Lời tiên tri Celestine
✍️ Mục lục: Lời tiên tri Celestine
Nguyên tắc Ứng xử mới
Tôi được dẫn lên các bậc thềm, sau đó bước ra bên ngoài chan hòa ánh nắng rực rỡ. Lời cảnh báo của Pablo vẫn còn văng vẳng bên tai tôi. Đặc biệt say mê một người nào đó? Anh ấy đang muốn nhắc nhở tôi điều gì?
Sau đó tôi tiếp tục được dẫn xuống một lối đi, rồi tiến về phía khu vực
đỗ xe. Ở đó, hai binh sĩ khác đang đứng bên cạnh một chiếc jeep quân
đội. Khi nhìn thấy chúng tôi đang đi đến, hai binh sĩ chăm chú dõi theo
nhất cử nhất động của chúng tôi. Khi tôi đến gần chiếc xe hơn và nhìn
vào trong xe, tôi thấy một người đang ngồi ở hàng ghế sau. Tôi không
thể nào tin được vào mắt mình. Đó chính là Marjorie! Cô ấy trông có vẻ
xanh xao, nhợt nhạt và vô cùng lo lắng. Trước khi hai chúng tôi kịp
chạm mắt nhau, binh sĩ ở phía sau kéo cánh tay tôi, sau đó đẩy tôi ngồi
vào vị trí bên cạnh cô ấy. Hai binh sĩ còn lại leo lên hàng ghế phía trước.
Binh sĩ ngồi ở ghế người lái quay lại liếc nhìn chúng tôi, sau đó nổ máy,
rồi cho xe chạy thẳng về hướng bắc.
“Các ông có nói được tiếng Anh không?”, tôi hỏi hai binh sĩ.
Binh sĩ có vóc dáng lực lưỡng ngồi ở ghế hành khách ngây ra nhìn tôi,
nói bâng quơ vài câu bằng tiếng Tây Ban Nha mà tôi không tài nào hiểu
được, rồi quay mặt đi một cách thiếu lịch sự.
Tôi quay sang Marjorie. “Em ổn chứ?”, tôi thì thầm hỏi.
“Em… ừm…” Giọng cô ấy lạc đi, tôi nhìn thấy hai hàng nước mắt lăn
dài trên má cô ấy.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi”, tôi vòng tay qua vai cô ấy, cố gắng trấn an. Cô
ấy ngước lên nhìn tôi, mỉm cười gượng gạo, rồi tựa đầu vào vai tôi.
Những xúc cảm đặc biệt đang trào dâng bên trong tôi.
Trong suốt một giờ đồng hồ, chiếc xe chồm lên, chúi xuống liên tục trên
con đường đất đá gập ghềnh. Chúng tôi càng lúc càng chạy sâu vào khu
vực có nhiều bụi cây, trông giống như một khu rừng rậm. Sau đó, chiếc
xe vòng qua một khúc quanh, thảm thực vật dày đặc lúc nãy giờ đây
đang mở lối cho chúng tôi tiến vào một thị trấn nhỏ. Những tòa nhà có
khung gỗ nằm dọc hai bên đường.
Ở phía trước, cách chúng tôi khoảng một trăm mét, một chiếc xe tải lớn
đang nằm chắn ngang giữa đường. Vài binh sĩ ra hiệu cho xe chúng tôi
dừng lại. Phía sau họ, một vài chiếc xe khác cũng đang nhấp nháy đèn
pha. Tôi trở nên tỉnh táo hơn. Khi xe chúng tôi dừng lại, một binh sĩ liền
tiến đến gần, rồi nói vài điều gì đó mà tôi không hiểu. Tôi chỉ nghe được
duy nhất một từ: “xăng”. Hai binh sĩ đi cùng chúng tôi ra khỏi chiếc jeep
và đứng trò chuyện với các binh sĩ khác. Thỉnh thoảng, hai người liếc
nhìn chúng tôi. Họ vẫn luôn mang theo súng bên mình.
Tôi để ý thấy một con đường nhỏ rẽ về bên trái. Khi tôi ngắm nhìn từng
cửa hàng, từng ô cửa, những cảm xúc lạ kỳ chợt trỗi dậy từ bên trong.
Hình dáng, màu sắc của mỗi tòa nhà đột nhiên trở nên nổi bật với vẻ đẹp
riêng.
Tôi khẽ gọi tên Marjorie. Marjorie từ từ ngước lên, nhưng cô ấy chưa kịp
nói lời nào, một vụ nổ lớn đã bất ngờ xảy ra, khiến cho chiếc jeep rung
lắc mạnh. Ở phía trước chúng tôi, một đám cháy đang bùng phát dữ dội.
Khói lửa bốc lên nghi ngút. Các binh sĩ bị hất văng xuống đường. Trong
thoáng chốc, khói bụi, tro tàn bao trùm cả khu vực, che khuất tầm nhìn
của chúng tôi.
“Chạy thôi!”, tôi hét lên, rồi nhanh chóng kéo Marjorie ra khỏi xe. Giữa
sự hỗn loạn, bát nháo này, chúng tôi vội vàng chạy thật nhanh xuống con
đường mà tôi đã quan sát trước đó. Những tiếng gào thét, kêu la vẫn còn
văng vẳng ở phía sau chúng tôi. Trong cảnh mịt mờ khói bụi, chúng tôi cứ cắm đầu cắm cổ chạy. Sau khi chạy được khoảng năm mươi mét, tôi
đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa đang mở ở phía bên trái.
“Vào trong đó!”, tôi hét lên. Cả hai chúng tôi liền chạy vào bên trong
cánh cửa. Tôi lập tức đóng cửa lại cẩn thận. Khi đưa mắt nhìn quanh, tôi
thấy một phụ nữ trung niên đang chằm chằm nhìn chúng tôi. Chúng tôi
vừa xông vào nhà người khác.
Tôi nhìn cô ấy, cố nở một nụ cười. Thật kỳ lạ, người phụ nữ này chẳng
hề tỏ ra sợ hãi hay giận dữ khi thấy hai người lạ đột nhập vào nhà mình.
Ngược lại, cô ấy còn hơi nhếch miệng cười với vẻ thú vị, cứ như là cô ấy
chấp nhận sự việc đang diễn ra, như thể cô ấy đã đoán trước về sự hiện
diện của chúng tôi và bây giờ đang nghĩ cần phải làm gì đó. Trên chiếc
ghế bên cạnh cô ấy, một bé gái khoảng bốn tuổi đang ngồi chễm chệ.
“Nhanh nào!”, cô ấy thốt lên bằng tiếng Anh. “Họ đang đi tìm hai vị!”
Cô dẫn chúng tôi đi ra phía sau căn phòng khách bày biện ít đồ đạc, sau
đó đi qua một hành lang, rồi bước xuống một cầu thang gỗ để đến một
tầng hầm dài. Cô bé được mẹ dắt theo bên mình. Chúng tôi nhanh chóng
băng qua tầng hầm, sau đó bước lên vài bậc thang khác để tiến đến một
cánh cửa dẫn ra một con hẻm ở bên ngoài.
Người phụ nữ vội mở khóa cửa một chiếc xe nhỏ đã đỗ ở đó từ trước, rồi
giục chúng tôi vào trong xe. Cô bảo chúng tôi nằm xuống hàng ghế sau,
rồi phủ lên chúng tôi một chiếc mền. Sau đó, hình như cô ấy lái xe tiến
về hướng bắc. Từ đầu đến giờ, tôi chưa nói lời nào, chỉ làm theo sự
hướng dẫn của người phụ nữ này. Sau khi bình tâm trở lại và tiếp nhận
đầy năng lượng, tôi nhận thức được hoàn toàn mọi chuyện. Linh cảm của
tôi về một cuộc trốn chạy đang thật sự diễn ra.
Marjorie đang nằm bên cạnh tôi, hai mắt cô ấy nhắm nghiền.
“Em ổn không?”, tôi thì thầm vào tai cô ấy.
Cô ấy ngước lên nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ, khẽ gật đầu.
Khoảng mười lăm phút sau, người phụ nữ lên tiếng: “Bây giờ các vị có
thể ngồi dậy được rồi”.
Tôi giở tấm chăn ra, đưa mắt nhìn xung quanh. Có vẻ chúng tôi vẫn ở
trên con đường có vụ nổ xảy ra, chỉ là ở cách xa nơi đó về hướng bắc.
“Cô là ai vậy?”, tôi lên tiếng hỏi.
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn tôi và mỉm cười. Cô ấy khoảng bốn
mươi tuổi, có thân hình cân đối với mái tóc đen bồng bềnh ngang vai.
“Tôi là Karla Deez”, cô ấy đáp. “Đây là con gái tôi, Mareta.”
Cô bé mỉm cười, quay xuống nhìn chúng tôi bằng đôi mắt tròn xoe. Cô
bé cũng có mái tóc đen nhánh, dài ngang vai.
Tôi giới thiệu về mình và Marjorie, rồi hỏi: “Sao cô lại giúp chúng tôi?”.
Karla cười lớn. “Có phải hai vị đang trốn chạy khỏi các binh sĩ vì Thủ
bản không?”
“Đúng vậy, nhưng sao cô biết?”
“Tôi cũng biết về Thủ bản mà.”
“Cô đang đưa chúng tôi đi đâu vậy?”, tôi thắc mắc.
“Tôi không biết”, cô ấy đáp. “Anh phải chỉ đường giúp tôi.”
Tôi liếc nhìn sang Marjorie. Cô ấy đang chăm chú lắng nghe câu trả lời
của tôi. “Thật sự, ngay bây giờ, tôi cũng không biết mình nên đi đâu”, tôi
đáp. “Trước khi bị bắt, tôi đang trên đường đi đến Iquitos.”
“Sao anh lại muốn đến đó?”, Karla hỏi.
“Tôi đang đi tìm một người bạn. Ông ấy đang trên đường tìm kiếm Sự
Khai sáng Thứ Chín.”
“Đó là một hành trình nguy hiểm.”
“Tôi biết.”
“Chúng ta sẽ đi đến đó, đồng ý không nào, Mareta?”
Cô bé khúc khích cười, rồi trả lời với giọng điệu người lớn: “Tất nhiên
rồi”.
“Nguyên nhân của vụ nổ là gì vậy?”, tôi thắc mắc.
“Tôi cho rằng một chiếc xe tải chở ga đã gây ra vụ nổ này”, cô ấy đáp.
“Trước đó, một sự cố tương tự cũng đã xảy ra, một vụ rò rỉ khí ga.”
Tôi vẫn chưa hết thắc mắc tại sao Karla lại chẳng hề có chút đắn đo mà
đã lập tức ra tay giúp đỡ chúng tôi, vì vậy, tôi nhắc lại câu hỏi khi nãy.
“Làm sao cô biết chúng tôi đang trốn chạy khỏi các binh sĩ đó?”
Cô ấy hít một hơi thật sâu. “Hôm qua, nhiều xe quân sự đã chạy ngang
qua làng chúng tôi, sau đó thẳng tiến về hướng bắc. Vụ việc bất thường
này khiến tôi nhớ lại sự cố cách đây hai tháng: những người bạn của tôi
đã bị các binh sĩ bắt đi. Tôi và những người bạn của mình đã cùng nhau
nghiên cứu về Thủ bản. Chúng tôi là những người duy nhất trong làng
này có được tất cả tám sự khai sáng. Các binh sĩ đã đến và đưa những
người bạn của tôi đi. Đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn chưa nghe được tin
tức nào về họ cả.”
“Khi quan sát đoàn xe quân sự vào ngày hôm qua”, cô ấy nói tiếp, “tôi
đoán chắc rằng các binh sĩ đang tiếp tục truy tìm các bản sao của Thủ
bản và sẽ có nhiều người khác cần sự giúp đỡ, giống như những người
bạn của tôi. Tôi luôn hình dung viễn cảnh mình sẽ giúp những người như
vậy bằng cách nào nếu có cơ hội. Tất nhiên, tôi cũng từng cảm thấy ngờ
ngợ rằng liệu một suy nghĩ bất chợt nảy ra trong tâm trí mình vào một
thời điểm nhất định có nói lên điều gì không. Vì vậy, khi hai vị đột nhiên
xuất hiện ở nhà tôi, tôi không cảm thấy bất ngờ.”
Cô ấy ngừng lại một lát, rồi hỏi: “Anh đã từng có những linh cảm như
vậy chưa?”.
“Rồi”, tôi đáp.
Karla giảm dần tốc độ. Chúng tôi sắp đến một giao lộ.
“Tôi nghĩ chúng ta nên rẽ phải”, cô ấy đề nghị. “Tuy đường đi sẽ dài hơn
nhưng an toàn hơn.”
Khi Karla rẽ hướng sang phải, Mareta bị trượt qua trái, cô bé phải bám
chặt tay xuống ghế cho khỏi ngã. Cô bé khúc khích cười. Marjorie nhìn
cô bé, tỏ ra thán phục.
“Mareta mấy tuổi rồi?”, Marjorie lên tiếng hỏi Karla.
Karla hơi nhíu mày, nhưng sau đó nhẹ nhàng nói: “Làm ơn đừng nói về
Mareta như thể con bé không có mặt ở đây. Nếu cô xem bé như người
lớn, hãy trực tiếp hỏi bé”.
“Ồ, tôi xin lỗi”, Marjorie có vẻ ái ngại.
“Cháu năm tuổi ạ”, Mareta dõng dạc trả lời.
“Hai vị đã tìm hiểu về Sự Khai sáng Thứ Tám chưa?”, Karla hỏi.
“Tôi vẫn chưa”, Marjorie đáp. “Tôi chỉ mới nghiên cứu Sự Khai sáng
Thứ Ba thôi.”
“Tôi đang tìm hiểu về Sự Khai sáng Thứ Tám”, tôi bộc bạch. “Cô có bản
sao hay tài liệu nào về sự khai sáng này không?”
“Không”, Karla đáp. “Tất cả các bản sao của Thủ bản đã bị các binh sĩ
đó tịch thu rồi.”
“Có phải Sự Khai sáng Thứ Tám nói về cách chúng ta đối xử với trẻ con
không?”
“Đúng vậy. Sự khai sáng này khuyên rằng loài người nên học cách đối
xử với nhau. Ngoài ra, sự khai sáng này còn bàn luận về nhiều khía cạnh
khác nữa, chẳng hạn như cách thức để phóng chiếu năng lượng lên người
khác và làm thế nào để không bị sa vào một mối quan hệ đam mê.”
Đây là lần thứ hai tôi lại được nghe lời cảnh báo này. Tôi định nhờ Karla
giải thích rõ hơn về những nội dung đó, nhưng Marjorie đã lên tiếng
trước.
“Hãy kể chúng tôi nghe chi tiết về Sự Khai sáng Thứ Tám”, cô ấy đề
nghị.
Karla bắt đầu giải thích: “Sự Khai sáng Thứ Tám đề cập đến một cách
thức sử dụng năng lượng mới trong mối quan hệ với con người nói
chung, nhưng nội dung được đề cập đến đầu tiên là cách thức để tương
tác với trẻ nhỏ”.
“Chúng ta nên nhìn nhận trẻ em như thế nào mới đúng?”, tôi hỏi.
“Chúng ta nên nhìn nhận trẻ em với thái độ tôn trọng nhất, vì trẻ em là
những bản thể hoàn thiện nhất mà con người chúng ta hướng đến trên
hành trình tiến hóa. Tuy vậy, để học được cách tiến hóa, bọn trẻ cần
nguồn năng lượng liên tục và vô điều kiện từ chúng ta. Điều tồi tệ nhất
mà chúng ta có thể gây ra cho những đứa trẻ là rút cạn nguồn năng lượng
của chúng thông qua việc tìm cách thay đổi chúng. Như anh biết đó,
chính điều này đã tạo nên những vở kịch kiểm soát bên trong bọn trẻ.
Tuy vậy, để tránh cho bọn trẻ không ‘học được’ những cách thức thao
túng khác nhau, người lớn chúng ta cần trao truyền tất cả năng lượng cần
thiết cho trẻ bất kể chuyện gì xảy ra. Đó là nguyên nhân tại sao bọn trẻ
nên được tham gia vào những cuộc hội thoại của chúng ta, đặc biệt khi
chúng ta nói về chúng. Đồng thời, anh nên cân nhắc về việc có con nếu
anh không thể bảo đảm mình có thể chịu trách nhiệm bằng cách dành
toàn tâm toàn ý cho chúng.”
“Thủ bản đã đề cập đến tất cả những nội dung này sao?”, tôi hỏi.
“Đúng vậy”, cô ấy đáp, “và Thủ bản còn nhấn mạnh rằng chúng ta cần
phải vô cùng cân nhắc việc mình nên sinh mấy đứa con.”
Tôi cảm thấy khó hiểu. “Tại sao việc sinh mấy con lại quan trọng đến
vậy?”
Ngay lúc đó, tuy vẫn đang chăm chú lái xe, cô ấy quay lại nhìn tôi trong
giây lát. “Vì bất kể một người lớn nào cũng chỉ có thể tập trung năng
lượng và trao sự chú ý cho một đứa trẻ trong một thời gian nhất định.
Nếu một người lớn phải chăm lo cho nhiều trẻ trong một lúc, người lớn
đó sẽ cảm thấy quá tải và không thể trao đủ năng lượng cho mỗi trẻ.
Những đứa trẻ khi ấy sẽ bắt đầu cạnh tranh lẫn nhau để giành lấy thời
gian của người lớn.”
“Cuộc chiến giữa các anh chị em với nhau”, tôi nhận định.
“Đúng vậy, nhưng Thủ bản nhấn mạnh rằng vấn đề này đáng lưu tâm
hơn mọi người nghĩ nhiều. Người lớn thường đề cao ý tưởng về gia đình
đông con, trong đó bọn trẻ cùng nhau trưởng thành. Tuy nhiên, trẻ em
nên học để hiểu biết về thế giới thông qua người lớn, không phải từ
những trẻ khác. Trong rất nhiều nền văn hóa, trẻ em thường tụ tập thành
bè phái. Thủ bản cho biết loài người chúng ta dần dần sẽ hiểu được rằng
nếu chúng ta không thể đảm bảo rằng trong mọi thời điểm, một đứa trẻ
được ít nhất một người lớn dành sự tập trung chú ý hoàn toàn, thì chúng
ta không nên mang đứa trẻ đó vào thế giới này.”
“Nhưng khoan đã”, tôi vội lên tiếng. “Trong phần lớn các gia đình, cả
cha và mẹ đều phải đi làm để trang trải cuộc sống. Chẳng phải nội dung
này của Thủ bản phủ nhận quyền có con của những cặp vợ chồng đó
sao?”
“Không hẳn như vậy”, cô ấy đáp. “Thủ bản nói rằng loài người sẽ học
được cách mở rộng phạm vi gia đình ra khỏi ranh giới của các mối quan
hệ huyết thống. Điều này có nghĩa là, một người lớn khác không phải
cha mẹ của trẻ cũng có thể dành cho trẻ sự chú ý. Không nhất thiết tất cả
nguồn năng lượng dành cho trẻ phải đến từ cha mẹ. Trong thực tế, trẻ nên nhận được năng lượng từ nhiều nguồn khác nhau. Tuy vậy, bất kỳ
người nào chăm sóc trẻ phải dành trọn vẹn sự quan tâm chú ý của mình
cho trẻ trên cơ sở một người lớn và một trẻ em.”
“Thật vậy, chắc hẳn cô cũng đang áp dụng điều này”, tôi nhận định.
“Mareta trông có vẻ khá chững chạc.”
Karla cau mày lại và nghiêm giọng nói: “Đừng nói với tôi, hãy nói với
bé”.
“Ồ, vâng.” Tôi nhìn sang cô bé. “Cháu hành xử như một người lớn vậy,
Mareta à.”
Cô bé tỏ vẻ ngượng ngùng, nhìn sang hướng khác. Một lúc sau, cô bé
khẽ đáp lại: “Cháu cảm ơn chú”. Karla quàng tay sang ôm cô bé.
Karla nhìn tôi với vẻ tự hào: “Trong hai năm gần đây, tôi luôn cố gắng áp
dụng những chỉ dẫn được đề cập trong Thủ bản với Mareta, có đúng vậy
không con gái yêu?”.
Cô bé mỉm cười và gật đầu.
“Tôi luôn cố gắng trao truyền năng lượng cho Mareta và luôn nói cho bé
nghe sự thật về mọi tình huống xảy ra bằng ngôn ngữ đơn giản mà bé có
thể hiểu được. Khi con hỏi tôi những câu hỏi của trẻ thơ, tôi luôn nhìn
nhận những thắc mắc đó một cách nghiêm túc, tránh đi theo chiều hướng
đáp lại bằng những câu trả lời gây ảo tưởng chỉ để thỏa mãn niềm vui
thích của người lớn.”
Tôi mỉm cười. “Cô đang muốn nói đến những câu chuyện tưởng tượng
đại loại như ‘những chú cò mang những đứa trẻ sơ sinh đến cho cha mẹ
chúng’ sao?”
“Đúng vậy, tuy nhiên những câu chuyện dân gian này cũng không mang
lại tác động tiêu cực lắm. Trẻ có thể dễ dàng nhận ra sự thật vì nội dung
của những câu chuyện này không hề thay đổi. Điều tồi tệ hơn chính là những lời nói bóp méo sự thật mà người lớn cao hứng nghĩ ra tức thời
chỉ vì họ muốn có chút niềm vui, và vì họ tin rằng sự thật quá phức tạp
nên trẻ sẽ không thể nào hiểu được. Nhưng suy nghĩ này hoàn toàn
không đúng; chúng ta luôn có cách để mô tả sự thật theo mức độ hiểu
biết của trẻ. Người lớn luôn có cách, chỉ cần họ để tâm suy nghĩ.”
“Vậy Thủ bản nói gì về vấn đề này?”
“Thủ bản nói rằng chúng ta nên luôn tìm mọi cách để nói với trẻ sự thật.”
Tôi không đồng tình lắm với quan điểm này. Tôi thuộc kiểu người thích
trêu đùa bọn trẻ.
“Tôi nghĩ bọn trẻ hiểu được những câu đùa của người lớn”, tôi tranh
luận. “Tất cả những nguyên tắc ứng xử này dường như thúc đẩy bọn trẻ
trưởng thành sớm và lấy đi phần nào niềm vui của trẻ nhỏ.”
Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, tỏ ra nghiêm nghị. “Mareta trải qua vô vàn
niềm vui trong thời thơ ấu của mình. Chúng tôi chạy nhảy, đuổi bắt nhau
và cùng chơi tất cả những trò chơi tưởng tượng dành cho trẻ thơ. Điểm
khác biệt là con bé biết được khi nào chúng tôi đang chơi trò tưởng
tượng.”
Tôi gật đầu. Tất nhiên, tôi hoàn toàn đồng tình với những gì cô ấy vừa
chia sẻ.
Karla nói tiếp: “Mareta trông có vẻ tự tin như vậy bởi tôi đã luôn đồng
hành cùng bé. Tôi luôn dành trọn sự chú ý cho con bất cứ khi nào con
cần. Trong những trường hợp tôi không thể sắp xếp được thời gian, chị
tôi đang sống ở nhà kế bên sẽ sang giúp. Những thắc mắc của Mareta
luôn được người lớn lắng nghe và giải đáp. Bởi luôn được quan tâm một
cách chân thành, bé không bao giờ cảm thấy bản thân cần phải có những
hành vi gây chú ý hay để chứng tỏ bản thân. Con luôn nhận được nguồn
năng lượng cần thiết, vì vậy, con mặc nhiên hiểu rằng mình phải luôn
nhận được đủ năng lượng vào mọi thời điểm. Chính nhờ điều này, con sẽ
dễ dàng lĩnh hội được cách thức làm thế nào để chuyển tiếp từ giai đoạn tiếp nhận năng lượng từ người lớn đến giai đoạn hấp thu năng lượng từ
vũ trụ – chủ đề mà chúng ta vẫn luôn thảo luận”.
Tôi chú ý quan sát địa hình bên ngoài. Bây giờ, chúng tôi đang đi xuyên
qua khu rừng rậm. Tuy tầm nhìn đã bị che khuất, nhưng tôi biết rằng mặt
trời đang dần lặn xuống ở phía chân trời xa xa.
“Chúng ta sẽ đến Iquitos trong tối nay chứ?”, tôi hỏi.
“Không”, Karla đáp. “Nhưng chúng ta có thể qua đêm tại nhà một người
quen của tôi.”
“Ở gần đây sao?”, tôi hỏi.
“Đúng vậy, đó là nhà một người bạn của tôi. Ông ấy làm việc cho một
chi cục kiểm lâm.”
“Ông ấy làm việc cho chính phủ sao?”
“Một phần rừng Amazon là khu vực cần được bảo vệ. Ông ấy là một cán
bộ địa phương nhưng có tầm ảnh hưởng. Ông ấy tên là Juan Hinton.
Đừng lo lắng. Ông ấy tin vào Thủ bản và chính phủ chưa bao giờ đụng
đến ông ấy cả.”
Khi chúng tôi đến nơi, trời đã tối hẳn. Bao quanh nơi chúng tôi đứng là
một khu rừng sống động với nhiều thanh âm đa dạng và không khí khá
ẩm ướt. Trước mặt chúng tôi là một căn nhà gỗ lớn có đèn chiếu sáng
trưng ở cuối khoảng rừng trống, bên dưới những tán cây rậm rạp. Ở cạnh
đó có hai căn nhà lớn khác và một vài chiếc jeep đang đỗ gần đó. Một
chiếc xe khác đang được sửa chữa trên cầu nâng và hai người đàn ông
đang sửa xe ở bên dưới.
Một người đàn ông Peru gầy gò, ăn mặc sang trọng đáp lại tiếng gõ cửa
của Karla. Ông ấy tươi cười tiếp đón Karla, nhưng ngay khi nhìn thấy
Marjorie, Mareta và tôi đang đứng ở bậc thềm, nụ cười liền tắt trên môi
ông ấy. Nét mặt ông ấy trở nên căng thẳng và tỏ vẻ không hài lòng khi trao đổi với Karla bằng tiếng Tây Ban Nha. Karla dường như đang cố
gắng nài nỉ ông ấy, nhưng nhìn điệu bộ và cách phản ứng của ông ấy, tôi
có thể nhận thấy rằng ông ấy không muốn chúng tôi ở lại.
Sau đó, khi nhìn qua khe cửa, tôi thấy một người phụ nữ đang đứng ở
tiền sảnh. Tôi tiến đến gần hơn để nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ
đó. Ngạc nhiên thay, đó chính là Julia. Khi tôi chăm chăm nhìn về phía
cô ấy, cô ấy quay đầu lại. Nhìn thấy tôi, cô ấy tỏ ra vô cùng kinh ngạc và
vội đi đến chỗ người đàn ông đang đứng ở cửa rồi đặt tay lên vai ông ấy,
thì thầm vào tai ông ấy điều gì đó. Người đàn ông liền gật đầu, rồi mở
cửa ra với vẻ miễn cưỡng. Tất cả chúng tôi tự giới thiệu khi Hinton dẫn
chúng tôi đi vào khu vực sinh hoạt của căn nhà. Julia nhìn tôi, nói:
“Chúng ta lại gặp nhau”. Cô ấy mặc một chiếc quần kaki có các túi hộp
và một chiếc áo phông màu đỏ tươi.
“Đúng vậy, chúng ta lại gặp nhau”, tôi hào hứng đáp lại.
Ông quản gia người Peru đi đến chỗ Hinton. Khoảng một phút sau, hai
người đi đến một khu vực khác của căn nhà. Julia ngồi xuống chiếc ghế
cạnh một chiếc bàn cà phê, rồi ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống chiếc
trường kỷ đối diện cô ấy. Marjorie có vẻ lo lắng. Cô ấy chằm chằm nhìn
tôi. Hình như Karla cũng nhận thấy tâm trạng bất an của Marjorie. Cô ấy
liền tiến đến gần, nắm tay Marjorie, rồi lên tiếng đề nghị: “Đi uống trà
nóng nào”.
Khi hai người bước đi, Marjorie vội liếc nhìn tôi. Tôi mỉm cười trấn an
cô ấy và vẫn dõi theo hai người cho đến khi họ rẽ hướng để đi vào nhà
bếp. Sau đó, tôi quay sang, ngồi đối diện với Julia.
“Vậy anh nghĩ chuyện này có ý nghĩa gì?”, cô ấy hỏi.
“Chuyện này là chuyện gì?”, tôi đáp lại, tâm trí vẫn còn lang thang.
“Chuyện chúng ta lại tình cờ gặp nhau.”
“Ồ… Tôi không biết.”
“Tại sao bây giờ anh lại đồng hành với Karla và các vị đang đi đâu vậy?”
“Cô ấy đã cứu chúng tôi. Marjorie và tôi đã bị quân đội Peru bắt giữ.
Trong lúc chúng tôi chạy trốn, cô ấy đã xuất hiện để giúp đỡ chúng tôi.”
Julia tỏ vẻ sửng sốt, sau đó nghiêm giọng. “Hãy kể tôi nghe những
chuyện đã xảy ra.”
Tôi tựa người ra ghế, kể cho cô ấy nghe toàn bộ câu chuyện, bắt đầu từ
khi tôi lái xe của Cha Carl đến lúc tôi bị bắt giữ và cuối cùng đã trốn
thoát được.
“Vậy Karla đồng ý đưa anh và Marjorie đến Iquitos sao?”, Julia hỏi.
“Đúng vậy.”
“Tại sao anh lại muốn đi đến đó?”
“Wil đã thông báo với Cha Carl rằng ông ấy sẽ lên đường đi đến Iquitos.
Rõ ràng, Wil đã có linh cảm sẽ tìm thấy Sự Khai sáng Thứ Chín. Đồng
thời, không hiểu sao chính Sebastian cũng đang có mặt ở đó.”
Julia gật gù. “Đúng vậy, Sebastian có một giáo xứ ở gần Iquitos. Đó là
nơi mà ông ấy tạo dựng danh tiếng sau khi cải đạo cho thổ dân da đỏ.”
“Còn chị thì sao?”, tôi thắc mắc. “Chị đang làm gì ở đây vậy?”
Julia chia sẻ rằng cô ấy cũng đang tìm kiếm Sự Khai sáng Thứ Chín,
nhưng cô ấy vẫn chưa nhận được bất kỳ tín hiệu chỉ dẫn nào. Không hiểu
sao cô ấy liên tục suy nghĩ về người bạn cũ của mình, Hinton, vì vậy, cô
ấy đã lên đường đi đến đây.
Tôi không còn tập trung được để tiếp tục lắng nghe nữa. Marjorie và
Karla đã rời khỏi nhà bếp và đang đứng trò chuyện ở tiền sảnh, mỗi
người cầm trên tay một tách trà nóng. Marjorie bắt gặp ánh nhìn của tôi
nhưng không nói gì.
“Cô ấy đã đọc được phần lớn nội dung trong Thủ bản chưa?”, Julia
hướng ánh nhìn về phía Marjorie và lên tiếng hỏi.
“Cô ấy chỉ mới đọc Sự Khai sáng Thứ Ba thôi”, tôi đáp.
“Chúng tôi có thể giúp cô ấy rời khỏi Peru nếu cô ấy muốn.”
Tôi quay người lại, nhìn cô ấy. “Bằng cách nào?”
“Ngày mai, Rolando sẽ rời khỏi đây để lên đường đi Brazil. Một vài
người bạn của chúng tôi đang làm việc tại Đại sứ quán Mỹ ở đó. Những
người này có thể đưa Marjorie trở về Mỹ. Chúng tôi đã giúp một số
người Mỹ trở về nước theo cách đó.”
Tôi nhìn cô ấy và miễn cưỡng gật đầu. Tôi nhận ra trong lòng mình đang
có những xúc cảm lẫn lộn sau khi nghe Julia chia sẻ những điều này. Một
mặt, tôi biết rằng việc Marjorie rời khỏi đây là tốt nhất cho cô ấy. Nhưng
mặt khác, tôi vẫn muốn cô ấy ở lại, tiếp tục đồng hành cùng tôi. Tôi cảm
thấy tuyệt vời hơn, hứng khởi hơn khi có cô ấy ở bên mình.
“Tôi nghĩ tôi cần phải trao đổi với cô ấy”, cuối cùng tôi lên tiếng.
“Tất nhiên rồi”, Julia đáp. “Chúng ta có thể nói chuyện sau.”
Tôi đứng dậy, đi về phía Marjorie. Karla đang quay trở lại nhà bếp.
Marjorie đang đi tới đi lui ở một góc tiền sảnh khuất tầm nhìn. Khi tôi
tiến đến gần, cô ấy đang đứng tựa lưng vào tường.
Tôi vội kéo Marjorie vào lòng. Cảm giác xao xuyến trỗi dậy trong tôi.
“Em cảm nhận được nguồn năng lượng này chứ?”, tôi thì thầm vào tai cô
ấy.
“Thật tuyệt diệu”, cô ấy thốt lên. “Điều này có nghĩa là gì?”
“Anh không biết. Giữa chúng ta có sự liên kết nào đó.”
Tôi liếc nhìn xung quanh. Không ai có thể nhìn thấy chúng tôi. Chúng tôi
liền trao cho nhau một nụ hôn say đắm.
Khi tôi lùi lại để ngắm nhìn khuôn mặt Marjorie, tôi nhận ra cô ấy đã
trông khác hẳn, có vẻ mạnh mẽ hơn. Tôi chợt nhớ lại ngày đầu chúng tôi
gặp nhau tại Viciente và cuộc trò chuyện giữa chúng tôi tại nhà hàng ở
Cula. Thật kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy tràn đầy năng lượng mỗi khi Marjorie
có mặt hay có sự xúc chạm với tôi.
Cô ấy ôm chặt tôi hơn. “Kể từ ngày chúng ta gặp nhau tại Viciente”, cô
ấy bộc bạch, “em đã luôn muốn ở gần bên anh. Em không biết phải nghĩ
sao về điều đó nữa, nhưng em đã tiếp nhận được một nguồn năng lượng
rất tuyệt vời. Em chưa bao giờ trải qua cảm giác kỳ diệu đến vậy.”
Tôi nhìn thấy Karla đang tiến lại gần với nụ cười thật tươi. Karla thông
báo rằng bữa tối đã sẵn sàng, vì vậy, chúng tôi nhanh chóng đi đến
phòng ăn. Một bữa tiệc buffet thịnh soạn đã được chuẩn bị với nhiều trái
cây tươi, các loại rau củ và bánh mì. Mọi người tự lấy phần ăn cho mình
và cùng ngồi quanh một chiếc bàn lớn. Sau khi Mareta hát xong một bài
thánh ca, chúng tôi dành khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ để ăn và trò
chuyện với nhau. Hinton không còn thái độ căng thẳng ban đầu, thay vào
đó, ông ấy trở nên vui vẻ và hòa nhã, giúp chúng tôi tạm quên đi cảm
giác căng thẳng của những kẻ trốn chạy. Tôi quay sang nhìn Marjorie, cô
ấy đang thoải mái nói cười. Ngay lúc này, ngồi bên cô ấy, tôi cảm thấy
lòng mình ngập tràn tình yêu thương ấm áp.
Sau khi ăn tối xong, Hinton đưa chúng tôi quay trở lại khu vực sinh hoạt
để dùng món bánh trứng tráng miệng cùng rượu trái cây. Marjorie và tôi
ngồi trên chiếc trường kỷ, chia sẻ với nhau về quá khứ và những trải
nghiệm đáng nhớ trong cuộc đời mỗi người. Chúng tôi dường như thân
thiết hơn. Trở ngại duy nhất trong mối quan hệ của chúng tôi là cô ấy
sống ở bờ tây, còn tôi sống ở miền nam nước Mỹ. Sau một thoáng ưu tư,
Marjorie nói chúng tôi nên tạm gác vấn đề này sang một bên, rồi tiếp tục
nói cười vui vẻ.
“Em rất nóng lòng muốn được cùng anh trở lại Mỹ”, cô ấy hào hứng nói.
“Chúng ta sẽ vui biết bao khi được cùng nhau đi bất cứ đâu.”
Tôi ngả người ra sau, rồi nghiêm túc nhìn cô ấy: “Julia nói với anh rằng
chị ấy có thể thu xếp cho em quay về Mỹ ngay bây giờ”.
“Ý anh là cả hai chúng ta cùng quay về, phải không?”, cô ấy hỏi lại.
“Không, anh… anh không thể quay về trong lúc này.”
“Tại sao?”, cô ấy vặn hỏi. “Em không thể rời đi nếu không có anh đi
cùng. Nhưng em cũng không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Em sẽ phát điên mất.”
“Em sẽ rời đi trước. Anh sẽ đi sau.”
“Không!”, cô ấy cao giọng. “Em không thể chịu được điều này!”
Karla đã trở lại sau khi cho Mareta đi ngủ. Cô ấy liếc nhìn chúng tôi, rồi
vội đưa mắt sang hướng khác. Hinton và Julia vẫn còn đang nói chuyện
với nhau, có vẻ không hề hay biết về sự bùng nổ của Marjorie.
“Làm ơn”, Marjorie cố nài nỉ. “Chúng ta hãy quay về cùng nhau.”
Tôi liền quay mặt đi.
“Được thôi!”, cô ấy thẳng thừng lên tiếng. “Vậy anh hãy ở lại!” Vừa dứt
lời, cô ấy đứng bật dậy, đùng đùng đi về phòng ngủ.
Lòng tôi thắt lại khi nhìn theo Marjorie. Nguồn năng lượng mà tôi đã
tiếp nhận được khi ở cùng cô ấy bỗng chốc tiêu tan. Tôi đột nhiên cảm
thấy vô cùng mệt mỏi và rối bời. Tôi cố gắng quên đi mọi chuyện. Tôi tự
nhủ rằng dù sao tôi cũng chỉ mới quen biết cô ấy trong thời gian gần đây
nhưng đồng thời, tôi cũng nghĩ rằng có lẽ cô ấy đúng. Có lẽ tôi nên trở
về nhà. Tôi có thể làm được gì nếu tiếp tục ở lại đất nước này chứ? Nếu
quay trở về Mỹ, tôi có thể vận động hoặc làm gì đó để hỗ trợ cho Thủ
bản, và tất nhiên, tôi sẽ giữ được mạng sống của mình. Tôi dợm đứng lên, chuẩn bị đi theo cô ấy, nhưng không hiểu sao tôi lại ngồi xuống. Tôi
thật sự không biết nên làm gì vào lúc này.
“Tôi có thể nói chuyện với anh một lúc không?” Đột nhiên, Karla lên
tiếng đề nghị. Tôi không để ý rằng cô ấy đang đứng ngay bên cạnh
trường kỷ.
“Tất nhiên rồi”, tôi đáp.
Cô ấy ngồi xuống và nhìn tôi trìu mến. “Tôi đã nghe thấy câu chuyện
giữa hai người”, cô ấy chậm rãi lên tiếng. “Và tôi nghĩ rằng trước khi
đưa ra quyết định, có thể anh sẽ muốn nghe Sự Khai sáng Thứ Tám, nói
về sự đắm chìm trong những mối quan hệ đam mê hay phụ thuộc vào
người khác.”
“Vâng, tôi rất muốn tìm hiểu về nội dung đó.”
“Trong giai đoạn đầu của quá trình tỉnh thức và tiến hóa, chúng ta có thể
đột nhiên bị chững lại hoặc trở nên thiếu sáng suốt nếu chúng ta rơi vào
một mối quan hệ đam mê.”
“Cô đang muốn nói đến trường hợp của Marjorie và tôi sao?”
“Để tôi giải thích cho anh quá trình này”, cô ấy nói. “Và anh sẽ tự biết
câu trả lời cho chính mình.”
“Được.”
“Trước hết, tôi muốn chia sẻ với anh là chính tôi cũng đã trải qua một
khoảng thời gian vô cùng khó khăn để lĩnh hội được nội dung này của sự
khai sáng. Vì vậy, tôi vô cùng biết ơn giáo sư Reneau.”
“Reneau sao?”, tôi kêu lên. “Tôi có quen anh ấy. Chúng tôi đã gặp nhau
khi tôi đang tìm hiểu Sự Khai sáng Thứ Tư.”
“Vâng”, cô ấy đáp, “chúng tôi gặp nhau khi cả hai cùng tiếp nhận Sự
Khai sáng Thứ Tám. Anh ấy đã ở lại nhà tôi trong vài ngày.” Tôi gật gù, cảm thấy ngạc nhiên và thú vị.
“Anh ấy đã chia sẻ rằng khái niệm mối quan hệ đam mê được đề cập
trong Thủ bản giải thích nguyên nhân tại sao những cuộc chiến giành
năng lượng luôn xảy ra trong những mối quan hệ tình cảm. Chúng ta vẫn
luôn đau đáu tìm hiểu điều gì khiến cho những xúc cảm hạnh phúc và
thăng hoa trong tình yêu tan biến, khiến cho tình yêu nồng cháy thuở ban
đầu lại dần biến thành những trận tranh cãi nảy lửa. Bây giờ, chúng ta đã
hiểu tường tận về vấn đề này. Đó là kết quả của sự tương tác dòng chảy
năng lượng giữa hai người trong cuộc.
“Khi tình yêu bắt đầu, cả hai đều vô thức trao truyền năng lượng cho
nhau và cả hai đều có những cảm xúc thăng hoa và bay bổng. Chúng ta
đặt tên cho trạng thái say sưa ngây ngất này là ‘tâm trạng khi yêu’.
Không may thay, nếu mỗi người đều mong đợi đối phương sẽ tiếp tục
mang đến cho mình cảm giác đặc biệt này, bản thân họ sẽ tự động bị ngắt
kết nối với nguồn năng lượng vô hạn trong vũ trụ và hai người sẽ ngày
càng phụ thuộc vào nguồn năng lượng của nhau. Đến một lúc, khi mỗi
người đều không còn khả năng duy trì nguồn năng lượng, họ sẽ chấm dứt
việc trao truyền năng lượng cho nhau, đồng thời sẽ quay trở lại vở kịch
xưa cũ của mình nhằm mục đích kiểm soát và thao túng nguồn năng
lượng của đối phương. Tại thời điểm đó, mối quan hệ tình cảm của họ
dần thoái hóa, cuối cùng chỉ còn là những cuộc chiến tranh giành năng
lượng thường xuyên xảy ra.”
Cô ấy ngập ngừng trong giây lát như thể muốn kiểm tra xem liệu tôi đã
hoàn toàn lĩnh hội được khía cạnh này chưa, rồi nói thêm: “Reneau giải
thích cho tôi nguyên nhân tại sao chúng ta rất dễ rơi vào chứng nghiện
cảm xúc trong tình yêu ở góc độ tâm lý. Anh có muốn nghe không?”.
Tôi gật đầu, ra hiệu cho Karla tiếp tục chia sẻ. “Reneau chỉ ra rằng vấn
đề này xuất phát từ gia đình chúng ta. Trong giai đoạn đầu đời, vì lúc nào
cũng ở trong cuộc chiến tranh giành năng lượng nên mỗi chúng ta đều
chưa thể hoàn tất một quá trình tâm lý quan trọng. Chúng ta chưa thể hợp
nhất được phần năng lượng đối lập bên trong mình.”
“Phần năng lượng đối lập bên trong mình sao?”
“Trong trường hợp của tôi”, cô ấy tiếp tục, “tôi chưa thể nào hợp nhất
được phần năng lượng nam tính bên trong tôi. Trong trường hợp của anh,
anh chưa thể nào hợp nhất được phần năng lượng nữ tính bên trong anh.
Vì chưa thể tiếp cận được phần năng lượng đối lập bên trong mình nên
chúng ta dễ dàng say mê người khác giới. Anh biết đó, nguồn năng
lượng thần bí mà chúng ta có thể hấp thụ được từ bên trong mình có cả
phần nam tính và phần nữ tính. Đến một lúc nào đó, chúng ta đều có thể
khai mở được nguồn năng lượng vô hạn này, nhưng vào giai đoạn đầu
của sự tiến hóa, chúng ta phải hết sức thận trọng. Quá trình hợp nhất này
cần xảy ra đúng thời điểm. Nếu chúng ta quá nóng vội kết nối với một
người nào đó để tiếp nhận phần nam tính hoặc nữ tính mà mình đang
thiếu, chúng ta sẽ tự ngắt kết nối chính mình khỏi nguồn năng lượng từ
vũ trụ.”
Tôi nói rằng tôi chưa hoàn toàn hiểu những điều cô ấy vừa chia sẻ.
Karla lên tiếng giải thích: “Hãy hình dung quá trình hợp nhất này diễn ra
như thế nào trong một gia đình lý tưởng. Khi ấy, anh có thể hiểu được
những gì tôi vừa chia sẻ. Trong bất kỳ gia đình nào, vào giai đoạn đầu
đời, trẻ phải tiếp nhận năng lượng từ những người lớn xung quanh.
Thông thường, trẻ sẽ dễ dàng kết nối và hợp nhất năng lượng với cha
hoặc mẹ, người chăm sóc cùng giới với mình, nhưng sẽ gặp khó khăn
trong việc hấp thụ năng lượng từ người chăm sóc khác giới vì những đặc
tính đối lập.
“Chẳng hạn, chúng ta hãy xem xét trường hợp của các bé gái. Trong giai
đoạn đầu đời, để có thể hợp nhất được phần năng lượng nam tính bên
trong, tất cả các bé gái đều thích gần gũi với cha mình. Các bé gái luôn
quấn quýt và muốn người cha ở bên mình trong mọi thời điểm. Thủ bản
giải thích rằng các bé gái muốn hấp thụ phần năng lượng nam tính vì đây
là đặc tính bổ sung cho phần nữ tính của mình. Sự tiếp nhận năng lượng
này mang lại cho các bé gái cảm giác mãn nguyện và hân hoan. Tuy vậy,
các bé gái lại lầm tưởng rằng con đường duy nhất để có được phần năng lượng này là sở hữu phần nam tính của cha mình và bám rịt lấy cha mình
mọi lúc mọi nơi.
“Điều thú vị là, các bé gái luôn cảm thấy rằng bản thân có thể sở hữu và
toàn quyền sử dụng phần năng lượng này, vì vậy, các bé gái luôn muốn
điều hướng người cha theo ý mình như thể đó là phần nam tính bên trong
mình. Các bé gái đều xem người cha như một siêu anh hùng, hoàn hảo
và đầy phép thần thông, có thể đáp ứng tất cả nhu cầu của mình trong
mọi tình huống. Trong một gia đình ít lý tưởng hơn, điều này sẽ dẫn đến
những cuộc chiến giành năng lượng giữa bé gái và cha mình. Từ đó, các
vở kịch được hình thành khi cô con gái nhỏ học cách hành xử sao cho có
thể thao túng cha mình, thông qua đó, cô bé sẽ nhận được phần năng
lượng mình mong muốn.
“Tuy nhiên, trong một gia đình lý tưởng, người cha sẽ không để mình bị
cuốn vào cuộc chiến này. Tuy không thể đáp ứng tất cả nguyện vọng của
con gái mình, ông ấy vẫn tiếp tục mối quan hệ một cách chân thành và
duy trì đủ nguồn năng lượng cần thiết để trao cho cô con gái nhỏ một
cách vô điều kiện. Ở đây, chúng ta cần nhận thức rõ một điều quan trọng:
trong một gia đình lý tưởng, người cha sẽ vẫn tiếp tục cởi mở và gần gũi
với con gái mình. Cô bé vẫn tiếp tục xem cha mình là một siêu nhân toàn
năng, nhưng nếu người cha thành thật giải thích cho con hiểu về con
người thật sự của mình, về những việc mình đang làm và tại sao mình
làm những việc đó, thì cô con gái nhỏ có thể hợp nhất được tính cách và
sở trường đặc trưng của người cha, đồng thời không còn những ảo tưởng
về cha của mình. Cuối cùng, cô con gái sẽ nhận ra cha mình cũng là một
con người bình thường như mọi người, với tất cả những điểm mạnh và
điểm yếu riêng. Khi thiết lập được góc nhìn thực tế này về cha mình, cô
con gái sẽ dễ dàng chuyển tiếp từ giai đoạn tiếp nhận phần năng lượng
nam tính từ cha mình đến giai đoạn hấp thụ phần năng lượng này như
một phần trong nguồn năng lượng tổng thể luôn sẵn có trong vũ trụ”.
Karla tiếp tục: “Tuy vậy, chúng ta phải đối mặt với một vấn đề quan
trọng, là cho đến tận bây giờ, phần lớn cha mẹ vẫn sa vào cuộc chiến
giành năng lượng với con cái mình. Vấn đề này đã và đang tác động tiêu cực đến tất cả chúng ta. Vì tham gia vào những cuộc chiến quyền lực, tất
cả chúng ta đều không nhận ra được cách để giải quyết vấn đề thiếu hụt
năng lượng đối lập này. Chúng ta đều bị mắc kẹt ở giai đoạn tìm kiếm ở
bên ngoài mình phần năng lượng đối lập, ở người khác giới mà chúng ta
xem là hoàn hảo và lý tưởng, để tiếp nhận phần năng lượng mình còn
thiếu từ họ. Anh có nhận thấy vấn đề đó không?”.
“Vâng”, tôi đáp. “Tôi nghĩ mình đã hiểu.”
Cô ấy tiếp tục chia sẻ: “Xét về khả năng tiến hóa thông qua nhận thức,
chúng ta phải đối mặt với một vấn đề nan giải. Như tôi đã đề cập, theo
Sự Khai sáng Thứ Tám, trong giai đoạn đầu của quá trình tiến hóa,
chúng ta sẽ tự động nhận được phần năng lượng đối lập. Phần năng
lượng này đến một cách tự nhiên từ nguồn năng lượng vô hạn trong vũ
trụ. Tuy vậy, chúng ta phải hết sức thận trọng vì nếu một người khác giới
nào đó xuất hiện và sẵn lòng trao phần năng lượng này trực tiếp cho
chúng ta, chúng ta có thể dễ dàng ngắt kết nối với nguồn năng lượng
đích thực và quay lại lối sống cũ lúc nào không hay”. Vừa nói xong, cô
ấy đột nhiên mỉm cười.
“Sao cô lại cười?”, tôi hỏi.
“Reneau từng thực hiện một phép so sánh”, cô ấy lên tiếng. “Anh ấy nói
rằng trước khi chúng ta học được cách để tránh rơi vào cạm bẫy của lối
sống cũ nói trên, chúng ta cứ đi loanh quanh trong thế giới này như một
nửa chưa hoàn thiện. Anh biết đó, chúng ta trông giống như những chữ C
vậy. Chúng ta dễ dàng bị cuốn hút bởi người khác giới. Chúng ta mong
đợi một nửa còn lại để ghép vào chúng ta, tạo thành một hình tròn toàn
vẹn. Chúng ta mong đợi người kia sẽ mang đến cho chúng ta những xúc
cảm thăng hoa và một nguồn năng lượng dồi dào để chúng ta cảm thấy
bản thân toàn vẹn như thể được kết nối hoàn toàn với toàn vũ trụ. Trong
thực tế, chúng ta chỉ có thể kết đôi với một nửa chưa hoàn thiện khác
cũng đang tìm kiếm một nửa còn lại từ bên ngoài.
“Reneau chia sẻ rằng đây là một mối quan hệ đồng phụ thuộc điển hình
và bản thân mối quan hệ này đã có những vấn đề tiềm ẩn sớm muộn gì
cũng bắt đầu nảy sinh.”
Karla ngập ngừng, như thể cô ấy mong đợi sự phản hồi nào đó từ tôi.
Nhưng tôi chỉ gật đầu đáp lại.
“Anh thấy đó, trong mối quan hệ này, cả hai đều tin rằng khi đến với
nhau, họ sẽ tạo thành một chữ O, có nghĩa là một con người toàn vẹn.
Vấn đề ở đây là: ‘con người toàn vẹn’ đó được tạo thành từ hai người,
một người cung cấp phần năng lượng nữ tính và người còn lại cung cấp
phần năng lượng nam tính. Thực chất, đó là sự hợp thành của hai cái đầu,
có nghĩa là hai cái tôi. Trong mối quan hệ này, cả hai đều muốn điều
khiển ‘con người toàn vẹn’ này theo góc nhìn của mình. Vì vậy, tương tự
như vở kịch thời thơ ấu, cả hai đều ra sức đòi hỏi lẫn nhau, nhìn nhận đối
phương như thể là mình. Sự ảo tưởng về chỉnh thể hoàn thiện này luôn
khiến cho mối quan hệ biến thành một cuộc chiến quyền lực. Cuối cùng,
để toàn quyền dẫn dắt chỉnh thể hoàn thiện này đi theo chiều hướng
mình mong muốn, mỗi người dần dần không còn lắng nghe, thậm chí
không thừa nhận sự hiện diện của đối phương nữa. Tuy vậy, tất nhiên là
chiều hướng này sẽ không thể tiếp diễn lâu dài. Trong quá khứ, có thể
một trong hai người đã sẵn lòng chiều theo ý đối phương. Người phục
tùng thường là phụ nữ, thỉnh thoảng là đàn ông. Nhưng giờ đây, chúng ta
đang ngày càng tỉnh thức hơn. Không ai trong chúng ta còn muốn sống
một cuộc đời phục tùng người khác nữa.”
Tôi chợt nhớ đến sự Khai sáng Đầu tiên. Sự khai sáng này đã đề cập đến
những cuộc chiến quyền lực trong những mối quan hệ tình cảm. Và tôi
cũng nhớ đến phản ứng bùng nổ của người phụ nữ mà tôi và Charlene đã
chứng kiến tại nhà hàng. “Vậy là xong! Đừng trông mong gì ở những
mối quan hệ tình cảm!”, tôi nhận định.
“Ồ không, chúng ta vẫn có thể xây dựng một mối quan hệ tình cảm”,
Karla phản hồi. “Nhưng trước tiên, mỗi chúng ta phải tự hoàn thiện
chính mình. Chúng ta phải thiết lập được một kênh kết nối ổn định với toàn vũ trụ. Chúng ta cần một khoảng thời gian nhất định để thiết lập và
duy trì sự kết nối với nguồn năng lượng vô hạn này, để rồi sau đó, chúng
ta sẽ không bao giờ phải đối mặt trở lại vấn đề này nữa, và chúng ta sẽ
phát triển được ‘mối quan hệ thiêng liêng’ như Thủ bản nói đến. Là một
con người toàn vẹn, chúng ta xây dựng một mối quan hệ tình cảm với
một con người toàn vẹn khác, tạo ra một ‘người siêu đẳng’… mà trong
mối quan hệ toàn vẹn đó, mỗi người chúng ta không bao giờ bị kéo ra xa
khỏi hành trình tiến hóa của cá nhân mình.”
“Có phải cô cho rằng đây chính là vấn đề trong mối quan hệ giữa
Marjorie và tôi? Mối quan hệ của chúng tôi sẽ kéo mỗi người ra khỏi
hành trình tiến hóa của riêng mình?”
“Đúng vậy.”
“Vậy chúng tôi có thể làm gì để không lặp lại vở kịch muôn thuở của
những mối quan hệ tình cảm?”
“Hãy cưỡng lại cảm giác ‘yêu từ ánh nhìn đầu tiên’ trong một khoảng
thời gian, bằng việc học cách duy trì những mối quan hệ không tính dục
với những người bạn khác giới. Trong lúc đó, hãy luôn nhớ mình đang
theo một quy trình. Anh hãy chỉ thiết lập mối quan hệ này với những
người sẵn sàng bộc lộ bản thân hoàn toàn, luôn thành thật chia sẻ với anh
lý do và cách thức của những việc họ đang làm, tương tự như mối quan
hệ giữa trẻ với người chăm sóc khác giới trong suốt thời thơ ấu trong
một gia đình lý tưởng. Bằng cách thấu hiểu con người thật sự bên trong
của những người bạn khác giới, chúng ta có thể chấm dứt những phóng
chiếu phi thực tế của bản thân lên những người thuộc giới tính đó. Chính
sự nhìn nhận sáng tỏ này sẽ giải phóng chúng ta khỏi những ảo tưởng sai
lầm, giúp chúng ta kết nối lại với toàn vũ trụ.”
Cô ấy tiếp tục chia sẻ: “Đồng thời, hãy nhớ rằng đây không phải là một
chuyện dễ dàng, đặc biệt nếu chúng ta buộc phải thoát khỏi mối quan hệ
đồng phụ thuộc hiện tại. Đó là tình huống chúng ta thật sự bị rút khỏi
nguồn năng lượng. Một quá trình đầy tổn thương, nhưng nhất định phải được thực hiện. Hiện tượng ‘đồng phụ thuộc’ không phải là một chứng
bệnh xa lạ gì. Tất cả chúng ta đều đồng phụ thuộc ở một mức độ nào đó,
và tất cả chúng ta đều đang nỗ lực để lớn mạnh lên, thoát ra khỏi nó.
“Hãy bắt đầu tự trải nghiệm lại cảm giác hân hoan, hạnh phúc tột cùng
mà anh từng nếm trải vào khoảnh khắc đầu tiên của một mối quan hệ
đồng phụ thuộc. Anh phải thật sự cảm nhận được sự gắn kết với người ấy
ở bên trong. Từ sự khởi đầu đó, anh tiếp tục hành trình tiến hóa và có thể
tìm thấy mối quan hệ tình cảm đặc biệt thật sự phù hợp với mình”.
Cô ấy dừng lại trong giây lát. “Và biết đâu được, nếu anh và Marjorie
cùng tiến hóa từ sự khởi đầu như vậy, có thể cả hai sẽ nhận ra mình thật
sự thuộc về nhau. Tuy vậy, anh hãy biết rằng: mối quan hệ giữa anh và
cô ấy sẽ không thể tiến triển trong hoàn cảnh hiện tại.”
Khi thấy Hinton bước vào, chúng tôi không thảo luận gì thêm nữa.
Hinton nói ông ấy sẽ về phòng nghỉ ngơi; phòng của chúng tôi cũng đã
được chuẩn bị xong. Cả tôi và Karla đều bày tỏ sự cảm kích đối với tấm
lòng mến khách của ông ấy. Sau đó, khi Hinton đi khỏi, Karla chợt lên
tiếng: “Chắc tôi cũng đi ngủ thôi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé”.
Tôi gật đầu và nhìn theo cho đến khi cô ấy đi khuất. Một lúc sau, tôi cảm
thấy ai đó đang đặt tay lên vai mình. Đó chính là Julia.
“Tôi về phòng đây”, cô ấy nói. “Anh có biết phòng mình ở đâu không?
Tôi có thể chỉ cho anh.”
“Vâng, chị chỉ giúp tôi nhé”, tôi khẽ đáp, rồi hỏi: “Phòng của Marjorie ở
đâu vậy?”.
Chúng tôi cùng đi xuống hành lang. Sau đó, cô ấy dừng lại trước một căn
phòng. “Ngay bên cạnh phòng anh”, cô ấy vừa cười vừa nói. “Ông
Hinton là một người rất chu đáo.”
Tôi mỉm cười đáp lại và chúc cô ấy ngủ ngon, sau đó bước về phòng
mình. Tôi leo lên giường ngay sau đó, trằn trọc mãi cho đến khi chìm hẳn vào giấc ngủ.
*
Hương cà phê nồng nàn đánh thức tôi dậy. Mùi hương lan tỏa khắp căn
nhà. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, tôi liền đi đến khu vực sinh hoạt. Người
quản gia lớn tuổi đưa cho tôi một ly nước ép nho tươi thơm ngon. Tôi
nhận lấy ly nước và cảm ơn.
“Chào buổi sáng”, Julia lên tiếng từ đằng sau tôi.
Tôi quay người lại. “Chào buổi sáng.”
Cô ấy chăm chú nhìn tôi, rồi hỏi: “Anh đã khám phá ra điều gì đưa đẩy
chúng ta gặp lại nhau chưa?”.
“Chưa”, tôi đáp. “Tôi vẫn chưa có thời gian để suy nghĩ về chuyện này.
Tôi vẫn đang mải tìm hiểu về chứng nghiện cảm xúc.”
“Tôi hiểu”, cô ấy phản hồi. “Tôi nhận thấy được điều đó.”
“Ý chị là sao?”
“Tôi có thể nhận thấy những chuyện đang xảy ra bằng cách quan sát
trường năng lượng của anh.”
“Trường năng lượng của tôi trông như thế nào?”, tôi hỏi.
“Trường năng lượng của anh được kết nối với trường năng lượng của
Marjorie. Tuy anh đang ngồi tại đây còn cô ấy đang ở trong một căn
phòng khác, trường năng lượng của anh vẫn vươn đến căn phòng đó và
chạm vào trường năng lượng của cô ấy.”
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ khó tin.
Cô ấy mỉm cười, rồi đặt tay lên vai tôi. “Anh đã đánh mất sự kết nối của
mình với vũ trụ. Anh đã bị cuốn vào trường năng lượng của Marjorie
như một nguồn thay thế. Mọi hình thức nghiện ngập đều theo cùng một phương thức như vậy – khi một người không trực tiếp kết nối với vũ trụ
mà thông qua một người hoặc sự vật trung gian khác. Để vượt thoát
được sự vướng mắc này, anh hãy tập trung gia tăng năng lượng bên trong
mình, sau đó hãy đặt trọn vẹn tâm trí vào những việc anh đang thật sự
muốn làm tại đây, ngay lúc này.”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng tình, sau đó bước ra bên ngoài. Julia đợi ở trong
nhà. Trong mười phút sau đó, tôi thực hành phương pháp gia tăng năng
lượng mà Sanchez đã hướng dẫn tôi. Dần dần, tôi bắt đầu nhận ra những
vẻ đẹp hiện hữu xung quanh và cảm thấy thư thái, nhẹ nhõm hơn rất
nhiều. Tôi quay trở vào nhà. “Trông anh có vẻ tươi tỉnh hơn”, Julia nhận
định.
“Tôi cảm thấy khoan khoái hơn”, tôi đáp.
“Vậy tại thời điểm này, anh đang tìm kiếm lời giải đáp cho những câu
hỏi nào?”
Tôi dừng lại, suy nghĩ trong giây lát. Tôi đã tìm thấy Marjorie. Vấn đề
này đã được giải đáp. Nhưng tôi vẫn muốn lên đường tìm Wil. Đồng
thời, tôi còn muốn tìm hiểu liệu mọi người sẽ tương tác với nhau như thế
nào nếu họ thật sự sống theo những chỉ dẫn trong Thủ bản. Nếu Thủ bản
đem đến những tác động tích cực đến vậy, thì tại sao Sebastian và một số
vị linh mục khác lại cảm thấy lo lắng về tài liệu này?
Tôi nhìn Julia, rồi trả lời: “Tôi cần lĩnh hội được phần nội dung còn lại
của Sự Khai sáng Thứ Tám. Đồng thời, tôi vẫn muốn tìm kiếm Wil. Có
thể ông ấy đang giữ Sự Khai sáng Thứ Chín”.
“Tôi sẽ khởi hành đi Iquitos vào ngày mai”, cô ấy thông báo. “Anh có
muốn đi cùng không?”
Tôi ngập ngừng.
“Tôi cho rằng Wil đang ở đó”, cô ấy nói thêm.
“Làm sao chị biết được?”
“Những suy nghĩ của tôi về ông ấy trong tối qua đã chỉ dẫn như vậy.”
Tôi không nói gì.
“Tôi cũng suy nghĩ về anh”, Julia tiếp tục. “Suy nghĩ của tôi cho biết hai
chúng ta sẽ cùng đi đến Iquitos. Tôi có linh cảm rằng bằng cách nào đó,
anh sẽ tham gia vào hành trình này.”
“Hành trình gì vậy?”, tôi thắc mắc.
Cô ấy tươi cười. “Hành trình tìm ra sự khai sáng cuối cùng trước khi
Sebastian làm được điều đó.”
Trong khi Julia đang chia sẻ, tôi nhìn thấy viễn cảnh cô ấy và tôi lên
đường đi đến Iquitos, nhưng không hiểu vì lý do gì, cuối cùng, mỗi
người lại đi theo một hướng khác nhau. Tôi cảm thấy mình có một mục
đích tối hậu nào đó, nhưng không rõ đó là gì.
Tôi trở lại tập trung vào Julia. Cô ấy đang nhìn tôi mỉm cười.
“Tâm trí anh vừa lang thang ở đâu vậy?”, cô ấy hỏi.
“Xin lỗi”, tôi đáp. “Tôi đang suy nghĩ đến một việc.”
“Việc đó có quan trọng không?”
“Tôi cũng không rõ. Tôi đang nghĩ về điều chị nói, rằng khi chúng ta đến
Iquitos, hai chúng ta sẽ đi hai hướng khác nhau.”
Rolando bước vào phòng.
“Đây là những nhu yếu phẩm chị cần”, anh ấy nói với Julia. Khi nhận ra
tôi, anh ấy gật đầu chào lịch sự.
“Tốt lắm, cảm ơn anh”, Julia đáp. “Anh có thấy các binh sĩ đang tập
trung quanh đây không?”
“Không, tôi chẳng thấy binh sĩ nào cả”, anh ấy đáp.
Ngay lúc đó, Marjorie bước vào, khiến tôi hơi mất tập trung, nhưng tôi
vẫn nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện giữa Julia và Rolando. Julia
đang giải thích rằng cô ấy nghĩ Marjorie muốn đi theo Rolando đến
Brazil, sau đó, cô ấy sẽ tìm cách để trở về Mỹ.
Tôi đi về phía Marjorie. “Em ngủ có ngon không?”, tôi ân cần hỏi.
Cô ấy ngước lên nhìn tôi như thể đang nghĩ xem có nên tiếp tục giận dỗi
không. “Không ngon lắm”, cô ấy hờ hững trả lời.
Tôi hướng ánh nhìn về phía Rolando. “Anh ấy là bạn của Julia. Sáng
nay, anh ấy sẽ lên đường đi Brazil. Từ Brazil, anh ấy có thể giúp em trở
về Mỹ.”
Cô ấy có vẻ sợ hãi.
“Không sao đâu, em sẽ ổn mà”, tôi trấn an. “Họ đã giúp nhiều người Mỹ
khác rồi. Họ quen biết những người đang làm việc tại Đại sứ quán Mỹ ở
Brazil. Em sẽ sớm được trở về nhà thôi.”
Cô ấy khẽ gật đầu. “Em lo cho anh.”
“Anh sẽ ổn thôi. Em đừng lo lắng gì cả. Ngay khi trở về Mỹ, anh sẽ gọi
cho em.”
Hinton lên tiếng từ đằng sau, thông báo bữa sáng đã sẵn sàng. Chúng tôi
liền đi vào phòng ăn. Sau khi dùng bữa xong, Julia và Rolando vội đứng
lên. Julia giải thích rằng Rolando và Marjorie cần phải đi qua biên giới
trước khi trời tối và hành trình của họ có thể mất một ngày.
Marjorie thu xếp một số quần áo mà Hinton đã đưa cho cô ấy. Sau đó,
trong lúc Julia và Rolando đang đứng bên cửa trao đổi vài việc, tôi liền
kéo Marjorie sang một bên.
“Đừng lo lắng gì cả”, tôi nói. “Hãy luôn tỉnh táo quan sát, có thể em sẽ
tìm thấy thêm những sự khai sáng khác.”
Cô ấy mỉm cười nhưng không nói gì. Sau đó, Rolando giúp Marjorie
chuyển đồ đạc cá nhân vào chiếc xe nhỏ của anh ấy. Tôi và Julia dõi theo
hai người. Khi xe bắt đầu lăn bánh, Marjorie vội quay lại nhìn tôi. Trong
khoảnh khắc đó, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau.
“Chị có nghĩ rằng chuyến đi của họ sẽ diễn ra thuận lợi và suôn sẻ
không?”, tôi quay sang hỏi Julia.
Cô ấy nhìn tôi, nháy mắt tinh nghịch. “Tất nhiên rồi. Và bây giờ, chúng
ta cũng nên lên đường thôi. Tôi đã chuẩn bị cho anh một số quần áo.” Cô
ấy trao cho tôi một ba lô, bên trong có vài bộ quần áo, rồi chúng tôi
nhanh chóng chất đồ đạc cá nhân cùng một vài thùng đồ ăn lên chiếc xe
bán tải. Sau đó, chúng tôi chào tạm biệt Hinton, Karla và Mareta, rồi cho
xe chạy về hướng đông bắc để đi Iquitos.
Càng đi, chúng tôi càng tiến sâu hơn vào khu vực rừng rậm. Quan sát
xung quanh, chúng tôi thấy rất ít dấu vết của con người. Tôi bắt đầu nghĩ
đến Sự Khai sáng Thứ Tám. Rõ ràng, sự khai sáng này mang đến một
nhận thức mới về cách ứng xử giữa con người với nhau, tuy vậy, tôi vẫn
chưa lĩnh hội được trọn vẹn nội dung này. Karla đã chia sẻ với tôi về
cách chúng ta ứng xử với trẻ con và những nguy hại của một mối quan
hệ nghiện ngập. Đồng thời, cả Pablo và Karla đều đề cập đến cách phóng
chiếu năng lượng lên người khác trong sự tỉnh thức. Nhưng cụ thể,
những cách thức này được thực hiện như thế nào?
Tôi bắt gặp ánh nhìn của Julia, sau đó lên tiếng: “Tôi vẫn chưa hoàn toàn
lĩnh hội được Sự Khai sáng Thứ Tám”.
“Cách mỗi người chúng ta tương tác với những người khác quyết định
quá trình tiến hóa của chúng ta diễn ra nhanh hay chậm và chúng ta sẽ
sớm tìm thấy đáp án cho những câu hỏi của đời mình hay không”, cô ấy
chia sẻ.
“Quá trình này được vận hành như thế nào?”, tôi hỏi.
“Hãy suy nghĩ về trường hợp của anh”, cô ấy tiếp tục. “Những câu hỏi
của anh đã được giải đáp như thế nào?”
“Thông qua những người mà tôi gặp nhân một cơ duyên nào đó.”
“Anh có hoàn toàn mở lòng để tiếp nhận những thông điệp mà họ mang
đến không?”
“Tôi đã không thật sự mở lòng. Tôi thường tỏ vẻ xa cách.”
“Và những người mang đến cho anh thông điệp đó cũng đáp lại bằng thái
độ xa cách?”
“Không, họ đều cởi mở và tận tình. Họ…” Tôi ngập ngừng, không tìm ra
được cách để diễn đạt suy nghĩ của mình sao cho đúng.
“Họ có giúp anh bằng cách gợi mở để anh chia sẻ về bản thân không?”,
Julia tiếp tục. “Họ có mang lại cảm giác ấm áp và truyền năng lượng cho
anh không?”
Những câu hỏi của cô ấy đã làm sống dậy những hồi ức ngọt ngào. Tôi
nhớ lại phong thái ôn hòa của Wil khi ông ấy tìm cách trấn an, giúp tôi
thoát khỏi cơn hoảng loạn sau cuộc trốn chạy ở Lima. Tôi nhớ đến lòng
mến khách của Cha Sanchez cùng với sự hướng dẫn tận tình của Cha
Carl, Pablo và Karla. Và ngay lúc này, tôi đang nhận được sự quan tâm
từ Julia. Họ có một điểm chung là cái nhìn ấm áp, chân thành.
“Vâng”, tôi đáp, “tất cả các vị đều mang đến cho tôi cảm giác ấm áp và
thật nhiều năng lượng.”
Julia bộc bạch: “Thật ra chúng tôi đang thực hiện điều này bằng sự tỉnh
thức, theo sự hướng dẫn của Sự Khai sáng Thứ Tám. Bằng cách giúp anh
gia tăng năng lượng và nhận thức hành trình tiến hóa của đời mình,
chúng tôi có thể tìm thấy sự thật. Đó là thông điệp mà anh có thể mang
lại cho chúng tôi. Anh hiểu được khía cạnh này không? Giúp anh gia tăng năng lượng là điều tốt đẹp nhất mà chúng tôi có thể đem đến cho
chính mình”.
“Vậy chính xác Thủ bản nói gì về tất cả những chuyện này?”
“Thủ bản nói rằng bất kể người nào mà chúng ta gặp vào một thời điểm
nào đó trong đời đều mang đến cho chúng ta một thông điệp nào đó.
Không cuộc gặp gỡ nào chỉ đơn thuần là tình cờ cả. Tuy vậy, cách chúng
ta hồi đáp lại những nhân duyên này sẽ quyết định liệu chúng ta có thể
tiếp nhận được thông điệp hay không. Nếu sau khi nói chuyện với một
người nào đó mà chúng ta vẫn không tìm thấy thông điệp liên quan đến
những câu hỏi hiện tại của đời mình, không có nghĩa là người đó không
mang đến thông điệp nào cả. Chẳng qua, chúng ta đã bỏ lỡ thông điệp vì
một lý do nào đó.”
Cô ấy trầm tư suy nghĩ, sau đó tiếp tục chia sẻ: “Anh có từng tình cờ gặp
lại một người bạn cũ hoặc một người quen nào đó, trò chuyện với nhau
trong giây lát rồi đi, sau đó lại tình cờ gặp anh ấy hoặc cô ấy trong cùng
một ngày hoặc trong cùng một tuần không?”.
“Vâng, tôi đã từng trải qua chuyện đó”, tôi đáp.
“Vậy trong tình huống đó, anh thường nói gì? Chắc hẳn anh sẽ thốt lên
‘Ồ, thật tuyệt khi chúng ta lại gặp nhau’, mỉm cười chào họ, rồi tiếp tục
hành trình của đời mình.”
“Đại loại là vậy.”
“Thủ bản chia sẻ rằng nếu điều đó xảy ra, chúng ta nên tạm dừng những
việc đang làm, bất kể đó là việc gì, rồi nghĩ xem chúng ta đang mang đến
thông điệp gì cho người đó và người đó đang mang đến thông điệp gì
cho chúng ta. Thủ bản tiên đoán một khi con người chúng ta lĩnh hội
được thực tế này, sự tương tác của chúng ta sẽ diễn ra chậm rãi và có
mục đích hơn.”
“Nhưng chẳng phải việc này trong thực tế chẳng dễ dàng gì hay sao, đặc
biệt khi chúng ta tương tác với một người chưa hề biết đến những điều
mà chúng ta đang chia sẻ?”
“Đúng vậy, nhưng Thủ bản đã đưa ra những chỉ dẫn cụ thể về các cách
thức để thực hiện.”
“Có phải là cách thức mà chúng ta tương tác với nhau?”
“Đúng vậy.”
“Thủ bản đã hướng dẫn như thế nào?”
“Sự Khai sáng Thứ Ba nói rằng trong thế giới như một trường năng
lượng rộng lớn này, mỗi con người là một cá thể độc đáo và họ có thể
phóng chiếu năng lượng của mình một cách có ý thức. Anh còn nhớ nội
dung này không?”
“Tôi vẫn còn nhớ.”
“Anh còn nhớ cách thức phóng chiếu năng lượng không?”
Tôi hồi tưởng lại những bài học mà John đã dạy mình. “Vâng, chúng ta
phóng chiếu năng lượng bằng cách trân trọng thưởng thức vẻ đẹp của
một sự vật nào đó cho đến khi bản thân tiếp nhận được đủ năng lượng
cần thiết để đạt đến trạng thái yêu thương. Ở điểm đó, chúng ta có thể
trao truyền lại năng lượng cho sự vật đó.”
“Chính xác là vậy. Chúng ta cũng có thể áp dụng nguyên lý này đối với
con người. Khi chúng ta trân trọng dáng vẻ và phong thái của một người,
tập trung trọn vẹn tâm ý vào người đó cho đến khi chúng ta nhìn thấy
dáng vẻ và phong thái của họ trở nên nổi bật và hiện diện rõ nét, chúng
ta có thể truyền đến họ năng lượng và những cảm xúc hân hoan.
“Tất nhiên, đầu tiên, chúng ta phải duy trì được mức năng lượng cao.
Khi ấy, chúng ta mới có thể bắt đầu dịch chuyển dòng chảy năng lượng
mà mình đã tiếp nhận được sang người khác. Chúng ta càng trân trọng sự toàn vẹn, vẻ đẹp bên trong của đối phương, dòng năng lượng sẽ càng
tuôn chảy vào họ, và một cách tự nhiên, dòng năng lượng sẽ càng tiếp
tục tuôn chảy vào chúng ta.”
Julia cười thành tiếng. “Việc này thật sự mang lại cho chúng ta nhiều
khoái cảm”, cô ấy hào hứng bộc lộ. “Chúng ta càng yêu thương và trân
trọng người khác, dòng năng lượng càng tuôn chảy vào chúng ta. Đây là
lý do tại sao khi yêu thương và giúp người khác gia tăng năng lượng,
chúng ta cũng đang trao tặng món quà tuyệt vời nhất đó cho chính
mình.”
“Tôi đã vài lần nghe Cha Sanchez đề cập đến điều này”, tôi chia sẻ.
Tôi chăm chú nhìn Julia, có cảm giác lần đầu tiên tôi nhìn sâu vào nội
tâm của cô ấy. Julia quay sang đáp lại cái nhìn của tôi trong vài giây, rồi
lại tập trung nhìn con đường phía trước. “Sự phóng chiếu năng lượng
này mang lại những tác động lớn lao đến mỗi cá nhân”, cô ấy lên tiếng.
“Chẳng hạn, ngay lúc này, anh đang truyền năng lượng cho tôi. Tôi có
thể cảm nhận điều đó. Tôi cảm thấy thư thái và sáng suốt hơn rất nhiều.
Điều này giúp tôi diễn đạt những suy nghĩ của mình tốt hơn.
“Nhờ có thêm nhiều năng lượng được truyền từ anh, tôi nhìn thấy rõ hơn
bản thể của mình và tôi sẵn sàng chia sẻ nhiều hơn về con người đích
thực của mình với anh. Khi tôi chia sẻ với anh theo cách đó, anh sẽ dễ
dàng cảm nhận được những thông điệp qua những lời tôi nói. Điều này
giúp anh nhìn thấy được bản thể của tôi một cách trọn vẹn hơn và như
thế, anh sẽ trân trọng, tập trung thưởng thức những điều đó ở một mức
độ sâu sắc hơn. Thái độ trân trọng và sự tập trung chú ý của anh giúp tôi
hấp thụ thêm càng nhiều năng lượng vào bên trong mình và càng nhận
thức sâu sắc hơn nữa về bản thể đích thực của mình. Sự tương tác qua lại
này cứ thế tiếp diễn. Khi hai hoặc nhiều người cùng tham gia vào quá
trình này, họ có thể cùng nhau đạt đến mức độ nhận thức cao không ngờ,
tương ứng với mức năng lượng ngày càng cao khi họ không ngừng tiếp
nhận và trao truyền năng lượng cho nhau. Tuy nhiên, anh phải hiểu rằng
sự kết nối này không phải là một mối quan hệ đồng phụ thuộc. Một mối quan hệ đồng phụ thuộc cũng bắt đầu theo cách tương tự, nhưng sau đó
nhanh chóng trở thành một cuộc chiến giành quyền kiểm soát, bởi sự
nghiện ngập cảm xúc sẽ khiến họ mất kết nối với nguồn năng lượng đích
thực của mình và dần rơi vào tình trạng cạn kiệt năng lượng. Sự phóng
chiếu năng lượng đích thực sẽ không bao hàm sự ràng buộc hay chủ ý
nào. Sự mong đợi duy nhất của cả hai là nhận ra những thông điệp.”
Trong lúc Julia chia sẻ, tôi chợt nghĩ ngay đến một câu hỏi. Pablo nói
rằng ngay trong lần đầu gặp gỡ, tôi đã kích hoạt vở kịch kiểm soát thời
thơ ấu của Cha Costous nên tôi đã không nhận được thông điệp từ ông
ấy.
Tôi hỏi Julia: “Chúng ta sẽ làm gì nếu người đối diện ngay từ đầu đã sử
dụng vở kịch kiểm soát của mình và cố gắng kéo chúng ta vào vở kịch
đó? Làm thế nào để chúng ta thoát ra được?”.
Julia lập tức trả lời. “Theo Thủ bản, nếu chúng ta không ứng phó lại
bằng một vở kịch kiểm soát khác, thì ngay sau đó, vở kịch của họ sẽ
không thể đơn phương tiếp diễn nữa.”
“Tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm”, tôi bày tỏ.
Julia vẫn chăm chăm nhìn con đường phía trước. Rõ ràng, cô ấy đang
chìm đắm trong những suy nghĩ riêng. “Chúng ta có thể ghé vào một cửa
hàng gần đây để đổ xăng.”
Tôi nhìn xuống đồng hồ báo xăng. Kim chỉ xăng cho biết bình xăng vẫn
còn một nửa.
“Xe chúng ta vẫn còn nhiều xăng mà”, tôi thắc mắc.
“Tôi biết”, cô ấy đáp. “Nhưng tôi có suy nghĩ rằng chúng ta nên dừng lại
và đổ đầy bình xăng, vì vậy, chúng ta nên làm như thế.”
“Ồ, được.”
“Con đường đó”, cô ấy vừa nói vừa đưa tay chỉ về bên phải. Chúng tôi rẽ vào con đường đó, rồi chạy thêm gần hai cây số băng qua
một quãng rừng nữa trước khi đến một căn nhà trông giống như một cửa
hàng bán dụng cụ thiết yếu cho ngư dân và thợ săn. Cửa hàng này được
xây bên bờ sông, một số tàu thuyền đang neo đậu trên bến. Sau khi
chúng tôi dừng lại trước một máy bơm xăng bị han gỉ, Julia liền xuống
xe, bước vào bên trong để tìm chủ cửa hàng.
Tôi xuống xe, vươn vai, duỗi thẳng tay chân. Sau đó, tôi tản bộ quanh
căn nhà, rồi đi đến bờ sông. Tiết trời nồm và ẩm ướt. Mặc dù những tán
cây đã che khuất tầm nhìn, tôi vẫn nhìn thấy mặt trời đã đi qua thiên
đỉnh. Một lát nữa thôi, chúng tôi sẽ cảm nhận được cái nắng như đổ lửa.
Đột nhiên, từ đằng sau tôi vang lên tiếng một người đàn ông. Ông ấy nói
tiếng Tây Ban Nha với giọng vô cùng giận dữ. Tôi liền quay đầu lại và
thấy một người đàn ông Peru thấp bé nhưng rắn chắc. Ông ấy nhìn tôi
với vẻ đe dọa và lặp đi lặp lại một câu gì đó.
“Tôi không hiểu ông đang nói gì.”
Ông ấy chuyển sang nói tiếng Anh. “Anh là ai? Anh đang làm gì ở đây?”
Tôi cố lảng tránh câu hỏi của ông ấy. “Chúng tôi chỉ đến đây để đổ xăng.
Chúng tôi sẽ sớm rời khỏi đây thôi.” Tôi vội quay mặt đi, nhìn ra phía bờ
sông, hy vọng ông ấy sẽ đi chỗ khác.
Ông ấy lập tức tiến đến gần tôi. “Tôi nghĩ anh nên cho tôi biết anh là ai,
anh bạn người Mỹ.”
Tôi lại nhìn ông ấy. Ông ấy tỏ ra nghiêm túc.
“Tôi là người Mỹ”, tôi lên tiếng. “Tôi không biết chắc mình đang đi đâu
nữa. Tôi đang đi cùng một người bạn.”
“Một người Mỹ bị lạc đường”, ông ấy lớn tiếng, giọng đầy vẻ thù địch.
“Đúng vậy”, tôi đáp “Anh đang tìm kiếm cái gì ở đây, anh người Mỹ kia?”
“Tôi chẳng tìm gì cả”, tôi vừa trả lời vừa quay lưng đi để trở lại xe. “Và
tôi cũng chẳng làm gì ông cả. Hãy để tôi yên!”
Tôi chợt nhìn thấy Julia đang đứng bên cạnh xe. Khi tôi nhìn về phía cô
ấy, người đàn ông Peru cũng quay đầu nhìn theo.
“Chúng ta đi thôi”, Julia lên tiếng. “Họ không kinh doanh nữa.”
“Cô là ai?”, người đàn ông Peru lớn tiếng hỏi cô ấy.
“Tại sao ông lại tỏ ra giận dữ đến vậy?”, Julia hỏi ngược lại.
Ngay khi ấy, ông ấy đổi thái độ. “Vì tôi có nhiệm vụ trông nom nơi này.”
“Tôi tin chắc rằng ông là một người làm việc mẫn cán. Tuy vậy, mọi
người sẽ khó lòng nói chuyện với ông nếu ông luôn đe dọa họ như vậy.”
Người đàn ông chằm chằm nhìn Julia, cố gắng hiểu liệu cô ấy đang
muốn nói gì.
“Chúng tôi đang trên đường đi đến Iquitos”, Julia chia sẻ. “Chúng tôi
đang làm việc với Cha Sanchez và Cha Carl. Ông có biết hai vị đó
không?”
Người đàn ông lắc đầu. Khi nghe Julia nhắc đến hai vị linh mục, ông ấy
tỏ thái độ ôn hòa hơn hẳn. Cuối cùng, ông ấy gật đầu, rồi lẳng lặng bỏ đi.
“Đi thôi”, Julia giục.
Chúng tôi nhanh chóng leo lên xe, rời khỏi nơi đó. Thật sự, tôi đã cảm
thấy vô cùng lo lắng và bất an. Tôi cố quên đi chuyện vừa rồi.
“Chuyện này có liên quan gì đến trực giác không?”, tôi hỏi.
Julia quay sang nhìn tôi. “Ý anh là sao?”
“Ý tôi là trực giác có cho chị biết lý do tại sao nên dừng lại không?”
Cô ấy phá lên cười, rồi trả lời: “Không, tất cả hành động đều xuất phát từ
bên ngoài”.
Tôi chăm chú nhìn cô ấy.
“Anh đã hiểu ra chưa?”, cô ấy hỏi lại.
“Vẫn chưa”, tôi đáp.
“Trước khi chúng ta đến đó, anh đã nghĩ gì?”
“Tôi muốn duỗi thẳng chân một lát.”
“Không, trước đó nữa. Trong lúc chúng ta đang thảo luận, anh đã hỏi về
vấn đề gì?”
Tôi cố gắng nhớ lại. Chúng tôi đang trao đổi với nhau về những vở kịch
kiểm soát thời thơ ấu. “Tôi đã cảm thấy khó hiểu đối với một nội dung
chị chia sẻ”, tôi bộc bạch. “Chị đã nói rằng rằng đối phương không thể
tiếp tục vở kịch kiểm soát của mình nếu chúng ta kiên quyết không sử
dụng một vở kịch khác để ứng phó với họ. Tôi đã không hiểu nội dung
này.”
“Vậy bây giờ anh đã hiểu ra chưa?”
“Tôi vẫn chưa hiểu lắm. Chị có thể giải thích thêm không?”
“Tình huống bên ngoài lúc nãy rõ ràng đã minh họa chuyện gì sẽ xảy ra
nếu anh chọn cách ứng phó bằng một vở kịch.”
“Minh họa như thế nào?”
Cô ấy liếc nhìn sang tôi trong giây lát. “Người đàn ông đó đã sử dụng vở
kịch kiểm soát nào với anh?”
“Ông ấy rõ ràng là một kẻ đe dọa.”
“Đúng vậy, còn anh đã sử dụng vở kịch kiểm soát nào?”
“Tôi chỉ đang cố chấm dứt sự quấy rầy của ông ấy.”
“Tôi biết, nhưng anh đã sử dụng vở kịch kiểm soát nào?”
“À, ban đầu tôi sử dụng vở kịch xa lánh, nhưng ông ấy vẫn khăng khăng
bám theo tôi.”
“Rồi sau đó?”
Câu chuyện đang theo chiều hướng khiến tôi hơi khó chịu, nhưng tôi vẫn
cố gắng tập trung để thảo luận cho đến nơi đến chốn. Tôi nhìn sang cô
ấy, rồi trả lời: “Tôi nghĩ mình đã dùng vở kịch nạn nhân”.
Cô ấy mỉm cười. “Đúng vậy.”
“Tôi thấy chị đã ứng phó với ông ấy một cách êm đẹp”, tôi nhận định.
“Đơn giản vì tôi đã không đáp lại bằng vở kịch kiểm soát mà ông ấy
đang mong đợi. Hãy nhớ rằng vở kịch kiểm soát của mỗi người được
hình thành từ thời thơ ấu trong mối liên hệ với một vở kịch khác. Vì vậy,
mỗi vở kịch chỉ có thể diễn ra đến cùng khi có sự tương tác của một vở
kịch khác. Kẻ đe dọa cần một nạn nhân hoặc một kẻ đe dọa khác cùng
tham gia vào vở kịch của mình để được truyền năng lượng.”
“Vậy chị đã xử lý chuyện này như thế nào?”, tôi hỏi lại, trong tôi vẫn
còn nhiều thắc mắc.
“Nếu đáp trả bằng một vở kịch, tôi sẽ đóng vai một kẻ đe dọa khác, tìm
cách đe dọa lại ông ấy. Tất nhiên, sự phản kháng này có thể khiến một
cuộc chiến bùng nổ. Tuy vậy, thay vào đó, tôi đã làm theo sự chỉ dẫn của
Thủ bản. Tôi đã gọi tên vở kịch của ông ấy. Tất cả các vở kịch đều là
những chiến thuật ngầm để tranh giành năng lượng. Ông ấy đe dọa anh
để hấp thụ năng lượng từ anh. Khi ông ấy tìm cách làm điều đó, tôi đã
gọi tên những gì ông ấy đang làm.”
“Đó là lý do khiến chị đã hỏi tại sao ông ấy lại tỏ ra tức giận như vậy?”
“Đúng vậy. Thủ bản chia sẻ rằng những chiêu trò thao túng năng lượng
sẽ không thể tiếp diễn nếu anh nhận thức rõ và đưa chúng ra ngoài ánh
sáng. Những chiêu trò đó sẽ không còn ẩn nấp trong bóng tối được nữa.
Đây là một phương pháp vô cùng đơn giản. Trong một cuộc hội thoại, sự
thật sẽ luôn giành chiến thắng. Kể từ đó, đối phương sẽ trở nên trung
thực và chân thành hơn.”
“Bây giờ thì tôi đã hiểu”, tôi phản hồi. “Thật ra, từ trước đến nay, đôi khi
tôi cũng có thể nhận ra và gọi tên những vở kịch kiểm soát, tuy tôi chưa
nhận thức rõ việc này.”
“Đúng vậy. Tôi tin chắc rằng tất cả chúng ta đều đã từng gọi tên những
vở kịch kiểm soát. Chúng ta chỉ đang học để nhận thức rõ hơn về vấn đề
đáng lo ngại này. Chìa khóa để giải quyết vấn đề này: chúng ta hãy nhìn
nhận một cách khách quan vở kịch kiểm soát mà đối phương đang sử
dụng, đồng thời, hãy truyền năng lượng về phía người đó nhiều nhất có
thể. Nếu đối phương cảm nhận rằng dù thế nào đi nữa, họ vẫn được trao
truyền năng lượng, họ sẽ dễ dàng từ bỏ hành vi thao túng từ phía mình.”
“Ông ấy có điểm gì khiến chị có thể thông cảm được?”, tôi hỏi.
“Tôi có thể thông cảm vì ông ấy hành xử như một cậu bé bất an đang
khẩn thiết cần năng lượng. Ngoài ra, ông ấy đã mang đến cho anh một
thông điệp vào đúng thời điểm, không phải sao?”
Tôi quay sang nhìn Julia. Cô ấy dường như sắp cười thành tiếng.
“Chị cho rằng chúng ta dừng lại nơi đó chỉ để tôi học được cách thức
đúng đắn để tương tác với những người sử dụng vở kịch kiểm soát à?”
“Đó chẳng phải là câu hỏi mà anh đã đặt ra sao?”
Tôi mỉm cười và cảm thấy thư thái, vui vẻ trở lại. “Đúng vậy.”
Một con muỗi vo ve, bay qua bay lại trên mặt tôi, khiến tôi phải tỉnh
giấc. Tôi nhìn sang Julia. Cô ấy mỉm cười như thể đang nhớ lại chuyện
gì đó khôi hài. Sau khi rời khỏi cửa hàng gần bờ sông, trong suốt vài giờ
đồng hồ, chúng tôi chỉ im lặng, thỉnh thoảng nhấm nháp những món đồ
ăn mà Julia đã chuẩn bị sẵn cho chuyến hành trình.
“Anh đã dậy rồi sao?”, Julia lên tiếng.
“Vâng”, tôi đáp. “Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến Iquitos?”
“Hiện tại, Iquitos ở cách chúng ta khoảng năm mươi cây số, nhưng
chúng ta có thể ghé nhà nghỉ Stewart trước, chỉ cách đây vài phút nữa
thôi. Đó là một nhà nghỉ nhỏ và cũng là một trại săn bắn. Chủ nhà nghỉ
là người Anh và ông ấy cũng ủng hộ Thủ bản.” Cô ấy lại mỉm cười.
“Chúng tôi đã có nhiều thời gian vui vẻ cùng nhau. Nếu mọi chuyện vẫn
ổn, chắc hẳn ông ấy đang có mặt ở đó. Tôi hy vọng chúng ta có thể tìm
thấy manh mối để biết Wil ở đâu.”
Julia tấp xe vào lề đường, rồi quay sang nhìn tôi. “Chúng ta nên nhìn
nhận lại mình đang ở đâu trên hành trình này”, cô ấy lên tiếng. “Trước
khi tình cờ gặp lại anh, tôi đang loay hoay với mong muốn tìm kiếm Sự
Khai sáng Thứ Chín nhưng vẫn chưa biết mình nên đi đâu. Tôi để ý thấy
bản thân thường xuyên nghĩ về Hinton. Tôi đã quyết định đi đến nhà anh
ấy và không ngờ gặp lại anh ở đó. Và anh đã chia sẻ rằng anh đang tìm
kiếm Wil và nghe nói ông ấy đang ở Iquitos nên quyết định đi đến đó.
Trực giác mách bảo tôi rằng hai chúng ta sẽ cùng tham gia vào hành
trình tìm kiếm Sự Khai sáng Thứ Chín, sau đó linh cảm của anh lại cho
biết chúng ta sẽ tách ra, mỗi người đi một hướng. Mọi chuyện có vẻ
đang tiến triển như thế nhỉ?”
“Đúng vậy”, tôi đáp.
“Tôi muốn anh biết rằng sau đó, tôi đã nghĩ đến Willie Stewart và nhà
nghỉ của ông ấy. Tôi đoán rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra ở đó.”
Tôi gật đầu. Sau đó, cô ấy quay đầu xe, rồi lái vòng qua một khúc quanh. “Nhà nghỉ ở
đó”, Julia lên tiếng.
Ở phía trước, cách chúng tôi khoảng hai trăm mét tại góc đường bên
phải, là một căn nhà hai tầng được xây theo phong cách thời nữ hoàng
Victoria.
Xe chúng tôi chạy vào một khu vực rải đầy sỏi, sau đó dừng lại. Một vài
người đàn ông đang đứng trò chuyện dưới mái vòm. Khi tôi mở cửa xe
chuẩn bị bước xuống, Julia vội đặt tay lên vai tôi.
“Hãy nhớ rằng không ai xuất hiện tại đây chỉ vì tình cờ cả. Hãy luôn tỉnh
táo quan sát để đón nhận thông điệp”, cô ấy nhắn nhủ.
Tôi đi theo cô ấy bước lên các bậc thang trước mái vòm để vào trong
nhà. Những người đàn ông Peru ăn mặc chỉnh tề lơ đễnh gật đầu chào
chúng tôi khi chúng tôi đi qua họ.
Sau khi chúng tôi bước vào tiền sảnh, Julia chỉ tay về phía phòng ăn, bảo
tôi hãy chọn một chiếc bàn và ngồi chờ ở đó trong lúc cô ấy đi tìm chủ
nhà.
Tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Ở đây có trên mười bàn, được xếp
thành hai dãy. Tôi chọn một bàn ở khoảng giữa, rồi ngồi xuống một
chiếc ghế, tựa lưng vào tường. Ba vị khách nam khác, đều là người Peru,
bước vào sau tôi và ngồi xuống chiếc bàn đối diện với tôi. Một người
đàn ông khác xuất hiện ngay sau đó và chọn một chiếc bàn ở bên phải
tôi, cách tôi khoảng sáu mét. Ông ấy ngồi xuống một góc bàn, hơi quay
lưng về phía tôi. Có vẻ ông ấy là người nước ngoài, hình như là châu Âu.
Julia bước vào phòng. Nhìn thấy tôi, cô ấy liền đi nhanh đến và ngồi
xuống chiếc ghế đối diện.
“Chủ nhà nghỉ hiện không có ở đây”, cô ấy lên tiếng, “và trợ lý của ông
ấy cũng không nghe tin tức gì về Wil cả.”
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”, tôi hỏi.
Cô ấy nhìn tôi, rồi nhún vai. “Tôi cũng không biết nữa. Chúng ta phải tin
rằng người nào đó mà chúng ta gặp ở đây sẽ mang đến thông điệp cho
chúng ta.”
“Chị nghĩ ai sẽ là người mang thông điệp đến cho chúng ta?”
“Tôi không biết.”
“Làm sao chị có thể tiên đoán rằng chuyện này sẽ xảy ra?”, tôi hỏi và đột
nhiên cảm thấy hoài nghi. Ngay cả sau tất cả những sự kiện trùng hợp
đầy bí ẩn đã xảy đến với tôi kể từ khi tôi đặt chân đến đất nước Peru này,
tôi vẫn cảm thấy nghi ngờ giả định rằng một sự kiện có thể xảy ra chỉ vì
chúng ta có linh cảm về nó.
“Anh đừng quên nội dung của Sự Khai sáng Thứ Ba”, Julia trả lời. “Vũ
trụ này là một trường năng lượng rộng lớn. Trường năng lượng này vận
hành theo chiều hướng đáp lại những mong cầu của chúng ta. Con người
cũng là một phần của vũ trụ năng lượng. Vì vậy, khi chúng ta tìm kiếm
câu trả lời cho một câu hỏi nào đó, thì những người xuất hiện trong đời
chúng ta vào thời điểm đó là những người nắm giữ đáp án.”
Cô ấy đột nhiên quay sang nhìn những người đang có mặt trong phòng.
“Tôi không biết những người này là ai, nhưng nếu chúng ta có thể dành
đủ thời gian để trò chuyện với họ, chúng ta sẽ tìm thấy ở mỗi người một
thông điệp nào đó. Những thông điệp đó chứa đựng một phần đáp án cho
những câu hỏi của chúng ta.”
Tôi bán tín bán nghi nhìn cô ấy. Cô ấy nghiêng người về phía tôi. “Anh
hãy tự mình chiêm nghiệm. Bất kỳ người nào chúng ta gặp trên đường
đời đều mang đến cho chúng ta một thông điệp. Nếu không phải vậy,
chắc hẳn họ đã rời đi trước đó, hoặc sau đó. Trong thực tế, những người
này đang có mặt ở đây, và họ ở đây vì một lý do nào đó. Tôi chăm chú nhìn cô ấy, vẫn còn cảm thấy nghi ngờ về điều đúc kết mới
mẻ và nghe có phần đơn giản này.
“Cái khó ở đây là”, cô ấy nói thêm, “chúng ta nên chọn những người nào
để bắt chuyện và trao đổi, vì chắc chắn là chúng ta không có đủ thời gian
để trò chuyện với tất cả mọi người.”
“Vậy chị sẽ chọn những người như thế nào?”, tôi cảm thấy hiếu kỳ.
“Thủ bản nói rằng hãy chú ý đến những dấu hiệu.”
Tôi vẫn chăm chú lắng nghe Julia, nhưng không hiểu sao mắt tôi vẫn liếc
nhìn xung quanh, rồi đột nhiên dừng lại ở người đàn ông bên phải. Ông
ấy đang quan sát xung quanh, và ngay lúc đó cũng hướng mắt về phía
tôi. Khi bắt gặp ánh nhìn của tôi, ông ấy nhìn xuống, tập trung vào đĩa đồ
ăn của mình. Tôi cũng nhìn sang hướng khác.
“Những dấu hiệu gì vậy?”, tôi tiếp tục hỏi.
“Những dấu hiệu như thế”, cô ấy đáp.
“Như thế nào?”
“Như anh vừa thấy đó.” Cô ấy hất đầu về phía người đàn ông ở bên phải
tôi.
“Ý chị là sao?”
Julia lại nghiêng người về phía tôi. “Theo Thủ bản, chúng ta sẽ học được
rằng khi hai ánh mắt tình cờ chạm nhau, họ nên bắt đầu một cuộc trò
chuyện vì đó chính là một dấu hiệu.”
“Nhưng chẳng phải tình cờ chạm mắt nhau là chuyện xảy ra hằng ngày
hay sao?”, tôi thắc mắc.
“Đúng vậy”, cô ấy đáp. “Và khi nó xảy ra, phần lớn mọi người hầu như
không để tâm đến, sau đó quên đi và quay lại với những mối bận tâm thường ngày của họ.”
Tôi gật gù. “Thủ bản còn đề cập đến những dấu hiệu nào khác không?”,
tôi hỏi.
“Cảm giác quen thuộc”, cô ấy nói tiếp. “Anh thấy một người nào đó
trông rất quen, tuy anh biết chắc mình chưa từng gặp họ ở đâu đó trước
đây.”
Khi Julia chia sẻ điều này, tôi đột nhiên nghĩ đến Dobson và Reneau.
Vào lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hai người đó đã mang đến cho tôi
những cảm giác quen thuộc.
“Thủ bản có đề cập đến nguyên nhân tại sao một số người lại trông có vẻ
quen thuộc với chúng ta không?”, tôi hỏi.
“Thủ bản không chia sẻ chi tiết về những điều này. Thủ bản chỉ nói rằng
mỗi chúng ta đều thuộc một nhóm người nào đó có cùng suy nghĩ.
Những người có cùng suy nghĩ thường gặp nhau ở những mối quan tâm
chung trong từng thời điểm trên hành trình tiến hóa. Suy nghĩ của họ đa
phần giống nhau nên những biểu hiện bên ngoài và sự trải nghiệm cũng
tương tự nhau. Chúng ta sẽ có linh cảm để nhận ra một người nào đó
thuộc cùng nhóm của mình và thông thường, họ là những người mang
đến cho chúng ta những thông điệp.”
Tôi quay sang nhìn người đàn ông đó một lần nữa. Trông ông ấy có vẻ
quen. Thật ngạc nhiên, khi tôi đang quan sát ông ấy, ông ấy cũng bất ngờ
quay sang nhìn tôi lần nữa. Tôi vội hướng ánh nhìn về phía Julia.
“Anh nhất định phải nói chuyện với người này”, Julia lên tiếng.
Tôi không phản ứng gì cả. Tôi cảm thấy không dễ dàng bỗng dưng đi
đến nói chuyện với ông ấy. Tôi muốn sớm rời khỏi đây để đi Iquitos. Tôi
đang định đưa ra lời đề nghị đó thì Julia đã lên tiếng trước: “Đây là nơi
chúng ta cần có mặt ngay lúc này, không phải ở Iquitos. Chúng ta phải
tìm ra câu trả lời ở đây. Vấn đề anh đang gặp phải là: bên trong anh đang kháng cự lại ý nghĩ đi đến chỗ người đó và bắt đầu một cuộc trò
chuyện”.
“Tại sao chị lại có khả năng đó?”, tôi cảm thấy hiếu kỳ.
“Khả năng gì?”, cô ấy tỏ ra ngạc nhiên.
“Biết được điều tôi đang suy nghĩ.”
“Chẳng có gì thần bí ở đây cả. Tôi chỉ chú ý quan sát những biểu hiện
của anh thôi.”
“Ý chị là sao?”
“Khi anh thật sự trân trọng sự hiện diện của một người nào đó, anh có
thể nhìn sâu vào nội tâm và nhận ra con người chân thật nhất của họ bên
dưới những biểu hiện bề mặt. Khi anh tập trung nhận biết đối phương ở
mức độ sâu sắc đó, anh có thể đọc được những suy nghĩ bên trong thông
qua một vài biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt họ. Điều này diễn ra hoàn
toàn tự nhiên.”
“Những gì chị vừa mô tả có vẻ rất giống với hiện tượng thần giao cách
cảm”, tôi nhận định.
Cô ấy cười thật tự nhiên. “Thần giao cách cảm là một năng lực tự nhiên
của con người.”
Tôi lại liếc sang nhìn người đàn ông đó nhưng lần này, ông ấy không
quay lại nhìn tôi.
“Anh nên hấp thụ thêm năng lượng, sau đó đi đến nói chuyện với ông
ấy”, Julia thúc giục, “trước khi anh bỏ lỡ cơ hội này.”
Tôi tập trung tăng cường năng lượng cho đến khi cảm thấy mạnh mẽ,
khỏe khoắn hơn. “Tôi nên nói gì với ông ấy đây?”, tôi sốt sắng hỏi. “Sự thật”, Julia đáp. “Hãy biểu đạt sự thật mà anh muốn chia sẻ dưới
một hình thức mà ông ấy dễ dàng nhận ra.”
“Vâng. Tôi sẽ cố gắng.”
Tôi đẩy ghế ra, đứng dậy, rồi đi đến bàn của người đàn ông đó. Ông ấy
trông có vẻ dè dặt và khá căng thẳng, khiến tôi nhớ lại bộ dạng của Pablo
vào đêm đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Tôi cố tập trung nhìn vào chiều sâu
nội tâm của ông ấy thay vì nỗi bất an đang được biểu hiện ra trên khuôn
mặt ông ấy. Khi làm như vậy, tôi nhận thấy một sắc diện khác của ông
ấy, một sắc diện dồi dào năng lượng hơn.
“Xin chào”, tôi lên tiếng. “Hình như ông không phải là người Peru chính
gốc. Tôi hy vọng ông có thể giúp tôi. Tôi đang tìm kiếm một người bạn,
ông Wil James.”
“Mời anh ngồi”, ông ấy đáp lại bằng chất giọng êm ái của vùng
Scandinavia. “Tôi là giáo sư Edmond Connor.”
Ông ấy bắt tay chào tôi, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi rất tiếc. Tôi chưa từng
quen biết người nào tên Wil cả”.
Tôi giới thiệu bản thân, sau đó giải thích rằng ông Wil đang trên đường
tìm kiếm Sự Khai sáng Thứ Chín. Tôi chỉ có linh cảm rằng điều mình
chia sẻ có thể có ý nghĩa nào đó đối với ông ấy.
“Tôi biết Thủ bản”, ông ấy nói. “Tôi đến đây để tìm hiểu về tính xác
thực của tài liệu này.”
“Ông nghiên cứu Thủ bản với tư cách cá nhân sao?”
“Tôi có hẹn với một giáo sư tên là Dobson ở đây. Tuy nhiên, tới giờ tôi
vẫn chưa thấy ông ấy đến. Tôi không biết có chuyện gì xảy ra không.
Dobson đã đảm bảo rằng khi tôi đến đây, tôi chắc chắn sẽ gặp ông ấy.”
“Ông quen biết giáo sư Dobson sao?!”
“Đúng vậy. Ông ấy đang tiến hành một cuộc điều tra về Thủ bản.”
“Vậy ông ấy vẫn ổn chứ? Ông ấy đang trên đường đến đây sao?”
Giáo sư Connor nhìn tôi dò hỏi. “Chúng tôi đã lên kế hoạch như vậy. Có
chuyện gì không ổn sao?”
Mức năng lượng trong tôi đang sụt giảm. Tôi nhận ra Dobson và Connor
đã lên lịch hẹn trước khi Dobson bị bắt. “Tôi đã gặp ông ấy trên máy bay
khi tôi đang trên đường đi đến Peru. Ông ấy đã bị bắt giữ tại Lima. Sau
đó, tôi cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy đến với ông ấy nữa”, tôi giải
thích.
“Ông ấy bị bắt giữ sao? Ôi Chúa ơi!”
“Cuộc nói chuyện cuối cùng của hai người đã diễn ra khi nào?”, tôi hỏi.
“Tôi có nói chuyện với ông ấy cách đây vài tuần, nhưng cuộc hẹn này đã
được ấn định từ trước. Nếu có gì thay đổi, ông ấy sẽ gọi lại cho tôi.”
“Ông có nhớ lý do tại sao Dobson lại muốn gặp ông tại đây chứ không
phải ở Lima không?”, tôi tiếp tục hỏi.
“Dobson nói rằng ông ấy muốn đến đây để tham quan một số tàn tích và
gặp một nhà khoa học nào đó.”
“Dobson có nhắc đến địa điểm gặp gỡ giữa ông ấy và nhà khoa học đó
không?”
“Theo tôi nhớ thì ông ấy nói sẽ đi đến San Luis. Tại sao anh lại hỏi
vậy?”
“Tôi không biết nữa… Tôi chỉ muốn biết thôi.”
Ngay khi tôi nói câu trên, có hai việc xảy ra đồng thời. Đầu tiên, tôi nghĩ
đến Dobson và khả năng gặp lại ông ấy. Chúng tôi sẽ gặp lại nhau trên
một con đường rợp bóng cây xanh. Vào chính lúc đó, tôi cũng đang bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngạc nhiên thay, tôi nhìn thấy Cha Sanchez
đang bước lên các bậc thềm. Ông ấy trông có vẻ mệt mỏi, trên người
mặc một bộ quần áo bẩn. Ở khu vực đỗ xe, một vị linh mục khác đang
ngồi đợi bên trong một chiếc xe cũ.
“Ông ấy là ai vậy?”, giáo sư Connor lên tiếng hỏi.
“Đó là Cha Sanchez!”, tôi hào hứng kêu lên.
Tôi quay sang tìm Julia, nhưng cô ấy không còn ngồi ở đó nữa. Ngay khi
thấy Sanchez bước vào phòng, tôi liền đứng bật dậy. Khi nhận ra tôi, ông
ấy đứng khựng lại, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Sau khi định thần lại, ông
ấy đi nhanh đến, rồi vòng tay ôm tôi.
“Anh vẫn ổn chứ?”, ông ấy trìu mến hỏi.
“Vâng, tôi ổn”, tôi ân cần đáp lại. “Cha đang làm gì ở đây vậy?”
Trong bộ dạng mệt mỏi, ông ấy gượng cười. “Tôi chẳng còn nơi nào
khác để đi. Còn ở đây thì tôi hầu như chẳng thể làm được gì. Hàng trăm
binh sĩ đang lũ lượt đến đây.”
“Tại sao họ lại kéo đến đây vậy?”, Connor lên tiếng từ phía sau, rồi tiến
đến chỗ tôi và Sanchez đang đứng.
“Rất tiếc”, Sanchez trả lời, “tôi không biết họ đang mưu tính điều gì. Tôi
chỉ biết hàng trăm binh sĩ đang kéo đến.”
Tôi giới thiệu hai người với nhau và kể cho Cha Sanchez về tình cảnh
hiện tại của Connor. Connor tỏ ra vô cùng sợ hãi.
“Tôi phải rời khỏi nơi này”, ông ấy bộc bạch. “Nhưng tôi cần ai đó có
xe.”
“Cha Paul đang đợi bên ngoài”, Sanchez nói. “Ông ấy sẽ quay về Lima
ngay bây giờ. Nếu muốn, ông có thể đi cùng ông ấy.”
“Tất nhiên rồi”, Connor xác nhận.
“Khoan đã, nếu như họ bất ngờ gặp các binh sĩ trên đường thì sao?”, tôi
tỏ ra lo lắng.
“Tôi cho rằng họ sẽ không chặn xe của Cha Paul đâu”, Sanchez đáp.
“Không nhiều người biết đến ông ấy.”
Ngay lúc đó, Julia trở lại và nhìn thấy Sanchez. Hai người ôm nhau thân
thiết và tôi cũng giới thiệu Connor với Julia. Trong khi đang nói, tôi để ý
thấy nỗi sợ hãi của Connor đang tăng dần. Sau đó vài phút, Sanchez nói
với Connor rằng Cha Paul đang chuẩn bị lên đường. Connor lập tức đi về
phòng thu xếp đồ đạc, rồi nhanh chóng quay trở lại. Tôi chào tạm biệt
ông ấy ngay tại bàn, còn Sanchez và Julia đưa ông ấy ra xe. Tôi muốn
ngồi lại để nghiền ngẫm vài điều. Tôi biết rằng hai sự việc vừa xảy ra,
cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với Connor và sự tái ngộ tình cờ với Sanchez,
đều chứa đựng một thông điệp nào đó, nhưng tôi chưa nhận ra được
thông điệp đó là gì.
Một lúc sau, Julia quay trở vào và ngồi xuống bên cạnh tôi. “Tôi đã nói
với anh rằng điều gì đó sẽ xảy đến tại đây mà”, cô ấy lên tiếng. “Nếu
không ghé lại đây, chúng ta đã không gặp được Sanchez hoặc Connor.
Nhân tiện, anh đã học được gì từ Connor vậy?”
“Tôi không biết”, tôi đáp. “Cha Sanchez đâu rồi?”
“Ông ấy nhận phòng và về phòng nghỉ ngơi rồi. Ông ấy đã không ngủ
suốt hai ngày liền.”
Tôi nhìn sang hướng khác. Tôi hiểu Sanchez cần nghỉ ngơi, tuy vậy, tôi
vẫn cảm thấy thất vọng khi không thể nói chuyện với ông ấy trong lúc
này. Tôi thật sự rất muốn trải lòng cùng ông ấy, rất muốn nghe thêm góc
nhìn của ông ấy về những chuyện đang xảy ra, đặc biệt là nhận định của
ông ấy về ý đồ của các binh sĩ. Tôi cảm thấy bứt rứt không yên. Giá mà
tôi đã có thể đi cùng Connor thì tốt biết mấy!
Julia đã nhận thấy tôi đang dần mất đi sự kiên nhẫn. “Bình tĩnh nào”, cô
ấy lên tiếng trấn an. “Hãy thả lỏng và chia sẻ với tôi những suy nghĩ của
anh về Sự Khai sáng Thứ Tám.”
Tôi nhìn cô ấy và cố gắng bình tâm trở lại. “Tôi không biết nên bắt đầu
từ đâu.”
“Sự Khai sáng Thứ Tám đề cập đến những nội dung gì?”
Tôi nhớ lại. “Sự Khai sáng Thứ Tám nói về cách chúng ta tương tác với
những người xung quanh, từ trẻ con cho đến người lớn. Sự khai sáng này
còn hướng dẫn chúng ta nên gọi tên những vở kịch kiểm soát, nhận diện
và phá vỡ những bức tường kiên cố đó, đồng thời, dành sự tập trung chú
ý vào đối phương theo một cách thức có thể truyền năng lượng cho họ.”
“Còn gì nữa không?”, cô ấy hỏi.
Tôi chăm chú nhìn Julia và liền nhận ra cô ấy muốn hướng đến điều gì.
“Và nếu đặt mình ở vị trí người quan sát trong cuộc trò chuyện, chúng ta
có thể nhận được những câu trả lời mình đang tìm kiếm.”
Julia nở nụ cười rất tươi.
“Vậy tôi đã lĩnh hội được sự khai sáng này chưa?”, tôi hỏi.
“Cũng tương đối”, cô ấy đáp. “Nhưng sự khai sáng này còn đề cập đến
một khía cạnh khác. Anh đã hiểu được cách thức một người nâng đỡ tinh
thần người khác. Bây giờ, anh sắp lĩnh hội thêm một điều nữa: chuyện gì
sẽ xảy ra trong một nhóm nếu tất cả các thành viên đều tương tác với
nhau theo cách này.”
*
Tôi bước ra ngoài hành lang, rồi ngồi xuống một chiếc ghế sắt. Vài phút
sau, Julia cũng đến ngồi cùng tôi. Chúng tôi yên lặng ngồi với nhau,
thong thả thưởng thức bữa tối, sau đó quyết định nán lại để tận hưởng
bầu không khí ban đêm. Đã ba giờ đồng hồ trôi qua kể từ lúc Sanchez đi về phòng nghỉ ngơi và tôi lại bắt đầu trở lại trạng thái bồn chồn, không
yên. Vừa ngay lúc đó, Sanchez bất ngờ xuất hiện và ngồi xuống với
chúng tôi. Nhờ vậy, tôi cảm thấy bình tâm trở lại.
“Cha có nghe tin gì về Wil không?”
Trong lúc tôi hỏi, Sanchez đang tìm cách dịch chuyển chiếc ghế để có
thể ngồi đối diện tôi và Julia. Tôi để ý thấy ông ấy cẩn thận nhích chiếc
ghế sao cho có thể ngồi cách hai chúng tôi ở khoảng cách bằng nhau.
“Có”, cuối cùng ông ấy đáp. “Tôi có biết.”
Ông ấy bỗng dưng im bặt, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, nên tôi hỏi
tiếp: “Cha đã nghe được những thông tin gì?”.
“Để tôi kể anh nghe tất cả những chuyện đã xảy ra”, ông ấy nói. “Khi
Cha Paul và tôi trở về giáo xứ, chúng tôi cứ đinh ninh là Cha Sebastian
có mặt ở đó cùng với các binh sĩ và sẽ có một cuộc thẩm tra. Nhưng khi
về đến nơi, chúng tôi được biết Cha Sebastian và các binh sĩ đã nhanh
chóng rời đi vài giờ trước sau khi nhận được thông tin gì đó.”
“Trong cả ngày hôm ấy, chúng tôi vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cho đến hôm qua, Cha Costous đã đến chỗ chúng tôi. Tôi được biết anh
cũng đã gặp ông ấy. Wil James đã nhờ Cha Costous đến giáo xứ của tôi
để báo tin. Rõ ràng, khi nói chuyện với Wil, Cha Carl có nhắc đến tên
giáo xứ và Wil vẫn còn nhớ. Wil có linh cảm rằng chúng tôi đang cần
những thông tin mà Cha Costous mang đến. Cha Costous đã quyết định
đứng về phía những người ủng hộ Thủ bản.”
“Sao Sebastian lại đột ngột rời đi vậy?”, tôi thắc mắc.
“Vì ông ấy muốn đẩy nhanh tiến độ triển khai các kế hoạch của mình”,
Sanchez đáp. “Ông ấy nhận ra được thông điệp rằng Cha Costous sẽ
công khai ý định phá hủy Sự Khai sáng Thứ Chín của ông ấy.”
“Sebastian đã tìm thấy Sự Khai sáng Thứ Chín rồi sao?”
“Vẫn chưa, nhưng ông ấy đang gấp rút tìm kiếm. Bọn họ đã phát hiện ra
thêm một tài liệu cho biết thông tin về nơi cất giấu Sự Khai sáng Thứ
Chín.”
“Vậy Sự Khai sáng Thứ Chín được cho biết là đang ở đâu?”, Julia nôn
nóng hỏi.
“Trong khu tàn tích Celestine”, Sanchez đáp.
“Khu tàn tích đó ở đâu vậy?”, tôi dò hỏi.
Julia nhìn tôi. “Cách đây khoảng một trăm cây số. Khu tàn tích Celestine
đã được các nhà khoa học Peru độc quyền khai quật và khám phá ra rất
nhiều bí mật được cất giấu. Khu tàn tích bao gồm nhiều tầng, mỗi tầng
có nhiều ngôi đền: đầu tiên là các ngôi đền của người Maya, tiếp theo là
các đền thờ của người Inca. Rõ ràng, cả hai nền văn minh này đều tin
rằng vị trí đó chứa đựng những ý nghĩa đặc biệt.”
Tôi đột nhiên nhận thấy Sanchez đang rất tập trung lắng nghe cuộc hội
thoại của chúng tôi. Khi tôi nói, ông ấy dành sự chú ý hoàn toàn cho tôi.
Khi Julia chia sẻ, Cha Sanchez lại chuyển toàn bộ sự tập trung sang cô
ấy. Ông ấy có vẻ rất thận trọng, cân nhắc điều gì nên chia sẻ. Tôi cảm
thấy muốn biết về những việc ông ấy đang làm, và ngay vào thời điểm
đó, cuộc hội thoại giữa chúng tôi bỗng nhiên dừng lại. Cả hai người đều
hướng ánh nhìn về phía tôi với vẻ mong đợi.
“Sao vậy?”, tôi tỏ ra khó hiểu.
Sanchez mỉm cười. “Đến lượt anh chia sẻ.”
“Chúng ta đang luân phiên chia sẻ hay sao?”, tôi thắc mắc.
“Không”, Julia lên tiếng, “chúng ta đang trò chuyện trong tỉnh thức. Mỗi
người bắt đầu chia sẻ khi dòng năng lượng dịch chuyển đến mình. Chúng
tôi đều nhận thấy dòng năng lượng đang dịch chuyển về phía anh.”
Tôi bất chợt không nghĩ ra điều gì để chia sẻ.
Sanchez nhìn tôi trìu mến: “Sự Khai sáng Thứ Tám còn đề cập đến cách
tương tác giữa mọi người trong một nhóm dưới ánh sáng của sự tỉnh
thức. Nhưng anh đừng lo! Chỉ cần hiểu quy trình là được. Khi các thành
viên trong một nhóm cùng tham gia thảo luận, tại mỗi thời điểm nhất
định, chỉ một người nào đó có một ý tưởng tuyệt vời nhất để chia sẻ. Nếu
mỗi người đều tỉnh thức, các thành viên còn lại có thể cảm nhận được
người nào đang có ý tưởng cần chia sẻ. Các thành viên sẽ tập trung năng
lượng tỉnh thức của mình vào người đó, giúp người đó trình bày ý tưởng
của mình một cách sáng tỏ nhất.
“Sau đó, khi cuộc hội thoại tiếp tục diễn ra, cho đến một thời điểm, một
thành viên khác lại chia sẻ một ý tưởng tuyệt vời nhất. Các thành viên
còn lại chuyển toàn bộ sự tập trung sang người này. Quy trình cứ thế tiếp
diễn. Nếu anh luôn hoàn toàn tập trung lắng nghe, anh có thể cảm nhận
được khi đến lượt mình. Một ý tưởng nảy sinh trong tâm trí khiến anh
cảm thấy tâm đắc và muốn chia sẻ”.
Sanchez quay sang nhìn Julia khi cô ấy đột nhiên hỏi: “Cha đang có ý
tưởng nào vậy?”.
Tôi trầm tư suy nghĩ. “Tôi đang thắc mắc một điều”, cuối cùng tôi lên
tiếng, “khi bất kỳ người nào chia sẻ, Cha Sanchez đều chăm chú quan sát
người đó. Tôi muốn biết ý nghĩa của sự tập trung chú ý này.”
“Chìa khóa của quy trình này là hãy trình bày những ý tưởng chợt nảy
sinh khi anh linh cảm đến lượt mình chia sẻ và hãy phóng chiếu năng
lượng vào người khác khi đến lượt họ chia sẻ”, Sanchez phản hồi.
“Mọi chuyện có thể đi chệch hướng”, Julia xen vào. “Một vài thành viên
trong nhóm có xu hướng thích thể hiện. Họ cảm thấy quá hào hứng với ý
tưởng của mình nên ra sức trình bày cặn kẽ, và vì sự bùng phát năng
lượng đó khiến họ quá hưng phấn, những thành viên này cứ nói mãi
không dứt những ý tưởng đang tuôn trào của mình, trong khi đã đến lúc
dòng năng lượng nên được dịch chuyển sang một thành viên khác.
Những thành viên đó chỉ tìm cách độc chiếm sự chú ý của nhóm.
“Kết quả là, những thành viên khác sẽ trở nên thụ động, thậm chí khi
một ý tưởng có giá trị nảy sinh trong tâm trí, họ cũng không muốn mạo
hiểm để chia sẻ ý tưởng đó. Khi vấn đề này xảy ra, sự chia rẽ nội bộ bắt
đầu và đa số thành viên trong nhóm không nhận được lợi ích từ tất cả các
thông điệp. Vấn đề tương tự xảy ra khi một số thành viên trong nhóm
không được các thành viên khác ủng hộ. Những thành viên bị bỏ rơi này
không được tập thể trao truyền năng lượng và kết quả là, các thành viên
còn lại sẽ mất đi cơ hội nhận được lợi ích từ những ý tưởng của họ.”
Julia dừng lại, rồi cả hai chúng tôi đều chuyển sự tập trung về phía
Sanchez. Ông ấy đang hít thở sâu để chuẩn bị chia sẻ. “Hãy tìm hiểu lý
do khi một thành viên nào đó không được đón nhận trong nhóm”, ông ấy
nói. “Điều này rất quan trọng. Khi cảm thấy thù ghét hoặc bị đe dọa bởi
một đối tượng, chúng ta có xu hướng tập trung vào những điều khiến
chúng ta không thích hoặc oán giận về người đó. Thật không may, khi
chúng ta làm như vậy, thay vì nhìn thấy được vẻ đẹp ở chiều sâu tâm hồn
người đó và trao truyền năng lượng cho họ, chúng ta lại lấy đi năng
lượng và gây tổn hại cho họ. Khi đó, đối phương chỉ đột nhiên cảm thấy
bản thân không còn xinh đẹp và tự tin như trước bởi chúng ta đã rút cạn
năng lượng của họ.”
“Đó là lý do tại sao quy trình tương tác này lại quan trọng đến thế”, Julia
thêm vào. “Trong xã hội ngoài kia, loài người vẫn đang tàn phá, hủy hoại
lẫn nhau bằng những cuộc chiến tranh giành đầy bạo lực.”
“Nhưng hãy nhớ rằng trong một nhóm vận hành hiệu quả, tất cả các
thành viên sẽ hành xử theo hướng ngược lại với chiều hướng trên”,
Sanchez tiếp tục. “Vì tất cả mọi thành viên đều truyền đi năng lượng nên
năng lượng và tần số rung động của tất cả mọi thành viên đều gia tăng.
Khi điều này xảy đến, trường năng lượng cá nhân của tất cả thành viên
sẽ hòa vào nhau và cùng tạo nên một nguồn năng lượng lớn. Chúng ta có
thể hình dung rằng tập thể đó vận hành như một cơ thể có nhiều cái đầu,
tức nhiều tâm trí. Trong lúc này, tâm trí này đại diện cho tiếng nói của cả
cơ thể. Trong lúc khác, tâm trí khác lên tiếng phát biểu. Nếu một tập thể
vận hành theo cách đó, mỗi thành viên đều nhận thức được thời điểm và nội dung mình muốn chia sẻ. Đây chính là con người nhận thức bậc cao
mà Sự Khai sáng Thứ Tám đề cập khi nói đến mối quan hệ tình cảm nam
nữ. Tuy nhiên, các mối quan hệ khác trong xã hội, giữa hai hoặc nhiều
người, cũng có thể được hình thành ở mức độ nhận thức cao tương tự.”
Những lời chia sẻ của Cha Sanchez làm tôi đột nhiên nhớ đến Cha
Costous và Pablo. Phải chăng anh thanh niên người Ấn này đã làm thay
đổi suy nghĩ của Cha Costous nên bây giờ ông ấy lại muốn bảo vệ Thủ
bản? Phải chăng Pablo đã làm được điều đó nhờ vào sức mạnh của Sự
Khai sáng Thứ Tám?
“Cha Costous hiện đang ở đâu?”, tôi thắc mắc.
Cha Sanchez và Julia đều có vẻ ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của tôi,
nhưng Cha Sanchez trả lời ngay: “Ông ấy và Cha Carl quyết định đi đến
Lima để thông báo với các vị lãnh đạo giáo hội của chúng tôi về chuyện
Hồng y giáo chủ Sebastian dường như đã lên kế hoạch hành động”.
“Tôi đoán đó là nguyên nhân khiến Cha Costous nhất định phải đi đến
trụ sở giáo hội cùng với Cha. Ông ấy biết rằng mình cần phải hành động,
phải làm điều gì đó.”
“Chính xác là vậy”, Sanchez tỏ ra đồng tình.
Cuộc hội thoại tạm lắng xuống. Chúng tôi chăm chú nhìn nhau, mỗi
người đều chờ đợi sự xuất hiện của ý tưởng tiếp theo.
“Câu hỏi được đặt ra bây giờ là chúng ta nên làm gì trong thời gian
tới?”, Cha Sanchez lên tiếng.
Julia lên tiếng đầu tiên. “Không hiểu sao tôi luôn suy nghĩ đến việc tham
gia vào công cuộc tìm kiếm Sự Khai sáng Thứ Chín, thấy mình cần tiếp
cận sự khai sáng đó một thời gian đủ lâu nhằm mục đích gì đó…, nhưng
tôi chưa hình dung rõ sẽ làm như thế nào.”
Sanchez và tôi chăm chú nhìn cô ấy.
“Tôi mường tượng ra một địa điểm cụ thể…”, cô ấy tiếp tục. “Đợi đã…
địa điểm đó ở một khu tàn tích, chính là khu tàn tích Celestine. Cụ thể là
địa điểm đó nằm ở giữa các ngôi đền. Suýt nữa thì tôi quên chi tiết này.”
Cô ấy nhìn chúng tôi. “Đó là nơi tôi cần phải đến; tôi cần phải đến khu
tàn tích Celestine.”
Khi Julia nói xong suy nghĩ của mình, cô ấy và Sanchez chuyển sự tập
trung về phía tôi.
“Tôi cũng không biết nữa”, tôi nói. “Tôi vẫn luôn quan tâm, muốn biết lý
do tại sao Sebastian và các cộng sự của mình lại ra sức đàn áp Thủ bản.
Tôi nhận ra rằng vì những người đó cảm thấy bị đe dọa bởi hành trình
tiến hóa tâm linh của loài người… nhưng bây giờ, tôi lại không biết nên
đi đâu… các binh sĩ đang lũ lượt kéo đến… tôi linh cảm Sebastian sẽ là
người đầu tiên tìm ra Sự Khai sáng Thứ Chín… tôi không biết nữa; tôi
không ngừng nghĩ đến việc thuyết phục Sebastian đừng hủy hoại Sự
Khai sáng Thứ Chín, đừng chống đối Thủ bản nữa.”
Tôi dừng ở đó. Suy nghĩ của tôi lại hướng về Dobson, rồi lại nhanh
chóng chuyển sang Sự Khai sáng Thứ Chín. Tôi chợt nhận ra rằng Sự
Khai sáng Thứ Chín sẽ hé lộ đích đến của hành trình tiến hóa này của
nhân loại. Tôi đã luôn tự hỏi con người chúng ta sẽ đối xử với nhau ra
sao sau khi lĩnh hội được Thủ bản và câu hỏi này đã được giải đáp trong
Sự Khai sáng Thứ Tám. Vậy bây giờ, theo logic, câu hỏi tiếp theo sẽ là:
hành trình tiến hóa sẽ đi về đâu, xã hội loài người sẽ thay đổi như thế
nào? Điều đó hẳn sẽ được đề cập đến trong Sự Khai sáng Thứ Chín.
Không hiểu sao tôi lại có linh cảm rằng tri thức trong sự khai sáng cuối
cùng này cũng có thể được sử dụng để loại bỏ đi những mối lo ngại của
Sebastian về hành trình tỉnh thức… Nếu ông ấy thật sự muốn lắng nghe.
“Tôi vẫn cho rằng chúng ta có thể thuyết phục được Hồng y giáo chủ
Sebastian và ông ấy sẽ đứng về phía Thủ bản!”, tôi tuyên bố một cách tin
tưởng. “Anh cảm thấy mình có thể thuyết phục được ông ấy sao?”, Sanchez hỏi
lại.
“Không… không, không phải tôi. Tôi sẽ đi cùng người có thể đến gặp
ông ấy, người đó quen biết ông ấy và có thể trao đổi với ông ấy vì họ có
cùng tầm nhận thức.”
Khi tôi chia sẻ ý tưởng này, cả Julia và tôi đều quay sang nhìn Cha
Sanchez.
Ông ấy gượng cười và nói với ý thoái thác. “Đã từ lâu, Hồng y giáo chủ
Sebastian và tôi đều tránh trực tiếp đối đầu khi đưa ra quan điểm về Thủ
bản. Ông ấy là bề trên của tôi, luôn quý mến, dìu dắt tôi và tôi cũng thừa
nhận mình luôn tôn trọng ông ấy. Tuy vậy, trong thâm tâm, tôi cũng biết
mọi chuyện rồi sẽ đi đến kết cục này. Ngay từ đầu, khi anh đề cập đến
việc thuyết phục Cha Sebastian, tôi đã tự động hiểu rằng nhiệm vụ đó
thuộc về tôi. Đó là sứ mệnh của cuộc đời tôi.”
Cha Sanchez nhìn thẳng vào mắt Julia và tôi, rồi tiếp tục chia sẻ: “Mẹ tôi
là một nhà cải cách tôn giáo. Bà ấy luôn kịch liệt phản đối việc sử dụng
các biện pháp ép buộc và khơi dậy mặc cảm tội lỗi trong quá trình truyền
giáo. Bà ấy cảm thấy mọi người nên đến với tôn giáo vì tình yêu, không
phải vì nỗi sợ. Ngược lại, cha tôi là một người tin tưởng vào kỷ luật. Sau
này ông ấy đã trở thành một linh mục và giống như Sebastian, cha tôi đặt
trọn niềm tin vào truyền thống và uy quyền. Chính vì vậy, khi đến tuổi
trưởng thành, tôi đã muốn làm việc trong hệ thống giáo hội, nhưng đồng
thời cũng luôn tìm cách cải thiện hệ thống để nâng cao trải nghiệm tôn
giáo.
“Chặng tiếp theo trên hành trình tiến hóa của tôi sẽ là thuyết phục thành
công Cha Sebastian. Tôi đã luôn né tránh nhiệm vụ này, nhưng giờ đây,
tôi biết mình nhất định phải hành động. Tôi sẽ đi đến giáo phận của
Sebastian tại Iquitos”.
“Tôi sẽ đồng hành cùng Cha”, tôi nói.
Video: Trích đoạn
Nguồn Internet