
GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM
✍️ Mục lục: GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM – Quyển 1
✨PHẦN II – 17 PHỤ LỤC
📘PHỤ LỤC 6
PHÂN BIỆT GIỮA PHẬT TÁNH VÀ LINH HỒN
I. GIỚI THIỆU CHUNG
Trong quá trình học Thiền Tông, nhiều người thường nhầm lẫn giữa Phật Tánh và linh hồn. Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, có bản chất – chức năng – kết quả khác nhau. Phụ lục này giúp người tu Thiền Tông phân biệt rõ ràng để không rơi vào mê tín hoặc nhận sai lầm lớn trong hành trình tu tập.
II. PHẬT TÁNH LÀ GÌ?
- Là “cái Biết Thanh Tịnh” vốn có sẵn trong mỗi chúng sinh.
- Không hình tướng, không bị sanh diệt, không nhiễm trần, không phụ thuộc không gian – thời gian.
- Là gốc thật của Người, thuộc về Phật Giới.
- Có đủ Tứ Tánh Thanh Tịnh: Thanh Tịnh, Sáng Suốt, Trí Tuệ, Không Tưởng.
- Phật Tánh luôn hiện hữu, dù Người có biết hay không, dù đang sống ở Trái Đất, Cõi Trời hay đã Giải thoát.
- III. LINH HỒN LÀ GÌ?
- Là một dạng “Trường Năng Lượng Nhân Quả”, do điện từ âm dương kết hợp với nghiệp lực tạo thành.
- Có hình tướng rất nhỏ, giống thân người mờ ảo, tồn tại sau khi thân người chết.
- Linh hồn chịu tác động của luật nhân quả – nghiệp báo, có thể tái sinh Luân hồi theo nghiệp.
- Linh hồn không tồn tại vĩnh viễn. Khi hết năng lượng nghiệp, nó tan rã.
- Thuộc về Tam Giới – không thể thoát khỏi Tam Giới.
IV. SỰ KHÁC BIỆT CƠ BẢN
Tiêu chí | Phật Tánh | Linh hồn |
Thuộc giới | Phật Giới | Tam Giới |
Bản chất | Thanh Tịnh – Biết | Năng lượng nghiệp (tưởng, nhớ, mê) |
Hình tướng | Không có | Có hình tướng dạng ánh sáng mờ |
Bị sanh – diệt | Không | Có (tan rã khi hết năng lượng) |
Chịu nhân quả | Không | Có |
Có thể Giải thoát? | Có – nếu nhận ra và sống với nó | Không – chỉ đi trong luân hồi |
Bị điều khiển bởi | Không bị điều khiển | Bị nghiệp – thần linh điều khiển |
V. VAI TRÒ TRONG TU THIỀN TÔNG
- Người tu Thiền Tông phải biết rõ: Mình là Phật Tánh, không phải là linh hồn.
- Nếu nhận mình là linh hồn thì sẽ tu sai pháp Thiền Tông, đi vào cầu xin, sám hối, làm công quả để mong “linh hồn được siêu sinh”.
- Phật Tánh không cần siêu sinh – vì không sanh tử. Chỉ cần Người nhận ra và sống với nó.
- Khi thân người hết, Phật Tánh thoát ra, nếu Người đã giác ngộ – thì trở về Phật Giới, không mang linh hồn theo.
VI. KẾT LUẬN
Phật Tánh là thật, linh hồn là giả. Phật Tánh là gốc, linh hồn là hậu quả tạm thời. Tu Thiền Tông phải trở về sống với Phật Tánh, không tu theo linh hồn. Người tu đúng phải dứt khoát không nhận mình là linh hồn, không cầu siêu, không mê tín. Đó là nền tảng để được Giải thoát đúng theo pháp môn Thiền Tông.
✍️ Mục lục: GIÁO LÝ THIỀN TÔNG VIỆT NAM – Q 1 👉 Xem tiếp