Sách Tâm Linh

Lời tiên tri Núi Andes

✍️ Mục lục: Lời tiên tri Núi Andes – Mặc Khải thứ 10

Chương 2: Xem lại Cuộc đời

Đứng trước một tảng đá phân nửa bị che khuất bởi phần nhô ra, là Wil đang chống nạnh. Anh mỉm cười, nhưng khuôn mặt có vẻ hơi mờ. Vì vậy tôi phải nheo mắt mới thấy rõ.
Nhanh nhẹn bước đến cạnh tôi anh nói:
– Tôi biết cậu sẽ đến, tôi đã chờ cậu.
Kinh ngạc tôi nhìn Wil và ấp úng:
– Tôi không ngờ anh có mặt ở đây! Chuyện gì đã xảy ra với anh sau khi anh mất tích ở Peru? Anh đã đi đâu?
Wil ra hiệu cho tôi ngồi xuống đối diện anh trên tảng đá kế cận.
– Rồi tôi giải thích cho cậu sau. Nhưng tại sao cậu đến thung lũng này?
Tôi kể cho Wil mọi chuyện được tin Chariene mất tích, suy đoán từ bản đồ bí ẩn của cô ấy và gặp David. Wil nêu lên nhiều câu hỏi chính xác về cuộc nói chuyện giữa tôi với người Indian. Rồi anh nghiêng người về phía tôi và nói:
– Mặc khải thứ mười nói về sự phục hưng tinh thần đang diễn ra trên hành tinh chúng ta, dưới ánh sáng của một chiều không gian khác.
Nhưng trước tiên, cậu phải khám phá bản chất thực những trực giác của cậu, David hẳn đã giải thích cho cậu?
– Có, – tôi đáp. – Điều đó có đúng không?
Wil trầm ngâm một lúc, rồi hỏi tôi:
– Điều gì đã xảy đến với cậu kể từ khi cậu đi vào thung lũng?
– Ngay tức khắc, tôi đã nhận được những hình ảnh. Một trong số chúng xuất phát từ quá khứ xa xăm, nhưng sau đó tôi nhiều lần trông
thấy cái hồ này, với các chi tiết – những tảng đá, những thác nước – và tôi linh cảm là có ai đó đang chờ tôi ở đây, nhưng không biết chính là anh.
– Cậu đã làm gì trong thị kiến đó?
– Tôi đã đến nơi này và đột nhiên trông thấy cái hồ cùng những thác nước.
– Vậy thì đó là tương lai tiềm ẩn của cậu.
Tôi nhìn Wil:
– Tôi không rõ lắm.
– Như David đã giải thích cho cậu, phần đầu của mặc khải thứ mười nhắm đến một sự am hiểu rõ ràng hơn về những trực giác. Khi áp dụng các bài học của chín mặc khải trước đó, chúng ta thấy trực giác của mình như là những nhận thức có tính máy móc, hoặc là những ấn tượng mơ hồ và chóng qua. Nhưng càng làm quen với chúng, chúng ta càng có thể nắm bắt thực chất của chúng. Cậu hãy nhớ đến điều đã xảy ra cho cậu tại Peru. Trực giác của cậu không mang đến cho cậu hình ảnh gì hay sao? Cậu đã thấy không chỉ những người mà cậu sẽ gặp, mà còn cả những tình huống và địa điểm chính xác, và điều đó đã thúc đẩy cậu đi theo hướng này hoặc hướng nọ. Phải chăng bằng cách đó mà cậu đã biết lúc cậu phải đến khu phế tích Celestine?
“Ở đây, trong thung lũng này, cậu đã qua những trải nghiệm như thế.
Cậu đã nhận được một hình ảnh tâm trí về một sự kiện tiềm ẩn – thấy thác nước và gặp một ai đó – và cậu đã tiếp tục tiến bước, cậu đã biết tạo ra sự trùng hợp giúp phát hiện nơi này và gặp tôi. Nếu xua đi hình ảnh đó, hoặc nghi ngờ về khả năng phát hiện những thác nước, thì cậu hẳn sẽ bỏ qua tính đồng bộ và đã thất vọng. Nhưng, cậu đã không xem thường hình ảnh đó; cậu đã giữ nó trong tâm trí”.
Tôi nói:
– David đã giải thích rằng, tôi phải biết gìn giữ trực giác của mình.
Wil gật đầu tán thành.
Tôi nói:
– Còn những hình ảnh khác thì sao? Những cảnh tượng quá khứ?
Những dấu hiệu phát ra từ các con vật? Mặc khải thứ mười nói lên điều gì? Anh đã trông thấy Bản Sách Cổ Chép Tay?
Wil xua tay gạt đi những câu hỏi của tôi:
– Trước tiên, hãy để tôi kể cho cậu trải nghiệm của tôi ở chiều kích không gian khác, điều mà tôi gọi là Cõi Bên Kia. Ở Peru, tôi đã giữ được mức năng lượng của mình trong khi cậu và các bạn đã sợ hãi và để mất.
Tôi đã được đưa sang một thế giới kỳ lạ, không tưởng tượng được, nơi ngự trị của cái đẹp và ánh sáng. Tôi không hề rời khỏi nơi mình đang đứng, tuy vậy mọi sự khác hẳn. Cái thế giới ánh sáng đó đã gây ấn tượng cho tôi đến nỗi giờ đây tôi vẫn chưa đủ khả năng để mô tả nó. Trong một  thời gian, tôi đã tiến hoá trong vũ trụ lạ lùng đó, và con người tôi rung động một cách mãnh liệt hơn. Ngoài ra, tôi đã phát hiện một hiện tượng lạ lùng. Chỉ với ý chí của tôi thôi, tôi có thể ngoại xuất ở bất cứ nơi đâu trên trái đất; chỉ cần hình dung nơi đến. Tôi đã dạo chơi ở nhiều nơi, tôi đã tìm kiếm cậu, Julia và những người bạn khác, nhưng không gặp.
Và tôi cũng có một quyền năng khác nữa. Nếu tưởng tượng hình ảnh một vùng rộng lớn nguyên thuỷ, thì tôi có thể ra khỏi trái đất để đến một không gian hoàn toàn tưởng tượng, nơi tôi có thể tạo ra mọi điều tôi muốn bằng cách hình dung nó. Tôi đã tạo ra đại dương, núi non, những cảnh vật tuyệt đẹp, những con người như tôi ao ước… Và những hình ảnh đó cũng thực như con người hoặc những cảnh quan trên trái đất.
Tuy vậy, tôi thấy cái thế giới bịa đặt đó không mấy phong phú. Việc sáng tạo một cách tuỳ tiện không mang lại cho tôi sự hài lòng nào. Sau một thời gian, tôi quay về nhà và suy nghĩ điều tôi muốn thực hiện. Vào dạo đó, tôi có thể đạt đến một ý thức cao cấp. Tôi có thể ăn và ngủ, ngay cả khi tôi không cần điều đó. Nhưng tôi đã không quan tâm đến một yếu tố quan trọng: tôi không còn bận tâm đến việc gợi lên và cảm nhận sâu sắc những trùng hợp. Khi thấy mình đã siêu xuất, tôi mắc phải lỗi lầm là tin rằng mình có thể gìn giữ sự kết nối bên trong; tôi đã tìm cách làm chủ những hoàn cảnh một cách thái quá và tôi đã lạc lối. Ở mức độ rung động đó, quả là rất dễ dàng để lạc lối, khi ta có thể rất dễ dàng và nhanh chóng tạo ra một điều gì đó bằng cách sử dụng ý chí.
Tôi hỏi:
– Sau đó, chuyện gì đã xảy đến với anh?
– Tôi tập trung vào nội tâm trong khi tìm cách nối lại một cách mãnh liệt hơn với năng lượng thiêng liêng, như chúng ta đã luôn làm như thế.
Ngoài ra, tôi chẳng còn điều gì khác để làm. Kể từ lúc đó, rung động của tôi đã trở nên mạnh hơn trước, và tôi lại nhận được những trực giác. Lúc đó, tôi đã trông thấy một hình ảnh của cậu.
– Tôi như thế nào trong những thị kiến đó?
– Tôi không rõ lắm, bởi hình ảnh khá mờ. Nhưng khi nhớ đến trực giác của mình và giữ nó trong tâm trí, tôi đã đi vào một vùng mới của Cõi Bên Kia, nơi tôi có thể thực sự thấy những linh hồn khác, hay nói đúng hơn là những nhóm linh hồn. Tôi chưa có khả năng để nói chuyện với họ, nhưng tôi mơ hồ hiểu được những ý tưởng và nắm bắt những hiểu biết của họ.
Tôi hỏi:
– Những linh hồn đó có truyền đạt cho anh bản văn mặc khải thứ
mười?
– Không, mặc khải thứ mười chưa hề được chép lại.
– Sao vậy? Nó không phải là một phần của Bản Sách Cổ Chép Tay ư?
– Không.
– Hãy cho tôi biết nó có thật hay không?
– Đương nhiên, nhưng không ở trên trần gian. Nó chưa đi vào chiều kích vật chất, và chỉ tồn tại ở Cõi Bên Kia. Khi có khá đủ những người trên trần gian cảm nhận được qua trực giác thông tin đó, thì nó sẽ trở nên hiện thực trong ý thức của một số người để có thể được ghi lại trên giấy.
Đó là điều đã xảy ra đối với chín mặc khải đầu tiên. Thật ra, người ta nhận thấy điều đó xảy ra đối với mọi bản văn thuộc Tâm linh, kể cả đối với những sấm ngôn linh thiêng nhất. Trước tiên, thông tin tồn tại ở Cõi Bên Kia; sau đó, khi nó được nhận biết một cách rõ ràng trong chiều kích vật chất, thì người đã được ấn định để ghi chép sẽ ghi chép lại. Chính vì thế mà người ta nói rằng những bản văn đó là đã được thần khải.
– Tại sao phải mất quá nhiều thời gian để có thể nhận biết thông điệp của mặc khải thứ mười?
Wil có vẻ lúng túng:
– Tôi không biết. Nhóm linh hồn mà tôi đã giao tiếp hình như biết điều đó, nhưng tôi thì không hiểu. Mức năng lượng của tôi không đủ cao.
Điều đó có thể giải thích bằng sự việc là con người càng lúc càng lo sợ nhiều hơn. Chúng ta sống trong một thế giới đang tiến hoá từ chủ nghĩa duy vật sang một quan niệm Tâm linh mới có tính tổng thể.
– Vậy, theo anh thì chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ biết mặc khải thứ mười?
– Đúng, các nhóm linh hồn đã thấy điều đó dần dần xuất hiện ở mọi quốc gia, khi càng lúc nhân loại càng đạt được một quan điểm cao hơn; điều đó xuất phát từ sự hiểu biết Cõi Bên Kia. Nhưng để chiến thắng sợ hãi, cần phải có một số người thấu triệt nó.
– Anh có biết phần còn lại của mặc khải thứ mười nhắn nhủ điều gì không?
– Rõ ràng việc hiểu biết chín mặc khải trước đó là không đủ. Chúng ta phải biết chu toàn số phận của mình, biết nắm lấy quan hệ đặc biệt giữa chiều kích vật chất và Cõi Bên Kia. Chúng ta phải khám phá ý nghĩa sự ra đời của chúng ta, nơi chúng ta đã xuất phát, và toàn bộ mục tiêu mà nhân loại đang theo đuổi.
Một ý tưởng bất chợt chạy ngang qua tâm trí tôi:
– Anh đã có dịp trông thấy bản sao của mặc khải thứ chín. Vậy, nó nói gì về mặc khải thứ mười?
Wil nghiêng người về phía tôi:
– Nó khẳng định rằng chín mặc khải đầu tiên mô tả sự phát triển Tâm linh, trên bình diện cá nhân lẫn tập thể. Nhưng, để có thể thực sự áp dụng những khải thị đó, để cảm nhận sâu sắc chúng mỗi ngày và chu toàn định mệnh của mình, thì chúng ta cần phải thấu triệt quá trình. Theo mặc khải thứ mười, con người trước tiên phải cảm nhận sâu sắc một sự biến đổi Tâm linh, không chỉ từ quan điểm trần gian, mà còn từ quan điểm của Cõi Bên Kia. Chúng ta sẽ hiểu rõ hơn vì sao chúng ta cố hợp nhất hai chiều kích, vì sao chúng ta phải thực hiện cái mục tiêu lịch sử đó. Mặc khải thứ mười cũng nói đến sự sợ hãi: cùng lúc sẽ nổi lên một ý thức Tâm linh mới, sẽ diễn ra một phản ứng phân cực; điều đó sẽ hình thành một sự đối kháng dựa trên nỗi lo sợ, và sự đối kháng đó sẽ tìm cách làm chủ tương lai bằng nhiều công nghệ mới khác nhau – những công nghệ còn nguy hiểm hơn cả vũ khí nguyên tử và đang được khám phá. Mặc khải thứ mười giúp bạn loại bỏ sự phân cực đó.
Wil đột ngột im tiếng và hất hàm về phía đông:
– Cậu có nghe thấy?
– Gì chứ?
– Tiếng vo vo đó.
– Tôi đã từng nghe thấy nó lúc nãy. Thứ tiếng đó là gì?
– Tôi không rõ. Nhưng ta cũng có thể nghe thấy nó trong chiều kích khác. Những linh hồn mà tôi đã gặp có vẻ rất bối rối vì thứ tiếng đó.
Khi Wil nói, trong tâm trí tôi hiện rõ khuôn mặt của Charlène.
Tôi hỏi, đôi chút lơ đãng:
– Theo anh thì tiếng vo vo có liên quan đến những công nghệ mới?
Bất chợt thiếu tập trung, Wil không trả lời câu hỏi của tôi. Anh hỏi:
– Phải chăng cô bạn mà cậu đang đi tìm là người có đôi mắt to, với cái nhìn đăm dăm?
– Vâng.
– Tôi vừa thấy một hình ảnh của khuôn mặt cô ấy.
Ngạc nhiên, tôi nhìn Wil:
– Tôi cũng thế.
Wil quay mặt đi và ngắm những thác nước trong khi tôi hướng mắt theo tầm nhìn của anh. Quanh thác nước, bọt trắng và ánh ngũ sắc của những giọt nước tạo thành một cảnh quan tuyệt đẹp. Tôi cảm thấy năng lượng đang dâng lên trong tôi.
Wil nói:
– Cậu chưa có đủ năng lượng. Nhưng do nơi này giúp người ta khoẻ ra, nên tôi có thể giúp cậu. Nếu hai ta tập trung vào khuôn mặt của cô bạn cậu, thì chúng ta có thể đi vào chiều kích Tâm linh và có thể sẽ phát hiện nơi cô bạn cậu đang hiện diện cũng như điều gì đang xảy ra trong thung lũng này.
Tôi nói:
– Anh tin rằng tôi cũng có thể đạt được điều đó? Có thể anh sẽ phải đi một mình và tôi ở đây chờ anh.
Khuôn mặt Wil trở nên mờ ảo. Anh mỉm cười, đặt bàn tay lên lưng tôi và truyền cho tôi năng lượng.
– Chẳng lẽ cậu không thấy sự hiện diện của chúng ta ở nơi đây là có một mục tiêu chính xác ư? Nhân loại đã bắt đầu linh cảm có sự hiện hữu của Cõi Bên Kia và bắt đầu nắm bắt mặc khải thứ mười. Giờ đây, chúng ta có dịp để cùng thăm dò chiều kích khác. Định mệnh của chúng ta định cho chúng ta phải thực hiện điều đó.
Vào lúc này, tôi nghe thấy ở hậu cảnh có tiếng vo vo át cả tiếng của những thác nước. Thật vậy, tôi cảm nhận tiếng vo vo đó cả trong đám rối dương của mình.
Wil khẳng định:
– Tiếng vo vo đó đang gia tăng cường độ. Chúng ta đi thôi. Có lẽ Charlène đang gặp rắc rối.
Tôi hỏi:
– Chúng ta sẽ làm gì?
– Tạo lại hình ảnh cô bạn cậu mà chúng ta đã nhận.
– Wil đáp, bàn tay vẫn đặt trên lưng tôi.
– Để bảo vệ cô ấy ư?
– Đúng. Như tôi đã nói với cậu, chúng ta đang học cách nhận biết giá trị những trực giác của chúng ta và tin vào hiệu năng của chúng. Chúng ta cầu mong những trùng hợp sẽ diễn ra thường xuyên hơn, nhưng phần đông chúng ta, chỉ gần đây thôi, mới nhận thức được tầm quan trọng của chúng. Nền văn hoá mà chúng ta đang sống đầy rẫy sự bi quan, thiếu hy vọng và niềm tin. Tuy nhiên, nếu chúng ta chú tâm, nếu chúng ta xem xét chi tiết những hình ảnh của tương lai mà chúng ta quán tưởng, nếu chúng ta nỗ lực gìn giữ những hình ảnh đó trong tâm trí và tin mãnh liệt vào điều đó, thì mọi hình ảnh trong tâm trí chúng ta sẽ có xu hướng cụ thể hoá một cách dễ dàng hơn.
– Như vậy, ý chí của chúng ta có mọi khả năng ư?
– Không. Cậu hãy nhớ những điều tôi đã kể về trải nghiệm của tôi ở Cõi Bên Kia. Chỉ bằng ước muốn, cậu có thể tạo ra bất cứ điều gì, nhưng điều đó không phong phú. Ở trần gian này, điều đó cũng diễn ra theo cùng cách, nhưng mọi sự phát triển một cách chậm rãi hơn. Trên trần gian, chúng ta có thể tạo ra hầu hết những điều mà chúng ta mong ước, nhưng chúng ta chỉ thoả mãn thực sự khi chúng ta lắng nghe đấng thiêng thánh đang hướng dẫn nội tâm chúng ta. Chỉ khi đó, ý chí của ta mới giúp ta tiến đến những tương lai tiềm tàng mà ta đã hình dung. Với cội nguồn thiêng thánh, chúng ta trở thành những kẻ đồng sáng tạo. Giờ đây, cậu đã rõ những tiền đề của mặc khải thứ mười rồi chứ? Chúng ta sẽ học cách làm chủ khả năng quán tưởng của mình, như chúng được sử dụng ở Cõi Bên Kia; một khi đã biết làm chủ chúng, chúng ta sẽ hoà hợp với chiều kích đó và điều này sẽ góp phần hợp nhất Đất và Trời.
Vì hiểu giải thích của Wil nên tôi gật đầu. Sau khi hít thở sâu nhiều lần, Wil ấn mạnh hơn lên lưng tôi và yêu cầu tôi tạo lại những chi tiết của khuôn mặt Charlène. Trong một lúc, chẳng có gì xảy ra. Rồi đột nhiên, tôi cảm thấy có một lực đẩy trên thân thể tôi, và tôi bị phóng ra phía trước trong một chuyển động dữ dội.
Bằng tốc độ dị thường, tôi băng ngang qua một đường hầm đầy màu sắc. Hoàn toàn ý thức, tôi ngạc nhiên khi thấy mình không chút sợ hãi.
Trái lại, tôi có cảm giác hài lòng và thanh thản, như thể trước đây tôi đã từng đến nơi này. Khi chuyển động chấm dứt, tôi thấy mình được bao quanh bởi một ánh sáng trắng nóng. Tôi đưa mắt tìm Wil, anh đang đứng sau tôi, phía trái.
Wil mỉm cười:
Môi anh không mấp máy, nhưng tôi có thể nghe rõ tiếng anh. vẻ bề ngoài của Wil vẫn thế, nhưng thân thể anh rực sáng từ bên trong.
Khi tôi vươn tay để chạm bàn tay Wil, tôi nhận thấy thân thể tôi cũng có một vẻ tương tự. Vào lúc tôi muốn chạm vào Wil, tôi nhận thấy có một trường năng lượng dày khoảng nhiều centimét đang bao bọc anh. Nếu cố xâm nhập vào trường năng lượng đó, tôi chỉ xa cách Wil hơn thêm.
Wil hỏi:
– Quả là dị thường phải không?
– Sự rung động ở đây còn mãnh liệt hơn lần ở khu phế tích Celestine.
Chúng ta đang ở đâu?
Wil lặng im, quan sát xung quanh. Chúng tôi đang lơ lửng, bất động giữa trời và chẳng thấy chân trời ở đâu. Chỉ có một ánh sáng trắng ở mọi hướng. Cuối cùng, Wil giải thích:
– Đây là một điểm quan sát. Tôi đã từng đến đây trong thoáng chốc, lần đầu khi tôi hình dung khuôn mặt của cậu. Hôm ấy, tôi đã gặp những linh hồn khác.
– Họ đã làm gì?
– Họ quan sát những người quá cố.
– Sao? Anh muốn nói, họ đến đây ngay sau khi qua đời?
– Đúng.
– Thế thì tại sao chúng ta đến đây? Phải chăng Charlène đã gặp
chuyện nghiêm trọng?
– Không, tôi không nghĩ vậy. Cậu hãy nhớ điều đã xảy đến cho tôi khi tôi bắt đầu hình dung. Tôi đã đến nhiều nơi trước khi gặp cậu gần ba tháng trước. Hẳn phải có điều gì ở nơi này mà chúng ta cần chứng kiến trước khi có thể tìm thấy cô bạn của cậu. Chúng ta hãy chờ xem điều gì xảy đến với những linh hồn đó.
Wil hất hàm về phía trái, nơi có nhiều thực thể hình dạng người đang hiện hình trước mắt chúng tôi, cách mười mét.
– Này Wil, làm sao chúng ta có thể biết ý định của họ? Chúng ta phải xử trí ra sao nếu họ tóm lấy hoặc làm hại chúng ta?
Vẻ mặt của Wil trở nên nghiêm nghị:
– Ở trần gian, làm thế nào để cậu biết ai đó muốn kiểm soát cậu?
– Tôi nhận biết một cách dễ dàng. Tôi đoán ra ngay khi ai đó muốn thao túng tôi.
Wil hỏi:
– Bằng cách nào?
– Tôi cảm thấy người ta đang đánh cắp năng lượng của tôi, khi khả năng suy xét, phán đoán của tôi kém đi và khả năng quyết định của tôi cũng giảm.
– Đúng thế. Cậu đoán được rằng đối tác của cậu không tuân theo chỉ dạy của những mặc khải. Những nguyên tắc đó vận hành theo cùng cách thức trong chiều kích khác.
Các thực thể càng lúc càng hiện hình rõ hơn, nhưng tôi vẫn chăm chú theo dõi, Đột nhiên, tôi cảm thấy toả ra từ những thực thể đó một năng lượng tích cực đầy yêu thương; thân họ gồm một màu trắng và màu hổ phách chuyển động óng ánh. Khuôn mặt của họ có những nét giống con người, nhưng tôi không thể nhìn thẳng vào mặt họ. Tôi không biết có bao nhiêu thực thể. Đôi khi có ba hoặc bốn linh hồn xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tôi chớp mắt, và đột nhiên trông thấy có sáu linh hồn, rồi một lần nữa chỉ còn ba, khi biến khi hiện. Tất cả những linh hồn đó hình hành một đám mây vàng óng sinh động, chập chờn, trong một cảnh quan trắng xoá.
Sau vài phút, có một hình dạng mới hiện hình phía sau những hình dạng kia. Tôi có thể phân biệt rõ bởi thân của hình dạng đó lung linh sáng như thân của Wil và tôi. Đó là một người đàn ông trạc ngũ tuần đang giận dữ nhìn quanh; ông ta có vẻ nguôi ngoai đôi chút khi thấy các linh hồn.
Tôi chú tâm đến ông ta và nhận thấy mình có thể nắm bắt được những ý nghĩ và tình cảm của ông. Điều đó làm tôi rất ngạc nhiên. Tôi liếc nhìn Wil; anh gật đầu với ngụ ý rằng anh cũng nhận thấy những phản ứng của người đàn ông đó.
Tôi lại chú tâm đến ông ta. Mặc dù có một sự dửng dưng nhất định, và mặc dù được bao quanh bởi tình yêu thương và sự nâng đỡ tinh thần, cá chết đột ngột của ông vẫn khiến ông bị sốc. Vài phút trước đó, ông đang chạy bộ như thựờng lệ, và khi chạy lên đồi, ông bị đột quị. Sau một khoảnh khắc đau đớn ngắn ngủi, ông bay lượn trên cái xác của mình và thấy một nhóm người qua đường chạy đến giúp ông. Một toán cấp cứu nhanh chóng đến hiện trường, nhưng chẳng thể làm ông hồi sinh.
Ngồi cạnh xác mình trong xe cứu thương, ông kinh hoàng nghe trưởng toán cấp cứu nói rằng ông đã chết. Một cách vô vọng, ông cố nói với họ nhưng chẳng ai có thể nghe thấy tiếng ông. Tại bệnh viện, một bác sĩ khẳng định, tim ông hầu như đã vỡ: vô phương cứu chữa.
Một phần trong ông cố chấp nhận cái chết của mình; phần kia thì không. Ông kêu cứu, và ngay tức khắc thấy mình đang trong một đường hầm đầy màu sắc, và cuối đường hầm là nơi chúng tôi đang đứng lúc này.
Trong khi chúng tôi nhìn ông, ông bỗng nhận thức về sự hiện diện của các linh hồn, và tiến về phía họ. Tôi thấy cái bóng của ông càng lúc càng mờ dần và trở nên giống như mọi linh hồn khác.
Rồi ông ta tiến về phía chúng tôi, và đột nhiên chúng tôi thấy ông trong một văn phòng có nhiều máy tính, những đồ thị dán trên tường và những người bận rộn. Tất cả đều có vẻ thật, ngoại trừ những bức tường gần như trong suốt khiến chúng tôi có thể trông thấy mọi điều đang diễn ra ở bên trong. Bầu trời bên trên văn phòng không xanh, mà là một màu ôliu kỳ lạ.
Wil giải thích cho tôi:
– Ông ấy đang lừa phỉnh chính mình, cố tạo lại văn phòng nơi mình đã làm việc ở trần gian và làm như thể mình vẫn còn sống.
Các linh hồn tiến đến gần nhau và càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn; những cái bóng của họ khi hiện khi biến, chập chờn trong ánh sáng màu hổ phách. Hình như họ đang gửi đến cho ngườỉ đàn ông đó tình yêu thương và những thông tin mà tôi không có khả năng hiểu. Văn phòng trở nên nhạt nhoà, rồi hoàn toàn biến mất.
Một vẻ cam chịu lộ trên khuôn mặt người đàn ông và ông ta đi theo các linh hồn.
Đẩy vào lưng tôi, Wil nói:
– Chúng ta hãy đến gần hơn.
Tôi cảm nhận toàn bộ năng lượng đang toát ra từ cánh tay Wil. Trong thâm tâm, tôi đồng ý, và ngay tức khắc tôi có cảm giác mình đang dịch chuyển. Tôi trông thấy rõ hơn những linh hồn và người đàn ông đó.
Khuôn mặt họ toả sáng, như mặt tôi và Wil, nhưng tay và chân họ thay vì có hình dạng rõ ràng, thì chỉ đơn giản là những tia sáng. Giờ đây, tôi có thể chú tâm đến những thực thể đó trong bốn hoặc năm giây. Sau đó, tôi không thấy gì nữa, và tôi lại phải nheo mắt để có thể nhìn thấy họ.
Các linh hồn và người đàn ông nhìn về một điểm sáng rực rỡ, và điểm sáng đó di chuyển về phía chúng tôi. Nó phình ra để trở thành một tia sáng lớn soi sáng mọi thứ. Không thể nhìn thẳng vào tia sáng, tôi quay mặt đi để chỉ còn thấy cái bóng của người đàn ông. Ông đang nhìn chăm vào tia sáng, chẳng chút khó khăn,
Một lần nữa, tôi lại có thể nắm bắt những ý nghĩ và tình cảm của ông.
Ánh sáng đang toả ra đó tràn ngập ông bằng tình yêu thương và sự dịu dàng lạ lùng. Trong khi cảm giác đó dâng tràn trong ông, thì khả năng hồi ức của ông cũng gia tăng và ông nhìn lại toàn bộ cuộc đời mình từ một quan điểm rộng hơn trong khi phát hiện những chi tiết cực kỳ chính xác.
Ngay tức khắc, ông có thể thấy lại hoàn cảnh ông chào đời, cùng những năm tháng ấu thơ sống trong gia đình. Ông tên là John Donald Williams; cha ông là một người hơi chậm chạp; về phần mẹ ông, bà hầu như không quan tâm đến chồng, ít khi có mặt ở nhà vì có một đời sống xã hội rất tích cực. Là một đứa trẻ đa nghi và nóng nảy, Williams thuộc dạng người đầy tham vọng: muốn trở thành một người xuất sắc, thành công. Ở tuổi hai mươi ba, ông lấy bằng thạc sĩ vật lý tại giảng dạy tại bốn trường đại học danh tiếng, trước khi được tuyển vào Bộ Quốc phòng, và sau đó làm việc cho một công ty lớn chuyên về các nguồn năng lượng.
Ông đã làm việc quên mình. Trong nhiều năm, ông không quan tâm đến sức khoẻ và chế độ dinh dưỡng của mình. Cuối cùng, bác sĩ phát hiện ông bị một chứng bệnh tim mãn tính. Sau đó, ông bắt đầu chạy bộ đều dặn, nhưng rồi ngày hôm đó, do chủ quan, nên ông đã có một cố gắng dẫn đến mất mạng. Ông qua đời ở tuổi bốn mươi tám.
Vào lúc này, quan điểm của Williams đã thay đổi: ông cảm thấy đau buồn và hối tiếc vì đã sống theo cách như thế. Ông hiểu rằng cha mẹ và nhà trường đã xếp đặt cuộc sống của ông: ông sớm trở nên kiêu căng ngạo mạn, tin chắc mình là một nhân vật quan trọng và thuộc thành phần ưu tú. Vũ khí chính của ông là chế giễu: ông hạ thấp người khác bằng cách chỉ trích những khả năng, quan niệm làm việc hoặc tính cách của họ.
Nhưng giờ đây, ông nhận ra rằng trong suốt đời mình, những con người đó đã được đặt trên đường đời để chống lại bất an tiềm tàng. Tất cả đều xuất hiện đúng lúc để chỉ cho ông con đường tốt đẹp, nhưng ông đã hoàn toàn không biết đến họ.
Mặc cho những dấu hiệu chỉ cho ông biết phải lựa chọn công việc một cách có suy xét hơn và giảm bớt nhịp độ, nhưng ông vẫn bảo thủ như thế cho đến phút cuối. Công trình nghiên cứu của ông về công nghệ mới có nhiều hệ luỵ nguy hiểm, nhưng ông chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Ông đã nhồi nhét vào đầu nhân viên mình những lý thuyết mới, kể cả những nguyên tắc vật lý ông không nắm vững, nhưng chẳng buồn thắc mắc giá trị của chúng. Điều quan trọng đối với ông là chúng tiến triển tốt, vì đã đưa ông đến thành công và được xã hội coi trọng. Một lần nữa ông không cưỡng nổi nhu cầu được người khác ngưỡng mộ.
Dòng ý tưởng của ông đột ngột đổi hướng và làm ông cảm nhận sâu sắc một cảnh tượng khác, trong một kiếp trước. Lúc bấy giờ là đầu thế kỷ 19, ông đang đóng quân tại một tiền đồn ở Appalachos của miền nam Hoa Kỳ. Trong một lều trại, dưới ánh đèn, nhiều người đang cúi mình trên một tấm bản đồ. Các sĩ quan cao cấp đang có mặt ở đó đều cho rằng chiến tranh là điều không thể tránh khỏi; vì vậy, phải nhanh chóng tổ chức một cuộc tấn công.
Là sĩ quan tuỳ tùng của viên tướng tư lệnh, Williams hướng theo quan điểm của những sĩ quan khác, bởi theo ông nếu bày tỏ sự không đồng tình, tôi sẽ phải từ bỏ binh nghiệp. Dẫu sao thì cũng phải tiến hành cuộc tấn công đó, trận đánh lớn sau cùng của cuộc chiến chống người Indian tại miền Đông Hoa Kỳ.
Một quân nhân bước vào lều để báo tin một phụ nữ xin được gặp tư lệnh. Nhìn qua cửa lều, Williams trông thấy một phụ nữ da trắng mảnh mai, trạc ba mươi tuổi, ánh mắt tuyệt vọng. Là con gái của một nhà truyền giáo, cô đến để báo rằng người Indian đề nghị một cuộc đàm phán hoà bình mới. Cô đã đích thân đàm phán với người Indian và đã phải chấp nhận nhiều hiểm nguy.
Nhưng viên tướng tư lệnh không tiếp cô, ông vẫn ngồi trong lều trong khi cô nói lớn bên ngoài để ông nghe thấy, sau đó ông ra lệnh đuổi cô ra khỏi trại. Một lần nữa, Williams phải tự kiềm chế. Cấp trên của ông đang chịu những áp lực lớn: Ông ta đã hứa rằng vùng này sẽ được bình định cho sự bành trướng kinh tế. Để dự định của những ông trùm công nghiệp và tài chính cùng những đồng minh chính trị của họ trở thành hiện thực, thì chiến thắng là điều cần thiết. Không có chuyện để cho bọn tá điền và người Indian cùng nhau tạo một nền văn hoá riêng của vùng biên địa.
Không, phải điều hướng và làm chủ tương lai để bảo vệ quyền lợi của những người mang lại sự ổn định và thịnh vượng cho đồng loại của họ.
Cái ý nghĩ để những người tầm thường, thấp hèn quyết định số phận của họ là điều làm cho những người có chức quyền cảm thấy lo sợ và xem là vô trách nhiệm.
Williams biết rằng một cuộc chiến tranh sẽ làm hài lòng những ông trùm đường sắt, than đá, cũng như những ông trùm dầu khí – một ngành công nghiệp đang phát triển mạnh – và nó cũng sẽ đảm bảo cho tương lai của ông. Ông chỉ cần im tiếng và thi hành lệnh của cấp trên. Tuy vậy, trái với sĩ quan tuỳ tùng thứ hai của tướng tư lệnh, một sĩ quan nhỏ con đi hơi khập khiễng, Williams dẫu im lặng nhưng không đồng ý cuộc tấn công này. Chẳng ai biết tại sao người sĩ quan đó lại đi khập khiễng, bởi chân anh ta không hề bị thương tật. Viên sĩ quan giỏi nịnh hót đó biết rõ những dự án bí mật của các tập đoàn công nghiệp; anh ta ngưỡng mộ những dự án đó và muốn được tham gia. Ngoài ra, còn có một lý do khác.
Viên sĩ quan đó, cũng như tướng tư lệnh và các chính trị gia, thuộc loại Kẻ đe doạ; họ e sợ và muốn đuổi những người Indian ra khỏi vùng này.
Do vậy, người Indian có thái độ thù nghịch trước sự bành trướng của nền công nghiệp đang xâm lấn đất đai và huỷ diệt văn hoá của họ. Về phần người da trắng, điều làm họ kinh sợ hơn cả là một ý tưởng mãnh liệt, có tính tái tạo, mà chỉ những người kỳ cựu mới biết chi tiết. Cái ý niệm đó thấm đẫm toàn bộ văn hoá của họ và đã có sức mạnh khiến cho những người cầm quyền phải thay đổi quan điểm, phải nghĩ đến một tầm nhìn xa hơn về tương lai.
Williams phát hiện rằng con gái của nhà truyền giáo đã thuyết phục các thầy pháp, một lần cuối, hãy cùng nỗ lực nhằm chia sẻ sự hiểu biết của họ và tìm những từ ngữ thích hợp để truyền bá nó – nỗ lực sau cùng để giải thích và tỏ rõ giá trị của họ cho một thế giới càng lúc càng trở nên thù nghịch hơn. Tự thâm tâm, Williams cho rằng, cấp trên của ông hẳn phải lắng nghe người phụ nữ đó, nhưng ông không nói ra suy nghĩ của mình; cái hất hàm của vị tướng đã loại bỏ khả năng hoà giải và đó cũng là mệnh lệnh khởi phát những thù nghịch.
Trong khi nhớ lại quá khứ, Williams thấy mình đang ở bên trên một hẻm vực, trong một khu rừng rậm, nơi người ta có thể quan sát cuộc đụng độ sắp diễn ra. Kỵ binh người da trắng lao xuống từ một sườn núi để đánh úp người Indian; chiến binh Indian đánh trả rồi phục kích kỵ binh đối phương từ những vách đá nhìn xuống hẻm vực. Cách đó không xa, có một người nam to cao và một người nữ đang nấp giữa những tảng đá. Người nam là một chàng trai trẻ tuổi, tốt nghiệp đại học, là trợ lý của một thành viên Quốc hội. Anh ta có nhiệm vụ đến đây để quan sát. Khiếp đản trước trận chiến kề cận, anh biết mình đã mắc phải một sai lầm khủng khiếp. Cái mà anh say mê là tiền chứ không phải bạo lực. Theo anh thì người da trắng và người Indian không cần phải đánh nhau; những kế hoạch phát triển vùng này có thể được sửa đổi nhằm hoà hợp hai nền văn hoá.
Ở cạnh anh ta là người phụ nữ trẻ mang sứ vụ truyền giáo mà trước đó Williams đã trông thấy nơi lều trại của các sĩ quan. Cô cảm thấy mình bị bỏ rơi. Cô biết, lẽ ra những nỗ lực của mình đã mang lại kết quả, nếu lãnh đạo cả hai bên nghe theo đề nghị của cô. Nhưng cô tự hứa, sẽ không từ bỏ ý định, cho đến khi tình trạng bạo lực được chấm dứt. Cô không ngưng lặp đi lặp lại: Ta có thể chấm dứt điều đó! Ta có thể chấm dứt điều đó!
Thình lình, trên sườn dốc phía sau họ, hai kỵ binh da trắng đang lao đến một người Indian. Đó chính là vị thủ lĩnh hăng hái mà tôi đã thấy trong giấc mơ giữa ban ngày của tôi. Khi tôi nói chuyện với David, ông đã tranh cãi mãnh liệt về những ý tưởng của người phụ nữ da trắng. Thủ lĩnh Indian vội vã xoay người và bắn một mũi tên vào ngực của một trong hai kỵ binh đang lao đến ông. Kỵ binh còn lại nhảy bổ vào ông. Hai bên giao tranh dữ dội, và cuối cùng kỵ binh da trắng đã đâm một nhát dao vào cổ người Indian.
Giữa những tảng đá, chàng trai trẻ cuông cuồng nài nỉ người phụ nữ hãy cùng anh chạy trốn, nhưng cô ta khoát tay ra hiệu cho anh bình tĩnh và ở yên tại chỗ. Lần đầu tiên, Williams trông thấy một thầy pháp già ở gần một thân cây, không xa hai người đó; ông ta run rẩy, khi ẩn khi hiện trong tầm nhìn của tôi. Một toán kỵ binh thứ hai đột ngột xuất hiện ở đỉnh đồi và xả súng bắn tứ phía. Chàng trai trẻ da trắng và người phụ nữ không tránh khỏi những loạt đạn đó. Mỉm cười và đứng thẳng lên, người thủ lĩnh Indian thách thức các kỵ binh, và cuối cùng ông ta cũng bị hạ gục.
Vào lúc đó, sự chú ý của Williams chuyển đến một ngọn đồi bao quát toàn cảnh. Ở đó có một người đàn ông miền núi, đang theo dõi trận đánh. Ông mặc quần áo da hoẵng, và dẫn theo con la cái. Rồi ông quay lưng, xuống đồi bằng một hướng khác, bỏ lại phía sau những thác và hồ nước, mất hút khỏi tầm nhìn của tôi. Kinh ngạc, tôi nhận ra rằng trận đánh đã diễn ra ngay tại nơi này, trong thung lũng, ở phía nam ba thác nước. Sự chú ý của tôi lại hướng đến Williams, lúc này ông đang thấm thía về trận chiến dẫm máu và sự thù hận. Williams nhớ lại quang cảnh mà ông đã trải qua với một người trên đỉnh ngọn đồi có những đại thụ bao quanh. Vào lúc đó, người bạn của ông hẳn đã nhớ lại dự định của mình, và anh ta đi tìm năm người khác trong thung lũng để hợp thành một nhóm bảy người. Tất cả đều cùng chiến đấu để loại bỏ cảm giác sợ hãi.
Ý nghĩ đó khiến ông đắm chìm trong một hoài niệm còn xa xưa hơn.
Sợ hãi là kẻ thù lớn của loài người trong suốt dòng lịch sử và Williams biết rằng xã hội hiện nay đang phân cực, giúp cho những kẻ đe doạ có được cơ hội sau cùng để nắm quyền bằng cách sử dụng những công nghệ mới cho các mục tiêu của riêng họ.
Williams đau buồn đến nỗi mong muốn trở về với lòng đất. Những thành viên của nhóm bảy người phải gặp lại nhau, và đó là điều rất quan trọng. Hoàn cảnh lịch sử đã chín muồi cho sự xuất hiện của những nhóm người như thế và nếu đại đa số họ hiểu rõ về nỗi sợ hãi, thì chỉ lúc đó sự phân cực mới được loại bỏ và người ta có thể chấm dứt những thí nghiệm trong thung lũng.
Một cách chậm rãi, tôi nhận thức rằng mình đang quay trở về nơi đã chìm đắm trong một thứ ánh sáng trắng dịu dàng. Những thị kiến về Williams đã chấm dứt, ông ta và những thực thể khác nhanh chóng biến mất. Tôi nhận thấy có một chuyển động phía sau rồi cảm thấy chóng mặt và lạc lối.
Wil đang đứng bên phải tôi.
Tôi hỏi:
– Điều gì đã xảy ra? Ông ấy đã đi đâu?
– Tôi không biết – Wil đáp – Điều gì đã đến với ông ấy?
– Ông ta đã trải qua quá trình hồi tưởng.
Tôi gật đầu.
– Cậu biết điều đó chứ? – Wil hỏi tôi.
– Tôi biết. Những người đã trải qua kinh nghiệm lâm tử thường kể rằng trong vài giây, họ đã thấy kịch bản của toàn bộ cuộc đời họ. Có phải điều đó?
Wil trầm ngâm:
– Đúng, nhưng sự nhận thức về hiện tượng đó có một tác động đến nhân loại. Sự hiểu biết về Cõi Bên Kia mở ra cho chúng ta những quan điểm Tâm linh mới. Hàng ngàn người đã có những trải nghiệm lâm tử; truyền bá và suy nghĩ về những trải nghiệm đó, thì trải nghiệm càng hoà nhập vào hiểu biết hàng ngày của chúng ta. Sau khi chết, chúng ta phải xem xét lại toàn bộ cuộc đời mình; và chúng ta sẽ đau buồn vì những cơ hội bị bỏ lỡ, vì những hoàn cảnh mà chúng ta cần phải hành động, nhưng rồi chẳng làm gì. Quan điểm đó khiến chúng ta nhớ lại mọi hình ảnh trực giác xuất hiện trong tâm trí, và khắc sâu chúng trong đầu. Chúng ta sống một cách ít tiêu cực hơn. Chúng ta không muốn bỏ qua một sự kiện quan trọng nào. Chúng ta muốn tránh phải đau buồn khi sau này xem lại cuộc đời mình, nếu không chúng ta sẽ nhận ra rằng mình đã làm hỏng mọi chuyện, rằng chúng ta không có khả năng để ra những quyết định thích hợp.
Đột nhiên, Wil ngưng nói. Ông ngẩng đầu lên như thể nghe thấy một điều gì đó. Ngay tức khắc, tôi cảm thấy có một chấn động trong đám rốì thái dương và tôi lại nghe thấy tiếng vo vo lạc điệu. Tuy nhiên, âm thanh đó biến mất sau vài phút. Wil nhìn quanh. Có những ánh sáng xám lấp lánh cách quãng trên cảnh quan trắng xoá đang bao bọc chúng tôi. Anh nói:
– Có một điều gì đó cũng đang tác động đến chiều kích không gian này. Tôi không biết liệu chúng ta có thể duy trì sự rung động của mình hay không.
Chúng tôi chờ đợi. Những ánh sáng xám giảm dần cường độ, và cảnh quan lại trở về với một màu trắng đồng bộ.
Wil nói tiếp:
– Cậu hãy ghi nhớ cảnh báo của mặc khải thứ chín về những công nghệ mới, cũng như lời của Williams về những người đang sợ hãi và tìm cách làm chủ những công nghệ đó.
Tôi hỏi:
– Còn sự trở về của nhóm bảy người thì sao? Và những thị kiến của Williams về các thung lũng ở thế kỷ 19? Tôi cũng có những thị kiến như thế. Chúng có nghĩa gì?
– Tất cả chúng ta đều thấy những điều đó, vì chúng đã được định trước. Theo tôi nghĩ thì cậu cũng là thành phần của nhóm bảy người.
Đột nhiên tiếng vo vo lại gia tăng cường độ.
Wil nhấn mạnh:
– Williams đã nói rằng, để chiến thắng sợ hãi, trước tiên chúng ta phải am hiểu nó. Phần việc sắp đến của chúng ta là: tìm cách để hiểu rõ về nỗi sợ hãi.
Wil vừa dứt lời thì tôi nghe thây một âm thanh đinh tai, khiến toàn thân tôi run rẩy. Tôi lùi lại. Wil đưa tay về phía tôi; khuôn mặt anh biến dạng rồi mất hẳn. Tôi cố túm lấy cánh tay Wil, nhưng anh cũng đột ngột biến mất, và tôi rơi vào một cái giếng đầy màu sắc. 

 Video: Trích đoạn

Nguồn Internet

✍️ Mục lục: Lời tiên tri Núi Andes – Mặc Khải thứ 10 👉  Xem tiếp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *