Sách Tâm Linh

Lời tiên tri Núi Andes

✍️ Mục lục: Lời tiên tri Núi Andes – Mặc Khải thứ 10

Chương 7: Chiến thắng Địa ngục Nội tâm

Tôi rùng mình khi nhìn kỹ khung cảnh xám xịt xung quanh. Cảm giác nặng nề khó chịu trước đó đã biến thành một cảm giác tuyệt vọng và bị bỏ rơi.
Tôi hỏi Wil:
– Trước kia anh từng đến đây?
– Chỉ mấp mé bên ngoài, chứ chưa vào trong. Cậu thấy lạnh chứ?
Tôi gật đầu khi một chuyển động thu hút sự chú ý của tôi.
– Cái gì thế?
Wil lắc đầu:
– Tôi không biết nữa.
Một khối năng lượng xoáy có vẻ như đang chuyển động về phía chúng tôi.
Tôi nói:
– Chác là một nhóm linh hồn khác.
Trong khi những linh hồn đó tiến đến gần, tôi chú tâm vào những ý tưởng của họ, và cảm giác bị bỏ rơi xa lánh và cả sự phẫn nộ của tôi cũng gia tăng. Tôi cố loại trừ chúng và cởi mở hơn.
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng Wil cảnh báo: “Hãy chậm lại, cậu chưa đủ vững vàng”, nhưng đã quá muộn. Bất thình lình, tôi bị ném mạnh vào một vùng bóng tối dày đặc, và sau đó thấy mình ở trong một thành phố lớn.
Tôi nhìn quanh, cố gắng định thần. Xét theo phong cách kiến trúc thì tôi đã bị đưa trở lại thế kỷ 19. Tôi đang ở một góc phố kẻ qua người lại, và xa xa là mái vòm của một toà nhà. Ban đầu, tôi nghĩ rằng đây là thế kỷ 19, nhưng nhiều phương diện của thực tế có vẻ không tương ứng: chân trời mất hút thành một màu xám xịt lạ lùng, và trời có màu xanh ôliu, như bầu trời bên trên toà nhà mà Williams đã nghĩ ra khi anh ta không muốn nhìn nhận rằng mình đã chết.
Tiếp đến, tôi nhận thấy có bốn người đang nhìn tôi từ bên kia phố. Tôi có cảm giác lạnh buốt. Cả bốn người đều khá thanh lịch. Một người nghiêng dầu và kéo một hơi xì gà. Người khác nhìn đồng hồ rồi lại nhét nó vào túi. Họ có dáng vẻ tao nhã nhưng đáng sợ.
Có ai đó nói nho nhỏ phía sau tôi:
– Ai làm cho những kẻ đó cáu giận, thì là bạn của ta.
Tôi quay lại và đối diện với một người đàn ông ăn mặc tươm tất, tròn như một cái thùng, đang đến gần tôi. Ông ta đội mũ dạ rộng vành. Tôi cảm thấy khuôn mặt có vẻ quen. Tôi đã từng gặp ông ta. Nhưng ở đâu chứ?
Ông ta nói tiếp:
– Đừng quan tâm đến những gã đó. Vả lại, đâu quá khó khăn để tỏ ra khôn ngoan hơn chúng.
Tôi nhìn tấm lưng mập và đôi mắt không ngưng chuyển động của ông ta, rồi tôi nhớ ra ông ta là ai. Trong các thị kiến của tôi về cuộc chiến với người Indian trong thế kỷ 19, ông ta là người chỉ huy quân Liên Bang; sau khi từ chối gặp Maya, ông đã ra lệnh tấn công người Indian. Theo tôi nghĩ, thành phố này là một kiến trúc tưởng tượng. Người đàn ông này chắc phải tạo lại khung cảnh kiếp trước của ông ta, để tránh nhìn nhận rằng mình đã chết.
Tôi ấp úng:
– Tất cả những điều này là không thật. Ông đã… chết.
Ông ta có vẻ không quan tâm đến lời tôi:
– Cậu đã sinh sự gì với lũ chó rừng đó?
– Tôi chẳng làm gì.
– Phải có chứ! Chắc cậu đã làm một điều gì đó. Tôi hiểu ánh mắt mà chúng dành cho cậu. Cậu biết đó, chúng tưởng rằng chúng là những chủ nhân của thành phố này. Những con người đó không bao giờ tin vào số phận và chúng muốn rằng tương lai diễn ra đúng theo những kế hoạch của chúng. Thật ra, chúng không nhầm. Nhưng Thượng Đế biết rằng thế giới đầy rẫy bọn ngu xuẩn, những kẻ sẽ khiến tất cả chúng ta lụn bại nếu chúng ta để chúng khởi xướng. Vậy, cậu đã làm gì?
Tôi nói:
– Này ông, tất cả những điều này là không thật.
– Tôi khuyên cậu hãy tin tôi. Nếu bọn chúng chống cậu, thì tôi sẽ là người bạn duy nhất của cậu.
Tôi hương mắt về nơi khác, nhưng cảm thấy ông ta không tin tôi.
Ông ta nói tiếp:
– Chúng là những kẻ dối trá. Chúng sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho cậu. Như trường hợp tôi, chẳng hạn. Chúng chỉ muốn sử dụng kinh nghiệm của tôi để đè bẹp người Indian và chiếm hữu đất đai của họ.
Nhưng tôi biết rõ chúng. Tôi biết không thể tin ở chúng. Nhưng, cậu hãy nghe lời khuyên của tôi: đừng bao giờ đánh giá thấp bọn chúng. Chúng có thể làm mọi chuyện.
Ông ta lùi lại đôi chút, như thể suy nghĩ về vẻ bề ngoài của tôi, rồi nói tiếp
– Thật ra, chúng có thể gửi cậu đến để theo dõi tôi.
Chẳng biết phải làm sao, tôi bắt đầu rời xa ông.
Ông ta lớn tiếng:
– Đồ khốn! Tôi nói không sai mà!
Tôi thấy ông ta thọc tay vào túi và rút con dao găm. Sau khi sợ điếng người, tôi bình tĩnh lại, chạy xuống con phố và rẽ vào một ngõ hẻm, trong khi nghe tiếng chân đuổi theo. Trông thấy có cánh cửa hé mở ở phía phải, tôi lao vào, đóng cửa lại và đẩy chốt. Có mùi thuốc phiện nồng nặc.
Quanh tôi là khoảng một chục người, trong số đó có những người đang nhìn tôi với vẻ lơ đễnh. Tôi thầm hỏi, họ có thật hay cũng chỉ là một ảo ảnh? Ngay sau đó, họ lại quay về với những câu chuyện thầm lặng của họ và với những ngọn đèn thuốc phiện, còn tôi thì rẽ một lối đi qua những tràng kỷ và những tấm đệm bẩn thỉu để đến một cái cửa khác.
Bằng giọng nghi ngại, một người đàn bà nói:
– Tôi biết cậu.
Bà ta đang tựa vào tường, phía cửa, đầu nghiêng ra phía trước, như thể nó quá nặng đối với cái cổ của bà.
Bà nói tiếp:
– Chúng ta cùng một giuộc.
Bối rối, tôi nhìn bà một lúc, và lúc đó tôi nhớ đến một nữ sinh thường xuyên bị trầm cảm và đã sử dụng ma tuý. Khước từ mọi điều trị, cô đã qua đời vì sử dụng ma tuý quá liều.
Tôi hỏi:
– Cô có phải là Sharon?
Người đàn bà mỉm cười. Tôi liếc mắt về cửa chính, lo sợ gã to béo ban nãy có thể vào.
Bà ta nói:
– Mọi sự đều tốt đẹp. Cậu có thể ở đây với chúng tôi. Ở đây, cậu sẽ được an toàn. Sẽ không ai làm hại cậu.
Tôi bước đến bên bà, và nói thật tử tế:
– Tôi không thể ở lại đây. Mọi sự quanh chúng ta chỉ là ảo ảnh.
Khi tôi nói những lời đó, có vài ba người quay nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ.
Tôi nói nhỏ:
– Sharon, xin cô hãy theo tôi !
Hai người nhanh chóng lại gần chúng tôi và đứng ở hai bên Sharon.
Một trong hai người nói:
– Hãy để cô ta yên và ra khỏi đây ngay.
Người kia nói với Sharon:
– Chớ có nghe hắn hắn là thằng điên. Chúng ta cần nhau.
Hơi cúi đầu nhằm có thể nhìn thẳng vào mắt Sharon, tôi nói:
– Tất cả những điều này là không thật. Cô đã chết. Chúng ta cần tìm cách ra khỏi đây.
Có ai lớn tiếng:
– Câm mồm ngay!
Có bốn người bước về phía tôi, với ánh thù địch.
– Hãy để bọn tao yên!
Tôi bắt đầu lùi về phía cửa; những kẻ xa lạ đó tiến về phía tôi, Qua những cái bóng, tôi thấy Sharon lại cầm cái tẩu thuốc phiện. Tôi quay người, chạy ra cửa, nhưng nhận thấy cửa không dẫn ra phố. Tôi thấy mình đang ở trong một văn phòng có nhiều máy tính, một bàn họp, tủ kệ và đồ đạc thuộc thế kỷ 20.
Có tiếng người nói:
Này, anh không có quyền vào đây!
Tôi quay lại và đối diện với một người đàn ông khoảng tứ tuần ông nhìn tôi và nói:
– Cô thư ký của tôi đâu? Tôi không có thời giờ dành cho anh. Anh muốn gì?
– Có người muốn săn đuổi tôi. Tôi tìm nơi ẩn nấp.
– Trời! Vậy thì đừng có ở đây. Như tôi đã nói, tôi không có thời giờ.
Anh không thể tưởng nổi những gì mà tôi phải làm trong ngày hôm nay.
Hãy nhìn những tập hồ sơ thì biết. Ai sẽ giải quyết chúng nếu không phải tôi?
Ông ta có vẻ khiếp đảm khi vẽ ra viễn cảnh đó. Tôi lắc đầu, tìm lốì ra và nói:
– Bộ ông không biết là ông đã chết rồi sao? Mọi thứ này đều là tưởng tượng.
Vẻ mặt ông ta chuyển từ lo sợ sang giận dữ và, sau vài giây im lặng,
ông ta hỏi tôi:
– Làm thế nào anh vào được đây? Phải chăng anh là một tội phạm?
Tôi tìm thấy một cửa dẫn ra ngoài và chuồn ngay. Những con phố giờ đây hoàn toàn trống trơn, ngoại trừ một cỗ xe ngựa, cỗ xe dừng lại trước một khách sạn ở vỉa hè bên kia, và một phụ nữ xinh đẹp bước xuống.
Nàng liếc nhìn tôi và mỉm cười với tôi. Thái độ của nàng có vẻ tử tế. Tôi chạy qua đường. Nàng dừng lại để nhìn tôi tiến đến, rồi gửi cho tôi một nụ cười duyên dáng – Anh đang đơn độc, tại sao không theo tôi?
Với chút do dự, tôi hỏi:
– Cô định đi đâu?
– Dự một dạ vũ.
– Có sự tham gia của ai?
– Tôi không rõ.
Nàng đẩy cửa khách sạn và ra hiệu cho tôi bước vào. Không có mục đích rõ ràng, tôi đi theo nàng, và cô nghĩ đến điều mà tôi sẽ phải làm.
Chúng tôi vào thang máy, và nàng nhấn nút lên lầu tư. Cùng với thang máy đang lên, sự nồng ấm và trìu mến cũng tăng theo. Bất chợt liếc nhìn, tôi thấy người đẹp đang nhìn chăm chú hai bàn tay tôi, và khi tôi nhìn thẳng vào nàng, nàng mỉm cười và nói rằng nàng đã bị tôi bắt quả tang.
Cửa thang máy mở ra, và nàng dẫn tôi theo một hành lang dài đến một cánh cửa. Rồi nàng dừng lại, và gõ hai lần. Ngay sau đó, cửa được mở ra.
Một người đàn ông với khuôn mặt rạng rỡ khi trông thấy người đẹp.
Ông ta nói:
– Mời vào! Mời vào!
Nàng nhường bước để tôi vào trước, và khi tôi đã vào trong, cánh tay tôi bị nắm lấy bởi một phụ nữ trẻ đi chân đất.
Cô nói:
– Ồ! Tội nghiệp anh yêu. Anh đã bị lạc lối. Ở đây với tụi em, anh sẽ được an toàn.
Lúc dó, tôi thấy một người đàn ông cởi trần, nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, rồi nói:
– Ồ, quí vị hãy nhìn cặp đùi hắn kìa! Một người khác nói:
– Hắn có đôi bàn tay thật đẹp.
Sững sờ, tôi nhận ra rằng căn phòng này đầy những người hầu như loã lồ, và đang thác loạn.
Tôi nói:
– Không, tôi không thể ở lại đây.
Cô gái đang nắm tay tôi phản đối:
– Anh muốn đi sao? Anh chẳng bao giờ tìm được một nhóm người như thế này. Hãy cảm nhận sinh lực. Không hề có nỗi sợ hãi cô đơn, có phải thế không?
Cô đưa tay lên ngực tôi. Đột nhiên, tôi nghe có tiếng gây gổ ở bên kia căn phòng. Một cậu trai khoảng mười tám tuổi lớn tiếng:
– Không, hãy để tôi yên! Tôi không muốn ở đây.
Cậu trai đó gạt nhiều người sang bên, và chạy ra cửa. Nhân cơ hội, tôi cũng chuồn theo. Không sử dụng thang máy, cậu chạy rất nhanh xuống cầu thang bộ. Tôi cũng vậy và khi tôi ra khỏi khách sạn thì cậu đã ở bên kia đường.
Khi tôi định gọi thì cậu sững người vì khiếp đảm. Xa hơn đôi chút trên vỉa hè là người đàn ông to béo, dao găm trong tay, nhưng lần này ông ta đang đối đầu với nhóm người lúc nãy đã nhìn tôi. Tất cả đều nói cùng lúc với vẻ giận dữ. Bất thình lình, một người trong số họ rút súng ra, và người đàn ông to béo nhảy bổ đến để đâm hắn. Có nhiều tiếng súng, cái mũ và con dao găm của ông ta rơi xuống đất trong khi trán ông ta bị xuyên thủng bởi một viên đạn. Ông ta ngã lăn ra đất và chuyển động của những người kia đột ngột ngưng lại. Những cái bóng của họ trở nên nhạt nhoà, rồi tan biến. Ở phía bên kia đường, cậu trai ngồi trên vỉa hè, úp mặt vào lòng bàn tay với vẻ mệt mỏi. Hai chân còn run rẩy, tôi bước vội về phía cậu và nói:
– Mọi sự đã ổn. Bọn chúng đi đâu cả rồi.
Cậu nói, vẻ lo lắng:
– Không, chúng vẫn còn đó. Hãy nhìn đằng kia kìa.
Tôi quay lại và thấy bốn người đàn ông đã biến mất lúc nãy. Giờ đây, họ đang đứng ở vỉa hè bên kia, trước khách sạn. Điều lạ lùng là họ cũng có thái độ y hệt như khi tôi đến cái thành phố ma quái này. Một người trong số họ kéo một hơi xì gà, trong khi một người khác nhìn đồng hồ.
Tim tôi bắt đầu đập mạnh khi tôi trông thấy người đàn ông to béo.
Ông ta cũng đứng trước khách sạn và nhìn những gã kia bằng vẻ đe doạ.
Cậu trai nói:
– Ở đây, những chuyện như thế không ngưng lặp lại. Tôi không thể chịu đựng nổi. Tôi cần được giúp đỡ.
Trước khi tôi kịp trả lời cậu, thì ở bên phải cậu đã có hai hình dạng xuất hiện, nhưng vẫn còn mờ ảo.
Cậu trai nhìn chám chăm những hình dạng đó một lúc lâu, rồi khuôn mặt cậu lộ vẻ phấn khởi và thốt lên:
– Có phải Roy không?
Tôi thấy hai cái bóng tiến gần đến cậu trai cho đến khi những hình dạng đan vào nhau hoàn toàn che khuất cậu. Vài phút sau, cậu trai hoàn toàn biến mất cùng với hai linh hồn.
Mắt tôi vẫn nhìn về vỉa hè trống trơn nơi cậu trai đã ngồi, và tôi cảm nhận những làn sóng cuối cùng của một rung động cao cấp. Trong tâm trí, tôi lại một lần nữa thấy nhóm linh hồn của tôi, và tôi đắm chìm trong tình thương yêu và sự trìu mến của họ. Bằng cách tập trung vào tình cảm đó, tôi có thể xua đi nỗi sợ hãi đang vây khốn tôi, và tăng cường đáng kể năng lượng của mình cho đến khi tôi mở được cánh cửa con người mình từ bên trong. Ngay tức khắc, bối cảnh thay đổi thành phố trông mờ nhạt đi, và tôi thấy mình đang trong một khung cảnh với những sắc màu xám nhẹ hơn. Trong khi năng lượng của tôi gia tăng, tôi có thể mường tượng khuôn mặt của Wil, và ngay sau đó anh ở cạnh tôi.
Wil hỏi:
– Cậu ổn chứ? Những ảo ảnh là rất mãnh liệt, và cậu đã lao thẳng vào đó.
– Tôi biết, tôi đã không kịp suy nghĩ. Tôi đã không thể nhớ ra điều mà tôi phải làm.
– Cậu đã đi một lúc lâu. Chúng tôi muốn giúp cậu, nhưng chỉ có một phương cách là gửi năng lượng đến cho cậu.
– ‘Chúng tôi’ là ai chứ?
Chỉ tay vào những vùng xung quanh, Wil nói:
– Tất cả những linh hồn đó.
Tôi chăm chú quan sát và thấy hàng trăm linh hồn, có những linh hồn ở xa cuối tầm mắt. Một số linh hồn nhìn thẳng về phía chúng tôi, nhưng phần đông hình như tập trung về một hướng khác. Tôi nhìn theo ánh mắt của họ, và thấy nơi xa có những xoáy năng lượng lớn. Chú ý nhìn, tôi nhận ra rằng một trong những xoáy đó là thành phố mà tôi vừa thoát khỏi.
Tôi hỏi Wil:
– Những nơi đó thể hiện điều gì?
– Thể hiện những cấu trúc tâm thần, được tạo ra bởi những linh hồn mà lúc còn sống đã biết đến những cơ chế thống trị rất nghiêm ngặt, và họ không thể thức dậy sau khi chết. Có hàng ngàn linh hồn trong trường hợp đó, ở đằng kia kìa.
– Anh có trông thấy những gì đã xảy ra khi tôi ở trong thành phố ma quái này?
– Thấy khá nhiều chuyện. Khi tập trung vào những linh hồn gần nhất, tôi có thể nắm bắt thị kiến của họ về điều xảy đến với cậu. Họ không ngừng gởi năng lượng vào bên trong những tạo vật tưởng tượng với hy vọng nhận được hồi đáp.
– Anh có trông thấy cậu trai đó? Cậu ấy đã có thể thức tỉnh. Nhưng những người khác thì chẳng nhận ra diều gì.
Wil quay sang nhìn tôi:
– Cậu có nhớ điều mà chúng ta đã phát hiện qua việc Xem Xét Lại Cuộc Đời của Williams? Trước tiên, ông ấy không chấp nhận điều đã xảy ra và phủ nhận cái chết của mình đến nỗi đã tạo ra một cấu trúc tâm trí về văn phòng của ông.
– Vâng, tôi đã nghĩ đến chuyện đó.
– Điều đó tác động theo cùng cách đối với mọi người. Nếu, trong kiếp sống của ta, ta hoàn toàn chìm đắm trong cơ chế quen thuộc và những thói quen hàng ngày của mình, để không biết đến những bí ẩn và tình trạng không yên ổn của đời sống, thì ta sẽ không có khả năng để thức dậy sau khi chết, và sẽ tạo ra những ảo ảnh, những trạng thái thứ hai, hầu có thể tiếp tục cảm thấy an toàn trong thế giới của kiếp sau. Nếu nhóm linh hồn của Williams không tiếp cận với ông ta, thì hẳn ông ta đã đi vào một trong những nơi địa ngục mà cậu đã có mặt. Tất cả là một phản ứng chống lại nỗi sợ hãi. Ở cõi đó, người ta sẽ bị tê liệt bởi sợ hãi nếu không  tìm thấy cách để tránh nó hoặc đẩy nó vào vô thức. Họ chỉ lặp lại cũng những kịch bản, những mưu mẹo mà họ dùng trong cuộc đời để thoát khỏi nó, và họ không thể dừng lại.
– Vậy thì, những thực tại ảo ảnh chỉ là những cơ chế thống trị được đẩy đến giới hạn của chúng?
– Đúng, tất cả đều thuộc những cơ chế thống trị, chỉ có điều là chúng mãnh liệt hơn và không có ý thức. Chẳng hạn, gã to béo cầm dao găm, là một kẻ đe doạ, là người lấy cắp năng lượng của những người khác, Và ông ta biện minh cho hành vi của mình khi cho rằng mọi người đều muốn đánh lừa ông ta. Dĩ nhiên, trong kiếp sống ở trần gian, ông ta đã thu hút loại người đó, và tầm nhìn của tâm trí ông ta đã được thực hiện. Sau khi chết, ông ta chỉ tạo ra những sự vật tưởng tượng, và chúng đuổi theo ông ta hầu có thể tạo lại hoàn cảnh cũ.
Nếu ông ta không còn có thể đe doạ những người khác, và nếu năng lượng của ông ta giảm sút, thì sự lo âu sẽ tràn ngập ý thức và ông ta phải đương đầu với nó. Trong trường hợp đó, ông ta không ngừng giữ vai trò là Kẻ Đe Doạ. Ông ta phải duy trì loại quan hệ đó, giữ cái thái độ đã học được từ lâu, bởi ông ta biết nó sẽ khiến cho tâm trí đủ bận rộn để có thể chế ngự nỗi sợ hãi. Chính cái động thái đó – với bản chất cưỡng bức, kịch tính của nó – đẩy lùi sự lo sợ vào hậu cảnh, để ông ta có thể quên nó, phủ nhận nó, và cảm thấy phần nào thoải mái trong kiếp sống của mình, ít nữa là trong một thời gian ngắn.
Tôi hỏi:
– Còn những kẻ nghiện ngập thì sao?
– Trong trường hợp này, những kẻ nghiện ngặp chọn một thái độ tiêu cực, thái độ Nạn Nhân, và đẩy thái độ đó đến cực đoan khi chỉ thấy đâu đâu cũng là tuyệt vọng, và tàn ác, nhằm biện minh cho nhu cầu đào thoát của họ. Sự tìm kiếm mang tính ám ảnh những chất gây nghiện là điều khiến họ bận tâm và giúp họ đẩy lùi sự lo sợ, ngay cả trong Cõi Bên Kia.
Trong chiều kích trần gian, ma tuý thường tạo ra một thứ sảng khoái rất giống với sảng khoái xuất phát từ tình yêu. Tuy nhiên, vấn đề của sự sảng khoái giả tạo đó là cơ thể phản ứng đối với những chất hoá học; theo thời gian, người nghiện cần phải gia tăng liều lượng nhằm đạt được cùng một hiệu quả, và cuối cùng là cơ thể bị huỷ hoại.
Một lần nữa, tôi nghĩ đến người đàn ông to béo:
– Có điều gì đó thật lạ lùng dã diễn ra ở cõi đó. Người đàn ông đuổi theo tôi đã bị giết và sau đó ông ta hình như đã sống lại, và lặp lại kịch bản từ đầu.
– Trong cái địa ngục mà người ta áp đặt cho chính mình, thì điều đó vận hành như thế. Mọi ảo ảnh đều tự chúng cạn kiệt, và kết thúc bằng việc nổ tung. Nếu cậu là bạn của một người không chịu thắc mắc về bí ẩn của cuộc đời, và bù đắp cho nỗi sợ hãi của minh bằng cách ăn nhiều chất béo, thì hẳn một cơn đột quị sẽ kết thúc cuộc đời người đó. Những kẻ nghiện ngập đi đến chỗ huỷ hoại cơ thể của họ, kẻ chết sẽ không ngưng phải chết, và cứ như thế.
Điều tương tự cũng diễn ra trong chiều kích vật chất: một cơ chế thống trị có tính cưỡng bức thì sớm hoặc muộn cũng sẽ thất bại. Thông thường điều đó diễn ra trong những khó khăn, thử thách của đời sống; nếp cũ để vỡ và tâm trạng lo sợ tràn ngập. Người ta gọi điều đó là ‘chạm đáy’. Đó là lúc phải thức tỉnh và đương đầu với những nỗi sợ hãi theo một cách khác: những ai không đương đầu nổi thì lại rơi xuống vòng luẩn quẩn. Và nếu không thức tỉnh trên trần gian, thì người đó sẽ gặp khó khăn để thức tỉnh trong chiều kích kia.
Những động thái có tính cưỡng bức giải thích cho mọi hành động khủng khiếp đã xảy ra trong thế giới của chúng ta. Chúng là nguyên nhân tâm lý của mọi hành động xấu xa, là động cơ của những kẻ phạm những tội ác không thể hiểu được, là động cơ của những tên giết người hàng loạt. Chúng không ngưng lặp lại động thái đó, bởi chúng biết nó sẽ làm mờ mịt đầu óc chúng và làm dịu đi nỗi lo sợ khi chúng cảm thấy truỵ lạc, vô vọng.
Tôi thắc mắc:
– Theo anh thì không hề có sự thông đồng của cái ác ở thế giới này, không hề có âm mưu của Satan mà chúng ta sẽ là những nạn nhân?
– Không. Chỉ có nỗi sợ hãi của con người và nhân cách thức kỳ dị của họ nhằm xua đuổi nó.
– Vậy thì tại sao Kinh Thánh và các thánh thần thường nhắc đến Satan?
– Đó là một ẩn dụ, một cách thức có tính hình tượng nhằm khuyên con người quay về Thiên Chúa nếu họ muốn cảm thấy an toàn, thay vì thoả mãn những xu hướng bi thảm và những thói xấu của việc quy mọi cái ác của trần gian cho một thế lực bên ngoài có thể hữu ích cho một giai đoạn nhất định của sự phát triển nhân loại. Nhưng giờ đây, điều đó che đậy sự thật. Chúng ta né tránh mọi trách nhiệm, vì những hành vi đáng chê trách của chúng ta, chúng ta có xu hướng sử dụng ý tưởng về Satan hầu phóng chiếu ra bên ngoài cái ước muốn rằng có mộ số người phải là xấu xa một cách thực chất, như thể chúng ta có thể ma quỉ hoá những người mà chúng ta không ưa, và loại trừ họ. Đã đến lúc để hiểu bản chất thật sự của cái ác một cách tinh tế hơn và đối đầu với nó.
Tôi nói:
– Nếu không có âm mưu của quỷ, sẽ chẳng có chuyện bị ‘quỷ ám’?
Wil nói bằng giọng dứt khoát:
– Điêu đó phức tạp hơn nhiều. ‘Quỷ ám’ về mặt tân lý là điều có thực.
Nó không xuất phát từ mục đích của cái ác, mà chỉ là một hiện tượng năng lượng. Những kẻ sợ hãi muốn kiếm soát những người khác. Chính vì thế mà một số nhóm tìm cách thu hút cậu vào mạng lưới của họ, thuyết phục cậu theo họ và tuân theo quyền lực của họ. Và họ sẽ hung dữ chống lại cậu nếu cậu tìm cách rời xa họ.
– Khi tôi bị lôi kéo vào thành phố ảo ảnh, tôi đã nghĩ rằng mình bị ám bởi một sức mạnh của quỷ.
– Không, sở dĩ cậu bị thu hút vào cõi đó là vì cậu đã phạm cùng một lỗi lầm như trước kia: cậu đã không cởi mở đối với các linh hồn và không lắng nghe họ. Cậu đã phó mặc cho họ, như thế họ tự động nắm giữ mọi giải đáp, mà không kiểm tra xem những giải đáp đó có kết nối với tình yêu thương hay không. Và, trái với những linh hồn đã gắn kết với Thượng Đế, những linh hồn đó không buông tha cậu. Họ đưa cậu vào thế giới của họ, y hệt như một giáo phái của những kẻ điên rồ có thể làm trong chiều kích vật chất, nếu cậu không sử dụng óc phê phán của cậu.
Sau khi im lặng và suy nghĩ một lúc, Wil tiếp:
– Chúng tôi đã khám phá những khía cạnh mới của mặc khải thứ mười, vì thế chúng tôi có thế thấy những cảnh tượng đó. Sự liên lạc giữa hai chiều kích càng tăng, thì chúng tôi càng thường gặp những linh hồn ở cõi bên kia. Điều cần thiết là phải biết phân biệt những linh hồn đã thức tỉnh và đã nối kết với thần khí của sự yêu thương với những hồn đang bị giam hãm trong một cơ chế của sự ám ảnh. Chúng tôi phải phân biệt, nhưng không vì thế mà hắt hủi những linh hồn đang bị giam cầm trong nỗi sợ hãi bằng cách cho rằng họ là ma quỉ. Đó là những linh hồn đang trong quá trình trưởng thành, y hệt như chúng ta. Sự thực là, trong chiều kích trần gian, những ai bị giam hãm trong những cơ chế không thể thoát ra, thì họ là những người có Tầm Nhìn Khai Sinh lạc quan nhất.
Do không theo kịp lập luận của Wil nên tôi lắc đầu. Wil nói tiếp:
– Họ chọn được sinh ra trong những hoàn cảnh khó khăn, đáng sợ, đòi hỏi phải có những cơ chế bảo vệ rất mãnh liệt, và phi lý.
– Anh muốn nói đến những gia đình điên loạn và những gia đình mà ở đó trẻ em bị hành hạ?
– Đúng. Những cơ chế thống trị mãnh liệt, dẫu chúng hung bạo, dữ tợn, tàn ác hoặc tiềm ẩn những xu hướng kỳ quặc, đều xuất phát từ những môi trường mà ở đó đời sống bị bất ổn một cách khủng khiếp. Ở đó người ta bị bóp nghẹt và bị hành hạ, và là nơi mà những mức độ sợ hãi là rất cao, đến mức thể hiện lại cùng sự phẫn nộ, cùng sự giận dữ hoặc cùng sự đồi bại, từ thế hệ này sang thế hệ khác. Những ai sinh ra trong những hoàn cảnh như vậy đều chọn làm điều đó một cách có chú ý rõ ràng.
Thấy giải thích của Wil có vẻ phi lý, tôi hỏi:
– Làm thế nào người ta có thể muốn được sinh ra trong môi trường đó chứ?
– Họ đã tin rằng họ sẽ có đủ sức mạnh để phá vỡ, để chấm dứt cái vòng luẩn quấn, để ‘chữa trị’ những gia đình trong đó họ được sinh ra. Họ tin chắc rằng họ sẽ được thức tỉnh và chế ngự tâm trạng thù oán và tức giận mà họ sẽ cảm thấy trước những hoàn cảnh khủng khiếp; điều mà họ cần là chuẩn bị cho sứ mệnh của mình – thói quen giúp tha nhân thoát khỏi những hoàn cảnh tương tự. Nếu tha nhân là những người hung dữ, thì chúng ta phải xét rằng họ có khả năng tự thoát khỏi những cơ chế thống trị của họ.
Ta không thể thay thế một bản án bằng một hình phạt có tính tượng trưng. Nếu không, những người mà cơ chế thống trị bị rối loạn sẽ nghĩ rằng những hành động của họ là không nghiêm trọng, và họ sẽ tái phạm.
– Thế thì phải làm gì?
– Phải tác động đến bình diện Tâm linh! Làm cho họ ý thức về toàn bộ quá trình, tựa như những linh hồn đó đã làm đối với những ai bị giam hãm trong thế giới của những ảo ảnh.
Wil nhìn những linh hồn xung quanh, rồi nhìn tôi và lắc đầu:
– Tất cả những thông tin mà tôi vừa nói với cậu đều được cung cấp bởi những linh hồn này, nhưng tôi không thể thấy rõ Thế Giới Quan.
Chúng tôi chưa biết cách tích luỹ đủ năng lượng.
Tôi chú ý đến những linh hồn xung quanh. Tôi thấy rõ rằng những linh hồn còn nắm giữ những kiến thức khác và ngoại xuất vào những cấu trúc tâm trí gây ra bởi nỗi sợ hãi, nhưng tôi chẳng thể nắm bắt được gì hơn Wil.
Wil khẳng định:
– Ít nữa, chúng ta đã hấp thụ một yếu tố bổ sung của mặc khải thứ mười. Chúng ta phải nhớ rằng, ngay cả nếu những người khác có một thái độ tai hại, thì chỉ là những linh hồn đang cố thức tỉnh, giống như chúng ta.
Tôi giật mình và đột ngột lùi lại khi nghe một âm thanh dữ dội, và một chuyển động xoáy của những màu sắc xâm chiếm tâm trí tôi. Wil nhanh tay chụp tôi lại kéo tôi về vùng năng lượng của anh trong khi nắm chặt hai vai tôi. Tôi run rẩy, rồi thứ âm thanh lạc điệu đó ngừng hẳn.
Wil nói:
– Họ lại bắt đầu thí nghiệm.
Tôi xua đi cơn chóng mặt và nhìn Wil:
– Điều đó có nghĩa là Curtis sẽ sử dụng vũ lực để ngăn họ. Theo Curtis thì không còn một phương pháp nào khác.
Trong khi nói ra điều đó, trong đầu tôi hiện rõ hình ảnh của Feyman, người mà David Lone Eagle cho rằng có một vai trò trong những thí nghiệm đó. Fey man đang thanh tra thung lũng. Tôi liếc nhìn Wil và nhận ra rằng anh cũng trông thấy cùng hình ảnh như tôi. Wil gật đầu thừa nhận, và chúng tôi bắt đầu di chuyển.
Khi chúng tôi dừng lại, quanh chúng tôi cảnh vật trông xám xịt hơn.
Một âm thanh khác dữ dội hơn, hỗn loạn, làm rung chuyển không gian thinh lặng, và khuôn mặt Wil trở nên mờ ảo. Wil nắm chặt tôi, và sau vài phút, âm thanh đó ngưng hẳn.
Wil nói:
– Những vụ nổ càng lúc càng thường xảy ra hơn.
Chúng ta không còn nhiều thời gian.
Tôi gật đầu, cố chông lại cảm giác chóng mặt.
Wil đề nghị:
– Chúng ta hãy chăm chú quan sát những vùng xung quanh.
Ngay khi chú ý đến vùng ngoại vi, chúng tôi có thấy một khối năng lượng cách chúng tôi vài trăm mét. Nó tiến đến gần rồi dừng lại.
Wil nói:
– Hãy thận trọng. Cậu chớ có đồng nhất hoá với họ. Hãy lắng nghe và tìm cách để biết người đó là ai.
Thận trọng chú ý, ngay sau đó tôi trông thấy những linh hồn đang chuyển động và hình ảnh thành phố mà tôi đã thoát khỏi.
Tôi lùi lại vì sợ hãi; điều đó khiến họ tiến đến gần hơn.
Wil khuyên tôi:
– Hãy tập trung vào tình yêu thương. Họ không thể lôi kéo cậu về họ, trừ khi chúng ta yêu cầu họ giúp. Hãy cố gửi đến họ tình yêu thương và năng lượng. Điều đó sẽ giúp họ hoặc sẽ làm họ chạy trốn.
Nhận ra rằng những linh hồn đó còn sợ hãi hơn cả tôi, tôi tìm thấy trung tâm năng lượng của mình, và gửi tình yêu thương đến họ. Ngay tức khắc, họ lùi lại.
Tôi hỏi Wil:
– Tại sao họ không thể đón nhận tình yêu thương và thức tỉnh?
– Vì một khi họ cảm nhận năng lượng, sự cảm nhận đó nâng cao ý thức của họ, nỗi sợ hãi của họ cũng tăng cao, và điều đó không làm giảm đi nỗi cô đơn. Nhận thức về một cơ chế thống trị và thoát khỏi nó là điều luôn làm gia tăng tâm trạng lo sợ, trong thời gian đầu, vì sự cưỡng bức nội tâm trở nên trầm trọng hơn, trước khi ta có thể tìm thấy giải pháp cho sự rối loạn. Vì lẽ đó mà đôi khi ‘đêm tối của tâm hồn’ đã xảy ra đến trước khi có sự gia tăng nhận thức và sảng khoái tinh thần.
Có một chuyển động ở phía phải khiến tôi chú ý. Tôi nhận thấy có những linh hồn khác ở xung quanh. Họ đang tiến đến gần hơn. Và những linh hồn đầu tiên thì đã rời xa. Tôi cố nắm bắt điều mà nhóm thứ hai đang làm.
Tôi hỏi Wil:
– Tại sao anh nghĩ rằng nhóm này đã đến?
Wil nhún vai:
– Họ hẳn phải có mối liên hệ với gã Feyman đó.
Trong không gian bao quanh những linh hồn, tôi trông thấy một hình ảnh mờ nhạt. Khi hình ảnh đó trở nên rõ hơn, tôi nhận ra đó là một dãy nhà lớn bằng kim loại, những máy biến áp, những đường ống và dây diện nối nhau. Ở giữa phức hợp đó, trên đỉnh của một toà nhà cao nhất, là một trung tâm điều khiển với các vách tường bằng kính, ở bên trong có rất nhiều máy điện toán và những máy đo đủ loại.
Tôi liếc mắt nhìn Wil như muốn hỏi.
Wil nói:
– Tôi thấy chứ,
Trong khi tôi và Wil tiếp tục xem xét khu phức hợp, tầm nhìn của chúng tôi rộng ra, và chúng tôi có thể bao quát nhà máy. Từ điểm quan sát này, chúng tôi nhận thấy những đường dây điện dẫn đến các trạm năng lượng.
Tôi hỏi Wil:
– Nhà máy gì thế?
Wil nói:
– Một trung tâm sản xuất điện năng.
Một chuyển động ở đầu mút của phức hợp khiến chúng tôi chú ý.
Nhiều xe cứu hoả và xe cứu thương đang tiến về một trong những toà nhà đồ sộ. Một thứ ánh sáng đầy đe doạ toả ra từ những cửa sổ tầng ba của toà nhà. Một lúc sau, ánh sáng đó trở nên sáng chói, và mặt đất hình như đang lún sụt bên dưới toà nhà. Trong một đám mây bụi và những mảnh vụn, toà nhà rung chuyển rồi từ từ sụp đổ. Ở phía phải, một toà nhà khác cũng bốc cháy.
Tiếp đó là cảnh tượng diễn ra ở trung tâm điều hành, nơi có những nhân viên kỹ thuật đang làm việc. Ở phía phải, một cánh cửa mở ra, và một người đàn ông bước vào, ôm chồng bản vẽ. Ông ta đặt những bản vẽ đó lên bàn và bắt đầu làm việc, vẻ tin tưởng và quyết tâm. Khập khiễng bước đến trước một bức tường, ông ta vận hành những nút và đồng hồ.
Dần dà, mặt đất ngưng chuyển động, và các đám cháy được dập tắt Người đàn ông vẫn tiếp tục vận hành những nút và ra lệnh cho các nhân viên.
Tôi chú ý đến ông ta, và sau đó quay sang Wil:
– Người đó là Feyman!
Trước khi Wil trả lời, tầm nhìn của tôi mở rộng rồi dừng lại.
Trước mắt tôi là cảnh nhà máy được cứu khỏi ngọn lửa, các công nhân nhanh chóng tháo gỡ các khối nhà, hết khối này đến khối khác. Đồng thời, tại một địa điểm gần khu phức hợp đó, người ta xây dựng một nhà máy mới với qui mô nhỏ hơn.
Cuối cùng, khu phức hợp đó trở lại tình trạng cũ, với cây xanh phủ kín, và nhà máy điện mới hoạt động với những trạm phát điện được đặt giữa các cánh đồng.
Tầm nhìn đưa chúng tôi ngược thời gian cho đến khi chúng tôi gặp một người đàn ông đang một mình quan sát cùng cảnh tượng như chúng tôi: Đó là Feyman, trước khi bước vào kiếp sống này, đang lặng nhìn điều mà ông sẽ thực hiện.
Tôi và Wil nhìn nhau. Tôi hỏi:
– Có phải đó là một phần Tầm Nhìn Khai Sinh của ông ta? Chúng tôi hướng sự chú ý về nhóm linh hồn, và một hình ảnh mới xuất hiện: Một trại binh thuộc thế kỷ 19, với lều chỉ huy. Feyman và Williams là hai sĩ quan tuỳ tùng của viên tướng, người đàn ông to béo mà tôi đã gặp trong thành phố ảo ảnh.
Trong khi theo dõi những cuộc trao đổi của họ, chúng tôi hiếu lý do sự kết hợp của họ. Feyman là một nhà chiến thuật xuất sắc, chuyên trách về công binh và quân nhu. Trước khi mở cuộc tấn công, viên tướng đã ra lệnh cho Feyman lén lút bán cho người Indian những chăn mền nhiễm bệnh đậu mùa. Feyman kịch liệt chống đối chủ trương đó, không phải vì những tác động của nó đối với người dân bản địa, nhưng vì ông cho rằng nó không thể bào chữa về mặt chính trị.
Sau đó, trong khi ở Washington ăn mừng chiến thắng, thì báo chí phát hiện nguyên nhân gây ra bệnh đậu mùa và mở cuộc điều tra. Tại thủ đô, viên tướng và những tòng phạm kết hợp để chống Feyman. Vì thế, Feyman trở thành bung xung, thanh danh bị tổn hại, con đường sự nghiệp và những tham vọng chính trị của ông hoàn toàn tiêu tan. Theo thời gian, tâm trạng của ông càng lúc càng cay đắng.
Vì Feyman đã cắt đứt với cội nguồn của sự an ổn và tình yêu thương trong chính mình, nên ông không thể hoàn toàn trở lại sau khi chết.
Trong nhiều năm, Feyman vẫn bám vào sự thù hận và những dự định mang tính ảo ảnh.
Khi nhìn thị kiến đó, tôi hiểu rằng nếu không có những nỗ lực của một người đã sống cùng doanh trại với Feyman, thì Feyman sẽ còn bị giam hãm lâu hơn trong những ảo ảnh của mình.
Tôi trông thấy khuôn mặt người đó và nhận ra ông ta.
Vẫn chú tâm vào hình ảnh, tôi nói với Wil: Đó là Joel, nhà báo mà tôi đã gặp.
Wil gật đầu.
Sau khi chết, Joel đã gia nhập nhóm những linh hồn của Feyman và đã nỗ lực để làm Feyman thức tỉnh còn sống, Joel đã muốn tố giác sự tàn bạo và phản bội đối với người Indian, nhưng khi Joel biết được vụ chăn mền nhiễm mầm bệnh đậu mùa, thì người ta đã làm anh im tiếng bằng những đe doạ kết hợp với hối lộ. sau khi chết, Joẽl sững sờ khi xem lại cuộc đời mình, anh đã ý thức về những hành động của mình, và nguyện sẽ giúp Feyman, bởi anh thấy có phần trách nhiệm trong sự suy sụp của Feyman.
Cuối cùng, sau vài năm, Feyman được sinh ra trong thế kỷ 19 để trở thành một kỹ sư cầu đường. Nhưng rồi Feyman đã bị mê hoặc bởi triển vọng trở thành một người hùng chinh chiến, phát triển những chiến lược và những vũ khí mới.
Trong khoảng cách giữa hai kiếp sống sau cùng của mình, Feyman đã dành ra để giúp những người khác trên trần gian biết sử dụng công nghệ một cách dúng đắn.
Thế rồi, một hôm, anh nhận được thị kiến từ một cõi khác. Anh biết chẳng bao lâu nữa người ta sẽ phát minh những máy móc có thể sản xuất một năng lượng lớn, và điều đó có thể góp phần vào sự giải phóng nhân loại – nhưng cũng tỏ ra cực kỳ nguy hiểm.
Khi cảm thấy mình sắp được tái sinh trên cõi trần, Feyman hiểu rằng anh đến trần gian để là việc trong ngành công nghiệp đó, và để thành công một lần nữa anh phải đương đầu với những vấn nạn về quyền hành, uy tín, và sự công nhận của xã hội. Nhưng lần này anh được sự trợ giúp của sáu người khác. Trong thị kiến, anh thấy mình đang làm việc với những người bạn ở một nơi nào đó trong bóng tối, gần ba thác nước, nhằm đưa Thế Giới Quan vào trần gian.
Khi Feyman bắt đầu biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, thì tôi đã nắm bắt được khá nhiều thông tin. Trước tiên, nhóm bảy người đã bắt đầu nhớ đến những quan hệ mà họ đã thiết lập trong quá khứ, và họ sẽ làm việc để loại bỏ những xúc cảm tiêu cực còn tồn tại. Sau đó nhóm sẽ, một cách có ý thức, gia tăng năng lượng bằng cách sử dụng những phương pháp của mặc khải thứ tám, và mỗi thành viên của nhóm nói lên Tầm Nhìn Khai Sinh cá biệt của mình. Cuối cùng, sự rung động sẽ gia tăng và hợp nhất những nhóm linh hồn của bảy người đó. Từ những hiểu biết mà họ đạt được, sẽ xuất hiện ký ức toàn bộ về tương lai mà chúng ta đã dự phóng, về Thế Giới Quan, về con đường mà chúng ta phải đi theo, và về điều mà chúng ta phải làm để hoàn thành định mệnh của mình.
Đột nhiên, cảnh tượng biến mất cùng với nhóm linh hồn của Feyman. Chỉ còn lại tôi và Wil đối diện nhau.
Đôi mắt sáng rỡ vì kích động, Wil hỏi:
– Cậu có thấy điều đã xảy ra? Ban đầu, Feyman muốn hoàn thiện và phân cấp công nghệ mà ông thực hiện. Nếu nhận biết sự việc, ông hẳn sẽ ngưng những thí nghiệm.
Chúng ta nhất thiết phải gặp ông ta.
Will đáp sau một lúc đắn đo suy nghĩ:
– Không nên. Vào lúc này, điều đó sẽ chẳng ích gì Chúng ta phải tìm gặp sáu thành viên khác của nhóm bảy người. Để đưa Thế Giới Quan vào trần gian, chúng ta phải phối hợp năng lượng của toàn bộ nhóm.
– Tôi không hiểu rõ về những gì liên quan đến các xúc cảm tiêu cực còn tồn tại.
Lại gần tôi, Wil nói:
– Cậu còn nhớ những hình ảnh trong tâm trí cậu Những ký ức về những nơi chốn khác, những thời đại khác?
– Nhớ chứ.
– Nhóm phải hình thành để đương đầu với những thí nghiệm đó là nhóm đã từng tập hợp trong quá khứ. Hẳn phải có những xúc cảm tiêu cực còn tồn tại giữa những thành viên của nhóm và mỗi người trong nhóm phải loại bỏ những xúc cảm đó. Tôi tin rằng mình đã hiểu một khía cạnh khác của mặc khải thứ mười, khôn phải chỉ có một nhóm bảy người sẽ được hình thành mà là hàng ngàn nhóm. Tất cả chúng ta đều phải học cách để loại bỏ những xúc cảm tiêu cực.
Trong khi Wil nói, tôi nghĩ đến những nhóm mà tôi đã từng tham gia, nơi có những người thoạt nhìn đã cảm thấy dễ mến, và những người muốn xung đột ngay từ đầu, mà không có lý do rõ rệt nào. Tôi thầm nghĩ Liệu giờ đây nhân loại đã sẵn sàng nhận biết nguồn gốc xa xăm của những phản ứng vô thức ấy chưa?
Tiếp đến, không một dấu hiệu báo trước, một âm thanh inh ỏi vang lên. Wil chụp lấy tôi và nói lớn:
– Nếu cậu rơi xuống một lần nữa, thì tôi không biết cậu có thể quay trở về trong khi các thí nghiệm đang diễn ra hay không! Cậu phải tìm gặp những người khác.
Một tiếng nổ thứ hai tách rời tôi và Wil và tôi bị cuốn vào một lốc xoáy với những màu sắc quen thuộc, trong khi biết rằng, như trước đây, tôi sẽ quay trở về với chiều kích trần gian. Nhưng lần này thay vì rơi nhanh trong thế giới vật lý, tôi bị treo lơ lửng một lúc; có một cái gì đó đang tác động đến đám rối thái dương của tôi và tôi chuyển dịch sang một bên. Tôi cố gắng tập trung; sự xáo động lắng dịu, và dần dần tôi cảm nhận có sự hiện diện của một người khác, nhưng không thể xác định được hình dáng. Tôi biết rõ cảm giác đó. Ai đã gây ra ấn tượng này?
Cuối cùng, tôi trông thấy một hình bóng, cách tôi khoảng mười mét, đang từ từ tiến đến. Tôi nhận ra đó là Charlène. Charlène tiếp tục tiến đến và tôi cảm thấy hoàn toàn thư thái. Một trường năng lượng màu đỏ hồng bao quanh Charlène, rồi vài giây sau đó, một trường năng lượng tương tự cũng bao quanh tôi. Khi chúng tôi chỉ còn cách nhau khoảng hai mét, cơ thể hoàn toàn thư giãn của tôi bị tràn ngập bởi một cơn sóng của tình yêu. Bỗng chốc, tôi không còn có thể suy nghĩ về chuyện gì đã xảy ra. Ngay khi hai trường năng lượng của chúng tôi sắp chạm nhau, thì âm thanh lạc điệu vang lên. Tôi bị ném tung ra phía sau, và quay trở về điểm xuất phát. 

 Video: Trích đoạn

Nguồn Internet

✍️ Mục lục: Lời tiên tri Núi Andes – Mặc Khải thứ 10 👉  Xem tiếp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *