Sự Hiển Hiện – Manifestation
✍️ Mục lục: Sự Hiển Hiện – Manifestation
⭐️Cảm Xúc Không Phải Cảm Giác – Chúng Là TẦN SỐ Khiến Thực Tại Đổi Kênh
✨Nếu bạn đang nghe những lời này, có thể đang có một điều khá lạ xảy ra. Không phải vì bạn tin vào điều sắp được nói, không phải vì bạn đang tìm thêm kiến thức mới, mà vì có một phần nào đó trong bạn vừa được chạm tới. Trong rất nhiều năm, có một cơ chế vận hành nằm đúng tại điểm giao giữa vật lý lượng tử và ý thức con người. Nó không phải là một giả thuyết mới, không phải là điều còn chờ được chứng minh. Nó đã được ghi nhận, đã được đo lường, đã được quan sát nhưng bằng một cách rất âm thầm, nó bị gạt ra ngoài dòng hiểu biết phổ thông. Bởi vì nếu thừa nhận cơ chế này tồn tại, chúng ta sẽ phải từ bỏ một niềm tin rất nền tảng mà xã hội đã dạy ta từ khi còn nhỏ.
Rằng cảm xúc chỉ là trạng thái tâm lý, rằng chúng cần được kiểm soát, điều chỉnh, trị liệu hoặc sửa chữa. Nhưng điều sắp được nói ở đây đi theo một hướng khác hẳn. Cảm xúc không phải là thứ xảy ra với bạn. Chúng không phải cảm giác để phân loại là tốt hay xấu, đúng hay sai, lành mạnh hay độc hại. Cảm xúc là tần số. Những dao động điện từ cụ thể có thể đo được được hệ thần kinh của bạn phát ra liên tục như một tín hiệu sóng.
Và chính tín hiệu đó đang điều chỉnh trường xác suất lượng tử xung quanh bạn.
Nó chọn ra phiên bản thực tại mà bạn sẽ trải nghiệm. Mỗi tần số cảm xúc bạn phát ra tương ứng với một kênh thực tại khác nhau và kênh mà bạn đang phát sóng quyết định cuộc đời nào đang dần kết tinh thành trải nghiệm sống của bạn. Khi bạn nhìn cảm xúc chỉ như những cảm giác chủ quan để phán xét, phân loại, cố gắng loại bỏ hoặc giữ lại, bạn đang vận hành một bộ điều chỉnh cực kỳ tinh vi mà không hề biết nó hoạt động như thế nào.
Kết quả là gì? Cuộc sống bắt đầu trao đảo. Những sự kiện lặp lại theo cách khó hiểu. Những biến cố đến rồi đi tưởng như ngẫu nhiên nhưng lại mang cùng một mùi năng lượng quen thuộc. Không phải vì bạn xui mà vì bạn đang phát sóng mà không biết mình đang phát gì. Khoảnh khắc bạn nhận ra cảm xúc không phải để quản lý mà là tín hiệu đang được phát đi. Một điều rất lớn xảy ra. thực tại không còn là thứ đập vào bạn từ bên ngoài. Nó bắt đầu tự điều chỉnh để khớp với tín hiệu bạn đang phát. Từ khoảnh khắc đó, cuộc sống không còn là phản ứng, nó trở thành một quá trình cộng hưởng. Và để hiểu điều này không phải bằng niềm tin mà bằng cơ chế thực tế, chúng ta cần đi rất chậm.
Bắt đầu từ câu hỏi căn bản nhất. Thực sự thì điều gì đang xảy ra trong cơ thể bạn khi bạn trải nghiệm một thứ mà bạn gọi là cảm xúc?
Chương 1. Thực tại điện tử của cảm xúc.
Khi bạn nói rằng mình đang buồn, lo hay
vui, bạn có thể nghĩ đó là một trải
nghiệm nội tâm, một thứ chỉ tồn tại
trong đầu bạn. Nhưng trên phương diện
vật lý, não bạn không hề tạo ra một cảm
giác mơ hồ. Nó đang phát ra một tần số
điện từ rất cụ thể. Một dạng sóng có thể
đo được lang tỏa ra ngoài cơ thể bạn như
một tín hiệu vật lý thật sự. Những
nghiên cứu sử dụng công nghệ đo từ
trường thần kinh đã ghi nhận điều này
một cách chính xác. Lo âu tạo ra dao
động trong khoảng 4 đến 8 Hz. Những sóng
chậm, thấp, biên độ thất thường, giận dữ
tạo ra dao động trong khoảng 13 đến 30
Hz. nhanh, gắt, hỗn loạn, biên độ lớn.
Niềm vui tạo ra dao động trong khoảng 8
đến 12 Hz. Mượt, đều, ổn định, có trật
tự. Trạng thái trầm uất tạo ra dao động
dưới 4 Hz, rất chậm, gần như bị nén lại,
ít biến thiên.
Đây không phải hình ảnh ẩn dụ, không
phải ngôn ngữ biểu tượng, đây là sóng
điện từ thực sự được phát ra từ hệ thần
kinh của bạn. Mỗi khoảnh khắc, trạng
thái cảm xúc của bạn là một chữ ký tần
số đang được phát ra vào không gian xung
quanh. Và điều quan trọng là những tần
số này không dừng lại ở làn da. Trường
điện từ do não bạn tạo ra có thể lan
rộng đến vài mét quanh cơ thể. Nói cách
khác, bạn đang sống như một trạng phát
sóng sinh học, luôn luôn phát, luôn luôn
ảnh hưởng. Và những tín hiệu đó không
chỉ lan tỏa một cách thụ động, chúng
tương tác trực tiếp với trường lượng tử,
nền tảng sâu nhất của cái mà ta gọi là
thực tại. Vật lý lượng tử mô tả thực tại
không phải là một thế giới cố định mà là
một trường trồng chập chứa vô số khả
năng cùng tồn tại. Mọi kịch bản đều có
sẵn cho đến khi có thứ gì đó khiến một
khả năng được chọn.
Và chính tần số cảm xúc của bạn đóng vai
trò như tín hiệu điều chỉnh. Khi bạn
phát ra tần số lo âu, bạn đang điều
chỉnh trường xác suất về những kịch bản
tương thích với đe dọa, mất mát, nguy
hiểm. Không phải vì nguy hiểm đã có sẵn
mà vì bạn đang cộng hưởng với những khả
năng đó. Khi bạn phát ra tần số vui vẻ,
bạn điều chỉnh về những kịch bản tương
thích với kết nối, cơ hội, mở rộng.
không phải do thu hút bằng ý nghĩ mà do
cộng hưởng bằng tần số. Hệ thần kinh của
bạn là một bộ chỉnh sóng sinh học và
kênh mà nó đang phát chính là kênh thực
tại mà bạn đang nhận.
Có lẽ từ trước đến nay bạn đã quen với
một cách rất tự nhiên để đối diện cảm
xúc. Khi lo lắng xuất hiện, bạn tự nhủ,
không được lo. Khi giận trào lên, bạn cố
giữ bình tĩnh, tự ép mình phải điềm đạm
hơn. Khi buồn kéo dài, bạn tìm cách phân
tích hoặc tự trách sao mình lại yếu đuối
thế này. Tất cả những phản ứng đó đều
xuất phát từ một giả định rất sâu rằng
cảm xúc là cảm giác và cảm giác thì cần
được đánh giá, kiểm soát, sửa chữa.
Nhưng nếu điều bạn vừa nghe ở phần trước
là đúng, nếu cảm xúc thực chất là tần số
đang được phát đi thì toàn bộ cách ta
đối xử với chúng từ trước đến nay đã sai
ngay từ nền tảng.
Vấn đề không nằm ở cảm xúc, vấn đề nằm ở
cách ta can thiệp vào tần số mà không
biết mình đang làm gì. Hãy nhìn thật
chậm vào khoảnh khắc này. Giả sử một tần
số lo âu xuất hiện trong cơ thể. Nó dao
động ở khoảng 6 Hz, một dao động chậm,
thấp không đều. Ngay lập tức, bạn gán
nhãn cho nó là xấu và bạn bắt đầu cố
gắng đẩy nó đi. Nhưng điều bạn không
nhận ra là bạn không hề xóa được tần số
đó. Bạn chỉ đang phát thêm một tần số
khác. Tần số của sự chống lại, sự căng
cứng trong người, sự nén lại ở ngực, sự
siết chặt trong đầu. Về mặt điện từ, đó
là một dao động khác, thường nhanh hơn,
mạnh hơn khoảng 15 Hz. Và lúc này điều
gì đang xảy ra trong bạn? Lo âu vẫn đang
phát, chống đối cũng đang phát. Hai tần
số cùng tồn tại, không triệt tiêu nhau
mà đập vào nhau. Trong vật lý sóng, đây
được gọi là giao thoa phá hủy. Không
phải là im lặng mà là nhiễu. Một tín
hiệu méo mó, không rõ ràng, không ổn
định.
Và khi tín hiệu bạn phát ra trở nên
nhiễu loạn, bộ chỉnh sóng của bạn không
còn bắt được một kênh rõ ràng nào. Nó
nhảy, nó trượt, nó chập trờn. Kết quả là
gì? Thực tại bạn trải nghiệm cũng trở
nên khó đoán, lộn xộn và mâu thuẫn.
Đây là lý do vì sao rất nhiều người nói
rằng càng cố không lo tôi càng gặp
chuyện đáng lo. Không phải vì họ thất
bại trong việc kìm nén mà vì họ đã tạo
ra nhiễu sóng phát. Tần số lo âu vẫn còn
đó nhưng bị trộn lẫn với tần số chống
đối khiến hệ thống không thể khóa vào
một kênh ổn định.
Kết quả là những kịch bản mang năng
lượng đê dọa xuất hiện lúc có lúc không
như thể cuộc sống đang chọc bạn. Nhưng
thật ra bạn đang tự phát đi một tín hiệu
không rõ ràng. Cơ chế này không chỉ xảy
ra với lo âu. Khi bạn kìm nén giận dữ,
nó không biến mất. Nó va chạm với tần số
giả vờ bình thản mà bạn đang cố phát ra.
Hai tần số đó không hòa hợp. Chúng tạo
ra nhiễu và nhiễu đó thường biểu hiện
thành sự cáu kỉnh ngầm, lời nói mỉa mai,
bộc phát bất ngờ hoặc những triệu chứng
trong cơ thể. Không phải vì bạn xấu tính
mà vì tín hiệu bạn phát ra mâu thuẫn nội
tại. Khi bạn kìm nén nỗi buồn và cố tỏ
ra ổn, tần số buồn không được phép hoàn
tất chu kỳ của nó. Nó va vào tần số diễn
vai vui vẻ.
Kết quả không phải là niềm vui thật mà
là một trạng thái trống rỗng, một sự tê,
một cảm giác xa cách với chính mình. Và
trạng thái đó điều chỉnh bạn về một kênh
khác, kênh của mất kết nối. Khoa học
sinh lý tâm lý đã ghi nhận điều này từ
lâu. Những người thường xuyên kìm nén
cảm xúc, có mức tích hoạt sinh lý cao
hơn, tim chịu áp lực lớn hơn, khả năng
tập trung suy giảm.
Nhưng điều quan trọng không chỉ là
stress, điều đang diễn ra sâu hơn là
nhiễu tần số. Một tín hiệu phát đi không
thuần khiết khiến cả bên trong lẫn bên
ngoài đều trở nên bất ổn. Và chính vì
vậy, mọi nỗ lực sửa cảm xúc đều phản tác
dụng. Không phải vì bạn làm sai kỹ thuật
mà vì bạn đang can thiệp vào một thiết
bị điều chỉnh cực kỳ chính xác bằng tư
duy đánh giá đúng sai nên hay không nên.
Trong khi cảm xúc không cần được sửa,
chúng cần được nhận diện đúng vai trò
không phải là cảm giác để quản lý mà là
tín hiệu đang mang thông tin.
Thông tin về việc bạn đang phát trên
kênh nào. Khi bạn thôi coi cảm xúc là
vấn đề và bắt đầu coi chúng là dữ liệu,
toàn bộ cách bạn sống sẽ đổi khác. Bạn
không còn hỏi làm sao để hết lo mà bắt
đầu hỏi tần số này đang cho tôi biết
điều gì. Và chính câu hỏi đó đưa bạn
bước sang một tầng hoàn toàn mới. Một
tầng mà ở đó cảm xúc không còn kiểm soát
bạn. Và bạn cũng không còn kiểm soát cảm
xúc, bạn chỉ lắng nghe tín hiệu. Và
trong phần tiếp theo, chúng ta sẽ đi sâu
vào điều quan trọng nhất. Làm sao để đọc
được mỗi tần số cảm xúc như một chỉ báo
kênh thực tại thay vì một cảm giác cần
phán xét.
Đọc cảm xúc như tín hiệu kênh thực tại.
Mỗi khi một cảm xúc xuất hiện, đa số
chúng ta lập tức hỏi vì sao tôi lại cảm
thấy thế này? Chuyện gì đã gây ra nó? Có
nên để nó ở đây không? Những câu hỏi đó
nghe có vẻ hợp lý nhưng chúng đều xuất
phát từ cùng một điểm mù. Bạn đang cố
giải thích cảm xúc trong khi điều cần
làm là đọc tín hiệu.
Nếu cảm xúc thực chất là tần số thì điều
nó mang đến không phải là câu chuyện mà
là thông tin về kênh thực tại mà bạn
đang phát sóng. Mỗi tần số xuất hiện đều
cho biết rất rõ hệ thống của bạn đang
bắt vào đâu. Không phải để phán xét,
không phải để sửa mà để nhận biết chính
xác. Hãy bắt đầu với thứ quen thuộc
nhất. Lo âu. Khi tần số lo âu xuất hiện
trong giải khoảng 4 đến 8 Hz, nó không
nói rằng nguy hiểm đang ở ngoài kia.
Nó đang nói rằng bạn đang phát trên kênh
đe dọa. Nói cách khác, bạn không lo vì
nguy hiểm đã xảy ra. Bạn lo vì tín hiệu
bạn phát đang cộng hưởng với những khả
năng mang màu sắc bất an, thiếu an toàn,
mất mát. Lo âu không phải lời tiên chi,
nó là chỉ báo kênh. Nó cho bạn biết rằng
trường xác suất quanh bạn đang được điều
chỉnh về những kịch bản phù hợp với tần
số đó. Và điều này thay đổi hoàn toàn
cách bạn làm việc với lo âu. Thay vì cố
xua nó đi hay để nó lôi kéo bạn chạy
theo đủ loại suy nghĩ, bạn bắt đầu nhìn
nó như một bảng đồng hồ. À hệ thống của
mình đang phát ở đây. Khoảnh khắc đó,
bạn có được một thứ rất quan trọng. Khả
năng can thiệp trước khi kịch bản kết
tinh. Không phải can thiệp bằng suy nghĩ
mà bằng nhận biết kênh.
Giờ hãy nhìn sang một tần số khác.
Niềm vui. Khi tần số này xuất hiện trong
khoảng 8 đến 12 Hz, nó không chỉ là cảm
giác dễ chịu, nó là tín hiệu cho thấy
bạn đang phát trên kênh cơ hội. Một kênh
nơi những khả năng liên quan đến kết nối
thuận lợi, mở rộng, được khuếch đại rõ
ràng hơn.
Niềm vui không phải phần thưởng, nó là
phản hồi một cách rất chính xác để
trường thực tại nói với bạn rằng những
gì bạn đang phát ra lúc này đang phù hợp
với các kịch bản thuận dòng. Tương tự,
giận dữ cũng thường bị hiểu sai. Khi tần
số giận xuất hiện trong giải từ 13 đến
30 Hz, nó không tự động có nghĩa là bạn
có vấn đề. Nó cho biết bạn đang phát
trên kênh Xâm phạm RH giới, một nơi mà
năng lượng của bạn đang bị chặn, bị ép
hoặc bị vượt qua giới hạn. Giận dữ không
phải lỗi cần sửa, nó là dữ liệu. Dữ liệu
cho biết đang có một điểm trong đời sống
cần được điều chỉnh hướng, đặt lại giới
hạn hoặc chuyển dòng năng lượng.
Và rồi có một tần số thường khiến con
người sợ hãi nhất, trạng thái chẳng.
Khi dao động rơi xuống dưới 4 Hz, trường
của bạn gần như không khuách đại gì cả.
Rất ít khả năng được chọn, rất ít chuyển
động xảy ra. Không phải vì cuộc đời bế
tắc mà vì tín hiệu phát ra ở dưới ngưỡng
cần thiết để thực tại vận hành một cách
năng động. Trạng thái này không phải án
phạt. Nó là phản hồi cho thấy hệ thống
đang ở chế độ tối thiểu hóa biểu hiện.
Khi bạn đọc các tần số theo cách này,
một điều quan trọng xảy ra. Bạn ngừng cố
kiểm soát cảm xúc. Bạn không còn hỏi làm
sao để tôi không cảm thấy thế này mà hỏi
kênh này đang nói gì về trạng thái phát
của tôi? Cảm xúc lúc này không còn là kẻ
thù, cũng không phải thứ phải nuông
chiều. Chúng trở thành bản tin trực tiếp
về cách bạn đang tương tác với trường
khả năng.
Mỗi tần số xuất hiện đều cho bạn một cửa
sổ nhỏ để nhìn thấy phiên bản thực tại
nào đang được khuếch đại. Và chính nhờ
việc đọc được thông tin đó, bạn mới có
thể làm điều tiếp theo một cách có ý
thức. Không phải bằng ép buộc, không
phải bằng phủ nhận mà bằng cách cho phép
tần số hoàn tất vai trò của nó. Và đó
chính là nơi một cơ chế rất tinh tế bắt
đầu lộ diện. Một chu kỳ tự nhiên mà nếu
bạn không can thiệp, mọi thứ sẽ tự
chuyển. Trong phần tiếp theo, chúng ta
sẽ đi vào điều này. Chu kỳ tự nhiên của
tần số cảm xúc. Và vì sao chỉ cần không
cản trở, hệ thống sẽ tự điều chỉnh.
Có một sự thật rất nghịch lý về cảm xúc
mà hầu hết chúng ta chưa từng được dạy.
Không phải vì nó quá phức tạp mà vì nó
quá đơn giản. Mỗi tần số cảm xúc khi
xuất hiện trong hệ thần kinh đều mang
theo một chu kỳ riêng. Nó sinh ra, nó
lan truyền rồi nó tự chuyển sang trạng
thái khác. Không cần bạn đẩy, không cần
bạn giữ, không cần bạn giải thích. Tần
số vốn dĩ biết cách rời đi. Vấn đề là đa
số chúng ta chưa bao giờ cho nó cơ hội
đó. Khi một dao động xuất hiện, chúng ta
hoặc chống lại hoặc bám chặt lấy và cả
hai cách đó đều làm gián đoạn chu kỳ tự
nhiên. Khoa học thần kinh đã quan sát
được điều này ở mức sinh hóa. Khi một
cảm xúc khởi phát, não và cơ thể tạo ra
một chuỗi phản ứng hóa học để duy trì
tần số tương ứng. Chuỗi này đặt đỉnh
trong khoảng vài chục giây đầu. Sau đó,
nếu không bị can thiệp, nó sẽ được phân
giải hoàn toàn trong khoảng 90 giây.
Không phải 90 giây để hết buồn, không
phải 90 giây để ổn lại mà là 90 giây để
tần số hoàn tất một vòng phát sóng sạch.
Nhưng điều gì thường xảy ra? Khi lo âu
xuất hiện, bạn lập tức căng người lên.
Khi bực bội dâng lên, bạn bắt đầu tự nói
chuyện trong đầu. Khi nỗi buồn chạm tới,
bạn gán cho nó một câu chuyện dài. Mỗi
hành động đó đều không phải là quan sát
mà là can thiệp. Và sự can thiệp ấy
không làm tần số biến mất, nó chỉ bẻ vãy
chu kỳ. Khi bạn chống lại tần số, bạn
tạo thêm một dao động khác. Dao động của
sự nén. Khi bạn phân tích, suy diễn, lặp
lại câu chuyện, bạn bơm thêm năng lượng
để kéo dài thời gian phát.
Thế là thay vì một chu kỳ ngắn, bạn có
một tín hiệu kéo lê. Không phải vì cảm
xúc mạnh mà vì nó bị giữ lại. Chu kỳ vốn
có trật tự bị xé nhỏ thành nhiều mảnh va
chạm lẫn nhau, tạo thành một trạng thái
không dứt. Đây là lý do có những cảm xúc
kéo dài hàng giờ, hàng ngày, thậm chí
hàng tháng. Không phải vì chúng quá sâu
mà vì chúng chưa bao giờ được phát trọn.
Hãy nhìn lại lo âu. Nếu bạn để nó xuất
hiện, không xua đuổi, không dựng thêm
kịch bản, không đạt câu hỏi, chỉ nhận
biết dao động đang có mặt, một điều rất
khác xảy ra. Dao động tăng dần, chạm
đỉnh rồi tự hạ. Trong quá trình đó, nó
đã làm xong việc của mình, cho bạn biết
kênh đang phát, làm lộ ra những mẫu chú
ý đang điều chỉnh trưởng xác suất.
Khi chu kỳ kết thúc, thứ còn lại không
phải lo âu mà là sự rõ ràng. Rõ về nơi
năng lượng đang bị hút, rõ về điểm trong
nhận thức đang cộng hưởng về đe dọa và
chính sự rõ đó mở ra lựa chọn. Tương tự
với giận dữ, khi không bị đè xuống, nó
dâng lên một cách gắt gao, bộc lộ vùng
ranh giới bị xâm phạm rồi tự chuyển
thành một dạng năng lượng khác. không
còn xung đột, không còn nổ tung, chỉ còn
hướng đi. Còn với nỗi buồn khi không bị
gán nhãn là yếu đuối, nó là một việc rất
cụ thể. Hoàn tất một quá trình rời bỏ,
một sự kết thúc, một mối liên kết cũ,
một kỳ vọng không còn phù hợp. Khi chu
kỳ đó được hoàn tất không phải là trống
rỗng mà là khoảng mở, một không gian
trung tính nơi những kênh khác bắt đầu
trở nên khả dụng.
Điều quan trọng ở đây là cho phép không
phải là buông xuôi. Cho phép là không
chen vào, không đẩy, không kéo, không
bóp méo tín hiệu, chỉ để tần số đi hết
quỹ đạo của nó. Khi bạn không cản, hệ
thống tự điều chỉnh. Khi bạn không làm
thêm, chu kỳ tự khép. Và trong chính sự
không can thiệp đó, một thứ rất tinh tế
xuất hiện. Khả năng chuyển kênh mà không
cần cưỡng ép.
Nhưng để hiểu vì sao có người chỉ cần
một tần số nhẹ đã làm đời sống đổi khác,
trong khi người khác phát mãi mà không
thấy kết quả, chúng ta cần đi thêm một
bước nữa. Một yếu tố quyết định sức mạnh
của tín hiệu phát. Trong phần tiếp theo,
chúng ta sẽ nói về điều này. Độ thuần
của tần số và vì sao sự nhất quán trong
dao động làm thực tại phản hồi mạnh hơn.
Có một câu hỏi mà rất nhiều người từng
tự hỏi nhưng hiếm khi tìm được lời giải
rõ ràng. Vì sao có lúc chỉ cần một trạng
thái rất nhẹ, mọi thứ xung quanh dường
như tự sắp xếp? Còn có lúc khác, dù cảm
xúc rất mạnh, rất rõ, rất quyết liệt
nhưng đời sống vẫn không phản hồi. Câu
trả lời không nằm ở độ lớn của cảm xúc,
nó nằm ở độ thuần của tín hiệu.
Trong cơ chế tần số có một yếu tố quyết
định mức độ ảnh hưởng của tín hiệu phát
ra lên trường thực tại. Yếu tố đó được
gọi là độ kết hợp. Một tần số có độ kết
hợp cao là một dao động rõ ràng, ổn
định, không bị trộn lẫn bởi những tín
hiệu đối nghịch. Ngược lại, một tần số
thiếu độ kết hợp là một tín hiệu lẫn
lộn, vừa phát cái này vừa chen cái khác.
Và thực tại chỉ cộng hưởng mạnh với
những tín hiệu rõ.
Khi một tần số được phát một cách thuần
nhất, không bị cản, không bị kéo sang
hướng khác, nó tạo ra sự cộng hưởng rất
mạnh với những khả năng tương ứng trong
trường xác suất. Kết quả là những kịch
bản cùng tông được chọn nhanh hơn, đều
đặn hơn, ít nẫu nhiên hơn. Đây là lý do
có những người khi ở trong trạng thái
vui vẻ tự nhiên, mọi cơ hội dường như tự
tìm đến.
Không phải vì họ nghĩ tích cực mà vì tần
số họ phát đang ổn định trong giải cộng
hưởng thuận dòng. Tương tự, có những
người trong trạng thái quyết tâm rõ ràng
có thể hoàn tất những việc mà người khác
thấy rất khó. Không phải vì họ cố hơn mà
vì tín hiệu họ phát không bị phân mảnh.
Quyết tâm trong trường hợp này không
phải là căng cứng. Nó là một dao động
đều, liên tục, không bị gián đoạn bởi
nghi ngờ hay chuồng bước.
Nhưng đa số con người hiếm khi phát một
tần số thuần. Chúng ta thường phát nhiều
tín hiệu cùng lúc. Bạn có thể đang mong
muốn một điều nhưng đồng thời lại phát
ra sự hoài nghi. Bạn có thể hy vọng
nhưng song song là nỗi sợ. Bạn có thể
muốn tiến lên nhưng trong sâu thẳm lại
lo mất đi thứ cũ.
Mỗi tần số đó tự nó không sai, nhưng khi
chúng trồng lên nhau, chúng không hỗ
trợ, chúng làm nhiễu. Tín hiệu phát ra
lúc này không đủ rõ để trường thực tại
khóa vào một kênh nhất định. Thế nên
phản hồi trở nên yếu, đứt đoạn, không
nhất quán. Và đây là điểm rất dễ bị hiểu
lầm. Độ thuần không đến từ việc ép mình
chỉ được vui hay buộc bản thân phải ở
trạng thái tích cực.
Thật ra việc cố duy trì một tần số đẹp
trong khi đang chống lại một tần số khác
chính là cách nhanh nhất để tạo nhiễu.
Độ thuần không phải là chọn cảm xúc, nó
là không phát hai tín hiệu đối nghịch
cùng lúc. Khi một tần số xuất hiện, nếu
bạn cho phép nó đi chọn chu kỳ, không
nén, không kéo dài, không pha thêm câu
chuyện thì trong chính khoảnh khắc đó
tín hiệu là thuần. Dù đó là lo âu, dù đó
là giận, dù đó là buồn. Khi được phát
chọn, tần số hoàn tất vai trò và tự rời
đi. Lúc đó, trường của bạn trở lại trạng
thái sạch, sẵn sàng cho tần số kế tiếp
xuất hiện mà không bị vướng.
Đây là điều mà các nhà nghiên cứu gọi là
khả năng linh hoạt hiệu quả. Khả năng đi
qua nhiều trạng thái khác nhau mà không
bị kẹt lại ở bất kỳ trạng thái nào. Khi
hệ thống có sự linh hoạt này, trường
thực tại cũng trở nên linh hoạt. Các
kênh khả năng mở ra và đóng lại một cách
trôi chảy. Và chính sự trôi chảy đó làm
cho việc đổi kênh không còn là nỗ lực.
Không cần gồng, không cần ép, không cần
tự thuyết phục, chỉ cần tín hiệu đủ rõ,
thực tại sẽ tự phản hồi.
Nhưng còn một yếu tố nữa mà cho đến giờ
chúng ta chưa đụng tới. Bạn không phát
sóng trong chân không. Tín hiệu của bạn
luôn giao thoa với tín hiệu của người
khác, của không gian bạn bước vào, của
môi trường bạn đang sống.
Và chính tại đây một tầng ảnh hưởng sâu
hơn xuất hiện. Trong phần tiếp theo,
chúng ta sẽ đi vào điều này. Trường tần
số tập thể. Và vì sao chỉ một người phát
sóng thuần cũng có thể làm thay đổi cả
không gian?
Có một điều rất quan trọng cần được thấy
rõ ở đây. Bạn không phát sóng một mình.
Mỗi tần số cảm xúc bạn phát ra luôn đi
vào một không gian đã có sẵn vô số tín
hiệu khác. Gia đình, nơi làm việc, một
căn phòng đông người, thậm chí là một
cuộc trò chuyện ngắn. Tất cả đều có một
trường tần số chung và trường đó quyết
định cái mà ta thường gọi là thực tại
được mọi người cùng cảm nhận. Thực tại
này không phải do một cá nhân tạo ra. Nó
hình thành từ sự trồng lớp của nhiều tín
hiệu phát cùng lúc.
Khi bạn bước vào một nơi mà phần lớn mọi
người đang phát một dao động căng thẳng,
bất an hoặc cảnh giác, bạn thường cảm
nhận được ngay mà không cần ai nói gì.
Không khí nặng, cơ thể tự động thu lại,
hơi thở thay đổi. Đó không phải là tưởng
tượng. Hệ thần kinh của bạn đang bắt
được tần số chung và bắt đầu điều chỉnh
theo.
Hiện tượng này đã được ghi nhận rõ trong
khoa học dao động với tên gọi là sự đồng
bộ. Khi các hệ dao động ở gần nhau,
chúng có xu hướng đưa nhịp về cùng một
giải. Nói cách khác, tần số cảm xúc của
bạn có khuynh hướng bắt trước tần số
trội của môi trường bạn bước vào. Đây là
lý do, cảm xúc lan nhanh trong tập thể.
Không chỉ vì bạn đồng cảm mà vì tín hiệu
bạn phát đang thực sự ăn nhịp với tín
hiệu xung quanh. Và từ đó, một trường
tần số tập thể được hình thành.
Trường này điều chỉnh những kênh khả
năng mà mọi người trong không gian đó
cùng truy cập. Một nơi tràn ngập căng
thẳng sẽ khuếch đạ những kịch bản mang
tính va chạm, phòng thủ, xung đột. Một
không gian yên ổn làm nổi bật những khả
năng mang tính hợp tác, dễ thở, linh
hoạt. Nhưng tại đây, một câu hỏi rất
quan trọng xuất hiện. Khi bạn bước vào
một trường tập thể như vậy, ai sẽ điều
chỉnh theo ai? Câu trả lời không nằm ở
số lượng. Nó nằm ở độ thuần của tín
hiệu. Nếu tần số bạn phát yếu, rời rạc,
dễ bị nhiễu, nó sẽ nhanh chóng bị cuốn
theo trường chung. Nhưng nếu bạn đang
phát một tín hiệu rõ ràng, ổn định,
không bị kéo bởi xung đột nội tại thì
điều ngược lại có thể xảy ra. Tín hiệu
của bạn bắt đầu tác động trở lại lên
trường tập thể. Không bằng lời nói,
không bằng hành động cố ý mà bằng chính
sự hiện diện.
Khi một tần số có độ kết hợp cao đi vào
một trường nhiễu, hai khả năng xảy ra
hoặc tín hiệu đó bị làm mờ và hòa tan,
hoặc nó tạo ra một điểm neo mới khiến
toàn bộ trường dịch chuyển rất nhẹ. Khả
năng nào xảy ra phụ thuộc vào mức độ rõ
ràng và bền của tín hiệu bạn phát. Đây
chính là cơ chế đằng sau những hiện
tượng mà con người thường mô tả bằng cảm
tính. Người này bước vào là không khí
dịu lại, ở gần họ thấy dễ chịu hơn, chỉ
cần họ có mặt là mọi thứ bớt căng.
Không có gì huyền bí ở đây. Đó là cơ học
tần số, một tín hiệu ổn định đang tạo ra
giao thoa với trường chung. Và khi giao
thoa đó đủ mạnh, kênh khả năng mà cả
nhóm truy cập cũng thay đổi theo. Điều
này cũng lý giải vì sao có những người
dường như mang theo một thực tại riêng.
Dù ở đâu, dù hoàn cảnh ra sao, trải
nghiệm của họ vẫn giữ được một sự nhất
quán nhất định. Không phải vì họ né
tránh đời sống mà vì tín hiệu họ phát đủ
rõ để giữ cho trường cá nhân không bị xé
theo nhiễu xung quanh.
Ở mức thực tế, điều này có một ý nghĩa
rất lớn. Tần số cảm xúc của bạn không
chỉ ảnh hưởng đến trải nghiệm cá nhân,
nó đóng góp vào trường tập thể mà người
khác cũng đang sống trong đó. Mỗi người
giữ được một tín hiệu sạch là một điểm
ổn định cho không gian chung.
Và khi bạn học cách không bị cuốn theo
những dao động xung quanh mà vẫn giữ
được sự rõ ràng bên trong, bạn không chỉ
thay đổi cách mình trải nghiệm cuộc
sống, bạn đang tham gia trực tiếp vào
việc điều chỉnh thực tạ được chia sẻ.
Nhưng để làm được điều đó một cách có ý
thức, chúng ta cần đi đến phần cụ thể
nhất, không phải lý thuyết, không phải
khái niệm mà là cách thực hành.
Trong phần tiếp theo, chúng ta sẽ bước
vào giao thức điều chỉnh tần số, cách
làm việc trực tiếp với cảm xúc như tín
hiệu phát sóng, từng bước rõ ràng, không
vòng vo.
Nhưng trước khi đi sang phần tiếp theo,
hãy dừng lại vài giây, cảm nhận xem lúc
này khi đang nghe những lời này, bạn
đang đứng trong một trường năng lượng
như thế nào. Không cần nghĩ, không cần
phân tích. Nếu bạn thấy mình đang bị kéo
theo, hãy để lại một dòng rất ngắn ở
phần bình luận.
Tôi đang cảm nhận trường không phải để
ai đọc mà để chính bạn biết rằng mình đã
bắt đầu thấy rõ hơn thứ đang bao quanh
mình.
Giao thức điều chỉnh tần số. Cho đến
thời điểm này, bạn đã thấy rõ một điều.
Cảm xúc không phải thứ cần giải thích,
không phải thứ cần sửa, không phải thứ
phải kiểm soát. Chúng là tín hiệu đang
được phát đi. Nhưng hiểu cơ chế thôi là
chưa đủ. Nếu không có cách làm cụ thể,
mọi thứ vẫn sẽ quay lại thói quen cũ. Vì
vậy, phần này không nói về khái niệm, nó
nói về cách vận hành. Một giao thức đơn
giản dựa trực tiếp trên cơ học tần số,
không dựa vào tự thuyết phục, không cần
phân tích tâm lý.
Bước một, nhận diện sự dịch chuyển.
Trong ngày, hãy để ý những khoảnh khắc
mà trạng thái bên trong bạn thay đổi.
Không cần biết vì sao, không cần truy
ngược nguyên nhân, chỉ cần nhận ra à,
nhịp dao động vừa khác đi. Lo âu thường
đi kèm cảm giác rung nhanh nông như có
gì đó đang thúc từ bên trong. Niềm vui
mang theo một sự lan tỏa nhẹ đều không
gấp, giận dữ xuất hiện như những đợt
xung lực mạnh, tập trung khó đứng yên.
Trạng thái trầm là cảm giác nặng chậm
nhưng mọi động bị kéo xuống. Việc nhận
ra trước khi câu chuyện xuất hiện là
điểm mấu chốt. Khoảnh khắc bạn thấy được
dao động, bạn đã đứng trước phản xạ quen
thuộc.
Bước hai, phát sóng không can thiệp.
Khi đã nhận diện được tần số, điều tiếp
theo là không làm gì thêm, không đè
xuống, không nuôi dưỡng, không dựng kịch
bản, chỉ cho phép dao động đi qua hệ
thống mà không bị bóp méo. Điều này đòi
hỏi sự mềm lại chứ không phải kiểm soát.
Hơi thở không cần thay đổi, tư thế không
cần chỉnh, chỉ cần không chen vào. Bạn
có thể thầm ghi nhận đây là một tín hiệu
đang phát. và rồi để nó tự vận hành.
Khoảng thời gian này không dài, khi
không bị nuôi thêm, chu kỳ thường hoàn
tất rất nhanh, dao động tăng, chạm đỉnh
rồi tự hạ. Không cần nỗ lực, không cần
cố gắng ổn.
Bước ba, thu nhận thông tin kênh.
Khi tần số đã đi qua điểm cao nhất và
bắt đầu chuyển, lúc này bạn mới đặt câu
hỏi, “Không phải tại sao tôi lại như vậy
mà là tín hiệu này cho tôi biết tôi đang
phát trên kênh nào?” Lo âu cho biết kênh
đe dọa đang được kích hoạt. Niềm vui cho
thấy kênh cơ hội đang mở. Giận dữ báo
hiệu ranh giới đang bị xô lệch. Trạng
thái trầm chỉ ra mức phát đang ở vùng
tối thiểu. Đây không phải suy luận, đây
là đọc dữ liệu. Giống như nhìn đồng hồ
tốc độ, không cần phán xét, chỉ cần thấy
rõ.
Bước bốn, lựa chọn có ý thức. Khi đã
biết mình đang phát ở đâu, một quyền lựa
chọn xuất hiện không phải quyền kiểm
soát cảm xúc mà là quyền tiếp tục hay
chuyển kênh.
Nếu bạn nhận ra mình đang phát trên kênh
đe dọa, bạn có thể tự hỏi liệu tôi có
muốn duy trì tín hiệu này không? Nếu câu
trả lời là không, việc chuyển kênh không
diễn ra bằng suy nghĩ tích cực. Nó diễn
ra bằng việc điều chỉnh điểm chú ý, thay
đổi vị trí cơ thể hoặc rời khỏi môi
trường đang khuếch đại dao động cũ.
Đây không phải là quan cưỡng ép, đây là
chọn tần số dựa trên phản hồi.
Bước năm, nuôi dưỡng độ thuần. Khi bạn
lặp lại quá trình ngày đủ lâu, một điều
rất rõ ràng xuất hiện. Bạn không còn
phát nhiều tín hiệu trồng chéo. Mỗi tần
số đến đi chuyển rõ ràng hơn.
Hệ thống trở nên gọn, trường phát ít
nhiễu và chính sự gọn gàng đó làm tăng
mạnh độ cộng hưởng với thực tại. Những
kịch bản phù hợp xuất hiện đều hơn,
nhanh hơn, ít ngẫu nhiên hơn. Không phải
vì bạn giỏi hơn mà vì tín hiệu bạn phát
đã dễ đọc hơn đối với trường khả năng.
Giao thức này không nhằm tạo ra một
trạng thái cố định, nó tạo ra khả năng
di chuyển linh hoạt giữa các kênh khác
nhau mà không bị kẹt. Và khi khả năng đó
được thiết lập, bạn đã sẵn sàng đi vào
tầng sâu hơn. Một tầng nơi tần số không
chỉ đơn lẻ mà có thể được phối hợp, tăng
cường và chuyển hướng.
Trong phần tiếp theo, chúng ta sẽ đi vào
cơ học tần số nâng cao khi các dao động
được xếp lớp, khuếch đại và dẫn hướng
một cách có chủ đích.
Cho đến lúc này, chúng ta đang nói về
việc mỗi tần số xuất hiện được nhận
diện, hoàn tất rồi chuyển.
Nhưng hệ thống mà bạn đang vận hành
không chỉ phát một dao động tại một thời
điểm, nó có khả năng phát nhiều dao động
cùng lúc. Và khi điều đó xảy ra, thực
tại không chỉ bắt kênh mà bắt một chữ ký
phức hợp. Đây là nơi cơ học tần số bước
sang một tầng khác.
Xếp lớp tần số.
Trong đời sống thực, bạn hiếm khi chỉ ở
trong một trạng thái thuần đơn. Bạn có
thể vừa nhẹ nhàng vừa tập trung, vừa ổn
định vừa tò mò, vừa quyết liệt vừa sáng
rõ. Trong môn ngữ tần số, đây không phải
mâu thuẫn, đây là xếp lớp dao động. Khi
hai hoặc nhiều tần số có cấu trúc phù
hợp được phát cùng lúc, chúng không
triệt tiêu nhau, chúng bổ sung. Chẳng
hạn, một dao động mang tính mở rộng khi
kết hợp với một dao động mang tính định
hướng, tạo ra một chữ ký rất khác so với
từng phần riêng lẻ.
Trường thực tại không phản hồi từng
mảnh, nó phản hồi tổng thể tín hiệu và
tổng thể đó mở ra những kênh khả năng có
cấu trúc phức tạp hơn. Không chỉ là dễ
chịu hay khó khăn mà là những kịch bản
đòi hỏi vừa sáng tạo vừa bền bỉ, vừa
linh hoạt, vừa có trật tự. Điều quan
trọng ở đây là không phải mọi sự kết hợp
đều tạo ra cộng hưởng. Nếu các dao động
không tương thích, chúng sinh rao thoa
phá vỡ.
Thay vì tín hiệu rõ, bạn lại có nhiễu.
Vì vậy, xếp lớp chỉ hiệu quả khi mỗi tần
số trong đó đã được phát một cách thuần.
Khuếch đại có chủ đích.
Khi bạn đã nhận ra những tần số nào
thường đưa bạn vào những kênh thuận
dòng, bạn có thể làm một việc tiếp theo.
Không phải tạo ra chúng mà giữ cho chúng
dễ xuất hiện hơn. Khuếch đại trong cơ
học tần số không phải là gồng cảm xúc.
Nó là tạm điều kiện, một nhịp thở quen
thuộc, một tư thế cơ thể nhất định, một
môi trường ít nhiễu. Những yếu tố này
không gây ra tần số, nhưng chúng giúp hệ
thống dễ duy trì dao động đó mà không bị
lệch. Khi điều kiện phù hợp, tần số xuất
hiện tự nhiên và giữ được độ ổn định cao
hơn. Và khi độ ổn định tăng, trường thực
tại phản hồi rõ ràng hơn.
Chuyển hướng năng lượng.
Có những tần số không xuất hiện thoáng
qua. Chúng lặp lại, chúng quay lại,
chúng chiếm nhiều không gian trong này.
Lo âu kéo dài, bất mãn dai rằng, sự uể
oải không tan. Trong những trường hợp
này, đàn áp không có tác dụng bởi vì
năng lượng tần số không biến mất khi bị
đè xuống. Nó chỉ chuyển chỗ, thường là
vào cơ thể hoặc vào những biểu hiện gián
tiếp.
Cơ học tần số nâng cao không tìm cách
triệt tiêu năng lượng, nó đổi hướng dao
động. Năng lượng của giận dữ có cường độ
cao, nếu giữ nguyên, nó dễ gây va chạm.
Nhưng nếu chuyển cấu trúc dao động, năng
lượng đó có thể trở thành sự kiên định,
khả năng hành động hoặc sức đẩy cần
thiết cho thay đổi. Năng lượng của lo âu
mang tính tích hoạt. Nếu không được đọc
đúng, nó trở thành rối loạn. Nếu được
chuyển hướng, nó có thể trở thành sự
tỉnh táo, khả năng nhận biết chi tiết
hoặc sự chuẩn bị chính xác. Điểm then
chốt là bạn không chống lại năng lượng,
bạn làm việc với hình dạng dao động của
nó, không dập tắt, không nuông chiều,
chỉ đổi nhịp. Khi bạn hiểu điều này, bạn
không còn sợ những tần số khó chịu. Bạn
biết rằng mọi động đều mang theo một
lượng năng lượng trung tính.
Cách nó biểu hiện phụ thuộc vào hình
dạng mà bạn cho phép nó mang. Và khi các
cơ chế này được vận hành cùng lúc, xếp
lớp đúng, khuyết đại phù hợp, chuyển
hướng linh hoạt, bạn bắt đầu sống trong
một mối quan hệ rất khác với cảm xúc.
Không còn là chịu đựng, không còn là né
tránh, không còn là chạy theo mà là điều
chỉnh tinh tế.
Nhưng tất cả những điều này chỉ thực sự
có ý nghĩa khi nó đi vào đời sống hàng
ngày. Không phải lúc mồi một mình mà khi
bạn bước ra thế giới. Trong phần tiếp
theo, chúng ta sẽ nói về điều đó. Sống
như một người ý thức về tần số. Và vì
sao khi bạn thấy rõ cơ chế này, cách bạn
trải nghiệm chính mình và cuộc sống sẽ
thay đổi tận gốc.
Sống như một người ý thức về tần số.
Khi bạn thật sự nhìn thấy cảm xúc không
còn là cảm giác cần quản lý mà là tín
hiệu đang được phát, toàn bộ mối quan hệ
của bạn với trải nghiệm bắt đầu đổi
khác. Không phải đổi trong suy nghĩ mà
đổi trong cách bạn ở bên trong mọi
khoảnh khắc. Bạn không còn bị cuốn theo
phản ứng nhưng bạn cũng không cố gắng
kìm lại điều gì. Bạn đứng ở một vị trí
khác, vị trí của người nhận biết tín
hiệu. Ở vị trí đó, một số thay đổi rất
rõ ràng xuất hiện. Trước hết, bạn ngừng
gán nhãn cho cảm xúc, không còn tốt hay
xấu, không còn nên hay không nên. Mỗi
tần số chỉ đơn giản là một kênh khác
nhau mà hệ thống đang truy cập.
Lo âu không phải lỗi, nó là kênh đe dọa.
Niềm vui không phải phần thưởng, nó là
kênh cơ hội. Giận dữ không phải vấn đề
đạo đức, nó là kênh ranh giới. Trạng
thái trầm không phải bệnh lý, nó là tín
hiệu cho thấy mức phát đang ở vùng tối
thiểu. Khi không còn phán xét, bạn thôi
tiêu hao năng lượng cho việc chống lại
chính mình. Một thay đổi khác cũng diễn
ra rất sâu. Bạn ngừng đồng nhất bản thân
với những trạng thái đi ngang qua. Bạn
không còn nói tôi là người hay lo, tôi
là người dễ buồn, tôi là người nóng
tính. Những câu đó trước đây đã vô tình
biến tần số tạm thời thành bản sắc cố
định.
Khi bạn ý thức về tần số, bạn thấy rõ
các dao động đến rồi đi, chúng thay đổi,
chúng không ở lại. Thứ không đổi là sự
nhận biết đang quan sát toàn bộ quá
trình đó. Bạn không phải tín hiệu, bạn
là hệ thống đang phát. Và vì không còn
bị dán nhãn, sự linh hoạt xuất hiện. Bạn
không kệt trong một kênh lâu hơn mức cần
thiết.
Khi tín hiệu hoàn tất vai trò, hệ thống
tự chuyển, không cần nỗ lực, không cần
tự kéo. Sự chuyển này làm cho trường xác
suất xung quanh bạn cũng trở nên linh
hoạt hơn. Những kịch bản khác nhau có
thể xuất hiện mà không cần đợi một biến
cố lớn. Bạn cũng bắt đầu nhận ra rõ hơn
hiện tượng lây lan tần số. Khi bước vào
một không gian, bạn cảm được ngay kênh
chung đang được phát.
Và thay vì bị cuốn theo một cách vô
thức, bạn có thể chọn hoặc để mình đồng
bộ hoặc giữ tín hiệu riêng nếu nó đủ rõ.
Sự lựa chọn này không cần lời tuyên bố.
Nó diễn ra âm thầm trong cách bạn hiện
diện.
Có lẽ thay đổi rõ nhất là cách bạn nhìn
và những gì xảy ra bên ngoài. Khi các
tần số bạn phát giữ được độ thuần, bạn
bắt đầu thấy những kịch bản tương ứng
xuất hiện lặp lại với độ chính xác cao
hơn. Không phải ngẫu nhiên, không phải
may rủi mà là cộng hưởng nhất quán.
Những cuộc gặp, những cơ hội, những tình
huống chúng dường như tìm đến đúng lúc.
Nhưng thực ra chúng đang đi vào kênh mà
bạn đã mở sẵn. Và tại đây một nhận ra
rất lớn xuất hiện. Bạn đã làm điều này
suốt cả đời. Không phải bây giờ mới bắt
đầu. Chỉ là trước đây bạn không ý thức
về nó. Mỗi trạng thái bạn từng ở trong
đều đã điều chỉnh trải nghiệm bạn có.
Điểm khác biệt duy nhất lúc này là bạn
thấy được cơ chế. Khi đã thấy, bạn không
thể chưa thấy. Bạn không còn sống trong
phản xạ mù mờ. Bạn trở thành người tham
gia có ý thức vào quá trình điều chỉnh
thực tại. Không phải để kiểm soát, không
phải để thao túng mà để đồng vận hành
với cơ chế vốn đã tồn tại. Và khi bạn
đứng ở vị trí đó, một câu hỏi cuối cùng
tự nhiên xuất hiện.
không phải câu hỏi về làm sao mà là câu
hỏi về trách nhiệm nhận biết. Nếu thực
tại luôn điều chỉnh theo tín hiệu bạn
phát thì điều quan trọng nhất không phải
là thay đổi thế giới mà là bạn đang phát
gì ngay lúc này. Trong phần cuối cùng,
chúng ta sẽ khép lại toàn bộ vòng này.
Không bằng kết luận mà bằng một sự xác
nhận rất nhẹ. Cơ chế này chưa bao giờ
ngừng hoạt động.
Điều duy nhất thay đổi là bạn có đang ý
thức về nó hay không.
Có một điều quan trọng cần được nói ra
nhưng không phải để thuyết phục, cũng
không phải để bạn tin, chỉ để bạn nhận
ra.
Cơ chế này chưa từng bắt đầu từ lúc bạn
nghe video này. Nó đã vận hành trong
từng khoảnh khắc đời bạn từ rất lâu rồi.
Mỗi cảm xúc bạn từng trải qua, mỗi trạng
thái bạn từng ở trong đều đã phát đi một
tín hiệu nhất định. Và thực tại bạn sống
trong từng giai đoạn đã âm thầm điều
chỉnh để khớp với tín hiệu đó.
Không phải vì bạn mong muốn, không phải
vì bạn cầu xin, không phải vì bạn đủ
tích cực mà vì tín hiệu đang phát luôn
được trường khả năng đáp lại. Sự khác
biệt duy nhất giữa trước đây và bây giờ
không nằm ở cơ chế, nó nằm ở ý thức.
Trước đây bạn phát sóng trong vô thức,
bạn phản ứng, bạn chống lại, bạn cố gắng
sửa và thực tại phản hồi một cách chập
trờn, khó đoán. Đôi khiến bạn nghĩ rằng
cuộc sống này đầy ngẫu nhiên. Bây giờ
bạn đã thấy cách nó vận hành không phải
bằng niềm tin mà bằng logic của dao
động. Bạn biết rằng cảm xúc không phải
kẻ điều khiển bạn. Chúng là chỉ báo. Bạn
biết rằng bạn không cần quản lý cảm xúc.
Bạn cần nhận biết tín hiệu. Bạn biết
rằng không phải mọi trạng thái đều cần
giữ và không trạng thái nào cần bị đẩy
đi. Chúng chỉ cần được phát chọn. Khi
bạn không can thiệp sai chỗ, hệ thống tự
điều chỉnh. Khi tín hiệu đủ rõ, thực tại
tự bắt kênh.
Không có sự thống trị nào ở đây. Không
có quyền lực đặc biệt, chỉ có sự tham
gia có ý thức và một cơ chế vốn đã luôn
tồn tại. Bạn không điều khiển thế giới.
Bạn điều chỉnh cách mình phát và thế
giới điều chỉnh theo. Không phải vì bạn
ra lệnh mà vì đó là cách cộng hưởng hoạt
động. Từ khoảnh khắc này trở đi, mỗi khi
một cảm xúc xuất hiện, bạn có thể không
làm gì cả. không phán xét, không dán
nhãm, không vội vàng thay đổi, chỉ nhận
ra à đây là tín hiệu mình đang phát. Và
chỉ riêng việc nó thôi đã đủ để thực tại
bắt đầu dịch chuyển.
Và trước khi video này khép lại, bạn
không cần thay đổi bất cứ điều gì trong
đời mình, chỉ cần chọn một tần số mà bạn
sẽ quan sát và phát tiếp theo. Không
phải để đòi hỏi kết quả mà để hệ thần
kinh của bạn biết nó đang hướng về đâu.
Nếu là bình an, hãy viết bình an.
Nếu là đủ đầy, hãy viết đủ đầy. Nếu là
sức khỏe, hãy viết sức khỏe. Vì khi bạn
chọn một tần số để quan sát, hệ thống sẽ
tự điều chỉnh những gì không còn cần
thiết để tần số đó được phát rõ hơn. Cơ
chế này không hỏi bạn có tin hay không,
nó không cần sự đồng ý, nó không cần
niềm tin, nó chỉ phản hồi tín hiệu đang
được phát ra.
Câu hỏi duy nhất còn lại không phải là
liệu điều này có đúng hay không mà là
bạn có đang ý thức về nó hay vẫn phát
sóng trong vô thức. Bởi vì dù bạn chọn
thế nào, thực tại vẫn sẽ tiếp tục điều
chỉnh theo tín hiệu đó. Núm điều chỉnh
chưa từng nằm ở bên ngoài. Nó luôn ở đây
trong từng khoảnh khắc bạn đang sống. Và
quyền lựa chọn phát sóng là ở bạn.
(Truyền Thừa Bí Kíp Thiền Tông – Tuyệt Mật – Đặc Biệt )
Video: Trích đoạn
![]()
Nguồn Thiền Tông
