Sách Tâm Linh

Lời tiên tri THIAOOUBA

✍️ Mục lục: Lời tiên tri THIAOOUBA

Chương 5: Học tập cách sống trên một hành tinh khác

Có vẻ như là Thao rất là được nhiều người biết đến ở nơi này và cô ta phải trả lời rất nhiều câu hỏi – luôn luôn với nụ cười tự nhiên, rộng mở. Trước khi cuộc nói chuyện diễn ra quá lâu, một số người chủ của tôi được yêu cầu tiếp tục những công việc của họ và chúng tôi lấy đó làm cái cớ để rời khỏi nơi đó. Mặt nạ của tôi lại được kéo lên và chúng tôi rời những người này, cũng như những người ở phòng lớn hơn, giữa những cái vẫy tay đầy hữu nghị và thiện chí.

Chúng tôi lại quay lại phương tiện chuyên chở và ngay lập tức tăng tốc rời đi về phía một khu rừng, mà tôi có thể nhìn thấy từ xa. Chúng tôi bay ở độ cao xấp xỉ khoảng năm hoặc sáu mét và với tốc độ mà tôi ước chừng 70 đến 80 kilomét một giờ. Không khí rất ấm và ngát hương thơm và tôi lại cảm thấy lâng lâng, trong một trạng thái mà tôi chưa bao giờ trải qua trên Trái Đất.

Chúng tôi bay đến nơi bìa rừng và tôi nhớ rằng tôi đã có ấn tượng khá mạnh bởi kích cỡ của những cây lớn nhất. Chúng trông có vẻ như là vươn cao đến xấp xỉ 200 mét lên bầu trời.

‘Cây cao nhất có thể cao đến 240 mét theo đơn vị mét mà bạn dùng, Michel.’ Thao giải thích cho tôi mà không cần tôi phải hỏi, ‘và khoảng từ 20 đến 30 mét đường kính tại gốc cây.’

‘Có một số cây này đến 8000 tuổI theo năm của chúng tôi. Một năm của chúng tôi có 333 ngày mỗI ngày có 26 karses. Một karse là một khoảng thời gian có 55 lorse, và mỗI lorse bao gồm 70 kasios, và một kasio có thể xem gần như là tương đương với giây của bạn. (Bây giờ có một tổng số để cho bạn tính …) Bạn có muốn đi thẳng đến ‘căn hộ’ của bạn hay là đi dạo xem khu rừng trước?’

‘Hãy đi thăm khu rừng trước, Thao.’

Thềm bay giảm hẳn tốc độ và chúng tôi đã có thể lượn giữa, hoặc thật sự, dừng lại và quan sát gần hơn, những cái cây ở những độ cao từ gần với mặt đất đến khoảng 10 mét tính từ mặt đất.
Thao có thể hướng dẫn ‘thềm bay’ với một độ chính xác đến kinh ngạc và hết sức điêu luyện. Phương tiện mà chúng tôi đang dùng, và cách mà Thao điều khiển nó, làm tôi liên tưởng đến một tấm thảm bay, mà nó đang đưa tôi đi qua một du hành kỳ ảo của khu rừng tuyệt diệu này.
Thao nghiêng về phía tôi và gỡ mặt nạ của tôi ra. Những tầng cây thấp đang tỏa sáng và có màu như mạ vàng nhưng tôi cảm thấy nó trong khả năng chịu đựng được.

‘Bây giờ là thời điểm thích hợp để bắt đầu để bạn làm quen với ánh sáng và màu sắc, Michel. Hãy nhìn kìa!’

Theo hướng nhìn của cô ta, tôi nhận ra, rất cao giữa những cành cây, ba con bướm, màu sắc rất sặc sỡ và có kích cỡ rất lớn.

Những con bướm này, mỗI con phải có sải cánh đến một mét, vẫy cánh cao trong tán lá, nhưng chúng tôi rất may là đã thấy chúng bay gần hơn và gần hơn về phía chúng tôi, trên những đôi cánh xanh lơ, xanh lục và màu vàng cam. Nó vẫn còn rất rõ trong trí nhớ tôi cứ như là ngày hôm qua. Chúng bay phất qua chúng tôi với đôi cánh với những đường viền kì lạ, để tạo ra một hiệu ứng đẹp và ngoạn mục nhất. Một trong những con bướm đậu lại trên một chiếc lá chỉ một vài mét cách chúng tôi và tôi có thể chiêm ngưỡng cơ thể của nó, vòng quanh bởi những vành đai vàng và bạc, với hai cái râu màu xanh ngọc bích. Vòi của nó màu mạ vàng và đỉnh cánh của nó màu xanh với những đường sọc màu lục sáng đan xen với những hình kim cương màu da cam sẫm. Hai bên thân dưới có màu xanh sẫm, nhưng tỏa sáng, như thể là chúng được chiếu sáng từ bên trên bởi một máy chiếu phim.

Trong suốt quá trình mà con côn trùng khổng lồ vẫn còn đậu trên cái lá, nó có vẻ như là phát ra những tiếng huýt gió nho nhỏ và tôi rất là ngạc nhiên bởi điều này. Tôi chắc chắn là chưa bao giờ nghe nói đến một con bướm nào trên Trái Đất có thể phát ra một loại âm thanh nào. Lẽ dĩ nhiên, chúng tôi không còn ở trên Trái Đất nữa mà trên Thiaoouba, vá đây chỉ là sự bắt đầu của một chuỗI những sự ngạc nhiên đối với tôi.

Trên nền của khu rừng, đang lớn lên là hằng hà sa số các loại thực vật, cái này trông lạ hơn là cái kế tiếp. Chúng bao phủ nền rừng hoàn toàn, nhưng tôi để ý là rất ít bụI rậm giữa chúng. Tôi tưởng tượng là những cây khổng lồ của khu rừng đã ngăn không cho chúng phát triển.

Về kích thước, những thực vật này biến thiên từ giống như là rong rêu bao phủ nền, đến một loại có kích thước của một bụI hoa hồng lớn. Một loại, với những chiếc lá dày như là một bàn tay với nhiều hình dạng khác nhau – đôi lúc có hình trái tim hoặc là hình tròn, đôi lúc rất dài và hẹp – có màu sắc thiên về xanh da trời nhiều hơn là xanh lục.

Những loại hoa với nhiều dạng và màu sắc, và có cả cái đen tuyền, quấn quít lẫn nhau. Từ độ cao một vài mét, hiệu ứng rất là huy hoàng.

Chúng tôi lại bay cao lên cho đến khi chúng tôi ở giữa những cành cây cao nhất và tôi lại đeo mặt nạ của tôi vào trở lại theo hướng dẫn của Thao. Chúng tôi bay vượt lên từ vòm cây và di chuyển chầm chậm, khoảng ngay bên trên tán lá của những cây khổng lồ nhất.

Bên trên khu rừng ánh sáng, lại một lần nữa, rất chói chang không thể tả và tôi có ấn tượng như là du hành qua những cảnh sắc của một tinh thể pha lê trong suốt.

Những con chim sặc sỡ đậu trên những ngọn của những cây cao hơn, nhìn chúng tôi bay ngang qua không hề sợ sệt. Màu sắc của chúng, rất đa dạng và giàu màu sắc, là một mâm cỗ thật sự cho đôi mắt tôi cho dù là chúng đã được làm mờ đi bởi mặt nạ của tôi. Đây là một tập hợp của loài vẹt đuôi dài, với những bộ lông xanh, vàng, hồng và đỏ; và, trong bọn chúng là một loài chim của thiên đường trông oai vệ ở giữa một đám mây trông có vẻ như là những con chim ruồi.

Những con chim ruồI này màu đỏ chói với những đốm vàng. Những lông đuôi màu đỏ, hồng và da cam của những con chim của thiên đường, có thể đo được đến 250 centimét về độ dài và sải cánh của nó gần hai mét.

Khi những ‘hạt ngọc quý’ này cất cánh, phía bên dưới những đôi cánh của chúng lộ ra những màu hồng nhẹ mờ nhạt, với chỉ một vết nhẹ màu xanh sáng trên mũi cánh – thật là bất ngờ, đặc biệt là những đầu cánh của chúng là màu vàng da cam. Đầu của chúng mang những chùm lông vũ với kích cỡ rất lớn, mỗI lông vũ mang một màu sắc khác nhau: vàng, xanh lục, da cam, đen, xanh da trời, đỏ, trắng, màu kem….

Tôi cảm thấy rất là nản lòng trong những cố gắng của tôi khi miêu tả những màu sắc mà tôi đã thấy trên Thiaoouba là không đầy đủ – tôi cảm thấy là tôi cần nguyên một bộ từ vựng mới, bởi vì ngôn ngữ của tôi đã làm tôi thất bại. Tôi có một ấn tượng không đổi là những màu sắc đã toả ra từ bên trong của những vật thể mà tôi đã nhìn thấy, và có nhiều màu hơn là những màu mà tôi đã từng biết. Trên Trái Đất, chúng ta biết có lẽ là khoảng 15 sắc độ khác nhau của màu đỏ; nơi này phải có hơn một trăm …

Không chỉ là màu sắc đã thu hút sự chú ý của tôi. Những âm thanh mà tôi đã và đang nghe từ lúc mà chúng tôi bắt đầu bay bên trên khu rừng đã làm cho tôi muốn đi tìm một lời giải đáp từ Thao. Nó giống như là một loại nhạc nền, rất nhẹ và rất khẽ, giống như là tiếng sáo được chơi liên tục và không ngừng nhưng từ một khoảng cách xa.

Khi chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, âm nhạc có vẻ là thay đổi, chỉ là để quay lại giai điệu nguyên thuỷ.

‘Đó có phải là âm nhạc mà tôi đang nghe?’

‘Đó là những dao động phát ra bởi hàng ngàn loại côn trùng mà, khi kết hợp với những dao động của các màu sắc phản xạ lại bởi tia nắng mặt trời lên một số thực vật, chẳng hạn như là Xinoxi, đã tạo ra những âm nhạc du dương mà bạn đang nghe. Chúng tôi, chỉ nghe thấy nó chỉ khi nào mà chúng tôi đặc biệt hoà nhịp vào chúng, bởi vì nó bao gồm một phần trong toàn bộ đời sống và môi trường của chúng tôi. Chúng thật là bình yên, có phải như vậy không?’

‘Tuyệt đối là như vậy.’

‘Theo ý kiến của các chuyên gia, nếu những dao động này ngưng lại, chúng tôi sẽ trải qua những điều không hay cho mắt. Điều này ban đầu có lẽ nghe hơi lạ, bởi vì những dao động này có vẻ như là được cảm nhận bằng tai hơn là bằng mắt. Nhưng dù sao chăng nữa, những chuyên gia là những chuyên gia, Michel, và, trong trường hợp nào đi chăng nữa, đó là một điều nhỏ nhặt đối với chúng tôi, bởi vì họ cũng nói rằng là khả năng mà chúng ngưng lại là xa vời cũng như là khả năng mà mặt trời của chúng tôi tắt đi trong ngày mai.’

Thao rẽ phương tiện bay của chúng tôi và chỉ trong chốc lát, chúng tôi đã rời khỏi đỉnh của những khu rừng và bây giờ chúng tôi đang bay trên một đồng bằng, ngang qua đó một dòng sông xanh ngọc bích đang chảy.

Chúng tôi hạ xuống đến độ cao vào khoảng ba mét và đi theo dòng sông. Bây giờ chúng tôi có khả năng theo dõi những di chuyển của một loại cá kì lạ – cá mà giống như là rái mỏ vịt hơn là cá, như mà tôi đã biết. Nước sông trong vắt, như pha lê, và tại độ cao này chúng tôi có khả năng phân biệt mọI thứ cho đến viên sỏi nhỏ nhất.

Nhìn lên phía trước, tôi thấy chúng tôi đang tiến đến dần đại dương. Những cây cọ giống như là những cây cọ dừa đang vẫy vẫy những chiếc lá hình lược trông rất huy hoàng ở một độ cao rất đáng kể, bên bờ của một bãi biển đầy cát mạ vàng. Màu xanh lơ của nước biển tương phản khá dễ chịu với màu đỏ chói của những viên đá làm nên bề mặt của những ngọn đồI nhỏ, mà chúng đang nhìn ra một phần của bãi biển. Khoảng một trăm người đang phơi mình trên cát hoặc là đang bơi, hoàn toàn trần trụI, trong nước biển trong vắt.

Tôi cảm thấy hơi bị quáng mắt, không phải chỉ bởi vì những điều mới và tuyệt diệu mà tôi liên tục khám phá, mà còn bởi vì cảm giác luôn luôn nhẹ hẫng đi, bởi vì sự thay đổi của trọng lực. Cảm giác này là lời nhắc nhở đối với tôi về Trái Đất – một từ hết sức lạ lùng, và thật là khó mà tưởng tượng ra Trái Đất trong giây phút này!

Những dao động về âm thanh và thị giác cũng đã làm ảnh hưởng đến hệ thần kinh của tôi một cách trầm trọng. Bình thường là một người hay bị cảm thấy căng thẳng, tôi bây giờ cảm thấy hoàn toàn thoải mái – giống như là tôi được nhúng vào một bể tắm ấm áp, tự để cho mình thả trôi theo những bọt nước khi tiếng nhạc nhẹ đang được chơi.

Không, phải nói là thoải mái hơn như thế nữa – thoải mái đến mức mà tôi muốn khóc.

Chúng tôi tiếp tục, rất nhanh, bay ngang qua mặt nước của một vịnh lớn, bay cao khoảng 12 mét trên mặt sóng. Trên đường chân trời, tôi có khả năng phân biệt một vài chấm – một số to hơn những cái khác, và tôi nhận ra rằng những chấm này là những hòn đảo; không còn nghi ngờ gì nữa đó là những đảo mà tôi đã nhìn trước đó khi đang hạ cánh xuống Thiaoouba.

Khi chúng tôi đang hướng về hòn đảo nhỏ nhất, tôi nhìn xuống phía dưới và tôi thấy rằng chúng tôi đang được theo sau bởi ra rất nhiều cá, chúng tự đùa nghịch bằng cách bơi đan xéo vào bóng của thềm bay của chúng tôi đổ trên mặt nước.

‘Chúng có phải là những con cá mập? ‘ tôi hỏi.

‘Không, chúng là Dajiks – những người anh em của cá heo của bạn. Bạn hãy xem kìa? Chúng rất thích đùa nghịch cũng như là những con cá heo của bạn’.

‘Nhìn kìa!’ tôi ngắt lời Thao. ‘Nhìn kìa!’

Thao nhìn về phía mà tôi đang chỉ tay và bắt đầu cười lớn – tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy một nhóm người đang tiến về phía chúng tôi, có vẻ như là không cần sự trợ giúp của một loại máy móc nào cả.

Họ khoảng hai mét trên mặt nước, trong một vị trí thẳng đứng, và không chỉ đang lơ lửng trong không khí, nhưng còn đang di chuyển nhanh về phía chúng tôi.

Rất nhanh sau đó đường bay của chúng tôi cắt với họ và những dấu hiệu hữu nghị đằm thắm được trao đổi. Ngay vào lúc đó, một làn sóng với cảm giác dễ chịu chảy qua người tôi kéo dài trong một vài giây. Đó là cùng một cảm giác mà Latoli đã tạo ra và tôi nhận thức được rằng đó là một dấu hiệu chào đón của những ‘người bay’ này.

‘Làm sao mà họ làm được điều đó? Đó có phải là khinh công hay là không?’

‘Không, họ có một cái Tara* trên thắt lưng và một cái Litiolac** trong tay họ. Những thiết bị này đã tạo ra một số dao động làm trung hoà đi lực từ tính lạnh của hành tinh này, cho phép sự trung hoà của trọng lực. Ngay cả trọng lượng hàng triệu tấn cũng nhẹ như là những sợI lông chim. Sau đó, bởi những dao động giống như là của siêu âm. họ có thể lái họ một cách chính xác đến bất kì nơi nào mà họ muốn, giống như là họ đang làm bây giờ. Trên hành tinh này, ai mà muốn đi du lịch với một khoảng cách xa sử dụng phương thức này.’

‘Thế thì tạisao chúng ta phải sử dụng phương tiện bay này?’ tôi hỏi, bởi vì tôi rất thích thí nghiệm với những thiết bị đó, và phải nói thêm rằng, chúng hoàn toàn không phát ra tiếng ồn.’

‘Michel, bạn rất là thiếu kiên nhẫn. Tôi đã đem bạn đi bằng phương tiện này bởi vì bạn không có khả năng bay với một Litiolac. Nếu không tập luyện trước, bạn có thể tự làm bạn bị chấn thương. Sau này, có lẽ, nếu chúng ta có thời gian, tôi sẽ dạy cho bạn sử dụng nó như thế nào. Nhìn kìa, chúng ta gần đến đó rồi.’

Thật vậy, chúng tôi đang tiến đến rất nhanh một hòn đảo và tôi có thể nhìn thấy rất rõ một bờ biển mạ vàng nơi mà một số người đang tắm nắng dưới mặt trời. Gần như ngay lập tức, chúng tôi bay phía dưới những lá cọ hình lược theo một đường dẫn rộng, hai bên có hai hàng hoa đang nở và những bụI rậm rất thơm. Khu vực này rất sống động với những âm thanh và những màu sắc của các loại côn trùng, các loài bướm và chim chóc.

Thềm bay bắt đầu bay chầm chậm là là trên mặt đất, và sau một lối rẽ trên con đường, chúng tôi đã đến trước một ‘quả trứng nhỏ’, nép mình giữa những cây nhỏ và những cây nho đang nở hoa. Dường như là tất cả các toà nhà trên hành tinh này đều có dạng hình một quả trứng, thường là nằm dọc theo một cạnh của chúng nhưng đôi khi đứng thẳng, như là tôi đã nói, với đầu nhọn hướng lên phía trên. Những ‘vỏ trứng’ có màu trắng nhờ nhờ và không có cửa sổ hay là cửa ra vào.

Cái trứng này nằm dọc theo cạnh của nó, rõ ràng là phân nửa của nó được chôn vùi dưới đất. Nó dài khoảng 30 mét và có đường kính khoảng 20 mét – rất nhỏ so với những cái mà tôi đã nhìn thấy cho tới bây giờ.

Thao dừng thềm bay trước một ngọn đèn sáng ở trung tâm trên bức tường của quả trứng. Rời khỏi thềm bay, chúng tôi bước vào chỗ trú ngụ. Khi chúng tôi làm điều đó, tôi cảm thấy một áp suất nhẹ, với lực không nặng bằng trọng lượng của một sợI lông vịt. Tôi nhớ rằng, tôi đã trải qua cảm giác tương tự trước đó, khi chúng tôi đi xuyên qua tường của trung tâm điều khiển tàu vũ trụ.
Không có cả cửa ra vào lẫn cửa sổ trên những toà nhà này đã là một chuyện kì lạ, nhưng một khi đã vào bên trong, nó còn lạ lùng hơn. Như là tôi đã đề cập trước đó, ấn tượng chung là chúng tôi như là vẫn còn ở bên ngoài.

Vẻ đẹp đáng ngạc nhiên của màu sắc ở khắp nơi; ở trong cây cỏ; những nhánh cây cắt lên nền trời màu xanh ngọc bích ở bên trên; những con bướm; những bông hoa … Tôi nhớ lại một con chim bay đến và đậu ngay vào chính giữa của ‘mái nhà’, đến độ mà tôi có thể thấy đáy của đôi chân nó. Nó trông có vẻ như là đã dừng lại một cách thần kì ngay giữa không trung – hiệu ứng trông rất là lạ lùng.

Sự tương phản duy nhất với bên ngoài là một nền nhà được trải một loại thảm trên đó đã được sắp xếp những cái ghế ngồI trông có vẻ thoải mái và những cái bàn lớn đặt trên bệ. Tất cả những vật dụng này, đương nhiên, với kích thước lớn – rất hợp với những người ‘kích thước lớn’ này.

‘Thao,’ tôi hỏi, ‘làm thế nào mà những bức tường của bạn lại trong suốt thế nhưng chúng ta không thể nhìn xuyên vào trong khi đang đứng ở bên ngoài? Và làm sao mà chúng ta có thể đi xuyên qua những bức tường của bạn như là chúng ta đã làm?’

‘Trước tiên, Michel, hãy cởi bỏ mặt nạ của bạn. Tôi sẽ điều chỉnh lại ánh sáng bên trong nhà để bạn khả dĩ là chịu đựng được.’

Thao tiến đến một vật trên sàn nhà và chạm vào đó. Khi tôi cởi bỏ mặt nạ ra khỏi, tôi thấy ánh sáng vẫn không kém phần chịu đựng được so với khi đeo mặt nạ, dù cho là độ sáng chói đã được phục hồI lại.

‘Bạn thấy đó, Michel, nơi trú ngụ này tồn tại được là nhờ vào một trường từ lực khá là đặc biệt. Chúng tôi đã sao chép những lực tự nhiên và những sáng tạo của tự nhiên đế sử dụng vào mục đích của chúng tôi. Để tôi giải thích. Tất cả mọI vật – con người, thú vật hay là khoáng sản – đều có một trường bao quanh chính nó. Cơ thể con người, chẳng hạn, được bao phủ xung quanh bởi một Aura và một trường lực ête có hình bầu dục. Bạn biết điều đó, phải không?’

Tôi gật đầu.

‘Trường lực ête bao gồm, một phần, là điện trường, và phần lớn hơn, những dao động mà chúng tôi gọi là Ariacostinaki.’

‘Những dao động này xảy ra liên tục để bảo vệ bạn khi bạn còn sống, và chúng không nên bị nhầm lẫn với những dao động của Aura. với nơi trú ngụ của chúng ta, chúng tôi đã bắt chước thiên nhiên trong việc tạo ra một trường dao động điện-ête của khoáng chất xung quanh một hạt nhân.’ Thao chỉ tay về một quả trứng, to bằng quả trứng đà điểu, toạ lạc ngay chính giữa phòng giữa hai ghế ngồi. ‘Bạn có thể vui lòng đẩy cái ghế đó không, Michel?’

Tôi nhìn về phía Thao, rất ngạc nhiên trước yêu cầu của tôi, xét đến kích cỡ của cái ghế và sự kiện là cô ta chưa bao giờ yêu cầu tôi điều gì cả. Tôi cố gắng nghe theo, nhưng với một số khó khăn bởi vì chiếc ghế thật sự là nặng; dù cho là tôi đã thành công trong việc di chuyển nó khoảng 50 centimét.

‘Rất tốt,’ cô ta nói. ‘Nào bây giờ bạn hãy đẩy quả trứng về phía tôi.’

Tôi mỉm cười. So với việc trước đó, đây sẽ là một điều đơn giản. Tôi có thể nhấc nó bằng một tay với không cần một cố gắng nào cả; nhưng để cho chắc ăn là tôi không làm rơi, tôi nhấc quả trứng bằng hai tay và … ngã khụy xuống! Tôi đã không dự đoán trước được là nó lại nặng như thế và đã mất thăng bằng. Tôi đứng dậy và cố gắng một lần nữa, lần này với tất cả sức mạnh của tôi … không có một cái gì di chuyển cả.

Thao chạm vào vai tôi. ‘Hãy nhìn đây,’ cô ta nói. Quay về phía cái ghế ngồI mà tôi cảm thấy rất khó mà chuyển dịch, cô ta đặt một tay xuống dưới mặt ghế và nâng nó bổng lên khỏi đầu của cô ta. Cũng chỉ với một tay, cô ta lại đặt nó xuống, rõ ràng là không cần một cố gắng nào cả. Kế đến, cô ta cầm quả trứng với cả hai tay và đẩy và kéo với tất cả sức lực của cô ta cho đến các mạch máu căng ra trên cổ của cô ta. Quả trứng vẫn không thèm nhúc nhích dù chỉ là một phần mười của một milimét.

‘Chắc là nó được hàn chắc vào nền nhà,’ tôi đề nghị.

‘Không phải, Michel, đó là Trung Tâm và nó không thể di chuyển. Đó là hạt nhân mà tôi đã nói trước đó. Chúng tôi đã tạo ra một trường lực xung quanh nó, mạnh cho đến mức mà gió mà mưa không thể nào xuyên qua trường lực này. Còn đối với những tia sáng của mặt trời, chúng tôi có thể điều chỉnh được mức độ mà chúng có thể xuyên qua. Những con chim cũng vậy, nếu chúng bay tới đậu bên trên, chúng không thể nào đủ nặng để xuyên qua trường lực và, nếu chẳng may một con chim nặng hơn đậu xuống, hắn ta sẽ bắt đầu chìm xuống. Điều đó sẽ tạo ra một cảm giác sợ hãi cho chú chim và do vậy chú ta sẽ bay đi tức khắc mà không có điều gì tai hại xảy ra cả.’

‘Thật là tài tình,’ tôi nói, ‘thế nhưng tầm quan trọng của ngọn đèn tại lối ra vào là như thế nào?Chẳng lẽ là chúng ta không thể đi xuyên qua những bức tường bất cứ nơi nào mà chúng ta chọn?’

‘Thật vậy, chúng ta có thể làm điều đó. Chỉ có điều là từ bên ngoài, chúng ta không thể nào nhìn vào bên trong và do vậy bạn không thể nào biết được là bạn sẽ va chạm vào một vật dụng nào nó ở bên trong. Chỗ tốt nhất để đi vào luôn luôn được đánh dấu bớI một ngọn đèn ở bên ngoài. Hãy đến đây, để tôi dẫn bạn đi dạo một vòng.’

Tôi đi theo cô ta và khám phá ra rằng, đằng sau một căn phòng được trang trí lộng lẫy, là một bài trí thật sự tráng lệ. Có một hồ bơi thu nhỏ có vẻ làm bằng một loại đá trang sức màu xanh và, ngay gần đó, một cái bồn rửa mặt bên trên đó có một con ngỗng cũng làm bằng đá xanh đang cúi xuống, mỏ mở ra … hiệu ứng thật là tuyệt đẹp.

Thao để tay của cô ta ngay dưới mỏ con ngỗng và ngay lập tức nước bắt đầu chảy ra trên tay cô ta vào trong bồn nước. Cô ta rút tay ra và ngay lập tức dòng nước ngưng chảy. Cô ta tỏ ý là tôi nên thử. Bồn rửa mặt chỉ khoảng 150 centimet bên trên bề mặt do đó tôi phải nâng tay tôi lên khá cao nhưng tôi vẫn làm được và dòng nước lại phun ra.

‘Thật là thông minh!’ tôi thốt lên. ‘Bạn có nước uống được trên hòn đảo này, hay là bạn phải đào giếng sâu xuống?’

Một lần nữa mặt của Thao lại sáng lên với một nụ cười chế giễu. Điều đó trở nên khá quen thuộc đối với tôi, nụ cười đó xuất hiện mỗI lần mà tôi nói lên điều gì đó, đối với cô ta, là có vẻ ‘kỳ quặc’.

‘Không, Michel, chúng tôi không khai thác nước giống như là bạn làm trên Trái Đất. Bên dưới con chim đá lộng lẫy này, là một cơ chế có khả năng lấy không khí từ bên ngoài và biến đổi chúng thành nước uống được như là mong muốn.’

‘Thật là tuyệt vời!’

‘Chúng tôi chỉ đơn giản khai thác một luật tự nhiên.’

‘Và nếu như bạn muốn nước nóng thì sao?’

‘Dùng lực sóng điện. Để có nước ấm, bạn đặt chân vào đây, và cho nước sôi, bạn đặt nó vào chỗ kia’.

‘Những tế bào được bố trí ở bên cạnh, điều khiển chức năng của cơ chế này … nhưng những thứ này chỉ là những chi tiết vật chất không quan trọng lắm. ‘Đây là,’ Thao nói, theo hướng mà tôi đang nhìn,’ là khu vực để nghỉ ngơi. Bạn có thể thư giãn đằng kia.’ Cô ta chỉ tay đến một tấm đệm trên nền nhà, xa hơn một tý về phía bên dưới nền của ‘quả trứng’.

Tôi nằm xuống và ngay lập tức cảm thấy giống như là tôi đang nổi bập bềnh trên nền nhà. Mặc cho tiếp tục nói, tôi không còn nghe tiếng nói của Thao nữa. Cô ta đã biến mất đằng sau một màn sương mỏng, do vậy tôi có ấn tượng như là được bao phủ trong một màn sương mù của vải len. Cùng lúc đó, những âm nhạc du dương có thể nghe thấy, và hiệu ứng toàn phần là cực kì thoải mái.
Tôi đứng lên một lần nữa và sau một vài giây, tiếng nói của Thao lại được nghe thấy trở lại, trở nên lớn hơn khi ‘màn sương’ được nâng lên và biến mất hoàn toàn.

‘Bạn nghĩ như thế nào về điều đó, Michel?’

‘Đó thật sự là đỉnh cao của tiện nghi!’ tôi trả lời hết sức nhiệt tình. ‘Nhưng có một thứ mà tôi chưa được thấy và đó là cái bếp –và bạn biết là cái bếp quan trọng như thế nào đối với người Pháp!’

‘Đi lối này,’ cô ta nói, mỉm cười lần nữa và đi một vài bước về một hướng khác. ‘Bạn có thấy những ngăn tủ trong suốt kia không? Bên trong bạn có nhiều khoang đựng khác nhau. Từ bên trái sang bên phải: cá, tôm cua, trứng, phó mát, những sản phẩm bơ sữa, rau quả và trái cây, và nơi này trong ngăn cuối cùng, chúng tôi có cái mà bạn gọi là ‘manna’, và đó là bánh mì của chúng tôi.’

‘Hoặc là bạn đang trêu chọc tôi hoặc là bạn đang đùa chơi với tôi. Tất cả những gì mà tôi thấy bên trong các ngăn tủ là đỏ, xanh lục, xanh lơ, nâu và hỗn hợp của các màu sắc đó…’

‘Những gì mà bạn thấy là dạng cô đặc của nhiều loại thức ăn – cá, rau quả, v.v. chất lượng vào loại tốt nhất được chế biến bởi những người đầu bếp xuất sắc của chúng tôi sử dụng nhiều phương pháp đặc biệt. Khi bạn nếm thử, bạn sẽ thấy tất cả các loại thức ăn này đều tuyệt diệu và rất là bổ dưỡng.’

Thao sau đó liền thốt ra một vài từ bằng ngôn ngữ của cô ta và, trong chốc lát, tôi đã có trước mặt tôi một khay đựng, các thứ thức ăn đã được chọn sẵn được bố trí theo một cách rất đẹp mắt. Khi tôi nếm thử chúng, khẩu vị của tôi đồng tình một cách kinh ngạc. Thức ăn thật sự là tuyệt vời, mặc dù cho nó khác với tất cả mọI thứ mà tôi đã từng được ăn trong đời tôi. Bánh manna tôi đã nếm thử trên phi thuyền vũ trụ. Tôi ăn một ít manna nữa và thấy rằng nó rất hợp khẩu vị với những món đã được dọn ra.

‘Bạn nói với tôi rằng, trên Trái Đất, loại bánh mì này được gọi là ‘manna’. Làm thế nào mà chúng có thể tồn tại trên Trái Đất được?’

‘Đây là sản phẩm mà chúng tôi luôn luôn mang theo trên phi thuyền vũ trụ liên hành tinh của chúng tôi. Nó rất là thực dụng, rất dễ nén lại và rất là bổ dưỡng. Thật như vậy, đây là là một loại thức ăn hoàn hảo. Nó được làm từ lúa mì và yến mạch và bạn có thể sống chỉ nhờ vào nó trong hàng tháng liền.’

Ngay vào lúc đó, sự chú ý của chúng tôi dồn về sự tiếp cận của một số người, đang bay đến bên trên mặt đất bên dưới những cành cây. Họ dừng xuống tại lối vào của ‘quả trứng’, tháo bỏ Tara của họ đã đặt chúng lên một tảng đá cẩm thạch, không phải nghi ngờ là đã ở sẵn đấy cho mục đích đó. Lần lượt từng người một, họ bước vào và tôi nhận ra với niềm vui sướng, Biastra và Latoli và những người còn lại trong phi hành đoàn từ phi thuyền vũ trụ.

Họ đã thay đổi từ những bộ áo quần du hành vũ trụ sang những bộ quần dài kiểu Ả rập tỏa sáng lung linh. (Sau này, tôi hiểu ra tại sao màu của từng bộ quần áo làm tôn vinh từng cá nhân đang mặc nó.) Trong một khoảnh khắc, thật là khó tin cũng là những con người này tôi đã biết và đã nói chuyện trên phi thuyền vũ trụ, họ đã hoàn toàn được thay đổi.

Latoli tiếp cận tôi, một nụ cười sáng sủa làm cho mặt cô ta sáng cả lên. Đặt tay lên vai tôi cô ta nói, một cách thần giao cách cảm, ‘Bạn có vẻ hơi là sửng sốt, bạn thân mến. Bạn không thích chỗ ở của chúng tôi à?’

Cô ta ‘đọc’ lấy sự khẳng định và cảm phục của tôi và tỏ vẻ rất vui vẻ với câu trả lời. Quay lại về phía những người khác, cô ta chuyển lại lời đáp của tôi, và những lời bình luận tuôn ra rất nhanh và rất dày đặc, bởi vì tất cả mọI người đều nói cùng một lúc. Tất cả bọn họ đều đã ngồI xuống, trông có vẻ như là ở nhà trong những chỗ ngồI của họ hơn là tôi cảm thấy trong chỗ ngồI của tôi. Tôi cảm thấy lạ lẫm như là một con vịt con ở giữa những con gà bởi vì kích thước của tôi chẳng ăn nhập gì với những gì đã được xây dựng cho kích thước khổng lồ của bọn họ.

Thao đi về phía ‘cái bếp’ và bỏ vào khay những thứ đồ ăn. Sau đó, theo một lời từ cô ta, tất cả các bàn tay đều đưa về phía của cái khay, và cái khay tự nâng lên chầm chậm trong không khí.

Cái khay di chuyển quanh phòng, dừng lại trước từng người khách, không cần phải để cô ta chạm vào nó. Cuối cùng, nó dừng lại trước mặt tôi, và với cảnh giác cao độ, lỡ như nó rơi xuống (sẽ làm trò cười cho mọI người), tôi lấy xuống một ly mật ong pha nước. Cái khay lại rời đi theo không cần ai phải chạm tay vào cả, trở lại chỗ ban đầu của nó, và tất cả các cánh tay được hạ xuống.

‘Điều đó được làm như thế nào?’ tôi hỏi Thao. Câu hỏi của tôi được hiểu một cách thần giao cách cảm bởi tất cả mọI người và có một chuỗI những tràng cười lớn nổ ra.

‘Bởi cái mà bạn gọi là ‘khinh công’, Michel. Chúng tôi có thể, khi sẵn sàng, tự nâng chúng tôi lên không trung, nhưng điều đó không đem lại mục đích gì lớn ngoại trừ cho sự giải trí của chúng tôi.’ Nói xong điều đó, Thao, người đang ngồI xếp bằng, bắt đầu nâng bổng cô ta lên khỏi chỗ ngồI và lơ lửng lên giữa phòng, cuối cùng dừng lại giữa không trung. Tôi nhìn chăm chú vào cô ta, nhưng sớm nhận ra rằng tôi là người duy nhất bị thu hút bởi sự thành công của cô ta. Thật vậy, tôi phải trông rất giống như một thằng ngốc, bởi vì tất cả các cặp mắt đều dán chăt vào tôi. Rõ ràng là, những hành động của Thao là hoàn toàn bình thường đối với những người bạn của chúng tôi nhưng họ cảm thấy thích thú hơn khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt tôi.

Thao nhẹ nhàng hạ xuống chỗ ngồI của cô ta.

‘Điều đó biểu lộ một trong rất nhiều loại khoa học mà bạn đã đánh mất trên Trái Đất, Michel – ngoại trừ cho một số ít cá nhân vẫn còn có khả năng làm những việc đó.’

‘Có một thời gian khi mà chúng được thực hành bởi rất nhiều người, cùng với các kỹ năng khác.’

Chúng tôi để thời gian trôi qua một cách vui vẻ chiều hôm đó, những người bạn mới của tôi và tôi, trao đổi với nhau bằng thần giao cách cảm một cách vô tư, cho đến khi mặttrời xuống thấp trên bầu trời.

Sau đó Thao giải thích với tôi rằng, ‘Michel, cái ‘doko’ này, như là chúng tôi gọi những nơi trú ngụ của chúng tôi trên hành tinh này, sẽ là nhà ở của bạn trong suốt khoảng thời gian ngắn mà bạn lưu lại trên Thiaoouba. Chúng tôi sẽ rời bạn bây giờ cho đêm nay, để cho bạn đi ngủ. Nếu bạn muốn đi tắm, bạn đã biết là làm thế nào để sắp xếp và bạn có thể ngủ trên giường nghỉ ngơi. Nhưng cố gắng sắp xếp mọI thứ trong vòng nửa tiếng sắp tới, bởi vì không có đèn chiếu sáng trong chỗ ở này. Chúng tôi có khả năng nhìn trong đêm tối cũng như ban ngày và do đó không cần đèn.
‘Toà nhà này có được bảo vệ hay không? Tôi có an toàn nơi đây không?’ Tôi hỏi một cách lo lắng.
Một lần nữa Thao mỉm cười. ‘Trên hành tinh này, bạn có thể ngủ trên nền ngay chính giữa của thành phố và bạn vẫn an toàn hơn là trong một toà nhà với đầy đủ lính gác, chó và những hệ thống báo động trên Trái Đất.

‘Nơi này, chúng tôi chỉ có những con người tiến bộ và lẽ đương nhiên, không có những gì giống như là tội phạm mà bạn có trên Trái Đất. Trong mắt của chúng tôi, chúng giống như là những con thú độc ác nhất. Lưu ý điểm đó, và chúc một đêm tốt lành.’

Thao quay người lại và đi xuyên qua ‘bức tường’ của doko để nhập vào cùng với những người bạn của cô ta. Họ đã phải mang đến cho cô ta một cái ‘Litiolac’ bởi vì cô ta bay đi cùng cả nhóm.
Tôi chuẩn bị sau đó, trải qua đêm đầu tiên trên hành tinh Thiaoouba.

Video (Trích đoạn)

✍️ Mục lục: Lời tiên tri THIAOOUBA  👉  Xem tiếp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *