Sách Tâm Linh

Lời tiên tri THIAOOUBA

✍️ Mục lục: Lời tiên tri THIAOOUBA

Chương 4: Hành tinh Vàng

Khi Thao đang cuốn gọn câu chuyện của cô ta lại, sự chú ý của tôi đã bị thu hút về những đèn báo với nhiều màu khác nhau, những cái đèn đã sáng lên ngay cạnh chỗ ngối của cô ta. Khi cô ta đã nói xong, cô ta làm một dấu hiệu. Trên một trong những bức tường của căn phòng, bỗng xuất hiện một chuỗI các chữ và các số, và Thao bắt đầu kiểm tra rất kỹ lưỡng. Sau đó ánh đèn tắt đi và hình ảnh đột nhiên biến mất.

‘Thao,’ tôi nói,’ bạn vừa nói đến ảo giác hay là ảo ảnh tập thể. Tôi đang cảm thấy rất khó hiểu không biết là bằng cách nào mà bạn có thể đánh lừa được hàng ngàn người – có phải đó là ảo thuật, giống như là khi một ảo thuật gia trên sân khấu đánh lừa đám đông với một tá, thêm hay bớt, đối tượng đã chọn sẵn?

Thao lại mỉm cười một lần nữa. ‘Bạn đã nói đúng trong một khía cạnh nào đó, bởi vì thật là rất hiếm khi trên hành tinh của bạn ngày nay và đặc biệt là trên sân khấu bạn có thể tìm thấy một ảo thuật gia thực thụ. Tôi với nhắc với bạn rằng là chúng tôi là chuyên gia trên mọI lãnh vực của các hiện tượng tâm linh, Michel, và đối với chúng tôi điều đó rất là dễ dàng bởi vì …’

Vào ngay thời điểm đó, một cú giật cực mạnh đã làm rung chuyển cả phi thuyền. Thao đã nhìn tôi với một cặp mắt đầy kinh hoàng – toàn bộ mặt của cô ta đã hoàn toàn thay đổi và người ta có thể đọc ra từ đấy nỗI kinh hoàng. với một tiếng nứt khủng khiếp, con tàu đã bị tách ra nhiều mảnh và tôi nghe những tiếng la kinh hoàng từ các phi hành gia, khi mà tất cả chúng tôi đều bị cuốn vào không gian. Thao đã túm lấy một cánh tay tôi và chúng tôi bị ném qua một khoảng không của vũ trụ với một tốc độ chóng mặt. Tôi nhận ra rằng, bởi vì ở tốc độ mà chúng tôi đang du hành, chúng tôi chuẩn bị bay ngang qua quỹ đạo của một sao chổI – giống y như là ngôi sao chổI mà chúng tôi đã bay ngang qua một vài giờ trước đó.

Tôi cảm thấy tay của Thao trên cánh tay tôi nhưng tôi không còn nghĩ đến việc phải quay đầu lại về phía cô ta – tôi hoàn toàn bị thôi miên bởi ngôi sao chổi. Chúng tôi sắp sửa va chạm vào đuôi của nó – đó là điều chắc chắn – và tôi đã cảm thấy nhiệt độ khủng khiếp. Da mặt tôi sẵn sàng chảy ra – đó là chấm hết của đời tôi …

‘Bạn có làm sao không, Michel?’ Thao hỏi một cách nhẹ nhàng từ ghế ngồI của cô ta. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ hoá điên. Tôi đang ngồI đối diện với cô ta từ chính nơi mà tôi đã nghe cô ta kể về những người đầu tiên trên Trái Đất.

‘Chúng ta đã chết hay đã hoá điên?’ Tôi hỏi.

‘Không có cái nào xảy ra cả, Michel. Có một câu nói trên hành tinh của bạn là một hình ảnh có giá trị bằng hàng ngàn lời. Bạn đã hỏi tôi là làm thể nào mà chúng tôi có khả năng đánh lừa được hàng đám đông với nhiều người. Tôi đã trả lời ngay lập tức bằng cách ‘tạo ra ảo giác’ cho bạn. Tôi nhận ra rằng là đáng lẽ tôi nên chọn một kinh nghiệm ít sợ hãi hơn, nhưng đối tượng rất là quan trọng trong trường hợp này.’

‘Thật là tuyệt vời! Tôi không bao giờ có thể tin rằngnó lại có thể xảy ra như thế – và thật là độ ngột. Nó rất là thực – cả nguyên một chuỗI các sự kiện. Tôi không biết phải nói như thế nào… Một điều duy nhất mà tôi muốn nói là bạn đừng làm cho tôi sợ hãi như thế một lần nữa. Ngoài ra, tôi có thể chết vì sợ hãi …’

‘Không sao cả. Cơ thể vật chất của chúng ta vẫn ở trong ghế ngồI của chúng ta và chúng ta chỉ tách … tạm gọi là ‘cơ thể tâm linh’ khỏi cơ thể vật chất và khỏi các cơ thể khác của chúng ta…’

‘Những cơ thể khác là những cơ thể gì?’

‘Tất cả các cơ thể khác: cơ thể logic, cơ thể tâm thần, cơ thể thiên văn, và các cái khác. Cơ thể tâm linh của bạn đã được tách ra khỏi các các cơ thể khác bởi một hệ thống thần giao cách cảm bắt nguồn từ não bộ của tôi, và trong trường hợp này, đã tác động giống như là một trạm phát tín hiệu. Một sự tương quan trực tiếp đã được thiết lập giữa cỏ thể tâm linh của tôi và của bạn.’

‘Tất cả những gì mà tôi đã tưởng tượng ra đã được chiếu lên cơ thể tâm linh của bạn giống như là nó đang diễn ra thật sự. Điều duy nhất là, bởi vì không có thời gian để chuẩn bị cho bạn những gì sẽ diễn ra, tôi phải hết sức cẩn thận.’

‘Bạn nói thế nghĩa là như thế nào?’

‘Nghĩa là, khi bạn muốn tạo ra một ảo giác, đối tượng, hay là những đối tượng, phải được chuẩn bị để thấy những gì bạn muốn là họ sẽ thấy. Lấy ví dụ, nếu bạn muốn người ta thấy một phi thuyền trên bầu trời, điều quan trọng là họ đang mong muốn sẽ thấy một phi thuyền. Do vậy, với những từ ngữ cẩn thận và những đề nghị được điều khiển một cách khôn khéo, đám đông sẽ tụ tập lại xung quanh bạn trong mong đợi sẽ được thấy một phi thuyền, một con voi trắng, hay là Đức Mẹ Đồng Trinh Fatima – một trường hợp phổ biến của hiện tượng này trên Trái Đất.’

‘Điều đó sẽ là dễ dàng hơn với chỉ một đối tượng hơn là với 10 000.’

‘Không hẳn là như thế. Ngược lại, với nhiều người, một phản ứng dây chuyền sẽ được tạo ra. Bạn thả ra những cơ thể tâm linh của nhiều cá nhân và khi bạn thiết lập thủ tục thôi miên, họ sẽ truyền giao cách cảm giữa những người trong bọn họ. Nó có vẻ giống như là một dây chuyền domino nổI tiếng – khi bạn làm cho thanh đầu tiên ngả xuống, tất cả sẽ phải ngả theo cho đến thanh domino cuối cùng.’

‘Do vậy đó là một trò chơi đơn giản với bạn. Từ khi bạn rời khỏi Trái Đất, bạn vẫn còn ít nhiều là hồi hộp. Bạn không biết là điều gì sẽ xảy ra kế tiếp theo logic của bạn.’

‘Tôi đã lợi dụng trường hợp phổ biến của nỗI sợ có ý thức hay là vô thức luôn luôn có khi người ta du lịch trên máy bay – nỗi sợ sẽ bị nổ hoặc là bị đâm sầm vào đâu đó. Sau đó, khi bạn đang nhìn vào ngôi sao chổi trên màn ảnh, tại sao tôi lại không sử dụng nó cùng một lúc? Thay vì làm hâm nóng mặt bạn khi bạn đang tiến về phía sao chổI, tôi có thể làm cho bạn đi xuyên qua đuôi sao chổi và tin rằng nó lạnh hơn nước đá.’

‘Nói chung là bạn có thể làm cho tôi hoá điên!’

‘Không thể nào trong một thời gian ngắn như thế…’

‘Nhưng điều đó đã kéo dài trong hơn năm phút…?’

‘Không quá mười giây – đó chỉ như là trong giấc mơ, hay là tôi nên gọi là ác mộng, sẵn đây tôi nói luôn là ác mộng xảy ra cũng gần giống như thế. Chẳng hạn, bạn đang ngủ và bạn bắt đầu mơ … Bạn đang ở trên đồng cỏ với một con ngựa trắng. Bạn tiến đến và cố chụp lấy hắn, nhưng mỗI lần bạn cố gắng, hắn lại chạy mất. Sau năm hay sáu lần cố gắng, tốn một ít thời gian đương nhiên, bạn nhảy lên lưng con ngựa và bắt đầu phi nhanh và phi nhanh. Nhanh hơn nữa rồi bạn phi nhanh hơn nữa và bạn đang vui vẻ say sưa với vận tốc cao… Con ngựa phi nước đại nhanh cho đến nỗI mà nó không còn chạm vào mặt đất nữa. Nó bay lên cao và đồng ruộng trôi qua phía dưới bạn – sông suối, những đồng bằng và những khu rừng.’

‘Điều đó thật là tuyệt diệu. RồI đột nhiên một ngọn núi xuất hiện phía chân trời, hiện ra lờ mờ cao hơn và cao hơn khi bạn đang tiến về phía đó. Bạn phải bay lên cao hơn rồi cao hơn với nhiều khó khăn. Con ngựa bay lên cao và lên cao hơn nữa – nó gần như là bên trên đỉnh cao nhất khi móng chân nó vướng phải một hòn đá, làm cho bạn mất thăng bằng, do đó bạn ngã và rơi xuống – rơi xuống và rơi xuống – bạn rơi vào trong một khe núi có vẻ như là không có đáy … và rồi bạn phát hiện ra rằng bạn đã rơi ra khỏi giường xuống sàn nhà.’

‘Không nghi ngờ là bạn sẽ nói với tôi giấc mơ đó chỉ kéo dài trong vài phút.’

‘Nó chỉ kéo dài khoảng bốn giây. Giấc mơ đã bắt đầu như là, ở một thời điểm nào đó bạn quay ngược cuốn phim trên băng video và xem nó. Tôi biết là nó có vẻ khó hiểu đối với bạn nhưng trong giấc mơ kì lạ đó, tất cả bắt đầu ngay vào lúc mà bạn mất thăng bằng trên giường.’

‘Tôi phải thú nhận là tôi không hiểu.’

‘Tôi không ngạc nhiên chút nào, Michel. Để có thể hiểu được hoàn toàn cần phải học hỏi nhiều thêm về ngành học này và, trên Trái Đất vào giai đoạn hiện nay, bạn không có ai có khả năng giảng dạy cho bạn về môn này. Những giấc mơ không quan trọng trong thời điểm này, Michel, nhưng bạn không nhận ra rằng là, trong một vài giờ mà bạn đã trải qua với chúng tôi, bạn đã có nhiều tiến bộ trong một số mặt và đó là điều quan trọng. Bây giờ là thời điểm để giải thích cho bạn những động cơ của chúng tôi khi mà chúng tôi mang bạn đến Thiaoouba.’

‘Chúng tôi tin tưởng bạn với một nhiệm vụ. Nhiệm vụ đó là bạn phải báo cáo lại tất cả những gì mà bạn sẽ thấy, sẽ sống và nghe trong thời gian bạn ở với chúng tôi. Báo cáo lại trong một, hay là nhiều cuốn sách mà bạn sẽ viết ra khi bạn trở lại Trái Đất. Chúng tôi đã theo dõi những hành vi của cư dân trên hành tinh của bạn trong hàng ngàn hàng ngàn năm qua, như là bạn bây giờ đã nhận ra.’

‘Một tỉ lệ nào đó trong số những người này đã đến một thời điểm khá quan trọng trong lịch sử và chúng tôi cảm thấy bây giờ là thời gian đúng đắn để đến và cố gắng giúp đỡ họ. Nếu họ chịu lắng nghe, chúng tôi có thể chắc chắn rằng họ chọn con đường đúng đắn. Đó là tại sao bạn đã được chọn …’

‘Nhưng tôi không phải là một nhà văn! Tại sao bạn đã không chọn một nhà văn giỏI – một ai đó nổI tiếng hay là một phóng viên giỏI?’

Thao mỉm cười trước phản ứng kịch liệt của tôi. ‘Chỉ có những nhà văn mà họ có khả năng làm điều đó, như là điều đó phải được làm, đã không còn trên đời nữa – Tôi nói như là Plato hay là Victor Hugo – và họ vẫn sẽ báo cáo sự việc lại với quá nhiều thêu dệt thêm. Chúng tôi đòi hỏi một sự kể lại càng chính xác càng tốt.’

‘Thế thì bạn cần một phóng viên tường thuật…’

‘Michel, ngay chính bạn cũng biết đó, phóng viên nhà báo trên hành tinh của bạn thiên nhiều hơn về xu hướng gây giật gân, và họ thường xuyên xuyên tạc sự thật.’

‘Bạn có thường xuyên thấy, chẳng hạn như, bạn thấy tin tức báo cáo khác nhau giữa kênh truyền hình này và kênh truyền hình kia, giữa báo này và báo kia? Bạn nên tin vào ai khi một báo đưa tin là số người chết trong một trận động đất là 75, trong khi báo khác 62 và một báo khác là 95? Bạn thật có thể tưởng tượng là chúng tôi có thể tin vào một phóng viên?’

‘Bạn nói hoàn toàn có lý!’ tôi thốt lên.

‘Chúng tôi đã theo dõi bạn và chúng tôi biết tất cả về bạn cũng như chúng tôi biết về một số người khác – và bạn đã được chọn…’

‘Nhưng tại sao chính xác là tôi? Tôi không phải là người duy nhất trên Trái Đất có khả năng nhìn nhận một cách khách quan.’

‘Tại sao không phải là bạn? Trong thời gian ngắn, bạn sẽ hiểu ra nguyên nhân chính đằng sau sự chọn lựa của chúng tôi.’

Tôi không biết phải nói gì nữa. Hơn nữa, sự chống đối của tôi là hết sức buồn cười vì tôi đã lên tàu trong vụ việc này và không có sự quay trở lại. Tận cùng mà nói, tôi phải thừa nhận là tôi rất càng lúc càng thích chuyến du hành vào vũ trụ này. Chắc chắn là, hàng triệu người sẽ cho đi tất cả những gì mà họ đang sở hữu để đổi lấy vị trí của tôi hiện nay.’

‘Tôi sẽ không tranh cãi thêm nữa, Thao. Nếu đó là quyết định của bạn, tôi chỉ có thể chấp nhận nó. Tôi hi vọng là tôi sẽ xứng đáng vào nhiệm vụ được giao. Bạn đã có xét đến là chín mươi chín phần trăm của loài người sẽ không tin vào một lời nói nào của tôi? đối với đa số người điều đó quá là khó tin.’

‘Michel, khoảng 2000 năm trước, họ có đã tin rằng là Christ được gửi xuống bởi Thượng Đế như là ông ta đã xưng ? Chắc chắn là không, nếu không thì họ đã không đóng đinh ông ta nếu như họ đã tin. Bây giờ thì dù sao, có hàng triệu người tin vào những gì ông ta đã nói…’

‘Ai tin vào ông ta? Có thực sự là họ tin vào ông ta hay không Thao? Và đại khái thì ông ta là ai? Trước hết, Thượng Đế là ai? Liệu là Ông ta có tồn tại?’

‘Tôi đã mong đợi câu hỏi này và rất là quan trọng là bạn đã hỏi. Trên một tảng đá có từ thời xa xưa, mà tôi tin tên gọi của tảng đá là Naacal, điều đó được viết ra rằng: Vào lúc ban đầu không có gì tồn tại cả – tất cả chìm đắm trong bóng tối và sự im lặng.’

‘Thượng Đế Thánh thần – Sự Thông Minh Tuyệt Đỉnh quyết định tạo ra những thế giới và Ông ta ra lệnh cho bốn lực siêu nhiên…’

‘Điều đó là cực kì khó hiểu đối với đầu óc con người, ngay là người tiến bộ nhất, cũng khó có thể hiểu ra được điều đó. Thật vậy, trong một nghĩa nào đó, điều đó là không thể hiểu được. Mặt khác, linh hồn của bạn sẽ hoà tan vào đó khi đã được tự do rời khỏi thể xác của bạn. Nhưng tôi đang đi hơi nhanh – hãy đi ngược về lúc khởi đầu.

‘Vào lúc đầu tiên không có gì tồn tại cả ngoại trừ bóng tối và một linh hồn – Thượng Đế Thánh Thần.’

‘Thượng Đế Thánh Thần đã, và đang, vô cùng uy quyền toàn năng – uy quyền vượt khỏi sự hiểu biết của bất kì một con người nào. Thượng Đế đã toàn năng đến nỗI mà Ngài đã có thể, chỉ bằng hành động của ý chí của Ngài, đã làm bùng nổ một phản ứng dây chuyền hạt nhân với một lực mạnh ngoài sức tưởng tượng. Thật ra mà nói, Thượng Đế đã tưởng tượng ra nhiều thế giới – Ngài đã tưởng tượng là sẽ tạo ra chúng như thế nào – từ vật thể lớn nhất đến vật thể nhỏ nhất. Ngài đã tưởng tượng ra những nguyên tử. Khi Ngài đã tưởng tượng ra xong Ngài đã tạo ra, trong trí tưởng tượng của Ngài, những gì đã chuyển động và sẽ chuyển động: những gì đã sống và sẽ sống; những vật gì không chuyển động, hoặc là có vẻ như vậy – từng vật thể một.’

‘Nhưng nó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của Ngài. Tất cả vẫn còn ở trong bóng tối. Một khi Ngài đã có một tầm nhìn tổng thể của những gì mà Ngài muốn tạo ra, Ngài đã có thể, bởi sức lực tâm linh vô hạn của mình, tạo ra, ngay trong khoảnh khắc, bốn lực của Vũ Trụ.’

‘với những lực này, Ngài đã hướng dẫn vụ nổ hạt nhân đầu tiên và là vụ nổ khổng lồ nhất của mọI thời đại – cái mà một số người trên Trái Đất gọi là ‘Big Bang’. Thượng Đế đã ở nơi trung tâm của vụ nổ đó và đã gây ra vụ nổ đó. Bóng tối bị xua tan và Vũ Trụ đã tự tạo chính nó theo sự mong muốn của Thượng Đế.’

‘Thượng Đế đã do vậy, và vẫn là, và luôn luôn sẽ là, trung tâm của Vũ Trụ bởi vì Ngài là Chủ Nhân và Đấng Tạo Hoá của Vũ Trụ…’

‘Vậy là,’ tôi ngắt lời, ‘đó là câu chuyện của Thượng Đế như là Đạo Thiên Chúa đã dạy – hoặc gần như là như thế – và tôi chẳng bao giờ tin vào những điều nhảm nhí đó…’

‘Michel, tôi không nói đến một tôn giáo nào giống như là những gì đang tồn tại trên Trái Đất và đặc biệt không phải là Thiên Chúa Giáo. Đừng nên nhầm lẫn những tôn giáo với Sự Sáng Tạo (thế giớI) và sự đơn giản của những gì xảy ra sau đó. Đừng nên nhầm lẫn logic và những xuyên tạc phi logic của những tôn giáo. Chúng ta sẽ có dịp để nói lại về những vấn đề đó, và chắc chắn là sẽ có một vài ngạc nhiên đối với bạn.’

‘Vào thời điểm này, tôi đang cố gắng giải thích về Sự Sáng Tạo của Vũ Trụ cho bạn. Trong hàng tỷ hàng tỷ năm (đối với Đấng Tạo Hoá đương nhiên, đó luôn luôn và mãi mãi là ‘hiện tại’, nhưng đối với tầm hiểu biết của chúng ta đó là hàng tỷ năm), tất cả những thế giớI, những mặt trời và các nguyên tử đã được tạo ra, giống như là bạn đã được dạy ở trong các trường học, những hành tinh xoay xung quanh các mặt trời của nó, và đôi khi có những vệ tinh của chính nó v.v..Vào một thời điểm nào đó ở một sồ thái dương hệ nào đó, một số hành tinh nguội dần đi – đất được hình thành, đá đông cứng lại, đại dương được thành hình và những vùng đất biến trở thành những lục địa.’

‘Cuối cùng, những hành tinh này trở thành những nơi cư ngụ được cho một số thể sống. Tất cả những điều này đã có từ buổi ban đầu, trong sự tưởng tượng của Thượng Đế. Chúng ta có thể gọi lực đầu tiên của Ngài là ‘Lực Nguyên tử’ (Atomic Force).

‘Vào giai đoạn này, bởi lực thứ nhì của Ngài, Ngài đã hình thành trong trí những sinh vật sống ở dạng sơ khai và rất nhiều loại thực vật nguyên thủy, mà từ đó sau này chúng sinh ra các chủng loại nhỏ khác.

Lực thứ hai này chúng ta sẽ gọi nó là ‘Lực Hợp tử Vũ Trụ’ (Ovocosmic Force), bởi vì tất cả những sinh vật sống và thực vật sơ khai này được tạo ra bởi những tia vũ trụ đơn giản, mà kết quả là những quả trứng vũ trụ.

‘Vào từ những buổi đầu tiên, Thượng Đế đã tưởng tượng là sẽ có được những kinh nghiệm về cảm xúc qua một sinh vật đặc biệt. Ngài đã tưởng tượng ra Con Người bởi những phương tiện của lực thứ ba mà chúng ta sẽ gọi là ‘Lực Hợp Tử Thiên Thể’ (Ovoastromic Force). Do đó mà Con Người đã được tạo ra. Bạn đã có bao giờ thử ngẫm nghĩ rằng Michel, phải cần đến mức độ thông minh như thế nào để tạo ra một con người hay là chỉ là một con vật? Máu lưu thông qua được nhờ vào trái tim có thể đập hàng triệu lần độc lập vào ý chí … hai buồng phổi làm trong sạch máu thông qua những phương tiện của một hệ thống phức tạp … hệ thống thần kinh … não bộ đưa ra những mệnh lệnh, được giúp đỡ bởi năm giác quan … tuỷ sống cực kì nhạy bén và sẽ làm cho bạn ngay lập tức rút tay ra khỏi một bếp nóng để bạn đừng bị phỏng – điều đó chỉ tốn khoảng một phần mười giây để não bộ ra mệnh lệnh để phòng cho tay của bạn có thể bị phỏng. (4)

‘Bạn có bao tự hỏi rằng là tại sao, rằng là hàng tỷ người khác nhau trên một hành tinh như là hành tinh của bạn, không có hai người có cùng vân tay: và tại sao, cái mà chúng ta gọi là ‘thủy tinh thể’ của máu, là duy nhất cho từng cá nhân một giống như là vân tay?’

‘Những chuyên gia và những kỹ thuật viên trên Trái Đất, và trên các hành tinh khác, đã cố gắng và vẫn còn đang cố gắng để tạo ra một cơ thể con người. Họ đã thành công hay là chưa? Nói về những người máy mà họ đã tạo ra, không một cái nào, ngay là cả cái hoàn thiện nhất cũng chẳng hơn gì là một cái máy thô kệch khi đem so sánh với những cơ chế của con người.’

‘Trở lại những tinh thể mà tôi vừa mới đề cập đến bây giờ, nó có thể được mô tả tốt nhất như là một số dao động rất đặc biệt cho máu của một cá nhân. Nó không liên quan gì đến nhóm máu. Một số nhóm tôn giáo trên Trái Đất tin tuyệt đối vào ‘sự đúng đắn’ của việc từ chối tiếp máu. Những lý do liên quan đến những lời giảng dạy và những sách vở của những lời giảng trong tôn giáo của họ và những diễn giải của riêng họ, trong khi họ nên nhìn vào nguyên do thật, đó là hiệu ứng của nhiều dao động khác nhau gây ra trên người khác.’

‘Nếu đó là tiếp máu ở dung lượng lớn, nó có thể gây ra ảnh hưởng trên người nhận một mức độ nào đó và, trong một khoảng thời gian, điều đó thay đổi dựa vào dung tích của sự tiếp máu. Sự ảnh hưởng đó, dĩ nhiên, là không bao giờ nguy hiểm cả.’

‘Sau một thời gian, và không bao giờ quá một tháng, những dao động của người tiếp nhận máu sẽ lấn át, xoá sạch các dấu vết của những dao động của người cho máu.’

‘Điều không nên quên là những dao động đó phần nhiều (5) là tính chất của cơ thể sinh lý và cơ thể lỏng hơn là thể xác.’

‘Nhưng tôi để ý là tôi đã đi lạc đề rất nhiều từ chủ đề chính của tôi, Michel. Trường hợp nào đi nữa, bây giờ là thời gian để nhập lại với những người khác. Chúng ta giờ đây không quá xa Thiaoouba.’

Tôi đã không dám hỏi Thao sau đó, về bản chất của lực thứ tư, bởi vì lúc đó cô ta đã hướng về lối đi ra ngoài rồi. Tôi đã rời khỏi chỗ ngồi của mình và theo sau cô ta về lại phòng điều khiển của phi thuyền. Tại nơi đó, trên màn ảnh và trong tầm nhìn cận cảnh, một người đang nói chậm rãi và gần như là liên tục. Những con số và những hình ảnh, với những đốm sáng của nhiều màu sáng khác nhau liên tiếp nhau bay ngang qua màn hình, đan xen với những kí hiệu.

Thao đặt tôi ngồi xuống vào chỗ mà tôi đã ngồi trước đó và yêu cầu tôi không được can thiệp tới hệ thống an toàn của tôi. Cô ta sau đó đi khỏi chỗ tôi, đến nói chuyện với Biastra người mà có vẻ như là đang hướng dẫn các phi hành gia, mỗI người trong bọn họ đang bận rộn trước mỗI bàn của chính người đó. Cuối cùng, cô ta quay lại và ngồI xuống một chỗ bên cạnh tôi.

‘Điều gì đang xảy ra?’ Tôi hỏi.

‘Chúng ta đang giảm dần tốc độ bởi vì chúng ta đang tiến gần đến hành tinh của chúng tôi. Chúng ta bây giờ đang ở cách hành tinh 848 triệu kilomet và sẽ đến đó trong vòng hai mươi lăm phút nữa.’

‘Chúng ta có thể thấy nó ngay bây giờ không?’

‘Hãy kiên nhẫn, Michel. Hai mươi lăm phút không phải là tận cùng của thế giớI!’

Cô ta nháy mắt với tôi, chắc chắn là với vẻ hài hước.

Cảnh chiếu gần trên màn ảnh được thay thế bằng một cảnh ở góc độ rộng, cho phép chúng tôi một cảnh tổng quan của phòng điều khiển của căn cứ liên hành tinh, mà chúng tôi đã thấy trước đó. Rất nhiều máy computer để bàn được điều khiển bằng miệng, hơn là bằng tay, đáp lại giọng nói của người vận hành. Những hình ảnh, theo kèm bởi những chấm sáng với nhiều màu sắc khác nhau, bay ngang qua màn ảnh rất nhanh. Không ai trong phi thuyền còn đứng nữa.
Đột nhiên, chính là hành tinh đó, ngay chính giữa của màn ảnh. Trung tâm điều khiển liên hành tinh đã được thay thế bằng … Thiaoouba!

Sự phỏng đoán của tôi phải là đúng – tôi có thể cảm nhận được nó. Thao liền ngay lập tức thần giao cách cảm khẳng định điều đó với tôi, làm tôi không còn nghi ngờ gì nữa.

Khi chúng tôi đến gần và Thiaoouba lớn dần ra trên màn ảnh, tôi không thể nào rời mắt ra khỏi cảnh tượng đó, bởi vì những gì mà tôi đang thấy trước mắt tôi đẹp không thể nào tả xiết. Ban đầu, từ đầu tiên bật lên trong đầu tôi là ‘toả sáng’ – từ này sau đó được đặt cạnh từ ‘bằng vàng’ – nhưng hiệu ứng gây ra bởi màu này là vượt khỏi mọi sự miêu tả. Nếu tôi phải sáng tạo ra một từ, có lẽ một từ có thể dùng được là ‘sáng tỏa–hư ảo–làm bằng vàng’. Thật như vậy, người ta có một ấn tượng như là nhúng mình vào một bể tắm sáng như vàng – giống như là có rất nhiều hạt bụi vàng nhỏ li ti trong không khí.

Khi chúng tôi đang nhẹ nhàng hạ xuống hành tinh đó và màn hình không còn cho thấy đường viền của nó nữa, mà đúng hơn, là đường biên của các lục địa có thể được phân biệt, kết thúc đột ngột ở một đại dương, với rải rác rất nhiều hòn đảo với nhiều màu khác nhau.

Khi chúng tôi đến càng gần, các chi tiết càng trở nên rõ nét – những ống kính zoom không được sử dụng vào lúc hạ cánh, bởi một lý do mà được giải thích cho tôi sau này. Điều thu hút tôi nhất là màu sắc trước mắt tôi – tôi bị loá mắt!
Tất cả những màu sắc, trong sự biến thiên của từng gam màu, trông sặc sỡ và sống động hơn những màu sắc của chúng ta. Một màu xanh sáng, chẳng hạn, gần như là sáng lên – nó phát xạ ra màu. Màu xanh tối có một hiệu ứng hoàn toàn ngược lại – nó ‘giữ’ màu lại. Rất là khó mà diễn tả được, bởi vì những màu sắc trên hành tinh này không thể nào so sánh được với màu sắc nào đang có trên Trái Đất. Màu đỏ có thể nhận ra như là màu đỏ, nhưng nó không phải là màu đỏ mà chúng ta biết. Có một từ trong ngôn ngữ của Thao định nghĩa được những loại màu trên Trái Đất và những hành tinh giống như của chúng ta – những màu sắc của chúng ta là Kalbilaoka mà tôi tạm dịch là ‘vô tri vô giác’, màu của họ, mặt khác, là Theosolakoviniki* có nghĩa là chúng có thể phát ra màu của chúng từ bên trong.

Sự chú ý của tôi sớm bị thu hút về những gì trông giống như, trên màn ảnh, những quả trứng – đúng vậy, những quả trứng**! Tôi có thể thấy là mặt đất lốm đốm với những quả trứng, một nửa trong chúng được bao phủ bởi cây cối, và những cái khác có vẻ trơ trọi. Một số có vẻ to hơn những cái khác và một số cái nằm xuống. Một số khác đứng thẳng với những thứ giống như là một đầu nhọn hướng lên bầu trời.

Tôi rất ngạc nhiên với cảnh tượng đó và tôi một lần nữa lại quay về phía Thao để hỏi cô ta về những ‘cái trứng’ này, khi mà đột nhiên mà trên màn ảnh, xuất hiện một vùng hình tròn bao xung quanh bởi nhiều quả cầu với nhiều kích thước khác nhau, và, hơi xa một chút, nhưng lại nhiều ‘trứng’ hơn. Những cái này khổng lồ hơn.

Tôi nhận ra rằng những quả cầu đó là những phi thuyền vũ trụ cũng giống như phi thuyền của chúng tôi.

‘Hoàn toàn đúng’, Thao nói từ chỗ ngồi của cô ta,’ và những thứ có dạng vòng tròn bạn thấy là những ô chứa mà phi thuyền vũ trụ của chúng ta sẽ được đưa vào đó chỉ trong giây lát, bởi vì chúng ta đang trong quá trình cập bến.

‘Và những cái trứng khổng lồ kia, chúng là gì?’

Thao cười. ‘Những toà nhà, Michel, nhưng chỉ cho đến lúc này, có một điều quan trọng hơn mà tôi phải giải thích cho bạn. Hành tinh của chúng tôi sẽ có nhiều điều ngạc nhiên đối với bạn, nhưng có hai thứ có thể đem lại những hậu quả không tốt cho bạn. Tôi phải do đó bảo đảm rằng là bạn sẽ có một số cảnh giác cơ bản. Thiaoouba không có độ mạnh của trọng lực tương tự như trên Trái Đất. Bạn cân nặng khoảng 70 kilogram trên Trái Đất – nơi đây nó sẽ trở thành 47 kilogram. Khi bạn rời khỏi phi thuyền, nếu như bạn không cẩn thận, bạn có nguy cơ bị mất cảm giác thăng bằng trong chuyển động và phản xạ. Bạn có thể sẽ có khuynh hướng bước dài hơn, và có thể bị ngã và bị chấn thương …

‘Nhưng tôi không hiểu được. Trong phi thuyền của bạn, tôi cảm thấy dễ chịu.’

‘Chúng tôi có một trọng trường nội tại giống như là trên Trái Đất – hoặc gần như là’.

‘Như vậy là bạn phải cảm thấy hết sức là khó chịu, bởi vì bạn phải nặng hơn 60 kilogram so với trọng lượng thật sự, với kích cỡ của bạn.’

‘Đúng là dưới trọng lực này, cơ thể của chúng tôi nặng hơn, nhưng chúng tôi đã phản cân bằng lại bằng khinh công một phần, do vậy chúng tôi không mất thoải mái, và cùng một lúc, chúng tôi cảm thấy hài lòng khi thấy bạn di chuyển một cách dễ dàng giữa chúng tôi.’

Một cú giật nhẹ cho thấy là chúng tôi đã đậu lại. Cuộc du hành lạ thường đã qua – và tôi sắp sửa đặt chân lên một hành tinh khác.

‘Điều thứ nhì,’ Thao tiếp tục, ‘ là bạn sẽ phải bắt buộc mang một mặt nạ, ít nhất là trong một thời gian, bởi vì độ chói sáng và những màu sắc này sẽ thực sự làm bạn say, giống như là bạn đã uống rượu. Những màu sắc và những dao động sẽ ảnh hưởng lên một số điểm của cơ thể sinh lý của bạn. Trên Trái Đất, những điểm này chỉ bị kích thích rất nhẹ, và ít khi được tập luyện, do đó ở đây, hậu quả có thể hết sức là không may.’

Trường lực an toàn xung quanh ghế ngồi của tôi đã được ‘tắt đi’ giải thoát tôi một lần nữa, để tôi có thể đi vòng quanh tùy ý muốn. Màn ảnh thì trắng nhưng các phi hành gia vẫn còn bận rộn. Thao dẫn tôi đến cửa và trở lại cái phòng mà tôi đã bước vào đó đầu tiên, nơi mà tôi đã bị nằm lại đó trong ba giờ đồng hồ. Nơi đó, cô ta lấy ra một cái mũ bảo hộ, rất nhẹ, nó che mặt tôi lại từ trán cho đến khoảng hơi bên dưới của mũi chúng tôi.

‘Hãy đi thôi, Michel, và xin chào đón bạn đến Thiaoouba.’

Bên ngoài phi thuyền, chúng tôi bước dọc theo một con đường dẫn rất ngắn. Ngay lập tức, tôi cảm thấy nhẹ hơn. Cảm giác rất là dễ chịu, mặc dù có một chút luống cuống, bởi vì một vài lần tôi bị mất thăng bằng và Thao phải đỡ lấy tôi.
Chúng tôi chẳng thấy ai cả, một điều làm tôi rất là ngạc nhiên. Cách nhìn nhận của người địa cầu đã làm cho tôi mong đợi sẽ được đón tiếp bởi một đám đông của nhiều phóng viên báo chí, ánh đèn của camera chớp sáng … hoặc là một điều gì đó tương tự – hay chỉ là một cái thảm đỏ! Tại sao không có một người đứng đầu nhà nước ra đón? Của đáng tội, những con người này đâu có được viếng thăm bởi một người ngoài hành tinh hàng ngày! Nhưng không có gì cả …

Sau một khoảng cách ngắn, chúng tôi đã đến một thềm hình tròn, phía bên cạnh của đường dẫn. Thao ngồi xuống trên một chỗ ngồi hình tròn bên trong thềm (6) và ra hiệu cho tôi nên ngồI xuống đối diện với cô ta.

Cô ta lấy ra một vật thể có kích thước của một máy điện đàm xách tay và tôi ngay lập tức cảm thấy mình bị ghim xuống ghế ngồi, cũng giống như tôi đã bị khi còn ở bên trong phi thuyền, bởi một lực vô hình. Sau đó, rất nhẹ nhàng và với một tiếng máy o o khó có thể nghe thấy, cái nền cất bổng lên vài mét và rời nhanh về phía những cái ‘trứng’, khoảng 800 mét về phía xa. Khí quyển loãng và có mùi ngát hương lướt qua khu vực trên mặt phía dưới mũi của tôi, và rất là dễ chịu, nhiệt độ không khí chỉ khoảng 26 độ Celsius.

Chỉ trong một vài giây, chúng tôi đã đến, và đi xuyên qua những bức tường của một trongnhững ‘quả trứng’, giống như là chúng tôi đi xuyên qua một đám mây. Thềm bay dừng lại và nghỉ nhẹ nhàng trên nền của một ‘toà nhà’. Tôi nhìn xung quanh tôi theo mọi phía.

Nói ra trông có vẻ ngớ ngẩn, nhưng quả ‘trứng’ đã hoàn toàn biến mất. Chúng tôi thật sự, đã đi vào quả ‘trứng’ và nhưng xung quanh chúng tôi, xa đến tận mút tầm mắt, chỉ là cảnh đồng quê. Chúng tôi có thể thấy bãi đáp và những phi thuyền vũ trụ đã cập bến giống y như là chúng tôi đang ở bên ngoài …

‘Tôi hiểu được phản ứng của bạn, Michel,’ Thao nói như là một người biết những gì mà tôi đang suy nghĩ, ‘tôi sẽ giải thích điều bí ẩn cho bạn sau.’

Không xa cách chỗ chúng tôi, là một đám đông khoảng hai mươi đến ba mươi người, có vẻ bận rộn trong một mức độ nào đó, trước các bàn và màn ảnh chớp tắt với những đèn nhiều màu sắc – giống như là bên trong một phi thuyền. Một loại nhạc đang được chơi rất nhẹ nhàng, làm cho tôi rơi vào một trạng thái như là lạc vào tiên cảnh.

Thao ra hiệu cho tôi đi theo cô ta và chúng tôi đi về phía một trong những cái ‘trứng’ nhỏ hơn toạ lạc gần cái ‘đáng lẽ là tường bên trong’ của một cái lớn hơn. Khi chúng tôi đi qua, chúng tôi được chào đón vui vẻ bởi những người mà chúng tôi đi ngang qua.

Tôi phải đề cập ở đây rằng, là Thao và tôi tạo ra một cặp khá là lạ lùng khi chúng tôi đi xuyên qua căn phòng. Sự khác nhau rất lớn về chiều cao có ý nghĩa là, khi chúng tôi đi bên cạnh nhau, cô ta bắt buộc phải di chuyển chậm hơn để tôi không phải chạy để theo kịp – những cử động của tôi giống như là những cái nhảy không đạt đến được, bởi vì mỗI lần mà tôi cố gắng đi vội lên, tôi chỉ làm tình huống xấu đi. Tôi có một nhiệm vụ là phải điều chỉnh lại các cơ bắp đã quen di chuyển một khối lượng 70 kilogram và bây giờ phải làm di chuyển 47 kilogram – bạn có thể tưởng tượng hiệu ứng mà chúng tôi đã tạo ra.

Chúng tôi hướng về một ánh đèn đang chiếu sáng trên bức tường của cái ‘trứng’ nhỏ. Mặc dù là đang đeo mặt nạ, tôi vẫn nhận thức được độ sáng chói của nó. Chúng tôi đi qua bên dưới ánh đèn và đi xuyên qua một bức tường vào trong một cái phòng mà tôi ngay lập tức nhận ra đó là phòng đã được chiếu trên màn ảnh của phi thuyền. Những khuôn mặt cũng vậy, trông quen thuộc đối với tôi. Tôi nhận ra rằng là tôi đang ở trong trung tâm điều khiển liên hành tinh.

Thao cất mặt nạ của tôi đi. ‘Bây giờ tất cả là ổn thoả cả, Michel, bạn không cần nó ở nơi đây.’

Cô ta giới thiệu tôi với từng cá nhân trong một tá người ở nơi đó. Tất cả họ đều thốt lên một điều gì đó và đặt một bàn tay lên vai tôi như là một cử chỉ chào đón.

Những khuôn mặt của họ mang những biểu hiện của niềm vui chân thật và sự tốt bụng và tôi cảm động rất sâu sắc bởi sự nồng ấm trong sự tiếp đón của họ. Điều đó có vẻ như là họ xem tôi như là một người trong bọn họ.

Thao giải thích rằng câu hỏi chính của họ là: tại sao anh ta trông vẻ buồn bã như thế – anh ta có bị bệnh không?’

‘Tôi không buồn!’ tôi phản đối.

‘Tôi biết, nhưng họ không quen với vẻ mặt của con người trên Trái Đất. Những khuôn mặt nơi đây, như là bạn thấy đó, phản ánh một niềm vui vĩnh cửu.’

Điều đó đúng. Họ trông có vẻ như là từng giây phút, họ nhận được những tin tuyệt vời.

Tôi đã nhận ra một điều có vẻ lạ lùng về những con người này và đột nhiên điều đó đập vào tôi:

Tất cả những người mà tôi đã gặp, trông có vẻ như là cùng một độ tuổi!

Video (Trích đoạn)

✍️ Mục lục: Lời tiên tri THIAOOUBA  👉  Xem tiếp

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *