Lời tiên tri Celestine
✍️ Mục lục: Lời tiên tri Celestine
Đi theo Dòng chảy
Hai vị linh mục đã quay vào nhà, còn tôi ngồi yên thêm vài phút sau đó để thưởng thức vẻ đẹp của những dãy núi trước mặt và hấp thụ thêm năng lượng vào bên trong. Đột nhiên, tôi không còn tập trung chú ý được nữa, tôi mơ màng nghĩ đến Wil. Bây giờ ông ấy đang ở đâu? Ông ấy sắp tìm ra Sự Khai sáng Thứ Chín chưa?
Tôi hình dung Wil đang cầm trong tay Sự Khai sáng Thứ Chín và chạy
băng qua một khu rừng rậm, các binh sĩ đang đuổi theo ông ấy từ tứ
phía. Tôi thoáng nghĩ Sebastian là người sắp đặt cuộc rượt đuổi này.
Trong ý nghĩ thoáng qua đó, tôi vẫn nhận thức rõ rằng Sebastian, dù là
một hồng y giáo chủ đầy quyền uy, đã phạm phải sai lầm. Ông ấy đã hiểu
sai ở khía cạnh nào đó về sự tác động của các sự khai sáng lên toàn nhân
loại. Tôi cảm thấy rằng một người nào đó sẽ thuyết phục được ông ấy
nhìn nhận mọi chuyện khác đi nếu chúng ta tìm ra được phần nội dung
Thủ bản đã khiến ông ấy hiểu sai và lo sợ.
Khi tôi đang trong dòng suy tưởng đó, Marjorie bất chợt xuất hiện trong
tâm trí tôi. Cô ấy hiện giờ đang ở đâu? Tôi thấy viễn cảnh được gặp lại
cô ấy. Làm sao để điều này có thể xảy ra đây?
Tiếng cửa trước đóng lại đưa tôi trở về thực tại. Tôi lại rơi vào tình trạng
thiếu sức sống và lo lắng. Sanchez đi vòng qua góc nhà, về phía chỗ tôi
đang ngồi. Ông ấy đang cố đi nhanh.
Ông ấy ngồi xuống cạnh tôi, rồi lên tiếng hỏi: “Anh đã quyết định xong
chưa?”.
Tôi lắc đầu.
“Anh trông không được khỏe”, ông ấy nhận xét.
“Vâng, tôi thấy mình không được khỏe.”
“Có thể anh đang hấp thụ năng lượng không đúng cách.”
“Ý Cha là sao?”
“Tôi sẽ chia sẻ với anh cách mà cá nhân tôi hấp thu năng lượng. Trước
khi anh nghĩ ra một phương pháp riêng cho mình, phương pháp này sẽ
có ích cho anh.”
Tôi gật đầu, ra hiệu cho ông ấy tiếp tục chia sẻ.
Cha Sanchez chậm rãi nói: “Đầu tiên, tôi tập trung chú ý vào môi trường
xung quanh. Tôi nghĩ anh cũng đã thực hiện bước này. Sau đó, tôi cố
gắng nhớ lại mọi vật đã trông như thế nào những khi tôi ở trạng thái tràn
trề năng lượng. Tôi thực hiện bước này bằng cách hồi tưởng lại những
sắc màu tỏa sáng rực rỡ như thế nào lúc đó, sự hiện hữu sống động của
những vẻ đẹp và hình dạng độc đáo của cảnh vật xung quanh, đặc biệt là
cây cối. Anh vẫn đang theo kịp đó chứ?”.
“Vâng, tôi đang cố gắng làm theo đây.”
Ông ấy tiếp tục: “Bước tiếp theo, tôi cố gắng trải nghiệm cảm giác gần
gũi của sự xúc chạm mà dù một vật nào đó đang ở cách xa nhưng ta vẫn
cảm nhận được mình đang chạm vào nó, kết nối với nó. Sau đó, tôi hít
vào thật sâu để đưa cảm giác đó vào trong cơ thể mình”.
“Đưa nó vào theo hơi thở sao?”
“Cha John chưa giải thích điều này với anh sao?”
“Cha John chưa từng nhắc đến bước này.”
Sanchez tỏ ra khó hiểu. “Có thể anh ấy định sẽ chia sẻ điều này với anh
vào dịp sau. Anh ấy thường hay thoắt ẩn thoắt hiện như vậy. Có những
lúc đang trong giờ dạy, anh ấy đột nhiên rời đi, để học trò ở lại tự chiêm
nghiệm về những kiến thức vừa học được, sau đó anh ấy quay trở lại vào đúng thời điểm để hướng dẫn thêm điều gì đó. Tôi đoán rằng anh ấy định
sẽ gặp lại anh để tiếp tục trao đổi nhưng chúng ta đã rời đi quá sớm.”
“Tôi muốn nghe về kỹ thuật này”, tôi bày tỏ.
“Anh có còn nhớ cảm giác hoàn toàn thư thái mà anh đã trải nghiệm
được trên đỉnh núi không?”, ông ấy hỏi.
“Tôi vẫn còn nhớ”, tôi đáp.
“Để trải nghiệm được cảm giác thư thái này một lần nữa, tôi đã hít vào
thật sâu để hấp thu nguồn năng lượng mình vừa kết nối được vào bên
trong.”
Tôi vẫn đang làm theo những chỉ dẫn của Sanchez. Chỉ mới lắng nghe
quy trình tiếp nhận năng lượng của ông ấy thôi, tôi đã có thể gia tăng
được sự kết nối của mình với vạn vật xung quanh. Mọi thứ trở nên sống
động và đẹp đẽ hơn. Thậm chí, những tảng đá cũng dường như đang tỏa
ra ánh sáng trắng mờ ảo. Trường năng lượng của Sanchez màu xanh lam
và có phạm vi rộng. Trong lúc này, ông ấy đang hít vào thật sâu nguồn
năng lượng tỉnh thức, cố gắng duy trì mỗi hơi thở trong khoảng năm giây
trước khi thở ra. Tôi quan sát và làm theo ông ấy.
“Trong khi hít vào”, ông ấy tiếp tục chia sẻ, “chúng ta hình dung rằng
mỗi luồng hơi kéo theo năng lượng vào và làm tràn đầy bên trong chúng
ta, tương tự như khi bơm một quả bóng bay vậy. Bằng cách ấy, chúng ta
sẽ thật sự cảm thấy mình tràn đầy năng lượng, nhẹ nhàng và thư thái
hơn.”
Sau khi hít vào vài hơi theo cách mà Sanchez vừa mô tả, tôi bắt đầu trải
nghiệm được chính xác cảm giác hoàn toàn thư thái đó.
“Sau khi hấp thụ thật nhiều năng lượng vào bên trong cơ thể qua hơi
thở”, Sanchez tiếp tục, “tôi sẽ kiểm tra xem mình có đang trải nghiệm
cảm giác hoàn toàn thư thái không. Như tôi đã chia sẻ với anh, cảm giác hoàn toàn thư thái này là một cách đo lường xác thực mức độ kết nối của
tôi với vạn vật.”
“Có lẽ Cha đang nói đến tình yêu thương?”
“Đúng vậy. Như chúng ta từng thảo luận tại giáo xứ, tình yêu thương
không phải là một khái niệm thuộc phạm trù tri thức, cũng không phải là
một sự áp đặt liên quan đến khía cạnh đạo đức hay bất kỳ dạng thức nào
khác. Tình yêu thương là một cảm xúc nền tảng, hiện hữu khi một người
nào đó kết nối được với nguồn năng lượng có sẵn trong vũ trụ, tất nhiên
là nguồn năng lượng của Thượng đế.”
Cha Sanchez nhìn tôi chăm chăm, ánh mắt ông ấy hơi trầm tư. “Đúng
rồi”, ông ấy lên tiếng, “anh đã đạt đến trạng thái đó. Đây là mức năng
lượng anh cần đạt đến. Tôi đang hỗ trợ anh một chút phương pháp,
nhưng bản thân anh đã có thể tự mình duy trì mức năng lượng này.”
“Ý Cha là Cha sẽ hỗ trợ cho tôi một vài phương pháp?”
Cha Sanchez lắc đầu. “Lúc này anh đừng lo về việc đó. Anh sẽ học được
thêm về phương pháp sau, trong Sự Khai sáng Thứ Tám.”
Cha Carl đang rảo bước quanh nhà. Ông ấy đưa mắt nhìn cả hai chúng
tôi, tỏ vẻ hài lòng. Sau đó, ông ấy đi đến chỗ chúng tôi, nhìn sang tôi, rồi
lên tiếng hỏi: “Anh đã quyết định xong chưa?”.
Câu hỏi của ông ấy làm khuấy động tâm trí tôi; tôi cố gắng để nguồn
năng lượng bên trong mình không bị suy giảm.
“Đừng rơi trở lại vào vở kịch xa cách của anh”, Cha Carl nhắc nhở. “Ở
đây, anh không thể nào né tránh việc bày tỏ quan điểm của mình được.
Vậy anh suy nghĩ gì về những việc anh cần làm trong thời gian tới?”
“Tôi chẳng có suy nghĩ nào trong đầu cả”, tôi đáp. “Đó chính là vấn đề.”
“Anh chắc chứ? Dòng suy nghĩ của anh sẽ biến chuyển một khi anh kết
nối được với nguồn năng lượng.”
Tôi nhìn ông ấy, tỏ ra khó hiểu.
“Anh thường xuyên tua đi tua lại những từ ngữ quen thuộc trong tâm trí
với nỗ lực dùng tư duy logic để kiểm soát hoàn cảnh”, ông ấy giải thích.
“Những ngôn từ sẽ ngưng chạy trong tâm trí khi anh từ bỏ vở kịch kiểm
soát của mình. Khi bên trong anh tràn đầy năng lượng, những loại suy
nghĩ khác đến từ bản thể hoàn thiện hơn của anh sẽ thâm nhập vào tâm
trí anh. Những loại suy nghĩ này đến từ trực giác. Chúng dường như xuất
hiện theo một cách thức khác. Chúng chỉ đến từ phía sau tâm trí anh, đôi
khi dưới dạng những mộng tưởng hay một ảo ảnh tuyệt vời lướt qua
trong tâm trí. Những hình ảnh lướt qua này xuất hiện để hướng dẫn anh,
đưa đường chỉ lối cho anh.”
Tôi vẫn không hiểu.
“Hãy kể chúng tôi nghe về những suy nghĩ của anh khi chúng tôi để anh
ngồi lại đây một mình lúc nãy.”
“Tôi không chắc mình nhớ được tất cả không nữa”, tôi bộc bạch.
“Anh hãy cố nhớ lại xem.”
Tôi tập trung nhớ lại những suy nghĩ của mình lúc đó. “Tôi nhớ mình đã
nghĩ về Wil, rằng liệu ông ấy đã tìm được Sự Khai sáng Thứ Chín chưa,
và tôi nghĩ về cuộc thập tự chinh của Sebastian nhằm chống lại Thủ
bản.”
“Còn gì nữa không?”
“Tôi đã nghĩ về Marjorie, không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy.
Nhưng tôi không hiểu làm sao việc nhìn lại những điều này có thể giúp
tôi biết được mình nên làm gì tiếp theo chứ.”
“Để tôi giải thích nào”, Cha Sanchez lên tiếng. “Khi anh tiếp nhận đủ
nguồn năng lượng cần thiết, anh ở trong trạng thái sẵn sàng để dấn thân
vào hành trình một cách có ý thức, sẵn sàng xuôi theo dòng chảy tiến hóa. Bằng cách đó, anh sẽ tạo ra những sự kiện trùng hợp ngẫu nhiên, để
chúng dẫn dắt anh tiến về phía trước. Anh sẽ tham gia vào hành trình tiến
hóa theo một cách thức rất rõ ràng. Đầu tiên, như tôi đã chia sẻ, anh cần
hấp thu đủ nguồn năng lượng, sau đó anh nhớ lại câu hỏi nền tảng của
cuộc đời mình – câu hỏi mà cha mẹ anh đã để lại cho anh – bởi chính câu
hỏi này sẽ mang lại cho anh một bức tranh toàn cảnh về hành trình tiến
hóa của mình. Tiếp đó, anh cần phải đặt bản thân vào trọng tâm của hành
trình bằng cách khám phá câu trả lời cho từng câu hỏi nhỏ nảy sinh tức
thời mà anh hiện đang phải đối mặt trong cuộc sống hiện tại. Những câu
hỏi nhỏ này luôn liên quan đến câu hỏi lớn của anh và sẽ giúp anh xác
định được vị trí mình đang đi trên hành trình tìm kiếm của cuộc đời
mình.”
Ông ấy tiếp tục: “Một khi anh đã trở nên luôn có ý thức để nhận biết
những câu hỏi xuất hiện trong mỗi thời điểm hiện tại, anh sẽ luôn được
trực giác mách bảo về những việc mình cần làm, những nơi mình cần
đến. Anh sẽ có được trực cảm về chặng tiếp theo trên hành trình này.
Luôn luôn như vậy. Nếu có lần nào mọi chuyện không xảy ra như thế thì
nguyên nhân duy nhất là vì anh đã đưa ra câu hỏi không đúng. Anh thấy
đó, vấn đề trong cuộc sống không nằm ở câu trả lời mà ở cách anh nhận
diện ra những câu hỏi của mình vào mỗi thời điểm hiện tại. Một khi anh
đặt ra những câu hỏi đúng, anh sẽ luôn có câu trả lời sau đó.
“Sau khi anh đã có được trực giác về những chuyện có thể xảy đến trong
thời gian tới”, ông ấy nói tiếp, “thì bước tiếp theo là anh phải hết sức chú
tâm và lắng nghe trực giác. Những sự kiện trùng hợp ngẫu nhiên sớm
muộn gì cũng sẽ xuất hiện để hướng dẫn anh đi tiếp hành trình thông qua
trực giác. Anh vẫn đang theo kịp đó chứ?”.
“Vâng.”
Ông ấy tiếp tục: “Vậy anh đã hiểu tại sao những suy nghĩ về Wil,
Sebastian và Marjorie lại quan trọng đối với cá nhân anh? Hãy suy nghĩ
về lý do tại sao những suy nghĩ này lại xuất hiện ngay trong thời điểm
hiện tại, trong mối tương quan với câu chuyện đời anh. Anh biết rằng xuất phát từ nền tảng gia đình mình, anh đã sớm có mong muốn tìm cách
để biến đời sống tâm linh thành một chuyến phiêu lưu kỳ thú giúp anh
hoàn thiện nội tâm, có đúng vậy không?”.
“Đúng vậy.”
“Khi anh trưởng thành, anh trở nên hứng thú với những chủ đề thần bí,
vì thế anh đã học ngành xã hội học và làm việc với nhiều người, mặc dù
anh không nhận thức được rõ về nguyên nhân tại sao mình lại dấn thân
vào những chuyện này. Sau khi trở nên tỉnh thức hơn, anh đã nghe kể về
Thủ bản và đã lên đường đi đến Peru. Tại đây, anh đã lần lượt tìm ra các
sự khai sáng và mỗi sự khai sáng lại khai mở cho anh một vài khía cạnh
về con đường tâm linh mà anh đang theo đuổi. Bây giờ, vì anh đã có
được một nhận thức rõ ràng về hành trình tiến hóa, anh có thể đạt đến
mức độ tỉnh thức hoàn toàn, bằng cách luôn nhận diện được những câu
hỏi mình đang đối mặt trong từng thời điểm hiện tại và lắng nghe trực
giác, sau đó, đón nhận câu trả lời khi nó xuất hiện.”
Tôi vẫn chăm chú nhìn ông ấy.
“Vậy ngay lúc này, anh đang có những câu hỏi nào?”, ông ấy hỏi.
“Tôi muốn biết về những sự khai sáng còn lại”, tôi đáp. “Đặc biệt, tôi
muốn biết về Wil, liệu ông ấy sắp tìm ra Sự Khai sáng Thứ Chín chưa.
Tôi cũng muốn biết những chuyện gì đã xảy ra với Marjorie. Và tôi còn
muốn biết thêm về Sebastian.”
“Trực giác mách bảo anh điều gì liên quan đến những câu hỏi đó?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ nghĩ đến viễn cảnh được gặp lại Marjorie, hình
dung Wil đang bị quân đội chính phủ truy đuổi ráo riết. Những suy nghĩ
này nói lên điều gì?”
“Anh nhìn thấy Wil đang bị truy đuổi ở đâu?”
“Trong một khu rừng rậm.”
“Có thể cảnh tượng đó chỉ dẫn cho anh về nơi anh nên đến. Iquitos nằm
trong một khu rừng rậm. Còn Marjorie thì sao?”
“Tôi thấy mình gặp lại cô ấy.”
“Còn Sebastian?”
“Tôi có ý nghĩ mơ hồ rằng Sebastian chống đối Thủ bản vì ông ấy đã
hiểu nhầm một số việc, rằng ông ấy có thể sẽ thay đổi quan điểm nếu ai
đó có thể hiểu thấu những suy nghĩ của ông ấy, biết được ông ấy lo sợ
điều gì về Thủ bản.”
Hai vị linh mục quay sang nhìn nhau, tỏ vẻ thích thú.
“Điều đó có nghĩa gì vậy?”
Cha Carl đáp lại bằng một câu hỏi khác: “Anh nghĩ thế nào?”.
Lần đầu tiên từ sau khoảnh khắc trên đỉnh núi, tôi cảm thấy tràn đầy
năng lượng và tin tưởng. Tôi nhìn hai người và tuyên bố: “Tôi nghĩ tất cả
những điều trên ngụ ý rằng tôi nên đi đến khu rừng rậm, sau đó tìm hiểu
về những khía cạnh trong Thủ bản mà nhà thờ không đồng tình”.
Cha Carl phá lên cười. “Chính xác! Anh có thể sử dụng chiếc xe tải của
tôi.”
Tôi gật đầu đồng ý, sau đó chúng tôi đi vòng ra phía trước nhà để đến
chỗ đỗ xe. Hành lý cá nhân của tôi, với cả đồ ăn và nước uống, đã được
xếp sẵn trên xe của Cha Carl. Trên xe của Cha Sanchez, mọi thứ cũng đã
được chuẩn bị sẵn sàng.
“Tôi muốn nhắn nhủ với anh vài điều”, Sanchez lên tiếng. “Hãy nhớ
thường xuyên dừng lại bất cứ khi nào anh cảm thấy cần kết nối với
nguồn năng lượng. Hãy giữ cho mình luôn ở trong trạng thái tràn đầy
năng lượng và yêu thương. Một khi anh luôn ở trong trạng thái yêu
thương này, bất kể chuyện gì hoặc người nào cũng không thể hút ra được
khỏi anh mức năng lượng nhiều hơn khả năng anh có thể thay thế vào. Thực tế, phần năng lượng tuôn chảy ra khỏi anh sẽ tạo thành một dòng
chảy để luân chuyển năng lượng trở lại vào anh với cùng tốc độ. Anh sẽ
không bao giờ rơi vào tình trạng cạn kiệt năng lượng. Tuy nhiên, anh
phải luôn tỉnh thức, nhận biết quá trình trao đổi năng lượng để quá trình
này diễn ra hiệu quả. Điều này đặc biệt quan trọng khi anh tương tác với
mọi người.”
Cha Sanchez dừng lại. Vừa ngay lúc đó, như một sự trùng khớp, Cha
Carl đến chỗ tôi và nói: “Anh đã đọc được các sự khai sáng khác, nhưng
vẫn chưa đọc Sự Khai sáng Thứ Bảy và Sự Khai sáng Thứ Tám. Sự Khai
sáng Thứ Bảy nói về quá trình tiến hóa đi đến tỉnh thức của mỗi cá nhân,
về việc luôn ý thức với từng sự kiện trùng hợp ngẫu nhiên để nhận được
mọi câu trả lời mà vũ trụ mang đến cho anh”.
Ông ấy đưa cho tôi một tập tài liệu mỏng. “Đây là Sự Khai sáng Thứ
Bảy. Sự khai sáng này được trình bày ngắn gọn và khái quát”, ông ấy
tiếp tục, “nhưng sự khai sáng này sẽ giúp chúng ta hiểu được làm sao
những sự việc, con người nào đó lại đột nhiên xuất hiện vào một thời
điểm nhất định, làm sao những suy nghĩ lại nảy sinh như những chỉ dẫn
mang tính định hướng đúng vào lúc chúng ta cần. Còn về Sự Khai sáng
Thứ Tám, anh sẽ tự mình tìm thấy phần Thủ bản đó vào thời điểm thích
hợp. Sự khai sáng này sẽ giải thích làm thế nào chúng ta có thể giúp
được những người khác khi họ chính là những người mang đến câu trả
lời mà chúng ta đang tìm kiếm. Và sâu xa hơn nữa, Sự Khai sáng Thứ
Tám còn mô tả một chuẩn mực đạo đức hoàn toàn mới, một chuẩn mực
chi phối toàn bộ cách ứng xử giữa con người với nhau, theo hướng tạo
điều kiện cho mọi người cùng tiến hóa.”
“Sao Cha không chia sẻ cho tôi Sự Khai sáng Thứ Tám ngay bây giờ?”,
tôi thắc mắc.
Cha Carl mỉm cười, đặt tay lên vai tôi. “Vì chúng tôi cảm thấy đây chưa
phải là thời điểm thích hợp. Chúng tôi cũng phải nghe theo trực giác của
chính mình. Anh sẽ đến với Sự Khai sáng Thứ Tám ngay khi anh đưa ra
đúng câu hỏi.”
Tôi đáp lại rằng tôi đã hiểu. Sau đó, cả hai vị linh mục vòng tay ôm tôi
và chúc tôi lên đường may mắn. Cha Carl nhấn mạnh rằng chúng tôi sẽ
sớm gặp lại nhau thôi, và chắc chắn tôi sẽ nhận được những câu trả lời
mà tôi cần tìm khi đến đây.
Trong lúc chúng tôi chuẩn bị đi đến xe của mình, Sanchez đột nhiên
quay lại, nhìn thẳng vào tôi: “Trực giác mách bảo rằng tôi có vài điều
cần chia sẻ với anh. Sau này, anh sẽ hiểu rõ hơn những điều tôi sắp nói
đây. Anh hãy để bản thân được dẫn dắt bởi trực cảm đối với những vẻ
đẹp sống động và sắc màu rực rỡ. Những nơi chốn và con người đem đến
cho anh những câu trả lời sẽ trông có vẻ rực rỡ và hấp dẫn anh hơn”.
Tôi gật đầu đáp lại, sau đó leo lên chiếc xe tải của Cha Carl, rồi lái xe
theo sau hai người xuống con đường gập ghềnh đá. Sau khi chạy được
vài cây số, chúng tôi đến gần một ngã ba đường. Sanchez đưa tay ra
ngoài cửa xe, vẫy chào tạm biệt tôi khi ông ấy và Cha Carl chuẩn bị
thẳng tiến về hướng đông. Tôi nhìn theo hai người trong giây lát, sau đó
rẽ sang hướng bắc, chạy về phía lưu vực sông Amazon.
*
Cảm giác bồn chồn đang dâng lên trong tôi. Những cảm xúc tuyệt vời
trong ba giờ đồng hồ trước đó đã là quá khứ. Giờ đây, tôi đang ở trước
một giao lộ, cảm thấy khó khăn khi phải lựa chọn giữa hai ngã rẽ.
Con đường bên trái tôi là một lựa chọn. Theo bản đồ, con đường này sẽ
chạy dọc theo các sườn núi phía bắc trong khoảng gần hai trăm cây số,
sau đó bẻ góc sang hướng đông về phía Iquitos. Con đường bên phải
chạy về phía đông, sau đó tiếp tục bẻ góc sang phải rồi đi xuyên qua khu
rừng rậm và cuối cùng cũng đến Iquitos.
Sau khi hít một hơi thật sâu để thư giãn và bình tâm trở lại, tôi liếc nhìn
nhanh vào gương chiếu hậu. Không thấy bóng người nào ở đằng sau.
Quả thật, trong hơn một giờ đồng hồ qua, tôi chẳng thấy bất kỳ chiếc xe
hay người dân địa phương nào trên đường cả. Tôi cố gắng xua đi cảm giác bất an. Tôi hiểu rằng nếu muốn đưa ra sự lựa chọn đúng đắn, tôi
phải ở trong tâm trạng thư thái và kết nối với xung quanh.
Tôi tập trung nhìn quang cảnh trước mặt. Con đường xuyên qua khu
rừng rậm ở bên phải chạy giữa nhiều cây cao. Một vài tảng đá khổng lồ
nằm rải rác trên đường, bao quanh bởi những bụi cây nhiệt đới lớn. Con
đường ở bên trái uốn qua những ngọn núi có vẻ tương đối trống trải.
Nhìn theo hướng đó, tôi chỉ thấy một cây duy nhất, phần còn lại của
quang cảnh chỉ toàn là đá lởm chởm với rất ít cây cối.
Tôi lại nhìn sang con đường bên phải, tập trung tâm trí để cảm nhận
những cảm xúc yêu thương. Những cây cao lớn và bụi cây đều tươi xanh
mơn mởn. Tôi cũng nhìn sang con đường bên trái và cố gắng kích hoạt
sự kết nối tương tự. Ngay lập tức, tôi nhìn thấy một thảm cỏ đầy hoa ở
bên đường. Trên nền cỏ úa và mọc không đều nhau, những cánh hoa
trăng trắng đung đưa nhè nhẹ tạo nên một cảnh trí thật độc đáo khi nhìn
từ xa. Tôi tự hỏi tại sao lúc đầu mình lại không hề chú ý đến sự hiện hữu
của những cánh hoa mỏng manh đó. Bây giờ thì trông chúng thật rực rỡ.
Tôi mở rộng phạm vi chú ý để bao quát toàn bộ quang cảnh ở hướng đó.
Những hòn đá và những viên sỏi nâu dường như cũng ánh lên tông màu
đẹp nhất của nó và đều mang vẻ đẹp độc đáo riêng. Toàn bộ quang cảnh
hiện lên thật rực rỡ với đa dạng các gam màu từ sắc vàng ánh da cam đến
sắc tím và thậm chí cả sắc đỏ thẫm nữa.
Tôi lại nhìn sang con đường bên phải, đưa mắt quan sát từng cây cao và
bụi cây thấp. Tuy quang cảnh ở đây mang nét đẹp riêng nhưng có vẻ kém
rực rỡ hơn so với quang cảnh ở con đường bên trái. Làm sao tôi lại cảm
thấy như vậy nhỉ, tôi tự hỏi. Đầu tiên, con đường bên phải dường như thu
hút tôi hơn. Nhưng khi tôi nhìn về con đường bên trái, trực giác của tôi
lên tiếng mạnh mẽ hơn. Sự đa dạng của những hình dáng và sắc màu thu
hút tôi.
Tôi đã bị thuyết phục bởi con đường bên trái. Tôi lập tức khởi động xe
và thẳng tiến về hướng đó. Tôi cảm thấy chắc chắn về sự lựa chọn của
mình. Con đường này hơi gập ghềnh vì lởm chởm đá và có nhiều ổ gà.
Những lúc nảy người lên, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng. Tôi đặt trọng
lượng cơ thể lên phần thân dưới, đồng thời giữ thẳng lưng và cổ. Hai tay
tôi đặt trên tay lái nhưng không tựa sức nặng lên đó.
Trong suốt hai giờ đồng hồ, tôi không gặp sự cố nào. Tôi vừa thong thả
lái xe vừa nhấm nháp đồ ăn mà Cha Carl đã gói ghém sẵn. Dọc đường đi,
tôi cũng chẳng thấy bóng dáng người hay xe nào. Xe liên tục leo lên dốc
rồi lại xuống dốc theo những ngọn đồi nối tiếp nhau. Khi xe ở trên một
đỉnh đồi, tôi quan sát thấy hai chiếc xe cũ đang đỗ trên đường ở bên phải.
Hai chiếc xe đó đang đỗ ở lề đường, kề bên một cụm cây thấp. Tôi
không thấy chủ hai chiếc xe đâu cả nên đoán hai chiếc xe này có thể đã
bị bỏ lại. Ở phía trước con đường đó có một lối rẽ sang bên trái, dẫn
xuống một thung lũng rộng lớn. Từ đỉnh đồi, tôi có thể phóng tầm nhìn
ra xa đến vài cây số.
Tôi lập tức dừng xe lại. Ngay giữa thung lũng, khoảng ba, bốn chiếc xe
quân đội đang đỗ dọc hai bên đường. Một nhóm binh sĩ đang đứng giữa
những chiếc xe. Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Cơn ớn lạnh chạy dọc
sống lưng tôi. Họ đang chắn đường lại để tra xét. Tôi lùi xe ra khỏi đỉnh
đồi, rồi đỗ xe ở ngay sau hai tảng đá lớn. Sau đó, tôi nhanh chóng rời
khỏi xe, rồi rảo bước về lại đỉnh đồi để quan sát xem chuyện gì đang
diễn ra dưới thung lũng. Một chiếc xe đang từ đó chạy ra theo hướng đối
diện.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng động từ đằng sau. Tôi lập tức quay lại
nhìn. Đó là Phil, nhà nghiên cứu sinh thái mà tôi đã gặp tại Viciente.
Ông ấy cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. “Anh đang làm gì ở đây vậy?”,
ông ấy vừa hỏi vừa bước nhanh đến chỗ tôi.
“Tôi đang trên đường đi đến Iquitos”, tôi đáp.
Mặt ông ấy lập tức lộ rõ vẻ lo lắng. “Chúng tôi cũng vậy, nhưng chính
phủ ngày càng trở nên quyết liệt hơn trong việc đàn áp Thủ bản. Chúng
tôi đang xem xét tình hình trước khi quyết định liệu có nên mạo hiểm
băng qua rào chắn này không. Chúng tôi có tất cả bốn người.” Ông ấy nhìn sang bên trái, rồi gật đầu ra hiệu. Tôi nhìn thấy vài người đàn ông
đang bước ra từ lùm cây.
“Sao anh lại đi đến Iquitos?”, ông ấy hỏi.
“Tôi đang đi tìm Wil. Chúng tôi bị lạc nhau ở Cula. Sau đó, tôi nghe
phong thanh rằng ông ấy có thể đang trên đường đi đến Iquitos để tìm
kiếm phần còn lại của Thủ bản.”
Phil tỏ ra vô cùng hoảng sợ. “Ông ấy không nên liều lĩnh như vậy! Quân
đội ngăn cấm việc lưu giữ mọi tài liệu liên quan đến Thủ bản. Anh có
biết gì về những chuyện đã xảy ra ở Viciente không?”
“Tôi biết được một số thông tin, vậy ông đã nghe được những gì?”
“Khi sự việc xảy ra, tôi đã không có mặt ở đó, nhưng tôi biết rằng chính
phủ đã nhanh chóng nhập cuộc và bắt giam bất cứ ai đang giữ các bản
sao của Thủ bản. Tất cả du khách đều bị tạm giữ để tra hỏi. Dale và
những nhà khoa học còn lại đã bị áp giải đi nơi khác. Không người nào
biết tin tức gì về họ cả.”
“Ông có biết được nguyên nhân tại sao chính phủ lại quyết liệt chống đối
Thủ bản không?”, tôi hỏi.
“Tôi không biết, nhưng khi thấy tình hình đang trở nên bất ổn, tôi đã
quyết định trở lại Iquitos để tiếp tục thu thập dữ liệu nghiên cứu, sau đó
tôi sẽ lẳng lặng rời khỏi đất nước này.”
Tôi kể cho ông ấy thật chi tiết về những chuyện đã xảy ra với Wil và bản
thân tôi sau khi chúng tôi rời khỏi Viciente, đặc biệt là vụ xả súng trên
đỉnh núi.
“Chúa tôi!”, ông ấy la lên. “Vậy mà các vị vẫn còn loanh quanh ở đây để
tìm kiếm Thủ bản sao?”
Nhận định của ông ấy khiến sự tự tin trong tôi sụt giảm hẳn, nhưng tôi
điềm tĩnh nói: “Vâng, nhưng nếu chúng ta không làm gì cả, chính phủ sẽ mạnh tay đàn áp Thủ bản một cách triệt để; thế giới sẽ không tiếp cận
được những tri thức quý giá này, trong khi tôi cho rằng các sự khai sáng
này vô cùng có giá trị”.
“Quan trọng đến mức phải đánh cược cả tính mạng sao?”, ông ấy hỏi.
Tiếng động cơ xe đã thu hút sự chú ý của chúng tôi. Những chiếc xe tải
nối đuôi nhau chạy băng qua thung lũng và đang hướng về phía chúng
tôi.
“Chết tiệt”, ông ấy rủa thầm. “Họ đang đến đây.”
Trước khi kịp chạy đi tìm nơi ẩn náu, chúng tôi còn nghe thấy tiếng động
cơ xe từ hướng khác nữa.
“Họ đã bao vây chúng ta!”, Phil kêu lên hoảng hốt.
Tôi vội vàng chạy về phía chiếc xe tải và nhanh chóng nhét gói đồ ăn
vào trong một ba lô nhỏ. Rồi tôi lấy các tệp đựng mọi tài liệu liên quan
đến Thủ bản ra và cũng cất vào ba lô. Nhưng ngay sau đó, tôi đã nghĩ lại
và quyết định giấu tất cả tài liệu dưới ghế xe.
Tiếng động cơ càng lúc càng lớn. Tôi liền băng qua đường sang bên
phải, cắm cúi chạy theo cùng hướng với Phil. Khi chạy xuống sườn dốc,
tôi đã nhìn thấy Phil và những người cùng đi đang núp đằng sau những
tảng đá. Tôi cũng chạy đến núp ở đó cùng với họ. Tôi thầm mong đoàn
xe quân đội sẽ chạy ngang qua, không dừng lại. Ở đây, tôi không nhìn
thấy được chiếc xe của mình. Hy vọng các binh sĩ đó cũng nghĩ rằng
những chiếc xe cũ của chúng tôi không có chủ.
Những chiếc xe tải chạy từ hướng nam đến trước, dừng lại ngay bên
cạnh những chiếc xe của chúng tôi.
“Đứng yên. Cảnh sát đây!”, có tiếng hét lên. Chúng tôi chết lặng khi một
số binh sĩ đang tiến đến chỗ chúng tôi từ phía sau. Tất cả bọn họ đều
được trang bị vũ khí và hành động một cách thận trọng. Các binh sĩ lục soát kỹ khắp người chúng tôi, lấy đi tất cả mọi thứ, sau đó ra lệnh buộc
chúng tôi phải quay lại. Khi về đến chỗ đỗ xe, tôi nhìn thấy rất đông binh
sĩ đang lục soát những chiếc xe của chúng tôi. Phil và những người cùng
đi với ông ấy đã bị áp giải lên một chiếc xe quân đội. Chiếc xe này
nhanh chóng rời đi. Khi chiếc xe này chạy ngang qua, tôi nhìn thấy Phil
trông thảm hại, không còn thần sắc.
Tôi bị dẫn đi theo hướng ngược lại. Đến đỉnh đồi, họ buộc tôi ngồi
xuống đất. Một vài binh sĩ đứng đó, mỗi người đều đeo một khẩu súng tự
động trên vai. Cuối cùng, một viên sĩ quan tiến đến, ném các bản sao của
Thủ bản xuống đất ngay trước mặt tôi, rồi ông ta ném chìa khóa xe của
Cha Carl lên trên tập tài liệu.
“Đây có phải là tài liệu của ông không?”, ông ta lớn tiếng hỏi.
Tôi nhìn ông ta mà không trả lời.
“Những chìa khóa này được tìm thấy trong người ông”, ông ta nói.
“Chúng tôi đã tìm thấy những tài liệu này ở trong xe. Tôi hỏi ông một
lần nữa, những tài liệu đó có phải là của ông không?”
“Trước khi gặp được luật sư, tôi sẽ không nói bất kỳ lời nào”, tôi trả lời
lắp bắp. Nghe tôi nói vậy, viên sĩ quan cười với vẻ mỉa mai. Ông ta quay
sang những binh sĩ khác căn dặn điều gì đó rồi rời đi. Những binh sĩ này
áp giải tôi đến một chiếc jeep, rồi bắt tôi ngồi vào hàng ghế trước ở ngay
bên cạnh người lái. Hai binh sĩ khác ngồi vào hàng ghế sau, vũ khí luôn
trong tư thế sẵn sàng. Các binh sĩ còn lại đang leo lên chiếc xe tải thứ hai
ở đằng sau chúng tôi. Một lúc sau, cả hai xe đều chạy thẳng theo hướng
bắc, về phía thung lũng.
Những suy nghĩ lo lắng lấp đầy tâm trí tôi. Họ định đưa tôi đi đâu đây?
Tại sao tôi để mình rơi vào tình cảnh như vậy? Các vị linh mục đã chuẩn
bị cho tôi chu đáo về mọi mặt, vậy mà tôi đã không cầm cự được đến
một ngày. Nhớ lại khi ở giao lộ, tôi đã cảm thấy chắc chắn biết bao về
lựa chọn đường đi của mình. Con đường này đã hấp dẫn trực giác của tôi, khiến tôi tin chắc mình đã lựa chọn đúng. Tôi đã phạm sai lầm ở đâu
chăng?
Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tâm trở lại. Tôi tự hỏi liệu
chuyện gì sẽ xảy ra đây. Tôi nghĩ tôi sẽ khăng khăng rằng mình không
biết gì cả, giả vờ là một du khách bị lạc đường, có nghĩa là tôi vô hại. Tôi
sẽ khai rằng mình chỉ vô tình gặp những người kia và chỉ mong được trở
về nhà.
Hai tay tôi đặt trên đùi và hơi run. Một binh sĩ ngồi đằng sau tôi đưa cho
tôi một bi đông nước. Tôi nhận lấy chiếc bi đông nhưng chẳng còn tâm
trạng nào để uống cả. Binh sĩ đó còn khá trẻ và khi tôi gửi lại chiếc bi
đông, anh ta nhìn tôi mỉm cười. Không có chút ác ý nào trên khuôn mặt
anh ta. Đột nhiên, khuôn mặt Phil với vẻ khiếp sợ hiện ra trong tâm trí
tôi. Họ sẽ làm gì ông ấy?
Tôi chợt nghĩ rằng cuộc gặp gỡ Phil trên đỉnh đồi là một sự kiện trùng
hợp ngẫu nhiên. Sự tái ngộ này mang ý nghĩa gì đây? Nếu không bị bắt
giữ giữa đường, chúng tôi sẽ trao đổi với nhau những gì? Nếu chúng tôi
có cơ hội trò chuyện, tôi sẽ nhấn mạnh về tầm quan trọng của Thủ bản,
còn ông ấy có lẽ đã cảnh báo tôi về mối hiểm nguy đang rình rập và sẽ
khuyên tôi nên thoát khỏi nơi đây bằng cách nào đó để không bị bắt giữ.
Thật không may, lời cảnh báo của ông ấy đã đến với tôi quá trễ.
Trong suốt vài giờ sau đó, tôi và các binh sĩ trong xe im lặng không nói
lời nào. Địa hình bên ngoài càng lúc càng bằng phẳng. Không khí cũng
ấm dần. Binh sĩ trẻ đưa cho tôi một hộp đựng một khẩu phần ăn dã
chiến, hình như bên trong là món thịt bò băm, nhưng một lần nữa, tôi
chẳng thể nuốt thứ gì vào bụng. Sau khi mặt trời lặn, bầu trời tối sụp rất
nhanh.
Chiếc xe cứ băng băng đi. Đầu óc trống rỗng, tôi chỉ nhìn chằm chằm về
phía trước, chỗ ánh sáng chiếu ra từ đèn pha của xe, sau đó tôi thiếp đi
lúc nào không hay. Trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ thấy mình đang
cắm đầu chạy thục mạng để trốn chạy khỏi một mối hiểm nguy mơ hồ giữa hàng trăm đống lửa lớn. Tôi ở trong mơ tin chắc rằng một chiếc
chìa khóa bí mật nào đó đang được giấu ở quanh đây. Chiếc chìa khóa đó
sẽ giúp tôi mở cánh cửa đến với tri thức và giữ cho tôi được an toàn.
Trong lúc đang mải miết tìm kiếm, tôi đột nhiên nhìn thấy chiếc chìa
khóa ở gần một trong các đống lửa. Tôi lập tức lao người vào để lấy
chiếc chìa khóa!
Tôi chợt tỉnh giấc, mồ hôi chảy đầm đìa. Những binh sĩ quay sang nhìn
tôi, vẻ lo lắng. Tôi lắc lắc đầu để tỉnh táo trở lại, sau đó tựa người vào
cửa xe. Sau đó rất lâu, tôi chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa xe, lặng ngắm
những hình thù tối đen của quang cảnh bên ngoài, đồng thời cố gắng kìm
nén cơn hoảng loạn đang chực chờ bùng phát bên trong. Ngay lúc này,
tôi đang ở trong tình cảnh chỉ có một thân một mình, đang bị bắt giữ,
đang lao vào bóng tối ở trước mặt và không một ai biết đến những cơn
ác mộng mà tôi đã và đang trải qua!
Đến khoảng giữa đêm, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà lớn có ánh
sáng lờ mờ. Tòa nhà này gồm hai tầng, được xây bằng những khối đá
được cắt gọt kỹ lưỡng. Chúng tôi bước dọc theo một lối đi ngang qua
cửa chính, rồi đi vào một cửa phụ. Kế đó, chúng tôi bước xuống những
bậc thang dẫn đến một hành lang hẹp. Các bức tường bên trong cũng
được xây bằng đá và trần nhà được ghép lại từ những thanh gỗ lớn kết
hợp với những tấm ván thô. Những bóng đèn treo trên trần nhà soi sáng
lối đi. Sau đó, chúng tôi bước qua một cánh cửa khác, rồi tiến vào một
khu vực buồng giam. Một người trong số các binh sĩ đã đi đâu trước đó
bây giờ đuổi theo kịp chúng tôi. Anh ta bước đến mở cửa một trong các
buồng giam, rồi ra hiệu cho tôi bước vào.
Nhìn vào trong, tôi thấy ba chiếc giường xếp, một bàn gỗ và một lọ hoa.
Tôi ngạc nhiên khi thấy buồng giam trông rất sạch sẽ. Khi tôi bước vào,
một thanh niên người Peru khoảng mười tám, mười chín tuổi khẽ đưa
mắt nhìn tôi từ sau cánh cửa. Binh sĩ lúc nãy khóa cửa lại và rời đi. Tôi
ngồi xuống một chiếc giường, trong lúc đó, anh thanh niên đi đến, vặn
đèn dầu lên. Khi ánh đèn hắt lên khuôn mặt anh ấy, tôi nhận ra anh ấy là
người Ấn Độ.
“Anh có thể nói được tiếng Anh không?”, tôi lên tiếng hỏi.
“Được, một chút”, anh ấy đáp.
“Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Gần Pullcupa.”
“Đây có phải là một nhà giam không?”
“Không phải, chính phủ đưa mọi người đến đây để thẩm tra về Thủ bản.”
“Anh ở đây được bao lâu rồi?”, tôi hỏi.
Anh ấy ngước lên nhìn tôi với đôi mắt màu nâu sẫm, hơi rụt rè. “Hai
tháng.”
“Họ đã làm gì với anh?”
“Họ cố gắng thuyết phục tôi không nên tin vào Thủ bản và khai ra những
người đang giữ các bản sao của tài liệu này.”
“Thuyết phục anh bằng cách nào?”
“Bằng cách nói chuyện với tôi.”
“Chỉ nói chuyện thôi, không đe dọa gì sao?”
“Chỉ nói chuyện thôi”, anh ấy nhắc lại.
“Họ có nói khi nào sẽ thả anh không?”
“Không.”
Tôi dừng lại, nghĩ ngợi trong giây lát. Một lúc sau, anh ấy nhìn tôi dò
hỏi: “Anh bị bắt khi đang giữ những bản sao của Thủ bản à?”.
“Đúng vậy. Anh cũng thế sao?”
“Vâng. Tôi sống gần khu vực này, trong một trại trẻ mồ côi. Thầy hiệu
trưởng của tôi đang giảng dạy về những điều được đề cập đến trong Thủ
bản. Ông ấy cho phép tôi dạy lại một số điều cho các em nhỏ. Ông ấy đã
trốn thoát được, còn tôi lại bị bắt giữ.”
“Anh đã đọc được bao nhiêu sự khai sáng rồi?”, tôi hỏi.
“Tất cả những sự khai sáng đã được tìm thấy”, anh ấy đáp. “Còn anh thì
sao?”
“À, tôi cũng đã xem qua những sự khai sáng đó, ngoại trừ Sự Khai sáng
Thứ Bảy và Thứ Tám. Tôi đã có được Sự Khai sáng Thứ Bảy nhưng
chưa kịp đọc nội dung thì đã bị các binh sĩ này bắt giữ.”
Anh thanh niên ngáp một hơi, rồi hỏi: “Bây giờ chúng ta ngủ, được
chứ?”.
“Được”, tôi lơ đễnh đáp lại. “Tất nhiên rồi.”
Tôi đặt lưng xuống giường và nhắm mắt lại. Tâm trí tôi đang bấn loạn.
Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi đã làm gì để cuối cùng bị bắt giữ thế này?
Tôi có thể thoát khỏi nơi này được không? Tôi cứ miên man suy nghĩ về
những chiến lược trốn thoát và những tình huống mình có thể gặp phải.
Cuối cùng, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Tôi lại rơi vào một giấc mơ với rất nhiều tình tiết sống động. Tôi vẫn
đang mải miết tìm kiếm chiếc chìa khóa đó, nhưng lần này, tôi bị lạc
trong một khu rừng sâu. Tôi đã bước đi trong vô định rất lâu, chỉ mong
nhận được những tín hiệu chỉ dẫn nào đó. Một lúc sau, một trận dông
bão lớn ầm ầm kéo đến, mưa tuôn xối xả và chẳng mấy chốc, vạn vật nơi
đây chìm trong biển nước. Trong suốt trận lũ này, tôi bị đẩy xuống một
vực sâu, rồi bị cuốn vào một dòng nước chảy xiết theo một hướng ra xa
khỏi hướng tôi đang đi. Tôi có nguy cơ bị nhấn chìm bất cứ lúc nào. Tôi
cố hết sức bình sinh bơi ngược dòng, nỗ lực giành lấy từng khoảnh khắc
sống. Cuối cùng, tôi đã bám được vào một vách đá, may mắn thoát khỏi
dòng nước chảy xiết trong gang tấc. Tôi rướn người leo lên vách đá, rồi men theo những sườn dốc thẳng đứng bao quanh con sông. Tôi dần leo
lên cao hơn, cao hơn nữa và cuối cùng đến một độ cao mà những khu
vực xung quanh đó có địa hình còn hiểm trở hơn. Tuy tôi đã tập trung
toàn bộ ý chí, sức lực và kỹ năng để vượt qua các vách núi, nhưng rồi
đến một lúc, tôi lại thấy mình đang ngồi vắt vẻo trên một vách đá cheo
leo mà chẳng thể nào tiến lên được nữa. Tôi đưa mắt nhìn xuống địa hình
bên dưới và sửng sốt nhận ra rằng dòng sông mà tôi đã đánh vật với nó
để sống sót giờ đây đã ra khỏi khu rừng và đang lững lờ trôi qua một bãi
bồi xinh đẹp và một đồng cỏ ngát xanh. Trên đồng cỏ đó, ngay giữa
những khóm hoa đa sắc, tôi nhìn thấy chiếc chìa khóa bí ẩn. Sau đó, tôi
bị trượt chân té ngã. Tôi kinh hồn bạt vía hét toáng lên, rồi cứ thế rơi
xuống, rơi xuống mãi cho đến khi rơi tõm xuống dòng sông, rồi chìm
hẳn.
Tôi ngồi bật dậy và thở hổn hển. Anh thanh niên người Ấn Độ, rõ ràng
đã thức dậy trước đó, liền đi đến chỗ tôi.
“Anh có sao không vậy?”, anh ấy tỏ ra lo lắng.
Tôi cố gắng điều hòa nhịp thở, rồi đưa mắt nhìn quanh để định thần xem
mình đang ở đâu. Tôi cũng nhận ra căn buồng này có một cửa sổ nhỏ và
nhìn ra bên ngoài, tôi thấy trời đã sáng.
“Chỉ là một cơn ác mộng thôi”, tôi đáp.
Anh ấy nhìn tôi mỉm cười, có vẻ hài lòng khi nghe câu trả lời của tôi.
“Những cơn ác mộng thường chứa đựng những thông điệp quan trọng
nhất”, anh ấy nhận định.
“Những thông điệp sao?”, tôi hỏi lại, rồi ngồi dậy mặc áo vào.
Anh ấy tỏ vẻ lúng túng khi đưa ra lời giải thích. “Sự Khai sáng Thứ Bảy
đề cập đến những giấc mơ.”
“Đến khía cạnh nào của những giấc mơ vậy?”
“Sự khai sáng đã chia sẻ về cách để, ừm…”
“Lý giải những giấc mơ sao?”
“Đúng vậy.”
“Cụ thể là gì?”
“Sự khai sáng nói rằng hãy so sánh câu chuyện trong giấc mơ với câu
chuyện của cuộc đời anh.”
Tôi suy ngẫm trong giây lát, cảm thấy khá mơ hồ về sự hướng dẫn này.
“Theo anh, cụ thể là so sánh như thế nào?”
Anh chàng người Ấn liền nhìn thẳng vào mắt tôi. “Anh có muốn giải mã
giấc mơ của mình không?”
Tôi gật đầu và chia sẻ với anh ấy về những gì tôi đã trải nghiệm.
Anh ấy chăm chú lắng nghe, rồi nói: “Hãy so sánh các tình tiết câu
chuyện đó với cuộc đời anh”.
Tôi nhìn thẳng vào anh ấy. “Tôi nên bắt đầu từ đoạn nào đây?”
“Ngay từ đầu. Anh đang làm gì khi vừa bắt đầu mơ?”
“Tôi đang mải miết đi tìm một chiếc chìa khóa ở trong một khu rừng.”
“Vào lúc đó, anh đã cảm thấy như thế nào?”
“Cảm thấy mất phương hướng.”
“Hãy so sánh tình huống này với hoàn cảnh thực tế của anh.”
“Có thể có sự liên quan với tình huống thực tế của tôi”, tôi đáp. “Tôi
đang trên đường tìm kiếm những câu trả lời về Thủ bản, và quả thật, tôi
cũng đang cảm thấy mất phương hướng.”
“Còn chuyện gì khác đang xảy ra trong đời thực của anh?”, anh ấy tiếp
tục hỏi.
“Tôi bị kẹt lại ở đây”, tôi đáp. “Tuy đã tìm mọi cách để không rơi vào
tình huống này nhưng cuối cùng, tôi vẫn bị bắt giữ. Bây giờ tôi chỉ hy
vọng gặp được người nào đó có khả năng giúp tôi trở về Mỹ.”
“Hiện tại, anh vẫn đang tìm cách tranh đấu với nghịch cảnh sao?”
“Tất nhiên rồi.”
“Chuyện gì đã xảy đến tiếp theo trong giấc mơ?”
“Tôi vùng vẫy để không bị cuốn theo dòng chảy.”
“Tại sao anh lại làm vậy?”, anh ấy vặn hỏi.
Tôi bắt đầu theo kịp sự dẫn dắt của anh ấy. “Vì ngay lúc đó, tôi đinh ninh
rằng dòng sông sẽ nhấn chìm tôi.”
“Vậy nếu anh không vật lộn với dòng nước đó thì sao?”
“Có lẽ nó sẽ tiếp tục cuốn tôi đi, sau đó mang tôi đến nơi có chiếc chìa
khóa. Anh đang muốn nói gì vậy? Rằng nếu tôi không tìm cách chống lại
nghịch cảnh, tôi có thể vẫn tìm thấy những câu trả lời mình cần tìm
sao?”
Anh ấy lại tỏ ra lúng túng. “Tôi chẳng có ý gì cả. Giấc mơ đang nói với
anh đấy thôi.”
Tôi ngẫm nghĩ trong giây lát. Cách lý giải này của tôi có thật sự đúng
không?
Anh chàng người Ấn ngước lên nhìn tôi, rồi lên tiếng hỏi: “Nếu anh lại
rơi vào giấc mơ đó, anh sẽ làm gì khác đi không?”.
“Tôi sẽ không vật lộn với dòng nước đó, mặc dù có vẻ như sắp bị nhấn
chìm. Tôi sẽ nhận thức mọi việc rõ ràng hơn.”
“Mối đe dọa đối với anh hiện giờ là gì?”
“Tôi cho rằng đó là những người lính trong quân đội chính phủ. Tôi đang
bị họ bắt giữ.”
“Vậy thông điệp gì đang được nhắn gửi đến anh?”
“Anh có nghĩ rằng thông điệp của giấc mơ đó là hãy nhìn vào khía cạnh
tích cực của vụ bắt giữ này?”
Anh ấy không trả lời, chỉ mỉm cười.
Tôi vẫn đang ngồi trên giường và tựa lưng vào tường. Sự giải mã này
khiến tôi cảm thấy vô cùng phấn chấn. Nếu đây là sự giải mã chính xác
thì rốt cuộc, tôi chẳng hề phạm sai lầm nào khi đưa ra quyết định tại giao
lộ đó cả. Mọi chuyện xảy ra đều là những biến cố cần thiết trên hành
trình tiến hóa của đời tôi.
“Anh tên là gì vậy?”, tôi hỏi.
“Pablo”, anh ấy đáp.
Tôi mỉm cười và giới thiệu bản thân, rồi tôi kể vắn tắt cho anh ấy nghe
về nguyên nhân đã đưa mình đến Peru và những sự việc xảy ra trên suốt
hành trình. Pablo vẫn đang ngồi trên giường anh ấy, khoanh tay trên đầu
gối và chăm chú lắng nghe câu chuyện của tôi. Pablo có mái tóc đen cắt
ngắn và người trông rất gầy.
“Tại sao anh lại đến khu vực này?”, anh ấy hỏi.
“Để tìm kiếm thông tin về Thủ bản”, tôi đáp.
“Cụ thể là nội dung gì của Thủ bản?”, anh ấy hỏi tiếp.
“Để tìm kiếm Sự Khai sáng Thứ Bảy và một vài người bạn, Wil,
Marjorie… Đồng thời, tôi cũng muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao nhà
thờ lại ra sức đàn áp Thủ bản đến vậy.”
“Ở đây cũng có nhiều vị linh mục mà anh có thể tiếp xúc để nói chuyện”,
anh ấy chia sẻ.
Tôi nghĩ ngợi giây lát về câu nói vừa rồi của anh ấy, rồi lên tiếng hỏi:
“Sự Khai sáng Thứ Bảy còn nói gì thêm về những giấc mơ không?”.
Pablo chia sẻ rằng những giấc mơ xuất hiện để báo hiệu cho chúng ta về
những điều thật sự có ý nghĩa mà chúng ta đang bỏ lỡ trong cuộc sống
của mình. Sau đó, anh ấy còn nói thêm một vài điều, nhưng thay vì lắng
nghe, tôi miên man suy nghĩ về Marjorie. Khuôn mặt cô ấy hiện lên rõ
nét trong tâm trí tôi. Tôi tự hỏi bây giờ cô ấy đang ở đâu, rồi tôi mường
tượng ra cảnh cô ấy vừa chạy về phía tôi vừa mỉm cười rạng rỡ.
Đột nhiên, tôi nhận ra Pablo đã ngừng nói từ lâu. Tôi liền nhìn sang anh
ấy. “Xin lỗi, tâm trí tôi lại đang lang thang rồi”, tôi chân thành bộc bạch.
“Anh đang nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Không sao đâu”, anh ấy đáp. “Vậy anh đang nghĩ đến chuyện gì?”
“Tôi chỉ đang nghĩ đến một người bạn. Chẳng có gì quan trọng.”
Anh ấy nhìn tôi như vẫn muốn tôi trả lời câu hỏi, nhưng đột nhiên, chúng
tôi nghe thấy tiếng người nào đó ở bên ngoài cửa buồng giam. Nhìn qua
các chấn song, chúng tôi thấy một binh sĩ đang mở khóa chốt ở cửa.
“Đã đến giờ ăn sáng”, Pablo nói.
Binh sĩ đó mở cửa, khẽ nghiêng đầu ra hiệu cho chúng tôi bước ra ngoài
hành lang. Pablo dẫn đường và chúng tôi đi dọc xuống dãy hành lang đá.
Sau đó, chúng tôi đi đến chỗ cầu thang, bước lên các bậc thang để đến
một nhà ăn nhỏ. Khoảng bốn, năm binh sĩ đang đứng tại góc phòng,
trong khi một vài người dân thường, hai người đàn ông và một phụ nữ,
đang đứng xếp hàng để chờ nhận thức ăn.
Tôi chợt đứng khựng lại, không tin được vào mắt mình. Người phụ nữ
đó chính là Marjorie. Ngay lúc đó, cô ấy cũng đã nhìn thấy tôi. Cô ấy đưa tay lên bụm miệng, mở to mắt hết cỡ vì quá ngạc nhiên. Tôi liếc
nhìn binh sĩ đang đứng đằng sau tôi. Anh ta bước đến chỗ các binh sĩ
khác ở góc phòng, vừa cười vừa nói bâng quơ điều gì đó bằng tiếng Tây
Ban Nha. Tôi bước theo sau Pablo và chúng tôi đi băng qua căn phòng,
đến đứng vào cuối hàng.
Marjorie đang đến lượt lấy thức ăn. Hai người đàn ông còn lại mang
khay thức ăn của họ đến một cái bàn, rồi ngồi xuống trò chuyện với
nhau. Một vài lần, Marjorie đưa mắt nhìn quanh, và khi bắt gặp ánh nhìn
của tôi, cô ấy cố kìm lại, không nói lời nào. Lần thứ hai chúng tôi nhìn
sang nhau, Pablo trông thấy và đoán ngay rằng chúng tôi đã biết nhau từ
trước nên nhìn tôi dò hỏi. Marjorie mang khay thức ăn đến một cái bàn.
Sau khi lấy thức ăn, chúng tôi đi đến ngồi cùng cô ấy. Những binh sĩ vẫn
đang trò chuyện với nhau, có vẻ không để ý đến chúng tôi.
“Ôi Chúa ơi! Gặp lại anh, em vui quá!”, cô ấy khẽ kêu lên. “Làm sao anh
lại xuất hiện ở đây vậy?”
“Anh đã ở cùng với vài vị linh mục trong một thời gian”, tôi đáp. “Sau
đó, anh quyết định lên đường đi tìm Wil, và anh đã bị bắt giữ vào ngày
hôm qua. Em ở đây bao lâu rồi?”
“Những binh sĩ đó đã tìm thấy em trên đỉnh núi”, cô ấy đáp.
Tôi để ý thấy Pablo đang chăm chú nhìn hai chúng tôi, nên tôi tạm dừng,
giới thiệu anh ấy với Marjorie.
“Tôi đoán đây chắc hẳn là cô Marjorie”, anh ấy lên tiếng.
Hai người trao đổi vài điều với nhau, rồi tôi tiếp tục hỏi Marjorie:
“Chuyện là sao vậy?”.
“Cũng không có gì”, cô ấy đáp. “Em thậm chí còn không hiểu được tại
sao mình bị bắt giữ nữa. Hằng ngày, em đều bị một linh mục hoặc một
viên sĩ quan chất vấn. Những người đó liên tục tra hỏi về những mối
quan hệ của em tại Viciente và liệu em có biết các bản sao của Thủ bản được cất giữ ở đâu không. Họ cứ hỏi đi hỏi lại như vậy từ ngày này sang
ngày khác!”
Marjorie mỉm cười, khiến tôi cảm thấy muốn bảo vệ cho cô ấy và nhận
ra cô ấy thật sự cuốn hút tôi. Cô ấy liếc tôi một phát thật bén và hai
chúng tôi cùng cười. Sau đó, chúng tôi chỉ tập trung ăn mà không nói
thêm lời nào. Một lúc sau, tôi để ý thấy cánh cửa mở ra và một vị linh
mục ăn mặc chỉnh tề bước vào. Người đàn ông đi cùng vị linh mục có vẻ
là một sĩ quan cao cấp.
“Đó là vị linh mục đứng đầu”, Pablo lên tiếng.
Thấy viên sĩ quan bước vào, các binh sĩ lập tức chỉnh đốn tư thế để nghe
lệnh. Viên sĩ quan nói vài điều gì đó với họ, rồi ông ấy cùng vị linh mục
tiến về phía các dãy bàn ăn. Vị linh mục đi đến chỗ tôi, dừng lại và nhìn
thẳng vào mắt tôi. Chúng tôi tiếp xúc bằng mắt với nhau trong khoảng
vài giây. Rồi tôi nhìn sang chỗ khác và tiếp tục gắp thức ăn, vì tôi không
muốn tạo sự chú ý. Viên sĩ quan và vị linh mục đi qua căn bếp, rồi bước
ra ngoài qua cánh cửa ở phía đó.
“Người đó có phải là một trong những linh mục đã tra hỏi em không?”,
tôi hỏi Marjorie.
“Không”, Marjorie đáp. “Em chưa từng nhìn thấy ông ấy.”
“Tôi biết vị linh mục này”, Pablo lên tiếng. “Ông ấy vừa mới đến hôm
qua. Ông ấy là Hồng y giáo chủ Sebastian.”
Tôi giật nảy người. “Đó là Sebastian sao?”
“Hình như anh đã nghe về ông ấy?”, Marjorie nhận định.
“Đúng vậy”, tôi đáp. “Ông ấy là nhân vật chính đằng sau thế lực nhà thờ
chống đối Thủ bản. Anh cứ đinh ninh rằng ông ấy đang ở giáo xứ của
Cha Sanchez.”
“Cha Sanchez là ai vậy?”, Marjorie thắc mắc. Tôi chưa kịp kể cho cô ấy nghe mọi chuyện thì binh sĩ lúc nãy đã dẫn
chúng tôi đến đang bước về phía bàn ăn, ra hiệu cho Pablo và tôi đi theo
sau.
“Đến giờ tập thể dục rồi”, Pablo nói.
Marjorie và tôi đưa mắt nhìn nhau. Ánh mắt cô biểu lộ một nội tâm bất
an.
“Em đừng quá lo”, tôi trấn an. “Anh sẽ kể tiếp cho em nghe mọi chuyện
vào bữa ăn tới. Mọi việc sẽ ổn cả thôi.”
Trong lúc rời đi, tôi tự hỏi liệu tinh thần lạc quan của mình có thiếu thực
tế không. Những binh sĩ này có thể thủ tiêu không để lại dấu vết bất kỳ ai
trong chúng tôi vào bất kỳ lúc nào. Chúng tôi được dẫn vào một hành
lang ngắn, rồi bước qua một cánh cửa để tiến đến một cầu thang dẫn ra
bên ngoài. Chúng tôi đi xuống các bậc thềm, rồi bước ra một khoảng sân
nhỏ được bao quanh bởi những bờ tường đá cao. Binh sĩ đó đứng canh
ngay tại lối vào. Pablo gật đầu ra hiệu cho tôi đi dạo quanh khoảng sân
cùng anh ấy. Trong lúc chúng tôi đang tản bộ, Pablo thỉnh thoảng cúi
xuống, hái một vài cành hoa trên các luống hoa dọc các bờ tường.
“Sự Khai sáng Thứ Bảy còn đề cập đến nội dung gì nữa không?”, tôi hỏi.
Anh ấy cúi xuống, hái thêm một cành hoa. “Sự khai sáng này nói rằng
chúng ta không chỉ được dẫn lối bởi những giấc mơ mà bởi cả những suy
nghĩ hay mộng tưởng nữa.”
“Đúng vậy, Cha Carl đã từng đề cập đến khía cạnh này. Hãy chia sẻ với
tôi về cách thức mà những mộng tưởng có thể dẫn dắt chúng ta.”
“Những mộng tưởng cho chúng ta thấy một viễn cảnh, một sự kiện trong
tương lai, và điều này ngụ ý rằng viễn cảnh hay sự việc đó có thể xảy ra.
Nếu thật sự để tâm và chiêm nghiệm, chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng
cho việc rẽ sang bước ngoặt mới này trên hành trình của đời mình.”
Tôi nhìn anh ấy và nói: “Anh biết không, Pablo, một cảnh tượng đã xuất
hiện trong tâm trí tôi: tôi tình cờ gặp lại Marjorie. Sau đó, mọi việc đã
xảy ra đúng như vậy”.
Anh ấy mỉm cười.
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Quả thật là tôi đang ở
đúng nơi tôi cần đến. Một số linh cảm của tôi đã trở thành sự thật. Tôi đã
vài lần thấy viễn cảnh được gặp lại Marjorie và bây giờ, chuyện đó đã
xảy ra. Những sự kiện trùng hợp ngẫu nhiên đang đưa đường dẫn lối cho
tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Tôi thường không có những suy nghĩ hay mộng tưởng như thế này”, tôi
nhận định.
Pablo thận trọng quan sát xung quanh, rồi nói: “Sự Khai sáng Thứ Bảy
cho biết rằng tất cả chúng ta đều có rất nhiều những suy nghĩ như vậy.
Chẳng qua chúng ta không nhận ra đó thôi. Để nhận diện được những
suy nghĩ đó, chúng ta phải ở vị trí của một người quan sát. Khi một suy
nghĩ như vậy xuất hiện, chúng ta phát hiện ra ngay và phải tự hỏi tại sao.
Tại sao suy nghĩ đó lại đến ngay lúc này? Suy nghĩ đó có liên quan gì
đến những câu hỏi lớn của cuộc đời tôi? Khi ở vị trí người quan sát,
chúng ta có thể từ bỏ mong muốn kiểm soát mọi việc. Từ đó, chúng ta có
xu hướng đi theo dòng chảy tiến hóa”.
“Nhưng còn những suy nghĩ tiêu cực thì sao?”, tôi vặn hỏi. “Những viễn
cảnh đáng sợ về những việc tồi tệ có thể xảy ra, chẳng hạn như một
người thân yêu của chúng ta gặp nạn, hoặc một ước nguyện không
thành?”
“Rất đơn giản”, Pablo đáp lại. “Sự Khai sáng Thứ Bảy chia sẻ rằng
những viễn cảnh đáng sợ nên bị ngăn chặn ngay khi chúng xuất hiện.
Sau đó, anh nên để cho một viễn cảnh khác với kết quả tươi sáng xuất
hiện trong tâm trí. Dần dần, những viễn cảnh tiêu cực hầu như sẽ không
bao giờ xảy đến nữa. Trực giác của anh sẽ chỉ linh cảm về những điều
tích cực. Theo Thủ bản, nếu một viễn cảnh tiêu cực bất chợt xuất hiện sau đó, anh nên thận trọng xem xét và không dễ dàng tin theo sự dẫn dắt
của viễn cảnh đó. Chẳng hạn, nếu một ý nghĩ xảy đến rằng anh sẽ gặp tai
nạn xe, sau đó một người xuất hiện, rồi đề nghị lái xe giúp anh, thì anh
không nên nhận lời.”
Chúng tôi đã đi được một vòng sân và đang tiến đến gần người lính gác
cổng. Chúng tôi im lặng đi ngang qua anh ta. Vừa ra đến bên ngoài,
Pablo bước đến hái một cành hoa, còn tôi hít vào một hơi thật sâu.
Không khí ấm và ẩm ướt; thảm thực vật nhiệt đới bên ngoài bức tường
sum suê và xanh tốt. Tôi nghe thấy một vài con muỗi đang vo ve.
“Vào đi!”, binh sĩ đang dẫn chúng tôi đi bất ngờ ra lệnh.
Anh ta giục chúng tôi vào trong, nhưng khi Pablo đi vào trước để tôi
theo sau thì anh ta đột nhiên dang tay chặn tôi lại.
“Không phải anh”, anh ta lên tiếng rồi hất đầu ra hiệu cho tôi đi xuống
hành lang, sau đó dẫn tôi đi lên những bậc thềm, rồi đi qua cánh cửa mà
chúng tôi đã đi vào đêm hôm trước để ra bên ngoài. Ở bãi đỗ xe, Cha
Sebastian đang ngồi vào hàng ghế sau của một chiếc xe. Người lái xe
liền đóng cửa xe lại. Trong giây lát, Sebastian đưa mắt nhìn tôi lần nữa,
rồi quay sang nói vài điều với người lái xe. Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Tôi bị thúc và dẫn đi về phía trước tòa nhà. Chúng tôi bước vào bên
trong một văn phòng. Anh ta ra hiệu cho tôi ngồi xuống một chiếc ghế gỗ
ở vị trí đối diện một chiếc bàn kim loại màu trắng. Vài phút sau đó, một
vị linh mục thấp người, có mái tóc màu vàng hung ở độ tuổi khoảng ba
mươi bước vào và ngồi xuống phía bên kia chiếc bàn mà không hề bận
tâm đến sự hiện diện của tôi. Trong một phút, ông ấy xem lướt qua một
tập tài liệu, sau đó ngước lên nhìn tôi. Ông ấy có vẻ ngoài trí thức khi
mang một gọng kính tròn, viền vàng.
“Anh đã bị bắt cùng với một số tài liệu bất hợp pháp”, ông ấy nghiêm
giọng thông báo. “Tôi có mặt ở đây để tiếp tục điều tra về vụ việc. Tôi
rất mong nhận được sự hợp tác từ anh.” Tôi gật đầu.
“Anh đã nhận được những bản dịch này từ đâu?”
“Thật sự tôi không hiểu”, tôi bày tỏ. “Tại sao các bản sao của một văn
bản cổ xưa lại là những tài liệu bất hợp pháp?”
“Chính phủ Peru có những lý do riêng”, ông ấy đáp. “Anh hãy trả lời câu
hỏi của tôi.”
“Tại sao giáo hội lại can thiệp vào những chuyện này?”, tôi thắc mắc.
“Vì Thủ bản này đi ngược lại với những truyền thống tôn giáo của chúng
tôi”, ông ấy đáp. “Tài liệu này xuyên tạc chân lý về bản chất tâm linh của
chúng tôi. Anh đã nhận được…”
“Nghe này”, tôi cắt ngang lời ông ấy. “Tôi chỉ đang cố hiểu những
chuyện này. Tôi chỉ là một du khách quan tâm đến Thủ bản. Tôi chẳng
gây hại cho bất kỳ người nào cả. Tôi chỉ muốn biết tại sao Thủ bản lại
khiến chính phủ của ông có thái độ đề phòng như vậy.”
Ông ấy đăm chiêu suy nghĩ, như thể đang cố đưa ra chiến lược tốt nhất
để xử lý trường hợp của tôi. Tôi cố tình đi sâu vào chi tiết.
“Giáo hội cảm thấy Thủ bản sẽ khiến nhiều người lầm đường lạc lối”,
ông ấy thận trọng trả lời. “Thủ bản ngụ ý rằng con người có thể tự quyết
định về cách sống của mình thay vì nghe theo những điều răn dạy.”
“Những điều răn dạy nào vậy?”
“Chẳng hạn như những điều răn dạy về việc tôn kính cha mẹ mình.”
“Ý ông là sao?”
“Thủ bản cho rằng nguyên nhân những vấn đề chúng ta gặp phải là từ
cha mẹ, như vậy là phá hỏng các giá trị gia đình.”
“Tôi cho rằng Thủ bản đã chỉ ra những cách thức để chấm dứt những ân
oán xưa cũ”, tôi đáp lại. “Đồng thời, Thủ bản giúp mọi người nhìn nhận
tích cực hơn về quãng đời thơ ấu của mình.”
“Không phải như vậy”, ông ấy phản ứng lại. “Thủ bản đang dẫn mọi
người đi sai đường. Không nên có một sự nhìn nhận tiêu cực nào ngay từ
đầu.”
“Cha mẹ chúng ta không bao giờ phạm sai lầm sao?”
“Cha mẹ đã luôn nỗ lực làm tốt nhất có thể. Con cái phải tha thứ cho cha
mẹ mình.”
“Chẳng phải đó là những gì Thủ bản đang cố gắng làm sáng tỏ sao?
Chẳng phải khi nhìn nhận tích cực về thời thơ ấu của mình, chúng ta sẽ
dễ dàng tha thứ hơn sao?”
Ông ấy giận dữ gào lên. “Nhưng những tuyên bố của Thủ bản này đại
diện cho đấng quyền năng nào? Làm sao chúng ta có thể xác định tài liệu
này đáng tin cậy đến đâu?”
Ông ấy đi lại quanh chiếc bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi, vẫn tỏ ra
vô cùng giận dữ. “Anh không biết mình đang đề cập đến vấn đề gì đâu”,
ông ấy nghiêm giọng. “Anh có phải là một học giả nghiên cứu về tôn
giáo không? Tôi cho là không phải. Anh chính là bằng chứng rõ ràng và
trực tiếp về sự hỗn loạn mà Thủ bản này đang gây ra. Anh không hiểu
rằng trật tự của thế giới này chỉ có thể được thiết lập thông qua luật lệ và
quyền lực sao? Sao anh lại có thể nghi ngờ xác quyết của nhà cầm quyền
đối với vấn đề này được?”
Tôi không nói gì. Thái độ này của tôi dường như càng khiến ông ấy điên
tiết hơn. “Tôi cần nói với anh điều này”, ông ấy nhấn mạnh, “với tội
danh của mình, anh có thể bị tuyên phạt nhiều năm tù giam. Anh đã từng
ở trong nhà tù của chính quyền Peru chưa? Với bản tính hiếu kỳ của một
người Mỹ chính gốc, anh có đang nóng lòng muốn tìm hiểu xem liệu nhà
tù của chúng tôi trông như thế nào không? Tôi có thể sắp xếp chuyện này cho anh! Anh có hiểu những lời tôi đang nói không? Tôi có thể sắp xếp
được chuyện này!”
Ông ấy đặt tay lên trán và dừng lại, hít một hơi thật sâu. Rõ ràng là ông
ấy đang cố bình tâm trở lại. “Tôi có mặt ở đây để điều tra những người
đang giữ các bản sao của Thủ bản và từ đâu họ có được những tài liệu
đó. Tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh nhận được các bản dịch đó từ đâu?”
Cơn thịnh nộ của ông ấy đã khiến tôi cảm thấy vô cùng lo lắng. Tôi đang
làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn bằng tất cả những câu hỏi của
mình. Liệu ông ấy sẽ xử lý thế nào nếu tôi vẫn không chịu hợp tác? Tuy
nhiên, làm sao tôi có thể khiến Cha Sanchez và Cha Carl bị liên lụy
được?
“Tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ trước khi đưa ra câu trả lời”, tôi đáp
lại.
Trong phút chốc, ông ấy như thể sắp bùng lên một trận lôi đình khác.
Nhưng rồi ông ấy đã bình tĩnh lại và bây giờ thì trông ông ấy có vẻ rất
mệt mỏi.
“Tôi sẽ cho anh thời gian suy nghĩ đến sáng ngày mai”, ông ấy thông
báo, sau đó ra hiệu cho binh sĩ đang đứng chờ ở cửa đưa tôi đi. Tôi bước
theo sau binh sĩ đó xuống hành lang, rồi đi thẳng về buồng giam.
Tôi lẳng lặng bước vào buồng và đi đến nằm trên chiếc giường của mình,
cảm thấy không còn chút sức lực nào. Khi ấy, Pablo đang nhìn ra ngoài
cửa sổ qua các chấn song.
“Anh đã nói chuyện với Cha Sebastian sao?”, anh ấy khẽ hỏi.
“Không, một vị linh mục khác. Ông này muốn biết người nào đã đưa tập
tài liệu cho tôi.”
“Vậy anh đã trả lời thế nào?”
“Tôi chẳng nói gì cả. Tôi muốn có thêm thời gian suy nghĩ. Ông ấy cho
phép tôi suy nghĩ đến ngày mai.”
“Ông ấy có nói gì về Thủ bản không?”, Pablo hỏi.
“Tôi nhìn vào mắt Pablo và lần này anh ấy không cúi đầu xuống như mọi
khi. “Ông ấy nói đại khái rằng Thủ bản sẽ phá hoại hệ thống quyền lực
truyền thống”, tôi đáp. “Sau đó, ông ấy đùng đùng nổi giận và buông lời
hăm dọa tôi.”
Pablo trông có vẻ rất ngạc nhiên. “Ông ấy có tóc màu nâu và mang mắt
kính gọng tròn, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ông ấy là Cha Costous”, Pablo xác nhận. “Anh còn nói thêm gì nữa
không?”
“Tôi nói mình không đồng ý với ông ấy rằng Thủ bản có thể phá hoại
truyền thống”, tôi đáp. “Ông ấy đe dọa sẽ tống tôi vào tù. Anh có cho
rằng ông ấy sẽ làm vậy không?”
“Tôi không biết”, Pablo trả lời. Anh ấy đi lại chiếc giường của mình và
ngồi xuống đối diện tôi. Tôi biết anh ấy đang bận tâm suy nghĩ về một
điều gì khác, nhưng vì tôi đang cảm thấy quá mệt mỏi và lo sợ nên nhắm
nghiền mắt lại. Một lúc sau, Pablo lay gọi tôi dậy.
“Đã đến giờ ăn trưa”, anh ấy nói.
Chúng tôi đi theo một binh sĩ lên cầu thang, rồi đi đến phòng ăn. Bữa
trưa hôm nay gồm có một đĩa thịt bò cùng với khoai tây. Một lúc sau, hai
người đàn ông mà chúng tôi đã gặp trước đó xuất hiện. Marjorie không
đi cùng họ.
“Marjorie đang ở đâu?”, tôi khẽ hỏi hai người đàn ông. Hai người này có
vẻ lo sợ rằng tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với họ, còn những binh sĩ ở đó
trừng mắt nhìn tôi.
“Tôi đoán họ không biết nói tiếng Anh”, Pablo nhận định.
“Cô ấy đang ở đâu chứ?”, tôi tự hỏi.
Pablo nói điều gì đó đáp lại tôi, nhưng lần này tôi cũng chẳng để tâm
lắng nghe. Tôi đột nhiên hình dung ra cảnh mình đang chạy trốn. Tôi
đang lao xuống một con đường, rồi phóng qua một cánh cổng để được tự
do.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”, Pablo hỏi.
“Tôi đang thoáng nghĩ đến cảnh mình thoát được khỏi nơi này”, tôi đáp.
“Anh đang định nói gì?”
“Đợi đã”, Pablo nghiêm giọng. “Đừng vội gạt đi suy nghĩ của anh. Suy
nghĩ đó có thể có ý nghĩa quan trọng. Anh trốn thoát bằng cách nào
vậy?”
“Tôi chạy như bay xuống một con hẻm hay một con đường gì đó, sau đó
băng qua một cánh cổng. Tôi có linh cảm rằng cuộc trốn thoát ấy thành
công.”
“Vậy anh nghĩ gì về cảnh đó?”, Pablo hỏi.
“Tôi không biết”, tôi đáp. “Viễn cảnh đó dường như chẳng ăn nhập gì
với những gì chúng ta đang nói đến.”
“Anh có nhớ chúng ta đang nói chuyện gì không?”
“Có chứ. Tôi đang thắc mắc chuyện gì xảy ra với Marjorie.”
“Anh không nghĩ rằng có mối liên hệ giữa Marjorie và những suy nghĩ
của anh sao?”
“Tôi không nhìn ra được mối liên hệ nào rõ ràng ở đây cả.”
“Vậy có mối liên hệ nào tiềm ẩn không?”
“Tôi không nhận thấy mối liên hệ nào cả. Làm sao chuyện tôi trốn thoát
lại liên quan đến Marjorie được? Anh có nghĩ rằng cô ấy đã trốn thoát
không?”
Anh ấy tỏ ra tư lự. “Suy nghĩ của anh chỉ cho biết về việc trốn chạy của
anh.”
“Ồ, đúng vậy nhỉ”, tôi kêu lên. “Có thể tôi sẽ trốn chạy một mình.” Tôi
chợt khựng lại, nhìn thẳng vào mắt anh ấy. “Hoặc có thể tôi sẽ trốn chạy
cùng cô ấy.”
“Tôi cũng có cùng phán đoán”, anh ấy tỏ ra đồng tình.
“Nhưng bây giờ cô ấy đang ở đâu chứ?”
“Tôi không biết.”
Chúng tôi không ăn nữa và cả hai cùng im lặng. Tôi đã cảm thấy đói
nhưng hình như thức ăn khiến tôi bị chướng bụng. Không hiểu sao, tôi
cảm thấy mệt mỏi và lờ đờ. Cảm giác đói cũng đột nhiên biến mất.
Tôi để ý thấy Pablo cũng không ăn gì thêm.
“Tôi nghĩ chúng ta nên đi về phòng”, Pablo đề nghị.
Tôi gật đầu đồng ý, sau đó anh ấy ra hiệu cho binh sĩ phụ trách đưa
chúng tôi quay trở lại buồng giam. Khi về đến nơi, tôi lập tức nằm dài ra
giường. Pablo ngồi quan sát tôi.
“Năng lượng của anh có vẻ đang bị suy giảm”, anh ấy nhận định.
“Đúng vậy”, tôi đáp. “Tôi không biết mình đang gặp vấn đề gì nữa.”
“Anh vẫn luôn tiếp nhận thêm năng lượng đó chứ?”, anh ấy hỏi.
“Tôi nghĩ là không”, tôi đáp. “Tôi cũng chẳng ăn được bao nhiêu cả.”
“Nhưng anh không nhất thiết phải dung nạp nhiều thức ăn nếu anh đang
hấp thụ năng lượng từ vạn vật xung quanh.” Anh ấy dang cánh tay ra
phía trước để nhấn mạnh sự hấp thụ năng lượng đến từ vạn vật.
“Tôi biết chứ. Tuy vậy, tôi cảm thấy khó khăn khi tiếp nhận năng lượng
yêu thương trong tình cảnh thế này.”
Anh ấy nhìn tôi, tỏ vẻ khó hiểu. “Nhưng nếu không làm như vậy, anh sẽ
gây hại cho chính mình.”
“Ý anh là sao?”
“Cơ thể anh đang ở một tần số rung động nhất định. Nếu anh để năng
lượng bên trong rơi xuống mức thấp, cơ thể anh sẽ gặp nhiều nguy cơ.
Đây là mối liên hệ giữa mức độ căng thẳng và bệnh tật. Tình yêu thương
là giải pháp tối ưu giúp chúng ta duy trì được tần số năng lượng cao.
Tình yêu thương giữ cho chúng ta luôn khỏe mạnh. Đây là một khía cạnh
quan trọng.”
“Anh hãy cho tôi vài phút thực tập”, tôi đề nghị.
Tôi thử làm theo phương pháp mà Cha Sanchez đã dạy cho tôi. Ngay lập
tức, tôi cảm thấy khỏe ra. Những đồ vật xung quanh tôi hiện lên sống
động. Tôi nhắm mắt lại, rồi tập trung vào những cảm nhận bên trong.
“Tuyệt lắm”, tôi nghe giọng anh ấy thật hào hứng.
Tôi mở mắt ra và nhìn thấy Pablo đang cười rạng rỡ. Khuôn mặt và vóc
dáng của Pablo vẫn còn vẻ ngây thơ, non trẻ, nhưng ánh mắt của anh ấy
đã thể hiện thần thái của một người trưởng thành có trí tuệ.
“Tôi có thể nhìn thấy dòng năng lượng đang đi vào cơ thể anh”, anh ấy
hào hứng chia sẻ.
Tôi nhận ra một màn năng lượng màu xanh bao quanh cơ thể Pablo.
Những cành hoa vừa được anh ấy cắm trong chiếc lọ ở trên bàn dường
như cũng đang tỏa ra ánh sáng lung linh, rực rỡ.
“Để lĩnh hội trọn vẹn Sự Khai sáng Thứ Bảy và thật sự hòa nhập vào
dòng chảy tiến hóa”, anh ấy chia sẻ, “chúng ta phải hợp nhất tất cả các
sự khai sáng thành một cách thức hiện hữu duy nhất.”
Tôi không đáp lại lời nào.
“Anh có thể tổng kết lại những thay đổi nào đã xảy đến trong cuộc sống
của anh sau khi anh lĩnh hội được các sự khai sáng không?”
Tôi ngẫm nghĩ trong giây lát. “Tôi nghĩ rằng tôi đã bừng tỉnh ra và thế
giới xung quanh tôi bỗng trở nên bí ẩn và nhiệm mầu. Nó dường như
chứa đựng mọi điều chúng ta cần, nếu chúng ta đủ thông tuệ và thật sự
muốn dấn thân trên hành trình tiến hóa của đời mình.”
“Nếu vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?”, anh ấy tiếp tục hỏi.
“Sau đó, chúng ta sẽ sẵn sàng đi theo dòng chảy tiến hóa.”
“Làm thế nào chúng ta có thể bắt đầu gia nhập vào quá trình tiến hóa?”
Tôi lại nghĩ ngợi một lúc. “Bằng cách luôn liên hệ đến những vấn đề mà
bản thân đang vướng mắc trong hiện tại”, tôi chia sẻ. “Sau đó, hãy chú ý
đến những tín hiệu xung quanh. Đó có thể là những tín hiệu chỉ dẫn
đường đi mà chúng ta nhận được trong một giấc mơ, một linh cảm, hoặc
trong ánh sáng lung linh của vạn vật.”
Tôi lại trầm tư suy nghĩ, cố gắng nhìn xuyên suốt tất cả các sự khai sáng
thành một tổng thể nhất quán, rồi nói thêm: “Chúng ta tích lũy năng
lượng, rồi khi đã có được tinh thần sáng suốt, chúng ta nhìn nhận về bản
thân trong tình hình hiện tại, liên hệ đến những câu hỏi mà chúng ta đang
tìm kiếm câu trả lời, rồi chúng ta lắng nghe những điều trực giác mách
bảo thông qua những tín hiệu nào đó, cho chúng ta biết nơi mình cần đến
hoặc những việc mình cần làm. Kết quả là, những sự kiện trùng hợp
ngẫu nhiên sẽ xuất hiện và chỉ dẫn đường đi cho chúng ta.”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”, Pablo hào hứng bộc lộ. “Đó chính là cách thức
để gia nhập vào dòng chảy tiến hóa. Và sau mỗi lần chúng ta được các sự
kiện trùng hợp ngẫu nhiên đưa đường dẫn lối đến những nhận thức mới,
chúng ta lại phát triển hơn, trở thành một con người toàn vẹn hơn, đạt
đến tần số rung động năng lượng cao hơn.”
Anh ấy nghiêng người về phía tôi, và tôi thấy một trường năng lượng lạ
thường đang bao quanh anh ấy. Anh ấy đang tỏa sáng rạng rỡ, không còn
vẻ ngại ngùng hay non trẻ thường thấy nữa. Nguồn năng lượng dường
như đang tuôn chảy tràn đầy bên trong anh ấy.
“Pablo, chuyện gì vừa xảy đến với anh vậy?”, tôi ngạc nhiên hỏi. “So với
khi chúng ta gặp nhau lần đầu, anh trông có vẻ tự tin, thông tuệ và viên
mãn hơn rất nhiều.”
Anh ấy phá lên cười. “Khi anh mới đến, tôi để cho nguồn năng lượng
của mình được phân tán. Ban đầu, tôi cho rằng anh có thể giúp tôi kết
nối dòng chảy năng lượng, nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng anh chưa học
được cách để làm điều đó. Anh cần lĩnh hội Sự Khai sáng Thứ Tám để
phát triển khả năng này.”
Tôi cảm thấy khó hiểu. “Thế tôi đã bỏ lỡ điều gì vậy?”
“Anh phải nhận thức được rằng trong thực tế, tất cả những câu trả lời đột
nhiên xuất hiện trên hành trình của cuộc đời anh một cách bí ẩn đều đến
từ những người khác. Hãy nghĩ về tất cả những điều anh đã lĩnh hội được
kể từ khi anh đặt chân đến Peru. Có phải tất cả câu trả lời anh nhận được
đều thông qua những người mà anh gặp tình cờ một cách bí ẩn không?”
Tôi im lặng, suy ngẫm về những gì anh ấy vừa chia sẻ. Anh ấy nói hoàn
toàn đúng. Nhân duyên đưa đẩy tôi gặp gỡ đúng những người tôi cần gặp
vào đúng thời điểm: Charlene, Dobson, Wil, Dale, Marjorie, Phil,
Reneau, Cha Sanchez, Cha Carl và bây giờ là Pablo.
Pablo thêm vào: “Cứ cho rằng Thủ bản được viết bởi một người nào đó,
nhưng không phải tất cả những người anh gặp đều có đủ năng lượng hay độ thông tuệ để trao thông điệp họ lĩnh hội được cho anh. Bản thân anh
phải giúp họ làm điều này bằng cách truyền năng lượng của anh cho họ”.
Anh ấy dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Anh đã kể tôi nghe rằng anh đã học
được cách phóng chiếu năng lượng của mình lên một cái cây bằng cách
tập trung thưởng thức vẻ đẹp của cây đó, anh còn nhớ không?”.
“Vâng.”
“Vậy anh hãy áp dụng cách thức đó đối với con người. Khi ai đó được
trao truyền năng lượng, năng lượng đó sẽ giúp họ nhận ra chân lý đời
mình. Sau đó, họ có thể chia sẻ chân lý đó với anh.”
“Cha Costous là một ví dụ”, anh ấy tiếp tục. “Ông ấy có một thông điệp
quan trọng cho anh, nhưng anh đã không giúp ông ấy bộc lộ thông điệp
đó. Anh đã liên tục đòi hỏi những câu trả lời từ ông ấy và chính điều này
đã tạo ra một cuộc chiến giành năng lượng giữa hai người. Khi ông ấy
cảm nhận được điều đó, vở kịch thời thơ ấu mà ông ấy ở trong vai ‘kẻ đe
dọa’ đã kiểm soát cuộc hội thoại.”
“Vậy đáng lý ra tôi nên nói những gì?”, tôi thắc mắc.
Pablo không trả lời câu hỏi của tôi. Chúng tôi lại nghe tiếng người nào
đó đang đứng ở cửa.
Cha Costous bước vào.
Ông ấy gật đầu chào Pablo, khẽ mỉm cười. Pablo tươi cười đáp lại, như
thể anh ấy thật sự quý mến vị linh mục này. Cha Costous chuyển ánh
nhìn về phía tôi, khuôn mặt ông ấy trở nên nghiêm nghị. Tôi lại rơi vào
trạng thái hoảng loạn và lo lắng cồn cào.
“Hồng y giáo chủ Sebastian yêu cầu gặp anh”, ông ấy lên tiếng. “Anh sẽ
được chuyển đến Iquitos vào chiều nay. Tôi khuyên anh nên thành thật
trả lời tất cả những câu hỏi của ông ấy.”
“Tại sao ông ấy lại muốn gặp tôi?”, tôi thắc mắc.
“Vì chiếc xe tải anh đang lái thuộc sở hữu của một vị linh mục trong
giáo hội chúng tôi. Chúng tôi cho rằng anh nhận được các bản sao của
Thủ bản từ ông ấy. Nếu một vị linh mục trong giáo hội lại coi thường
luật lệ thì đây sẽ là một vụ việc vô cùng nghiêm trọng.” Ông ấy nghiêm
mặt nhìn tôi, tỏ ra rõ ràng và dứt khoát.
Tôi liếc nhìn sang Pablo, anh ấy gật đầu, ra hiệu cho tôi tiếp tục chia sẻ.
“Ông cho rằng Thủ bản đang ngầm phá hoại tôn giáo của các ông sao?”,
tôi nhẹ nhàng hỏi Cha Costous.
Ông ấy nhìn tôi với vẻ trịch thượng. “Tôn giáo không chỉ của chúng tôi;
tôn giáo của tất cả mọi người. Có phải anh nghĩ rằng thế giới này không
được vận hành theo một kế hoạch nào cả? Sự thật là Chúa nắm quyền
kiểm soát tất cả. Người đã an bài định mệnh của chúng ta. Nhiệm vụ của
chúng ta là tuân thủ những luật lệ mà Người quy định. Công cuộc tiến
hóa chẳng qua là một chuyện hoang đường. Tương lai do Chúa tạo ra
theo ý muốn của Người. Nếu con người có thể tự mình tiến hóa thì ý
muốn của Chúa sẽ chẳng còn đóng vai trò gì trong toàn bộ quá trình tiến
hóa đó nữa hay sao? Điều này chỉ khiến con người trở nên ích kỷ và
ngày càng xa cách nhau. Con người sẽ cho rằng sự tiến hóa của cá nhân
mình mới là điều quan trọng nhất, chứ không phải là bản kế hoạch mà
Chúa đã vạch sẵn trước đó. Con người sẽ đối xử với nhau theo một cách
thức thậm chí còn tồi tệ hơn bây giờ nữa.”
Tôi chẳng nghĩ ra thêm được câu hỏi nào nữa. Vị linh mục dừng lại, nhìn
tôi trong giây lát, sau đó ân cần nhắn nhủ: “Tôi hy vọng anh sẽ hợp tác
với Hồng y giáo chủ Sebastian”.
Ông ấy quay sang nhìn Pablo, tỏ ra tự hào về cách xử lý của mình đối
với những câu hỏi của tôi. Pablo chỉ mỉm cười và gật đầu đáp lại ông ấy.
Sau khi vị linh mục bước ra ngoài, một binh sĩ liền khóa cửa lại. Pablo
ngồi xuống giường mình, rồi nghiêng người về phía tôi với vẻ mặt tươi
cười rạng rỡ và vẫn phong thái ấy, phong thái tự tin của một người đã
hoàn toàn chuyển hóa.
Tôi nhìn anh ấy trong giây lát, rồi mỉm cười.
“Anh nghĩ gì về những chuyện vừa xảy ra?”, anh ấy hỏi.
Tôi cố tỏ ra hài hước: “Tôi cảm thấy mình đang rơi vào tình huống phức
tạp hơn tôi nghĩ”.
Anh ấy cười thành tiếng. “Anh nghĩ về điều gì khác nữa?”
“Tôi không hiểu. Anh đang muốn dẫn dắt cuộc trò chuyện của chúng ta
đi đến đâu vậy?”
“Anh đang muốn tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi nào khi quyết
định đi đến đây?”
“Tôi đang đi tìm Marjorie và Wil.”
“Vậy anh đã tìm được một người. Anh còn câu hỏi nào khác không?”
“Tôi cảm thấy các vị linh mục đang chống lại Thủ bản không phải vì họ
có ác ý mà chẳng qua là họ đang hiểu nhầm một khía cạnh nào đó. Tôi
muốn tìm hiểu về góc nhìn của họ. Không hiểu sao tôi có suy nghĩ rằng
chúng ta có thể thuyết phục các vị linh mục chấm dứt sự đàn áp đối với
Thủ bản.” Ngay khi vừa chia sẻ những điều này, tôi đột nhiên hiểu ra
dụng ý của Pablo. Tôi đã gặp được Costous tại đây và ngay bây giờ,
nghĩa là tôi đã có cơ hội tìm ra nguyên nhân vì sao ông ấy lại phản đối
Thủ bản đến vậy.
“Vậy anh đã nhận được thông điệp gì?”, anh ấy tiếp tục hỏi.
“Thông điệp ư?”
“Đúng vậy, thông điệp mà anh lĩnh hội được.”
Tôi chăm chú nhìn anh ấy. “Ý tưởng về việc tham gia vào công cuộc tiến
hóa mà theo các vị ấy là rất đáng quan ngại này, phải không?”
“Đúng vậy”, anh ấy đáp.
“Tôi có thể hiểu được khía cạnh này”, tôi thêm vào. “Ý tưởng về sự tiến
hóa về mặt vật chất cũng đã đủ làm cho các vị ấy thấy tồi tệ. Bây giờ,
công cuộc tiến hóa này lại còn mở rộng ra trong đời sống hằng ngày,
trong quyết định của mỗi cá nhân, ảnh hưởng đến toàn bộ lịch sử loài
người. Các vị ấy thật sự khó lòng chấp nhận viễn cảnh này. Họ cho rằng
loài người sẽ điên cuồng chạy theo công cuộc tiến hóa. Điều này làm tha
hóa mối quan hệ giữa con người với nhau. Thật khó trách tại sao các vị
ấy lại ra sức chống lại Thủ bản.”
“Anh có thể thuyết phục các vị linh mục này thay đổi góc nhìn về Thủ
bản không?”, Pablo hỏi.
“Không… Ý tôi là, tôi không biết liệu mình có đủ khả năng để thuyết
phục được họ không nữa.”
“Vậy một người như thế nào mới có thể thuyết phục được các vị linh
mục này?”
“Người đó phải có quyết tâm muốn biết sự thật. Người đó phải nhận thức
được loài người nên đối xử với nhau như thế nào nếu tất cả chúng ta đều
lĩnh hội các sự khai sáng và tham gia vào hành trình tiến hóa.”
Pablo tỏ ra hài lòng.
“Sao vậy?”, tôi vừa hỏi vừa cười theo anh ấy.
“Cách thức loài người đối xử với nhau sẽ được đề cập chi tiết trong sự
khai sáng tiếp theo, Sự Khai sáng Thứ Tám. Câu hỏi về nguyên nhân tại
sao các vị linh mục lại ra sức chống đối Thủ bản đã tìm được câu trả lời,
và rồi, đến lượt câu trả lời này lại làm nảy sinh một câu hỏi khác.”
“Đúng vậy”, tôi đáp. Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, tôi nói: “Tôi nhất
định phải tìm ra Sự Khai sáng Thứ Tám. Tôi phải thoát khỏi nơi này”.
“Anh đừng quá vội vàng”, Pablo cảnh báo. “Trước khi tiếp tục hành trình
này, anh phải bảo đảm rằng mình đã lĩnh hội trọn vẹn Sự Khai sáng Thứ Bảy.”
“Anh có cho rằng tôi đã lĩnh hội được Sự Khai sáng Thứ Bảy không?”,
tôi hỏi lại. “Tôi vẫn đang theo đúng dòng chảy tiến hóa đó chứ?”
Anh ấy đáp: “Anh sẽ lĩnh hội trọn vẹn sự khai sáng này nếu anh luôn giữ
những câu hỏi của mình trong tâm trí. Thậm chí những người chưa tỉnh
thức vẫn có thể tình cờ tìm thấy những câu trả lời và với nhận thức mới,
họ nhìn nhận lại những sự kiện trùng hợp ngẫu nhiên trong quá khứ. Sự
Khai sáng Thứ Bảy ứng nghiệm khi chúng ta có thể nhận ra được những
câu trả lời khi chúng xuất hiện. Sự khai sáng này giúp chúng ta có những
trải nghiệm hằng ngày sâu sắc và trọn vẹn hơn.
“Chúng ta phải ý thức rằng mọi chuyện xảy ra đều mang một ý nghĩa và
chứa đựng một thông điệp liên quan đến câu trả lời mình đang tìm kiếm.
Đặc biệt, điều này cũng đúng với những sự việc được xem là tồi tệ. Sự
Khai sáng Thứ Bảy cho biết chúng ta phải vượt qua một thách thức: luôn
nhìn thấy được mặt tích cực trong mọi chuyện xảy ra, dù chuyện đó có
vẻ tiêu cực đến thế nào. Ban đầu, anh đã vướng mắc vào suy nghĩ rằng
sớm muộn gì anh cũng sẽ bị bắt, chính suy nghĩ tai hại này đã làm hỏng
tiến trình mọi việc diễn ra. Nhưng giờ đây, anh đã nhận ra rằng việc anh
xuất hiện ở đây là việc tất yếu nên xảy ra. Đây là nơi anh sẽ tìm thấy câu
trả lời cho những câu hỏi của mình”.
Những gì anh ấy vừa chia sẻ hoàn toàn hợp lý. Ngoài ra, nếu tôi có thể
nhận được những lời giải đáp tại nơi này và đạt đến tần số rung động
năng lượng cao hơn trên hành trình tiến hóa của mình thì Pablo chắc
chắn cũng đang đạt được những điều tương tự trong hành trình tiến hóa
của anh ấy.
Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng người nào đó đang đi dọc hành
lang. Pablo nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Nghe này”, anh ấy lên tiếng. “Hãy nhớ kỹ những điều tôi đã chia sẻ với
anh. Trên chặng tiếp theo của hành trình, anh phải lĩnh hội được Sự Khai
sáng Thứ Tám. Sự khai sáng này đề cập đến Nguyên tắc Ứng xử Mới: loài người chúng ta cần đối xử với nhau ra sao để các thông điệp được
lan tỏa ngày càng sâu rộng hơn nữa. Tuy vậy, anh hãy luôn nhớ đừng
hành động quá hấp tấp, vội vàng. Hãy luôn bình tĩnh nhìn nhận tình cảnh
của mình trong hiện tại. Những câu hỏi của anh ngay trong thời điểm
hiện tại là gì?”
“Tôi muốn biết Wil đang ở đâu”, tôi đáp. “Đồng thời, tôi muốn tìm ra Sự
Khai sáng Thứ Tám và cả Marjorie nữa.”
“Trực giác mách bảo anh điều gì về Marjorie?”
Tôi nghĩ ngợi trong giây lát. “Rằng tôi sẽ trốn thoát…, cả hai chúng tôi
sẽ thoát khỏi nơi này.”
Chúng tôi nghe thấy người nào đó đang đứng ngay ngoài cửa.
“Vậy tôi có đem đến thông điệp nào cho anh không?”, tôi vội quay sang
hỏi Pablo.
“Tất nhiên rồi”, anh ấy đáp. “Khi anh đến đây, tôi vẫn chưa hiểu được tại
sao mình lại có mặt ở nơi này. Tôi biết rằng mình cần phải truyền đi
thông điệp về Sự Khai sáng Thứ Bảy, nhưng tôi không tin mình có khả
năng để làm điều đó. Tôi cho rằng mình vẫn chưa lĩnh hội trọn vẹn sự
khai sáng này. Chính nhờ sự xuất hiện của anh, tôi đã nhận ra mình hoàn
toàn có thể làm được. Đó là một trong những thông điệp anh đã mang lại
cho tôi.”
“Nói như vậy, tôi còn đem đến cho anh một thông điệp khác nữa sao?”
“Đúng thế. Trực giác đã mách bảo anh rằng các vị linh mục có thể được
thuyết phục để chấp nhận Thủ bản. Đây cũng là một thông điệp dành cho
tôi. Điều này khiến tôi nhận ra mình có mặt ở đây để thuyết phục Cha
Costous.”
Anh ấy không nói thêm lời nào nữa. Ngay lúc đó, một binh sĩ mở cửa ra,
ra hiệu cho tôi đi ra ngoài.
Tôi quay sang nhìn Pablo.
“Tôi muốn nói thêm về một trong những nội dung mà sự khai sáng tiếp
theo sẽ đề cập đến”, anh ấy vội lên tiếng.
Binh sĩ này nhìn trừng trừng vào mặt anh ấy, rồi nắm lấy cánh tay tôi,
kéo tôi ra khỏi cửa và đóng sầm cửa lại. Trong lúc tôi bị áp giải đi, Pablo
nhìn ra qua những chấn song.
“Sự Khai sáng Thứ Tám cảnh báo một điều”, anh ấy nói với theo tôi,
“rằng quá trình tiến hóa của anh sẽ bị dừng lại… Điều này xảy ra khi anh
đặc biệt say mê một người nào đó.”
Video: Trích đoạn
Nguồn Internet