dụng các phương tiện. Những nhu cầu cơ bản của chúng ta sẽ
được đáp ứng mà không cần bất kỳ loại hình trao đổi tiền tệ nào, đồng
thời sự nghiện ngập hoặc lười biếng cũng không còn là vấn đề nữa.
“Khi mọi người đều nghe theo sự mách bảo của trực giác, chúng ta sẽ
biết chính xác những việc cần làm và thời điểm thực hiện những việc đó.
Điều này khiến cho mỗi người đều hành động hợp lý và hòa hợp với
những người khác một cách tự nhiên. Không một người nào còn tiêu xài
hoang phí bởi cả nhân loại đã từ bỏ nhu cầu sở hữu và nhu cầu kiểm soát
để được an toàn. Trong thiên niên kỷ tới, xã hội loài người sẽ quan tâm
đến những giá trị khác.
“Theo Thủ bản, mỗi người sẽ nhận thức rõ hạnh phúc đích thực hay mục
đích sống của bản thân khi nhận ra những bước tiến trên hành trình tiến
hóa của riêng mình. Đó là cảm giác hân hoan khi nghe được tiếng nói
của trực giác và sau đó quan sát một cách tỉnh thức và nhận ra vận mệnh
đời mình đang mở ra như thế nào. Sự Khai sáng Thứ Chín mô tả về một
thế giới mà trong đó tất cả mọi người đều sống chậm lại và ngày càng
tỉnh thức hơn, để tâm chú ý hơn xem những gì sắp xảy ra. Chúng ta sẽ
nhận thức được rằng mỗi người hay sự việc đến trong đời mình đều có ý
nghĩa và sự nhận thức đó có thể diễn ra ở bất kỳ nơi nào: chẳng hạn, trên
một con đường ngoằn ngoèo giữa một khu rừng rậm hoặc trên một cây
cầu bắc ngang qua một hẻm núi.
“Các vị có hình dung được rằng những cuộc gặp gỡ trong đời của chúng
ta đều mang ý nghĩa và tầm quan trọng lớn lao? Hãy nghĩ về một cuộc
gặp gỡ đầu tiên giữa hai người xa lạ. Trước hết, mỗi người sẽ quan sát
trường năng lượng của đối phương, sau đó phơi bày tất cả các cách thức
thao túng của mình. Sau khi mọi chuyện được rõ ràng, dưới ánh sáng của
sự tỉnh thức, hai người sẽ lần lượt chia sẻ những câu chuyện của đời
mình, cho đến khi mỗi người đều hân hoan, hạnh phúc khi nhận ra được
những thông điệp cho chính mình. Sau đó, mỗi người sẽ tiếp tục hành
trình tiến hóa của đời mình nhưng với một tâm thức đã được chuyển hóa
sâu sắc. Hai người đều sẽ rung động ở một tần số năng lượng mới và từ đó về sau, họ sẽ tác động đến những người khác theo một cách thức mà
họ chưa từng nhận thức được trước cuộc gặp gỡ nói trên”.
Khi chúng tôi tập trung chú ý và truyền năng lượng cho Dobson, tâm trí
ông ấy càng trở nên sáng tỏ hơn và càng hăng say mô tả nền văn hóa mới
của loài người. Những lời lẽ của ông ấy đều đầy sức thuyết phục. Cá
nhân tôi hoàn toàn không nghi ngờ viễn cảnh mà ông ấy đang mô tả và
tin rằng đó là một tương lai hoàn toàn có thể đạt đến. Tôi biết rằng xuyên
suốt lịch sử nhân loại, nhiều nhà tư tưởng lớn đã đưa ra những tiên đoán
về thế giới trong tương lai, chẳng hạn như Karl Max, tuy vậy, loài người
vẫn chưa tìm ra một phương thức nào khả dĩ để tạo lập ra một xã hội
không tưởng như thế.
Mặc dù đã lĩnh hội được những tri thức trong tám sự khai sáng đầu tiên,
tôi vẫn chưa thể hình dung ra cụ thể làm thế nào để nhân loại đạt đến
mức độ tiến hóa được mô tả trong Sự Khai sáng Thứ Chín, từ việc xem
xét hành vi của con người nói chung. Khi Dobson dừng lại, tôi lên tiếng
bày tỏ mối bận tâm của mình.
“Thủ bản chia sẻ rằng chính thiên hướng tìm cầu chân lý sẵn có bên
trong mỗi người sẽ đưa nhân loại đến mức độ tiến hóa đó”, Dobson vừa
giải thích vừa nhìn tôi mỉm cười. “Tuy vậy, để lĩnh hội cụ thể hành trình
tiến hóa này diễn ra như thế nào, có lẽ anh cần phải hình dung về thiên
niên kỷ tiếp theo cùng cách thức mà anh đã cùng tôi chiêm nghiệm về
thiên niên kỷ hiện tại khi chúng ta ở trên máy bay, anh còn nhớ không?
Bằng cách giả định rằng anh đang sống qua cả thiên niên kỷ chỉ trong
một cuộc đời.”
Dobson giải thích ngắn gọn cho những người còn lại về cách thức thực
hiện việc này, sau đó tiếp tục chia sẻ: “Hãy suy nghĩ về những chuyện đã
xảy ra trong thiên niên kỷ này. Xuyên suốt Thời Trung đại, chúng ta đã
sống trong một thế giới đơn giản với hai thái cực thiện và ác được xác
lập bởi các giáo sĩ. Tuy vậy, chúng ta đã phá vỡ hệ tư tưởng này trong
Thời Phục hưng. Chúng ta đã nhận thức được rằng khả năng mọi việc
xảy ra trong đời sống của con người trong vũ trụ là vô giới hạn, ngoài phạm vi hiểu biết của các giáo sĩ, và chúng ta muốn biết toàn bộ câu
chuyện.
“Sau đó, chúng ta đã gửi những nhà khoa học ra ngoài không gian để
khám phá sự thật, nhưng khi nỗ lực này không mang lại những kết quả
nhanh chóng như mong đợi, chúng ta quyết định bằng lòng với việc ‘an
cư’, biến những trăn trở về triết lý nhân sinh thời đại thành cuộc chạy
đua điên cuồng theo những giá trị vật chất đời thường và gạt bỏ mong
muốn khám phá những bí ẩn tâm linh ra khỏi thế giới. Nhưng giờ đây,
chúng ta đã có thể nhận thức được sự thật đằng sau cuộc chạy đua điên
cuồng này. Chúng ta đã hiểu được nguyên nhân thật sự khiến nhân loại
dành trọn năm thế kỷ mải miết tạo ra những tiện nghi vật chất để phục vụ
cho đời sống con người: đó là thiết lập nền tảng cho một cuộc chuyển
hóa, một cách thức sống mới đưa con người trở về với điều bí ẩn thiêng
liêng – mục đích của sự tồn tại của con người và vạn vật.
“Đó cũng chính là những thông tin mà các nghiên cứu khoa học cuối
cùng cũng đã chỉ ra: loài người xuất hiện trên hành tinh này để tiến hóa
một cách có ý thức. Khi chúng ta học được phương thức tiến hóa và có
thể tự mình theo đuổi hành trình tiến hóa của đời mình, khám phá từ sự
thật này đến sự thật khác, chúng ta sẽ đến lúc nhận ra một sự thật được
đề cập trong Sự Khai sáng Thứ Chín rằng toàn bộ nền văn hóa loài người
sẽ chuyển hóa theo một cách thức có thể tiên liệu được”.
Dobson dừng lại, nhưng không ai trong chúng tôi lên tiếng. Rõ ràng,
chúng tôi đều muốn nghe thêm.
Ông ấy tiếp tục chia sẻ: “Một khi chúng ta đạt đến số lượng tới hạn về số
người tỉnh thức và các sự khai sáng xuất hiện trên phạm vi toàn cầu, lần
đầu tiên trong lịch sử, chúng ta sẽ trải qua một thời kỳ mà phần đông loài
người cùng tỉnh thức, soi rọi nội tâm. Chúng ta sẽ nhận ra, lĩnh hội được
vẻ đẹp và chiều sâu tâm linh của thế giới tự nhiên xung quanh mình.
Chúng ta trân trọng chiêm ngưỡng từng hàng cây, từng dòng sông, từng
ngọn núi với niềm tôn kính và thán phục như chiêm ngưỡng những ngôi
đền thiêng liêng nắm giữ quyền năng tuyệt đối. Bằng mọi giá, chúng ta sẽ chấm dứt bất kỳ hoạt động kinh tế nào đe dọa đến những báu vật vô
giá đó. Những người lĩnh hội được sự thật sẽ tìm thấy những giải pháp
thay thế cho vấn nạn ô nhiễm này, vì khi một người thật sự theo đuổi
hành trình tiến hóa của đời mình, trực giác sẽ mách bảo cho họ những
giải pháp thay thế phù hợp.
“Đây sẽ là một phần của cuộc chuyển hóa lớn lao đầu tiên, trong đó, các
cá nhân sẽ có sự dịch chuyển ngoạn mục từ mối bận tâm này sang mối
bận tâm khác. Vì khi mọi người bắt đầu nhận được những linh cảm rõ
ràng về bản thể đích thực của mình và sứ mệnh của cuộc đời mình, nhiều
người sẽ phát hiện ra mình đang làm sai nghề và phải chuyển từ công
việc này sang công việc khác để tiếp tục tiến hóa. Thủ bản nói rằng
xuyên suốt thời kỳ này, nhiều người thỉnh thoảng lại thay đổi công việc
hay ngành nghề, một vài lần trong đời.
“Cuộc chuyển hóa về văn hóa tiếp theo sẽ liên quan đến sự tự động hóa
trong sản xuất hàng hóa. Đối với những người đang làm việc trong lĩnh
vực tự động hóa, chẳng hạn những chuyên viên kỹ thuật, họ sẽ nảy sinh
nhu cầu muốn toàn bộ nền kinh tế vận hành hiệu quả hơn. Dần dần, khi
những linh cảm này của họ trở nên rõ ràng hơn, họ sẽ nhận thấy rằng cơ
chế tự động hóa thật sự giúp mọi người giải phóng nhiều thời gian để có
thể theo đuổi những mục đích thật sự của đời mình.
“Trong khi đó, những cá nhân khác trong xã hội cũng lắng nghe trực giác
của mình trong nghề nghiệp mình lựa chọn và ước mình có thêm thời
gian cho sự theo đuổi tự do này. Chúng ta sẽ nhận thấy rằng sự thật mà
chúng ta tìm kiếm và những việc chúng ta cần làm trong đời quá đặc thù
nên khó có thể gói gọn trong phạm vi công việc hay nghề nghiệp. Vì vậy,
để có thể theo đuổi và tìm ra sự thật của riêng mình, chúng ta sẽ tìm thấy
những phương cách để rút ngắn thời gian làm việc. Hai hoặc ba người sẽ
cùng chia sẻ một công việc toàn thời gian nào đó. Xu hướng này sẽ giúp
cho những nhân viên bị cắt giảm bởi cơ chế tự động hóa có thể dễ dàng
tìm được những công việc bán thời gian”.
“Nhưng còn vấn đề thu nhập thì sao?”, tôi thắc mắc. “Tôi không tin rằng
mọi người sẽ tự nguyện cắt giảm thu nhập của mình.”
“Ồ, chúng ta không nhất thiết phải cắt giảm thu nhập”, Dobson phản hồi.
“Thủ bản nói rằng thu nhập của chúng ta sẽ được duy trì ổn định vì mọi
người sẽ trả phí khi chúng ta cung cấp cho họ tri thức của những sự khai
sáng.”
Tôi buột miệng cười. “Sao chứ?”
Dobson mỉm cười, rồi nhìn thẳng vào tôi. “Thủ bản cho biết khi khám
phá nhiều hơn về nguyên lý vận hành của những nguồn năng lượng trong
vũ trụ, chúng ta sẽ nhận thấy được điều gì thật sự diễn ra khi chúng ta
trao truyền cho ai một giá trị nào đó. Trong thời điểm hiện tại, ý tưởng
‘cho đi’ về mặt tâm linh chỉ là một khái niệm hạn hẹp, kiểu như khoản
thuế thập phân đóng góp cho giáo hội.”
Dobson nhìn sang Cha Sanchez. “Như Cha đã biết, khái niệm về thuế
thập phân mà các kinh sách thường nhắc đến chủ yếu được hiểu như một
yêu cầu bắt buộc: tất cả các tín đồ phải nộp cho giáo hội một phần mười
thu nhập hằng năm. Tuy nhiên, ý nghĩa thật sự đằng sau khoản đóng góp
này là: khi trao đi bất kỳ điều gì, chúng ta sẽ được đền đáp gấp trăm,
ngàn lần. Tuy vậy, Sự Khai sáng Thứ Chín giải thích rằng ‘cho đi’ thật sự
là một nguyên tắc tương trợ mà theo đó vũ trụ được vận hành, không chỉ
trong các giáo hội mà trong cuộc sống của tất cả mọi người. Khi chúng
ta cho đi, nhất định chúng ta sẽ nhận lại vì đó là phương cách mà các
nguồn năng lượng trong vũ trụ tương tác với nhau. Hãy nhớ rằng khi
chúng ta phóng chiếu năng lượng lên người khác, bên trong chúng ta sẽ
tồn tại một khoảng trống, nếu chúng ta tiếp tục kết nối với vạn vật,
khoảng trống đó lại được lấp đầy. Tiền tệ cũng hoạt động chính xác theo
cách tương tự. Sự Khai sáng Thứ Chín chia sẻ rằng một khi chúng ta bắt
đầu cho đi liên tục, chúng ta sẽ luôn nhận lại nhiều hơn.
“Chúng ta nên trao tặng những món quà cho những người đã chia sẻ với
mình những chân lý tâm linh. Khi một người nào đó xuất hiện trong đời ta vào đúng thời điểm để mang đến những câu trả lời quan trọng, chúng
ta nên trả phí cho họ. Đây là phương thức giúp chúng ta gia tăng nguồn
thu nhập của chính mình, đồng thời giảm tải thời lượng mà chúng ta
tham gia vào những công việc làm hạn chế bản thân. Khi ngày càng
nhiều người cùng đóng góp vào nền kinh tế tâm linh, đó là lúc chúng ta
bắt đầu một cuộc chuyển hóa thật sự sang nền văn hóa của thiên niên kỷ
tiếp theo. Khi ấy, chúng ta sẽ chuyển từ giai đoạn ‘chuyển hóa tâm linh’
sang giai đoạn ‘tìm thấy công việc tâm linh phù hợp’. Sau đó, chúng ta
sẽ bước vào giai đoạn ‘nhận được thu nhập từ công việc chuyển hóa tâm
linh và chia sẻ chân lý từ đời sống của bản thân cho tất cả mọi người’.”
Tôi nhìn sang Sanchez; ông ấy đang chăm chú lắng nghe, đôi khi khuôn
mặt dường như bừng sáng lên.
“Đúng vậy”, Sanchez đáp lại những chia sẻ của Dobson. “Tôi có thể
nhận thấy viễn cảnh đó một cách rõ ràng. Nếu tất cả mọi người cùng
chuyển hóa, chúng ta sẽ liên tục cho đi và nhận lại. Dần dần, cách thức
tương tác hay trao đổi thông tin này giữa con người với nhau sẽ trở thành
một loại hình công việc mới, một định hướng kinh tế mới của loài người.
Chúng ta sẽ được chi trả bởi chính những người mà mình ảnh hưởng
đến. Khi viễn cảnh này xảy ra, những phương tiện hỗ trợ cuộc sống về
mặt vật chất sẽ trở nên tự động, bởi khi ấy chúng ta sẽ ưu tiên cho việc
vận hành hệ thống của chính mình. Chúng ta sẽ muốn các quy trình sản
xuất được tự động hóa và hoạt động như một tiện ích đơn thuần. Mỗi cá
nhân sẽ vẫn đóng góp vào hoạt động sản xuất, có lẽ thế, nhưng giai đoạn
tiến hóa này sẽ giải phóng mọi người để có thể mở rộng phạm vi phát
triển của cái mà khi ấy được gọi là kỷ nguyên thông tin.
“Điều quan trọng nhất trong thời điểm hiện tại là chúng ta đã thấy được
đích đến của hành trình tiến hóa của mình. Trong một thời gian rất dài, vì
chưa thể giải phóng được nỗi sợ thiếu thốn và nhu cầu kiểm soát của bản
thân để có thể rộng lòng cho đi, chúng ta chưa sẵn sàng dành mọi tâm
huyết để bảo vệ môi trường, dân chủ hóa hành tinh này và phát triển tinh
thần tương thân tương ái đối với người nghèo. Chúng ta đã không thể
buông bỏ nỗi sợ và nhu cầu kiểm soát của bản thân bởi vì chúng ta chưa lĩnh hội được một thế giới quan thay thế tốt đẹp hơn. Nhưng đến thời
điểm này, chúng ta đã và đang tiếp nhận thế giới quan mới đó!”
Ông ấy nhìn sang Phil. “Vậy chúng ta sẽ không cần đến nguồn năng
lượng rẻ nào sao?”
“Năng lượng hợp hạch, năng lượng siêu dẫn, trí tuệ nhân tạo”, Phil đáp.
“Công nghệ tự động hóa dường như đã ở trong tầm nhìn của chúng ta, vì
bây giờ, chúng ta đã hiểu được tại sao nhân loại cần phải phát triển
những lĩnh vực này.”
“Đúng vậy”, Dobson đáp lại. “Điều quan trọng nhất là chúng ta có thể
nhận thấy ý nghĩa thật sự của lối sống này. Chúng ta xuất hiện trên Trái
đất không phải để thiết lập những đế chế độc tài mà mục đích chúng ta
hướng đến là sự tiến hóa. Khi chúng ta chi trả cho những sự khai sáng
mình tiếp nhận được từ người khác, đó là khi công cuộc chuyển hóa bắt
đầu, và khi ngày càng nhiều bộ phận của nền kinh tế được tự động hóa,
tiền tệ sẽ dần biến mất. Chúng ta sẽ không cần đến tiền trong đời sống
nữa. Nếu nghe theo sự hướng dẫn của trực giác một cách đúng đắn,
chúng ta sẽ chỉ tiếp nhận những gì mình thật sự cần.”
“Và chúng ta sẽ hiểu được rằng”, Phil xen vào, “những khu vực tự nhiên
trên Trái đất cần phải được nuôi dưỡng và bảo vệ để có thể duy trì và tái
tạo những nguồn năng lượng tuyệt vời này.”
Khi Phil đang chia sẻ, chúng tôi chú tâm trọn vẹn vào ông ấy. Có lẽ ông
ấy không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy tràn đầy năng lượng đến vậy.
“Tôi vẫn chưa nghiên cứu tất cả các sự khai sáng”, ông ấy nhìn tôi, bộc
bạch. “Thật ra, sau khi binh sĩ đó giúp tôi trốn thoát, chắc hẳn tôi đã
không cố hết sức để giữ phần nội dung này của Sự Khai sáng Thứ Chín
nếu như tôi không tình cờ gặp lại anh trước đó. Tôi nhớ anh đã khăng
khăng về việc bảo vệ Thủ bản, rằng Thủ bản có ý nghĩa vô cùng quan
trọng. Mặc dù chưa đọc những sự khai sáng khác, tôi vẫn hiểu được tầm
quan trọng của việc duy trì sự cân bằng giữa cơ chế tự động hóa và sự
vận hành của nguồn năng lượng trên Trái đất.”
Ông ấy tiếp tục chia sẻ: “Tôi quan tâm đến các khu rừng và vai trò của
chúng đối với bầu khí quyển. Bây giờ, tôi biết được rằng mối quan tâm
này của tôi đã có từ khi tôi còn bé. Sự Khai sáng Thứ Chín còn cho biết
rằng khi loài người tiến hóa về mặt tâm linh, chúng ta sẽ tự nguyện cắt
giảm dân số đến một ngưỡng nhất định để bảo đảm Trái đất có thể phát
triển bền vững. Chúng ta sẽ cam kết chỉ sống trong những hệ thống năng
lượng tự nhiên trên hành tinh này. Ngành nông nghiệp sẽ được tự động
hóa, ngoại trừ trường hợp một số cá nhân muốn tự trồng cây, rồi phóng
chiếu năng lượng của mình lên cây và hấp thu năng lượng từ những cây
đó. Những loại cây cần thiết cho các công trình xây dựng sẽ được trồng
ở những khu vực quy hoạch riêng. Điều này sẽ tạo điều kiện cho những
loại cây còn lại trên Trái đất phát triển trong môi trường tự nhiên và
trưởng thành để trở thành những cây đại thụ, góp phần tạo ra những khu
rừng tràn đầy năng lượng.
“Cuối cùng, các khu rừng này không còn là những yếu tố ngoại lệ mà sẽ
đóng vai trò trọng tâm trong cuộc sống của chúng ta và khi đó, toàn nhân
loại sẽ sinh sống kề bên các nguồn năng lượng vô tận này. Hãy hình
dung đến viễn cảnh chúng ta được sống trong một thế giới tràn đầy năng
lượng đến vậy”.
“Khi đó, mức năng lượng của tất cả mọi người sẽ được nâng lên”, tôi
nhận định.
“Tất nhiên rồi”, Sanchez vội đáp lại, như thể ông ấy đã nảy sinh ý tưởng
về những ý nghĩa xoay quanh sự gia tăng mức năng lượng.
Tất cả chúng tôi đều im lặng chờ đợi.
“Chính điều này sẽ đẩy mạnh tốc độ tiến hóa của chúng ta. Khi chúng ta
càng sẵn sàng đón nhận nguồn năng lượng, chúng ta càng được vũ trụ bí
mật hồi đáp thông qua việc đưa đẩy những người nào đó xuất hiện trong
đời chúng ta để giúp chúng ta trả lời những câu hỏi.” Ông ấy lại trầm tư
suy nghĩ. “Bất kỳ lúc nào lắng nghe và làm theo trực giác, chúng ta đều
có cơ hội gặp được những con người hữu duyên và những cuộc gặp kỳ lạ đó lại dẫn dắt chúng ta tiến về phía trước, giúp chúng ta nâng cao tần số
rung động của cá nhân”, cuối cùng ông ấy lên tiếng.
“Tiến về phía trước và theo chiều hướng đi lên”, ông ấy tiếp tục, như nói
với chính mình. “Nếu lịch sử cứ tiếp diễn theo cách đó, thì…”
“Chúng ta sẽ liên tục đạt đến những mức năng lượng và tần số rung động
cao hơn”, Dobson thêm vào để hoàn thành câu nói của Sanchez.
“Đúng vậy”, Sanchez đồng tình. “Chính xác là thế. Tôi xin phép tạm
dừng trong giây lát.” Ông ấy đứng dậy, tản bộ vào rừng và sau khi đi
được vài mét, ông ấy dừng lại, rồi ngồi xuống một mình.
“Sự Khai sáng Thứ Chín còn đề cập đến khía cạnh nào nữa?”, tôi tiếp tục
hỏi Dobson.
“Chúng tôi không biết”, ông ấy đáp. “Phần nội dung chúng tôi có trong
tay chỉ đề cập đến đó thôi. Anh có muốn xem tập tài liệu không?”
Khi nghe tôi nói mình rất muốn xem nội dung đó, ông ấy liền đi về phía
chiếc xe tải của mình, rồi quay lại với một bìa hồ sơ. Khi mở ra, tôi thấy
một tập tài liệu gồm hai mươi trang đánh máy ở bên trong. Tôi đọc nội
dung của sự khai sáng này và cảm thấy vô cùng ấn tượng khi Dobson và
Phil đã nắm bắt được những điểm cơ bản một cách thấu đáo. Khi đọc
đến trang cuối cùng, tôi hiểu được tại sao hai người đó lại bảo rằng đây
chỉ là một phần của Sự Khai sáng Thứ Chín. Nội dung trang cuối dừng
đột ngột khi đang đề cập đến một khái niệm. Đoạn cuối trang chỉ mới
giới thiệu ý tưởng rằng công cuộc chuyển hóa của hành tinh này sẽ tạo ra
một nền văn hóa hoàn toàn tâm linh, đồng thời, sẽ giúp loài người nâng
cao tần số rung động. Sau đó, khi mức năng lượng chung ngày càng gia
tăng, thế giới sẽ trở nên như thế nào đó. Nhưng viễn cảnh đó như thế nào
thì nội dung này chưa đề cập đến.
Sau một giờ đồng hồ, Sanchez đứng dậy, rồi đi về phía tôi. Tôi cảm thấy
thật thoải mái khi ngồi giữa những cây xanh và quan sát những trường
năng lượng tuyệt vời của những cây đó. Dobson và Phil đang đứng trò chuyện ở đằng sau chiếc jeep. “Tôi nghĩ chúng ta nên tiếp tục lên đường
đi đến Iquitos”, Sanchez đề nghị.
“Làm sao chúng ta có thể vượt qua các binh sĩ?”, tôi tỏ ra lo lắng.
“Tôi nghĩ chúng ta nên liều một phen. Trực giác cho tôi biết rằng nếu đi
ngay bây giờ, chúng ta có thể vượt qua cửa ải đó.”
Tôi đồng ý nghe theo trực giác của Sanchez. Chúng tôi liền đi đến chỗ
Dobson và Phil và trình bày kế hoạch sắp tới với họ.
Cả hai người đều ủng hộ kế hoạch của chúng tôi, sau đó Dobson nói:
“Chúng tôi cũng đang thảo luận về những việc mình cần làm sắp tới. Tôi
nghĩ chúng tôi nên đi thẳng đến khu tàn tích Celestine. Chúng tôi có thể
sẽ hỗ trợ được phần nào trong việc cứu lấy Sự Khai sáng Thứ Chín”.
Chúng tôi chào tạm biệt họ, rồi lại thẳng tiến về hướng bắc.
*
“Cha đang nghĩ gì vậy?”, sau một hồi im lặng, tôi lên tiếng hỏi.
Cha Sanchez cho xe chạy chậm lại, rồi quay sang nhìn tôi. “Tôi đang
nghĩ về Hồng y giáo chủ Sebastian, về những gì anh từng chia sẻ: nếu
được giải thích tường tận, ông ấy sẽ không tiếp tục chống đối Thủ bản.”
Trong khi Cha Sanchez đề cập đến vấn đề này, tâm trí tôi chợt mường
tượng đến viễn cảnh chúng tôi thật sự giáp mặt Sebastian. Ông ấy đứng
trong một căn phòng trang nhã, đang nhìn chúng tôi với vẻ bề trên.
Trong khoảnh khắc đó, Sebastian nắm trong tay quyền phá hủy Sự Khai
sáng Thứ Chín và chúng tôi đang ra sức thuyết phục ông ấy hiểu đúng về
Thủ bản trước khi mọi chuyện trở nên quá trễ.
Khi suy nghĩ đó chạy lướt qua, tôi để ý Sanchez đang nhìn tôi mỉm cười.
“Anh nhìn thấy viễn cảnh gì?”, ông ấy lên tiếng hỏi.
“Tôi chỉ đang nghĩ đến Sebastian.”
“Chuyện gì đang diễn ra trong suy nghĩ của anh?”
“Tôi nhìn thấy rõ viễn cảnh chúng ta giáp mặt với Sebastian. Ông ấy sắp
phá hủy sự khai sáng cuối cùng. Chúng ta đang cố gắng thuyết phục ông
ấy đừng làm điều đó.”
Sanchez hít một hơi thật sâu: “Có vẻ như việc giữ được phần còn lại của
Sự Khai sáng Thứ Chín hay không sẽ phụ thuộc vào nỗ lực của chúng
ta”.
Tôi chợt cảm thấy lo lắng khi nghe ông ấy nói vậy. “Chúng ta nên nói gì
với Sebastian đây?”
“Tôi cũng không biết nữa. Chúng ta phải thuyết phục ông ấy nhìn thấy
được mặt tích cực, để hiểu rằng nội dung tổng thể của Thủ bản không hề
bác bỏ mà chỉ làm sáng tỏ những chân lý được đề cập đến trong Kinh
Thánh. Tôi tin chắc rằng phần còn lại của Sự Khai sáng Thứ Chín chỉ ra
điều đó.”
Chúng tôi im lặng lái xe trong suốt một giờ đồng hồ, không thấy bất kỳ
người, xe nào qua lại cả. Tôi bất giác nhớ lại những sự kiện đã xảy ra kể
từ khi tôi đặt chân đến Peru. Giờ đây, tôi có thể đúc kết lại tất cả các sự
khai sáng của Thủ bản thành một nhận thức tổng thể. Kể từ khi tiếp nhận
Sự Khai sáng Đầu Tiên, tôi bắt đầu để tâm đến hành trình tiến hóa đầy bí
ẩn của cuộc đời mình. Tiếp đó, tôi nhận ra rằng toàn bộ nền văn hóa
cũng đang đi đến giai đoạn dần khám phá hành trình bí ẩn này, và chúng
ta đang bước vào quá trình thiết lập một thế giới quan mới, như được đề
cập trong Sự Khai sáng Thứ Hai. Sự Khai sáng Thứ Ba và Thứ Tư giúp
tôi nhận thức được rằng vũ trụ thật ra là một hệ thống năng lượng rộng
lớn, và các cuộc xung đột cứ tiếp diễn vì con người đã luôn ở trong tình
trạng thiếu hụt năng lượng và phải tìm cách thao túng lẫn nhau để tranh
giành nguồn năng lượng đó.
Sự Khai sáng Thứ Năm tiết lộ rằng chúng ta có thể chấm dứt những
xung đột trên toàn thế giới bằng cách tiếp nhận năng lượng từ cội nguồn
thiêng liêng. Đối với tôi, khả năng hấp thụ năng lượng từ vũ trụ hầu như
đã trở thành một thói quen. Tôi cũng nhớ rõ nội dung của Sự Khai sáng
Thứ Sáu. Sự khai sáng này cho biết chúng ta có thể buông bỏ hoàn toàn
những vở kịch kiểm soát xưa cũ lặp đi lặp lại trong tâm trí và dần dần
tìm thấy bản thể đích thực của mình. Tiếp theo, Sự Khai sáng Thứ Bảy
giúp chúng ta tìm ra bản thể đích thực của chính mình trên hành trình
tiến hóa: bằng cách đặt câu hỏi, rồi lắng nghe trực giác mách bảo về
những việc cần làm, và sau đó lên đường tìm kiếm câu trả lời. Liên tục đi
theo dòng chảy tiến hóa kỳ diệu này chính là con đường để khám phá ra
bí mật của hạnh phúc chân thật.
Và Sự Khai sáng Thứ Tám, chia sẻ về một cách thức ứng xử mới giữa
con người với nhau, giúp khơi dậy những điều tốt đẹp nhất của họ, chính
là chìa khóa để chúng ta không ngừng hé mở những bức màn bí mật và
tìm thấy những câu trả lời trên hành trình tiến hóa.
Tất cả các sự khai sáng trên đã hợp thành một mức độ hiểu biết sáng suốt
mà ở mức độ nhận thức đó, trực giác của chúng ta có thể nắm bắt hiện tại
và dự báo tương lai. Phần còn lại của sự khai sáng cuối cùng, Sự Khai
sáng Thứ Chín, sẽ tiết lộ cho chúng ta về đích đến của hành trình tiến
hóa này. Chúng ta đã tìm thấy một phần của sự khai sáng đó. Vậy phần
còn lại đang ở đâu?
Cha Sanchez tấp xe vào lề đường.
“Chạy thêm khoảng sáu cây số nữa, chúng ta sẽ đến trụ sở của Hồng y
giáo chủ Sebastian”, ông ấy lên tiếng. “Tôi nghĩ chúng ta cần trao đổi vài
chuyện.”
“Vâng.”
“Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng tôi tin rằng tốt nhất là chúng
ta cứ chạy xe thẳng vào bên trong trụ sở.”
“Trụ sở đó có lớn không?”
“Rất lớn. Ông ấy đã phát triển giáo phận của mình trong hai mươi năm.
Ông ấy chọn nơi này để đặt trụ sở với mục đích ban đầu là hỗ trợ cho các
thổ dân da đỏ đang sinh sống ở đây, những người mà ông ấy cảm thấy
rằng đã không nhận được nhiều sự quan tâm. Tuy vậy, hiện nay, rất nhiều
người từ khắp đất nước Peru đã tìm đến trụ sở này để học tập. Ông ấy
đang đảm nhận vai trò chính là trông coi giáo hội ở Lima, còn đây là một
dự án đặc biệt của ông ấy. Ông ấy dành trọn tâm huyết cho trụ sở này.”
Sanchez nhìn thẳng vào mắt tôi. “Hãy luôn tỉnh táo quan sát. Sẽ đến lúc
chúng ta cần phải tương trợ lẫn nhau.”
Sau khi căn dặn điều đó, Sanchez tiếp tục lái xe thẳng tiến về phía trước.
Trong vài cây số tiếp theo, chúng tôi không thấy có gì bất thường. Sau
đó, xe chúng tôi chạy ngang qua hai chiếc jeep quân đội đang đỗ sát lề
đường bên phải.
Khi chúng tôi chạy ngang qua, các binh sĩ ở trong xe chằm chằm nhìn
chúng tôi.
“Vậy là họ đã biết về sự hiện diện của chúng ta”, Cha Sanchez lên tiếng.
Sau khi chạy thêm gần hai cây số nữa, chúng tôi đã đến trước lối vào của
trụ sở. Hai cánh cổng sắt lớn kiên cố bảo vệ con đường rải nhựa bên
trong. Mặc dù cổng đang mở, nhưng một chiếc jeep và bốn binh sĩ đã
chắn ngang lối đi của chúng tôi, ra hiệu cho chúng tôi dừng lại. Một binh
sĩ đang báo tin qua máy bộ đàm cá nhân.
Sanchez nở nụ cười khi một binh sĩ tiến đến. “Tôi là Cha Sanchez. Tôi
đến đây để gặp Hồng y giáo chủ Sebastian.”
Binh sĩ đó đưa mắt rà soát từng người chúng tôi từ đầu đến chân. Sau đó,
anh ta quay lưng, bước đến chỗ một binh sĩ khác đang mang theo bộ
đàm. Hai người trao đổi với nhau nhưng mắt vẫn không rời chúng tôi.
Vài phút sau, binh sĩ kia trở lại, bảo chúng tôi đi theo họ.
Chiếc jeep chở chúng tôi tiến vào một con đường rợp bóng cây. Sau khi
đi được khoảng vài trăm mét, chúng tôi đến sân trong của trụ sở. Nhà thờ
chính được xây bằng đá, trông uy nghiêm, sừng sững, có lẽ có sức chứa
khoảng trên một ngàn người. Ở hai bên hông nhà thờ, tôi nhìn thấy hai
tòa nhà khác trông giống như trường học. Cả hai tòa nhà đều có bốn
tầng.
“Trụ sở này trông thật ấn tượng”, tôi thốt lên.
“Đúng vậy, nhưng không thấy bóng dáng người nào cả?”, Sanchez ngạc
nhiên hỏi.
Tôi cũng nhìn ra mọi hướng và chẳng thấy ai.
“Đây là một ngôi trường danh tiếng do Sebastian điều hành”, ông ấy nói.
“Nhưng sao lại chẳng thấy bóng dáng một học viên nào?”
Các binh sĩ dẫn chúng tôi đến trước nhà thờ, sau đó vừa lịch sự vừa
nghiêm túc yêu cầu chúng tôi theo họ đi vào bên trong. Trong lúc chúng
tôi bước lên các bậc thềm xi-măng, tôi để ý thấy nhiều chiếc xe tải đang
đỗ ở phía sau tòa nhà ở một bên hông nhà thờ. Gần khu vực đó, khoảng
ba mươi, bốn mươi binh sĩ đang đứng trang nghiêm. Khi đã ở trong nhà
thờ, các binh sĩ dẫn chúng tôi đi qua điện thờ, rồi bước vào một căn
phòng nhỏ. Tại đây, chúng tôi bị lục soát kỹ lưỡng và được yêu cầu ngồi
yên, chờ ở đó. Sau đó, các binh sĩ ra khỏi phòng và khóa cửa lại.
“Văn phòng của Sebastian ở đâu?”, tôi lên tiếng hỏi.
“Ở phía sau nhà thờ này”, Sanchez đáp.
Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra. Sebastian đang đứng cạnh một vài
binh sĩ với dáng vẻ trang nghiêm, đường bệ.
“Cha đang làm gì ở đây vậy?”, Sebastian ngạc nhiên hỏi Sanchez.
“Tôi muốn nói chuyện với Cha”, Sanchez đáp.
“Về chuyện gì?”
“Sự Khai sáng Thứ Chín của Thủ bản.”
“Chẳng có gì phải thảo luận ở đây cả. Sự khai sáng đó sẽ không bao giờ
được tìm thấy.”
“Chúng tôi biết Cha đã tìm thấy sự khai sáng đó.”
Sebastian trừng mắt nhìn Sanchez. “Tôi sẽ không cho phép những tư
tưởng này được gieo rắc khắp nơi”, ông ấy thẳng thừng tuyên bố. “Đó
không phải là chân lý.”
“Làm sao Cha biết được sự khai sáng đó không phải là chân lý?”,
Sanchez vặn hỏi. “Có thể Cha đã nhận định sai. Hãy để tôi đọc nội dung
bên trong.”
Thái độ của Sebastian trở nên mềm mỏng hơn. Ông ấy nhìn Sanchez, rồi
nhẹ nhàng nói: “Cha đã từng cho rằng tôi luôn đưa ra những quyết định
đúng đắn trong những vấn đề liên quan đến khía cạnh này”.
“Đúng vậy”, Sanchez đáp. “Cha là người thầy thông thái, là người truyền
cảm hứng cho tôi trên hành trình tâm linh này. Tôi đã xây dựng giáo xứ
của mình theo kiểu mẫu mà tôi đã học được từ Cha.”
“Trước khi Thủ bản này được tìm thấy, Cha đã luôn tôn trọng tôi”,
Sebastian cay đắng thốt lên. “Cha không nhận thấy Thủ bản này đang
gây ra sự chia rẽ hay sao? Tôi đã cố gắng để Cha tự chọn hướng đi riêng.
Thậm chí tôi cũng không can thiệp khi biết Cha đang tham gia giảng dạy
các sự khai sáng. Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép tài liệu này phá
hủy mọi nền tảng mà giáo hội của chúng ta đã tạo dựng nên.”
Một binh sĩ khác xuất hiện ngay phía sau Sebastian và tỏ ý muốn trao đổi
với ông ấy một vài điều. Sebastian liếc nhìn Sanchez, sau đó quay trở lại
sảnh đường. Chúng tôi vẫn nhìn thấy hai người nhưng không còn nghe
được nội dung của cuộc đối thoại. Thông tin mà binh sĩ đó mang lại rõ ràng đã đánh động đến Sebastian. Trong lúc chuẩn bị rời đi, ông ấy ra
hiệu cho tất cả binh sĩ đi theo mình, chỉ để lại một binh sĩ canh chừng
chúng tôi.
Anh chàng binh sĩ bước vào phòng, rồi đứng tựa lưng vào tường, vẻ mặt
lo lắng. Cậu ấy chỉ khoảng hai mươi tuổi.
“Có chuyện gì sao?”, Sanchez nôn nóng hỏi.
Cậu ta chỉ lắc đầu.
“Chuyện mới xảy ra có liên quan đến Thủ bản, Sự Khai sáng Thứ Chín,
phải vậy không?”
Cậu ấy có vẻ ngạc nhiên. “Cha biết gì về Sự Khai sáng Thứ Chín?”, cậu
ấy dè dặt hỏi.
“Chúng tôi đến đây để bảo vệ sự khai sáng này”, Sanchez chia sẻ.
“Tôi cũng muốn sự khai sáng này được giữ lại”, anh chàng binh sĩ nói.
“Anh đã đọc sự khai sáng này chưa?”, tôi hỏi.
“Thưa chưa”, cậu ấy đáp. “Nhưng tôi đã được nghe bàn luận về sự khai
sáng này. Sự Khai sáng Thứ Chín sẽ mang lại sức sống mới cho tôn giáo
của chúng ta.”
Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng súng ở bên ngoài nhà thờ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”, Sanchez tỏ ra hốt hoảng.
Cậu binh sĩ kia vẫn đứng bất động.
Sanchez khẽ chạm vào cánh tay cậu ấy: “Làm ơn giúp chúng tôi”.
Cậu ta bước ra ngoài cửa, nghe ngóng về phía sảnh đường, rồi nói: “Có
người đột nhập vào nhà thờ và đánh cắp một bản sao của Sự Khai sáng Thứ Chín. Hình như họ vẫn còn ở trong khu vực nhà thờ và đang trốn
đâu đó ở trong sân”.
Nhiều tiếng súng nữa vang lên.
“Chúng ta nhất định phải giúp những người này”, Sanchez thẳng thắn
nói.
Cậu binh sĩ kia tỏ ra vô cùng sợ hãi.
“Chúng ta phải làm những việc đúng đắn”, Sanchez nhấn mạnh. “Vì lợi
ích của toàn thế giới.”
Binh sĩ trẻ gật đầu và giải thích rằng chúng tôi sẽ di chuyển đến một khu
vực khác của nhà thờ, nơi có ít người qua lại; ở đó, có lẽ cậu ấy sẽ tìm ra
cách để giúp chúng tôi. Cậu ấy dẫn chúng tôi đi xuống sảnh đường, rồi đi
lên hai dãy cầu thang để đến một hành lang rộng hơn và trải dài suốt
chiều ngang của nhà thờ.
“Văn phòng của Sebastian nằm ngay bên dưới vị trí này, cách chúng ta
hai tầng”, binh sĩ trẻ lên tiếng.
Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy một nhóm người đang chạy xuống một
hành lang kế bên, về hướng chúng tôi. Sanchez và cậu binh sĩ chạy trước
tôi và nhanh chóng trốn vào một căn phòng ở bên phải. Tôi biết mình
không có đủ thời gian để chạy vào căn phòng đó nên cố chạy thật nhanh
đến căn phòng bên cạnh, bước vào trong và đóng cửa lại.
Tôi đang ở trong một phòng học. Liếc nhìn nhanh căn phòng, tôi thấy
các dãy bàn học, một bục giảng và một chiếc tủ. Tôi lập tức chạy đến
chiếc tủ; may thay, chiếc tủ không bị khóa. Tôi vội chui vào trong, chen
vào giữa những chiếc hộp và những chiếc áo khoác có mùi ẩm mốc. Mặc
dù cố nấp thật kỹ, nhưng tôi biết rằng nếu người nào đó kiểm tra chiếc
tủ, tôi sẽ bị phát hiện ngay. Tôi không dám cử động, thậm chí không dám
thở. Tôi nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra kêu cót két và vài người đang
bước vào, đi lòng vòng rà soát xung quanh căn phòng. Đột nhiên, một người tiến về phía chiếc tủ, bất ngờ dừng lại, nhưng rồi lại di chuyển
sang hướng khác. Những người này đang thảo luận ồn ào bằng tiếng Tây
Ban Nha. Một lúc sau, bầu không khí trở nên im ắng hẳn. Tôi không còn
nghe thấy tiếng người di chuyển.
Tôi cố đợi thêm khoảng mười phút nữa. Sau khi tình hình có vẻ lắng dịu,
tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa tủ và nhìn ra bên ngoài. Không có ai trong
phòng. Tôi rón rén đi nhanh về phía cửa, hình như không có người nào ở
bên ngoài. Tôi bước ra khỏi phòng học này, rồi lập tức đi đến căn phòng
mà Sanchez và cậu binh sĩ trẻ đang ẩn náu. Thật ngạc nhiên, đó không
phải là một căn phòng mà là một hành lang. Tôi cố nghe ngóng tình
hình, nhưng chẳng có tín hiệu nào cả. Tôi tựa lưng vào tường, cảm thấy
lo lắng đến cồn cào ruột gan. Tôi khẽ lên tiếng gọi Cha Sanchez, nhưng
không có tiếng trả lời. Đứng một mình trong hoàn cảnh như thế thật đáng
sợ. Cảm giác bất an khiến đầu óc tôi quay cuồng.
Tôi hít vào một hơi thật sâu và cố gắng tự nhủ với lòng: phải giữ cho
mình thật sáng suốt và tìm mọi cách để gia tăng năng lượng. Trong một
vài phút sau đó, tôi cố gắng tập trung ngắm nhìn mọi vật xung quanh
trong khu vực hành lang này cho đến khi những sắc màu và hình dáng
hiện lên thật sống động và đẹp đẽ. Tôi liên tục phóng chiếu tình yêu
thương lên mọi sự vật. Kết quả là, tôi dần cảm thấy thư thái, dễ chịu hơn
và suy nghĩ của tôi lại hướng về Sebastian. Nếu ông ấy đang ở trong văn
phòng của mình, chắc hẳn Sanchez cũng đang ở đó.
Ở phía trước, ngay cuối hành lang, tôi nhìn thấy một cầu thang khác. Tôi
liền nhanh chóng tiến về phía đó, rồi đi xuống hai dãy bậc thang để đến
tầng trệt. Khi đi ngang cửa sổ ở phía trên cầu thang, tôi nhìn ra và nhìn
xuống hành lang bên dưới nhưng không thấy ai cả. Tôi mở cánh cửa ở
cuối cầu thang và bước ra. Ngay lúc ấy, tôi không thể nghĩ ra mình nên
đi đâu.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng Sanchez từ căn phòng ở ngay trước mặt. Cửa
phòng đang hé mở. Sebastian đang quát lớn tiếng. Khi tôi mon men tiến
đến gần cánh cửa, một binh sĩ ở bên trong bất ngờ mở cửa ra. Nhìn thấy tôi, anh ta lập tức chĩa súng vào ngực tôi, đẩy tôi bước vào phòng và
đứng sát vào tường. Sanchez liếc sang, tỏ ý đã nhìn thấy tôi, rồi đặt một
bàn tay lên bụng mình. Sebastian lắc đầu với vẻ đối nghịch. Binh sĩ trẻ
đã giúp đỡ chúng tôi không có mặt ở đó.
Tôi biết việc Sanchez đặt một bàn tay lên bụng ngụ ý điều gì đó. Tôi chỉ
có thể đoán được rằng ông ấy đang cần thêm năng lượng. Khi Sanchez
lên tiếng, tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt ông ấy, cố gắng nhận ra bản
thể nhận thức cao của người bạn đồng hành này. Trường năng lượng của
ông ấy đang dần mở rộng hơn.
“Cha không thể nào ngăn chặn chân lý được hiển bày”, Sanchez nghiêm
giọng. “Tất cả mọi người đều có quyền được tiếp cận chân lý.”
Sebastian nhìn thẳng vào Sanchez với thái độ trịch thượng. “Các sự khai
sáng đó sẽ hủy hoại Kinh Thánh. Những lời vớ vẩn như vậy không thể
nào là chân lý được.”
“Thủ bản có thật sự hủy hoại Kinh Thánh không? Hay các sự khai sáng
được đề cập trong đó chỉ đang làm sáng tỏ ý nghĩa của các điều răn?”
“Chúng ta đã biết rõ ý nghĩa của các điều răn trong Kinh Thánh”,
Sebastian nhấn mạnh. “Trong nhiều thế kỷ qua, chúng ta hầu như đã thấu
suốt các điều răn đó. Cha đã quên mất những tri thức đã được hấp thụ,
quên mất những năm tháng học hành sao?”
“Tôi chưa bao giờ quên tất cả những điều mình đã được truyền dạy”,
Sanchez nói. “Nhưng đồng thời, tôi cũng nhận ra rằng Thủ bản chỉ đang
góp phần mở mang nhận thức tâm linh của chúng ta thôi. Các sự khai
sáng…”
“Ai có thể đứng ra chịu trách nhiệm về Thủ bản?”, Sebastian quát lên. “Ít
nhất, chúng ta cần phải biết người viết Thủ bản này là ai. Một người
Maya ngoại giáo nói được tiếng Aram sao? Những người này hiểu biết
đến đâu? Họ tin vào những nơi chốn và nguồn năng lượng thần bí. Họ
còn sơ khai. Khu tàn tích cất giữ Sự Khai sáng Thứ Chín được gọi là Đền Celestine hay Đền Thiên Đàng. Nền văn minh như thế thì biết gì
về Thiên đàng chứ?”
“Nền văn minh Maya tồn tại được bao lâu?”, ông ấy tiếp tục. “Nền văn
minh đó hiện nay không còn nữa. Không ai biết chuyện gì đã xảy đến
với người Maya. Họ tự dưng biến mất mà chẳng để lại dấu vết nào. Bây
giờ, Cha lại muốn chúng tôi tin vào Thủ bản này? Tài liệu này cố thuyết
phục chúng ta rằng loài người làm chủ cuộc sống của mình và có trách
nhiệm về sự thay đổi trên toàn thế giới. Rõ ràng, đó không phải là nhiệm
vụ của chúng ta, mà là việc của Chúa. Vấn đề duy nhất loài người phải
đối mặt là làm sao để mở lòng đón nhận những lời răn dạy để có thể tự
cứu rỗi linh hồn mình.”
“Nhưng Cha hãy nghĩ xem”, Sanchez đáp lại, “đón nhận những lời răn
dạy để tự cứu rỗi linh hồn mình: điều này thật sự có nghĩa là gì? Cụ thể,
chúng ta phải làm thế nào để thực hiện được điều này? Chẳng phải Thủ
bản đã chỉ ra cho chúng ta một quy trình chính xác để ngày càng phát
triển nhận thức tâm linh, ngày càng kết nối với vạn vật và tự cứu rỗi linh
hồn sao, theo cách thức mà quy trình đó diễn ra trong thực tế? Và chẳng
phải Sự Khai sáng Thứ Tám và Thứ Chín đã mô tả chi tiết viễn cảnh nếu
mọi người đều hành xử theo cách thức này sao?”
Sebastian lắc đầu ngao ngán rồi quay người bước đi. Sau khi đi được vài
bước, ông ấy liền quay trở lại, nhìn Sanchez bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Thậm chí, Cha còn chưa nhìn thấy Sự Khai sáng Thứ Chín nữa.”
“Tôi đã đọc được một phần của sự khai sáng này.”
“Làm sao Cha biết được?”
“Trước khi đến đây, tôi đã được đọc một phần của nội dung đó. Tôi vừa
đọc được một phần nữa cách đây ít phút.”
“Cái gì?! Bằng cách nào?”
Sanchez chậm rãi tiến về phía vị linh mục già. “Thưa Hồng y giáo chủ
Sebastian, mọi người ở khắp nơi trên thế giới đều muốn sự khai sáng
cuối cùng này được công bố. Sự khai sáng này sẽ đưa các sự khai sáng
trước đó vào một bức tranh tổng thể. Bức tranh tổng thể đó sẽ dẫn dắt
mỗi người chúng ta tìm thấy vận mệnh của cuộc đời mình. Quả thật, đây
mới chính là sự tỉnh thức tâm linh!”
“Chúng ta biết sự tỉnh thức tâm linh có nghĩa là gì, Cha Sanchez.”
“Có đúng vậy không? Tôi không cho là vậy. Chúng ta đã bỏ ra nhiều thế
kỷ để bàn luận về điều đó, hình dung về điều đó, tuyên xưng đức tin của
chúng ta về điều đó. Nhưng chúng ta chỉ luôn mô tả trạng thái kết nối
này như một viễn cảnh trừu tượng, một khái niệm tồn tại trong tâm trí.
Đồng thời, chúng ta luôn giải mã sự tỉnh thức tâm linh theo chiều hướng
mà một cá nhân phải làm gì đó để tránh những kết quả xấu xảy đến với
mình, thay vì hướng đến một bản thể tốt đẹp và luôn tràn đầy năng lượng
để đón nhận những điều tốt đẹp. Thủ bản mô tả rằng nguồn cảm hứng và
năng lượng sống cho chúng ta đến từ tình yêu thương chân thành dành
cho người khác và những bước tiến trong hành trình tiến hóa của mỗi
chúng ta.”
“Tiến hóa! Tiến hóa! Này Cha Sanchez, hãy tự hỏi lòng mình. Rõ ràng,
từ trước đến nay, Cha luôn khăng khăng chống lại tư tưởng tiến hóa vì
cho rằng nó phủ nhận vai trò của Chúa. Chuyện gì đã xảy đến với Cha
vậy?”
Sanchez trở nên trầm ngâm. “Đúng vậy, tôi đã từng phản đối ý tưởng về
công cuộc tiến hóa, nếu nó thay thế cho niềm tin về Chúa, nếu người ta
dùng khái niệm tiến hóa để giải thích cho sự vận hành vũ trụ mà không
đề cập đến vai trò của Ngài. Nhưng đến thời điểm hiện tại, tôi nhận thấy
rằng chân lý là một sự tổng hòa của hai thế giới quan: khoa học và tôn
giáo. Chân lý nói rằng công cuộc tiến hóa là con đường mà Chúa đã tạo
ra ban đầu, và con đường đó vẫn không ngừng đưa chúng ta về phía
trước.” “Không có công cuộc tiến hóa nào cả”, Sebastian quả quyết. “Chúa đã
tạo ra thế giới này. Chấm hết!”
Sanchez liếc nhìn sang tôi nhưng tôi lại chẳng có ý tưởng nào để trình
bày.
“Thưa Hồng y giáo chủ Sebastian”, ông ấy tiếp tục, “Thủ bản đã mô tả
về mức độ tiến hóa ngày càng cao của loài người qua các thế hệ về mặt
nhận thức, đồng nghĩa với đời sống tâm linh ngày càng phát triển và tần
số rung động ngày càng cao. Mỗi thế hệ sẽ tiếp nhận thêm nhiều năng
lượng, tích lũy thêm nhiều hiểu biết về chân lý, sau đó trao truyền lại
mức năng lượng và nhận thức cao này cho thế hệ tiếp theo.”
“Thật hoang đường”, Sebastian cao giọng. “Chỉ có một cách duy nhất để
phát triển hiểu biết tâm linh: làm theo những khuôn mẫu trong Kinh
Thánh.”
“Đúng vậy!”, Sanchez đáp lại. “Nhưng rốt cuộc, những khuôn mẫu đó là
gì? Chẳng phải Kinh Thánh gồm những câu chuyện về hành trình loài
người học cách hấp thụ năng lượng và ý chí của Chúa sao? Chẳng phải
đó là những dự đoán mà các nhà tiên tri cổ xưa đã đưa ra để hướng dẫn
chúng ta trong Kinh Cựu Ước? Chẳng phải đó là cách thức mà nguồn
năng lượng tối cao đã được tiếp nhận, và năng lượng này được tích lũy
đến một ngưỡng nhất định mà chúng ta tin rằng Chúa, chính là Giêsu,
con trai bác thợ mộc, đã giáng thế để cứu rỗi loài người?”
“Chẳng phải đó là câu chuyện trong Kinh Tân Ước”, ông ấy tiếp tục,
“câu chuyện về một nhóm người đã hấp thụ đủ năng lượng để chuyển
hóa bản thân sao? Chẳng phải Chúa Giêsu đã bảo rằng những gì Ngài
làm được, chúng ta cũng có thể làm được, thậm chí còn làm được hơn
thế nữa sao? Thật sự, chúng ta chưa bao giờ xem xét ý tưởng này một
cách nghiêm túc cả. Chỉ đến thời điểm hiện tại, chúng ta mới dần lĩnh
hội được những thông điệp mà Chúa Giêsu đã muốn nhắn gửi, đồng thời,
có thể hình dung ra con đường mà Ngài đang dẫn chúng ta đi.”
Sebastian nhìn sang hướng khác, mặt ông ấy đỏ bừng lên đầy vẻ giận dữ.
Ngay khi cuộc đối thoại tạm dừng, một viên sĩ quan cấp cao bất ngờ
xông vào phòng và thông báo với Sebastian rằng các binh sĩ đã phát hiện
ra những kẻ đột nhập.
“Nhìn kìa!”, viên sĩ quan nói và chỉ tay ra ngoài cửa sổ. “Bọn chúng đó!”
Cách vị trí chúng tôi đang đứng khoảng ba, bốn trăm mét, hai bóng
người đang chạy băng qua một khoảng sân trống về phía khu rừng.
Nhiều binh sĩ mai phục hai bên, đang sẵn sàng xả súng vào hai kẻ đột
nhập.
Viên sĩ quan rời mắt khỏi cửa sổ, rồi quay sang nhìn Sebastian. Bộ đàm
của ông ấy cứ phát tín hiệu liên tục.
“Nếu bọn chúng chạy vào rừng, việc tìm kiếm sẽ trở nên khó khăn hơn.
Tôi có được phép nổ súng khi cần thiết không?”, ông ấy nghiêm giọng.
Khi dõi theo hai bóng người đang chạy đó, tôi bất thần nhận ra họ là ai.
“Đó chính là Wil và Julia!”, tôi la lên.
Sanchez tiến lại gần Sebastian. “Nhân danh Chúa, Cha không thể ra tay
sát hại người khác được!”
Viên sĩ quan vẫn khăng khăng: “Hồng y giáo chủ Sebastian, nếu ngài
muốn ngăn chặn sự phân tán Thủ bản này, ngài phải ra lệnh ngay bây
giờ”.
Tôi lặng người đi.
“Cha Sebastian, xin hãy tin tôi”, Sanchez đằm giọng xuống. “Thủ bản sẽ
không bao giờ hủy hoại tất cả những nền tảng mà Cha đã thiết lập nên,
tất cả những giá trị thiêng liêng mà Cha vẫn luôn gìn giữ. Cha không thể
sát hại những người này được.”
Sebastian lắc đầu. “Tin anh sao…?” Sau đó, ông ấy ngồi xuống ghế, rồi
ngước nhìn viên sĩ quan. “Chúng ta sẽ không bắn một người nào cả. Hãy
ra lệnh cho các binh sĩ của anh bắt sống hai người đó.”
Viên sĩ quan gật đầu và lập tức rời khỏi phòng. Sanchez tỏ ra cảm kích:
“Cảm ơn Cha. Cha đã đưa ra một quyết định đúng đắn”.
“Đúng vậy, tôi sẽ không sát hại bọn họ”, Sebastian khẳng định. “Tuy
nhiên, tôi sẽ không thay đổi quan điểm của mình. Thủ bản này là một
mối hiểm họa, sẽ hủy hoại cấu trúc nền tảng của hệ thống tổ chức của
giáo hội. Thủ bản này cố tình cám dỗ mọi người, gieo rắc niềm tin rằng
con người có toàn quyền quyết định vận mệnh tâm linh của đời mình.
Các sự khai sáng sẽ phá hỏng những kỷ cương đưa con người trên toàn
thế giới đến gần với Chúa, đồng thời, nhân loại sẽ bị mắc kẹt trong ham
muốn khi những xúc cảm thăng hoa trỗi dậy.” Sebastian trừng mắt nhìn
Sanchez. “Hàng ngàn binh sĩ đang tập trung cả về đây. Dù Cha hay bất
kỳ ai có làm gì đi nữa, cục diện cũng chẳng thay đổi đâu. Sự Khai sáng
Thứ Chín sẽ không bao giờ lọt ra khỏi đất nước Peru này. Bây giờ, hãy
rời khỏi trụ sở của tôi ngay.”
Trong lúc nhanh chóng rời đi, chúng tôi nghe thấy tiếng hàng đoàn xe
quân sự đang tiến lại gần.
“Tại sao ông ấy dễ dàng để chúng ta rời đi như vậy?”, tôi thắc mắc.
“Chắc vì ông ấy cho rằng dù ở lại, chúng ta cũng chẳng thể xoay chuyển
cục diện”, Sanchez đáp. “Chúng ta chẳng thể làm được gì cả. Bây giờ,
tôi thật sự không biết chúng ta nên làm gì nữa.” Ánh mắt chúng tôi chạm
nhau. “Anh thấy đó, chúng ta đã thất bại trong việc thuyết phục ông ấy.”
Tôi cũng cảm thấy rối bời. Sự thất bại này có ý nghĩa gì? Có lẽ chúng tôi
xuất hiện ở đây không phải để thuyết phục Sebastian. Có lẽ chúng tôi chỉ
kịp thời có mặt để làm chậm lại tiến độ triển khai kế hoạch của ông ấy.
Tôi liếc nhìn Sanchez. Ông ấy đang tập trung lái xe, đồng thời, liên tục
quan sát hai bên đường để tìm kiếm dấu vết của Wil và Julia. Chúng tôi quyết định sẽ rà soát hai lần con đường mà họ đã chạy băng qua, nhưng
chúng tôi chẳng hề tìm thấy một dấu vết nào cả. Tâm trí tôi lan man nghĩ
đến khu tàn tích Celestine. Tôi mường tượng ra địa điểm đó trông như
thế nào: những hố khai quật nhiều tầng, những lều trại của các nhà khoa
học, những công trình kiến trúc hình kim tự tháp lờ mờ ẩn hiện ở xa xa.
“Có vẻ như Wil và Julia không còn ở trong khu vực rừng này”, Sanchez
nhận định. “Chắc hẳn hai người có xe riêng. Bây giờ, chúng ta phải
quyết định nên làm gì tiếp theo.”
“Tôi nghĩ chúng ta nên đi đến khu tàn tích”, tôi đề nghị.
Ông ấy quay sang nhìn tôi. “Tất nhiên rồi. Chúng ta chẳng còn biết nơi
nào khác để đi cả.”
Sanchez vòng xe lại, rồi thẳng tiến về hướng tây.
“Cha biết gì về khu tàn tích này?”, tôi lên tiếng hỏi.
“Julia từng chia sẻ rằng các khu tàn tích ở đây được xây dựng bởi hai
nền văn minh khác nhau. Ban đầu, người Maya đã tạo dựng được một
nền văn minh thịnh vượng tại khu vực này, mặc dù đa số các ngôi đền
của họ được xây theo chiều hướng mở rộng về phía bắc ở bang Yucatan,
Mexico. Bí ẩn thay, không rõ vì nguyên nhân gì, toàn bộ nền văn minh
Maya đột nhiên biến mất không để lại dấu vết vào khoảng năm 600 trước
Công nguyên. Sau đó, người Inca lại phát triển một nền văn minh khác
tại chính vùng đất này.”
“Theo Cha thì chuyện gì đã xảy ra với người Maya?”
Sanchez nhìn sang tôi. “Tôi không biết.”
Chúng tôi im lặng trong vài phút. Sau đó, tôi chợt nhớ lại một chi tiết:
Cha Sanchez đã nói với Sebastian rằng ông ấy đã đọc được thêm một
phần của Sự Khai sáng Thứ Chín.
“Làm cách nào Cha đọc được nội dung tiếp theo của Sự Khai sáng Thứ
Chín vậy?”, tôi thắc mắc.
“Anh chàng binh sĩ trẻ đã giúp đỡ chúng ta biết được nơi cất giấu phần
tiếp theo của sự khai sáng này. Sau khi chúng ta bị tách khỏi nhau, cậu
ấy đã dẫn tôi đến một căn phòng và đưa phần nội dung đó cho tôi. Tài
liệu đó chỉ bổ sung thêm một vài khái niệm ngoài những điều mà Phil và
Dobson đã chia sẻ với chúng ta, nhưng nhờ đó, tôi có thêm một số luận
điểm để thuyết phục Sebastian.”
“Phần nội dung đó cụ thể nói gì?”
“Thủ bản sẽ giúp làm sáng tỏ hệ thống tư tưởng của nhiều tôn giáo.
Đồng thời, các sự khai sáng sẽ giúp những tôn giáo này thực hiện những
cam kết đã đặt ra. Thủ bản nói rằng tất cả các tôn giáo đều chia sẻ tri
thức cốt lõi: làm thế nào để loài người có thể thiết lập mối quan hệ với
Đấng Tối Cao. Tất cả tôn giáo đều đề cập đến sự hiểu biết về Chúa theo
cách của mình, một sự hiểu biết khiến chúng ta trở nên toàn vẹn hơn,
hoàn thiện hơn. Tuy vậy, các tôn giáo đã bị biến đổi theo chiều hướng
xấu khi những nhà lãnh đạo tâm linh lại đảm nhiệm trọng trách giải thích
ý hướng của Chúa cho mọi người, thay vì hướng dẫn mỗi cá nhân
phương thức để tìm ra ý hướng đó bên trong chính mình.
“Thủ bản nói rằng đến một thời điểm nào đó trong lịch sử, một cá nhân
nào đó sẽ lĩnh hội được phương thức chính xác để kết nối với nguồn
năng lượng và ý hướng của Chúa, và trong một thời gian dài, cá nhân đó
sẽ trở thành một tấm gương điển hình về khả năng tồn tại sự kết nối
thiêng liêng này.” Sanchez lại nhìn sang tôi. “Chẳng phải Chúa Giêsu đã
làm được điều đó sao? Chẳng phải Ngài đã gia tăng nguồn năng lượng
và tần số rung động của mình cho đến khi Ngài đạt đến mức độ thông tuệ
và sáng suốt đủ để…?” Sanchez đột nhiên dừng câu hỏi ở đó, có vẻ đang
chiêm nghiệm điều gì.
“Cha đang nghĩ gì vậy?”, tôi thắc mắc.
Sanchez có vẻ hơi bối rối. “Tôi không biết. Bản dịch mà cậu binh sĩ đưa
cho tôi dừng ngay ở chỗ đó, rằng cá nhân điển hình này sẽ thắp sáng một
con đường để toàn nhân loại lần bước theo sau, tuy vậy, nội dung đó
chưa mô tả đích đến của con đường này.”
Trong mười lăm phút sau đó, cả hai chúng tôi cùng im lặng. Tôi cố gắng
tập trung chú ý xem có tín hiệu gì cho biết những chuyện sắp xảy ra
không, nhưng tâm trí tôi trống rỗng, không nghĩ được gì. Phải chăng tôi
đang nỗ lực quá sức?
“Khu tàn tích ở đằng kia”, Sanchez lên tiếng.
Ở phía trước, nhìn xuyên qua khu rừng ở bên trái con đường, tôi thấy ba
công trình kiến trúc hình kim tự tháp đồ sộ. Sau khi chúng tôi đỗ xe và
tiến đến gần khu tàn tích, tôi có thể nhận ra rằng các kim tự tháp này
được xây từ các tảng đá được gọt đẽo và cách nhau một khoảng đều đặn
chừng ba mươi mét. Khu vực giữa hai tảng đá được lát bằng một loại đá
khác nhẵn hơn. Một vài địa điểm khảo cổ được khai quật ngay bên dưới
các kim tự tháp.
“Nhìn chỗ đó kìa!”, Sanchez vừa nói vừa chỉ tay về phía kim tự tháp ở vị
trí xa nhất.
Một người đang ngồi trước kim tự tháp đó. Khi chúng tôi càng đi đến
gần kim tự tháp, tôi cảm nhận năng lượng bên trong mình càng gia tăng.
Trước khi chúng tôi tiến đến giữa khu vực được lát đá, tôi đột nhiên cảm
thấy sảng khoái không ngờ. Tôi nhìn sang Sanchez và thấy ông ấy
nhướng mày lên. Khi chúng tôi tiến đến gần hơn nữa, tôi nhận ra người
đang ở cạnh kim tự tháp chính là Julia. Cô ấy ngồi vắt chéo chân và đang
giữ một tập tài liệu.
“Julia”, Sanchez lên tiếng gọi.
Julia quay người lại, rồi lập tức đứng dậy. Khuôn mặt cô ấy dường như
sáng óng ánh.
“Wil đang ở đâu?”, tôi nôn nóng hỏi.
Julia chỉ tay sang bên phải của mình. Từ đằng xa, cách chúng tôi khoảng
một trăm mét, Wil đang đứng ở đó. Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, ông ấy
trông như một vầng sáng!
“Ông ấy đang làm gì vậy?”, tôi thắc mắc.
“Sự Khai sáng Thứ Chín”, Julia vừa đáp vừa giơ tập tài liệu về phía
chúng tôi. Sanchez liền kể với Julia rằng chúng tôi đã đọc được một số
nội dung của sự khai sáng này. Những nội dung đó đã đưa ra lời tiên
đoán rằng trong thời kỳ sắp tới, nhân loại sẽ được chuyển hóa thông qua
con đường tiến hóa bằng sự tỉnh thức tâm linh.
“Nhưng hành trình tiến hóa này sẽ dẫn chúng ta đi đâu?”, Sanchez hỏi.
Julia không trả lời, chỉ cầm tập tài liệu và đưa lên cao như thể đang
mong đợi chúng tôi đọc được những suy nghĩ đang diễn ra bên trong cô
ấy.
“Là gì vậy?”, tôi sốt ruột hỏi.
Sanchez đi đến gần và thúc khuỷu tay tôi. Ánh nhìn của ông ấy nhắc nhở
tôi hãy tập trung chú ý và kiên nhẫn chờ đợi.
“Sự Khai sáng Thứ Chín tiết lộ về vận mệnh tối thượng của chúng ta”,
Julia chia sẻ. “Sự khai sáng này giúp chúng ta nhận thức rõ về sứ mệnh
của đời mình. Nội dung này nhắc lại rằng mỗi con người chúng ta là kết
tinh của toàn bộ quá trình tiến hóa trước đó. Sự khai sáng này cũng mô tả
quá trình tiến hóa của vật chất từ những dạng thức cơ bản đến những
dạng thức ngày càng phức tạp, từ nguyên tố này đến nguyên tố khác, sau
đó từ loài này đến loài khác. Mỗi mức độ tiến hóa tương ứng với một
trạng thái rung động cao hơn.
“Khi loài người nguyên thủy xuất hiện, chúng ta tiếp tục tiến hóa một
cách vô thức thông qua việc kiểm soát người khác để giành lấy năng lượng và phát triển thêm một chút, sau đó lại bị người khác kiểm soát và
suy giảm năng lượng. Sự xung đột thể chất này cứ tiếp diễn cho đến khi
chúng ta tạo lập được cơ chế dân chủ. Hệ thống này không chấm dứt
được xung đột nhưng chuyển đổi hình thức xung đột từ thể chất sang
tinh thần.”
Julia tiếp tục: “Bây giờ, chúng ta đang xem xét toàn bộ quá trình này
dưới ánh sáng của sự tỉnh thức. Chúng ta có thể nhận thấy rằng mọi
phương diện của lịch sử loài người đã chuẩn bị nền tảng để chúng ta đạt
đến giai đoạn tỉnh thức trong hành trình tiến hóa. Bây giờ, chúng ta có
thể gia tăng năng lượng và trải nghiệm các sự kiện trùng hợp ngẫu nhiên
trong sự tỉnh thức. Chính điều này sẽ thúc đẩy tốc độ của công cuộc tiến
hóa, nâng tần số rung động năng lượng của chúng ta lên những mức cao
hơn nữa”.
Julia ngập ngừng trong giây lát, lần lượt nhìn hai chúng tôi, rồi nhắc lại
một lần nữa thông điệp mà cô ấy đã chia sẻ: “Vận mệnh của chúng ta là
tiếp tục nâng cao mức năng lượng. Và khi mức năng lượng của chúng ta
gia tăng, tần số rung động của các phân tử trong cơ thể chúng ta cũng gia
tăng”.
Cô ấy lại ngập ngừng.
“Ý nghĩa của vận mệnh đó là gì?”, tôi thắc mắc.
“Có nghĩa là trong tương lai, chúng ta sẽ ngày càng trở nên thanh thoát
hơn, thuần khiết hơn về mặt tâm linh”, Julia đáp.
Tôi nhìn sang Sanchez. Ông ấy đang chăm chú nhìn Julia.
“Sự Khai sáng Thứ Chín cho biết khi loài người chúng ta tiếp tục nâng
cao tần số rung động, điều kỳ diệu sẽ bắt đầu xuất hiện. Sau khi đạt đến
một tần số rung động nhất định, những nhóm người có cùng tần số rung
động ở mức cao sẽ đột nhiên trở nên vô hình trước những người vẫn còn
đang ở tần số rung động thấp hơn. Những người ở tần số rung động thấp
hơn đơn giản không nhìn thấy những người ở tần số rung động cao hơn, trong khi những người ở mức năng lượng cao hơn sẽ cảm thấy như thể
họ vẫn ở đó – chỉ là, họ sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn”, Julia nói tiếp.
Trong lúc Julia chia sẻ, tôi nhận thấy khuôn mặt và cơ thể cô ấy đang
dần biến đổi. Cơ thể Julia như đang hợp nhất với trường năng lượng của
cô ấy. Tuy tôi vẫn nhìn thấy cô ấy với những đường nét rõ ràng và nổi
bật, nhưng tôi không còn cảm thấy cô ấy như một con người bằng xương
bằng thịt nữa. Trong khoảnh khắc hiện tại, toàn thân cô ấy như đang phát
ra một nguồn sáng thuần khiết, được chiếu rọi rực rỡ từ bên trong.
Tôi nhìn sang Sanchez. Toàn thân ông ấy cũng đang phát sáng lên. Trước
sự kinh ngạc của tôi, vạn vật đều hiện lên sống động như thế: những
công trình kiến trúc kim tự tháp, những hòn đá dưới chân tôi, khu rừng
xung quanh, hai bàn tay tôi. Trong suốt cuộc đời mình, thậm chí cả trong
khoảnh khắc ở trên đỉnh núi, tôi cũng chưa từng có trải nghiệm đặc biệt
như thế này: vẻ đẹp của vạn vật xung quanh hiện lên rực rỡ và sống động
biết bao!
Julia tiếp tục: “Khi phần đông loài người gia tăng tần số rung động đến
một mức nhất định mà tại ngưỡng đó, họ trở nên vô hình trước những
người khác, chúng ta đang nhận được tín hiệu cho biết loài người đang
dần vượt qua ranh giới giữa đời sống hiện tại và một thế giới khác, nơi
khởi nguồn của sự sống và cũng là nơi chúng ta đến sau khi lìa trần. Con
đường vượt thoát thông qua nhận thức này chính là con đường mà Giêsu
đã chỉ ra. Ngài đã liên tục khai mở và kết nối với nguồn năng lượng vô
tận này cho đến khi Ngài trở nên nhẹ đến mức có thể đi trên mặt nước.
Ngài đã vượt thoát khỏi cái chết trong khi vẫn còn tồn tại trên cõi trần
gian này, và Ngài cũng là người tiên phong trên con đường giải thoát và
mở rộng thế giới vật chất thành thế giới tâm linh. Cuộc đời của Ngài là
một minh chứng về khả năng làm được điều đó. Nếu chúng ta cũng kết
nối được với cùng nguồn năng lượng vô tận đó, chúng ta có thể từng
bước tiến lên trên con đường Ngài đã đi. Đến một thời điểm, tất cả mọi
người sẽ đều đạt đến tần số rung động đủ cao để chúng ta có thể đặt chân
đến Thiên đường, tuy vẫn ở trong hình hài con người này”.
Tôi để ý thấy Wil đang thong thả bước về phía chúng tôi. Những chuyển
động của ông ấy trở nên thanh thoát lạ thường, như thể ông ấy đang bay
trên mặt đất vậy.
“Sự khai sáng nói rằng đa số mọi người sẽ đạt đến tần số rung động này
trong suốt thiên niên kỷ thứ ba và loài người sẽ sinh sống theo những
nhóm người có cùng tần số nên kết nối sâu sắc với nhau. Trong lịch sử,
một số nền văn hóa đã thật sự đạt đến tần số rung động này. Theo Sự
Khai sáng Thứ Chín, toàn bộ người Maya đã đạt đến ngưỡng rung động
nói trên và cùng nhau vượt qua ranh giới”, Julia nói tiếp.
Đột nhiên Julia im bặt. Từ phía sau, chúng tôi nghe thấy những tiếng
xầm xì to nhỏ bằng tiếng Tây Ban Nha. Rất đông binh sĩ đang tiến vào
khu tàn tích và đi về phía chúng tôi. Kỳ lạ thay, tôi chẳng hề cảm thấy sợ
hãi. Các binh sĩ đó tiếp tục đi về hướng này, nhưng thật bất ngờ, họ lại
không tiến đến gần chúng tôi.
“Họ không hề nhìn thấy chúng ta!”, Sanchez thốt lên kinh ngạc. “Chúng
ta đang ở tần số rung động quá cao!”
Tôi lại nhìn về phía nhóm binh sĩ. Sanchez đã nói đúng. Họ đang tiến về
phía bên trái chúng tôi, cách chúng tôi khoảng mười mét và chẳng hề để
tâm đến chúng tôi.
Bất thình lình, chúng tôi nghe những tiếng la hét ầm ĩ bằng tiếng Tây
Ban Nha phát ra từ kim tự tháp ở phía bên trái. Các binh sĩ đang đi gần
chúng tôi lập tức dừng lại, rồi chạy về hướng đó.
Tôi cố gắng nhìn kỹ xem chuyện gì đang diễn ra. Từ trong rừng, một
nhóm binh sĩ khác đang tiến ra, dí vũ khí vào hai người đàn ông đi trước.
Tôi há hốc kinh ngạc. Đó chính là Dobson và Phil. Cảnh tượng hai người
bạn đồng hành bị bắt giữ khiến tôi sững người. Năng lượng của tôi sụt
giảm hẳn. Tôi nhìn sang Sanchez và Julia. Cả hai đều đang quan sát nhất
cử nhất động của các binh sĩ và đều lộ rõ vẻ hoang mang, rối bời.
“Đợi đã!”, Wil dường như đang la lên từ hướng đối diện. “Đừng để năng
lượng bị suy giảm!” Tôi vừa cảm nhận được vừa nghe được những lời
ông ấy nói. Những lời nói ấy nghe như bị lạc đi.
Chúng tôi quay lại nhìn Wil khi ông ấy cố đi thật nhanh về phía chúng
tôi. Chúng tôi chăm chú nhìn và thấy dường như ông ấy đang nói thêm
điều gì khác nữa, nhưng lần này, chúng tôi không cảm nhận được ông ấy
nói gì. Tôi chợt nhận ra bản thân không thể nào tập trung được nữa. Hình
ảnh ông ấy dần dần bị méo mó, lu mờ đi. Cuối cùng, trước sự ngỡ ngàng
của tôi, Wil đã hoàn toàn biến mất.
Julia quay sang nhìn tôi và Sanchez. Năng lượng của cô ấy dường như
tiếp tục sụt giảm, nhưng cô ấy không tỏ ra nao núng, như thể sự việc vừa
xảy ra đã làm sáng tỏ một thông điệp nào đó.
“Chúng ta chưa đủ khả năng duy trì ổn định được tần số rung động cao”,
cô ấy chia sẻ. “Nỗi sợ hãi khiến chúng ta rơi xuống tần số rung động rất
thấp.” Cô ấy nhìn về vị trí mà hình ảnh Wil đã phai nhạt dần và biến mất.
“Sự Khai sáng Thứ Chín cho biết rằng trong khi thỉnh thoảng một số cá
nhân có thể đạt đến trạng thái giải thoát, niềm an lạc tột cùng vẫn chưa
thể hiện hữu trên khắp thế gian nếu như chúng ta chưa thể buông bỏ
được nỗi sợ của mình, chưa thể duy trì tần số rung động cao trong bất kỳ
hoàn cảnh nào.”
Julia trở nên hứng khởi hơn. “Mọi người không thấy sao? Trong hiện tại,
chúng ta vẫn chưa thể làm được điều này, tuy nhiên, Sự Khai sáng Thứ
Chín đã xuất hiện để giúp chúng ta tạo lập sự tự tin cần thiết đó. Sự Khai
sáng Thứ Chín là sự khai sáng giúp chúng ta hình dung được viễn cảnh
để mọi người chúng ta cùng hướng về. Trong khi đó, các sự khai sáng
còn lại hợp thành một bức tranh tổng thể về thế giới và nhân loại trong
tương lai: một thế giới mà vạn vật hiện lên với vẻ đẹp tuyệt mỹ, là nơi
chúng ta tìm thấy nguồn năng lượng vô hạn, và loài người sống trong thế
giới đó không ngừng kết nối với vạn vật xung quanh và chính vì vậy, họ
luôn nhìn thấy và trân trọng thưởng thức vẻ đẹp của tạo hóa.”
“Khi chúng ta càng nhận ra được nhiều vẻ đẹp từ vạn vật, chúng ta càng
tiến hóa. Khi chúng ta càng tiến hóa, chúng ta càng đạt đến tần số rung
động cao hơn. Sự Khai sáng Thứ Chín cho biết rằng cuối cùng thì, nhận
thức và tần số rung động ở một mức độ cao nhất định sẽ giúp tâm thức
của chúng ta được khai mở để nhìn thấy Thiên đường sẵn có ngay trước
mắt. Thiên đường đó đã luôn tồn tại, chẳng qua chúng ta chưa đủ khả
năng để nhìn thấy nó.
“Bất kỳ khi nào chúng ta cảm thấy hoài nghi về con đường đã chọn, hoặc
mất phương hướng khi đang đi trên hành trình của đời mình, chúng ta
phải tạm dừng để nhắc nhở bản thân về đích đến thật sự của hành trình
tiến hóa của chúng ta và ý nghĩa của toàn bộ đời sống này. Lý do chúng
ta xuất hiện trên cõi đời này là tìm thấy Thiên đường ngay trên Trái đất.
Và giờ đây, chúng ta đã biết được làm thế nào để những điều này trở
thành hiện thực.”
Julia tạm dừng trong giây lát. “Sự Khai sáng Thứ Chín cũng cho biết
rằng Thủ bản còn có thêm Sự Khai sáng Thứ Mười nữa. Tôi nghĩ sự khai
sáng đó cần phải được chia sẻ và lĩnh hội…”
Trước khi cô ấy trình bày xong quan điểm của mình, chúng tôi bất ngờ
nghe thấy một tràng súng máy nổ liên hoàn, làm những phiến đá dưới
chân tôi vỡ tan. Tất cả chúng tôi đều lao người nằm xuống đất, hai tay
đặt lên trên đầu. Không người nào dám lên tiếng khi các binh sĩ tiến đến,
tịch thu tài liệu và dẫn mỗi người chúng tôi đi về một hướng khác nhau.
*
Vào những tuần đầu sau khi bị bắt, tôi liên tục ở trong tình trạng kinh
hồn bạt vía. Mức năng lượng của tôi sụt giảm trầm trọng khi các viên sĩ
quan luân phiên tra khảo tôi về Thủ bản.
Tôi giả vờ là một du khách hơi lơ ngơ và luôn trả lời là không biết gì cả.
Rốt cuộc, tôi thật sự cũng chẳng biết ai trong số các vị linh mục đang giữ
các bản sao của Thủ bản hay mức độ tiếp cận và đồng tình của phần
đông công chúng đối với tài liệu này đến đâu. Dần dần, chiến thuật của tôi đã phát huy tác dụng. Sau năm lần bảy lượt không khai thác được
thông tin gì mới từ tôi, các binh sĩ có vẻ bắt đầu ngán ngẩm và mệt mỏi
với trường hợp của tôi, vì vậy, họ đã chuyển tôi sang một nhóm viên
chức chính phủ để thử một cách tiếp cận khác.
Những viên chức này ra sức thuyết phục tôi rằng ngay từ đầu, quyết định
đi đến Peru của tôi là một quyết định điên rồ vì đối với họ, Thủ bản thật
sự chưa bao giờ tồn tại. Những người này biện luận rằng các sự khai
sáng thực chất là sản phẩm của một nhóm nhỏ các vị linh mục với ý định
nung nấu một kế hoạch nổi loạn trong tương lai. Họ đưa ra kết luận: các
vị linh mục đã lừa gạt tôi, còn tôi cứ để họ thoải mái đưa ra quan điểm.
Sau nhiều cuộc trò chuyện, không khí dần trở nên thân mật hơn. Những
viên chức đó dần xem tôi như một nạn nhân vô tội, một người Mỹ ngây
thơ, vì đã đọc quá nhiều truyện phiêu lưu mạo hiểm mà bị lạc trong một
đất nước xa lạ.
Và vì lúc ấy, năng lượng của tôi đang rơi xuống mức thấp, chắc hẳn tôi
đã có thể không tránh được bị tẩy não nếu như một sự việc không bất
ngờ xảy đến. Tôi đột nhiên bị chuyển đi khỏi trại giam thuộc căn cứ quân
sự sang một khu phức hợp của chính phủ gần sân bay Lima. Khu phức
hợp này là nơi Cha Carl cũng đang bị bắt giữ. Sự trùng hợp ngẫu nhiên
này giúp tôi dần khôi phục lại sự tự tin của mình.
Tôi đang đi tản bộ trên khoảng sân bên trong thì nhìn thấy Cha Carl. Ông
ấy đang ngồi đọc sách trên một chiếc ghế dài. Tôi đi đến chỗ ông ấy, cố
gắng không bộc lộ ra những xúc cảm hân hoan trong lòng và thầm mong
rằng các viên chức bên trong tòa nhà này sẽ không chú ý đến nhất cử
nhất động của tôi. Khi tôi ngồi xuống ghế, Cha Carl liền ngước lên nhìn
và cười rạng rỡ.
“Tôi đang mong anh đây”, ông ấy lên tiếng.
“Thật vậy sao?”
Cha Carl liền đặt quyển sách xuống, niềm vui hiện rõ trong ánh mắt ông
ấy.
“Sau khi Cha Costous và tôi đi đến Lima, ngay lập tức, chúng tôi bị bắt
giữ và tách ra khỏi nhau”, ông ấy giải thích. “Tôi đã bị giam ở nơi này kể
từ lúc đó. Tôi không hiểu được tại sao mọi chuyện lại chuyển biến như
vậy. Tôi cố nghe ngóng để tìm hiểu nhưng ở đây im ắng như không có
chuyện gì xảy ra. Gần đây, tôi bắt đầu nghĩ đến anh thường xuyên.” Ông
ấy nhìn tôi, tỏ vẻ hiểu biết: “Vậy nên, tôi đoán rằng anh sẽ đến đây”.
“Thật may khi được gặp Cha ở đây”, tôi bày tỏ. “Cha đã nghe về những
chuyện xảy ra ở khu tàn tích Celestine chưa?”
“Tôi đã biết mọi chuyện”, Cha Carl đáp. “Tôi có trao đổi ngắn gọn với
Cha Sanchez. Ông ấy đã ở đây một ngày trước khi bị đưa đi chỗ khác.”
“Cha Sanchez vẫn ổn chứ? Ông ấy có biết chuyện gì xảy đến với những
người còn lại không? Còn ông ấy thì sao? Họ có bỏ tù ông ấy không?”
“Ông ấy không biết tin gì về những người còn lại cả; tôi cũng không biết
họ sẽ làm gì với Cha Sanchez. Chính phủ đã đưa ra chiến lược: truy tìm
và tiêu hủy triệt để tất cả bản sao của Thủ bản. Sau đó, chính phủ sẽ công
bố rằng toàn bộ sự việc này là một phi vụ lừa đảo quy mô lớn. Viễn cảnh
tối tăm mà tôi hình dung ra là uy tín của tất cả chúng ta sẽ bị ảnh hưởng
nghiêm trọng, nhưng không ai có thể biết được cuối cùng họ sẽ làm gì
với chúng ta.”
“Còn những tài liệu mà Dobson cất giữ thì sao”, tôi lên tiếng hỏi, “Sự
Khai sáng Đầu Tiên và Sự Khai sáng Thứ Hai mà ông ấy đã để lại ở
Mỹ?”
“Các tài liệu đó cũng đang ở trong tay bọn họ”, Cha Carl đáp. “Cha
Sanchez kể rằng các điệp viên của chính phủ đã tìm thấy địa điểm cất
giấu các tài liệu đó và đã đánh cắp chúng. Rõ ràng, các điệp viên Peru có
mặt ở khắp mọi nơi. Ngay lúc đầu, những người này đã biết Dobson và
cả cô bạn của anh, Charlene.”
“Vậy Cha cho rằng một khi chính phủ đã vào cuộc với quyết tâm cao
nhất, tất cả bản sao của Thủ bản sẽ bị tiêu hủy sao?”
“Tôi nghĩ nếu bản sao nào còn tồn tại, đó hẳn là một kỳ tích.”
Tôi quay đi, có cảm giác như nguồn năng lượng mới tìm lại được đã bị
suy giảm một vài phần.
“Anh hiểu ý nghĩa của điều này, đúng không?”, Cha Carl nghiêm túc hỏi.
Tôi nhìn ông ấy nhưng không thể thốt lên lời nào.
“Điều này có nghĩa là mỗi người chúng ta phải ghi nhớ chính xác nội
dung của Thủ bản. Anh và Cha Sanchez đã không thuyết phục được Cha
Sebastian chấm dứt việc chống đối Thủ bản, nhưng ít ra hai người đã kịp
thời trì hoãn kế hoạch của ông ấy để Sự Khai sáng Thứ Chín được hiểu
cặn kẽ hơn. Bây giờ, sự khai sáng này cần được chia sẻ rộng rãi. Anh
phải tham gia vào công cuộc chia sẻ đó”, ông ấy tiếp tục.
Sứ mệnh mà Cha Carl vừa nói đến khiến tôi cảm thấy vô cùng áp lực, vì
vậy, vở kịch “xa cách” lại được kích hoạt trong tâm trí tôi. Tôi ngả người
ra sau, dựa lưng vào thành ghế, rồi đưa mắt nhìn sang hướng khác. Cha
Carl bật cười khi nhìn thấy phản ứng của tôi. Ngay lúc đó, cả hai chúng
tôi đều phát hiện ra rằng một vài viên chức trong Đại sứ quán đang quan
sát chúng tôi từ cửa sổ của một văn phòng.
“Nghe này”, Cha Carl vội nói thêm. “Từ giờ trở đi, các sự khai sáng phải
được chia sẻ rộng rãi cho càng nhiều người càng tốt. Sau khi được nghe
và nhận ra thông điệp của sự thật từ các sự khai sáng, mỗi người có
nhiệm vụ trao truyền thông điệp đó cho người khác, những người đã sẵn
sàng tiếp nhận sự khai sáng. Khả năng kết nối với nguồn năng lượng đòi
hỏi con người chúng ta phải cởi mở đón nhận, quan tâm, bàn luận và
mong muốn đạt được sự kết nối đó, nếu không thì, toàn nhân loại có thể
quay trở lại sự ngộ nhận cũ, xem mục đích của cuộc đời này là sự tranh
giành quyền lực và khai thác hết mọi tài nguyên trên Trái đất. Nếu quay
trở lại lối sống cũ, loài người cuối cùng sẽ bị diệt vong. Mỗi người trong chúng ta cần phải làm mọi việc trong khả năng để chia sẻ thông điệp
này.”
Tôi để ý thấy hai viên chức đó đã ra khỏi tòa nhà và đang đi về phía
chúng tôi.
“Thêm một việc nữa”, Cha Carl hạ giọng.
“Tôi nghe đây”, tôi chăm chú lắng nghe.
“Cha Sanchez bảo rằng Julia đã nhắc đến Sự Khai sáng Thứ Mười. Sự
khai sáng này vẫn chưa được tìm thấy và không ai biết được nơi cất giấu
của tài liệu đó.”
Hai viên chức đang tiến đến chỗ chúng tôi.
“Tôi đang có suy nghĩ rằng những người này sẽ trả tự do cho anh. Anh
có thể sẽ là người duy nhất có cơ hội tìm thấy Sự Khai sáng Thứ Mười”,
Cha Carl tiếp tục.
Hai viên chức đột ngột cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi, sau
đó dẫn tôi đi về phía tòa nhà. Cha Carl mỉm cười, vẫy tay chào tôi và nói
thêm điều gì đó, nhưng vào lúc ấy, tôi không thể nào tập trung hoàn toàn
để lắng nghe. Ngay sau khi Cha Carl đề cập đến Sự Khai sáng Thứ
Mười, tôi đã liên tục suy nghĩ về Charlene. Tại sao tôi lại nghĩ đến cô
ấy? Liệu cô ấy có liên quan gì đến Sự Khai sáng Thứ Mười?
Hai viên chức yêu cầu tôi thu xếp một số đồ đạc cá nhân, sau đó đi theo
họ đến trước tòa nhà Đại sứ quán, rồi vào trong một chiếc xe của chính
phủ. Tôi được đưa thẳng đến sân bay và khi đến sân bay, tôi được dẫn
lên thẳng phòng chờ. Một trong hai viên chức đưa mắt nhìn tôi từ sau
cặp kính dày cộm, thoáng mỉn cười.
Ông ta nghiêm mặt lại khi trao cho tôi tấm hộ chiếu và một chiếc vé để
đáp chuyến bay về Mỹ… Bằng chất giọng Peru đặc sệt, ông ta nhấn
mạnh rằng tôi đừng bao giờ, đừng bao giờ quay trở lại đất nước này nữa.
Video: Trích đoạn
Nguồn Internet