Sách Tâm Linh

Sự Hiển Hiện – Manifestation

✍️ Mục lục: Sự Hiển Hiện – Manifestation

⭐️Vướng Víu Lượng Tử Với Phiên Bản Tương Lai Của Bạn – Qua Việc Tái Mã Hoá Tâm Trí

một nguyên lý rất lạ nằm ở trái tim của vật lý lượng tử. Một nguyên lý phá vỡ tất cả những gì Bạn từng được dạy về không gian, thời gian và sự tách biệt.
Nó không phải là một giả thuyết. Nó đã được chứng minh hết lần này đến lần khác, trong hết thí nghiệm này đến thí nghiệm khác. Nó nói như thế này. Khi hai hạt trở nên vướng víu entangled, chúng vẫn giữ kết nối với nhau bất kể chúng bị tách ra xa đến mức nào. Thay đổi trạng thái của một hạt, hạt kia lập tức phản ứng. Không phải là phản ứng nhanh mà là lập tức, kể cả khi chúng cách nhau hàng năm ánh sáng.

Chỉ riêng điều này thôi đã đủ để vi phạm mọi thứ mà vật lý cổ điển cho là có thể.
Bởi vì không có tín hiệu nào được phép di chuyển nhanh hơn ánh sáng. Vậy mà các hạt vướng víu không hề xin phép giới hạn tốc độ của vũ trụ. Chúng đơn giản phản ứng như thể khoảng cách không tồn tại, như thể thời gian không còn liên quan, như thể ở một tầng ẩn sâu nào đó của thực tại. Mọi thứ vốn dĩ đã là một.
Bây giờ hãy tạm dừng lại để cho điều này thật sự rơi vào trong bạn. Bởi vì chuyện này không chỉ nói về các hạt, nó nói về bạn, nó nói về ý thức, nó nói về căn tính, bản ngã, bản thể của bạn. Thế giới lượng tử không tách người quan sát khỏi thứ được quan sát. Nó không chia tách tâm trí khỏi vật chất. Nó nói rằng sự tập trung của Bạn làm sụp đổ vô số khả năng vào thành hình dạng cụ thể.
Sự chú ý của Bạn lựa chọn thực tại.
Nhưng hơn thế nữa, nó nói rằng hiện tượng vướng víu không chỉ giới hạn ở điện tử và photon, nó rất có thể cũng áp dụng cho chính ý thức. Và điều này thay đổi tất cả bởi vì nó có nghĩa là phiên bản cao nhất của bạn, phiên bản tương lai của bạn, phiên bản đã được chữa lành của bạn. Con người đang sống trong hiện thực mà bấy lâu nay Bạn cố gắng manifest. có thể không phải là thứ Bạn phải xây dựng lại từ con số không. Nó có thể đã tồn tại rồi. Và hơn thế nữa, nó có thể đã ở trong trạng thái vướng víu với bạn. Đây không phải là kiểu lạc quan
thơ mộng. Điều này được đặt nền trên cơ học lượng tử. Giờ hãy nói cho chính xác hơn. Khi hai hạt trở nên vướng víu, chúng chia sẻ chung một hàm sóng wave function.
Điều đó có nghĩa là các xác suất của chúng không còn độc lập nữa. Chúng trở thành một phần của cùng một phương trình, một hệ thống nhất. Và khi hàm sóng của hạt này sụp đổ, nó ngay lập tức quyết định kết quả của hạt kia bất kể khoảng cách. Bây giờ hãy hình dung ý thức của Bạn như một trường phi địa phương, không bị nhốt trong hộp sọ của Bạn mà mở rộng khắp không gian, kết nối với mọi phiên bản tiềm năng của Bạn trên vô số dòng thời gian.
Ngay khoảnh khắc trạng thái nội tâm của Bạn thay đổi, trường của Bạn dịch chuyển và thông qua cơ chế vướng víu, nó bắt đầu ảnh hưởng đến không gian xác suất nơi các phiên bản khác của Bạn đang tồn tại. Không phải là ẩn dụ mà là theo nghĩa đen. Tín hiệu của Bạn đang chỉnh sửa hàm sóng của căn tính Bạn trên toàn đa vũ trụ. Đây không phải là khoa học viễn tưởng. Đây chính là thứ mà David B gọi là trạch tự ẩn. một tầng sâu hơn, ẩn kín hơn của thực tại nơi mọi thứ đã được cuộn vào trong nhau. Ông tin rằng cái mà chúng ta nhìn thấy như sự tách biệt chỉ là ảo giác của bề mặt. Bên dưới bề mặt đó, mọi điểm trong không gian và thời gian đều được kết nối với nhau, không phải như một biểu tượng mà là về mặt cấu trúc thật sự. Trong cái nhìn đó, tương lai của Bạn không phải là thứ Bạn bước về phía nó. Nó là thứ Bạn bắt tín hiệu chuyên in vào. Và cơ chế của việc bắt tín hiệu đó chính là tần số của bạn, trạng thái hiện hữu của bạn, độ nhất quán nội tại của bạn.
Vậy nên hãy đặt lại câu hỏi không còn là làm sao tôi đi đến được hiện thực trong mơ của mình mà là làm sao tôi thu mình về đúng phiên bản của mình người đã sống trong hiện thực đó rồi. Bởi vì nếu vướng víu là thật và nó là thật thì phiên bản đó của Bạn không phải là một hình dung tưởng tượng. Nó là một mẫu hình có thật có độ nhất quán trong trường lượng tử và nó đã phát đi một tín hiệu, một tín hiệu mà ý thức của Bạn có thể cảm được, mà hệ thần kinh của Bạn có thể đồng bộ theo, mà Bạn có thể bắt đầu làm cho nó sục đổ vào hình dạng, không phải bằng sức ép mà bằng sự cộng hưởng, resonance.
Nhưng đây mới là cái nhìn sâu hơn.
Trường lượng tử không quan tâm đến điều Bạn muốn. Nó không phản hồi trước lời nói, cố gắng hay mục tiêu của bạn. Nó phản hồi trước độ nhất quán, coherence.
Nó phản hồi trước tần số của con người mà Bạn đang là. Và sự nhất quán chỉ xuất hiện khi suy nghĩ, cảm xúc và cơ thể của Bạn thẳng hàng trong một tín hiệu duy nhất. Đây là lý do vì sao hầu hết mọi người không bao giờ trải nghiệm được những bước nhảy lượng tử thật sự. Họ nghĩ một kiểu, cảm một kiểu và làm một kiểu hoàn toàn khác. trường năng lượng của họ ồn ào, chói tai, mâu thuẫn. Vậy nên trường lượng tử phản hồi lại bằng nhiễu, trì hoãn, phân mảnh không phải vì nó đang trừng phạt mà vì nó quá chính xác.
Và đó là lý do hiểu về vướng víu lại quan trọng đến vậy. Bởi vì một khi Bạn nhận ra rằng mình đã được kết nối với bản thân tương lai với hiện thực mơ ước của mình thì câu hỏi không còn là làm sao để tôi kết nối được mà là tín hiệu mình đang gửi đi hiện tại rõ đến mức nào? Trường của Bạn có đủ ổn định để tạo ra sự sụp đổ collapse hay không? Hệ thần kinh của Bạn có đủ mình an để giữ nổi kênh truyền đó hay không?
Căn tính của Bạn có đủ nhất quán để duy trì sự kết nối hay không?
Đa số mọi người cố gắng manifest bằng cách hình dung ra kết quả mà sâu bên trong họ không tin, lặp lại những câu khẳng định mà cơ thể họ không cảm thấy an toàn và hành động từ một trạng thái sợ hãi. Đó không phải là coherence, đó là interference, nhiễu. Và nhiễu chính là kẻ thủ của vường víu. Bởi vì vướng víu đòi hỏi độ tinh khiết, nó cần sự chính xác. Nó cần một tín hiệu rõ đến mức trường không thể làm ngơ. Và khi tín hiệu đó khóa sóng, khi toàn bộ hệ thống của Bạn trở nên tĩnh lạn, thẳng hàng, buông thư, trường sẽ phản hồi. Không phải trong ẩn dụ mà là trong vật lý. Các xác suất sụp đổ, dòng thời gian dịch chuyển, những cơ hội xuất hiện từ hư không. Không phải vì chúng vừa mới được tạo ra mà vì cuối cùng Bạn đã bắt đúng kênh của phiên bản có thể nhận được chúng.
Đây là cố chuyển trọng tâm mà chúng ta buộc phải thực hiện để thôi cố gắng xây tương lai bằng nỗ lực và bắt đầu nhớ lại rằng chúng ta đã vướng víu với tương lai đó thông qua trạng thái hiện hữu của mình. Hiện thực trong mơ của Bạn không phải là phần thưởng Bạn xứng đáng nhận được. Nó là một tần số mà Bạn truy cập vào và thứ duy nhất năn cách Bạn về nó chính là tín hiệu mà Bạn đang phát ra ngay bây giờ.
Vậy nên nếu có điều gì đó trong Bạn mấy lâu nay vẫn cảm nhận được một phiên bản của chính mình, phiên bản tự do hơn, chân thật hơn, bình yên hơn thì đó không phải là tưởng tượng, đó là sự vướng víu đang lên tiếng. Đó là hàm sóng đang nhẹ nhàng thúc Bạn sụp đổ vào một con đường khác. Và cách để làm điều đó không phải là cố gắng nhiều hơn mà là tinh chỉnh sâu hơn. Bởi vì Bạn không hề tách rời khỏi điều mình đang tìm kiếm. Bạn đã vướng víu với nó rồi và trường đang lắng nghe.
Chúng ta được dạy để nghĩ rằng tâm trí chỉ là sản phẩm phụ của bộ não. Một tập hợp Neuron bắn tín hiệu trong cô lập.
Một cỗ máy phức tạp đang chạy đoạn mã mà ta gọi là suy nghĩ.
Nhưng khoa học thần kinh hiện đại, sinh học lượng tử và nghiên cứu về ý thức lại đang hé lộ một điều sâu sắc hơn nhiều.
Tâm trí không bị giam trong hộc sọ. Nó không mang tính địa phương. Nó không bị giới hạn bởi cơ thể. Tâm trí là một trường rộng lớn, thông minh và được vướng víu sâu sắc với cấu trúc lượng tử của vũ trụ. Điều này nghĩa là những gì Bạn nghĩ không chỉ ở trong đầu bạn, chúng lan tỏa, chúng in giấu, chúng tương tác với trường thống nhất bao quanh bạn. Khi Bạn suy nghĩ, đặc biệt là khi đi kèm cảm xúc, não của Bạn tạo ra những sóng điện tử có thể đo lường được.
Trái tim Bạn khuếch đại những tín hiệu đó, toàn bộ hệ thống của Bạn trở thành một máy phát. Và những tín hiệu đó không chỉ quay lại trong cơ thể bạn, chúng đi vào trường lượng tử, chúng ảnh hưởng đến xác suất. Chúng trở thành một phần của cấu trúc thông tin, quyết định phiên bản thực tại nào sẽ sụp đổ vào hình dạng.
Dr. Joe Dispenser gọi điều này là phát tín hiệu vào trường. Nhưng nó không chỉ là triết lý, nó mang tính sinh lý học.
Khi não và tim của Bạn ở trong trạng thái coherence, tức là suy nghĩ và cảm xúc đồng pha, trường điện từ của Bạn trở nên có trật tự cao độ và chính trật tự đó là thứ mà lượng tử phản hồi.
Coherence tạo ra sự rõ ràng. Sự rõ ràng tạo ra sự sục đổ của khả năng.
Trạng thái coherence này không ngẫu nhiên. Nó tương ứng với các sóng não, phản ánh sự tập trung sâu, hiện diện trọn vẹn và nhận thức trực giác.
Khi Bạn ở sóng beta cao, thứ tần số hỗn loạn mà hầu hết mọi người sống trong đó, não Bạn ồn ào, phân mảnh, phản ứng, năng lượng của Bạn bị tán loạn, sự kết nối với trưởng bị suy yếu. Nhưng khi Bạn rơi vào alpha và thê, những trạng thái gắn liền với thiển định, trực giác sâu và hình ảnh sáng tạo, não bắt đầu đồng bộ.
Và khi não đồng bộ với tim, một trường khả năng mới mở ra.
Nghiên cứu từ Hartmath cho thấy trường điện tử của trái tim mạnh hơn của não 60 lần và có thể được phát hiện cách cơ thể vài mét.
Trường này mang thông tin cảm xúc và ảnh hưởng không chỉ lên trạng thái nội tâm của Bạn mà còn lên độ coherence của những người xung quanh.
Khi Bạn ở trong trạng thái của yêu thương, biết ơn, tin tưởng, trái tim Bạn phát ra một tần số coherent, kéo não vào cùng nhịp điệu và cùng nhau chúng phát đi một tín hiệu mà trường lượng tử nghe rất rõ.
Ở tầng sâu nhất, đây chính là lý do những khoảnh khắc tĩnh lặng, những lần Bạn ngồi lại với chính mình và cảm thấy một sự mềm ra rất nhỏ, luôn có sức mạnh thay đổi thực tại. Không phải vì Bạn đang cầu nguyện mạnh mẽ hơn mà vì trong khoảnh khắc đó, cơ thể, cảm xúc và tâm trí Bạn đang tạm thời rơi vào cùng một nhịp và trường luôn phản hồi nhịp đó.
Nếu não và trái tim của Bạn có thể tạo ra những tín hiệu coherent có khả năng tác động lên trường thì toàn bộ hệ thần kinh của Bạn với tất cả các nhánh truyền dẫn tinh tế của nó trở thành một dạng ăten, một cánh cổng lượng tử và chất lượng của tín hiệu Bạn phát ra quyết định Bạn đang vướng víu với phiên bản thực tại nào. Điều này không phải là ẩn dụ tâm linh, nó là tần số có thể đo đếm.
Nó là cơ học sóng. Suy nghĩ và cảm xúc của Bạn không phải là những sự kiện riêng tư diễn ra chỉ trong nội giới.
Chúng là chỉ thị lượng tử, là những tín hiệu đi vào trường thông tin của vũ trụ.
Và những hệ quả của điều này thật sự rất lớn bởi vì nó có nghĩa rằng ngay khoảnh khắc Bạn bước vào trạng thái coherent show, một trạng thái nơi niềm tin, cảm xúc và các tín hiệu sinh học của Bạn hòa làm một, Bạn trở nên phi địa phương. Bạn bước ra khỏi ảo giác của sự tách biệt.
Bạn bắt đầu truy cập vào dạng thông tin không còn đến từ ký ức mà đến thẳng từ trường. Đây chính là thứ mà các bậc huyền học nói từ hàng thế kỷ trước. Mặc khải trực giác khai mở. Đây cũng là điều mà Car Jong gọi là vô thức tập thể. Và đây là điều mà B mô tả như chuyển động rỗng. một sự liền lạc chảy trôi, chứa đựng mọi khả năng cùng lúc. Nhưng ngày nay, chúng ta lần đầu tiên có ngôn ngữ của vật lý lượng tử và khoa học thần kinh để giải thích điều mà trước đây chỉ có thiền giả và huyền học mới nói được.
Và đây là cú xoay lượng tử thật sự. Khi thế giới nội tâm của Bạn ổn định trong trạng thái coherent, nó không chỉ cảm thấy tốt hơn, nó trở thành một lực hấp dẫn.
Nó kéo dòng thời gian về phía nó. Nó hút các đồng bộ. Nó khiến những khả năng phù hợp sụp đổ và thực tại. Và nó cho phép Bạn vướng víu theo nghĩa đen, theo nghĩa khoa học với phiên bản của chính Bạn đang sống trong trường đó.
Hãy nhớ rằng trong vũ trụ lượng tử, thời gian không tuyển tính, mọi phiên bản của Bạn tồn tại như một hàm sóng. Và phiên bản mà Bạn trải nghiệm phụ thuộc vào phiên bản nào mà tín hiệu của Bạn đang hòa điệu cùng. Phiên bản tương lai của bạn, con người đang sống trong sự trọn vẹn, bình an và giàu có, không phải là mơ ước.
Nó là một mẫu hình thông tin thực sự trong trường. nó đã tồn tại. Câu hỏi không còn là liệu nó có thật không mà là Bạn có đủ coherence để nhận được tín hiệu của nó hay không. Và đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc im lặng rất nhỏ, một khoảnh khắc Bạn không cố gắng, không ép mình, không chứng minh điều gì là đủ để tín hiệu đó thoáng chạm vào bạn. Như một hơi thở quen thuộc mà Bạn không nhớ mình đã từng biết. Như một sự nhận ra len vào giữa hai nhịp tim. Những khoảnh khắc đó luôn là thật và chúng luôn là lời nhắc rằng bản thể cao nhất của Bạn chưa từng rời đi.
Đây là lý do vì sao mọi sự chuyển hóa thật sự luôn bắt đầu từ bên trong. Bởi vì cho đến khi thế giới nội tâm của Bạn trở nên coherent, thế giới bên ngoài của Bạn sẽ tiếp tục bị bóp méo. Bạn không thể vướng víu với sự rõ ràng nếu trường năng lượng của Bạn đầy dãy những mâu thuẫn. Bạn không thể làm sụp đổ một tương lai mới nếu hệ thần kinh của Bạn vẫn đang bị khóa trong quá khứ. Hiệu ứng người quan sát trong vật lý lượng tử nói rằng hành động quan sát làm sụp đổ khả năng thành hình dạng. Nhưng quan sát ở đây không chỉ là nhìn. Trong nghĩa lượng tử nó bao gồm sự chú ý, cảm xúc và ý định. Nó bao gồm toàn bộ ý thức của Bạn và ý thức đó được phát qua não, qua trái tim, qua ruột, qua trường của bạn. Mỗi lần Bạn quan sát với sự thẳng hàng, Bạn đang làm sụp đổ một phiên bản thực tại hoàn toàn mới. Điều này dẫn ta đến một nhận thức triệt để hơn. Não không phải nguồn gốc của tâm trí.
Nó chỉ là máy thu, là người phiên dịch, là cánh cổng. Thứ Bạn gọi là ý nghĩ có thể không phải là thứ Bạn tự tạo ra mà là tần số Bạn đang bắt sóng từ những thực tại vốn đã tồn tại. Vậy nên lần tới khi Bạn cảm thấy một hình ảnh xuất hiện trong thiền, khi Bạn cảm được bản thân tương lai đang thì thầm chỉ dẫn, khi Bạn đột ngột biết một điều mà Bạn không hề học, đừng vội xem nó như tưởng tượng.
Hãy xem nó như khoảnh khắc Bạn vừa bắt được tín hiệu. Như khi trường của Bạn thoáng chốc thẳng hàng và ý thức của Bạn vươn qua biển lượng tử để chạm vào bàn tay của chính Bạn trong một dòng thời gian khác.
Bởi vì tâm trí không phải tù nhân của bộ não. Nó là cây cầu nối giữa các chiều và coherence chính là chiếc chìa khóa để băng qua.
Nếu Bạn nhìn sâu vào sự vận hành của ý thức, Bạn sẽ thấy rằng phần đang suy nghĩ trong Bạn không phải là người đang quan sát những suy nghĩ đó.
Bản ngã là tiếng nói nhưng người quan sát là sự tĩnh lặng phía sau tiếng nói ấy. Và chính người quan sát chứ không phải bản ngã mới là phần đang tương tác với trường lượng tử. Bản ngã chỉ biết lặp lại ký ức nhưng người quan sát có khả năng chạm vào những phiên bản của Bạn đang tồn tại ở những dòng thời gian khác.
Đó là lý do có những khoảnh khắc Bạn cảm giác như mình đã sống phiên bản này rồi, mình đã từng đưa ra quyết định ngày trước đây. Hoặc sao điều này lại quen thuộc đến thế dù mình chưa từng trải nghiệm? Không phải Dejavu, đó là sự giao thoa giữa những Bạn khác, những phiên bản song song mà người quan sát đang bắt sóng.
Bản ngã muốn kiểm soát, người quan sát muốn ghi nhận. Bản ngã bám vào quá khứ.
Người quan sát nhìn xuyên qua khả năng.
Và khi Bạn đứng về phía người quan sát, Bạn mở ra cánh cửa mà bản ngã không bao giờ chạm đến được. Cánh cửa của nhiều phiên bản thân. Mỗi phiên bản mang một tương lai khác nhau, một tần số khác nhau, một thực tại khác nhau. Trong tĩnh lặng, Bạn không chỉ là một con người, Bạn là một điểm giao nhau của vô số khả năng.
Bạn là bản đồ của chính mình trong vô hạn dòng thời gian. Và khi coherence xuất hiện, khi suy nghĩ, cảm xúc và cơ thể hòa vào một trường thống nhất, người quan sát trong Bạn trở nên rõ nét và Bạn có thể cảm nhận được phiên bản mà mình đang hòa điệu cùng. Một phiên bản sợ hãi, một phiên bản cũ kỹ hay một phiên bản sáng suốt bình yên đã đi trước Bạn nhiều bước.
Đây chính là sự thật lượng tử về chọn phiên bản mình muốn trở thành. Bạn không tạo ra phiên bản đó bằng nỗ lực. Bạn kết nối với nó bằng vị trí của người quan sát. Bởi vì người quan sát là phần duy nhất trong Bạn không thuộc về dòng thời gian nào. Nó đứng bên ngoài thời gian.
Nó nhìn vào các phiên bản và bằng tín hiệu nội tâm nó chọn phiên bản phù hợp.
Và đây là điều mà bản ngã không bao giờ hiểu nổi. Khi Bạn đổi vị trí quan sát, Bạn đổi phiên bản mình đang sống.
Nếu ý thức của Bạn là tín hiệu và trường lượng tử là bộ thu, vậy thì toàn bộ chương trình tinh thần của Bạn chính là bộ lọc. Và đa số mọi người đang phát đi những tần số méo mó mà họ thậm chí không hề nhận ra.
Họ lặp lại những câu khẳng định, nghe có vẻ đúng nhưng hoàn toàn không khớp với cảm giác bên trong cơ thể họ. Họ hình dung ra những tương lai mà hệ thần kinh của họ vẫn còn sợ phải nắm giữ. Họ dượt theo những dòng thời gian không bao giờ sụp đổ thành hình dạng. Không phải vì trường không hoạt động mà vì mã nội tâm của họ đang lệch pha. Đây là sự phá hoại thầm lặng của tâm trí vô thức.
Hãy nói rõ điều này. Hơn 95% suy nghĩ, hành động và phản ứng cảm xúc của Bạn không hề là chủ ý. Chúng là những phản xạ tự động ăn sâu trong hệ thần kinh từ khi Bạn sinh ra, thậm chí còn trước đó.
Những tần số Bạn hấp thụ từ cha mẹ, từ văn hóa, từ ký ức của tổ tiên. Chúng trở thành nền móng của căn tính và nếu không được viết lại một cách có ý thức, chúng sẽ tiếp tục vận hành trong âm thầm, cứng nhắc, bền bỉ, không thể nhìn thấy. Bạn có thể khao khát tự do trong khi vô thức của Bạn vẫn gắn tự do với nguy hiểm.
Bạn có thể nói về sự giàu có trong khi cơ thể vẫn đang co thắt vì nỗi sợ mất mát. Bạn có thể mong muốn tình yêu trong khi từng tế bào vẫn mang ký ức bị phản bội. Và trường lượng tử chính xác không cảm xúc phản chiếu không đáp lại ước muốn của bạn. Nó đáp lại tín hiệu chiếm ưu thế nhất trong bạn.
Mà tín hiệu đó không phải giọng nói của bạn, nó là tổng thể coherence bên trong bạn. Và khi coherence bị phân mảnh bởi những lập trình vô thức, vướng víu, thất bại, dòng thời gian bị treo lại, tương lai không thể đáp xuống. Không phải vì nó không tồn tại mà vì Bạn chưa phải tần số có thể nhận được nó. Hãy hình dung, Bạn đang cố gắng bắt sóng 97.8 FM. Nhưng tín hiệu của Bạn cứ liên tục nhảy giữa 88.1 và 103.5.
Đó chính xác là điều xảy ra khi mã nội tâm của Bạn đầy dẫy những mâu thuẫn. Một phần trong Bạn muốn bước vào tương lai, một phần khác sợ nó. Một phần muốn tin vào trường, một phần khác cố gắng kiểm soát tất cả.
Sự phân mảnh này tạo ra nhiễu và nhiễu chặng đứng vướng víu.
Đây là lý do rất nhiều người trên hành trình tâm linh cảm thấy mình bị mắc kẹt.
Không phải vì trường không đáp lại mà vì họ chưa cập nhật phiên bản của chính mình, người đang gửi tín hiệu.
Bạn không thể làm sụp đổ một thực tại mới từ một căn tính cũ. Và căng tính là một chương trình. Nó là một kịch bản được viết bởi kinh nghiệm, được củng cố bằng lặp lại và thường được thừa hưởng mà không có sự đồng ý của bạn. K Jung nói thế này, cho đến khi Bạn làm vô thức trở nên hữu thức, nó sẽ vận hành cuộc đời Bạn và Bạn sẽ gọi nó là số phận.
Điều này đúng gấp bội trong bối cảnh lượng tử. Bởi vì vô thức chứ không phải trí óc logic mới là người quan sát thật sự. Nó là tần số sâu nhất của bạn. Nó quyết định mức độ Bạn cảm thấy an toàn để đón nhận. Nó quyết định Bạn tin mình xứng đáng đến đâu. Nó quyết định Bạn có đủ năng lượng để giữ thực tại mới hay không. Và cho đến khi tần số đó được thay đổi, trường sẽ tiếp tục làm sụp đổ cùng một vòng lặp cũ.
Đôi khi điều Bạn gọi là tính cách thực ra chỉ là tín hiệu cũ đang phát lại. Và khoảnh khắc Bạn thấy được điều đó rõ ràng như thể ánh sáng chiếu vào đúng chỗ tối nhất. Chính là khoảnh khắc Bạn chạm đến quyền năng thật sự của mình. quyền năng chọn lại người quan sát, quyền năng đổi phiên bản phát sóng, quyền năng rời bỏ cái tôi cũ không bằng ép buộc mà bằng nhận ra rằng nó chưa bao giờ là: Hãy đưa điều này xuống cấp độ của hệ thần kinh. Cơ thể của Bạn không chỉ là một cỗ máy sinh học, nó là một trường ký ức. Mỗi chấn thương, mỗi lần kìm nén, mỗi cảm xúc chưa được xử lý đều tạo ra một phản ứng sinh lý nhất định. Theo thời gian, những phản ứng đó trở thành điểm chuẩn của bạn, trở thành lớp nền vô hình vận hành cuộc đời bạn. Sự căng cứng, hoài nghi, cảnh giác, né tránh, tất cả đều ảnh hưởng đến tín hiệu Bạn phát ra.
Một người có thể nói, “Tôi sẵn sàng đón nhận, nhưng nếu cơ thể họ vẫn bị kẹt trong chế độ sinh tồn, chiến đấu, bỏ chạy hoặc đông cứng, thị trường sẽ không nhận được tín hiệu sẵn sàng mà nhận được tín hiệu của nỗi sợ. Và điều trường phản hồi trở lại là sự trì hoãn, sự cản trở và những bằng chứng củng cố dòng thời gian cũ. Nhưng đây mới là nỗi đau sâu nhất. Đa số mọi người nghĩ rằng sự trì hoãn này là lỗi của họ. Họ tin rằng họ bị hỏng, không xứng đáng hoặc đang thất bại trong việc manifest. Vì vậy, họ cố hơn, họ đẩy mạnh hơn, họ ép mình phải thẳng hàng và trong quá trình đó họ lại củng cố chính chương trình mà họ muốn thoát khỏi. Tôi yếu, tôi chưa đủ, tôi phải chiến đấu để có được điều mình muốn.
Đây là kiến trúc tinh thần đang chặn đứng kết nối lượng tử của họ. Bạn không thể vướng víu với bản thể cao nhất của mình khi Bạn vẫn đang sống trong trạng thái sinh tồn chỉ biết lặp lại quá khứ.
Đó là lý do sự chuyển hóa thật sự không bắt đầu bằng động lực, nó bắt đầu bằng giải phóng. Giải phóng khỏi mã vô thức, khỏi tiếng ồn bên trong, khỏi tần số cũ từng bảo vệ Bạn nhưng giờ không còn phù hợp nữa. Để tôi kể Bạn nghe một câu chuyện, một câu chuyện mà có lẽ Bạn sẽ nhận ra chính mình trong đó. Có một người đàn ông, người nghĩ rằng mình đã sẵn sàng cho sự thay đổi. Anh ta lập kế hoạch mọi thứ, anh ta nghiên cứu khoa học, anh ta thực hành từng bước, làm bảng tầm nhìn, đọc các câu khẳng định.
Thiền mỗi ngày nhưng không có gì thay đổi. Vẫn vòng lặp thiếu thốn, vẫn những tích hoạt cảm xúc cũ, vẫn cảm giác như đang đẩy một tương lai không bao giờ đến. Cho đến một ngày, anh ta ngừng hỏi, “Tôi làm sai điều gì và thay vào đó hỏi, có phần nào trong tôi vẫn không tin rằng điều này an toàn?”
Câu hỏi đó đã làm vỡ một điều gì đó trong anh ta.
Anh ta thấy lại một khoảnh khắc nhiều năm trước khi anh đạt được một thành tựu lớn và rồi mất tất cả và sâu trong vô thức của mình một niềm tin đã bám dễ.
Khi tôi nhận được tôi mất đi. Khi tôi tỏa sáng tôi bị trừng phạt. Khi tôi mở rộng tôi bị tổn thương.
Niềm tin đó đã định hình mọi tín hiệu mà anh từng gửi đi. Dù lời nói của anh có tích cực đến đâu. Chỉ đến khi anh đưa câu chuyện đó vào vùng nhận biết và viết lại nó, trường mới bắt đầu phản hồi khác đi. Bởi vì trường không phản chiếu cái Bạn thể hiện ra ngoài, nó phản chiếu cái đang vận hành bên dưới. Và cho đến khi tầng gốc đó được thanh lọc, tín hiệu vẫn tiếp tục bị chia tách.
Những khoảnh khắc như vậy, nơi Bạn nhìn thấy gốc rễ của mình một cách trần trụi, không phản xét, thường chính là thời điểm mà năng lượng trong Bạn bắt đầu đổi hướng.
Không phải bằng cố hích lớn mà bằng một sự mềm da rất nhỏ, một hơi thở dài mà cơ thể Bạn chưa bao giờ cho phép mình thở.
Đó luôn là dấu hiệu đầu tiên rằng dòng thời gian cũ đang bắt đầu giã ra.
Bởi vì trường không phản chiếu bề mặt của bạn, nó phản chiếu nguồn gốc của bạn. Và cho đến khi nguồn gốc đó được tinh lọc, tín hiệu sẽ vẫn bị phân mảnh.
Điều này không phải về trách móc, nó là về nhận biết.
Khoảnh khắc Bạn nhận ra điều đó là khoảnh khắc Bạn lấy lại sức mạnh để viết lại chính mình.
Bởi vì trường lượng tử không trung thành với quá khứ của bạn.
Nó trung thành với mẫu tần số của Bạn và những mẫu tần số này hoàn toàn có thể được viết lại. Bạn chỉ đang vướng víu với một phiên bản thực tại được tạo nên bởi một câu chuyện không còn thuộc về bạn. Và bây giờ đã đến lúc thay đổi đoạn bã đó.
Nếu Bạn đi được đến đây, điều đó có nghĩa là một phần nào đó trong Bạn đã biết.
Tương lai không phải thứ Bạn đuổi theo, nó là thứ Bạn kết nối. Và kết nối theo nghĩa lượng tử, không được tạo ra bằng suy nghĩ.
Nó được tạo ra bằng sự đường bộ, bằng trạng thái hiện hữu, bằng việc tái lập trình những mô thức mà hệ thần kinh Bạn đã từng học thuộc lòng suốt nhiều năm rồi thay thế chúng bằng một tần số mà trước đây Bạn từng sợ. Nhưng bây giờ Bạn đã sẵn sàng để giữ. Vậy nên bây giờ chúng ta chuyển từ khái niệm sang hiệu chỉnh, từ lý thuyết sang trường, từ hiểu biết sang hiện thân. Hãy bắt đầu bằng một nguyên lý được đặt nền trên cả cơ học lượng tử lẫn khoa học thần kinh. Não của Bạn không phân biệt được ký ức với một hình ảnh tưởng tượng được nạp đầy cảm xúc.
Khi Bạn hình dung điều gì đó với chi tiết cảm giác và trọng lượng cảm xúc, não Bạn và quan trọng hơn là cơ thể Bạn bắt đầu đối xử với hình ảnh đó như thể nó thật sự đang diễn ra. Các mạch thần kinh kích hoạt, hócmôn được giải phóng, trường điện từ của Bạn thay đổi, Bạn bắt đầu phát ra tín hiệu khớp với trạng thái được tưởng tượng đó. Và trường phản hồi không phải theo độ thật của hình ảnh mà theo độ nhất quán của nó.
Đây là cơ chế phía sau việc tái lập trình tinh thần. Bạn không khẳng định tương lai bằng cách lặp lại lời. Bạn trở thành tương lai bằng cách hiện thân tần số đã xong rồi. Vậy nên hãy hít một hơi chậm, tìm cho mình một khoảng không bên trong và hãy để những lời sắp tới không chỉ lướt qua tai Bạn mà đi qua cả trường của bạn. Hãy để chúng dẫn Bạn vào sự thẳng hàng không phải bằng kiểm soát mà bằng sự mềm ra, bằng sự hiện diện, bằng sự sẵn lòng. Trong khoảnh khắc Bạn nhẹ xuống như vậy, cơ thể Bạn bắt đầu nhận ra một điều đơn giản nhưng sâu sắt. Nó không cần phải chiến đấu để thay đổi tần số. Nó chỉ cần trở về với nhịp vốn có của mình. Đôi khi sự trở về chính là sự điều chỉnh mạnh nhất. Hãy hít một hơi thật chậm. Tìm một khoảng không bên trong cơ thể bạn, một nơi đủ yên để Bạn có thể nghe chính mình rõ hơn một chút.
Và trong vài phút tiếp theo, hãy để những lời này không chỉ đi vào tai Bạn mà đi thẳng vào trường năng lượng của bạn.
Hãy tưởng tượng, có một phiên bản của Bạn đã thực hiện bước nhảy lượng tử rồi.
Họ không hoàn hảo nhưng họ trọn vẹn. Họ bước đi với sự rõ ràng. Họ thở bằng sự nhẹ nhàng. Họ di chuyển bằng một tần số mang cảm giác ổn định, bình yên và đủ đầy. Họ không cố, họ không chạy theo, họ không phải chứng minh điều gì cả.
Hãy nhìn họ, không cần cố hình dung, chỉ thấy theo cách cơ thể Bạn cho phép. Họ đang ở đâu, ánh sáng quanh họ ra sao, hơi thở của họ chạm Bạn thế nào?
Bây giờ hãy cảm họ không phải bằng trí óc mà bằng nhận biết. Bởi vì phiên bản đó của Bạn không ở đâu xa, họ có mặt ngay trong trường năng lượng này. Điều duy nhất tạo khoảng cách chỉ là sự lệch tần số. Vậy nên hãy để hơi thở của Bạn khớp với hơi thở của họ. Hãy để nhịp dung trong lực Bạn khớp với nhịp dung trong ngực họ.
Như một sự nhận ra rất nhỏ, rất tinh tế, hãy để cơ thể Bạn hấp thụ nó. Hãy hỏi phiên bản đó của Bạn không bằng lời mà bằng tần số. Điều gì ở tôi mà Bạn muốn tôi nhớ lại ngay lúc này?
Đừng cố nghe câu trả lời. Hãy để cơ thể Bạn phản hồi. Một hướng đi, một cảm giác đúng, một sự kéo rất nhẹ.
Đó là tín hiệu, đó là sự vướng víu đang được kích hoạt.
Giờ hãy đặt tay lên ngực mình và để câu này vang lên trong trường của bạn. Tôi đã sẵn sàng hoặc tôi đang đồng bộ với phiên bản tốt hơn của mình.
Hãy xem câu này như một mã tín hiệu, một điểm đánh dấu để trường biết rằng Bạn đang khóa sóng với phiên bản đó.
Hít vào một lần nữa, giữ một nhịp và thở ra thật sâu.
Không cần giữ hình ảnh, không cần cố cảm lại, chỉ cần biết rằng từ khoảnh khắc này trở đi, Bạn và phiên bản đó không còn là hai đường thẳng riêng rẽ nữa. Bạn vừa bước vào trường của chính mình.
Và trước khi bước sang phần tiếp theo, hãy để cơ thể Bạn thực sự bước vào trạng thái sẵn sàng.
Bây giờ hãy tưởng tượng, hãy hình dung một phiên bản của Bạn đã thực hiện bước nhảy lượng tử rồi. Họ không hoàn hảo nhưng họ trọn vẹn. Họ bước bi với sự rõ ràng. Họ thở bằng sự dễ dàng. Họ di chuyển với một tần số mang cảm giác ổn định, có điểm tựa và đầy tính hút. Họ không với tay, họ không cố chứng minh, họ không chạy theo, họ sống. Hãy nhìn kỹ vào họ trong mắt tâm trí bạn. Họ đang ở đâu? Họ đang mặc gì? Giọng nói họ vang lên như thế nào? Họ đứng như thế nào? Họ bước vào một căn phòng ra sao? Cuộc sống của họ trông như thế nào? Không chỉ ở bề mặt mà trong cảm xúc, trong bầu khí bên trong người họ, trong cách họ cảm nhận chính họ. Và bây giờ hãy cảm họ không phải từ một khoảng cách xa xăm mà bằng sự nhận ra. Bạn biết họ. Bạn nhận ra họ vì phiên bản này của Bạn không sống ở nơi nào khác. Họ có mặt ngay tại đây. Và thứ duy nhất ngăn Bạn cảm được họ chỉ là khoảng cách cảm xúc giữa tần số hiện tại của Bạn và tần số của họ. Vậy nên hãy bắt đầu thu hẹp khoảng cách đó lại. Hãy thở như cách họ thở. Hãy mềm người như cách họ mềm. Hãy thả lỏng bờ vai. Hãy buông hàm dưới. Hãy để nhịp tim chậm dần. Hãy để dòng suy nghĩ tan ra một chút. Hãy cho phép cơ thể Bạn dù chỉ trong một khoảnh khắc cảm được điều gì đó rất nhỏ nhưng rất thật. Trạng thái của việc đã trở thành họ. Hãy giữ nó lại đừng vội. Hãy ở trong đó. Hãy để hệ thần kinh của Bạn bắt đầu hiệu chỉnh theo trạng thái này. Đây không phải tưởng tượng, đây là căn chỉnh lượng tử. Bởi vì ngay lúc này, trong giây phút này, hệ thần kinh của Bạn đang tự viết lại chính nó. Bạn đang thay thế tín hiệu thiếu thốn bằng tín hiệu đầy đủ. Bạn đang làm tan biến mã nỗ lực bằng tần số hiện thân. Và trong trạng thái này, trường luôn lắng nghe. Bởi vì trường không phản hồi điều Bạn muốn, nó phản hồi điều Bạn đang là. Và khi sự hiện thân của Bạn khớp với điều Bạn tìm kiếm, trường không còn lựa chọn nào khác. Ngoài việc mở con đường tương ứng. Đây là dòng thời gian Bạn làm sục đổ không phải bằng cách đuổi theo nó mà bằng cách bắt sóng với nó. Và bắt sóng không phải là ép mình. Nó là sự buông cho phép. Nó là sự trở về. Nó là việc dừng kể lại câu chuyện cũ đủ lâu để câu chuyện mới có không gian hình thành.
Nó là cho phép cơ thể Bạn cảm thấy an toàn trong một tần số mà trước đây nó từng cảnh giác. Nó là hành động vô thức của Bạn nhận một lệnh mới. Tôi không còn là phiên bản từng chịu đựng. Tôi là phiên bản đang nhớ lại chính mình.
Bởi vì bản chất của việc tái lập trình không phải là nhắc lại điều Bạn muốn mà là trở thành điều mà Bạn vốn đã là bên dưới mọi lớp lập trình. Và bây giờ là một hành động nhỏ. Nhỏ nhưng mang ý nghĩa tần số rất lớn. Khi Bạn nhìn vào phiên bản đó của mình, hãy để ý xem có điều gì trong Bạn bỗng im lặng lại không. Một sự lắng xuống như thể cơ thể Bạn vừa nhận ra mình đã tìm thấy cái gì đó quen thuộc. Đó thường là dấu hiệu đầu tiên rằng Bạn không chỉ tưởng tượng về tương lai mà đang chạm vào ký ức của một phiên bản đã tồn tại. Trong phần bình luận, hãy gõ những chữ này. Tôi đang vướng víu với phiên bản tốt hơn của mình.
Không phải để dành cho tôi, không phải để dành cho người khác mà như một dấu mốc trong trường năng lượng của bạn, một sự tuyên bố với lượng tử, một tín hiệu của sự sẵn sàng, của độ nhất quán, của sự trở về. Bởi vì khi Bạn gọi tên điều gì đó, Bạn đang nhận nó về. Và khi Bạn nhận nó về, trường bắt đầu phản hồi. Bạn không đang giả vờ, Bạn đang nhớ lại, Bạn không tạo ra điều gì từ con số không.
Bạn đang làm sụp đổ một tín hiệu đã có sẵn từ trước và phiên bản của bạn, người đang sống trong sự thật này rồi càng được Bạn ngay lúc này. Hãy ở lại đây lâu nhất có thể trong giới hạn mà cơ thể Bạn cho phép. Hãy để hình ảnh đó thấm vào từng tế bào. Hãy để cảm xúc đó ngấm vào trường của bạn. Hãy để mã cũ tan ra trong sự hiện diện của tần số mới này.
Và nếu điều đó có vẻ rất nhẹ, rất tinh tế, vậy là tốt. Bởi vì thay đổi lượng tử không ổn ào. Nó chính xác. Nó di chuyển dưới bề mặt trong sự tĩnh lặng, trong cảm giác, trong hơi thở. Đây không phải màn trình diễn, đây là truy cập. Đây không phải phép màu, đây là cơ học. Và bạn, chính Bạn là cây cầu nối. Vậy nên hãy để thực hành này không chỉ là một bài tập, hãy để nó trở thành một lời mời để Bạn sống từ chính tín hiệu mà Bạn vừa kích hoạt. Hãy để nó lan vào ngày của bạn, vào lựa chọn của bạn, vào cách Bạn bước đi, vào âm sắc giọng nói của bạn.
Bởi vì càng ở lâu trong trạng thái này, dù chỉ vài phút, trường của Bạn càng ổn định. Và khi trường ổn định, thực tại bắt đầu uốn cong sẽ đến một khoảnh khắc rất nhỏ, rất yên, rất rõ khi sự đuổi theo biến mất. Phần trong Bạn từng cố gắng, từng níu kéo, từng hy vọng đột nhiên lắng xuống. Không phải vì kiệt sức mà vì một sự nhớ lại sâu sắc, một sự biết chắc đến từ gốc dễ rằng. Điều Bạn tìm kiếm không nằm phía trước bạn, nó đã ở bên trong bạn. Và công việc thật sự không phải là đi đến nơi đó mà là trở về nơi này. Đây chính là tinh túy của việc trở thành theo nghĩa lượng tử. Bạn không thu hút cuộc đời trong mơ, Bạn trở thành tần số khớp với nó và rồi trưởng thẳng hàng.
Nhưng để trưởng thành không phải là để giả vờ, không phải là đóng vai như thể không phải là ép bản thân tin. Trở thành là nhớ lại phiên bản của Bạn vốn đã tồn tại sau mọi lớp nhiễu. Bạn không tạo ra con người đó, Bạn đang làm sụp đổ vào con người đó. Như lúc này, Bạn thấy một sự yên lặng mỏng lan trong ngực, giống như một lớp bụi rất cũ vừa rơi xuống. Đó chính là trạng thái mà linh hồn Bạn muốn Bạn nhận ra. Không phải mình sắp trở thành mà là mình đang quay về đúng tần số của mình.
Chỉ cần một nhịp chạm nhỏ như vậy, đôi khi đã đủ để xoay cả dòng thời gian.
Mọi phiên bản thực tại mà Bạn từng làm sụp đổ cho đến giờ đều bắt đầu dưới dạng tần số. Và phiên bản này, phiên bản đang mang bình yên, mục đích và sự đầy đủ cũng không khác gì. Nó bắt đầu từ ngay tại đây. Trong sự tĩnh lặng này, trong hơi thở này, trong chính rung động mà Bạn đang giữ lúc này. Và trường đang phản hồi. Bạn có thể chưa nhìn thấy nó, Bạn có thể chưa cảm được nó hoàn toàn, nhưng điều gì đó đã bắt đầu di chuyển về phía bạn. Không phải từ bên ngoài mà từ trung tâm của sự vướng víu, từ phiên bản của Bạn chưa bao giờ rời đi, chưa bao giờ mất dấu, chưa bao giờ quên bạn.
Vậy nên hãy để điều này trở thành ký ức cuối cùng mà Bạn mang theo. Bạn không gọi một thực tại mới đến. Bạn đang sụp đổ vào thực tại đã gọi Bạn từ rất lâu rồi. Và tín hiệu cho phép sự sụp đổ đó xảy ra chính là sự im lặng. Không phải sự im lặng vì sợ hãi mà là sự im lặng của sáng tỏ. Không phải sự im lặng vì bỏ cuộc mà là sự im lặng của niềm tin, không phải sự im lặng của trống rỗng mà là sự im lặng của không còn cần cố gắng để xứng đáng. Đây là coherence và coherence là ngôn ngữ của trường.
Vậy nên nếu hành trình của Bạn lúc này có vẻ yên ắng, chậm lại, không có tín hiệu rõ ràng, điều đó thật sự tốt. Nó có nghĩa là hệ thống của Bạn đang ổn định, trường của Bạn đang trong dần và Bạn đang trở thành tần số mà trước đây Bạn chỉ có thể tưởng tượng. Và khi tưởng tượng trở thành căn tính, tương lai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gặp bạn, không phải bằng lực đẩy mà bằng tính tất yếu. Đây là bản chất của lượng tử. Nó không phản hồi theo thời gian của bạn, nó phản hồi theo tông của bạn. Vậy nên hãy tiếp tục tinh chỉnh, tiếp tục
mềm ra, tiếp tục nhớ lại rằng hiện thực Bạn muốn không nằm xa bạn. Nó đang rất gần, nó đang ở đây, nó đang là bạn. Và nếu thông điệp này tìm thấy Bạn không chỉ như ý nghĩ mà như tần số, nếu có điều gì đó trong Bạn chậm lại, mềm xuống, ổn định lại, hãy xem đó như sự xác nhận rằng Bạn không chỉ đang xem một video, Bạn đang trả lời một tín hiệu, Bạn đang bắt sóng với một cộng đồng đang bước đi trên cùng một lộ trình. Không phải của kiểm soát mà của coherence, không phải của nỗ lực mà của hiện thân.
Và khi Bạn cản được sự nhớ lại đó, cho dù chỉ thoáng qua, hãy biết rằng ở một nơi nào đó trong trường thông tin này, một phiên bản của Bạn đã mỉm cười vì cuối cùng Bạn cũng đang đứng đúng vị trí để nghe thấy tiếng gọi của chính mình.

(Truyền Thừa Bí Kíp Thiền Tông – Tuyệt Mật – Đặc Biệt )

 Video: Trích đoạn

Nguồn Thiền Tông

✍️ Mục lục: Sự Hiển Hiện – Manifestation 👉  Xem tiếp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *