
Lời tiên tri Núi Andes
✍️ Mục lục: Lời tiên tri Núi Andes – Mặc Khải thứ 10
Chương 5: Đón nhận Kiến thức
Giờ đây tôi lại trở về bên dòng sông và nằm dài trên tảng đá. Trong một lúc lâu, tôi chăm chú nhìn bầu trời xám xịt cùng những đám mây báo hiệu cơn mưa và nghe tiếng nước chảy gần bên cạnh. Tôi nhổm người trên khuỷu tay và nhìn quanh, cảm thấy mệt mỏi và nặng trĩu, y hệt như lần trước đây, khi tôi rời khỏi chiều kích không gian kia.
Tôi đứng dậy một cách khó khăn, cảm thấy hơi đau ở mắt cá chân. Tôi khập khiễng đi vào rừng, đến chỗ cất giấu balô để lấy những thứ cần thiết cho bữa ăn sáng. Tôi đi rất chậm và chẳng suy nghĩ gì. Đầu óc tôi trống rỗng một cách lạ lùng, tựa như sau một buổi thiền định kéo dài. Sau đó, tôi cố dần dần gia tăng sinh lực bằng cách hít thở sâu nhiều lần, rồi nín thở. Đột nhiên, tôi lại một lần nữa nghe thấy tiếng vo vo, và một hình ảnh mới xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi đi về hướng đông, hướng xuất phát thứ tiếng đó, cố xác định nguồn gốc của nó.
Kinh hoàng, tôi muốn bỏ chạy. Nhưng rồi tiếng vo vo ngưng ngay sau đó, và tôi nghe có tiếng xào xạc của lá. Ồ phía sau tôi. Tôi quay lại nhìn.
Maya đang tiến đến bên tôi.
Tôi ngạc nhiên nói:
– Chị luôn xuất hiện đúng lưc.
– Anh nói gì? Tôi đã mất khá nhiều thời gian đề tìm anh. Anh đã đi đâu?
– Dưới kia, bên sông.
– Lạ thật, tôi đã không thấy anh. Mắt cá chân anh sao rồi?
Tôi gượng cười
– Tôi có chuyện cần nói với chị.
– Tôi cũng vậy. Tôi muốn cho anh biết một tin. Có một điều gì đó rất lạ lùng đang diễn ra. Hôm qua, trên đường về thành phố, tôi có gặp một nhân viên kiểm lâm, và kể cho ông ta về tai nạn của anh. Ông ta có vẻ không muốn cho chuyện đó bị lộ ra, và dứt khoát đưa đến đây một chiếc ô tô để đón anh trong sáng nay. Tôi đã chỉ nơi anh cắm trại, và ông ta buộc tôi phải hứa rằng sáng nay tôi phải đi cùng ông ta. Vì thấy thái độ của ông ta rất đáng ngờ, nên tôi đã đến đây trước; nhưng có lẽ chẳng mấy chốc ông ta sẽ đến đây.
Tôi nói:
– Vậy chúng ta phải rời khỏi đây ngay.
Vẻ lo sợ, Maya hỏi:
– Hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra?
– Có ai đó đang tiến hành những thí nghiệm trong thung thung lũng này. Tôi nghĩ rằng cô bạn Chariène của tôi hoặc có dính dáng đến vụ này hoặc đang bị nguy hiểm. Ít nữa, hẳn đã có trong những người có chức có quyền của Cục Thuỷ Lâm đã cho phép tiến hành những thí nghiệm đó.
Maya trố mắt, cố hiểu những gì tôi vừa nói.
Tôi cầm lấy balô:
– Này Maya, tôi mong chị cùng đi với tôi trong chốc lát. Tôi có nhiều điều cần nói với chị.
Maya gật đầu. Trong khi chúng tôi đi về hướng đông dọc theo con sông, tôi kể cho Maya về cuộc gặp của tôi với David và Wil, rồi đến hồi tưởng của Williams, và tranh luận của tôi với Joel. Trước khi nói với Maya về Tầm Nhìn Khai Sinh của bà, tôi dừng lại và ngồi trên một mô đất.
Maya ngồi xổm, rồi tựa người vào một thân cây ở phía bên phải. Tôi nói:
– Cả chị cũng thế, chị cũng liên quan đến vụ này. Rõ ràng là chị đã biết một trong những mục tiêu của đời chị: đưa vào trần gian này những phương pháp chăm sóc sức khoẻ thuộc y học hỗ trợ, nhưng ngoài ra chị còn một mục tiêu khác. Chị là thành viên của nhóm bảy người mà Williams đã thấy nhóm họp.
– Làm sao anh biết?
– Wil và tôi đã chứng kiến Tầm Nhìn Khai Sinh của chị.
Maya lắc dầu và nhắm mắt. Tôi nói:
– Này Maya, chúng ta đến trần gian với một tầm nhìn về tương lai và những mục tiêu của cuộc đời chúng ta, Mọi trực giác, chiêm bao và những trùng hợp ngẫu nhiên đều có chức năng giữ cho chúng ta đi đúng đường, nhắc nhở chúng ta phương hướng mà chúng ta muốn dành cho đời mình.
– Vậy, tôi còn muốn làm gì khác nữa?
– Tôi không thể biết chính xác. Tôi không hiểu được. Nhưng điều đó có liên quan đến nỗi sợ hãi tập thể mà con người càng lúc càng ý thức hơn. Những thí nghiệm đang được tiến hành ở thung lũng này cũng có nguồn gốc từ nỗi sợ hãi đó. Maya, hẳn chị muốn sử dụng những điều mà chị biết về việc trị bệnh và hồi phục sức khoẻ để góp phần chấm dứt những thí nghiệm nguy hiểm đang được tiến hành trong thung lũng này.
Hẳn chị phải nhớ điều đó!
Maya đứng dậy và nhìn sang nơi khác:
– Ồ, không! Anh không có quyền đổ trách nhiệm đó lên vai tôi. Tôi chẳng nhớ gì đến chuyện đó. Trong khi hành nghề bác sĩ, tôi đã làm những điều mà tôi phải làm. Anh đang tìm cách thao túng tôi. Tôi không thích như thế, anh biết chứ! Giờ đây, khi tôi đã gầy dựng một bệnh viện như tôi mong ước, thì anh không thể đòi hỏi tôi phải can dự vào vụ đó.
Anh lầm người rồi!
Tôi nhìn Maya và cố tìm những lý lẽ khác. Một lần nữa, tôi nghe có tiếng vo vo. Tôi nói:
– Chị có nghe thấy thứ tiếng đó, một âm thanh lạc điệu trong không trung? Đó là tiếng vo vo xuất phát từ những thí nghiệm mà tôi đã nói với chị. Chị hãy nghe đi, nó đó! .
Maya lắng tai một lức, rồi nói:
– Tôi chẳng nghe thấy gì!
Tôi nắm lấy cánh tay Maya:
– Hãy nâng cao năng lượng của chị!
Maya né sang một bên:
– Tôi chẳng nghe thấy tiếng vo vo nào!
Tôi hít thở sâu:
– Rất tiếc, có thể tôi đã lầm. Có thể mọi sự không diễn ra theo cách đó.
Maya nhìn tôi một lúc và nói:
– Tôi có quen biết một người ở Sở Cảnh sát. Tôi sẽ gặp ông ấy. Đó là tất cả những gì mà tôi có thể làm.
– Tôi không chắc điều đó sẽ có ích. Hẳn là hầu hết mọi người đều không thể nghe thấy thứ tiếng đó.
– Anh có muốn tôi nhờ đến ông ấy?
– Vâng, chị hãy khuyên ông ấy tiến hành điều tra một cách kín đáo, và dè chừng những nhân viên kiểm lâm. Maya phân trần:
– Tôi mong anh hiểu tôi. Tôi không thể xen vào chuyện đó. Tôi có cảm tưởng có điều gì đó khủng kiếp sẽ xảy ra.
– Sở dĩ chị có cảm tưởng đó là vì sự thất bại của chị trong thế kỷ 19, khi can thiệp vào sự kiện xảy ra trong thung lũng này. Chị có nhớ chút gì về chuyện đó?
Maya nhắm mắt lại, có vẻ không muốn nghe tôi nói nữa.
Tôi bỗng nhiên thấy mình trong bộ quần áo da hoẵng, chạy lên một ngọn đồi, kéo theo sau con la cái. Tôi không lạ gì hình ảnh đó. Người đàn ông miền núi ấy là tôi. Thị kiến tiếp tục diễn ra: Tôi đã lên đến đỉnh đồi và dừng lại để nhìn về phía sau. Từ đỉnh đồi, tôi có thể trông thấy ba thác nước và khe lũng ở bên kia. Tôi trông thấy người Indian, Maya và viên trợ lý dân biểu. Như trong thị kiến trước đây, trận đánh chỉ mới bắt đầu. Tôi cảm thấy lo sợ. Tôi tiếp tục bước đi, kéo theo con la, không thể giúp họ thoát khỏi định mệnh của họ.
Xua đi những hình ảnh đó trong tâm trí, tôi nói:
– Tôi hiểu cảm nghĩ của chị.
Maya đến gần tôi:
– Tôi mang cho anh nước và thức ăn. Giờ đây, anh định làm gì?
Tôi tiếp tục đi về hướng đông… một lúc. Tôi biết Charlène đã đi theo hướng đó.
Maya nhìn bàn chân tôi:
– Anh có chắc mắt cá chân anh chịu đựng nổi?
– Tôi đã quên, không cảm ơn chị đã giúp tôi. về phần mắt cá chân của tôi, nó sẽ ổn thôi. Chỉ còn đau nhức đôi chút. Tôi nghĩ mình sẽ không gặp một vấn đề nghiêm trọng nào về chuyện bong gân này.
– Khi sự việc xảy ra theo cách đó, thì không ai có thể lường trước.
Tôi gật đầu, đeo balô trên vai và đi về hướng đông. Tôi quay lại chào Maya lần cuối. Trong thoáng.chốc, Maya có vẻ ân hận, rồi sau đó khuôn mặt của bà lộ vẻ nhẹ nhõm.
Tôi đi về hướng phát ra tiếng vo vo ở bờ trái dòng sông, và thỉnh thoảng dừng lại để nghỉ chân. Đến trưa tiếng vo vo dừng hẳn. Nhân đó, tôi cũng dừng lại để ăn trưa và xem xét tình hình. Vì mắt cá chân của tôi hơi sưng, nên tôi phải nghỉ ngơi một tiếng rưỡi trước khi tiếp tục. Sau đó, khi đã vượt qua gần hai kilômét tôi cảm thấy mệt và lại dừng chân.
Đến chiều, tôi tìm một nơi để cắm trại.
Như vậy là tôi đã vượt qua khu rừng trải dọc theo hữu ngạn dòng sông. Nhưng giờ đây, phía trước tôi là một chuỗi những đồi nhỏ và thung lũng nhỏ phủ kín các cây cổ thụ. Qua một khe hở giữa những cành cây, một đỉnh đồi cao sừng sững ở đông nam, cách tôi khoảng một kilômét rưỡi.
Tôi trông thấy một gò nhỏ phủ cỏ gần đỉnh ngọn đồi đầu tiên – một nơi khá thích hợp để qua đêm. Trước khi đến gần, tôi thấy có một chuyển động trong những cây xanh. Tôi nép mình sau một tảng đá và quan sát Người hay thú? Tôi ở yên trong nhiều phút, rồi thận trọng rời xa nơi này để đi về hướng bắc. Trong khi bước chậm, tôi thấy một người đàn ông cao, cách gò đất lúc nãy khoảng vài trăm mét về phía nam, ông ta hình như đang dựng trại. Khi ngồi xổm, khi di chuyển một cách lặng lẽ, ông ta khéo léo dựng lều, rồi nguỵ trang nó bằng những lá cây. Trong thoáng chốc, tôi nghĩ đó là David, nhưng cử chỉ, điệu bộ và dáng dắt của người này hơi khác. Rồi ông ta biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Tôi chờ ít phút sau đó quyết định tiếp tục đi về hướng bắc để không bị phát hiện. Sau khi đi được năm phút thì đột nhiên, người đàn ông đó xuất hiện phía trước tôi và hỏi:
– Anh là ai?
Tôi tự giới thiệu và, để khỏi bị nghi ngờ, tôi cho ông biết tôi đi tìm một cô bạn. Người đàn ông nói:
– Đây là nơi nguy hiểm. Tôi khuyên anh quay lui. Đây là vùng đất riêng.
Tôi hỏi:
– Còn ông, tại sao ông có mặt ở đây?
Ông ta chăm chú nhìn tôi, nhưng không trả lời. Lúc đó, bỗng nhớ đến điều mà David đã nói, tôi hỏi:
– Ông có phải là Curtis Webber?
Ông ta lại nhìn chăm chăm tôi một lúc, rồi bỗng mỉm cười:
– Như vậy là anh quen biết David Lone Eagle!
– Tôi chỉ nói chuyện với David trong chốc lát, nhưng David đã bảo rằng tôi sẽ gặp ông trong vùng này. David đang ở trong thung lũng và tìm cách để gặp ông.
Curtis gật đầu, nhìn về phía lều của ông, rồi nói:
– Đêm sắp xuống. Không nên để ai trông thấy chúng ta. Anh hãy về trại của tôi – Tối nay, anh có thể ngủ ở đó.
Tôi đi theo Curtis. Chúng tôi xuống đồi, rồi đi lên một ngọn đồi khác, đến một vùng cây cối um tùm. Trong khi tôi dựng lều, Curtis đốt bếp lò nhỏ để pha cà phê và khui một hộp cá thu- Tôi đưa ông ổ bánh mì mà Maya đã mang cho tôi. Curtis nói:
– Anh có nói là anh đi tìm một người. Người đó là ai?
Tôi kể về sự biến mất của Charlène. Tôi cũng cho ông biết rằng David đã thấy cô đi vào thung lũng, và có người đã thấy cô đi về hướng này. Tôi không đề cập đến điều đã xảy ra trong chiều kích không gian khác, nhưng nói về tiếng vo vo và những chiếc Jeep bí ẩn mà tôi đã thấy. Curtis nói:
– Tiếng vo vo đó xuất phát từ nhà máy phát điện. Có người đang tiến hành thí nghiệm trong vùng này. Tôi không thể biết gì hơn. Tôi không biết những thí nghiệm đó được tiến hành bí mật bởi một cơ quan chính phủ hay một nhóm tư nhân.
– Ông có tiếp xúc với giới báo chí hoặc các viên chức địa phương về vấn đề này?
– Tôi chưa gặp họ. Có điều là hầu hết mọi người đều không nghe thấy gì và điều đó là rắc rối. Giữa những vùng đất của tư nhân và đất của nhà nước là hàng ngàn hectar. Theo tôi nghĩ thì họ muốn tiến hành những thí nghiệm một cách kín đáo và ra đi trước khi có người biết điều gì xảy ra. Với điều kiện là họ có thể tránh được một thảm hoạ.
– Ông muốn nói gì?
– Họ có thể phá huỷ toàn bộ nơi này, và biến nó thành một vùng tối tăm, một loại Tam Giác Tử Thần Bermuda, nơi những qui luật vật lý thường xuyên biên đổi một cách không thể lường trước. Ngày nay, khoa học có thể tạo ra những điều lạ lùng.
– Làm thế nào ông biết điều đó?
Mặt Curtis tối sầm:
– Trong những năm 1980, tôi góp phần phát triển công nghệ đó. Tôi đã làm việc cho Deltech, một công ty đa quốc gia. Sau khi bị cho thôi việc, tôi mới biết Deltech chỉ là một cái tên bịa. Anh có từng nghe nói về Nicholas Tesla? Chúng tôi đã nghiên cứu chuyên sâu những giả thuyết của ông ấy và kết nối một số khám phá của ông với những công nghệ được ứng dụng. Trường điện từ của Trái Đất là một bộ ắc quy khổng lồ cung cấp rất nhiều điện năng, nếu ta có thể kết nối với nó. Để đạt được điều đó, phải kết hợp ba yếu tố: nhiệt độ xung quanh, một máy phát điện siêu dẫn, và một máy ức chế điện có tác dụng rất phức tạp làm gia tăng một số cộng hưởng tĩnh. Sau đó, ta phải kết nối nhiều máy phát điện với nhau, và với những thông số kỹ thuật chính xác, ta có thể lấy năng lượng từ không gian mà hầu như chẳng tốn kém gì.
Tuy nhiên, vào dạo đó, chúng tôi gặp phải hai vấn đề quan trọng.
Trước tiên, các chi tiết kỹ thuật cơ điện là điều cực kỳ phức tạp. Thứ hai, không gian quanh máy phát điện trở nên không ổn định. Lúc thí nghiệm, chúng tôi chưa biết điều đó nhưng, thật ra, thí nghiệm đã kết nối với một chiều kích không gian khác, và điều này đã gây ra những hiện tượng lạ.
Một hôm, chúng tôi thấy biến mất cả một máy phát điện, y hệt như sự việc đã xảy ra trong cuộc thí nghiệm ở Philadelphia.
– Ông nghĩ rằng vào năm 1943, người ta đã thực sự làm biến mất một con tàu và sau đó làm cho nó xuất hiện trở lại ở một nơi khác?
– Có rất nhiều công nghệ bí mật. Trong trường hợp của chúng tôi, họ đã giải tán toán nghiên cứu và, trong không đầy một tháng, cho thôi việc hết thảy để không một thông tin nào có thể lọt ra ngoài. Vào dạo đó, tôi không thắc mắc cũng chẳng phẫn nộ. Họ giải thích rằng những trở ngại là quá lớn lao để có thể tiếp tục nghiên cứu, và chúng tôi đã đi đến một ngõ cụt. Chúng tôi chấp nhận những lời nói dối của họ, nhưng sau này tôi biết có nhiều nhà nghiên cứu đã được tuyển dụng lại bởi một công ty khác. Curtis trầm ngâm một lúc, rồi tiếp:
– Dẫu sao, tôi đã muốn làm một công việc khác. Giờ đây, tôi là tư vấn cho những công ty nhỏ, giúp họ cải thiện những thử nghiệm sử dụng tài nguyên, tái chế các phế phẩm, và những việc thuộc loại đó. Càng làm việc, tôi càng tin rằng chín mặc khải đã có một tác động lớn. Nhưng tôi mong được làm việc lâu dài với những nguồn năng lượng truyền thông. Trong những năm gần đây, tôi không còn quan tâm đến những thí nghiệm mà tôi đã tham gia trước kia. Gần đây, tôi đã dọn đến sống trong vùng này, và hẳn anh có thể biết tôi kinh ngạc đến thế nào khi đi dạo trong thung lũng này và đã nghe thấy cũng thứ âm thanh từ xa xưa, khi tôi còn làm việc cho dự án tối mật đó.
Có ai đó tiếp tục tiến hành những thí nghiệm và, nếu xét theo những âm thanh, thì toán nghiên cứu hiện nay đã tiến bộ đáng kể. Lúc đó, tôi muốn gặp hai người có thể phân tích âm thanh đó, và yêu cầu họ báo cho Cục Bảo vệ Môi trường. Một trong hai người đó đã chết cách đây mười năm; người kia, bạn thân của tôi khi tôi đang làm việc cho công ty đa quốc gia, thì bị đột quị và đã từ trần hôm qua. Vì vậy, tôi đã quyết định một mình đi vào thung lũng này. Nhưng rồi đột nhiên, tôi có một ý nghĩ.
Họ đã tiến đến giai đoạn sau cùng là xác định thông số kỹ thuật và như vậy họ đang xử lý vấn đề khuếch đại. Rất có thể, họ đang tìm cách kết nối với những dòng năng lượng của thung lũng này để ổn định tiến trình.
Một phương pháp cực kỳ vô trách nhiệm. Nếu đã thực sự tìm ra những thông số, thì họ chỉ việc áp dụng với những quy mô nhỏ. Đằng này, họ tiến hành một thí nghiệm mở rộng hoàn toàn điên rồ. Tôi biết khá nhiều để có thể ước tính hiểm nguy mà họ sẽ gây ra. Họ có thể huỷ diệt toàn bộ thung lũng này hoặc, có những hậu quả tệ hại hơn. Nếu họ hướng những thiết bị của họ vào con đường liên không gian, thì nào ai biết điều gì có thể xảy ra.
Curtis dột nhiên im bặt, rồi hỏi:
– Anh hiểu tôi nói gì chứ? Anh đã nghe nói về chín mặc khải?
Sau khi nhìn thẳng vào mắt ông một lúc, tôi nói:
– Tôi phải kể cho ông về những gì đã xảy đến với tôi trong thung lũng này. Có thể ông sẽ không tin tôi.
Curtis gật đầu và nghe tôi kể về việc tôi đả gập \Vil, về những cuộc du hành của tôi sang chiều kích khác. Khi nói về vân đề Xem Xét Lại Cuộc Đời, tôi hỏi Curtis:
– Người bạn vừa qua đời của ông phải chăng tên là Williams?
– Đúng thế. Tại sao anh biết?
~ Chúng tôi đã thấy ông ấy đến từ chiều kích khác, sau khi ông ấy từ trần. Chúng tôi đã chứng kiến cuộc Xem Xét Lại Cuộc Đời của ông ấy.
Curtis có vẻ xao động:
– Tôi khó có thể tin anh. Tôi biết những mặc khải, ngay cả khi tôi không tìm cách áp dụng chúng. Tôi tin có thể có sự tồn tại của những chiều kích không gian khác; nhưng ở cương vị nhà khoa học, tôi khó có thể chấp nhận mặc khải thứ chín và ý tưởng cho rằng người ta có thể liên lạc với những người quá cố. Anh nói rằng Williams vẫn còn sống, theo nghĩa là hồn ma ông ta vẫn còn nguyên hình dáng trước kia?
– Vâng, ông ấy đã nghĩ đến ông.
Curtis nhìn tôi đăm dăm trong khi tôi giải thích cho ông về điều mà Williams đã phát hiện: Curtis và Williams đã hợp tác nhằm loại bỏ nỗi sợ hãi… và ngăn chặn những thí nghiệm.
-Curtis nói:
– Tôi không hiểu. Williams đã nói về nỗi sợ hãi nào?
Tôi không biết rõ. Nhiều người hiện nay không tin rằng có một ý thức Tâm linh mới đang xuất hiện.
Trái lại, họ cho rằng nền văn minh của chúng ta đang đi vào giai đoạn suy thoái. Điều đó tạo ra một sự phân cực những quan điểm và niềm tin.
Bao lâu sự phân cực đó còn tồn tại, xã hội sẽ còn bế tắc. Tôi hy vọng ông còn nhớ một điều gì đó về vấn đề này.
Curtis có vẻ ngỡ ngàng:
– Tôi chẳng biết gì về sự phân cực, nhưng tôi biết rằng tôi sẽ ngăn chặn những cuộc thí nghiệm.
– Ông ta một lần nữa có vẻ tức giận và hướng mắt về nơi xa.
Tôi nói:
– Ông Williams hình như biết cách ngăn chặn,
– Nhưng dẫu sao, giờ đây ông ấy chẳng còn có thể chỉ bảo tôi.
Khi Curtis nói, tôi lại một lần nữa thoáng thấy hình ảnh Curtis và Williams: họ đang trò chuyện trên một đỉnh đồi đầy cỏ dại.
Curtis dọn ra một bữa ăn nhẹ. Ông có vẻ ưu tư, và bữa ăn tối của chúng tôi kết thúc trong lặng lẽ. Sau đó, tôi thư giãn, tựa lưng vào một cây hồ đào, và nhìn về phía trên: sừng sững trên đỉnh đồi là bốn hoặc năm cây sồi, tạo thành một hình bán nguyệt khá toàn hảo.
Chỉ tay về phía ấy, tôi hỏi Curtis:
– Tại sao ông không dựng trại trên đó?
– Tôi không biết nữa. Tôi đã nghĩ đến nơi ấy, nhưng sau đó tôi cho rằng nó quá lộ hoặc có thể bị quá tải bởi năng lượng. Điều đó gọi là Codder’s Knoll. Anh có muốn cung tôi làm một vòng đến đấy Tôi gật dầu đứng dậy. Hoàng hôn màu xám đang phủ xuống trên cánh rừng. Đi trước tôi, Curtis bình về cái đẹp của cây cỏ trong khi chúng tôi leo lên con dốc. Khi đã lên đến đỉnh đồi, mặc đù ánh sáng đã giảm chúng tôi vẫn còn có thể trông thấy cảnh vật ở khoảng bốn trăm mét về phía bắc và phía đông. Mặt trăng hầu như tròn đã lên bên trên những hàng cây.
Curtis nói:
– Tốt hơn, chúng ta nên ngồi xuống dây, nếu không muốn bị phát hiện.
Chúng tôi ngồi lặng im trong một lúc lâu, ngắm cảnh và cảm nhận năng lượng xung quanh. Curtis lấy ra khỏi túi quần một đèn pin và để nó trên đất, sau lưng ông. Những sắc lá trong buổi đầu thu này làm tôi mê hoặc.
Nhìn tôi, Curtis hỏi:
– Anh có nhận thấy một điều gì đó, một mùi khói?
Nghĩ ngay đến cháy rừng, tôi quan sát những cánh rừng chung quanh, và ngửi mùi không khí.
– Không, tôi không ngửi thấy gì.
Một điều gì đó trong thái độ của Curtis khiến cho không khí nhuốm màu u buồn, hoài cảm. Tôi hỏi:
– Ông nghĩ đến loại khói gì?
– Khói xì gà.
Dưới ánh trăng, tôi có thể thấy Curtis mỉm cười.
Hẳn ông đang nghĩ một điều gì đó. Thế rồi, đột nhiên tôi cũng ngửi thấy mùi khói.
Tôi nhìn quanh và hỏi:
– Chuyện gì thế?
– Williams đã hút những điếu xì gà có đúng mùi khói đó. Tôi không thể tin là ông ta đã chết.
Trong khi chúng tôi nói thì mùi đó biến mất. Tôi quyết định quên đi hiện tượng ấy để ngắm những cây sồi cổ thụ. Vào lúc này, tôi nhận ra rằng chúng tôi đang có mặt ở đúng cái nơi mà Williams đã gặp Curtis trong thị kiến của ông ta.
Vài giây sau, có một cái bóng xuất hiện phía sau hàng cây.
Chỉ tay về hướng cái bóng, tôi hỏi Curtis:
– Anh có thấy cái gì ở kia?
Tôi vừa dứt câu thì cái bóng cũng biến mất.
Curtis trố mắt:
– Gì vậy? Tôi chẳng trông thấy gì.
Tôi không trả lời. Qua trực giác, tôi đã nhận được một thông tin, đúng như thông tin mà tôi đã nhận được từ những nhóm linh hồn, chỉ khác là lần này sự liên lạc có vẻ xa xăm và lờ mờ hơn. Thông tin liên quan đến những thí nghiệm về năng lượng và mang đến một dữ kiện xác nhận những nghi ngờ của Curtis: những nhà nghiên cứu đang tìm cách kết nối với những xoáy năng lượng thuộc các chiều kích không gian.
Curtis nói:
– Tôi vừa nhớ ra một điều. Một trong những thiết bị mà Williams đã dùng để hội tụ tia sáng ở những khoảng cách rất xa. Đó là một hệ thống gương parabôn, Tôi chắc rằng họ đang sử dụng nó để kết nối những xoáy năng lượng. Nhưng làm thế nào họ có thể biết những xoáy đó ở đâu chứ?
Ngay tức khắc, tôi cảm nhận được câu trả lời. Ai đó có thể liên lạc dễ dàng với chiều kích bên kia đã chỉ cho họ những vị trí, cho đến khi máy điện toán của họ phát hiện những phương sai không gian.
Curtis nói:
– Chỉ có một giải thích duy nhất. Họ đã tìm được một người có khả năng tìm ra những vị trí có năng lượng cao. Sau đó, họ đã lập một biên dạng năng lượng của các địa điểm và tập trung một cách chính xác bằng cách quét một chùm sóng hội tụ. Có lẽ người đó cũng không biết họ đang làm gì.
– Chẳng nghi ngờ gì nữa, những người này rất nguy hiểm. Làm thế nào họ có thể thực hiện một điều như vậy?
Như để trả lời cho thắc mắc của Curtis, lại một thông tin nữa xuất hiện trong đầu tôi: Tuy thông tin có vẻ mơ hồ, nhưng hình như nó chỉ ra rằng hẳn phải có một lý do. Nhưng trước tiên, chúng tôi phải nhận thức về nỗi sợ hãi và tìm ra cách thức để thắng nó.
Tôi nhìn Curtis và thấy ông đang trầm ngâm. Cuối cùng, ông hướng mắt về phía tôi và nói:
– Tôi muốn biết tại sao nỗi sợ hãi lại xuất hiện vào lúc này?
– Trong một thời kỳ chuyển tiếp văn hoá, khi những niềm tin và những quan niệm xưa cũ đang sụp đổ để nhường chỗ cho những cách tư duy mới, thì nỗi sợ hãi phát sinh, trong ngắn hạn. Một mặt, có một số người tỉnh thức để đón nhận tính chất Tâm linh, duy trì một sự kết nối yêu thương nội tại, sự kết nối tăng cường sức mạnh cho họ, và giúp họ tiến hoá một cách nhanh chóng; mặt khác, những người bi quan có cảm tưởng rằng mọi sự đang thay đổi quá nhanh và chúng ta đang đi sai đường. Họ sợ hãi và muốn thống trị những người khác để có thể nâng cao năng lượng của họ. Sự phân cực gây ra bởi nỗi sợ hãi đó có thể tỏ ra rất nguy hiểm, vì những người bị thúc đẩy bởi nỗi lo sợ có thể biện minh cho việc sử dụng những biện pháp cực đoan.
Trong khi nói với Curtis, tôi thấy mình đang triển khai những ý kiến trước kia của Wil và Williams, đồng thời tôi nhận ra rằng mình luôn biết điều đó.
Curtis nói với vẻ vững tin:
– Tôi hiểu chứ. Đó là lý do khiến họ không ngần ngại tàn phá thung lũng này. Họ tin rằng nền văn minh chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ, và họ sẽ cảm thấy vững tin nếu họ có nhiều quyền lực hơn. Tôi sẽ không để cho họ làm điều đó! Nhà máy điện của họ sẽ tan thành khói.
Tôi lo lắng nhìn Curtis:
– Ông muốn nói gì?
– Đúng như điều mà anh vừa nghe. Trước đây, tôi là một chuyên gia về phá huỷ. Tôi biết phương pháp tiến hành.
Thấy tôi có vẻ khiếp đảm, ông nói tiếp:
– Anh đừng lo. Sẽ chẳng có ai bị thương. Tôi không muốn có cái chết nào để vướng bận lương tâm.
– Ông không thấy rằng mọi hình thức bạo lực chỉ làm cho tình hình tệ hơn sao?
– Tôi nào có thể làm gì khác?
Một lần nữa, tôi thoáng thấy cái bóng lúc nãy và nó lại biến mất. Tôi đáp:
– Tôi không biết nữa, nhưng nếu chúng ta chống lại họ bằng sự tức giận, thì họ chỉ thấy chúng ta là những kẻ thù. Họ sẽ chống lại và sẽ càng sợ hãi hơn. Nhóm người mà Williams nói đến có vẻ như đã tập hợp để thực hiện một hoạt động mới. Chúng ta xem như đã nhớ lại toàn bộ những Tầm Nhìn Khai Sinh của mình và đồng thời… một Thế Giới Quan.
– Thế Giới Quan… (Curtis suy nghĩ một lúc). David Lone Eagle là người đã sử dụng cụm từ này.
– Vâng, đúng thế.
– Anh biết điều đó là gì chứ?
– Đó là một quan niệm về cách thức mà chúng ta sẽ đạt đến mục tiêu của cuộc đời mình. Điều đó đưa vào một mức độ khác của tình yêu thương, một năng lượng có thể cùng lúc chấm dứt sự phân cực và cả những thí nghiệm đó.
Curtis thú nhận:
– Tôi không hiểu.
– Điều đó liên quan đến mức độ năng lượng đang bao quanh những người sợ hãi. Họ sẽ bị lay động, sẽ không còn bị gây hại bởi nỗi sợ hãi, và họ sẽ chọn ngưng sợ hãi.
Trong một lúc lâu, chúng tôi lặng im. Rồi Curtis nói –
– Có thể lắm, nhưng làm sao để thu hút năng lượng về họ?
– Tôi không biết Curtis nói thêm:
– Tôi muốn biết họ muốn đẩy những thí nghiệm của họ đến đâu?
Tôi hỏi:
– Tiếng vo vo đó xuất phát từ đâu?
Đó là một âm thanh lạc điệu gây ra bởi những kết nối giữa các máy phát điện nhỏ. Họ còn tìm cách để xác lập các thông số thiết bị. Âm thanh càng lạc điệu thì các máy móc càng bị lệch pha. Tôi không hiểu họ sẽ kết nối vào xoáy năng lượng nào?
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy bồn chồn lạ thường, một sự bồn chồn không phải ở trong tôi, mà ở bên ngoài, như thể tôi đang ở cạnh một người đang cực kỳ lo sợ. Curtis vẫn có vẻ trầm tĩnh. Phía sau những hàng cây, một lần nữa tôi trông thấy những đường viền mơ hồ của một hình dạng.
Hình dạng đó chuyển động như thể dang xôn xao hoặc khiếp sợ.
Curtis nói:
– Tôi nghĩ rằng, nếu ở gần mục tiêu, thì chúng ta sẽ nghe rõ tiếng vo vo và cảm nhận trong không khí có tĩnh điện.
Chúng tôi nhìn nhau, và lúc đó, tôi nghe có một âm thanh nho nhỏ, hầu như một rung dộng.
– Anh có nghe thấy? – Curtis hỏi, đột nhiên lo sợ.
Tôi nhìn Curtis và cảm thấy tóc mình dựng đứng lên:
– Chuyện gì thế?
Curtis hướng ánh mắt khiếp đảm về tôi:
– Chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay.
Ông cầm lây đèn pin, đứng bật dậy, và kéo tay tôi để cả hai có thể nhanh chóng xuống đồi.
Bất thình lình, tôi nghe một tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, thứ tiếng mà tôi đã từng nghe với Wil , và một sóng chấn động hất cả hai chúng tôi ngã xuống đất. Cùng lúc đó, mặt đất phía dưới chúng tôi rung chuyển dữ dội, và cách chúng tôi mười mét, đất nứt ra thành một vết rất rộng và sâu, kèm theo một cơn bùng nổ bụi và mảnh vụn.
Phía sau chúng tôi, bị đốn ngã bởi chấn động, một trong số những cây sồi cổ thụ đã đổ xuống đồi trong tiếng ầm ầm dữ dội. Vài giây sau đó, lại một đường nứt nữa xuất hiện kề bên chúng tôi, và mặt đất nghiêng hẳn.
Mất thăng bằng, Curtis trượt vào một cái hố há miệng. Tôi bám vào một thân cây nhỏ và vươn tay để chụp lấy ông. Tôi giữ được Curtis, nhưng rồi bàn tay của ông tuột khỏi tay tôi. Tôi đành bất lực nhìn ông rơi xuống.
Vết nứt rộng ra, lại phun lên một đám mây bụi và đá sỏi. Mặt đất một lần nữa rung chuyển, rồi ngưng hẳn. Dưới cây sồi đã ngã, có tiếng gãy của một cành cây lớn, rồi đêm lại tịch lặng.
Khi bụi đã tan, tôi rời tay khỏi thân cây con và bò đến bên miệng cái hố lớn. Tôi thấy Curtis đang nằm mệt lử ở mép của một đường nứt. Ông lăn mình về phía tôi, vội vã đứng dậy và hét lớn:
– Hãy rời khỏi đây! Điều đó có thể tái diễn!
Không chần chừ, chúng tôi chạy xuống đồi đến nơi chúng tôi dựng trại. Curtis lao nhanh trước tôi, trong khí tôi khập khiễng theo sau. Khi đến trước những cái lều, Curtis vội vã tháo gỡ chúng và nhét vào hai ba lô. Tôi thu gom đồ đạc còn lại, rồi đi về hướng tây nam. Sau khi vượt khoảng một kilômét, cảm giác đau nhức ở mắt cá chân và mệt mỏi buộc tôi phải dừng lại. Chúng tôi đến một vùng đất bằng phẳng hơn, đầy bụi rậm.
Sau khi xem xét nơi này, Curtis nói:
– Có thể chúng ta sẽ được an toàn ở đây, nhưng tốt hơn là đến khu rừng rậm đằng kia.
Chúng tôi đi tiếp trong mười lăm phút và tiến vào khu rừng rậm.
Curtis nói:
– Theo tôi thì ở đây sẽ ổn. Chúng ta có thể dựng lều.
Trong vài phút, chúng tôi đã dựng xong lều, và nguỵ trang chúng dưới những cành cây. Mệt nhoài, chúng tôi cùng ngồi xuống. Tôi hỏi:
– Theo ông thì điều gì đang thực sự xảy ra?
Khuôn mặt Curtis có vẻ buồn bã. Ông lục balô để tìm bình nước.
– Bọn họ làm đúng những gì tôi đã nghĩ. Họ tìm cách kết nối máy phát điện vào một không gian xa. Họ sẽ huỷ diệt thung lũng này. Chúng ta phải ngăn chặn họ.
– Còn khói thuốc xì gà mà chúng ta đã ngửi thấy nó xuất phát từ đâu?
– Tôi không biết phải nghĩ sao. Cứ như thể Williams đã có mặt ở đó.
Tôi hầu như nghe thấy giọng của ông ấy. Làm sao có thể như thế?
Tôi nói:
– Tôi không hiểu được. Nhưng tôi nghĩ rằng ông ấy đã đến để trao cho chúng ta một thông điệp. Khi Wil và tôi chứng kiến việc Xem Lại Cuộc Đời của ông ấy, thì ông ấy đã tỏ ra thất vọng và không thể nhận thức, không thể nhớ lại lý do khiến ông phải chào đời. Williams đã tin rằng ông ta và ông không nhớ gì sao? Williams hẳn muốn cho ông biết rằng bạo lực chẳng thể ngăn chặn họ. Chúng ta phải tiến hành theo một cách khác. Chúng ta phải sử dụng Thế Giới Quan mà David đã nói.
Curtis có vẻ ngỡ ngàng. Tôi nói tiếp:
– Về vụ động đất, tôi có điều muốn biết. Tôi đã thấy ông rơi xuống hố vậy mà cuối cùng, tôi lại thấy ông ở mép đường nứt.
– Thật sự, tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó, vì không thể nắm lấy tay anh, nên tôi đã buông tay và tuột xuống hố. Rồi một cảm giác thanh thản lạ lùng dâng lên trong tôi. Sự va chạm giảm đi, cứ như thể tôi đã rơi xuống trên một tấm nệm. Tôi chỉ thấy quanh tôi là một khối trắng xoá. Một lúc sau, tôi thấy mình nằm ở mép đường nứt. Anh có nghĩ rằng Williams đã cứu tôi?
– Không, tôi không tin. Tôi đã có một trải nghiệm tương tự. Tôi suýt nữa bị đè bẹp bởi những tảng đá, và tôi đã thấy một hình bóng trắng xoá tương tự. Có một điều gì khác đang diễn ra.
Curtis chăm chú nhìn tôi một lúc, rồi nói câu gì đó mà tôi không nghe rõ, bởi tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi ra khỏi lều thì Curtis đã thức dậy. Buổi sáng trong trẻo, nhưng một lớp sương mù vẫn còn che phủ mặt đất rừng. Tôi nhận thấy Curtis đang sôi sục vì phẫn nộ.
Ông nói:
– Tôi không ngưng suy nghĩ về điều mà họ đang làm. Họ sẽ không từ bỏ chuyện đó. Việc xác lập thông số sẽ không mất nhiều thời gian, và rồi họ sẽ lại tiếp tục. Tôi có thể ngăn chặn họ, nhưng để làm điều đó, tôi phải xác dịnh vị trí của họ.
– Curtis, bạo lực chỉ làm cho tình huống tệ hơn thêm mà thôi. Ông có nắm được thông tin mà Williams đã chuyển giao? Chúng ta phải khám phá cách thức sử dụng Tầm Nhìn.
– Không. Tôi đã cố công, nhưng không thành.
Tôi nhìn Curtis:
– Lúc nào?
Ông ta có vẻ bối rối:
– Tôi không biết nữa.
– Còn tôi, tôi tin rằng tôi biết điều đó.
Curtis xua tay, gạt đi những ý kiến của tôi:
– Tôi không quan tâm đến điều đó. Anh điên rồi.
Tòi có trách nhiệm đối với những gì đang xảy ra. Nếu tôi không từng nhúng tay vào cái công nghệ đó, thì tôi hẳn sẽ không có mặt ở đây. Tôi sẽ giải quyết vấn đề theo cách của tôi.
Curtis bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tôi tần ngần một lúc, tồi tháo dỡ lều. Một lúc sau, tôi nói:
– Tôi đã xin trợ giúp. Một phụ nữ mà tôi đã gặp là Maya cho rằng bà có thể thuyết phục cảnh sát tiến hành điều tra về những thí nghiệm đó.
Ông hãy cho tôi một thời gian.
– Tôi không thể. Tôi sẽ ra tay khi có dịp.
– Ông có mang theo chất nổ trong balô ư?
– Tôi đã bảo với anh là tôi sẽ không gây thương tích cho bất cứ ai.
Tôi lặp lại ý kiến của mình:
– Tôi cần đôi chút thời gian. Nếu có thể tiếp xúc với Wil, tôi nghĩ rằng tôi sẽ khám phá nội dung của Thế Giới Quan đó.
Curtis gật đầu:
– Đồng ý, tôi sẽ chờ. Nhưng nếu họ thực hiện một thí nghiệm mới, thì tôi sẽ ra tay.
Trong khi Curtis nói, hình ảnh Wil xuất hiện trong tâm trí tôi, bao quanh bởi một hào quang màu ngọc bích. Tôi hỏi Curtis:
– Trong vùng này, có một nơi nào khác mà ở đó năng lượng tăng cao? – Curtis chỉ tay về hướng nam:
– Đằng kia, ở một nơi nào trên đỉnh miệng vực thẳm có một mỏm đá nghiêng, mà tôi đã nghe nói. Nhưng đó là một khu vực đất của tư nhân vừa mới bán. Tôi không biết chủ nhân của nó.
– Tôi sẽ đến đó. Nếu có thể tìm đúng vị trí, thì lúc đó tôi sẽ tái xác định vị trí của Wil. Curtis đã gom xong đồ đạc. Chúng tôi rải lá và những cành cây lên nơi chúng tôi đã thu dọn lều. Xa xa, về hướng tây bắc có tiếng ôtô vọng lại rất
nhỏ.
Curtis nói:
– Tôi đi về hướng đông đây.
Tôi gật đầu, và ông ra đi. Vai mang balô, tôi bắt đầu leo lên một dốc đá để đi về phía nam. Tôi vượt qua nhiều đồi nhỏ, và sau đó tiến lên một con dốc đứng hơn. Lên đến lưng chừng dốc, tôi cố nhìn qua cánh rừng rậm, để xem có phần chìa ra ngoài nào không, nhưng không thấy.
Sau khi leo tiếp vài trăm mét, tôi lại dừng chân. Vẫn không thấy phần chìa ra nào. Và cũng chẳng thấy phần chìa ra ngoài nào ở đỉnh đồi phía trên tôi. Không biết phải đi theo hướng nào, tôi quyết định ngồi xuống, và nâng cao năng lượng của mình. Vài phút sau, tôi cảm thấy đỡ hơn. Tôi ngồi nghe tiếng chim hót và tiếng ếch nhái trong khu vực cây cối rậm rạp.
Lúc đó, tôi thấy từ những cành cây phía trên tôi một con đại bàng vàng óng bay ra khỏi tổ. Nó bay về hướng đông.
Tôi biết sự hiện diện của con chim đó có một ý nghĩa, tựa như con chim cắt trước đây, vì vậy tôi quyết định đi theo hướng của nó. Sườn dốc càng lúc càng nhiều đá hơn. Tôi vượt qua một thác nhỏ. Cuối cùng, sau khi đi tiếp khoảng một lĩilômét, tôi băng qua một lùm thông, và bỗng chốc thấy mình đứng trước một phần chìa ra tuyệt đẹp. Phủ kín gần một hectar là những khối đá vôi bằng phẳng, đồ sộ, và ở đầu mút của nó là một mỏm đá nghiêng rộng sáu mét, dài mười hai mét, nhìn xuống cảnh quan tuyệt đẹp của thung lũng phía dưới. Trong thoáng chốc, tôi thấy rìa bên dưới của nó ngời lên một ánh sáng màu xanh ngọc đậm.
Tôi bỏ balô xuống, nguỵ trang dưới lớp đá, rồi đi về mép phần chìa ra và ngồi xuống. Trong khi tôi định tâm, hình ảnh của Wil hình thành một cách dễ dàng trong tâm trí. Tôi hít một hơi sâu và bắt đầu cuộc du hành.
Video: Trích đoạn
Nguồn Internet
✍️ Mục lục: Lời tiên tri Núi Andes – Mặc Khải thứ 10 👉 Xem tiếp