Sách Tâm Linh

Lời tiên tri Núi Andes

✍️ Mục lục: Lời tiên tri Núi Andes – Mặc Khải thứ 10

Chương 9: Nhớ lại Tương lai

Khi chiều xuống, chúng tôi ngồi trên một ngọn đồi nhỏ và nhìn về chân một ngọn đồi cao hơn. Tôi chẳng thấy gì đáng ngờ; không một chuyển động, cũng chẳng có bóng dáng các nhân viên bảo vệ. Chúng tôi đã đi trong bốn mươi phút và tiếng vo vo, nghe thấy trong khi chúng tôi đi, giờ đã ngưng hẳn.
Tôi hỏi Curtis:
– Ông có chắc là chúng ta đang ở đúng nơi?
– Chắc chứ. Cậu có thấy bốn tảng đá trên ấy, ở triền đồi bên kia, cách chúng ta năm mươi mét chứ? Lối vào nằm ngay ở phía sau, bị những bụi cây che khuất. Ở phía phải, ta có thể nhìn thấy phần ngoài cùng của ăngten parabôn. Nó hình như đã hoạt động lại.
Maya nói:
– Vâng, tôi thấy.
Tôi hỏi Curtis:
– Đám bảo vệ đâu cả rồi? Hay là chúng đã rút khỏi nơi này.
Trong gần một tiếng, chúng tôi không rời mắt khỏi lối vào, cố phát hiện mọi dấu hiệu hoạt động. Thế rồi, đột nhiên, chúng tôi nghe thấy một chuyển động ở phía sau. Những ánh sáng đèn pin cực mạnh rọi vào chúng tôi, và từ vùng tối xuất hiện bốn người đàn ông vũ trang, ra lệnh cho chúng tôi đưa tay lên. Sau khi lục soát balô và khám xét từng người, họ dẫn chúng tôi xuống đồi, rồi sau đó tiến về hầm.
Cánh cửa đột nhiên mở ra. Feyman xuất hiện, giận dữ lớn tiếng:
– Có phải những kẻ mà chúng ta đã truy lùng? Các cậu tìm thấy chúng ở đâu?
Một nhân viên bảo vệ kể lại điều đã xảy ra, trong khi Feyman gật đầu và nhìn kỹ chúng tôi trong ánh sáng của những cây đèn pin. Y tiến đến gần để hỏi chúng tôi:
– Các vị làm gì ở nơi này?
Curtis đáp ngay:
– Ông phải dừng ngay những thí nghiệm của ông!
Rõ ràng là giọng nói của Curtis có vẻ quen thuộc với Feyman, và y cố nhớ:
– Anh là ai?
Những ánh đèn pin của các bảo vệ chiếu sáng khuôn mặt Curtis.
Feyman thốt lên:
– Thì ra Curtis Webber… Có phải anh đã phá ăngten của tôi?
Curtis nói:
– Này, hãy nghe tôi. Ông biết rõ rằng máy phát năng lượng rất nguy hiểm khi vận hành ở công suất đó. Toàn bộ thung lũng có nguy cơ bị tàn phá!
– Curtis à, anh luôn là kẻ phao tin hãi hùng. Chính vì thế mà công ty Delteeh đã thải hồi anh. Tôi đã làm việc với dự án này trong thời gian quá dài nên không thể rời bỏ nó vào lúc này. Chuyện đó sẽ ổn, đúng như tôi đã tiên liệu.
– Nhưng tại sao phải mạo hiểm đến thế? ích gì khi gia tăng công suất đến mức như thế?
– Chuyện đó không liên quan gì đến anh. Tốt hơn, anh nên im lặng Curtis tiến đến gần Feyman:
– Ông muốn làm chủ tiến trình tạo ra năng lượng? Ông đã lầm.
Feyman cười:
– Cần phải đưa vào một hệ năng lượng mới. Bộ anh tưởng chúng tôi có thể một sớm một chiều hạ giá năng lượng đến mức gần bằng không?
Có thể là một phản ứng dây chuyền, sẽ nhấn chìm chúng ta vào khủng hoảng.
Curtis đáp:
– Điều đó không đúng. Ông làm điều đó vì lợi ích cá nhân. Ông muốn nắm độc quyền về năng lượng, bất chấp những hiểm nguy.
Feyman tức giận nhìn Curtis:
– Anh quả là khờ dại! Anh tin rằng những nhóm lợì ích đang định đoạt giá năng lượng hiện nay cho phép hạ giá ồ ạt, đột ngột? Dĩ nhiên là không. Để một sự thay đổi triệt để như thế xảy ra, thì phải tập trung các nguồn lực. Và như thế, tôi sẽ được hậu thế xem như là người đã thực hiện kỳ công đó. Đó là mục tiêu của đời tôi.
Tôi thét lên:
– Không thể được!
Feyman nói:
– Anh im đi, nghe không! (Y nhìn chúng tôi, rồi lắc dầu và bước đến bên một nhân viên bảo vệ có vũ trang). Hãy canh giữ họ cho đến khi kết thúc thí nghiệm. Chỉ cần một tiếng đồng hồ thôi. Người nào toan chạy trốn, hãy bắn bỏ.
Gã bảo vệ nói vài lời với ba đồng nghiệp, rồi tất cả vây quanh chúng tôi, cách mười lăm mét. Một trong các bảo vệ nói với chúng tôi:
– Các người hãy ngồi kề nhau.
Chúng tôi ngồi, mặt đối mặt, trong bóng tỏi. Năng lượng của chúng tôi hầu như đã hoàn toàn biến mất. Từ khi rời khỏi hang, chúng tôi không còn trông thấy những nhóm linh hồn của mình.
Tôi hỏi Charlène:
– Chúng ta sẽ làm gì?
Nàng thì thầm:
– Chẳng có gì thay đổi. Một lần nữa, chúng ta phải nạp năng lượng.
Lúc này, bóng tối hầu như dày đặc và bị xuyên thủng bởi những ánh đèn pin do các bảo vệ đều đặn quét qua chúng tôi.
Curtis nói nhỏ:
– Hãy tìm cách trốn. Bọn chúng thế nào cũng thủ tiêu chúng ta.
Lúc đó, tôi bỗng nhớ đến hình ảnh mà tôi đã thấy trong Tầm Nhìn Khai Sinh của Feyman. Lúc đó, Feyman đang ở trong rừng với chúng tôi, cũng trong bóng tối. Tôi biết còn có một điểm mốc khác trong cảnh quan đó, nhưng không thể nhớ được.
Tôi nói với Curtis:
– Không nên. Trước tiên, chúng ta phải một lần nữa cố tìm lại Tầm Nhìn.
Vào lúc đó, chúng tôi nghe thấy một âm thanh, tựa tiếng vo vo, nhưng hài hoà hơn. Một tia sáng ngoằn ngoèo dưới chân chúng tôi.
Maya thì thầm:
– Giờ đây, chúng ta phải gia tăng năng lượng.
Curtis đáp:
– Tôi không hiểu mình có thể thực hiện được điều đó ở nơi này hay không.
Tôi nói:
– Phải cố lên!
– Mỗi người chung ta phải tập trung vào những người kề bên, như chúng ta đã làm lúc nãy – Maya nói thêm.
Tôi cố xua đi trong tâm trí bối cảnh đầy đe doạ ở xung quanh và tìm lại tâm trạng yêu thương. Không quan tâm đến những cái bóng và ánh đèn pin, tôi tập trung vào vẻ đẹp những khuôn mặt của các bạn tôi. Trong khi cố nhận ra sự thể hiện bản ngã cao cấp của họ, tôi nhận thấy ánh sáng đã đổi khác. Dần dà, tôi có thể phân biệt rõ diện mạo và vẻ mặt của từng người, như thể nhìn qua một ống kính hồng ngoại.
Curtis hỏi:
– Phải hình dung điều gì đây?
Maya nói:
– Trước tiên, phải quay về với Tầm Nhìn Khai Sinh của chúng ta, sau đó nhớ lại lý do đã khiến chúng ta hiện diện ở trần gian.
Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội, và tiếng vo vo trở nên hỗn loạn và rít lên.
Chúng tôi sát lại gần nhau, và ý tưởng chung của chúng tôi hình như phóng chiếu hình ảnh của một sự đánh trả. Chúng tôi biết rằng có thể dồn năng lượng của mình về một hướng và đẩy lùi những lực tiêu cực và phá hoại. Tôi cũng nắm bắt được một hình ảnh của Feyman: Cái máy của y nổ tung khiến y phải nhảy lùi ra sau, và các nhân viên của y bỏ chạy, khiếp đảm.
Một đợt tiếng động mới cắt ngang thị kiến của tôi: thí nghiệm lại tiếp tục. Cách tôi mười lăm mét, một cây thông lớn bị gãy đôi và đổ xuống.
Một tiếng nổ vang dội, và một đám mây bụi bốc lên. Giữa chúng tôi và gã bảo vệ ở phía phải là một dường nứt rộng hai mét. Gã loạng choạng lùi lại, đèn pin lia mọi hướng.
Maya thốt lên:
– Không ổn rồi!
Một thân cây khác đổ xuống ở phía trái, và đất trượt cả thước khiến chúng tôi ngã lăn.
Quá khiếp đản, Maya bật dậy và kêu lên:
– Tôi không thể ở đây!
Rồi bà chạy về hướng bắc, trong đêm tối.
Gã bẩo vệ ở gần Maya lồm cồm gượng dậy, hướng ánh đèn pin về phía bà, và đưa súng lên.
Trong khi chạy, Maya ngoái cổ nhìn lại và thấy gả bảo vệ đang chĩa súng, sắp sửa bắn. Cảnh tượng đó diễn ra như một khúc phim quay chậm: gã bảo vệ nổ súng, khuôn mặt của Maya lộ vẻ biết chắc rằng mình sẽ chết.
Nhưng thay vì những viên đạn xuyên vào sườn và lưng bà, thì một chớp sáng loé lên phía trước, và những viên đạn trở nên vô hiệu. Maya tần ngần một giây, rồi mất hút trong đêm.
Cùng lúc đó, nhân đám mây bụi đang bốc lên, Charlène chạy về hướng đông bắc mà không bị các bảo vệ phát hiện.
Rồi đến lượt tôi, nhưng gả lúc nãy nhắm bắn Maya giờ đã chĩa súng về phía tôi, cửa hầm đột ngột mở ra. Feyrnan vội vã đi về nơi đặt ăngten parabôn, và tức tối gõ vào bàn phím máy tính. Tiếng vo vo giảm đi, và những chấn động mạnh chỉ còn là những rung động nhẹ,
Curtis hét lớn về phía Feyman:
– Hãy ngưng lại! Hãy ngưng tất cả lại!
Khuôn mặt của Feyman lấm đầy bụi. Y trả lời bằng một vẻ trầm tĩnh đáng sợ:
– Không một khó khăn nào là không thể giải quyết.
Các nhân viên bảo vệ đã đứng dậy, phủi bụi và tiến về phía chúng tôi.
Feyman nhận thấy Maya và Chalène đã biến mất, nhưng trước khi y kịp mở miệng, tiếng vo vo lại trỗi lên, đinh tai nhức óc, và dưới chân chúng tôi đất hình như dâng lên hàng chục centimet. Một lần nữa, chúng tôi bị ngã lăn ra đất. Những cành cây gãy đổ khiến đám bảo vệ phải chạy nhay về phía hầm
Curtis nói với tôi:
– Giờ thì ta chuồn thôi!
Tôí chết sững tại chổ. Curtis buộc tôi phải đứng dậy, Ông hét vào tai tôi:
– Phải chuồn thôi!
Cuối cùng, tôi có thể cử động đôi chân, và chúng tôi chạy về hướng tây bắc, theo con đường trước đó Maya đã chạy.
Đất chuyển động dưới chân chúng tôi, rồi lại yên tĩnh. Chúng tôi vượt qua nhiều kilômét, băng qua những cánh rừng âm u chỉ được soi sáng bởi ánh trăng xuyên qua lá cây. Cuối cùng chúng tôi dừng lại để ẩn trong một lùm cây.
Tôi hỏi Curtis
– Ông có nghĩ rằng bọn chúng sẽ đuổi theo chúng ta?
– Đương nhiên. Bọn chúng sẽ không để cho chúng ta về được thành phố, vì như thế chúng sẽ nguy. Tôi nghi rằng bọn chúng đã bố trí người ở nhiều ngả đường.
Trong khi Curtis nói, một hình ảnh trong sáng, êm ả của ba thác nước xuất hiện trong tâm trí tôi. Những thác nước đó tượng trưng cho điểm mốc mà tôi đã không thế nhớ trong thị kiến về Feyman.
– Chúng ta phải đi về hướng tây bắc, đến ba thác nước.
Bằng một cử chỉ, Curtis chỉ đúng phương hướng, và chúng tôi lặng lẽ đi, băng qua con suối và thận trọng tiến về hẻm vực. Từ thật xa ở hướng đông nam, có tiếng ôtô vọng đến.
Sau khi vượt qua một kilômét rưỡi, chúng tôi bắt đầu trông thấy ở xa những vách của hẻm vực dưới ánh trăng. Trên đường tiến vào cửa vực, Curtis đi về con suối. Thế rồi, ông đột ngột nhảy lùi ra sau do thấy một bóng người ở phía trái chúng tôi. Bóng người đó cũng lùi lại, rồi do mất thăng bằng nên lảo đảo ở bờ suối.
Tôi thốt lên:
– Maya!
Lấy lại bình tĩnh, Curtis vội vã chạy đến và kéo Maya lại trong khi đá và sỏi rơi xuống nước.
Maya ôm chặt Curtis, rồi đưa tay về phía tôi.
Bà nói:
– Tôi chẳng hiểu tại sao mình chạy trốn như thế này. Quá khiếp sợ, tôi chỉ có một ý nghĩ trong đầu: chạy đến ba thác nước mà anh đã nói với tôi. Tôi đã cầu nguyện cho các bạn.
Tựa vào một thân cây, Maya hít một hơĩ thở sâu rồi hỏi;
– Điều gì đã xảy ra khi gã bảo vệ bắn vào tôi? Làm thế nào những viên đạn đó đã không trúng tôi? Tôi đầ trông thấy một chớp sáng lạ lùng Curtis và tôi nhìn nhau, thắc mắc. Tôi nói;
– Tôi không biết.
Maya nói tiếp:
– Sau đó, tôi cảm thấy cực kỳ bình thản… như chưa từng có gì xảy ra.
Chúng tôi nhìn nhau, nhưng không ai nói năng gì. Sau đó, tôi nghe rõ có tiếng bước chân. Tôi nói:
– Có người đang đến.
Chúng tôi ngồi xuống, chờ đợi. Nhiều phút trôi qua. Thế rồi, bỗng nhiên, Charlène bước ra từ cánh rừng phía trước. Nàng quị xuống, mệt lả.
Nàng nói:
– Cảm ơn trời, tôi đã tìm thấy các bạn. Làm sao các bạn có thể trốn được?
Nhìn thẳng vào tôi, Charlène nói:
– Em nghĩ rằng có thể anh sẽ đến ba thác nước, vì thế em đã đi theo hướng đó. Nhưng em thầm nghĩ làm thế nào có thể tìm thấy chúng trong bóng tối.
Maya ra hiệu cho chúng tôi rời đi, và chúng tôi tiên về một khoảng rừng trống, nơi con suối cắt ngang qua lối vào hẻm vực, Ở dây, ánh trăng soi tỏ tràng cỏ và những tảng đá.
Ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống, đối diện nhau, Maya nói bằng giọng vững tin:
– Có thể chúng ta sẽ có một cơ may khác.
Curtis hỏi:
– Chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta không thể nấn ná lâu ở đây. Bọn chúng sẽ tìm thấy chúng ta. Tôi nhìn Maya trong khi thầm nghĩ chúng tôi nên tiếp tục đi đến ba thác nước. Nhưng, vì thấy Maya có vẻ đầy ắp năng lượng, nên tôi hỏi:
– Điều gì đã không ổn trong lần trước đây?
– Tôi không biết nữa. Có thể chúng ta không đủ đông người. Hoặc có thể có quá nhiều nỗi sợ hãi quanh chúng ta.
Charlène nghiêng người về phía trước:
– Chúng ta phải nhớ lại năng lượng mà chúng ta đã đạt được trong hang động. Và phải một lần nữa vươn đến mức đó.
Trong nhiều phút, tất cả chúng tôi đều chú tâm vào nguồn mạch linh thiêng ở bên trong. Rồi Maya nói:
– Chúng ta phải trao đổi năng lượng, tìm thấy sự biểu hiện của bản ngã cao cấp của mỗi người.
Tôi hít thở sâu nhiều lần và nhìn khuôn mặt của các bạn mình. Dần dần những khuôn mặt đó trở nên đẹp đẽ và lung linh hơn, và tôi nhận ra cái biểu hiện đích thực của linh hồn họ. Một tình cảm yêu thương thân quen dâng lên, và tôi quay lại để phát hiện những hình dạng chao đảo của nhóm linh hồn của tôi đang ở sau lưng.
Khi trông thấy họ, ý thức của tôi khuếch đại hơn, và tôi nhận ra rằng những nhóm linh hồn của các bạn tôi cũng ở trong những vị thế tương tự, tuy chưa hợp nhất.
Maya thu hút sự chú ý của tôi. Tôi đang ở trong một trạng thái tiếp nhận và hoàn toàn trung thực? Maya nhìn tôi và trong khi tôi quan sát bà, tôi có cảm tưởng có thể nhận ra Tầm Nhìn Khai Sinh của bà đang phản ảnh một cách tinh tế trên khuôn mặt. Maya biết rõ mình là ai, và sự tin chắc đó phát sáng hầu như mỗi người chúng tôi có thể thấy rõ. Sứ mệnh của Mava cũng rõ ràng; môi trường gia đình và xã hội của bà đã chuẩn bị đầy đủ cho điều đó.
Maya nói:
– Chắc anh đang cảm thấy những nguyên tử của cơ thể anh rung động ở một mức cao hơn.
Tôi liếc nhìn Charlène: cũng vẻ rạng rỡ đó đang thắp sáng khuôn mặt nàng. Nàng đại diện cho những người chuyển tải thông tin, những người phát hiện và giải thích cho tha nhân những sự thật cơ bản được bày tỏ bởi mỗi người hoặc mỗi nhóm.
Charlène hỏi:
– Anh có hiểu điều gì đang xảy ra không? Chúng ta đang thấy bản chất đích thực của mình, ở mức độ cao nhất, không có những ngoại xuất cảm xúc của những nỗi sợ hãi xưa cũ nữa.
Khuôn mặt đầy vẻ vững tin và nghị lực, Curtis nói
– Tôi cũng thấy.
Trong nhiều phút, không ai nói năng gi. Tôi nhắm mắt trong khi năng lượng tiếp tục tích tụ.
Rồi Charlène đột ngột nói khi chỉ tay về các nhóm linh hồn đang bao quanh chúng tôi:
– Các bạn nhìn kìa!
Từng nhóm linh hồn bắt đầu hợp nhất với nhóm kế cận, tương tự như đã xảy ra tại hang động- Tôi liếc nhìn Charlène, rồi nhìn Curtis và Maya.
Khuôn mặt của họ biểu lộ rõ vai trò của họ trong dòng lịch sử văn minh nhân loại.
Tôi thốt lên:
– Đây rồi! Chúng ta sẽ tiến đến giai đoạn kế tiếp và có một tầm nhìn đầy đủ hơn về lịch sử.
Trước mắt chúng tôi, trong một bức ảnh giao thoa laser vĩ đại, là một toàn cảnh lịch sử trải dài từ buổi tạo thiên lập địa đến một kết thúc xa xăm.
Chúng tôi trông thấy sự ra đời của vật chất nguyên thuỷ, thấy nó bùng nổ, xoay tròn để thành những ngôi sao. Những ngôi sao đã sống, đã chết, và đã sinh ra vô số nguyên tố để hình thành Trái Đất. Những nguyên tố đó, đến lượt chúng, biến thành những hình thái vật chất càng lúc càng phức tạp hơn, để qua từng giai đoạn, hình thành sự sống hữu cơ – phát triển và tiến hoá trong khi dần dần tự tổ chức và trở nên có ý thức, như thể theo một kế hoạch hoàn chỉnh.
Xuất hiện trước mắt chúng tôi là một hình ảnh rõ nét của Cõi Bên kia.
Chúng tôi biết có ngày chúng tôi sẽ được sinh ra ở chiều kích vật chất.
Việc tồn tại lâu hay mau trong chiều kích đó là không quan trọng; chúng tôi sẽ cố gắng để trở nên có ý thức hơn, để hợp nhất với nhau, để tiến hoá và cuối cùng làm cho trần gian được ngự trị bởi bầu không khí Tâm linh.
Dĩ nhiên, cuộc hành trình sẽ khó khăn và chông gai. Sau trực giác đầu tiên đó, chúng tôi sẽ cảm nhận nỗi sợ hãi của cô đơn và chia lìa. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ không mê ngủ; chúng tôi sẽ chiến đấu chống lại nỗi sợ hãi bằng cách dựa trên linh cảm rằng chúng tôi không đơn độc, rằng chúng tôi là những hữu thể Tâm linh cùng một dự án Tâm linh cùng đến Trái Đất.
Bị thúc đẩy bởi động lực tiến hoá, chúng tôi sẽ bị thu hút bởi những nhóm rộng lớn hơn; những hoạt động của chúng tôi sẽ không giống nhau, chúng tôi sẽ thiết lập một tiến trình giúp chia sẻ và tổng hợp những ý tưởng mới, xây dựng chân lý càng lúc càng cao hơn. Dần dà chúng tôi sẽ biết cách để đạt sự yên ổn nội tâm. Và cuối cùng, chúng tôi sẽ rời bỏ hình ảnh của một Thượng Đế, ở bên ngoài, để nhận biết Thần Khí ở bên trong mỗi con người.
Trong cảnh quan vĩ đại đó, để đáp lại những trực giác sâu xa, các bản văn linh thiêng sẽ được viết ra. Các bản văn đó sẽ diễn đạt một cách tượng trưng, cực kỳ trung thực, quan hệ của chúng ta với thiên tính, và cung cấp một cái nhìn tổng quát về tương lai. Ở phương Đông cũng như phương Tây, những nhà tiên tri sẽ khẳng định thần khí luôn hiện diện, và chờ đợi chúng ta mở rộng tâm trí, loại bỏ những bế tắc ngăn trở một sự hiệp thông toàn diện.
Theo thời gian, chúng tôi biết rõ điều đó, ao ước hợp nhất và chia sẻ của chúng tôi gia tăng và chúng tôi sẽ cảm nhận một tình cảm thân thiết đặc biệt, một cộng đồng khắng khít những người đã sống trên Trái Đất.
Mức độ ý thức được nâng cao và chúng tôi sẽ nhớ lại bản chất Tâm linh của mình. Những khải thị sẽ thấm đẫm ý thức và sẽ giúp cho con người biết tôn trọng môi trường sống của mình.
Vào lúc đó, tôi liếc nhìn các bạn. vẻ mặt của họ cho tôi biết họ cũng có thị kiến đó về lịch sử. Nhờ vào thiên khải ngắn ngủi đó, chúng tôi có thể hiểu bằng cách nào ý thức con người đã phát triển từ buổi khai sinh lập địa cho đến ngày nay.
Bức toàn ảnh giao thoa laser vĩ đại cho chúng tôi thấy một bức tranh chi tiết về sự phân cực. Đây là trở ngại lớn lao nhất cho quá trình Tâm linh hoá trên trần gian – nhất là khi sự phân cực tiếp tục gia tăng.
Đến khám phá Thế Giới Quan và dứt khoát với sự phân cực đó, dự án của chúng tôi ở Cõi Bên Kia thúc đẩy chúng tôi phát hiện những chân lý sâu sắc có trong những lời tiên tri. Như mọi Thánh Thư, những khải thị của tiên tri Daniel và sách Khải Huyền nói lên những trực giác linh thiêng xuất phát từ Cõi Bên Kia và được đưa vào chiều kích vật chất. Để hiểu những khải thị đó, chúng tôi chú tâm vào ý nghĩa mang tính ẩn dụ của chúng.
Maya và Curtis khiến tôi chú ý; rồi Charlène ngước mắt lên. Giờ đây, tất cả chúng tôi đều hiểu ý nghĩa sâu sắc của những lời tiên tri. Những người loan báo ngày tận thế đều đã nhận được một trực giác chính xác liên quan đến thời đại chúng ta: có hai tương lai khác hẳn nhau mở ra phía trước chúng ta. Chúng ta có thể chọn héo úa trong nỗi sợ hãi, tin rằng thế giới sẽ chìm vào sự suy tàn và sự huỷ diệt sau cùng… Nhưng chúng ta cũng có thể tiến theo một con đường khác: tự xem mình như những người có thể chiến thắng thuyết hư vô đó, và cởi mở để đón nhận những rung động cấp cao của tình yêu thương. Như thế, chúng ta sẽ không phải gánh chịu ngày tận thế, và chúng ta sẽ tiến vào một chiều kích không gian mới.
Nếu muốn dứt khoát với sự phân cực, chúng ta phải biết diễn giải những lời tiên tri. Nếu nghĩ rằng những bản văn linh thiêng loan báo một sự huỷ diệt không tránh được, đã được ghi trong kế hoạch của Thượng Đế, thì niềm tin đó sẽ có tác động gây ra chung cục huỷ diệt.
Rõ ràng là chúng ta phải chọn con đường của tình yêu thương. Sự phân cực không thể dẫn tới kết quả thảm hại như thế. Ở Cõi Bên Kia, chúng ta biết rằng mỗi quan điểm đều phản ảnh một nửa chân lý, và quan niệm mới mang tính Tâm linh phải được đưa vào thế gian, xuất phát một cách tự nhiên từ những khải thị, đặc biệt từ mặc khải thứ mười.
Đột nhiên, ảnh chụp giao thoa laser vĩ đại tăng tốc, và ý thức của tôi mở rộng hơn. Giờ đây, chúng tôi tiến vào giai đoạn kế tiếp của diễn trình: chúng tôi trở thành những người có nhận thức về tương lai đã được loan báo. Cuối cùng, chúng tôi nhớ lại Thế Giới Quan của mình.
Trước tiên, các nhóm đã đi theo những lời hướng dẫn của mặc khải thứ mười sẽ phát triển trên toàn thế giới, và đạt đến một khối năng lượng sao cho hai phía phân cực cùng được soi sáng, và có thể chế ngự nỗi sợ hãi
Năng lượng được phóng chiếu kích phát một sóng ngầm chưa từng có, mang lại sự thức tỉnh, sự hợp tác và dấn thân của mọi cá nhân. Tất cả sẽ nhớ lại Tầm Nhìn Khai Sinh của họ, và tiến theo con đường của họ một cách đồng bộ.
Hàng triệu cá nhân kết nối nhau. Được dẫn dắt bởi trực giác nội tại, tất cả đều loan truyền những mặc khải và một thông điệp quan trọng: dầu hoàn cảnh có sa sút đến thế nào, dầu những tâm trạng tiêu cực và tự huỷ có bám rễ đến đâu, thì chúng ta vẫn có thể tìm thấy ký ức, sứ mệnh và mục tiêu trên cõi đời này.
Cùng với sự lan toả càng lúc càng rộng hơn của những ý tưởng đó, tội ác và bạo lực cũng giảm bớt; bởi những gốc rễ của bạo lực luôn tồn tại trong các hoàn cảnh bế tắc, ức chế, khi sợ hãi làm mất nhân tính. Giờ đây, một sự tương tác đang gia tăng giữa những người có một ý thức Tâm linh cao hơn.
Thị kiến tiếp tục diễn ra và chúng tôi thấy mọi người càng lúc càng nhớ lại sứ mệnh tinh thần của họ. Chúng tôi có thể nắm bắt ý tưởng chính xác mà quan niệm mới về thế giới biểu hiện. Trước khi đạt đến đa số, các cá nhân sẽ nhớ rằng họ đã là những linh hồn luôn được tái sinh, từ một chiều kích hiện hữu này đến một chiều kích hiện hữu khác. Mặc dù một phần của ký ức xưa cũ của họ mất đi trong khi đầu thai, nhưng những mục tiêu của giáo dục Tâm linh sẽ giúp họ thu hồi lại những ký ức tiền kiếp và nhớ đến tương lai.
Cuối cùng, chúng ta sẽ nhận ra dự án tiềm ẩn của cuộc đời mình.
Chúng ta biết rằng chúng ta đến trần gian này để nâng cao mức rung động của Trái Đất, để phát hiện và bảo vệ cái đẹp và năng lượng; như thế chúng ta sẽ có thể thiếp lập sự hài hoà của thượng giới trên trần gian.
Thế giới quan đó sẽ làm thay đổi cách nhìn của chúng ta đối với tha nhân. Chúng ta sẽ không còn là những thành viên của một chủng tộc hoặc một quốc gia, được sinh ra ở một thời đại nhất định, mà chúng ta là những linh hồn đồng điệu cùng dấn thân trong một tiến trình thức tỉnh và nhận thức, nhằm làm lan toả đời sống Tâm linh khắp vũ trụ.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có một rung động lặng lẽ bên trong đám rối dương của tôi; các thí nghiệm đã bắt đầu.
Curtis thốt lên:
– Hãy nhìn kìa!
Cách chúng tôi mười lăm mét, thấp thoáng dưới ánh trăng, là một kẽ nứt hẹp chia tách những bụi cây và đám cây nhỏ. Kẽ nứt đó đang từ từ lan dài về phía chúng tôi.
Tôi nhìn các bạn.
Maya lớn tiếng:
– Đã đến lúc chúng ta phải hành động! Chúng ta đã biết về Tầm Nhìn và có thể ngăn chặn bọn chúng.
Nhưng, trước khi chúng tôi có thể hành động, thì đất đã rung chuyển dữ dội dưới chân, và kẽ nứt càng lúc càng tiến nhanh hơn về phía chúng tôi. Cùng lúc đó, nhiều chiếc xe dừng lại ở cánh rừng, và những ánh đèn pin chiếu sáng bóng cây và những đám bụi. Không hề thấy sợ, tôi giữ vững năng lượng của mình và một lần nữa tập trung vào bức toàn ảnh giao thoa laser.
Maya lại lớn tiếng:
– Tầm Nhìn sẽ ngăn chặn bọn chúng! Hãy giữ vững tầm nhìn!
Bao quát hình ảnh tương lai trước mắt, tôi lại một lần nữa cảm thấy nhóm chúng tôi đang tập trung năng lượng để hướng đến Feyman.
Chúng tôi duy trì ý định của mình để dựng lên một bức tường vô hình nhằm ngăn chặn sự xâm nhập của y.
Kẽ nứt tiếp tục tiến về phía chúng tôi, nhưng tôi tin chắc rằng chẳng mấy chốc nó sẽ dừng lại. Tuy vậy, nó vẫn tiến nhanh đến, tôi không còn giữ được sự tập trung, và ngã ra sau, ngạt thở vì bụi.
Curtis hét lớn:
– Lại hỏng rồi!
Tôi có cảm tưởng mọi sự lại tái diễn, và căng mắt nhìn cảnh tối đen đột ngột ập xuống:
– Chúng ta hãy đi lên phía này.
Trong khi chạy, tôi lờ mờ thấy những cái bóng của các bạn tôi đang rời xa tôi và chạy về hướng đông.
Tôi leo lên mỏm đá nằm ở thành vách phía trái của hẻm vực và chỉ dừng lại sau khi đã vượt qua một trăm mét.
Quỳ gối giữa những tảng đá, tôi nhìn đăm đăm vào bóng tối. Không phát hiện một chuyển động nào, nhưng tôi nghe có tiếng nói của các nhân viên của Feyman ở lối vào hẻm vực. Tôi tiếp tục leo lên sườn núi đá, tiến về phía tây bắc, lòng hướng về các bạn của tôi. Cuối cùng, tôi đã tìm được cách để xuống hẻm vực. Tôi lại tiếp tục đi về hướng bắc khi có ai đó nắm lấy tôi từ phía sau.
Tôi hét lên:
– Cái gì…?
Một tiếng thì thầm:
– Bình tĩnh. David đây.

 Video: Trích đoạn

Nguồn Internet

✍️ Mục lục: Lời tiên tri Núi Andes – Mặc Khải thứ 10 👉  Xem tiếp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *