Sách Tâm Linh

Lời tiên tri Celestine

✍️ Mục lục: Lời tiên tri Celestine

Buông bỏ Quá khứ

Ở phía trước, con đường dần thu hẹp lại, sau đó bất thình lình uốn cong quanh vách đá thẳng đứng của dãy núi khổng lồ trước mặt.
Chiếc xe bật nảy lên vài lần khi chạy qua những hòn đá lớn, rồi chậm lại trước khi rẽ sang khúc quanh. Ngay bên dưới, dãy Andes đang đứng sừng sững với những đỉnh núi xám màu hùng vĩ, được bao phủ bởi những lớp mây trắng xóa như tuyết mùa đông.
Tôi quay sang nhìn Sanchez. Ông ấy đang cúi người về phía trước, có vẻ
căng thẳng. Trong cả ngày hôm nay, chúng tôi đã leo lên trèo xuống
nhiều dốc và vực sâu, rồi không ít lần chạy trên những đoạn đường đèo
rất hẹp vì những tảng đá rơi xuống do sạt lở. Tôi muốn thảo luận thêm
với ông ấy về chủ đề liên quan đến vở kịch kiểm soát, nhưng bây giờ có
vẻ không phải là lúc thích hợp. Tôi nghĩ Sanchez lúc này đang cần năng
lượng cho việc lái xe, đồng thời, tôi cũng còn cảm thấy mơ hồ, chưa thật
rõ về khía cạnh mình muốn đặt câu hỏi. Tôi đã đọc xong phần nội dung
còn lại của Sự Khai sáng Thứ Năm. Phần này mô tả chính xác những
điểm mà Sanchez vừa chia sẻ với tôi. Tôi thật sự tâm đắc với ý tưởng về
việc từ bỏ thói quen kiểm soát nguồn năng lượng, đặc biệt nếu sự từ bỏ
này có thể làm gia tăng tốc độ tiến hóa trong cuộc đời tôi. Tuy vậy, tôi
vẫn chưa lĩnh hội được cách thức hoạt động của vở kịch kiểm soát.
“Anh đang suy nghĩ gì vậy?”, Sanchez lên tiếng hỏi.
“Tôi đã đọc xong Sự Khai sáng Thứ Năm”, tôi đáp. “Và tôi đang suy
nghĩ về vở kịch kiểm soát. Tôi cũng nghĩ đến những nhận xét của Cha về
tôi lúc nãy và tôi đoán Cha đã cho rằng vở kịch kiểm soát của tôi có phần
nào đó liên quan đến thái độ xa cách của tôi, có phải vậy không?”
Ông ấy không đáp lại lời nào, vẫn đang chăm chú nhìn con đường phía
trước. Ở cách chúng tôi khoảng ba mươi mét, một chiếc xe tải lớn đang chắn ngang lối đi. Một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng
trên một mỏm đá nhô ra cách chiếc xe khoảng năm mét. Hai người quay
lại nhìn chúng tôi.
Sanchez dừng xe lại, chăm chú nhìn họ trong giây lát, rồi mỉm cười. “Tôi
biết người phụ nữ”, ông ấy nói. “Đó là Julia. Vậy là ổn rồi. Chúng ta hãy
đến trò chuyện với họ.”
Cả hai người đều có làn da ngăm và hình như là người Peru. Người phụ
nữ có vẻ lớn tuổi hơn, ngấp nghé năm mươi, còn người đàn ông xấp xỉ
ba mươi. Khi chúng tôi vừa bước ra khỏi xe, người phụ nữ liền đi đến
chỗ chúng tôi.
“Chào Cha Sanchez!”, cô ấy lên tiếng khi đang đi đến gần chúng tôi.
“Chị vẫn khỏe chứ, Julia?”, Sanchez chào lại. Hai người ôm nhau, sau đó
Sanchez giới thiệu tôi với Julia. Đến lượt Julia giới thiệu người đi cùng
cô ấy, Rolando.
Julia và Sanchez không nói thêm lời nào, hai người quay lưng đi về phía
mỏm đá nơi Julia và Rolando đứng lúc nãy. Rolando đang chăm chú
nhìn tôi, vì vậy, theo bản năng, tôi lập tức quay đi, bước về phía mỏm đá
cùng với Julia và Sanchez. Rolando liền đi theo sau, vẫn nhìn tôi như thể
anh ấy muốn nói một điều gì đó. Tuy có vẻ ngoài trẻ trung nhưng nước
da anh ấy đỏ au. Có điều gì đó khiến tôi cảm thấy bất an.
Trong lúc chúng tôi đang đi đến mỏm đá, đã một vài lần, anh ấy có vẻ
như muốn nói với tôi điều gì nhưng tôi đều nhìn sang hướng khác, tiếp
tục rảo bước nhanh về phía trước. Anh ấy không nói một lời nào. Khi
chúng tôi đến chỗ mỏm đá nhô ra, tôi ngồi xuống ở rìa ngoài tảng đá để
anh ấy không thể ngồi xuống cạnh tôi. Ở phía trên tôi khoảng tám mét,
Julia và Sanchez đang cùng ngồi trên một tảng đá lớn.
Rolando đi đến vị trí gần tôi nhất có thể. Tuy tôi muốn giữ khoảng cách
vì anh ấy cứ nhìn tôi chằm chằm, nhưng cũng cảm thấy một chút hiếu kỳ
về anh bạn này Anh ấy bắt gặp ánh nhìn của tôi, liền lên tiếng hỏi: “Anh có mặt ở đây vì
Thủ bản sao?”.
Một lúc sau, tôi mới trả lời. “Tôi đã nghe kể về tài liệu đó.”
Anh ấy tỏ vẻ chưa hiểu. “Vậy anh đã nhìn thấy Thủ bản chưa?”
“Một phần nào đó”, tôi đáp. “Còn anh thì sao, anh cũng quan tâm đến
Thủ bản?”
“Tôi muốn tìm hiểu về Thủ bản”, anh ấy đáp, “nhưng tôi chưa từng được
xem bản sao chép nào cả.” Chúng tôi cùng im lặng một lát.
“Anh đến từ Mỹ à?”, anh ấy hỏi.
Câu hỏi này khiến tôi cảm thấy bất an, vì vậy, tôi quyết định không trả
lời.
Thay vào đó, tôi lại hỏi: “Thủ bản có liên quan đến những di tích tại
thánh địa Machu Picchu sao?”.
“Tôi không cho là vậy”, anh ấy trả lời. “Chỉ có điều, Thủ bản được viết
vào cùng thời điểm thánh địa Machu Picchu được xây.”
Tôi không nói thêm lời nào, đưa mắt nhìn ra xa, thưởng thức quang cảnh
hùng vĩ của dãy núi Andes ở ngay trước mặt. Nếu tôi vẫn cứ im lặng,
trước sau gì anh ấy cũng sẽ lên tiếng tiết lộ về những việc anh ấy và Julia
đang thực hiện tại nơi này và những việc đó liên quan thế nào đến Thủ
bản. Cứ thế, chúng tôi tiếp tục im lặng trong hai mươi phút nữa. Cuối
cùng, Rolando đứng dậy và đi đến chỗ Sanchez và Julia.
Tôi cảm thấy bối rối, không biết nên làm gì tiếp theo. Tôi đã tránh ngồi
cùng Sanchez và Julia vì tôi có linh cảm rằng hai người đó đang muốn
nói chuyện riêng với nhau. Trong gần ba mươi phút tiếp theo sau đó, tôi
vẫn ngồi yên tại vị trí của mình, mắt nhìn chằm chằm vào những đỉnh
núi đá ở trước mặt, đồng thời tai dỏng lên cố lắng nghe xem những
người đó đang nói gì. Chẳng người nào trong số họ chú ý đến sự hiện diện của tôi cả. Cuối cùng, tôi quyết định đi đến chỗ họ, nhưng khi tôi
vừa đứng lên thì thấy họ đã đứng dậy và bắt đầu đi về phía chiếc xe của
Julia. Tôi liền băng qua những tảng đá để đến chỗ họ.
“Hai người họ phải đi rồi”, Sanchez lên tiếng khi tôi vừa đến nơi.
“Tôi rất lấy làm tiếc rằng chúng ta đã không có thời gian để trò chuyện
với nhau”, Julia bày tỏ. “Hy vọng chúng tôi sẽ sớm gặp lại anh.” Cô ấy
nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thiện cảm, y hệt như cách Sanchez thường
nhìn tôi. Khi tôi gật đầu đáp lại, cô ấy hơi ngẩng đầu lên, rồi nói thêm:
“Không hiểu sao tôi có linh cảm rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau”.
Trong khi chúng tôi rảo bước xuống con đường lởm chởm đá, tôi cảm
thấy mình cần đáp lại Julia bằng một câu gì đó nhưng đầu óc tôi lại hoàn
toàn trống rỗng. Khi chúng tôi đi đến chỗ chiếc xe, Julia chỉ khẽ gật đầu,
rồi nhanh chóng chào tạm biệt. Julia và Rolando bước lên xe, sau đó cô
ấy bắt đầu nổ máy, rồi lái xe về hướng bắc theo con đường mà Sanchez
và tôi đã đi đến. Tôi cảm thấy khó hiểu về toàn bộ sự việc vừa xảy ra.
Sau khi chúng tôi vào trong xe, Sanchez hỏi tôi: “Có phải Rolando đã
cho anh biết tin tức về Wil không?”.
“Đâu có!”, tôi la lên. “Hai người đó đã gặp Wil sao?”
Sanchez quay sang nhìn tôi, vẻ khó hiểu: “Đúng vậy, họ đã gặp ông ấy
tại một ngôi làng ở cách đây khoảng sáu mươi cây số về phía đông”.
“Vậy Wil có nhắc gì đến tôi không?”
“Julia cho biết rằng Wil có nói đến việc hai người đã lạc nhau. Chị ấy
bảo Wil chủ yếu nói chuyện với Rolando. Anh chưa kể cho Rolando
nghe về thân phận thật sự của mình sao?”
“Tôi chưa kể gì cả. Tôi đã không biết liệu mình có nên tin anh ấy không.” Sanchez chằm chằm nhìn tôi, tỏ ra vô cùng hoang mang. “Tôi đã bảo với
anh rồi mà, rằng cứ yên tâm trò chuyện với hai người này. Tôi đã thân
quen với Julia trong nhiều năm. Chị ấy đang sở hữu một công việc kinh
doanh tại Lima, nhưng kể từ khi phát hiện ra Thủ bản, chị ấy đã lên
đường tìm kiếm Sự Khai sáng Thứ Chín. Julia chẳng bao giờ đi cùng
người nào không đáng tin cả. Chẳng có gì nguy hiểm ở đây. Vậy là lần
này anh đã bỏ lỡ mất cơ hội có được những thông tin quan trọng.”
Sanchez nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc. “Đây là một ví dụ điển hình về
sự cản trở quá trình tiến hóa của một vở kịch kiểm soát”, ông ấy nhận
định. “Hình như anh đã quá xa cách đến mức không để cho một sự việc
ngẫu nhiên quan trọng có cơ hội được xảy ra.”
Chắc hẳn đúng như vậy, tôi đã tỏ ra quá phòng thủ. Ông ấy lên tiếng trấn
an: “Điều này cũng bình thường thôi. Mọi người đều đóng một vai nào
đó trong vở kịch theo cách của riêng mình. Ít nhất thì bây giờ anh đã
hiểu được bản thân đang đóng một vai như thế nào”.
“Tôi vẫn chưa hiểu!”, tôi nói. “Chính xác là tôi đang làm gì?”
“Hãy tìm hiểu về cách thức anh kiểm soát người khác và hoàn cảnh”,
ông ấy bắt đầu phân tích. “Để giành lấy năng lượng về mình, anh tạo ra
trong tâm trí mình một vở kịch, trong đó, vai diễn mà anh đang đóng rút
lui về một góc, tỏ ra bí ẩn và vô cùng thận trọng. Anh tự nhủ rằng mình
nên hết sức đề phòng nhưng đồng thời, anh hành xử như thể đang hy
vọng người nào đó sẽ bị lôi kéo vào vở kịch và họ cũng sẽ cố gắng tìm
hiểu về những chuyện đang xảy ra với anh. Khi người nào đó rơi vào vở
kịch của anh, anh sẽ giữ thái độ mập mờ. Điều này khiến họ cảm thấy vô
cùng khó hiểu, nên họ sẽ tìm cách đi sâu vào để giải tỏa thắc mắc của họ
về những cảm nhận thật sự của anh.
“Khi những người đó tham gia vào vở kịch kiểm soát của anh, họ dành
cho anh toàn bộ sự chú ý và bằng cách đó, năng lượng của họ được
truyền sang cho anh. Anh càng khiến họ cảm thấy hứng thú và hiếu kỳ,
anh càng nhận được nhiều năng lượng từ họ. Không may thay, khi anh chơi trò lạnh lùng, xa cách, cuộc đời anh có xu hướng tiến hóa chậm lại
rất nhiều vì anh cứ lặp đi lặp lại cùng một phân cảnh. Nếu anh cởi mở
hơn với Rolando, bộ phim cuộc đời anh chắc hẳn đã được nâng lên một
cấp độ cao hơn theo một hướng đi mới có ý nghĩa.”
Cảm xúc của tôi chùng xuống. Sự việc này chẳng qua là một ví dụ khác
về những gì Wil đã chỉ ra khi ông ấy thấy tôi không hoàn toàn thoải mái
trong việc chia sẻ thông tin cho Reneau. Cả Wil và Sanchez đều nói
đúng, tôi có xu hướng che giấu những suy nghĩ thật của mình. Tôi đưa
mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe chúng tôi đang chạy lên con dốc cao hơn để
tiến gần đến những đỉnh núi. Sanchez tiếp tục tập trung nhìn đường để
bảo đảm rằng xe không đâm vào vách núi. Khi xe tiến vào con đường ít
quanh co hơn, ông ấy nhìn sang tôi và nói: “Đối với mỗi chúng ta, bước
đầu tiên để thoát khỏi vở kịch của chính mình là nhìn nhận lại vở kịch
kiểm soát nào đó của mình bằng một nhận thức hoàn toàn sáng suốt.
Chúng ta không thể tiến hóa xa hơn nếu chưa thật sự nhìn trực diện vào
chính mình và quan sát những việc chúng ta đang làm để thao túng người
khác với mục đích giành lấy năng lượng. Anh vừa nhận thức được những
điều này ở chính mình”.
“Vậy bước tiếp theo là gì?”, tôi nôn nóng hỏi.
“Mỗi chúng ta phải quay trở lại quá khứ của mình, trở lại thời thơ ấu
sống bên gia đình và nhìn nhận lại cách thức hình thành thói quen kiểm
soát của chính mình. Việc nhận thức được nguồn gốc của thói quen giúp
chúng ta có ý thức hơn trong từng hành động kiểm soát của mình. Hãy
nhớ rằng hầu như mọi thành viên trong gia đình chúng ta đều tham gia
vở kịch kiểm soát theo cách của riêng mình, ai nấy đều cố gắng thu hút
năng lượng của những đứa trẻ trong gia đình. Đây là nguyên nhân khiến
mỗi người đều phải sớm tạo ra một vở kịch kiểm soát ngay từ đầu.
Chúng ta phải nghĩ ra một chiến lược để giành lại năng lượng. Quá trình
hình thành và phát triển những vở kịch lặp đi lặp lại của mỗi người luôn
liên quan đến các thành viên trong gia đình họ. Tuy vậy, một khi chúng
ta nhận thức được nguyên lý vận hành năng lượng này, chúng ta có thể vượt thoát những chiến lược kiểm soát như thế và nhìn thấy những gì
đang thật sự diễn ra.”
“Vậy theo Cha, điều gì đang thật sự diễn ra?”
“Mỗi người phải tự giải mã lại trải nghiệm thời thơ ấu của chính mình
dưới góc nhìn tiến hóa, góc nhìn tâm linh và khám phá ra bản thể đích
thực của mình. Một khi chúng ta làm được điều này, vở kịch kiểm soát sẽ
dần bị loại bỏ và thay vào đó, đời sống thật sự có ý nghĩa của chúng ta
bắt đầu.”
“Vậy tôi nên bắt đầu như thế nào?”
“Trước tiên, anh cần hiểu được cách thức hình thành vở kịch kiểm soát
của chính mình. Kể cho tôi về cha của anh.”
“Cha tôi là một người đàn ông tử tế, vui vẻ và tài năng, nhưng…” Tôi
ngập ngừng, không muốn chia sẻ về điều gì đó không hay về cha mình.
Tôi sẽ cảm thấy mình có vẻ vô ơn nếu làm như vậy.
“Nhưng sao?”, Sanchez vặn hỏi.
“À thì”, tôi đáp, “ông ấy hay chỉ trích tôi. Trong mắt ông ấy, tôi hầu như
chưa từng làm việc gì đúng cả.”
“Ông ấy đã chỉ trích anh như thế nào?”, Sanchez hỏi.
Hình ảnh cha tôi khi còn trẻ, mạnh mẽ và cứng rắn, hiện về trong tâm trí
tôi. “Ông ấy hay chất vấn tôi, rồi lại bắt bẻ những lỗi sai trong câu trả lời
của tôi.”
“Và điều gì đã xảy ra với nguồn năng lượng của anh?”
“Tôi đoán mình đã cảm thấy kiệt quệ, vì vậy, tôi luôn cố gắng tránh kể
cho ông ấy nghe bất cứ chuyện gì.”

“Ý anh là anh đã trở nên khó hiểu và xa cách khi luôn cố gắng trình bày
với ông ấy một việc nào đó theo cách mà anh vừa muốn ông ấy chú ý
đến anh, lại vừa chỉ muốn bộc lộ vừa đủ nhằm tránh sự chỉ trích của ông
ấy. Ông ấy là một người hay chất vấn, vì vậy, với ông ấy, anh đã dùng
chiến thuật giữ khoảng cách?”
“Vâng, tôi nghĩ vậy. Nhưng thế nào là một người chất vấn?”
“Người chất vấn là một loại vở kịch kiểm soát khác. Để giành lấy năng
lượng về mình, họ tạo ra một vở kịch với nhiều câu hỏi để thăm dò thế
giới của đối phương chỉ nhằm một mục đích là tìm kiếm những lỗi sai.
Một khi tìm được lỗi sai, họ chỉ trích mặt sai sót đó trong đời sống cá
nhân của người kia. Nếu chiến lược này thành công, người chất vấn sẽ
lôi kéo được người bị chỉ trích vào trong một vở kịch kiểm soát. Người
bị chỉ trích đột nhiên cảm thấy mất tự tin những khi ở gần người chất vấn
này và họ sẽ để tâm nhiều hơn đến suy nghĩ và hành vi của người chất
vấn, nhằm hết sức tránh để không gây ra bất kỳ sai phạm nào khiến
người chất vấn chú ý đến. Sự nhượng bộ này mang lại cho người chất
vấn năng lượng mà họ mong muốn.”
Tôi nhớ lại mình đã nếm trải chính xác những cảm xúc như vậy, và
người mà tôi nghĩ đến ngay lúc ấy là Jensen.
“Vậy cha tôi là một người chất vấn sao?”, tôi xác minh lại.
“Có vẻ là vậy.”
Trong một lúc, tôi lạc trong những suy nghĩ về vở kịch kiểm soát của mẹ
tôi. Nếu cha tôi là một người chất vấn, vậy mẹ tôi thuộc kiểu người nào?
Sanchez hỏi tôi đang nghĩ gì vào lúc này.
“Tôi đang tự hỏi về vở kịch kiểm soát của mẹ tôi”, tôi trả lời. “Thật ra có
bao nhiêu loại vở kịch kiểm soát vậy?”

“Để tôi giải thích về những loại được đề cập đến trong Thủ bản”,
Sanchez chia sẻ. “Mọi người đều thao túng người khác để tranh giành
năng lượng. Những vở kịch kiểm soát diễn ra theo hai xu hướng: gây hấn
chủ động, buộc người khác phải tập trung sự chú ý vào mình; hoặc gây
hấn thụ động, lợi dụng sự cảm thông hay hiếu kỳ của người khác để thu
hút sự quan tâm của họ. Chẳng hạn, người nào đó đe dọa anh bằng lời
nói hay vũ lực, khiến anh như bị dồn vào chân tường. Vì cảm thấy lo sợ
về điều gì xấu sẽ xảy đến với mình, anh buộc phải chú tâm hoàn toàn vào
người gây hấn và như thế, tất cả năng lượng của anh được truyền sang
cho anh ta. Người gây hấn này lôi kéo anh vào một thể loại kịch mang
tính gây hấn nhiều nhất mà Sự Khai sáng Thứ Sáu đã gọi là vở kịch kiểm
soát của kẻ đe dọa.”
Ông ấy tiếp tục phân tích: “Mặt khác, nếu người nào đó kể với anh
những sự việc khủng khiếp đã xảy đến với họ cùng ngụ ý rằng anh cũng
có một phần trách nhiệm, và rằng nếu anh từ chối giúp đỡ, những sự việc
khủng khiếp này sẽ tiếp tục diễn ra, thì khi đó, họ đang tìm cách kiểm
soát anh ở mức độ thụ động nhất mà Thủ bản gọi là vở kịch kiểm soát
của những nạn nhân. Anh hãy dành thêm một ít thời gian suy ngẫm về
thể loại kiểm soát này, anh đã từng có những mối quan hệ nào mà những
lúc ở bên những người đó, họ đều khiến anh cảm thấy tội lỗi, mặc dù anh
biết rằng chẳng có lý do gì khiến anh phải cảm thấy như vậy cả”.
“Vâng, tôi đã từng có những mối quan hệ như vậy.”
“Đó là do anh đã bước vào vở kịch kiểm soát của những ‘nạn nhân’. Mọi
lời nói và hành động của họ đều khiến anh rơi vào tình trạng hoài nghi
chính mình, tự dằn vặt bản thân vì đã không đủ tốt với họ. Đây là nguyên
nhân khiến anh cảm thấy tội lỗi trong những lúc ở bên cạnh họ.”
Tôi gật đầu đồng tình.
Ông ấy tiếp tục: “Chúng ta luôn có thể quan sát và đánh giá vở kịch của
bất kỳ người nào theo các mức trong thang đo từ gây hấn chủ động đến
gây hấn thụ động. Nếu một người nào đó gây hấn chủ động ở mức độ tinh vi, tìm thấy những lỗi sai của anh rồi từ từ từng bước ngấm ngầm
làm suy yếu thế giới của anh và dần dần kéo năng lượng về phía họ, như
trường hợp của cha anh, thì người đó là người chất vấn. Thể loại gây hấn
thụ động hơn vở kịch của người bị hại là vở kịch của người xa cách, như
anh vậy. Tóm lại, các vở kịch kiểm soát được xếp theo thứ tự giảm dần
như sau: kẻ đe dọa, người chất vấn, người xa cách và nạn nhân. Anh đã
hiểu rõ về vở kịch kiểm soát chưa?”.
“Tôi nghĩ mình đã hiểu. Cha có cho rằng mọi người đều rơi vào một
trong các mức độ kiểm soát người khác này không?”
“Đúng vậy. Một số người sử dụng nhiều hơn một mức độ kiểm soát
người khác, nhưng đa số chúng ta đều sử dụng một loại vở kịch kiểm
soát chủ yếu mà mình có xu hướng lặp đi lặp lại. Đó là loại vở kịch kiểm
soát mà chúng ta đã áp dụng hiệu quả với các thành viên trong gia đình
trong những năm đầu đời của mình.”
Tôi đột nhiên tìm thấy câu trả lời. Mẹ tôi đã đối xử với tôi theo đúng
cách thức mà cha tôi đã áp dụng. Tôi nhìn sang Sanchez, rồi lên tiếng:
“Tôi biết mẹ tôi thuộc kiểu người nào rồi. Mẹ tôi cũng là một người chất
vấn”.
“Vậy thì, anh đã tiếp nhận một liều lượng gấp đôi”, Sanchez nhận định.
“Thảo nào, anh lại tỏ ra lạnh lùng, xa cách đến vậy. Tuy nhiên, ít nhất
cha mẹ anh đã không bạo hành anh. Ít ra, anh chưa từng cảm thấy lo sợ
về sự an toàn của mình.”
“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra trong trường hợp đó?”
“Anh sẽ bị mắc kẹt trong vở kịch của nạn nhân. Anh có thấy được cách
thức vận hành của vở kịch này không? Nếu anh là một đứa trẻ và ai đó
đang rút cạn năng lượng của anh bằng cách đe dọa xâm hại thân thể anh,
thì vở kịch của người lạnh lùng chẳng hề phát huy tác dụng. Anh không
thể giành lấy năng lượng của người kia thông qua chiến thuật xa cách.
Họ chẳng bận tâm đến những gì xảy ra bên trong anh cả. Anh bị họ lấn
lướt hoàn toàn. Vì vậy, anh buộc phải trở nên thụ động hơn, sau đó anh thử áp dụng cách tiếp cận của nạn nhân: vừa kêu gọi lòng thương xót của
họ, vừa khiến họ cảm thấy tội lỗi về những mối nguy hại mà họ đang gây
ra.”
“Nếu vở kịch nạn nhân không phát huy tác dụng, nếu còn là một đứa trẻ,
anh sẽ chịu đựng tất cả, cho đến khi anh đủ lớn để bộc lộ cơn phẫn nộ
trước sự bạo hành đó và dùng vũ lực để chống lại vũ lực.” Ông ấy tạm
dừng trong giây lát. “Như cô bé trong câu chuyện mà anh đã kể cho tôi
nghe, cô con gái trong gia đình chủ nhà người Peru đã phục vụ bữa tối
cho anh.”
“Một người thường hành động theo một thái cực để giành lại năng lượng
chú ý của mọi người trong gia đình mình. Sau đó, chiến lược này dần trở
thành phương thức kiểm soát chủ yếu những khi họ muốn thu hút năng
lượng từ mọi người. Và vở kịch này cứ thế thường xuyên lặp lại.”
“Tôi có thể hiểu được sự hình thành vở kịch kiểm soát của kẻ đe dọa”,
tôi chia sẻ, “nhưng còn vở kịch kiểm soát của người chất vấn được phát
triển ra sao?”
“Anh sẽ làm gì nếu như anh là một đứa trẻ và các thành viên trong gia
đình ít khi ở gần bên anh hoặc thường xuyên bỏ mặc anh vì quá bận rộn
với công việc hay những việc khác?”
“Tôi cũng không biết.”
“Nếu anh sử dụng chiến thuật xa cách, anh sẽ không thể khiến họ chú ý
đến anh. Họ sẽ không bận tâm. Có phải anh sẽ dùng đến chiến thuật
thăm dò hay bí mật quan sát để cuối cùng tìm ra và bắt bẻ những lỗi sai
của họ, để gây sự chú ý và giành lấy năng lượng từ họ? Đây là cách thức
kiểm soát mà người chất vấn áp dụng.”
Tôi bắt đầu lĩnh hội được cốt lõi của vấn đề này. “Những người lạnh
lùng tạo ra những người chất vấn!” 

“Đúng vậy.”

“Và những người chất vấn lại tạo ra những người lạnh lùng! Và những
kẻ đe dọa tạo ra những nạn nhân, hoặc nếu cách thức kiểm soát này thất
bại, thì những kẻ đe dọa tiếp tục tạo ra những kẻ đe dọa khác!”
“Chính xác là vậy. Đây là cách thức vận hành khiến cho những vở kịch
kiểm soát không ngừng tiếp diễn. Tuy vậy, anh hãy xem xét điều này:
chúng ta có xu hướng nhận ra những vở kịch này ở người khác nhưng lại
cho rằng bản thân chúng ta không hề phải dùng đến những phương thức
kiểm soát người khác như vậy. Trước khi tiến về phía trước, mỗi người
trong chúng ta phải thoát khỏi ảo tưởng này. Ít nhất trong một vài giai
đoạn nhất định, đa số chúng ta đều bị mắc kẹt vào một vở kịch kiểm soát
nào đó. Vì vậy, chúng ta phải lùi lại và quan sát bản thân đủ lâu để phát
hiện ra vở kịch kiểm soát của mình là gì.”
Tôi im lặng một lúc. Cuối cùng, tôi lại quay sang nhìn Sanchez, rồi lên
tiếng hỏi: “Vậy chuyện gì sẽ xảy ra một khi chúng ta nhận ra được vở
kịch kiểm soát của mình?”.
Sanchez từ từ lái xe chậm lại để có thể nhìn thẳng vào mắt tôi. “Chúng ta
thật sự tự do để vượt lên khỏi vai diễn vô thức mà mình vẫn luôn thể
hiện. Như tôi đã nói từ trước, chúng ta có thể tìm thấy một ý nghĩa lớn
lao hơn cho cuộc đời mình, một sự lý giải về mặt tâm linh cho câu hỏi tại
sao chúng ta lại sinh ra trong một gia đình nào đó. Chúng ta có thể bắt
đầu nhận diện rõ hơn con người đích thực của mình.”
*
“Chúng ta sắp đến nơi rồi”, Sanchez nói. Xe chúng tôi đang chạy trên
một con đường giữa hai đỉnh núi. Khi chúng tôi đi ngang qua một khối
đá khổng lồ bên tay phải, tôi nhìn thấy một căn nhà nhỏ ở phía trước.
Căn nhà này tựa lưng vào vách một ngọn núi hùng vĩ khác.
“Xe ông ấy không có ở đây”, Sanchez lên tiếng.
Chúng tôi đỗ xe, sau đó đi về phía căn nhà. Sanchez mở cửa ra, rồi bước
vào bên trong, còn tôi vẫn đứng chờ bên ngoài. Tôi hít vài hơi thật sâu.

Không khí ở đây loãng và vô cùng dịu mát. Ở ngay trên đầu, những đám
mây đen kịt kéo về dày đặc, giăng kín cả bầu trời. Trời tối sầm lại như
thể sắp đổ cơn mưa.
Sau đó, Sanchez quay trở lại cửa, thông báo: “Không có người nào ở bên
trong cả. Chắc ông ấy đang ở khu tàn tích rồi”.
“Chúng ta đi đến đó như thế nào?”
Đột nhiên, ông ấy trông vô cùng mệt mỏi. “Khu tàn tích đó ở ngay phía
trước, cách đây gần một cây số”, ông ấy vừa nói vừa trao cho tôi chìa
khóa xe. “Đi theo con đường này để băng qua ngọn núi kế tiếp, sau đó
anh sẽ nhìn thấy khu tàn tích ở ngay bên dưới. Anh lái xe đi nhé. Tôi
muốn ở lại đây và thiền.”
“Được rồi, tôi đi liền đây.” Sau đó, tôi nhanh chóng bước đến chỗ chiếc
xe đang đỗ.
Tôi lái xe băng qua một thung lũng nhỏ, sau đó cho xe chạy lên núi,
mong chờ được thưởng thức quang cảnh sắp hiện ra trước mặt. Quả thật,
quang cảnh ở đây không làm tôi thất vọng. Khi xe chạy lên đến đỉnh, tôi
ngắm nhìn vẻ đẹp tráng lệ của toàn bộ khu tàn tích tại Machu Picchu:
một khu phức hợp có nhiều ngôi đền, được xây bằng những khối đá nặng
hàng tấn được đẽo gọt và mài nhẵn, xếp chồng khít lên nhau trên khắp
khu vực núi. Mặc dù ở trong khung cảnh trời mây xám xịt, quần thể kiến
trúc này vẫn hiện ra với vẻ đẹp vô cùng ngoạn mục.
Tôi dừng xe lại, cố hấp thụ thật nhiều nguồn năng lượng tuyệt vời này
trong khoảng mười, mười lăm phút. Một vài nhóm người đang đi loanh
quanh trong khu tàn tích. Tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc trang
phục lấp ló chiếc cổ áo trông như của linh mục đang đi ra từ tàn tích một
ngôi đền và tiến về phía một chiếc xe đang đỗ gần đó. Vì ông ấy ở cách
xa tôi và mặc một chiếc áo khoác da thay vì áo choàng linh mục nên tôi
không chắc liệu đó có phải là Cha Carl không.

Tôi khởi động xe và lái đến gần chỗ ông ấy. Nghe thấy tiếng động cơ,
ông ấy ngước lên nhìn và mỉm cười, hẳn là đã nhận ra xe của Sanchez.
Khi nhìn thấy tôi đang ở trong xe, ông ấy tỏ ra quan tâm và tiến lại gần.
Ông ấy có thân hình thấp béo và khuôn mặt mũm mĩm, với mái tóc màu
nâu sẫm và đôi mắt xanh thẳm. Ông ấy khoảng chừng ba mươi tuổi. “Tôi
đến đây cùng với Cha Sanchez”, tôi lên tiếng, sau đó bước xuống xe và
tự giới thiệu. “Cha Sanchez hiện đang ở nhà Cha.”
Ông ấy bắt tay tôi: “Tôi là Cha Carl”.
Tôi liếc nhìn những tàn tích ở đằng sau ông ấy. Ở cự ly gần, những khối
đá được cắt vừa khít đó thậm chí trông ấn tượng hơn nhiều.
“Đây là lần đầu tiên anh đến khu tàn tích?”, ông ấy hỏi.
“Đúng vậy”, tôi đáp. “Từ lâu, tôi đã nghe kể về nơi này nhưng chưa từng
nghĩ mình sẽ có cơ hội đặt chân đến đây.”
“Đây là một trong những trung tâm năng lượng cao nhất trên thế giới”,
ông ấy chia sẻ.
Tôi chăm chú nhìn ông ấy. Rõ ràng, ông ấy đang nói đến cùng loại năng
lượng được đề cập đến trong Thủ bản. Tôi gật đầu đồng tình, sau đó giãi
bày: “Tôi đang ở giai đoạn tập trung gia tăng năng lượng một cách tỉnh
thức, đồng thời, đối diện với vở kịch kiểm soát của chính mình”. Tôi
cảm thấy bản thân có một chút khoe khoang khi bày tỏ những điều này,
nhưng cũng thấy thoải mái khi chia sẻ thành thật như thế.
“Có vẻ anh cũng không quá lạnh lùng hay xa cách”, ông ấy nhận xét.
Tôi thoáng giật mình. “Làm sao Cha biết được đó là vở kịch kiểm soát
của tôi?”, tôi hỏi lại.
“Tôi đã phát triển một trực giác về khía cạnh này. Đó là nguyên nhân tôi
có mặt ở đây.”

“Cha giúp những người khác nhận diện phương cách kiểm soát của họ
sao?”
“Đúng vậy, và nhận ra bản thể đích thực của họ.” Ánh mắt ông ấy sáng
lên, đầy vẻ chân thành. Ông ấy hoàn toàn thẳng thắn, không chút ngại
ngùng khi hé lộ về bản thân cho một người lạ như tôi.
Tôi vẫn im lặng, nên ông ấy lên tiếng hỏi: “Anh đã lĩnh hội được năm sự
khai sáng đầu tiên chưa?”.
“Tôi đã đọc được phần lớn nội dung trong đó”, tôi đáp, “và cũng đã thảo
luận với một vài người về những sự khai sáng này.”
Vừa nói xong câu này, tôi đột nhiên nhận ra rằng hiểu biết của mình vẫn
còn quá mơ hồ. “Tôi nghĩ mình đã lĩnh hội được năm sự khai sáng đầu
tiên”, tôi nói thêm. “Đối với Sự Khai sáng Thứ Sáu, tôi vẫn chưa thật sự
thấu suốt.”
Ông ấy gật đầu, sau đó chia sẻ: “Đa số những người tôi đã tiếp xúc thậm
chí còn chưa từng nghe về Thủ bản. Những người đó đến nơi này và cảm
thấy như được khai mở bởi trường năng lượng ở đây. Chỉ riêng sự cảm
nhận đó thôi đã làm cho họ muốn nhìn nhận lại cuộc đời mình”.
“Cơ duyên gì khiến Cha gặp và chia sẻ với họ?”
Ông ấy nhìn tôi với vẻ thông hiểu. “Họ hầu như tự tìm đến tôi.”
“Cha nói rằng Cha hỗ trợ họ tìm ra bản thể đích thực của mình, bằng
cách nào vậy?”
Ông ấy hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục chia sẻ: “Chỉ bằng một cách duy
nhất. Mỗi người chúng ta phải quay trở về những trải nghiệm đầu đời khi
sống cùng gia đình mình, trở về thời gian và không gian nơi mình đã trải
qua thời thơ ấu và xem xét lại tất cả những chuyện đã xảy ra. Một khi có
được nhận thức rõ ràng về vở kịch kiểm soát của bản thân, chúng ta có
thể tập trung nhìn vào sự thật của gia đình mình ở mức nhận thức cao hơn, để nhận ra những giá trị tâm linh vượt lên trên sự xung đột năng
lượng. Sự nhận thức về sự thật này mang lại cho cuộc sống của chúng ta
nguồn năng lượng dồi dào, bởi vì sự thật đó cho chúng ta biết được bản
thể đích thực của mình, con đường mình đang đi và ý nghĩa của những
việc mình đang làm”.
“Cha Sanchez cũng đã chia sẻ với tôi về điều này”, tôi bộc bạch. “Tôi
muốn biết thêm về cách thức để tìm ra sự thật này.”
Ông ấy kéo dây kéo chiếc áo khoác lên để tránh những cơn gió lạnh của
buổi chiều muộn. “Sau này chúng ta có thể trò chuyện thêm”, ông ấy lên
tiếng. “Bây giờ, tôi muốn đi gặp Cha Sanchez.”
Tôi đưa mắt nhìn ra khu tàn tích. Ông ấy nói thêm: “Anh muốn khám
phá khu tàn tích này bao lâu tùy thích. Tôi sẽ gặp lại anh tại nhà sau
nhé”.
Trong một tiếng rưỡi sau đó, tôi đã đi dạo xung quanh khu tàn tích. Tôi
nán lại lâu hơn ở một số điểm vì ở đó tôi thấy thư thái và dồi dào năng
lượng hơn những điểm khác. Với niềm hứng khởi dâng trào, tôi cảm thấy
vô cùng hiếu kỳ về nền văn minh bí ẩn đã sản sinh ra những ngôi đền
này. Làm thế nào những người thời đó lại có thể dịch chuyển và đặt
những tảng đá khổng lồ này khít lên nhau như vậy? Tất cả những chuyện
này dường như không tưởng.
Khi sự hứng thú của tôi với khu tàn tích bắt đầu hạ nhiệt, tôi chuyển sang
suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của mình. Mặc dù hoàn cảnh mà tôi đang
phải đối diện không hề thay đổi, nhưng tôi chợt nhận ra rằng cảm giác sợ
hãi không còn bủa vây tâm trí tôi như trước. Sự tin tưởng đối với
Sanchez đã làm tôi thấy yên lòng. Trước đây, tôi thật sự ngu ngốc khi
nghi ngờ ông ấy. Và bây giờ, tôi còn cảm thấy quý mến Cha Carl nữa.
Khi màn đêm buông xuống, tôi liền quay trở lại xe và lái xe về nhà Cha
Carl. Khi về đến nơi, tôi nhìn thấy hai người đang đứng cạnh nhau ở
trong nhà. Khi bước vào nhà, tôi nghe thấy những tiếng cười đùa vui vẻ.
Cả hai đang bận rộn chuẩn bị bữa tối ở trong bếp. Cha Carl quay sang chào tôi, rồi dẫn tôi đến một cái ghế. Tôi ngồi thả lỏng trước ngọn lửa
lớn đang cháy bập bùng bên trong lò sưởi, sau đó đưa mắt nhìn quanh
căn nhà.
Căn phòng khá rộng rãi, các mặt tường được ốp bằng những tấm ván lớn
đã hơi ngả màu. Tôi nhìn thấy hai căn phòng khác, rõ ràng là phòng ngủ,
được liên kết với nhau bằng một hành lang hẹp. Căn nhà được thắp sáng
bởi những bóng đèn tiết kiệm năng lượng và tôi còn nghe thấy tiếng máy
phát điện đang chạy khá êm.
Khi bữa ăn đã sẵn sàng, tôi được mời đến ngồi vào một cái bàn có thớ gỗ
thô ráp. Sanchez đề nghị đọc vài lời kinh cầu nguyện, sau đó chúng tôi
bắt đầu dùng bữa. Cha Sanchez và Cha Carl tiếp tục trao đổi với nhau.
Sau khi xong bữa, chúng tôi đến ngồi cạnh nhau trước lò sưởi.
“Cha Carl đã từng trò chuyện với Wil”, Sanchez lên tiếng.
“Khi nào, thưa Cha?”, tôi liền hỏi lại, cảm thấy hào hứng hẳn lên.
“Cách đây vài ngày, Wil đã đi ngang qua nơi này”, Cha Carl trả lời. “Tôi
đã từng gặp ông ấy vào năm ngoái và lần này, ông ấy đến đây để cung
cấp cho tôi một số thông tin. Ông ấy cho rằng mình đã biết được người
đứng đằng sau chính phủ trong các hành động chống lại Thủ bản.”
“Người đó là ai?”, tôi thắc mắc.
“Hồng y giáo chủ Sebastian”, Sanchez chen ngang vào.
“Ông ấy đang làm những gì?”, tôi tiếp tục hỏi.
“Rõ ràng, ông ấy đang sử dụng sức ảnh hưởng của mình đối với chính
phủ để gia tăng áp lực quân sự nhằm chống đối Thủ bản. Ông ấy đã luôn
muốn kín đáo hành động thông qua chính phủ hơn là gây áp lực để chia
bè kết phái trong nội bộ nhà thờ. Bây giờ, ông ấy đang tăng cường nỗ lực
để đàn áp Thủ bản một cách quyết liệt hơn. Thật không may, nỗ lực của
ông ấy có thể đang phát huy tác dụng.”

“Ý Cha là sao?”, tôi vẫn chưa hiểu lắm.
“Ngoại trừ một số ít linh mục thuộc Hội đồng Miền Bắc và vài cá nhân
khác như Julia và Wil, hầu như không còn ai khác có được các bản sao
của Thủ bản cả.”
“Vậy các nhà khoa học ở Viciente thì sao?”, tôi hỏi.
Trong một lúc, cả hai vị linh mục đều im lặng, sau đó Cha Carl lên tiếng:
“Wil đã kể tôi nghe rằng chính phủ đã đình chỉ hoạt động khu du lịch
Viciente. Tất cả các nhà khoa học ở đó đều bị bắt giữ, đồng thời, toàn bộ
dữ liệu nghiên cứu của họ bị tịch thu”.
“Cộng đồng khoa học có chấp nhận chuyện này không?”, tôi thắc mắc.
“Họ còn có sự lựa chọn nào khác đây?”, Sanchez bày tỏ. “Bên cạnh đó,
phần lớn các nhà khoa học cũng không ủng hộ những nghiên cứu này.
Rõ ràng, chính phủ đã tuyên truyền rằng những nhà nghiên cứu tại
Viciente đã vi phạm pháp luật.”
“Tôi không tin được rằng chính phủ lại có thể làm những chuyện này mà
không vấp phải sự phản đối nào.”
“Rõ ràng chính phủ đã làm như vậy”, Cha Carl đáp. “Tôi đã gọi vài nơi
để kiểm tra và nhận được những thông tin tương tự. Mặc dù cố gắng
bưng bít mọi chuyện, chính phủ vẫn công khai dùng biện pháp mạnh để
xử lý vấn đề này.”
“Vậy theo Cha, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”, tôi hỏi cả hai vị linh
mục.
Cha Carl nhún vai, còn Cha Sanchez trả lời: “Tôi không biết. Chuyện
này phụ thuộc vào những gì Wil tìm thấy được sắp tới đây”.

“Hình như ông ấy sắp tìm ra phần còn lại bị thất lạc của Thủ bản, Sự
Khai sáng Thứ Chín. Có thể khi ông ấy tìm thấy được sự khai sáng đó, sẽ
có rất nhiều người trên thế giới quan tâm và trực tiếp can thiệp vào
chuyện này.”
“Vậy ông ấy có nói ông ấy đi đâu để tìm ra sự khai sáng bị thất lạc này
không?”, tôi hỏi Cha Carl.
“Ông ấy cũng không biết chính xác nơi cất giữ sự khai sáng đó, nhưng
ông ấy nói trực giác mách bảo ông ấy nên đi xa hơn về hướng bắc, gần
Guatemala.”
“Trực giác đang mách bảo ông ấy sao?”
“Đúng vậy, anh sẽ lĩnh hội được khía cạnh này sau khi anh nhận thức rõ
về bản thể đích thực của mình và tiếp tục khám phá Sự Khai sáng Thứ
Bảy.”
Tôi quan sát hai vị linh mục. Họ toát lên sự bình thản đến lạ. “Làm sao
hai vị luôn có thể giữ được sự điềm tĩnh như thế?”, tôi hỏi. “Nếu như
người của chính phủ đột ngột đến đây và bắt giữ cả ba chúng ta thì sao?”
Hai vị linh mục nhìn tôi một hồi lâu, sau đó Cha Sanchez lên tiếng.
“Đừng nhầm lẫn giữa sự điềm tĩnh và sự thiếu thận trọng. Vẻ ngoài điềm
tĩnh cho thấy chúng tôi đang kết nối tốt với nguồn năng lượng như thế
nào. Bất kể tình huống bên ngoài biến động ra sao, chúng tôi vẫn duy trì
sự kết nối với nguồn năng lượng bởi đây là việc làm thiết yếu trong mọi
hoàn cảnh. Anh hiểu điều tôi vừa chia sẻ chứ?”
“Tôi hiểu”, tôi đáp, “tất nhiên đây là điều thiết yếu. Tôi cho rằng mình
gặp khó khăn trong việc giữ cho bản thân luôn kết nối với nguồn năng
lượng.”
Cả hai vị linh mục đều mỉm cười.
“Sao lại vậy?”, tôi hỏi.

“Việc duy trì sự kết nối với nguồn năng lượng sẽ dễ dàng hơn một khi
anh nhận thức được rõ ràng bản thể đích thực của mình”, Cha Carl chia
sẻ.
Sau đó, Cha Sanchez đứng dậy, thông báo rằng ông sẽ đi rửa chén đĩa.
Tôi nhìn sang Cha Carl. “Vâng”, tôi nói, “vậy tôi nên làm gì để bắt đầu
nhận thức về bản thể đích thực của mình?”
“Cha Sanchez đã chia sẻ với tôi rằng anh đã thấu hiểu được vở kịch kiểm
soát của cha mẹ anh”, ông ấy đáp.
“Đúng vậy. Cha mẹ tôi đều là người chất vấn nên đã biến tôi thành người
lạnh lùng, xa cách.”
“Được rồi, bây giờ anh phải nhìn lại cuộc chiến năng lượng trong gia
đình anh và tìm hiểu nguyên nhân thật sự khiến anh được sinh ra trong
một gia đình như vậy.”
Tôi ngây người ra nhìn ông ấy.
“Hành trình tìm ra bản thể tâm linh đích thực của anh đòi hỏi anh phải
nhìn nhận lại toàn bộ cuộc đời mình như một câu chuyện dài, để có thể
nhận ra được ý nghĩa sâu sắc đằng sau mọi chuyện. Hãy bắt đầu bằng
việc đặt câu hỏi cho chính mình: Tại sao tôi lại sinh ra trong một gia đình
như vậy? Mục đích của chuyện này có thể là gì?”
“Tôi không thể biết được”, tôi nói.
“Cha anh là một người chất vấn; ông ấy còn thuộc mẫu người nào nữa
không?”
“Ý Cha là, ông ấy đại diện cho cách thức nào sao?”
“Đúng vậy.”

Tôi ngẫm nghĩ trong giây lát, rồi nói: “Cha tôi thật sự tin rằng chúng ta
nên tận hưởng từng giây phút sống bằng sự chính trực, nhưng đồng thời
cũng nên tận dụng mọi cơ hội mà cuộc sống ban tặng. Như Cha đã biết,
hãy sống trọn vẹn nhất có thể”.
“Ông ấy có làm được như vậy không?”
“Trong chừng mực nào đó, tuy nhiên, không hiểu sao dường như ông ấy
luôn gặp vận rủi trong những thời điểm ông ấy nghĩ mình sắp có thể tận
hưởng cuộc sống được nhiều nhất.”
Cha Carl nhắm hờ mắt lại, có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ. “Ông ấy tin
rằng con người sinh ra để tận hưởng cuộc sống, nhưng bản thân ông ấy
lại không thể biến niềm tin đó thành hiện thực.”
“Đúng vậy.”
“Anh có biết tại sao lại như vậy không?”
“Tôi cũng không rõ lắm. Tôi luôn cảm thấy hình như vận may đã không
tìm đến ông ấy.”
“Phải chăng ông ấy chưa tìm ra được cách thức phù hợp để sống trọn vẹn
theo niềm tin đó?”
“Cũng không hẳn vậy.”
“Còn mẹ anh thì sao?”
“Mẹ tôi đã mất rồi.”
“Anh có thể nhận thấy cuộc đời mẹ anh đại diện cho cách thức nào
không?”
“Vâng, cuộc đời bà ấy thuộc về nhà thờ. Bà ấy đại diện cho đức tin Cơ
Đốc.”
“Theo cách nào?”

“Bà ấy tin rằng con người sinh ra để phụng sự cộng đồng và tuân theo
những điều răn của Chúa.”
“Vậy bà ấy có sống theo những điều răn của Chúa không?”
“Bà ấy sống đúng với từng câu chữ, ít nhất là vâng theo mọi sự chỉ dạy
của cha ở nhà thờ.”
“Mẹ anh có thuyết phục được cha anh cũng sống theo như vậy không?”
Tôi cười thành tiếng. “Mẹ tôi đã không thành công lắm. Mẹ tôi muốn
cha tôi đi lễ hằng tuần và tham gia vào các chương trình cộng đồng. Tuy
nhiên, như tôi đã chia sẻ với Cha, cha tôi theo tinh thần tự do tín
ngưỡng.”
“Vậy anh nghiêng về phía nào giữa hai thái cực của cha và mẹ?”
Tôi nhìn ông ấy. “Tôi chưa từng nghĩ về điều này.”
“Có phải cả hai người đều muốn anh trung thành với niềm tin cá nhân
của họ? Có phải đó chính là lý do khiến họ luôn kiểm tra, chất vấn anh,
vì mỗi người đều muốn bảo đảm rằng anh chỉ vâng lời họ và không bị
ảnh hưởng bởi những giá trị mà người kia theo đuổi? Có phải cả hai
người đều muốn anh nghĩ rằng cách thức của cá nhân họ là tốt nhất?”
“Đúng vậy. Cha nói rất đúng.”
“Vậy anh đã phản ứng thế nào?”
“Tôi luôn tránh bày tỏ quan điểm của mình.”
“Cả cha và mẹ anh đều giám sát anh để xem liệu anh có đang sống đúng
theo những giá trị mà họ mong đợi ở anh về cách sống hay không. Và vì
anh không thể làm hài lòng cả hai, nên anh dùng chiến thuật xa cách.”
“Quả đúng như vậy”, tôi xác nhận.
“Chuyện gì đã xảy ra với mẹ anh vậy?”, ông ấy hỏi. “Mẹ tôi bị bệnh Parkinson. Bà mất sau một thời gian dài lâm trọng
bệnh.”
“Cho đến lúc ấy, mẹ anh vẫn luôn trung thành với những giáo điều của
mình hay sao?”
“Vâng”, tôi đáp. “Trung thành trọn đời.”
“Vậy bà ấy đã để lại cho anh những giá trị nào?”
“Ý Cha là sao?”
“Anh vẫn đang tìm kiếm ý nghĩa mà cuộc đời mẹ anh đã để lại cho anh,
tìm kiếm điều gì khiến anh sinh ra là con của bà và anh sinh ra để lĩnh
hội những điều gì. Mỗi con người, dù có ý thức về điều này hay không,
đều được sinh ra để tìm thấy một ý nghĩa nào đó và cách mỗi người sống
cuộc đời mình cho thấy nhận thức của họ về điều đó. Anh phải cố gắng
lĩnh hội ý nghĩa này từ những điều bà ấy đã truyền dạy cho anh, đồng
thời, hãy chiêm nghiệm về cuộc đời bà ấy, rằng cuộc đời bà ấy lẽ ra đã
có thể tốt đẹp hơn như thế nào. Những điều anh chiêm nghiệm được từ
cuộc đời của mẹ mình là một phần trong quá trình tiến hóa của anh.”
“Tại sao chỉ là một phần thôi?”
“Vì những điều anh chiêm nghiệm được từ cuộc đời của cha anh là phần
còn lại.”
Tôi vẫn còn cảm thấy mơ hồ.
Ông ấy đặt tay lên vai tôi. “Chúng ta không chỉ đơn thuần là những tạo
vật bằng xương bằng thịt của cha mẹ mình mà chúng ta còn là những tạo
vật tâm linh. Anh được sinh ra bởi hai con người như vậy, và cuộc đời họ
đã có những tác động không thể nào tránh khỏi lên con người hiện tại
của anh. Để khám phá ra bản thể đích thực của mình, anh phải thừa nhận
rằng con người thật sự của anh đã bắt đầu từ đâu đó ở giữa những sự thật
về cha và mẹ anh. Đó là nguyên nhân khiến anh sinh ra trong gia đình mình: để phát triển nhận thức lên một bậc cao hơn từ khởi điểm nhận
thức của cha mẹ anh. Con đường tiến hóa của anh chính là hành trình
khám phá ra một sự thật lớn lao hơn, từ một sự tổng hòa của hai hệ thống
niềm tin của cha mẹ mình.”
Tôi gật đầu.
“Vậy anh có thể chia sẻ về những gì cha mẹ anh đã truyền dạy cho anh
không?”
“Tôi cũng không chắc lắm”, tôi đáp lại.
“Anh nghĩ sao về những điều đó?”
“Cha tôi cho rằng con người sinh ra để sống trọn vẹn nhất cuộc đời
mình, trân quý và tận hưởng tối đa những gì mà cá nhân mình được ban
tặng, và ông ấy theo đuổi lẽ sống này cho đến cuối đời. Mẹ tôi thì đặt
trọn niềm tin vào đức hy sinh. Bà đã dành trọn cuộc đời mình để phụng
sự người khác mà gạt bỏ nhu cầu cá nhân. Mẹ tôi cảm thấy mình đang
sống đúng theo những lời răn dạy trong Kinh Thánh.”
“Còn anh thì sao, anh cảm thấy thế nào về những giá trị này?”
“Thật sự, tôi cũng không biết nữa.”
“Vậy anh chọn sống theo quan điểm của cha anh hay mẹ anh?”
“Tôi không theo quan điểm nào cả. Ý tôi là, cuộc sống không đơn giản
như vậy.”
Ông ấy phá lên cười. “Anh lại đang tỏ ra khó hiểu rồi.”
“Chẳng qua là tôi không biết thôi.”
“Nhưng nếu anh buộc phải đưa ra lựa chọn thì sao?”
Tôi đắn đo suy nghĩ một hồi, cố gắng thành thật với bản thân hết sức có
thể, và rồi câu trả lời chợt xuất hiện trong tâm trí tôi.

“Cả hai quan điểm đều đúng”, tôi đáp, “và đều không đúng.”
Mắt ông ấy sáng lên. “Cụ thể là như thế nào?”
“Tôi không hoàn toàn chắc chắn. Nhưng tôi cho rằng một cuộc đời đúng
đắn phải là sự tổng hòa của hai quan điểm đó.”
“Vậy thì câu hỏi tiếp theo được đặt ra cho anh là bằng cách nào”, Cha
Carl tiếp tục. “Bằng cách nào một người có thể dung hòa được hai quan
điểm này trong cuộc đời mình? Thông qua mẹ anh, anh nhận được tri
thức rằng cuộc đời là một hành trình tâm linh. Thông qua cha anh, anh
lĩnh hội được rằng cuộc đời là một cuộc phiêu lưu kỳ thú, đồng thời cũng
là hành trình hoàn thiện bản thân.”
“Cho nên, cuộc đời tôi là sự kết hợp của hai quan điểm sống này?”, tôi
cắt ngang lời ông ấy.
“Đúng vậy, đối với cá nhân anh, tìm câu trả lời cho câu hỏi tâm linh này
sẽ là mục đích của anh. Cả cuộc đời anh sẽ là một hành trình tìm kiếm để
hoàn thiện bản thân bằng một cách thức có thể dung hòa được hai quan
điểm sống. Đây là vấn đề mà cha và mẹ anh để lại cho anh. Đây là câu
hỏi mở ra sự tiến hóa tiếp theo của bản thân anh, câu hỏi mà anh có thể
phải tìm kiếm cả đời mình để tìm ra câu trả lời.”
Ý tưởng mà ông ấy vừa chia sẻ đã khuấy động tâm trí tôi, thôi thúc tôi
suy nghĩ sâu hơn về điều này. Cha Carl định nói thêm điều gì khác,
nhưng ngay lúc này đây, tôi chẳng thể nào chú tâm để nghe thêm điều
nào nữa. Ngọn lửa đang yếu dần giúp tôi từ từ cảm nhận lại sự bình yên.
Tôi nhận ra mình đang thấm mệt.
Cha Carl ngồi thẳng người lên, rồi nói: “Tôi thấy anh cũng sắp cạn kiệt
năng lượng rồi đấy. Nhưng trước khi chúng ta tạm dừng tại đây, cho
phép tôi đưa ra một gợi ý. Anh có thể đi ngủ và không bao giờ bận tâm
thêm nữa về những gì chúng ta vừa đề cập. Anh có thể quay lại nhìn
nhận vở kịch kiểm soát của mình, hoặc anh có thể thức dậy vào sáng mai
và tiếp tục theo đuổi nhận thức mới này về con người đích thực của anh.

Nếu anh chọn làm như thế, anh có thể dấn thân vào giai đoạn tiếp theo
trên hành trình tiến hóa của đời mình, bằng cách nhìn nhận lại một cách
thấu đáo tất cả mọi chuyện đã xảy đến với anh kể từ khi anh sinh ra. Nếu
anh nhìn nhận lại cuộc đời mình như một câu chuyện, bắt đầu từ lúc anh
được sinh ra cho đến thời điểm hiện tại, anh sẽ có thể nhận ra rằng mình
đã không ngừng tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi định mệnh này. Anh sẽ
có thể nhìn thấy được điều gì đã thúc đẩy mình đến đất nước Peru này,
và anh nên làm gì tiếp theo”.
Tôi gật đầu đáp lại, rồi lại nhìn ông ấy chăm chú. Ánh mắt của ông ấy
đầy vẻ trìu mến và quan tâm. Tôi cũng có cùng cảm giác ấm áp này mỗi
khi bắt gặp ánh nhìn của Wil hay Sanchez.
“Chúc anh ngủ ngon”, Cha Carl chào tạm biệt, sau đó đi vào phòng ngủ
và đóng cửa lại. Tôi trải túi ngủ ra sàn, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào
không hay.
*
Sau khi thức dậy, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Wil. Tôi muốn hỏi Cha
Carl xem ông ấy có biết gì về kế hoạch của Wil không. Trong khi tôi vẫn
còn nằm trong túi ngủ để tận hưởng hơi ấm và suy nghĩ về mọi chuyện,
Cha Carl khẽ bước vào và bắt đầu nhóm lại ngọn lửa.
Tôi kéo khóa túi ngủ xuống. Nghe thấy tiếng động, ông ấy liền quay
sang nhìn về phía tôi.
“Chào buổi sáng”, ông ấy lên tiếng. “Anh ngủ có ngon không?”
“Rất ngon”, tôi đáp và đứng dậy.
Ông ấy rải bùi nhùi lên trên đống than, rồi chất lên trên những thanh củi
lớn.
“Wil có chia sẻ gì về dự định sắp tới của ông ấy không?”, tôi hỏi Cha Carl đứng dậy và nhìn thẳng vào tôi. “Ông ấy nói sẽ đi đến nhà của
một người bạn để chờ thêm những tin tức mà ông ấy đang cần, hẳn đó là
những thông tin về Sự Khai sáng Thứ Chín.”
“Ông ấy còn chia sẻ thêm gì nữa không?”
“Wil còn nói với tôi ông ấy nghĩ rằng Cha Sebastian có ý định tự mình
tìm ra Sự Khai sáng Thứ Chín và có vẻ như mọi chuyện sắp đi đến kết
cục. Wil cho rằng người nào kiểm soát được sự khai sáng cuối cùng này
sẽ quyết định việc Thủ bản có được công bố rộng rãi và chia sẻ để nhân
loại được lĩnh hội không.”
“Tại sao lại vậy?”
“Thật sự, tôi cũng không rõ lắm. Wil là một trong những người đầu tiên
tìm thấy và đọc được các sự khai sáng này. Ông ấy có thể lĩnh hội các sự
khai sáng này nhiều hơn bất kỳ người nào khác đang còn sống. Tôi đoán
ông ấy cảm thấy rằng sự khai sáng cuối cùng này sẽ làm sáng tỏ tất cả
những sự khai sáng trước đó và làm cho Thủ bản sẽ dễ dàng được chấp
nhận hơn.”
“Cha có cho rằng điều ông ấy linh cảm là đúng không?”, tôi hỏi.
“Tôi không biết”, ông ấy đáp. “Tôi chưa lĩnh hội được nhiều như ông ấy.
Tôi chỉ hiểu được nội dung liên quan đến sứ mệnh của cuộc đời mình
thôi.”
“Sứ mệnh của cuộc đời Cha là gì vậy?”
Ông ấy dừng lại trong giây lát, rồi trả lời: “Như tôi đã chia sẻ, sứ mệnh
của cuộc đời tôi là giúp con người khám phá ra bản thể đích thực của
mình. Sau khi đọc Thủ bản, sứ mệnh này càng trở nên rõ ràng với tôi
hơn. Sự Khai sáng Thứ Sáu có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi. Sự thật cuộc
đời tôi là tôi sinh ra để giúp người khác lĩnh hội được sự khai sáng này.
Và tôi đang làm điều đó hiệu quả vì bản thân tôi đã tự mình chiêm
nghiệm để lĩnh hội được sự khai sáng này”.

Ông ấy nhìn tôi với vẻ thú vị. “Tôi thuộc kiểu người chất vấn.”
“Cha kiểm soát người khác bằng cách tìm ra những lỗi sai trong lối sống
của họ?”
“Đúng vậy. Cha tôi đóng vai người bị hại, còn mẹ tôi theo mô thức lạnh
lùng. Cha mẹ tôi hoàn toàn không đoái hoài gì đến tôi cả. Cách duy nhất
để tôi có thể thu hút được năng lượng chú ý từ cha mẹ mình là soi mói
những việc họ làm và sau đó chỉ ra những điều chưa tốt.”
“Và Cha bắt đầu tìm cách xử lý vở kịch kiểm soát của chính mình vào
lúc nào?”
“Cách đây khoảng mười tám tháng, khi tôi gặp Cha Sanchez, tôi đã bắt
đầu nghiên cứu về Thủ bản. Sau khi thật sự xem xét lại cuộc đời cha mẹ
mình, tôi đã nhận ra rằng chính những trải nghiệm của tôi khi sống với
cha và mẹ đã chuẩn bị cho tôi hành trang trên con đường thực hiện sứ
mệnh đời mình. Anh biết không, cha tôi đại diện cho kiểu người sống vì
những thành tựu. Mọi nỗ lực của ông ấy đều hướng đến những mục tiêu.
Ông ấy lên kế hoạch cho từng phút của cuộc đời mình và nhìn nhận giá
trị bản thân dựa trên những kết quả mình đạt được. Mẹ tôi lại là người
luôn tin vào trực giác và những điều thần bí. Bà ấy một mực tin rằng mỗi
người chúng ta đều sẽ nhận được những chỉ dẫn về mặt tâm linh và
chúng ta sinh ra để đi theo sự dẫn lối này.”
“Cha của Cha suy nghĩ thế nào về quan điểm sống của bà ấy?”
“Ông ấy cho rằng niềm tin đó thật sự điên rồ.”
Tôi mỉm cười nhưng không bình luận gì cả.
“Anh có thể thấy hai quan điểm sống khác biệt của cha mẹ tôi đã ảnh
hưởng đến tôi như thế nào không?”, Cha Carl hỏi.
Tôi lắc đầu. Tôi chưa lĩnh hội được điều này Ông ấy chia sẻ: “Vì chịu ảnh hưởng từ cha tôi nên tôi đã tiếp thu quan
điểm cho rằng chúng ta sinh ra để đạt đến những thành tựu: xác định
những mục tiêu quan trọng và tìm mọi cách để hoàn thành những mục
tiêu đó. Nhưng đồng thời, mẹ tôi xuất hiện trong đời tôi để giúp tôi nhận
ra rằng cuộc sống là một hành trình tâm linh và mỗi người cần phải lắng
nghe trực giác mách bảo và đi theo tiếng nói nội tâm đó. Tôi nhận ra
cuộc đời mình là sự đúc kết từ cả hai quan điểm sống trên. Tôi đang nỗ
lực tìm hiểu về cách để chúng ta nghe được tiếng nói nội tâm dẫn dắt
chúng ta đến với sứ mệnh đặc biệt dành cho mình và nhận ra được đó là
sứ mệnh quan trọng tối thượng của cuộc đời mình khi việc theo đuổi sứ
mệnh này mang lại cho chúng ta cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện”.
Tôi gật đầu đáp lại những chia sẻ của ông ấy.
Ông ấy tiếp tục: “Bây giờ, chắc anh đã hiểu được tại sao tôi cảm thấy
hứng thú với Sự Khai sáng Thứ Sáu. Khi đọc được sự khai sáng này, tôi
đã biết ngay rằng sứ mệnh của tôi là giúp người khác nhận ra bản thể
đích thực của họ để từ đó mỗi người có thể tìm ra sứ mệnh đời mình”.
“Cha có biết Wil đã tìm ra sứ mệnh đời mình như thế nào không?”
“Ông ấy từng chia sẻ với tôi một vài thông tin về khía cạnh này. Vở kịch
kiểm soát của Wil là lạnh lùng, xa cách, giống như anh vậy. Đồng thời,
tương tự như trường hợp của anh, cha mẹ ông ấy đều thuộc kiểu người
chất vấn và mỗi người đều tìm cách áp đặt triết lý sống của mình lên ông
ấy. Cha của Wil, một tiểu thuyết gia người Đức, cho rằng mục đích tối
thượng của loài người là đạt đến sự hoàn hảo. Ông ấy chỉ ủng hộ những
nguyên tắc nhân văn thuần khiết. Tuy vậy, các đảng viên Đảng Quốc xã
đã lợi dụng quan điểm nền tảng về sự hoàn hảo này để hợp lý hóa những
cuộc thảm sát đồng loại đẫm máu mà họ đã gây ra với các luận điệu sai
trái rằng họ chỉ đang tiêu diệt những người thuộc chủng tộc hạ đẳng.
“Sau khi nền tảng hệ tư tưởng mà ông ấy theo đuổi bị sụp đổ, ông ấy đã
phải đưa vợ mình và Wil di cư sang Nam Mỹ. Vợ ông ấy là người gốc
Peru, đã lớn lên và học tập tại Mỹ. Bà ấy cũng là một nhà văn, nhưng về cơ bản, triết lý sống của bà ấy lại mang hơi hướng phương Đông. Bà ấy
cho rằng mục đích của cuộc đời là đạt đến sự khai sáng tâm linh. Khi
lĩnh hội được tầng nhận thức cao hơn, con người sẽ tìm thấy sự bình yên
trong tâm hồn và vượt ra khỏi mọi ràng buộc với thế giới vật chất này.
Theo quan điểm của bà ấy, cuộc sống không phải là để vươn đến sự hoàn
hảo; ngược lại, cuộc sống là hành trình buông bỏ ham muốn đạt đến sự
hoàn hảo hay một cảnh giới nào đó… Anh có nhận thấy hai hệ tư tưởng
trái chiều đó đã ảnh hưởng đến Wil như thế nào không?”
Tôi lắc đầu.
Cha Carl tiếp tục: “Ông ấy bị đưa vào một tình thế khó xử khi đứng giữa
hai tư tưởng hoàn toàn đối lập. Cha ông ấy một mực ủng hộ hệ tư tưởng
phương Tây, luôn phấn đấu để đạt đến sự hoàn hảo, còn mẹ ông ấy theo
triết lý của phương Đông, luôn tâm niệm rằng mục đích duy nhất của
cuộc sống là không gì khác ngoài việc hướng đến sự bình yên trong tâm
hồn.
“Cha mẹ của Wil đã chuẩn bị cho Wil để ông ấy bước vào con đường
thực hiện sứ mệnh của mình: dung hòa những điểm khác biệt trong hai
hệ tư tưởng thuộc nền văn hóa phương Đông và phương Tây, từ khi ông
ấy còn chưa biết sứ mệnh của mình là gì. Đầu tiên, Wil đã học để trở
thành một kỹ sư, hướng đến mục tiêu hoàn thiện chính mình. Đồng thời,
ông ấy cũng trở thành một người dẫn dắt tinh thần ở mức độ cơ bản, giúp
đỡ người khác tìm thấy sự an lạc nội tâm bằng cách nhận ra những vẻ
đẹp trong cuộc sống. Ông ấy đã đi đến nhiều vùng miền khác nhau trong
đất nước Peru để thực hiện sứ mệnh này.
“Tuy vậy, chỉ khi dấn thân vào hành trình tìm kiếm Thủ bản, ông ấy mới
hoàn toàn tỉnh thức để nhận ra sứ mệnh đặc biệt của mình. Thủ bản đã đề
cập trực tiếp đến câu hỏi chính yếu của cuộc đời ông ấy. Các sự khai
sáng đã hé lộ ra rằng tư tưởng của cả hai nền văn hóa phương Đông và
phương Tây thật sự có thể được hợp nhất thành một nhận thức cao hơn.
Thủ bản cho chúng ta thấy quan điểm phương Tây, cho rằng cuộc sống
cần hướng đến sự hoàn hảo, liên tục phát triển để không ngừng tiến hóa, là hoàn toàn đúng đắn; trong khi đó, triết lý phương Đông cũng hoàn
toàn đúng khi nhấn mạnh rằng chúng ta phải từ bỏ mong muốn kiểm soát
của bản ngã. Thế giới không thể phát triển chỉ bằng tư duy logic. Loài
người cần phải đạt đến một sự tỉnh thức toàn diện hơn và sự kết nối hoàn
toàn về mặt tâm linh với Thượng đế, bởi chỉ khi đó, hành trình tiến hóa
hướng đến sự hoàn thiện của chúng ta mới có thể tiếp nhận được sự
hướng dẫn từ bản thể đã hoàn thiện hơn của mình.
“Khi Wil dần khám phá ra các sự khai sáng, cuộc đời ông ấy đã trở nên
xuôi chèo mát mái hơn. Ông ấy gặp được Jose, vị linh mục đầu tiên tìm
thấy và dịch Thủ bản. Ngay sau đó, ông ấy gặp lại chủ của khu du lịch
Viciente và đã nhận được sự hỗ trợ để bắt đầu nghiên cứu Thủ bản tại
đây. Trong cùng thời gian đó, Wil cũng đã gặp Julia, khi cô ấy đang sở
hữu một công việc kinh doanh nhưng cũng dành thời gian hướng dẫn
những người đến tham quan các khu rừng nguyên sinh.
“Wil tìm thấy ở Julia rất nhiều sự đồng cảm. Cả hai nhanh chóng trở nên
thân thiết vì họ phát hiện ra ở nhau những điểm tương đồng trên hành
trình tìm cầu chân lý. Cha của Julia quan tâm và thích bàn luận về đề tài
tâm linh nhưng các tư tưởng của ông mang tính chủ quan và ‘đồng
bóng’. Ngược lại, mẹ cô ấy là một giảng viên môn thuyết trình ở trường
đại học, là người giỏi hùng biện nên luôn đòi hỏi người khác phải có tư
duy rõ ràng. Vì lẽ đó, Julia cảm thấy bản thân có thiên hướng muốn tìm
hiểu về khía cạnh tâm linh và cô luôn đòi hỏi những thông tin mà cô tiếp
nhận phải rõ ràng và chuẩn xác.
“Wil muốn hướng đến một triết lý tâm linh hợp nhất hai hệ tư tưởng
phương Tây và phương Đông, còn Julia muốn tìm ra một cách lý giải
hoàn toàn thông tuệ cho câu hỏi của cuộc đời cô. Thủ bản dường như
đáp ứng được mong mỏi của cả hai người”.
“Bữa sáng đã sẵn sàng”, Sanchez lên tiếng gọi từ dưới bếp.
Tôi quay lại nhìn, cảm thấy ngạc nhiên. Tôi không nhận ra Sanchez đã
thức dậy từ lúc nào. Cha Carl và tôi tạm dừng cuộc trò chuyện, đứng lên để ngồi vào bàn cùng ăn sáng với Sanchez. Bữa ăn hôm nay gồm có trái
cây và ngũ cốc. Sau khi dùng bữa xong, Cha Carl đề nghị tôi cùng tản bộ
đến khu tàn tích với ông ấy. Tôi đồng ý, thật sự rất muốn trở lại quần thể
đó một lần nữa. Cả hai chúng tôi nhìn sang Cha Sanchez. Ông ấy lịch sự
từ chối, giải thích rằng ông ấy cần phải lái xe xuống núi để gọi vài cuộc
điện thoại.
Bên ngoài, bầu trời xanh trong vắt tựa pha lê, mặt trời chiếu những tia
nắng vàng rực rỡ trên khắp các đỉnh núi. Chúng tôi rảo bước về phía đó.
“Cha có biết cách nào để liên lạc với Wil không?”, tôi hỏi.
“Không”, ông ấy đáp. “Wil đã không kể gì về những người bạn của ông
ấy. Chỉ còn cách duy nhất là lái xe đến Iquitos, một thị trấn ở gần biên
giới phía bắc, nhưng tôi cho rằng việc đi đến đó ngay lúc này có vẻ
không an toàn lắm.”
“Tại sao ông ấy lại đến đó?”, tôi ngạc nhiên hỏi.
“Ông ấy cảm thấy hành trình tìm kiếm Sự Khai sáng Thứ Chín sẽ dẫn dắt
ông ấy đi đến thị trấn đó. Nhiều khu tàn tích đã được phát hiện gần đó.
Đồng thời, Hồng y giáo chủ Sebastian cũng có một giáo xứ ở khu vực
lân cận.”
“Cha có cho rằng Wil sẽ tìm ra sự khai sáng cuối cùng này không?”
“Tôi không biết.”
Trong một vài phút, chúng tôi chỉ đi cùng nhau trong im lặng. Sau đó,
Cha Carl lên tiếng hỏi: “Anh đã có dự tính gì về hướng đi sắp tới của
mình chưa?”.
“Ý Cha là sao?”
“Cha Sanchez chia sẻ rằng ban đầu anh tỏ ý muốn quay trở về Mỹ ngay
lập tức, nhưng trong thời gian gần đây, anh lại tỏ ra quan tâm đến hành trình khám phá các sự khai sáng. Vậy bây giờ anh cảm thấy như thế
nào?”
“Tôi vẫn cảm thấy hơi bất an”, tôi đáp, “nhưng không hiểu sao tôi cũng
muốn tiếp tục hành trình này.”
“Tôi hiểu cảm nhận của anh khi nhìn thấy một người bị sát hại ngay bên
mình.”
“Đúng vậy.”
“Và anh vẫn muốn ở lại đây sao?”
“Không”, tôi nói. “Tôi muốn tìm cách thoát khỏi đây, để được an toàn…
nhưng không hiểu sao lúc này tôi vẫn ở đây.”
“Anh có nghĩ tại sao lại như vậy không?”, ông ấy hỏi.
Tôi chăm chú nhìn biểu cảm trên khuôn mặt ông ấy. “Tôi không biết.
Theo Cha thì sao?”
“Anh có nhớ tối hôm qua chúng ta đã thảo luận đến chỗ nào không?”
Tôi vẫn còn nhớ một cách chính xác. “Chúng ta đã tìm ra câu hỏi mà cha
mẹ tôi để lại cho tôi để tiếp tục tìm kiếm câu trả lời: tìm thấy sự khai
sáng tâm linh giúp đưa đến sự hoàn thiện bản thân, ý thức khám phá sự
thật và trạng thái viên mãn. Cha cũng nói rằng nếu tôi nhìn nhận thấu
đáo về hành trình tiến hóa của cuộc đời mình từ khi sinh ra cho đến bây
giờ, thì việc tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi sẽ giúp tôi có được nhận
thức rõ ràng về cuộc đời mình và lý giải được mọi chuyện đang xảy đến
với tôi trong hiện tại.”
Ông ấy mỉm cười đầy bí ẩn. “Chính xác, điều này được đề cập trong Thủ
bản.”
“Điều này xảy ra cụ thể như thế nào?”

“Mỗi chúng ta phải xem xét lại những bước ngoặt then chốt trong đời
mình và giải mã lại những sự kiện đó dưới ánh sáng của nhận thức về
hành trình tiến hóa.”
Tôi lắc đầu. Tôi vẫn chưa lĩnh hội được điều ông ấy vừa chia sẻ.
“Hãy cố gắng xâu chuỗi những mối quan tâm của anh trong từng giai
đoạn cuộc đời, những người quan trọng với anh, những sự kiện trùng
hợp ngẫu nhiên đã xảy ra trong đời anh; những con người, sự việc đó đã
dẫn dắt anh đi đến đâu.”
Tôi ngẫm lại cuộc đời mình từ thời thơ ấu đến thời điểm hiện tại nhưng
không tìm thấy một mô thức rõ ràng nào.
“Từ nhỏ đến khi trưởng thành, anh đã sử dụng quỹ thời gian của mình
như thế nào?”, ông ấy hỏi.
“Tôi không biết. Tôi nghĩ mình cũng giống như mọi đứa trẻ bình thường
khác. Tôi đọc rất nhiều.”
“Anh thường đọc những thể loại nào?”
“Những thể loại phiêu lưu hay thần bí, chẳng hạn như khoa học viễn
tưởng, truyện ma, đại loại là vậy.”
“Những chuyện gì đã xảy ra trong cuộc đời anh sau đó?”
Tôi nghĩ đến ảnh hưởng của ông tôi lên cuộc đời mình, và tôi đã kể cho
Cha Carl nghe về cái hồ và những ngọn núi.
Ông ấy gật gù, hình như đã hiểu ra điều gì. “Và khi anh trưởng thành,
chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi đi học đại học xa nhà. Ông tôi đã qua đời khi tôi không ở bên ông.”
“Anh đã học chuyên ngành gì tại trường đại học?”
“Xã hội học.”

“Tôi đã gặp một vị giáo sư. Tôi rất thích ông ấy. Sự am hiểu sâu sắc về
bản chất con người của ông ấy đã truyền cảm hứng cho tôi. Tôi quyết
định theo học với ông ấy.”
“Chuyện gì đã xảy ra sau đó?”
“Tôi tốt nghiệp và đi làm.”
“Anh có thích công việc của mình không?”
“Tôi rất thích. Tôi đã gắn bó với công việc này một thời gian dài.”
“Và sau đó, việc gì xảy ra khiến anh chuyển hướng?”
“Tôi cảm thấy có gì đó chưa trọn vẹn trong công việc mình đang làm.
Tại thời điểm đó, tôi đang làm việc với những thanh thiếu niên mắc hội
chứng rối loạn cảm xúc. Tôi đã tin rằng mình biết cách giúp các đối
tượng này thoát khỏi những sang chấn tâm lý trong quá khứ và loại bỏ
được những hành vi, cách biểu hiện cảm xúc hoặc thói quen thiếu kiểm
soát. Tôi đã nghĩ mình có thể hỗ trợ những thanh thiếu niên này bước
tiếp trên hành trình của đời mình. Nhưng cuối cùng, tôi đã nhận ra cách
tiếp cận của mình vẫn còn những điểm thiếu sót nào đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi đã xin thôi việc.”
“Và chuyện gì đã xảy ra?”
“Một người bạn cũ đã liên lạc với tôi và kể cho tôi nghe về Thủ bản.”
“Đó có phải là thời điểm anh đã quyết định đến Peru không?”
“Đúng vậy.”
“Anh suy nghĩ gì về trải nghiệm của mình ở đây?”

“Tôi nghĩ mình thật điên rồ”, tôi đáp. “Tôi nghĩ mình có thể không may
bị giết chết.”
“Nhưng anh nghĩ gì về cách mà những sự việc lần lượt xảy đến với anh
trong chuyến đi này?”
“Tôi cũng chưa hiểu rõ lắm.”
“Khi Cha Sanchez kể với tôi về những chuyện đã xảy đến với anh kể từ
lúc anh đặt chân đến Peru”, ông ấy chia sẻ, “tôi thật sự cảm thấy thích
thú về chuỗi sự kiện trùng hợp ngẫu nhiên đã đưa đường dẫn lối cho anh
tiếp cận được những sự khai sáng khác nhau của Thủ bản đúng vào
những thời điểm anh cần đến từng sự khai sáng.”
“Theo Cha, điều này có ý nghĩa gì?”, tôi hỏi.
Ông ấy dừng lại, rồi nhìn thẳng vào tôi. “Điều này có nghĩa rằng anh đã
thật sự sẵn sàng vào những thời điểm đó. Anh cũng giống như tất cả
chúng tôi ở đây. Cuộc đời anh đang đi đến giai đoạn mà anh cần đến sự
khai sáng của Thủ bản để đi tiếp hành trình tiến hóa của cuộc đời mình.
“Hãy suy nghĩ về điều này: những sự kiện trong cuộc đời anh xảy ra nối
tiếp nhau một cách trùng khớp như thế nào. Ngay từ đầu, anh đã cảm
thấy thích thú với những chủ đề thần bí, và mối quan tâm này cuối cùng
đã đưa đẩy anh đến sự lựa chọn ngành học về bản chất con người. Anh
có từng nghĩ tại sao mình lại dường như tình cờ gặp được vị giáo sư
hướng dẫn của mình không? Ông ấy đã giúp anh nhận thức rõ về mối
quan tâm của mình và dẫn dắt anh đến với việc khám phá bí mật lớn lao:
thực trạng của loài người trên hành tinh này, ý nghĩa tột cùng của đời
sống. Sau đó, khi anh đạt đến một trình độ nhận thức nhất định, anh đã
nhận ra rằng việc tìm ra ý nghĩa cuộc sống có liên quan đến việc anh
phải vượt thoát ra khỏi những mô thức cũ trong quá khứ, để từ đó tiến
lên tầm nhận thức mới trên hành trình tiến hóa của mình. Đó là nguyên
nhân khiến anh chọn công việc giúp đỡ những thanh thiếu niên này.

“Tuy vậy, giờ đây anh có thể hiểu được rằng anh cần những sự khai sáng
để anh có thể nhận thức rõ về những gì còn thiếu sót trong phương pháp
tiếp cận của anh trong công việc trị liệu cho những thanh thiếu niên đó.
Để có thể tiến hóa trên hành trình của đời mình, tất cả chúng ta, và
những thanh thiếu niên mắc hội chứng rối loạn cảm xúc đó, đều phải
thực hiện từng bước một quy trình như sau: kết nối đủ nguồn năng
lượng; nhận thức rõ được những vở kịch kiểm soát đã trở thành thói
quen vô thức của bản thân, mà anh gọi là ’những biểu hiện, hành vi, hoặc
cảm xúc thiếu kiểm soát’. Bằng cách này, chúng ta mới có thể tiến lên
phía trước trong hành trình chuyển hóa tâm linh của mình, quá trình mà
anh đang dành rất nhiều sự quan tâm để nhận thức rõ về nó.
“Hãy nhìn nhận lại tất cả những sự kiện này ở một tầm nhận thức cao
hơn. Tất cả những mối quan tâm đó đã dẫn dắt anh đi về phía trước trong
quá khứ của mình, tất cả những gì xảy ra trong từng giai đoạn trưởng
thành đều chuẩn bị cho việc anh xuất hiện tại nơi đây, bây giờ, và anh
đang ở giai đoạn khám phá những sự khai sáng. Anh đã không ngừng tìm
kiếm trên hành trình tiến hóa trong suốt cuộc đời mình để hoàn thiện bản
thân về mặt tâm linh, và nguồn năng lượng mà anh đã tiếp nhận được từ
quang cảnh thiên nhiên tại nơi anh lớn lên, nguồn năng lượng mà ông
của anh đã luôn muốn anh hấp thụ, cuối cùng đã mang lại cho anh dũng
khí để anh quyết định đi đến Peru. Anh đang ở đất nước này bởi đây là
nơi anh cần đến để tiếp tục hành trình tiến hóa của mình. Suốt cả cuộc
đời, anh đã đi một chặng đường dài để đến được chính xác thời điểm
này.”
Cha Carl mỉm cười, rồi tiếp tục chia sẻ: “Khi anh thấu suốt một cách
nhất quán và tường tận về cuộc đời mình như thế, anh sẽ đạt đến mức
nhận thức mà Thủ bản gọi là sự tỉnh thức thấu tỏ về hành trình tâm linh
của mình. Thủ bản cho biết rằng tất cả chúng ta phải trải qua một khoảng
thời gian đủ dài cần thiết cho quá trình buông bỏ quá khứ. Đa số chúng
ta đều mang theo một vở kịch kiểm soát mà bản thân cần phải vượt thoát
khỏi nó, vì một khi thực hiện được điều này, chúng ta có thể lĩnh hội
được tầng ý nghĩa cao hơn lý giải tại sao chúng ta lại được sinh ra bởi cha mẹ mình với những thiên hướng và phẩm chất như vậy, đồng thời sẽ
giúp chúng ta nhận ra được sứ mệnh của đời mình từ những sự chuẩn bị
trước đó – là tất cả những khúc quanh, bước ngoặt mà chúng ta đã đi qua
trong đời. Tất cả chúng ta đều sinh ra với một mục đích, một sứ mệnh
tâm linh. Chúng ta liên tục tìm kiếm và theo đuổi sứ mệnh của mình mà
không hoàn toàn nhận thức rõ về nó. Một khi chúng ta soi rọi được hoàn
toàn sứ mệnh của đời mình bằng ánh sáng tỉnh thức, cuộc đời của chúng
ta mới bắt đầu thật sự chuyển hóa.
“Trong trường hợp của anh, anh đã tìm thấy được mục đích tâm linh này.
Từ thời điểm này trở đi, anh phải tiến về phía trước, cho phép những sự
kiện trùng hợp ngẫu nhiên dẫn dắt anh ngày càng nhận biết rõ hơn về
những phương cách đúng đắn để theo đuổi sứ mệnh của mình. Đó là lý
do duy nhất đưa anh đến đây. Kể từ khi đến Peru, anh đã được dẫn dắt
bởi nguồn năng lượng của Wil và Cha Sanchez. Nhưng bây giờ, đã đến
lúc anh học cách tự đi trên hành trình tiến hóa của riêng mình… trong
trạng thái đã thức tỉnh”.
Ông ấy định chia sẻ thêm vài điều với tôi, nhưng cả hai chúng tôi đều
dừng lại khi nhìn thấy chiếc xe tải của Sanchez đang tiến đến từ phía sau.
Sanchez đỗ xe ở bên đường, rồi hạ cửa kính xe xuống.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”, Cha Carl lên tiếng hỏi.
“Tôi phải thu xếp để trở về giáo xứ ngay”, Sanchez đáp. “Quân đội chính
phủ đang ở đó… và còn có cả Hồng y giáo chủ Sebastian nữa.”
Hai chúng tôi liền nhảy lên xe, sau đó Sanchez lái xe quay về nhà Cha
Carl. Trên đường đi, Sanchez kể rằng quân đội chính phủ đến giáo xứ để
tịch thu tất cả bản sao của Thủ bản, đồng thời, có thể sẽ đóng cửa giáo
xứ.
Chúng tôi về đến nhà Cha Carl và nhanh chóng đi vào bên trong. Cha
Carl vội vàng thu xếp đồ đạc. Tôi đứng yên một chỗ, cân nhắc xem nên
làm gì. Trong khi tôi vẫn đứng quan sát, Cha Carl tiến đến gần Cha
Sanchez, rồi lên tiếng: “Tôi nghĩ mình nên đi với Cha”.

Sanchez quay lại hỏi: “Cha chắc chứ?”.
“Tôi chắc. Tôi cho rằng mình nên làm vậy.”
“Mục đích của Cha là gì?”
“Tôi cũng chẳng biết nữa.”
Sanchez chăm chú nhìn ông ấy trong giây lát, rồi lại tiếp tục thu xếp đồ
đạc. “Nếu Cha nghĩ đó là phương án tốt nhất, vậy hãy cùng lên đường
thôi.”
Tôi đứng tựa vào khung cửa. “Tôi nên làm gì bây giờ?”, tôi hỏi.
Cả hai vị linh mục đều nhìn tôi.
“Tùy anh”, Cha Carl đáp.
Tôi chăm chăm nhìn vào một điểm.
“Anh sẽ phải tự đưa ra quyết định”, Sanchez xen vào.
Tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ khi hai người họ không đưa ra lời khuyên
nào cụ thể. Nếu tôi đi với họ, chắc chắn tôi sẽ bị quân đội Peru bắt giữ.
Nhưng làm sao tôi có thể ở lại đây một mình được chứ?
“Thật sự là tôi chẳng biết mình nên làm gì cả”, tôi giãi bày. “Hai vị phải
giúp tôi. Ở đây còn người nào có thể giúp tôi ẩn náu không?”
Hai vị linh mục nhìn nhau.
“Tôi không nghĩ ra người nào có thể giúp anh lúc này cả”, Cha Carl đáp.
Tôi đưa mắt nhìn cả hai người, nỗi lo lắng càng lúc càng dâng lên trong
tôi.
Cha Carl nhìn tôi mỉm cười, rồi trấn an: “Hãy luôn điềm tĩnh. Hãy luôn
nhớ mình là ai”.

Sanchez đi đến một cái túi, rồi lấy ra một tập tài liệu. “Đây là bản sao
của Sự Khai sáng Thứ Sáu”, ông ấy nói. “Có lẽ sự khai sáng này sẽ giúp
anh đưa ra quyết định đúng đắn.”
Khi tôi nhận tập tài liệu, Sanchez nhìn sang Cha Carl, rồi nói: “Khi nào
Cha có thể lên đường?”.
“Tôi cần liên hệ với một vài người”, Cha Carl đáp. “Có thể trong vòng
một giờ đồng hồ nữa.”
Sanchez quay sang nhìn tôi. “Anh hãy đọc và suy nghĩ trong giây lát, sau
đó chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.”
Trong lúc hai người tiếp tục thu xếp đồ đạc, tôi lẳng lặng đi ra bên ngoài,
sau đó ngồi lên một tảng đá lớn và mở Thủ bản ra đọc. Những nội dung
được đề cập trong Sự Khai sáng Thứ Sáu hoàn toàn tương tự với những
chia sẻ của Cha Sanchez và Cha Carl. Quá trình buông bỏ quá khứ là quá
trình nhận thức về những phương cách giành quyền kiểm soát mà mỗi
người đã phát triển trong thời thơ ấu của mình. Thủ bản cho biết một khi
có thể vượt thoát thói quen độc hại này, chúng ta sẽ tìm thấy bản thể sáng
suốt của mình, bản thể hoàn thiện, tiến hóa hơn của chính mình.
Trong vòng chưa đầy ba mươi phút, tôi đã đọc xong toàn bộ nội dung
của Sự Khai sáng Thứ Sáu. Cuối cùng, tôi đã lĩnh hội được sự khai sáng
nền tảng này: chúng ta có thể đạt đến trọn vẹn trạng thái tâm thức đặc
biệt mà ngày càng có nhiều người bắt đầu lờ mờ nhận ra, rằng hành trình
tiến về phía trước của cuộc đời mình đang được dẫn dắt bởi những sự
kiện ngẫu nhiên đầy bí ẩn. Nhưng trước hết, chúng ta phải thức tỉnh về
con người thật sự của mình.
Vừa ngay lúc đó, Cha Carl đang đi vòng quanh nhà. Khi nhìn thấy tôi,
ông ấy liền bước đến chỗ tôi đang ngồi.
“Anh đã đọc xong chưa?”, ông ấy hỏi, vẫn với vẻ ấm áp và thân thiện
thường ngày “Tôi đã đọc xong.”
“Anh có phiền không nếu tôi ngồi đây cùng anh trong giây lát?”
“Tất nhiên là không.”
Ông ấy ngồi xuống bên phải tôi. Sau một hồi im lặng, ông ấy lên tiếng
hỏi: “Anh có nhận ra rằng anh đang bắt đầu hành trình khám phá?”.
“Chắc vậy, nhưng bây giờ tôi phải làm sao đây?”
“Bây giờ, anh phải đặt niềm tin vào những điều xảy đến với mình.”
“Làm sao tôi có thể đặt niềm tin hoàn toàn trong khi tôi đang cảm thấy
sợ hãi như vậy?”
“Anh phải hiểu được mối nguy hiểm thật sự là gì. Sự thật mà anh đang
tìm kiếm quan trọng không kém sự tiến hóa của toàn vũ trụ bởi chính sự
thật mà anh khám phá sẽ cho phép quá trình tiến hóa được tiếp diễn.
“Anh không nhận thấy sao? Cha Sanchez đã kể cho tôi nghe về trải
nghiệm tỉnh thức của anh trên đỉnh núi. Khi đó, anh đã có được tầm nhìn
về quá trình tiến hóa. Anh đã nhìn thấy được xuyên suốt con đường đi
của sự tiến hóa bắt đầu từ nguyên tố hydro với tần số rung động đơn
giản, đến sự hình thành của những dạng vật chất phức tạp hơn và cuối
cùng là sự xuất hiện của con người. Anh đã tự hỏi rằng liệu loài người có
đang tiếp tục tiến hóa không. Bây giờ, anh đã tìm ra câu trả lời: con
người được sinh ra trong bối cảnh lịch sử phù hợp với mỗi cá nhân và
mỗi người đều đang trên đường tìm kiếm một mục đích sống dành cho
riêng mình. Những người đã thức tỉnh nhận ra mục đích sống sẽ kết nối
với nhau để cùng thiết lập nên một cộng đồng tỉnh thức.
“Những đứa trẻ được sinh ra trong cộng đồng này sẽ dung hòa hai mục
đích sống của cha và mẹ bằng một mục đích sống lớn lao hơn, theo sự
dẫn dắt của những sự kiện trùng hợp ngẫu nhiên xảy ra với mình. Tôi
chắc rằng anh đã lĩnh hội được điều này trong Sự Khai sáng Thứ Năm: mỗi khi chúng ta tiếp nhận được đủ nguồn năng lượng, một sự kiện trùng
hợp ngẫu nhiên xảy ra sẽ dẫn dắt chúng ta tiến lên phía trước trên hành
trình của cuộc đời mình. Bằng cách đó, chúng ta thiết lập một mức năng
lượng cao hơn bên trong mình, và như thế, chúng ta ‘nâng cấp’ chính
mình lên một tần số rung động cao hơn. Con cái chúng ta sẽ tiếp nhận
tần số rung động mới này của chúng ta và sau đó lại nâng tần số này lên
cao hơn nữa. Đây chính là cách thức mà loài người tiếp tục tiến hóa.
“Sự khác biệt hiện nay, của thế hệ đã tiến hóa hơn này, là loài người
chúng ta tỉnh thức hơn để sẵn sàng tiến hóa và tìm kiếm những cách thức
để đẩy nhanh quá trình này. Dù anh có trở nên sợ hãi, anh cũng không có
sự lựa chọn nào khác cho hiện tại. Một khi anh nhận thức được ý nghĩa
thật sự của cuộc sống, anh sẽ không thể nào xóa bỏ nhận thức đó. Nếu
anh cứ cố theo đuổi những mục tiêu khác cho cuộc đời mình, anh sẽ luôn
cảm thấy mình đang bỏ lỡ một điều gì đó.”
“Nhưng bây giờ tôi nên làm gì đây?”
“Tôi không biết. Chỉ anh mới biết được điều đó. Nhưng tôi đề nghị rằng
trước hết, anh nên cố gắng nạp lại năng lượng cho bản thân.”
Cha Sanchez đang bước vòng qua góc nhà, đi đến chỗ chúng tôi. Hình
như ông ấy không muốn cắt ngang cuộc thảo luận nên cố bước thật khẽ
và không nhìn thẳng vào chúng tôi. Tôi cố gắng bình tâm trở lại và tập
trung nhìn vào những đỉnh núi xung quanh nhà. Tôi hít vào một hơi thật
sâu và nhận ra rằng từ nãy đến giờ, tôi hoàn toàn đắm chìm trong nỗi sợ
hãi của mình, như thể tôi đang đi trong một đường hầm với góc nhìn bị
bó hẹp vậy. Tôi đã hoàn toàn mất kết nối với vẻ đẹp và sự hùng vĩ của
quang cảnh rừng núi nơi đây.
Khi tôi chú tâm quan sát cảnh vật xung quanh, trân trọng thưởng thức
những vẻ đẹp đang hiện hữu một cách có ý thức, tôi dần dần nếm trải lại
cảm giác kết nối quen thuộc mình từng có. Đột nhiên, vạn vật dường như
hiện ra sống động hơn, lung linh hơn. Tôi bắt đầu cảm thấy mình trở nên
nhẹ bẫng, cơ thể tôi như đang bồng bềnh.

Tôi đưa mắt nhìn Cha Sanchez, sau đó quay sang nhìn Cha Carl. Cả hai
người cũng đang chăm chú nhìn tôi. Tôi biết rằng họ đang quan sát
trường năng lượng của tôi.
“Trông tôi hiện giờ thế nào?”
“Hình như anh đã cảm thấy tốt hơn”, Sanchez đáp. “Anh cứ ngồi đây và
nạp thêm nhiều năng lượng nữa. Chúng ta vẫn còn hơn hai mươi phút để
thu xếp hành lý.”
Ông ấy mỉm cười bí hiểm. “Sau đó, anh sẽ sẵn sàng để bước vào chuyến
phiêu lưu.”

 Video: Trích đoạn

Nguồn Internet

✍️ Mục lục: Lời tiên tri Celestine 👉  Xem tiếp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *